Giữa vực đá cao , phía dưới là biển cả rộng lớn sóng vỗ ầm ĩ như gào thét . Một cô gái xinh đẹp đứng trên vách núi , mái tóc đen mềm mại tùy ý thả phất phơ trong gió .
Bạch Trầm Tuyết gương mặt mỹ lệ nhuốm sự đau khổ nhìn xa xăm .
" Do anh ấy bảo các người đến ?"
Bạch Trầm Tuyết lạnh nhạt hỏi .
" Phu nhân , xin thứ lỗi !"
Người áo đen đứng đầu trong nháy mắt khó xử lên tiếng .Phu nhân là người tốt nhưng đây là mệnh lệnh của chủ nhân , hắn không thể không tuân .
Bạch Trầm Tuyết cười lớn , trong tim là sự bi ai hụt hẫng . Cô yêu hắn yêu Mạc Lãnh Hiên hắn đến cuồng si . Mạc Lãnh Hiên hắn có bao giờ nghĩ cô tại sao lại giết chết Bạch Mẫn Nghi . Vì cốt nhục của hắn và cô , ả đàn bà kia đã hại chết sinh linh bé nhỏ chưa chào đời . Cô ta chết đi , Bạch Trầm Tuyết cô thì không thể sinh con được nữa . Nuốt sự đau khổ cô hết lòng vì hắn làm mọi thứ chỉ mong hắn có thể nhận ra cô thật tâm yêu hắn .
Nhưng đổi lại là gì ? Chính là những bạt tai của hắn khi say rượu , hắn nói hắn hận cô đã giết Bạch Mẫn Nghi .
Cô nhẫn....
Và là cảnh tượng bây giờ , hắn muốn giết cô . Mạc Lãnh Hiên hắn muốn giết Bạch Trầm Tuyết cô. Hi sinh nhiều như vậy đổi lại là cái chết không hơn không kém , trong chuyện tình này cô thua rồi !
Bạch Mẫn Nghi , Bạch Trầm Tuyết tôi thua cô rồi !
Yêu đau quá , yêu đau như vậy nếu có kiếp sau Bạch Trầm Tuyết cô không muốn yêu nữa .Cha mẹ Tuyết nhi bất hiếu mờ mắt vì tình ! Nếu có kiếp sau con muốn được lại làm con của cha mẹ , tận hiếu cả đời .
Nhìn lại phía chân trời xa xăm , cuộc đời thật đẹp sao trước đây cô không nhận ra nhỉ ! À là do cô chỉ chú ý đến một mình Mạc Lãnh Hiên thôi làm gì để ý xung quanh chứ !
Cười nhạt cô nhảy xuống biển . Cả toáng áo đen hét lớn
" Phu nhân... "
Bạch Trầm Tuyết thả lỏng người , mọi thứ đã kết thúc rồi . Tất cả , con à ! Mẹ xin lổi xin lỗi vì không thể sinh con ra chào đón nắng ấm của thế gian . Tha thứ cho mẹ nhé !
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đau ... đau quá !
Bạch Trầm Tuyết đau đớn bật dậy , gương mặt ướt đẫm mồ hôi ! Hai mắt dáo diết nhìn xung quanh , đôi mắt màu lục ánh lên tia ngạc nhiên . Nhanh chóng bước xuống giường cô chạy vào nhà vệ sinh .
Nhìn gương mặt phản chiếu trong tấm gương. Cô mừng rỡ , trong gương là một cô gái diễm lệ , Khuôn mặt nhỏ tinh xảo , mi mục như họa . Đôi con ngươi màu lục xanh thẳm màu của những phiến lá . Sóng mũi cao mà thẳng , đôi mội anh đào ướt át . Làn da trắng nõn , gương mặt vẫn còn vướng nét ngây thơ của tuổi 18 .
Phải 18 tuổi .... Đây là Bạch Trầm Tuyết cô năm 18 tuổi . Nhất định trời cao đã nhìn thấy kiếp khổ của cô cho cô trùng sinh thay đổi tất cả bi kịchlàm lại từ đầu .
Nhớ kiếp trước cô được cha mẹ bao bọc như đóa hoa trong lồng kính . Nên khi yêu cũng chỉ yêu một người duy nhất chính là Mạc Lãnh Hiên .
Từ lúc Bạch Mẫn Nghi bước vào cửa Bạch gia . Gia đình cô như thủy tinh vỡ nát thành từng mảnh vụn. Mẹ vì quá đau khổ bỏ đi. Cha thì vì mẹ đau khổ cuối cùng bị Bạch Mẩn Nghi hại chết không nhắm mắt .
Tất cả là lỗi của cô ta gây ra !
Nhưng một phần cũng do cô quá ngu ngốc chạy theo tình yêu của Mạc Lãnh Hiên , cha mẹ chết đi mà con gái như cô cũng không làm gì được .Ngay cả sự nghiệp cô cũng đánh mất để hào quang đáng lẽ là của cô vào tay Bạch Mẫn Nghi .
Mạc Lãnh Hiên tình yêu của hắn là dối trá mà cô vẫn 1 mực đâm vào .Tình yêu của cô đối với hắn vô cùng lớn nhưng trải qua một kiếp yêu gì đó trở thành hận thù . Mọi thứ trở lại điểm xuất phát !
Bạch Trầm Tuyết cô không muốn dây dưa với Mạc Lãnh Hiên nhưng cũng không có nghĩa cô để cho Mạc Lãnh Hiên và Bạch Mẫn Nghi đôi cẩu nam nữ đó đến với nhau .
Những thứ mà bọn họ nợ Bạch Trầm Tuyết cô , cô quyết khiến họ trả đủ cả gốc lẫn lời .
Mù quáng , ngu dại là quá khứ . Cô phải trở nên mạnh mẽ , mạnh mẽ để bảo vệ người mà cô yêu thương. Nhất Định!
Giữa vực đá cao , phía dưới là biển cả rộng lớn sóng vỗ ầm ĩ như gào thét . Một cô gái xinh đẹp đứng trên vách núi , mái tóc đen mềm mại tùy ý thả phất phơ trong gió .
Bạch Trầm Tuyết gương mặt mỹ lệ nhuốm sự đau khổ nhìn xa xăm .
" Do anh ấy bảo các người đến ?"
Bạch Trầm Tuyết lạnh nhạt hỏi .
" Phu nhân , xin thứ lỗi !"
Người áo đen đứng đầu trong nháy mắt khó xử lên tiếng .Phu nhân là người tốt nhưng đây là mệnh lệnh của chủ nhân , hắn không thể không tuân .
Bạch Trầm Tuyết cười lớn , trong tim là sự bi ai hụt hẫng . Cô yêu hắn yêu Mạc Lãnh Hiên hắn đến cuồng si . Mạc Lãnh Hiên hắn có bao giờ nghĩ cô tại sao lại giết chết Bạch Mẫn Nghi . Vì cốt nhục của hắn và cô , ả đàn bà kia đã hại chết sinh linh bé nhỏ chưa chào đời . Cô ta chết đi , Bạch Trầm Tuyết cô thì không thể sinh con được nữa . Nuốt sự đau khổ cô hết lòng vì hắn làm mọi thứ chỉ mong hắn có thể nhận ra cô thật tâm yêu hắn .
Nhưng đổi lại là gì ? Chính là những bạt tai của hắn khi say rượu , hắn nói hắn hận cô đã giết Bạch Mẫn Nghi .
Cô nhẫn....
Và là cảnh tượng bây giờ , hắn muốn giết cô . Mạc Lãnh Hiên hắn muốn giết Bạch Trầm Tuyết cô. Hi sinh nhiều như vậy đổi lại là cái chết không hơn không kém , trong chuyện tình này cô thua rồi !
Bạch Mẫn Nghi , Bạch Trầm Tuyết tôi thua cô rồi !
Yêu đau quá , yêu đau như vậy nếu có kiếp sau Bạch Trầm Tuyết cô không muốn yêu nữa .Cha mẹ Tuyết nhi bất hiếu mờ mắt vì tình ! Nếu có kiếp sau con muốn được lại làm con của cha mẹ , tận hiếu cả đời .
Nhìn lại phía chân trời xa xăm , cuộc đời thật đẹp sao trước đây cô không nhận ra nhỉ ! À là do cô chỉ chú ý đến một mình Mạc Lãnh Hiên thôi làm gì để ý xung quanh chứ !
Cười nhạt cô nhảy xuống biển . Cả toáng áo đen hét lớn
" Phu nhân... "
Bạch Trầm Tuyết thả lỏng người , mọi thứ đã kết thúc rồi . Tất cả , con à ! Mẹ xin lổi xin lỗi vì không thể sinh con ra chào đón nắng ấm của thế gian . Tha thứ cho mẹ nhé !
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Đau ... đau quá !
Bạch Trầm Tuyết đau đớn bật dậy , gương mặt ướt đẫm mồ hôi ! Hai mắt dáo diết nhìn xung quanh , đôi mắt màu lục ánh lên tia ngạc nhiên . Nhanh chóng bước xuống giường cô chạy vào nhà vệ sinh .
Nhìn gương mặt phản chiếu trong tấm gương. Cô mừng rỡ , trong gương là một cô gái diễm lệ , Khuôn mặt nhỏ tinh xảo , mi mục như họa . Đôi con ngươi màu lục xanh thẳm màu của những phiến lá . Sóng mũi cao mà thẳng , đôi mội anh đào ướt át . Làn da trắng nõn , gương mặt vẫn còn vướng nét ngây thơ của tuổi .
Phải tuổi .... Đây là Bạch Trầm Tuyết cô năm tuổi . Nhất định trời cao đã nhìn thấy kiếp khổ của cô cho cô trùng sinh thay đổi tất cả bi kịchlàm lại từ đầu .
Nhớ kiếp trước cô được cha mẹ bao bọc như đóa hoa trong lồng kính . Nên khi yêu cũng chỉ yêu một người duy nhất chính là Mạc Lãnh Hiên .
Từ lúc Bạch Mẫn Nghi bước vào cửa Bạch gia . Gia đình cô như thủy tinh vỡ nát thành từng mảnh vụn. Mẹ vì quá đau khổ bỏ đi. Cha thì vì mẹ đau khổ cuối cùng bị Bạch Mẩn Nghi hại chết không nhắm mắt .
Tất cả là lỗi của cô ta gây ra !
Nhưng một phần cũng do cô quá ngu ngốc chạy theo tình yêu của Mạc Lãnh Hiên , cha mẹ chết đi mà con gái như cô cũng không làm gì được .Ngay cả sự nghiệp cô cũng đánh mất để hào quang đáng lẽ là của cô vào tay Bạch Mẫn Nghi .
Mạc Lãnh Hiên tình yêu của hắn là dối trá mà cô vẫn mực đâm vào .Tình yêu của cô đối với hắn vô cùng lớn nhưng trải qua một kiếp yêu gì đó trở thành hận thù . Mọi thứ trở lại điểm xuất phát !
Bạch Trầm Tuyết cô không muốn dây dưa với Mạc Lãnh Hiên nhưng cũng không có nghĩa cô để cho Mạc Lãnh Hiên và Bạch Mẫn Nghi đôi cẩu nam nữ đó đến với nhau .
Những thứ mà bọn họ nợ Bạch Trầm Tuyết cô , cô quyết khiến họ trả đủ cả gốc lẫn lời .
Mù quáng , ngu dại là quá khứ . Cô phải trở nên mạnh mẽ , mạnh mẽ để bảo vệ người mà cô yêu thương. Nhất Định!