Trong biệt thự Hàn gia, Ngạn Hi ôm lấy lỗ tai đau đớn đi tới đi lui trên hành lang thư phòng, nội tâm cuộn sóng.
Đã hơn giờ tối, Hàn Tần quả nhiên chưa về.
Và có thể sẽ cả đêm không về.
Hóa ra Ngạn Hi cô với thân phận hôn thê này, không hề có cân lượng để quản thúc hắn ta.
Cô điên mất thôi.
Cô trở về phòng, thu dọn hành lý, nhớ đến câu nói của Hàn Tần, Ngạn Hi càng hành động dứt khoát.
“...!Em trở lại cuộc sống đắc ý ngày hôm nay đều dựa vào anh, nếu không còn tin tưởng vậy thì em có thể biến đi.”
Bảo cô cút khỏi thì cút khỏi, mẹ kiếp, bội bạc!
Ngạn Hi chợt khựng lại, nước mắt lưng tròng.
Cô không muốn rời đi.
Sao cô phải đi chứ? Tại sao nhất định chiều lòng hắn biến mất khỏi đây, khiến Hoàng Linh San và Ngạn Linh được hả hê đắc ý?
Cô sẽ mặt dày ở lại, ngày ngày lượn lờ trước tầm nhìn của hắn, khiến hắn khó chịu và không được yên bình mới thôi.
Ngạn Hi siết chặt nắm đấm, giống như đã hạ quyết tâm.
Bên này...
Hoàng Linh San vừa muốn vào phòng chuẩn bị ngủ thì chuông cửa bên ngoài vang lên dồn dập, cô hơi bất ngờ, còn tưởng Hàn Tần bỏ quên đồ quay trở lại lấy, nhưng lúc mở cửa ra đã trông thấy Ngạn Tuấn mặt mày hầm hầm bước vào nhà.
“Vừa rồi tôi không nhìn lầm, Hàn Tần từ nhà của cô đi ra? Hai người lại thân thiết đến mức này rồi sao?”
Hoàng Linh San miễn cưỡng nở nụ cười, tỏ ra lảng tránh nói, “Ngạn tổng gần đây có vẻ bận rộn quá, đã một thời gian không có...”
“Mẹ kip! Đang hỏi cô đó, thứ tiện nhân.”
Ngạn Tuấn giật mạnh nắm tóc của Hoàng Linh San kéo mạnh về chỗ ghế salon đẩy mạnh xuống, tức giận như muốn giết người.
Ông vừa vung tay lên cao thì Hoàng Linh San đã ôm mặt la hét lên:
“Đừng đánh vào mặt, đừng mà...”
Ngạn Tuấn nghiến răng, mắt nổi tơ máu, “Dám phản bội tôi! Cô đừng tưởng tôi lao đao chuyện Ngạn thị thì có thể đi mồi chài ở tên đàn ông khác.”
“Không có, tôi và Hàn Tần không có gì.
Chỉ là...!chỉ là xã giao vài câu.”
“Bản tính Hàn Tần kiêu ngạo, trước giờ tránh xa nữ sắc, nhất là mấy minh tinh xôi thịt lẳng lơ, nay tự dưng cởi mở với cô như thế?”
Hoàng Linh San run lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn về Ngạn Tuấn, sau đó dịu dàng kéo tay ông ngồi xuống bên cạnh, giọng nói nũng nịu, “Em làm sao biết hắn ta nghĩ gì? Hôm nay hắn tức giận bóp cổ Ngạn Hi, không biết chừng tâm tình rối loạn.”
Ngạn Tuấn thở hắt ra một hơi, điều chỉnh tâm trạng, ông quay sang nâng chiếc cằm thanh tú của Hoàng Linh San lên mạnh bạo cưỡng hôn, giống như trút xả cơn phẫn uất suốt thời gian này.
Hoàng Linh San đã quen với loại thân mật này, càng không dám chọc giận Ngạn Tuấn cho nên rất nhiệt tình đáp trả, lưỡi cuốn chặt khiêu khích tạo cho đối phương sự ham muốn tuyệt đối.
Ngạn Tuấn bị dẫn dụ rất nhanh đã không kìm chế được nhập cuộc, dứt khoát cởi bỏ chiếc váy trên người Hoàng Linh San xuống, thô bạo trấn áp.
Dây dưa một màn với Hoàng Linh San, Ngạn Tuấn vẫn canh cánh chuyện Hàn Tần đến đây, động tác tiếp xúc thô bạo và áp chế.
“Cô chẳng lẽ không si mê hắn sao? Đó là một tên đàn ông mà bất kì cô gái nào cũng phải động lòng, cho dù là cảm tình hay cả về vật chất.”
Hoàng Linh San tránh né, choàng tay lên cổ Ngạn Tuấn không ngừng thở hổn hển, “Đừng nhắc tới hắn...”
Ngạn Tuấn gầm lên, tiết xả hết những dồn nén vào người Hoàng Linh San, nhưng mà chân mày vẫn không thể thả lỏng nhíu chặt lại.
“Tôi cho cô toại nguyện đấy, đến quyến rũ hắn đi.”
“Sao...!sao chứ?” Hoàng Linh San trố mắt kinh ngạc, lập tức lắc đầu, sợ Ngạn Tuấn chỉ đang thử lòng cô, “Loại người như Hàn Tần không dễ tiếp cận.”
“Vậy thì em nên phát huy điểm mạnh của mình, giống như cái cách đã làm khi tiếp cận tôi, khiến tôi không thể rời em được.”
“Vì sao chứ? Ngạn tổng! Ngài có ý gì, ngài muốn em phá hoại cảm tình của Hàn Tần và Ngạn Hi hay sao?”
Ngạn Tuấn mơn trớn da thịt mềm mại của Hoàng Linh San, ánh mắt thâm trầm, “Đó chỉ là mục đích phụ, vẫn còn nhiều việc cậy đến em sau này.”
Hoàng Linh San vẫn rất sửng sốt, đối với thâm hiểm của Ngạn Tuấn cô ít nhiều có trải nghiệm, nhưng ông ta đẩy cô vào tay Hàn Tần, thì là chuyện cô không dám nghĩ tới...
Hàn Tần cả đêm không về, khiến Ngạn Hi trằn trọc không ngủ được, cứ trở người tức giận thở hì hì.
Sáng sớm sau khi chạy bộ mấy vòng lớn Ngạn Hi liền đến bệnh viện thăm Dương Vĩnh như mọi khi, nhưng ngạc nhiên là lúc đẩy cánh cửa ra lại trông thấy Hàn Tần đang gục đầu bên giường bệnh của Dương Vĩnh, xem ra rất mệt mỏi.
Cô đứng ngây người ở ngoài cửa, nội tâm chấn động không hề nhỏ.
Hàn Tần...!rất bận tâm đến mẹ con họ Dương, vì sao chứ?
Cô đứng bất động ở đấy, cho đến khi bị bàn tay xương xương vỗ nhẹ lên vai, mới bàng hoàng quay mặt lại, “Mẹ! Hàn Tần, nghỉ lại ở đây cả đêm sao ạ?”
“Đêm qua cậu ấy mang thức ăn khuya đến, là loại ngỗng quay mà Dương Vĩnh thích ăn nhất, đôi bên còn trò chuyện rất vui vẻ.”
Nghe mẹ Dương nói đến đây Ngạn Hi lại càng há hốc miệng kinh ngạc, Hàn Tần tốt tính vậy sao? Cô sờ sờ chỗ lỗ tai suýt bị tét thịt của mình, không khỏi oán hận mắng chửi ở trong bụng.
Tựa như nghe được oán trách của Ngạn Hi, Hàn Tần ngẩng đầu thức giấc, vẻ mặt lúc này quay sang nhìn hai người bọn họ vô cùng tức cười.
“Hi! Mọi người đông đủ quá chứ! Hàn tổng, nghe theo anh, em mang đồ ăn sáng đến cho mọi người.” Giọng nói dịu dàng thanh mảnh không thể lạc đi đâu của Hoàng Linh San cất lên, trong một giây đã làm Ngạn Hi biến sắc.
Mẹ kiếp! Quả nhiên muốn thách thức bà đây lên cơn.
“Ấy chết, không có mua phần cho Ngạn Hi tiểu thư, thật ngại quá!”
Ngạn Hi mím môi, tỏ ra thản nhiên nói, “Vậy thì chị nhường phần của mình cho tôi đi, ngại làm gì.”
Hoàng Linh San tròn mắt ngạc nhiên, như con thỏ trắng ngây thơ vô tội vạ, khiến Ngạn Hi càng thêm chán ghét.
“Ngạn Hi! Sao cứ phải ăn nói vô lễ như vậy?” Hàn Tần nghiêm khắc nhắc nhở.
Mẹ Dương vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Ngạn Hi, từ tốn an ủi, “Chờ thêm một chút chị Trần sẽ mang điểm tâm đến đây thôi, mẹ và Dương Vĩnh bị họ chiều hư, đã quen với khẩu vị trong nhà.”
“Mẹ ngon miệng là được mà, chiều hư thế nào cũng được.”
Trước thái độ bênh vực và dịu dàng của mẹ Dương, Hàn Tần thực sự là cạn cứng lời nói, cảm giác hổ thẹn.
Dương Vĩnh thức giấc, Ngạn Hi lại được dịp líu lo.
Hàn Tần và Hoàng Linh San đứng trong phòng cứ như người ngoài thừa thãi.
Đúng lúc này Cận Minh gọi điện thoại tới, biết rằng có chuyện quan trọng, anh liền kéo Hoàng Linh San cùng ra khỏi phòng bệnh.
Hàn Tần một mình di chuyển ra ngoài lan can, tiếp nhận cuộc gọi.
“Hàn tổng! Anh và Ngạn mèo hoang làm lành hay chưa?”
“Cậu lại nhàm chán bận tâm đến chuyện này sao?”
“Tôi không nhàm chán, thực ra thì đêm qua tôi cũng không ngủ ngon, nhưng mà nhờ vậy làm tôi nhớ ra bên họ ngoại của Ngạn Hi đều là quan chức cấp cao, chúng ta muốn chắc chắn phần thắng cuộc chiến với Ngạn Tuấn, có thể để người đáng tin cậy làm việc ở Sở Liêm Chính giám sát vụ việc.”
Hàn Tần nhíu chặt chân mày, cảm giác mơ hồ, “Nếu họ ngoại của Ngạn Hi nhờ vả được tôi không tin cô ấy lại sống chật vật thời gian qua.”
“Cái này...”
Cận Minh cũng bắt đầu hoang mang.
Hai người cứ qua loa như vậy rồi tắt máy, Hàn Tần trong lòng không an tâm liền vội vã ăn sáng với Hoàng Linh San sau đó về nhà chuẩn bị tươm tất đến Hàn thị..