Chỉ vừa mới đi tới gần phòng sách, hai mẹ con còn chưa kịp đi vào, liền nghe tiếng của Nhan Duệ gào thét truyền ra từ trong phòng: “Ai cho các người vào đây? Cút ra ngoài cho tôi! Là ai đưa chìa khóa cho các người, bộ không muốn nữa sao!”
Hai mẹ con Ninh Vi Nhàn cũng vừa lúc đi tới cửa phòng sách, vừa lúc nghe được câu nói ‘trời đất không tha’ của ba, Nhan Ninh cười vui vẻ nói: “Mẹ, ba hỏi mẹ có muốn sống nữa không kìa.”
Nhan Duệ rất thính tai, anh mới vừa rồi còn gầm thét dữ tợn, nhưng thật ra anh cũng chỉ làm dáng làm điệu một chút thôi, làm sao anh biết được vợ mình lại đứng ngay cửa phòng sách, anh sợ đễn nỗi đứng bật dậy từ trên ghế, nhìn thấy Ninh Vi Nhàn ở tại cửa ra vào, anh vội vàng chạy tới, cầm tay Ninh Vi Nhàn, hết sức nịnh nọt lấy lòng: “Vợ à ~~~~~~ sao em lại đi lên đây vậy!”
“Em cũng không muốn lên đâu, nhưng nếu không lên thì làm sao biết được trong lòng anh lại không muốn em sống tới như vậy.” Ninh Vi Nhàn làm ra vẻ rất tức giận, một chút ý cười ở trong mắt cũng không có, làm cho Nhan Duệ hết sức hoảng hốt, vội vàng tìm đủ mọi cách để giải thích, rồi lại hết sức nịnh nọt lấy lòng nói: “Vi Nhàn à, Vi Nhàn ơi, anh không có mà, anh không phải nói em đâu, là anh tự nói bản thân mình thôi mà,đều là tại anh, tại anh không nghĩ tới Nhan Tư Tư lại gian xảo đến vậy, có thể gạt được em để lấy chìa khóa đi, thật sự là quá đáng mà! Anh có nói tới em hồi nào đâu…….” Cho đến khi Nhan Ninh cười đến mức không chịu nổi, phải lấy tay níu áo Ninh Vi Nhàn không chịu buông ra, bởi vì nếu cậu buông ra sẽ phải cười đến nằm lăn ra đất mất. Ninh Vi Nhàn cũng cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc của mình không được bao lâu, cũng không chịu nỗi liền bật cười thành tiếng, tới lúc này Nhan Duệ mới biết rằng mình đang bị trêu chọc, đùa giỡn, trán anh bắt đầu nổi đầy gân xanh. Ninh Vi Nhàn liền vội vàng vuốt vuốt ngực của anh làm cho anh bình ổn hơi thở, dịu xuống cơn giận, rồi mới nói với anh rất dịu dàng: “Cái chìa khóa là của em đưa cho Tư Tư.”
Nghe vợ mình nói một câu làm nghẹn họng, Nhan Duệ cảm thấy hít thở không thông, chỉ thiếu chút nữa là giận đến muốn ngất đi: “Em, tại sao em lại đưa cho nó chứ?”
Ninh Vi Nhàn lại tiếp tục vuốt ngực anh, sau đó nắm tay anh, kéo anh đi đến phía sau bàn đọc sách ngồi xuống, đồng thời cô cũng không quên ra hiệu cho Nhan Tư Tư và Tương Thành cũng ngồi xuống. Nhan Tư Tư đã thích cái ghế sô pha lớn màu trắng trong phòng sách này từ lâu lắm rồi, liền lập tức đi tới, nhưng sau đó cô ấy đột nhiên nhớ ra là mình đến đây để năn nỉ anh trai đồng ý cuộc hôn nhân của mình, thế là cô ấy liền thu hồi vẻ mặt hưng phấn của mình ngay lập tức, sau đó liền bày ra vẻ mặt oán hận, đau khổ rất sâu đậm, nhìn như là trong nhà đang có người chết vậy.
“Người ta tới tìm anh, anh cũng không thể cứ tránh mặt mà không chịu gặp người ta có đúng không?” Sau khi đem con trai nhét vào lòng anh để cho anh ngồi ôm con, Ninh Vi Nhàn nhìn Nhan Tư Tư một cái, ý bảo cô ấy không cần khẩn trương: “Có chuyện gì thì cũng phải ngồi lại với nhau để nói cho rõ ràng chứ.”
“Không cần thiết.” Nhan Duệ tức giận quay mặt đi chỗ khác, cự tuyệt với vẻ đầy kiêu ngạo, trong ánh mắt nhìn về phía Tương Thành cũng mang đầy ý coi thường. Tương Thành vẫn ngồi ở chỗ đó rất đàng hoàng, đối với sát khí trong mắt của Nhan Duệ đều bỏ qua làm như không thấy, như là không thèm để ý một chút nào đối với sự coi thường của Nhan Duệ. Thái độ của anh ta như vậy càng làm cho Nhan Duệ thêm tức giận, chỉ hận là không thể dùng chân đá anh đi chỗ khác: “Anh không muốn nói chuyện với bọn họ, bọn họ muốn kết hôn thì cứ việc kết hôn đi, dù sao thì anh không tham dự là được rồi.”
Nhan Tư Tư vừa nghe anh trai mình nói như vậy, trong nhất thời cũng rất tức giận, đứng bật dậy: “Anh à, anh nói như vậy là có ý gì hả, em cũng giống như anh đều lớn hết cả rồi, anh còn không cho em kết hôn?”
“Anh không cho em kết hôn sao?” Nhan Duệ càng tức giận hơn, đấm một đấm lên trên mặt bàn: “Mấy năm trước, thời điểm em vừa trưởng thành, anh không có giới thiệu những thanh niên tuấn tú có tài cho em sao? Em bây giờ nói vậy là sao? Em không phải nói là không muốn kết hôn sao, em không phải nói em không có hứng thú với đàn ông cho nên em muốn sống độc thân cả đời à, sau đó em lại nói với anh chỉ cần em kết hôn, thì người đó nhất định phải được anh xem xét đồng ý mới được à, cho tới bây giờ cũng chưa được bao lâu em liền đem những lời này trở thành gió thổi qua tai sao? Đừng nói anh không vừa ý người đàn ông này, cho dù là anh có vừa ý rồi, chỉ bằng thái độ của em như vậy, anh sẽ không bao giờ đồng ý đâu!”
Nhan Tư Tư bỗng đờ người ra, hình như mình……Mình quả thật có nói ra những lời như vậy……..Nhưng lúc đó là lúc đó, không có nghĩa hiện tại cũng như vậy mà!!!
“Anh…….Coi như là em xin anh đó, em không phải là quên những lời nói đó đâu, nhưng, nhưng bây giờ em thật sự yêu mến anh Thành mà.”
Thấy Nhan Tư Tư sắp khóc, Nhan Duệ cũng tức giận đến đỏ cả mắt, Ninh Vi Nhàn khẽ thở dài ở trong lòng, cô cảm thấy một người không nhớ gì như mình thì không thích hợp để làm người ở giữa hòa giải tí nào: “Nhan Duệ……”
Nhan Duệ vẫn rất tức giận như cũ, hai tay anh để trên bàn cũng nổi đầy gân xanh, nhưng anh vẫn còn nhớ được là con trai đang ngồi trên chân mình, cho nên anh cố gắng tự kiềm chế mình để không đứng bật dậy, Nhan Tư Tư thấy anh lòng dạ cứng rắn như vậy, không thèm để ý đến tình nghĩa anh em của mình, cô ấy ngay cả tự nhủ với mình rằng mọi việc rồi sẽ tốt lên thôi cũng không làm được, cũng tức giận đến nỗi không muốn la hét với anh, lập tức đứng lên kéo tay Tương Thành muốn đi ra khỏi phòng sách, nhưng cô lại bị Tương Thành nắm lấy cổ tay: “Em đợi chút.” Có lẽ do anh ta từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, rất ít khi trở về nước, cho nên cách nói chuyện của anh có chút kỳ lạ, nghe rất cứng ngắc, nhưng lại rất nghiêm túc: “Tư Tư, anh có thể nói chuyện được không?”
Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt, nguyên cả nửa ngày cho đến bây giờ người đàn ông này chỉ nói được hai tiếng: “Chị dâu.” Mà nguyên nhân chỉ nói ra hai tiếng nay là bởi vì Nhan Tư Tư không cho anh ta nói chuyện?
“Tư Tư, sao em lại không cho anh Tương nói chuyện vậy?”
“Anh ấy nói chuyện rất khó hiểu, anh hai đang rất là tức giận rồi, nếu để cho anh Thành mở miệng, càng làm anh hai tức giận thêm mà thôi!” Trong giọng nói của Nhan Tư Tư như có tiếng nấc nghẹn ngào, thật ra thì cô ấy rất ít khi khóc, từ nhỏ cho đến khi lớn lên đều là sống vô tư không lo không nghĩ, mặc dù từ đó tới giờ luôn cãi nhau ầm ĩ với Nhan Duệ, nhưng tình cảm anh em giữa hai người lúc nào cũng tốt, nếu như việc kết hôn của cô ấy không được anh trai đồng ý, thì cô ấy sẽ rất đau lòng buồn bã.
“Tư Tư, anh có thể nói chuyện được chưa vậy?” Thấy Nhan Tư Tư khóc, Tương Thành cũng rất khẩn trương lo lắng, anh ta nhanh nhẹn đưa tay lau nước mắt trên mặt Nhan Tư Tư, nhưng anh vẫn không quên hỏi cô ấy rằng anh có thể nói chuyện được hay không, khi Nhan Tư Tư buồn bã gật đầu đồng ý thì anh ta mới hắng giọng một cái, rất không có mắt nhìn thời điểm liền gọi Nhan Duệ một tiếng ‘anh trai’. Khi Nhan Duệ vừa nghe thấy tiếng ‘anh trai’ này phát ra từ miệng Tương Thành, anh lập tức nổi nóng, chỉ còn thiếu là chưa có đứng lên để đánh Tương Thành. Nhưng Tương Thành không đổi sắc mặt, tim cũng không đập nhanh, rất bình tĩnh khom lưng cuối đầu thật sâu chào Nhan Duệ, sau đó nói một câu: “Anh hai, em thật sự rất yêu mến Tư Tư, cũng rất muốn kết hôn cùng cô ấy, em hi vọng anh có thể đồng ý việc hôn sự này.”
...... Anh ta thật sự rất thẳng thắn nha. Ninh Vi Nhàn vỗ nhẹ bả vai của Nhan Duệ để giữ cho anh bình tĩnh, Nhan Duệ cũng bị câu nói hết sức thẳng thắn, nhưng cũng giống như thuận miệng này làm cho nghẹn lời, anh không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu như nói Tương Thành chỉ thuận miệng nói ra câu đó thì thái độ của anh ta lại rất nghiêm túc, nếu nói Tương Thành nói câu nói đó rất nghiêm túc thì thái độ của anh ta sau khi nói xong câu nói kia lại rất thảnh thơi. Bình thường ở trên thương trường đã luyện cho Nhan Duệ tài nghệ ăn nói khéo léo, không có gì là không thể trả lời, nhưng vì anh đau lòng cho Nhan Tư Tư, nên giờ phút này cũng không biết phải nói gì. Người ta đều nói người đứng xem ở ngoài lúc nào cũng sáng suốt hơn người ở trong cuộc mơ hồ, câu nói này thật ra rất đúng, không sai một chút nào cả.
Cho đến cuối cùng thì anh cũng không biết nên nói như thế nào, mà cho dù là anh nói bất cứ điều gì, anh cũng không có biện pháp gì để ngăn cản việc hôn nhân này cả, cho dù anh không thích người tên Tương Thành này thì anh cũng không thể thay đổi được gì ở kết quả cuối cùng hết. Sau khi Tương Thành nói ra những lời nói đó, thì sự tức giận ngập trời của anh cũng gần như tan biến ngay lập tức, ánh mắt sắc bén căng thẳng tràn đầy khiêu khích của anh cũng mềm mại đi trong nháy mắt. Anh phất tay, nói với vẻ không còn hơi sức nữa: “Các người đi đi.”
Nhan Tư Tư nhướng mày, nhìn như muốn khóc, Ninh Vi Nhàn liền tranh thủ thời gian nhìn cô lắc đầu một cái, mỉm cười nói: “Còn không nhìn ra được sao, anh của em đã đồng ý rồi đó.” Thấy Nhan Tư Tư ngạc nhiên sửng sốt, liền vỗ nhẹ gương mặt trắng nõn như trứng gà của con trai: “Con tiễn cô và dượng về nha?” Nhan Ninh gật đầu một cái đầy khéo léo, nhảy từ đùi của Nhan Duệ xuống, nắm lấy một ngón tay của cô mình rồi cùng cô ấy ra khỏi phòng sách, trước khi đi Tương Thành cũng không quên cúi đầu chào, nói cảm ơn với Nhan Duệ cùng Ninh Vi Nhàn, Ninh Vi Nhàn dùng nụ cười để đáp lại anh ta, trong khi Nhan Duệ lại giả vờ làm như không thấy.
Thấy chồng mình vẫn còn đang giận dỗi, chỉ là cả người đã xìu xuống giống như bong bóng xì hơi, Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhích lại gần sát mặt anh, Nhan Duệ chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, trong lòng tự hỏi không biết cô đang muốn làm gì. Ninh Vi Nhàn bất ngờ nở nụ cười, ôm cổ anh, rồi ngồi lên đùi anh. Đầu tiên, Nhan Duệ rất sửng sốt, sau đó là anh mừng như điên, mặc dù bây giờ bọn họ vẫn đang ở cùng với nhau, nhưng có lẽ là do cô không nhớ được những việc trước kia, cho nên cô rất ít khi chủ động gần gũi với anh, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy tháng nay bọn họ có những hành động thân mật như vậy.
Edit: quynhle
Chỉ vừa mới đi tới gần phòng sách, hai mẹ con còn chưa kịp đi vào, liền nghe tiếng của Nhan Duệ gào thét truyền ra từ trong phòng: “Ai cho các người vào đây? Cút ra ngoài cho tôi! Là ai đưa chìa khóa cho các người, bộ không muốn nữa sao!”
Hai mẹ con Ninh Vi Nhàn cũng vừa lúc đi tới cửa phòng sách, vừa lúc nghe được câu nói ‘trời đất không tha’ của ba, Nhan Ninh cười vui vẻ nói: “Mẹ, ba hỏi mẹ có muốn sống nữa không kìa.”
Nhan Duệ rất thính tai, anh mới vừa rồi còn gầm thét dữ tợn, nhưng thật ra anh cũng chỉ làm dáng làm điệu một chút thôi, làm sao anh biết được vợ mình lại đứng ngay cửa phòng sách, anh sợ đễn nỗi đứng bật dậy từ trên ghế, nhìn thấy Ninh Vi Nhàn ở tại cửa ra vào, anh vội vàng chạy tới, cầm tay Ninh Vi Nhàn, hết sức nịnh nọt lấy lòng: “Vợ à ~~~~~~ sao em lại đi lên đây vậy!”
“Em cũng không muốn lên đâu, nhưng nếu không lên thì làm sao biết được trong lòng anh lại không muốn em sống tới như vậy.” Ninh Vi Nhàn làm ra vẻ rất tức giận, một chút ý cười ở trong mắt cũng không có, làm cho Nhan Duệ hết sức hoảng hốt, vội vàng tìm đủ mọi cách để giải thích, rồi lại hết sức nịnh nọt lấy lòng nói: “Vi Nhàn à, Vi Nhàn ơi, anh không có mà, anh không phải nói em đâu, là anh tự nói bản thân mình thôi mà,đều là tại anh, tại anh không nghĩ tới Nhan Tư Tư lại gian xảo đến vậy, có thể gạt được em để lấy chìa khóa đi, thật sự là quá đáng mà! Anh có nói tới em hồi nào đâu…….” Cho đến khi Nhan Ninh cười đến mức không chịu nổi, phải lấy tay níu áo Ninh Vi Nhàn không chịu buông ra, bởi vì nếu cậu buông ra sẽ phải cười đến nằm lăn ra đất mất. Ninh Vi Nhàn cũng cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc của mình không được bao lâu, cũng không chịu nỗi liền bật cười thành tiếng, tới lúc này Nhan Duệ mới biết rằng mình đang bị trêu chọc, đùa giỡn, trán anh bắt đầu nổi đầy gân xanh. Ninh Vi Nhàn liền vội vàng vuốt vuốt ngực của anh làm cho anh bình ổn hơi thở, dịu xuống cơn giận, rồi mới nói với anh rất dịu dàng: “Cái chìa khóa là của em đưa cho Tư Tư.”
Nghe vợ mình nói một câu làm nghẹn họng, Nhan Duệ cảm thấy hít thở không thông, chỉ thiếu chút nữa là giận đến muốn ngất đi: “Em, tại sao em lại đưa cho nó chứ?”
Ninh Vi Nhàn lại tiếp tục vuốt ngực anh, sau đó nắm tay anh, kéo anh đi đến phía sau bàn đọc sách ngồi xuống, đồng thời cô cũng không quên ra hiệu cho Nhan Tư Tư và Tương Thành cũng ngồi xuống. Nhan Tư Tư đã thích cái ghế sô pha lớn màu trắng trong phòng sách này từ lâu lắm rồi, liền lập tức đi tới, nhưng sau đó cô ấy đột nhiên nhớ ra là mình đến đây để năn nỉ anh trai đồng ý cuộc hôn nhân của mình, thế là cô ấy liền thu hồi vẻ mặt hưng phấn của mình ngay lập tức, sau đó liền bày ra vẻ mặt oán hận, đau khổ rất sâu đậm, nhìn như là trong nhà đang có người chết vậy.
“Người ta tới tìm anh, anh cũng không thể cứ tránh mặt mà không chịu gặp người ta có đúng không?” Sau khi đem con trai nhét vào lòng anh để cho anh ngồi ôm con, Ninh Vi Nhàn nhìn Nhan Tư Tư một cái, ý bảo cô ấy không cần khẩn trương: “Có chuyện gì thì cũng phải ngồi lại với nhau để nói cho rõ ràng chứ.”
“Không cần thiết.” Nhan Duệ tức giận quay mặt đi chỗ khác, cự tuyệt với vẻ đầy kiêu ngạo, trong ánh mắt nhìn về phía Tương Thành cũng mang đầy ý coi thường. Tương Thành vẫn ngồi ở chỗ đó rất đàng hoàng, đối với sát khí trong mắt của Nhan Duệ đều bỏ qua làm như không thấy, như là không thèm để ý một chút nào đối với sự coi thường của Nhan Duệ. Thái độ của anh ta như vậy càng làm cho Nhan Duệ thêm tức giận, chỉ hận là không thể dùng chân đá anh đi chỗ khác: “Anh không muốn nói chuyện với bọn họ, bọn họ muốn kết hôn thì cứ việc kết hôn đi, dù sao thì anh không tham dự là được rồi.”
Nhan Tư Tư vừa nghe anh trai mình nói như vậy, trong nhất thời cũng rất tức giận, đứng bật dậy: “Anh à, anh nói như vậy là có ý gì hả, em cũng giống như anh đều lớn hết cả rồi, anh còn không cho em kết hôn?”
“Anh không cho em kết hôn sao?” Nhan Duệ càng tức giận hơn, đấm một đấm lên trên mặt bàn: “Mấy năm trước, thời điểm em vừa trưởng thành, anh không có giới thiệu những thanh niên tuấn tú có tài cho em sao? Em bây giờ nói vậy là sao? Em không phải nói là không muốn kết hôn sao, em không phải nói em không có hứng thú với đàn ông cho nên em muốn sống độc thân cả đời à, sau đó em lại nói với anh chỉ cần em kết hôn, thì người đó nhất định phải được anh xem xét đồng ý mới được à, cho tới bây giờ cũng chưa được bao lâu em liền đem những lời này trở thành gió thổi qua tai sao? Đừng nói anh không vừa ý người đàn ông này, cho dù là anh có vừa ý rồi, chỉ bằng thái độ của em như vậy, anh sẽ không bao giờ đồng ý đâu!”
Nhan Tư Tư bỗng đờ người ra, hình như mình……Mình quả thật có nói ra những lời như vậy……..Nhưng lúc đó là lúc đó, không có nghĩa hiện tại cũng như vậy mà!!!
“Anh…….Coi như là em xin anh đó, em không phải là quên những lời nói đó đâu, nhưng, nhưng bây giờ em thật sự yêu mến anh Thành mà.”
Thấy Nhan Tư Tư sắp khóc, Nhan Duệ cũng tức giận đến đỏ cả mắt, Ninh Vi Nhàn khẽ thở dài ở trong lòng, cô cảm thấy một người không nhớ gì như mình thì không thích hợp để làm người ở giữa hòa giải tí nào: “Nhan Duệ……”
Nhan Duệ vẫn rất tức giận như cũ, hai tay anh để trên bàn cũng nổi đầy gân xanh, nhưng anh vẫn còn nhớ được là con trai đang ngồi trên chân mình, cho nên anh cố gắng tự kiềm chế mình để không đứng bật dậy, Nhan Tư Tư thấy anh lòng dạ cứng rắn như vậy, không thèm để ý đến tình nghĩa anh em của mình, cô ấy ngay cả tự nhủ với mình rằng mọi việc rồi sẽ tốt lên thôi cũng không làm được, cũng tức giận đến nỗi không muốn la hét với anh, lập tức đứng lên kéo tay Tương Thành muốn đi ra khỏi phòng sách, nhưng cô lại bị Tương Thành nắm lấy cổ tay: “Em đợi chút.” Có lẽ do anh ta từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, rất ít khi trở về nước, cho nên cách nói chuyện của anh có chút kỳ lạ, nghe rất cứng ngắc, nhưng lại rất nghiêm túc: “Tư Tư, anh có thể nói chuyện được không?”
Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt, nguyên cả nửa ngày cho đến bây giờ người đàn ông này chỉ nói được hai tiếng: “Chị dâu.” Mà nguyên nhân chỉ nói ra hai tiếng nay là bởi vì Nhan Tư Tư không cho anh ta nói chuyện?
“Tư Tư, sao em lại không cho anh Tương nói chuyện vậy?”
“Anh ấy nói chuyện rất khó hiểu, anh hai đang rất là tức giận rồi, nếu để cho anh Thành mở miệng, càng làm anh hai tức giận thêm mà thôi!” Trong giọng nói của Nhan Tư Tư như có tiếng nấc nghẹn ngào, thật ra thì cô ấy rất ít khi khóc, từ nhỏ cho đến khi lớn lên đều là sống vô tư không lo không nghĩ, mặc dù từ đó tới giờ luôn cãi nhau ầm ĩ với Nhan Duệ, nhưng tình cảm anh em giữa hai người lúc nào cũng tốt, nếu như việc kết hôn của cô ấy không được anh trai đồng ý, thì cô ấy sẽ rất đau lòng buồn bã.
“Tư Tư, anh có thể nói chuyện được chưa vậy?” Thấy Nhan Tư Tư khóc, Tương Thành cũng rất khẩn trương lo lắng, anh ta nhanh nhẹn đưa tay lau nước mắt trên mặt Nhan Tư Tư, nhưng anh vẫn không quên hỏi cô ấy rằng anh có thể nói chuyện được hay không, khi Nhan Tư Tư buồn bã gật đầu đồng ý thì anh ta mới hắng giọng một cái, rất không có mắt nhìn thời điểm liền gọi Nhan Duệ một tiếng ‘anh trai’. Khi Nhan Duệ vừa nghe thấy tiếng ‘anh trai’ này phát ra từ miệng Tương Thành, anh lập tức nổi nóng, chỉ còn thiếu là chưa có đứng lên để đánh Tương Thành. Nhưng Tương Thành không đổi sắc mặt, tim cũng không đập nhanh, rất bình tĩnh khom lưng cuối đầu thật sâu chào Nhan Duệ, sau đó nói một câu: “Anh hai, em thật sự rất yêu mến Tư Tư, cũng rất muốn kết hôn cùng cô ấy, em hi vọng anh có thể đồng ý việc hôn sự này.”
...... Anh ta thật sự rất thẳng thắn nha. Ninh Vi Nhàn vỗ nhẹ bả vai của Nhan Duệ để giữ cho anh bình tĩnh, Nhan Duệ cũng bị câu nói hết sức thẳng thắn, nhưng cũng giống như thuận miệng này làm cho nghẹn lời, anh không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu như nói Tương Thành chỉ thuận miệng nói ra câu đó thì thái độ của anh ta lại rất nghiêm túc, nếu nói Tương Thành nói câu nói đó rất nghiêm túc thì thái độ của anh ta sau khi nói xong câu nói kia lại rất thảnh thơi. Bình thường ở trên thương trường đã luyện cho Nhan Duệ tài nghệ ăn nói khéo léo, không có gì là không thể trả lời, nhưng vì anh đau lòng cho Nhan Tư Tư, nên giờ phút này cũng không biết phải nói gì. Người ta đều nói người đứng xem ở ngoài lúc nào cũng sáng suốt hơn người ở trong cuộc mơ hồ, câu nói này thật ra rất đúng, không sai một chút nào cả.
Cho đến cuối cùng thì anh cũng không biết nên nói như thế nào, mà cho dù là anh nói bất cứ điều gì, anh cũng không có biện pháp gì để ngăn cản việc hôn nhân này cả, cho dù anh không thích người tên Tương Thành này thì anh cũng không thể thay đổi được gì ở kết quả cuối cùng hết. Sau khi Tương Thành nói ra những lời nói đó, thì sự tức giận ngập trời của anh cũng gần như tan biến ngay lập tức, ánh mắt sắc bén căng thẳng tràn đầy khiêu khích của anh cũng mềm mại đi trong nháy mắt. Anh phất tay, nói với vẻ không còn hơi sức nữa: “Các người đi đi.”
Nhan Tư Tư nhướng mày, nhìn như muốn khóc, Ninh Vi Nhàn liền tranh thủ thời gian nhìn cô lắc đầu một cái, mỉm cười nói: “Còn không nhìn ra được sao, anh của em đã đồng ý rồi đó.” Thấy Nhan Tư Tư ngạc nhiên sửng sốt, liền vỗ nhẹ gương mặt trắng nõn như trứng gà của con trai: “Con tiễn cô và dượng về nha?” Nhan Ninh gật đầu một cái đầy khéo léo, nhảy từ đùi của Nhan Duệ xuống, nắm lấy một ngón tay của cô mình rồi cùng cô ấy ra khỏi phòng sách, trước khi đi Tương Thành cũng không quên cúi đầu chào, nói cảm ơn với Nhan Duệ cùng Ninh Vi Nhàn, Ninh Vi Nhàn dùng nụ cười để đáp lại anh ta, trong khi Nhan Duệ lại giả vờ làm như không thấy.
Thấy chồng mình vẫn còn đang giận dỗi, chỉ là cả người đã xìu xuống giống như bong bóng xì hơi, Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhích lại gần sát mặt anh, Nhan Duệ chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, trong lòng tự hỏi không biết cô đang muốn làm gì. Ninh Vi Nhàn bất ngờ nở nụ cười, ôm cổ anh, rồi ngồi lên đùi anh. Đầu tiên, Nhan Duệ rất sửng sốt, sau đó là anh mừng như điên, mặc dù bây giờ bọn họ vẫn đang ở cùng với nhau, nhưng có lẽ là do cô không nhớ được những việc trước kia, cho nên cô rất ít khi chủ động gần gũi với anh, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy tháng nay bọn họ có những hành động thân mật như vậy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: quynhle2207
Chỉ vừa mới đi tới gần phòng sách, hai mẹ con còn chưa kịp đi vào, liền nghe tiếng của Nhan Duệ gào thét truyền ra từ trong phòng: “Ai cho các người vào đây? Cút ra ngoài cho tôi! Là ai đưa chìa khóa cho các người, bộ không muốn nữa sao!”
Hai mẹ con Ninh Vi Nhàn cũng vừa lúc đi tới cửa phòng sách, vừa lúc nghe được câu nói ‘trời đất không tha’ của ba, Nhan Ninh cười vui vẻ nói: “Mẹ, ba hỏi mẹ có muốn sống nữa không kìa.”
Nhan Duệ rất thính tai, anh mới vừa rồi còn gầm thét dữ tợn, nhưng thật ra anh cũng chỉ làm dáng làm điệu một chút thôi, làm sao anh biết được vợ mình lại đứng ngay cửa phòng sách, anh sợ đễn nỗi đứng bật dậy từ trên ghế, nhìn thấy Ninh Vi Nhàn ở tại cửa ra vào, anh vội vàng chạy tới, cầm tay Ninh Vi Nhàn, hết sức nịnh nọt lấy lòng: “Vợ à ~~~~~~ sao em lại đi lên đây vậy!”
“Em cũng không muốn lên đâu, nhưng nếu không lên thì làm sao biết được trong lòng anh lại không muốn em sống tới như vậy.” Ninh Vi Nhàn làm ra vẻ rất tức giận, một chút ý cười ở trong mắt cũng không có, làm cho Nhan Duệ hết sức hoảng hốt, vội vàng tìm đủ mọi cách để giải thích, rồi lại hết sức nịnh nọt lấy lòng nói: “Vi Nhàn à, Vi Nhàn ơi, anh không có mà, anh không phải nói em đâu, là anh tự nói bản thân mình thôi mà,đều là tại anh, tại anh không nghĩ tới Nhan Tư Tư lại gian xảo đến vậy, có thể gạt được em để lấy chìa khóa đi, thật sự là quá đáng mà! Anh có nói tới em hồi nào đâu…….” Cho đến khi Nhan Ninh cười đến mức không chịu nổi, phải lấy tay níu áo Ninh Vi Nhàn không chịu buông ra, bởi vì nếu cậu buông ra sẽ phải cười đến nằm lăn ra đất mất. Ninh Vi Nhàn cũng cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc của mình không được bao lâu, cũng không chịu nỗi liền bật cười thành tiếng, tới lúc này Nhan Duệ mới biết rằng mình đang bị trêu chọc, đùa giỡn, trán anh bắt đầu nổi đầy gân xanh. Ninh Vi Nhàn liền vội vàng vuốt vuốt ngực của anh làm cho anh bình ổn hơi thở, dịu xuống cơn giận, rồi mới nói với anh rất dịu dàng: “Cái chìa khóa là của em đưa cho Tư Tư.”
Nghe vợ mình nói một câu làm nghẹn họng, Nhan Duệ cảm thấy hít thở không thông, chỉ thiếu chút nữa là giận đến muốn ngất đi: “Em, tại sao em lại đưa cho nó chứ?”
Ninh Vi Nhàn lại tiếp tục vuốt ngực anh, sau đó nắm tay anh, kéo anh đi đến phía sau bàn đọc sách ngồi xuống, đồng thời cô cũng không quên ra hiệu cho Nhan Tư Tư và Tương Thành cũng ngồi xuống. Nhan Tư Tư đã thích cái ghế sô pha lớn màu trắng trong phòng sách này từ lâu lắm rồi, liền lập tức đi tới, nhưng sau đó cô ấy đột nhiên nhớ ra là mình đến đây để năn nỉ anh trai đồng ý cuộc hôn nhân của mình, thế là cô ấy liền thu hồi vẻ mặt hưng phấn của mình ngay lập tức, sau đó liền bày ra vẻ mặt oán hận, đau khổ rất sâu đậm, nhìn như là trong nhà đang có người chết vậy.
“Người ta tới tìm anh, anh cũng không thể cứ tránh mặt mà không chịu gặp người ta có đúng không?” Sau khi đem con trai nhét vào lòng anh để cho anh ngồi ôm con, Ninh Vi Nhàn nhìn Nhan Tư Tư một cái, ý bảo cô ấy không cần khẩn trương: “Có chuyện gì thì cũng phải ngồi lại với nhau để nói cho rõ ràng chứ.”
“Không cần thiết.” Nhan Duệ tức giận quay mặt đi chỗ khác, cự tuyệt với vẻ đầy kiêu ngạo, trong ánh mắt nhìn về phía Tương Thành cũng mang đầy ý coi thường. Tương Thành vẫn ngồi ở chỗ đó rất đàng hoàng, đối với sát khí trong mắt của Nhan Duệ đều bỏ qua làm như không thấy, như là không thèm để ý một chút nào đối với sự coi thường của Nhan Duệ. Thái độ của anh ta như vậy càng làm cho Nhan Duệ thêm tức giận, chỉ hận là không thể dùng chân đá anh đi chỗ khác: “Anh không muốn nói chuyện với bọn họ, bọn họ muốn kết hôn thì cứ việc kết hôn đi, dù sao thì anh không tham dự là được rồi.”
Nhan Tư Tư vừa nghe anh trai mình nói như vậy, trong nhất thời cũng rất tức giận, đứng bật dậy: “Anh à, anh nói như vậy là có ý gì hả, em cũng giống như anh đều lớn hết cả rồi, anh còn không cho em kết hôn?”
“Anh không cho em kết hôn sao?” Nhan Duệ càng tức giận hơn, đấm một đấm lên trên mặt bàn: “Mấy năm trước, thời điểm em vừa trưởng thành, anh không có giới thiệu những thanh niên tuấn tú có tài cho em sao? Em bây giờ nói vậy là sao? Em không phải nói là không muốn kết hôn sao, em không phải nói em không có hứng thú với đàn ông cho nên em muốn sống độc thân cả đời à, sau đó em lại nói với anh chỉ cần em kết hôn, thì người đó nhất định phải được anh xem xét đồng ý mới được à, cho tới bây giờ cũng chưa được bao lâu em liền đem những lời này trở thành gió thổi qua tai sao? Đừng nói anh không vừa ý người đàn ông này, cho dù là anh có vừa ý rồi, chỉ bằng thái độ của em như vậy, anh sẽ không bao giờ đồng ý đâu!”
Nhan Tư Tư bỗng đờ người ra, hình như mình……Mình quả thật có nói ra những lời như vậy……..Nhưng lúc đó là lúc đó, không có nghĩa hiện tại cũng như vậy mà!!!
“Anh…….Coi như là em xin anh đó, em không phải là quên những lời nói đó đâu, nhưng, nhưng bây giờ em thật sự yêu mến anh Thành mà.”
Thấy Nhan Tư Tư sắp khóc, Nhan Duệ cũng tức giận đến đỏ cả mắt, Ninh Vi Nhàn khẽ thở dài ở trong lòng, cô cảm thấy một người không nhớ gì như mình thì không thích hợp để làm người ở giữa hòa giải tí nào: “Nhan Duệ……”
Nhan Duệ vẫn rất tức giận như cũ, hai tay anh để trên bàn cũng nổi đầy gân xanh, nhưng anh vẫn còn nhớ được là con trai đang ngồi trên chân mình, cho nên anh cố gắng tự kiềm chế mình để không đứng bật dậy, Nhan Tư Tư thấy anh lòng dạ cứng rắn như vậy, không thèm để ý đến tình nghĩa anh em của mình, cô ấy ngay cả tự nhủ với mình rằng mọi việc rồi sẽ tốt lên thôi cũng không làm được, cũng tức giận đến nỗi không muốn la hét với anh, lập tức đứng lên kéo tay Tương Thành muốn đi ra khỏi phòng sách, nhưng cô lại bị Tương Thành nắm lấy cổ tay: “Em đợi chút.” Có lẽ do anh ta từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, rất ít khi trở về nước, cho nên cách nói chuyện của anh có chút kỳ lạ, nghe rất cứng ngắc, nhưng lại rất nghiêm túc: “Tư Tư, anh có thể nói chuyện được không?”
Ninh Vi Nhàn ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt, nguyên cả nửa ngày cho đến bây giờ người đàn ông này chỉ nói được hai tiếng: “Chị dâu.” Mà nguyên nhân chỉ nói ra hai tiếng nay là bởi vì Nhan Tư Tư không cho anh ta nói chuyện?
“Tư Tư, sao em lại không cho anh Tương nói chuyện vậy?”
“Anh ấy nói chuyện rất khó hiểu, anh hai đang rất là tức giận rồi, nếu để cho anh Thành mở miệng, càng làm anh hai tức giận thêm mà thôi!” Trong giọng nói của Nhan Tư Tư như có tiếng nấc nghẹn ngào, thật ra thì cô ấy rất ít khi khóc, từ nhỏ cho đến khi lớn lên đều là sống vô tư không lo không nghĩ, mặc dù từ đó tới giờ luôn cãi nhau ầm ĩ với Nhan Duệ, nhưng tình cảm anh em giữa hai người lúc nào cũng tốt, nếu như việc kết hôn của cô ấy không được anh trai đồng ý, thì cô ấy sẽ rất đau lòng buồn bã.
“Tư Tư, anh có thể nói chuyện được chưa vậy?” Thấy Nhan Tư Tư khóc, Tương Thành cũng rất khẩn trương lo lắng, anh ta nhanh nhẹn đưa tay lau nước mắt trên mặt Nhan Tư Tư, nhưng anh vẫn không quên hỏi cô ấy rằng anh có thể nói chuyện được hay không, khi Nhan Tư Tư buồn bã gật đầu đồng ý thì anh ta mới hắng giọng một cái, rất không có mắt nhìn thời điểm liền gọi Nhan Duệ một tiếng ‘anh trai’. Khi Nhan Duệ vừa nghe thấy tiếng ‘anh trai’ này phát ra từ miệng Tương Thành, anh lập tức nổi nóng, chỉ còn thiếu là chưa có đứng lên để đánh Tương Thành. Nhưng Tương Thành không đổi sắc mặt, tim cũng không đập nhanh, rất bình tĩnh khom lưng cuối đầu thật sâu chào Nhan Duệ, sau đó nói một câu: “Anh hai, em thật sự rất yêu mến Tư Tư, cũng rất muốn kết hôn cùng cô ấy, em hi vọng anh có thể đồng ý việc hôn sự này.”
...... Anh ta thật sự rất thẳng thắn nha. Ninh Vi Nhàn vỗ nhẹ bả vai của Nhan Duệ để giữ cho anh bình tĩnh, Nhan Duệ cũng bị câu nói hết sức thẳng thắn, nhưng cũng giống như thuận miệng này làm cho nghẹn lời, anh không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu như nói Tương Thành chỉ thuận miệng nói ra câu đó thì thái độ của anh ta lại rất nghiêm túc, nếu nói Tương Thành nói câu nói đó rất nghiêm túc thì thái độ của anh ta sau khi nói xong câu nói kia lại rất thảnh thơi. Bình thường ở trên thương trường đã luyện cho Nhan Duệ tài nghệ ăn nói khéo léo, không có gì là không thể trả lời, nhưng vì anh đau lòng cho Nhan Tư Tư, nên giờ phút này cũng không biết phải nói gì. Người ta đều nói người đứng xem ở ngoài lúc nào cũng sáng suốt hơn người ở trong cuộc mơ hồ, câu nói này thật ra rất đúng, không sai một chút nào cả.
Cho đến cuối cùng thì anh cũng không biết nên nói như thế nào, mà cho dù là anh nói bất cứ điều gì, anh cũng không có biện pháp gì để ngăn cản việc hôn nhân này cả, cho dù anh không thích người tên Tương Thành này thì anh cũng không thể thay đổi được gì ở kết quả cuối cùng hết. Sau khi Tương Thành nói ra những lời nói đó, thì sự tức giận ngập trời của anh cũng gần như tan biến ngay lập tức, ánh mắt sắc bén căng thẳng tràn đầy khiêu khích của anh cũng mềm mại đi trong nháy mắt. Anh phất tay, nói với vẻ không còn hơi sức nữa: “Các người đi đi.”
Nhan Tư Tư nhướng mày, nhìn như muốn khóc, Ninh Vi Nhàn liền tranh thủ thời gian nhìn cô lắc đầu một cái, mỉm cười nói: “Còn không nhìn ra được sao, anh của em đã đồng ý rồi đó.” Thấy Nhan Tư Tư ngạc nhiên sửng sốt, liền vỗ nhẹ gương mặt trắng nõn như trứng gà của con trai: “Con tiễn cô và dượng về nha?” Nhan Ninh gật đầu một cái đầy khéo léo, nhảy từ đùi của Nhan Duệ xuống, nắm lấy một ngón tay của cô mình rồi cùng cô ấy ra khỏi phòng sách, trước khi đi Tương Thành cũng không quên cúi đầu chào, nói cảm ơn với Nhan Duệ cùng Ninh Vi Nhàn, Ninh Vi Nhàn dùng nụ cười để đáp lại anh ta, trong khi Nhan Duệ lại giả vờ làm như không thấy.
Thấy chồng mình vẫn còn đang giận dỗi, chỉ là cả người đã xìu xuống giống như bong bóng xì hơi, Ninh Vi Nhàn cảm thấy rất đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhích lại gần sát mặt anh, Nhan Duệ chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, trong lòng tự hỏi không biết cô đang muốn làm gì. Ninh Vi Nhàn bất ngờ nở nụ cười, ôm cổ anh, rồi ngồi lên đùi anh. Đầu tiên, Nhan Duệ rất sửng sốt, sau đó là anh mừng như điên, mặc dù bây giờ bọn họ vẫn đang ở cùng với nhau, nhưng có lẽ là do cô không nhớ được những việc trước kia, cho nên cô rất ít khi chủ động gần gũi với anh, đây là lần đầu tiên trong vòng mấy tháng nay bọn họ có những hành động thân mật như vậy.