Hàn Tần đứng ngoài ban công nhìn qua tòa nhà phía đông, quan sát về hướng Dương Vĩnh đang ngồi đọc sách, Ngạn Hi bên cạnh ngồi không yên, cứ đi tới đi lui dáng vẻ như đang bất bình chuyện gì đó.
Tuy nhiên Dương Vĩnh vẫn tỏ ra nhẫn nại, mấy lần cứ mở sách và rồi gấp lại tiếp chuyện với Ngạn Hi.
Hàn Tần không giấu được ý cười trong mắt, vẫn tập trung quan sát hành động của hai người họ.
Dương Vĩnh vẫn giữ khoảng cách xa lạ với anh, với tất cả mọi người.
Nhưng cậu bạn xem ra rất quý mến Ngạn Hi.
Từ bé sau khi xảy ra tai nạn sạt lở đất, chứng kiến cha chôn vùi trong đống đất cát, tâm tính Dương Vĩnh đã bắt đầu thay đổi.
Dương Vĩnh hoàn toàn sống khép kín, rất dễ rơi vào trạng thái tiêu cực.
Anh biết là chuyện bị bắt giam và cái chết của anh, đã khiến Dương Vĩnh chịu tổn thương.
“Anh nghĩ gì mà tập trung thế?”
Ngạn Linh từ phía sau đi tới.
Hàn Tần vẫn trầm ngâm đứng đấy, không hề có động tĩnh gì.
Ngạn Linh lại nhìn theo tầm mắt của Hàn Tần, trông thấy hai người ở bên kia tòa nhà phía đông thì ngỡ ngàng hỏi:
“Người đó là Dương Vĩnh?”
“Ừm.”
“Hóa ra là một thiếu niên có dáng dấp thư sinh như vậy.
Xem chừng rất thân với Ngạn Hi.
Anh không để ý chuyện trước kia ư? Vẫn dung nạp bọn họ.”
Hàn Tần nhíu nhẹ mi tâm, trước lời Ngạn Linh vừa thốt ra, hoàn toàn bất mãn.
“Hàn Tần! Anh thật sự tốt bụng.
Đổi ngược là em...!Mà thôi đi, nghĩ tới chuyện hiến tủy em thật sợ.
Từ bé nhìn đến ống kim tiêm em liền nổi gai ốc, sợ đến ám ảnh.”
“Nhưng cứu được một mạng người.” Hàn Tần trầm giọng, mắt vẫn hướng nhìn chỗ Ngạn Hi và Dương Vĩnh.
Ngạn Linh mím môi, lập tức phản bác lại: “Nhưng em chỉ là một con nhóc, đâu có hơi sức nghĩ nhiều cho người khác.”
Nói đến đây Hàn Tần lại quay mặt qua nhìn cô chăm chú, khiến Ngạn Linh cũng phải ớn lạnh ngây người.
Tuy nhiên lời thốt ra cũng không phải khó chịu.
“Em về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Ngày mai anh đưa em đi kiểm tra sức khỏe, luôn tiện xem vết thương ở sau lưng.”
“Ờ.”
“Em còn đau nhiều không?”
“Bước đi thì sẽ nghe đau.”
“Anh đỡ em về phòng.”
Hàn Tần chợt quay sang nhìn về phía bên kia tòa nhà, đúng lúc này phát hiện Ngạn Hi cũng ngước mắt nhìn lên, dáng vẻ ngây dại.
Anh không nói gì, tiến lại dìu Ngạn Linh đi về phòng ngủ.
Đợi sau khi anh giúp Ngạn Linh điều chỉnh độ sáng đèn trong phòng dịu bớt thì đẩy cửa ra ngoài, hướng lên Thư phòng tiếp tục xem những dữ kiện quan trọng của Hàn thị.
Không biết qua bao lâu, đến khi đầu óc bắt đầu choáng trước những con số thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Hàn Tần hơi ngạc nhiên, nhưng vài giây sau thì có thể đoán được người đến là ai.
Ngạn Hi đẩy cửa ló đầu vào, dáng vẻ hơi thập thò.
“Anh chưa ngủ sao?”
“Câu này anh hỏi em mới đúng.”
Ngạn Hi cười cười, chậm rãi bước vào.
Đập vào mắt Hàn Tần chính là dáng vẻ non nớt gợi cảm của Ngạn Hi trong chiếc váy ngủ màu xanh lục bảo, bên ngoài khoác hờ chiếc áo len mỏng kimono vạt dài, cô đến gần bàn làm việc, ánh mắt lấp lánh nhìn anh chăm chú.
Trong ánh đèn trầm tối, nước da trắng ngần đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn.
Tuy nhiên Hàn Tần ngược lại cảm thấy hơi đau đầu, con nhóc này chắc là cố ý đây.
Bộ dáng này xuất hiện, trong đầu không chừng lóe lên ý nghĩ quỷ quái gì rồi, muốn dụ dỗ anh sao?
“Trễ vậy rồi, anh còn trốn trong thư phòng, anh lén đọc truyện tranh à?”
Hàn Tần liếc cô một cái, chủ ý không muốn trả lời.
Ngạn Hi vẫn nhẫn nại quan sát, đến lúc trông thấy xấp tài liệu trên bàn làm việc mới tỏ ra là mình đã đoán sai.
“Ây da! Em thường hay đọc truyện tranh, tưởng là anh cũng...!Anh chăm chỉ quá!”
Lúc này Ngạn Hi vòng qua bàn làm việc, đến khi nhìn rõ tài liệu trên mặt bàn thì đột nhiên khựng lại, nét mặt hơi thay đổi.
Đúng lúc Hàn Tần ngước mắt lên nhìn cô, liền bắt gặp được biểu cảm kì lạ này.
Anh liền nghi hoặc hỏi:
“Em đọc hiểu cái này sao?”
“Ha, mấy cái phân tích số liệu này sao em có thể hiểu được.
Em chỉ thắc mắc, người đẹp trong phòng đợi anh, sao cứ phải làm khó chính mình ngồi đây làm việc thâu đêm.”
Dứt lời Ngạn Hi liền khoác tay choàng lấy cổ của anh, ngón tay nghịch ngợm trêu chọc.
Hàn Tần giấu lại ý cười, cố ý không bận tâm, lật xem trang kế tiếp.
Cảm nhận hành động quấy phá của Ngạn Hi hơi khựng lại, Hàn Tần lần này thực sự có thể khẳng định, vốn dĩ cô nhìn ra được nội dung bên trong bản báo cáo Phân tích tài chính trọng điểm của Hàn thị.
Tài liệu trên bàn tất cả đều viết bằng tiếng Anh, dùng những thuật ngữ chuyên ngành, nếu không phải là người có kiến thức chuyên môn, bằng vào sự am hiểu của một con nhóc như Ngạn Hi, chỉ có thể ôm trán đau đầu.
Nhưng đổi ngược, cô thực sự có loại kiến thức này, Hàn Tần phải nghiền ngẫm nhìn nhận cô thêm một lần nữa.
Những gì anh hiểu về Ngạn Hi, có khi chỉ là một khía cạnh nhỏ.
“Anh mỏi không, em xoa vai giúp anh nhé!”
“Không dám phiền Ngạn tiểu thư nhọc lòng.”
“Em ăn cơm nhà Hàn gia, tỏ chút thành ý cũng không đáng gì.”
“Ừm hửm, em hiểu đến lý lẽ này kì thực đáng quý.”
Ngạn Hi bật cười giòn tan, hai tay liền miệt mài xoa bóp.
Hàn Tần nhíu nhẹ mi tâm, suy nghĩ có nên tống cổ con bé này ra khỏi thư phòng hay không.
“Tay nghề thật không tệ.”
Hàn Tần cảm thấy bất ngờ, từ bả vai đến sau gáy thực sự thư giãn sau khi Ngạn Hi dùng tay xoa bóp, động tác quả nhiên nhuần nhuyễn, không hề qua loa, nên không khỏi mở lời khen ngợi.
“Từ nhỏ em đã giúp cha xoa bóp, ban đầu chỉ vì nịnh bợ cho cha vui lòng, sau đó thì nghiêm túc học hỏi.”
Nghe đến đây Hàn Tần cảm giác như có sợi lông tơ cọ vuốt nhẹ nhàng qua trái tim của mình, cõi lòng rung động.
Anh bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Ngạn Hi sau đó kéo cô di chuyển đến trước mặt tựa lưng vào bàn làm việc, ánh mắt thâm thúy đánh giá cô từ trên xuống dưới.
“Ngạn Hi! Em được bao lớn, lại học tính dụ dỗ đàn ông rồi?!”
.