Sơn trang Phù Vân tọa lạc trên đỉnh núi Ngao Sơn, phía đông giáp bờ biển lớn. Cả dải Ngao Sơn phát triển lâm nghiệp, ngư nghiệp, thị thành phồn hoa, nhộn nhịp, người dân nơi đây càng hiền lành, chân chất. Có điều Nam Cung Cửu vừa tới một nơi an lành thế này đã xảy ra chuyện. Sau khi ăn phải một loại hải sản liền bị dị ứng, toàn thân nổi đầy vết ban đỏ. Ban đầu chỉ là những vết đỏ nhỏ, dần dần to lên một mảng đỏ lớn, lại còn sưng vù. Lúc đầu chỉ nổi trên người, sau cùng bệnh phát khắp tay chân, cuối cùng lên tận cả khuôn mặt.
Lần này mới thực sự là hủy hoại dung nhan, cực kỳ khủng khiếp. Nam Cung Cửu ôm gương, gào khóc không ngừng.
Bắc Đường Kính vẫn giữ bình tĩnh nói “Rất nhiều người tới đây đều bị nổi ban đỏ thế này, muội đừng gãi, đừng sờ, nó sẽ dần dần tan hết thôi.”
“Dần dần… dần dần là bao lâu? Nhỡ không còn thuốc chữa thì sao?”
“Nếu dùng thuốc chỉ có thể giảm bớt triệu chứng, chứ không thể khỏi ngay đâu.” Bắc Đường Kính nắm chặt đôi tay đang định gãi loạn của Nam Cung Cửu lại, nói “Nghe tỷ tỷ đi, không sao đâu, trong sơn trang chúng ta, mỗi năm đều có người bị phát ban đỏ thế này. Lúc nào ra ngoài, muội cứ dùng lụa che mặt lại là được.”
Nam Cung Cửu bĩu môi, nấc nghẹn từng lời “Tỷ tỷ Kính Tử, không phải tỷ biết dịch dung sao? Tỷ tỷ chỉnh lại dung nhan giúp muội đi.”
“Thứ đó chỉ khiến bệnh tình muội thêm trần trọng, muội cần phải để mặt thông thoáng, phơi ánh mặt trời, uống nhiều nước, nghỉ ngơi đủ mới khỏi được.”
“Hu hu…” Nam Cung Cửu sau một hồi đâu khổ, lại thủ thỉ nói “Vậy thì tuyệt đối không được nói với người khác muội là Nam Cung Yến. Đợi sau khi muội khỏi rồi hãy nói.”
Lòng yêu cái đẹp, ai cũng có, huống hồ nàng lại là Nam Cung Cửu với tướng mạo xinh đẹp? Bắc Đường Kính than dài một tiếng đáp “Được thôi, vậy ta sẽ nói muội là nha hoàn ta mang từ nhà mẹ đẻ tới. Trước tiên muội cứ ở trong trang tịnh dưỡng đã.”
“Cảm ơn tỷ tỷ Kính Tử.” Nam Cung Cửu uất ức sà vào lòng Bắc Đường Kính.
Đại hội võ lâm sắp sửa khai mạc, nhân sĩ giang hồ tới bốn phương tám hướng, tụ hội dưới chân đỉnh Ngao Sơn, trong đó có không ít môn phái lớn nhỏ đang có ý định nhòm ngó đến bản đồ kho báu.
Bí mật Quế Cung đã lưu truyền nhiều năm, thế nhưng chưa từng có ai tận mắt nhìn thấy, càng chẳng rõ thực hư. Mãi cho tới sáu năm trước, Bắc Đường Kính mang theo một mảnh bản đồ gả sơn trang Phù Vân, bị môn phái thần bí tấn công, mọi người mới xác nhận chính xác rằng Quế Cung thực sự tồn tại. Sau lần đó người nhòm ngó đến Quế Cung càng lúc càng nhiều. Giờ Đông Phương Huyền Dạ triệu tập đại hội võ lâm ý muốn tìm lại hai mảnh bản đồ kho báu đã mất, thế nên bang phái lớn nhỏ nhao như chim ưng rình mồi.
Bắc Đường Kính đổi lại nữ trang, sau khi chải đầu nghiêm chỉnh, dáng vẻ lại càng thêm phong phạm của bậc gia đình cao quý.
Nam Cung Cửu cũng theo đó đổi sang y phục nữ nhân, có điều đội theo chiếc mũ trùm lụa trắng, trông chẳng khác nào một võ sỹ đạo.
Bắc Đường Kính lắc đầu, chán nản lên tiếng “Hà tất phải bọc kín như vậy, muội không thấy khó chịu sao?”
“Dẫu có khó chịu, thế nhưng để lộ dung nhan này ra sẽ dọa chết người khác mất.” Là một thanh niên tốt, Nam Cung Cửu rất giàu lòng nhân đạo.
Rốt cuộc, nữ chủ nhân đoan trang của sơn trang Phù Vân sau đó dẫn theo một nha hoàn võ sỹ tiến vào phủ nhà, suốt dọc đường đi thu hút rất nhiều sự chú ý. Đỉnh Ngao Sơn, cảnh vật tựa tiên cảnh, mây xanh núi biếc. Sơn trang Phù Vân được tạo thành từ ba khối kiến trúc lớn; phân thành bốn biện viện, khí thế tráng lệ, chẳng kém gì cung điện của hoàng gia.
Nam Cung Cửu theo Bắc Đường Kính, chậm rãi bước xuống bậc thềm, hai bên là bức phù điêu hình hai con sư tử đẩy tú cầu, dọc lan can có vô số các hình kì hoa dị thảo, tinh tế, tuyệt đẹp. Trong phòng khác, hai bên tường treo những bức thư pháp tinh tế, cột trụ sáu cái, đều được điêu khác tinh xảo. Nam Cung Cửu bất giác than dài, đều là võ lâm thế gia, tại sao khác biệt lại lớn như vậy chứ? Phủ Nam Cung thực chẳng thể nào so sánh nổi. Nàng vừa ngó nghiền xung quanh lại vừa theo Bắc Đường Kính đi xuyên qua phòng khách chính, bước về một căn biệt viện phía đông, đột nhiên loáng thoáng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Đông Phương Huyền Dạ đang chắp tay sau lưng, đứng bên ngoài cửa, khuôn mặt nghiêm nghị, nói “Nàng đã quay về rồi!”
Nam Cung Cửu nhìn chàng, đôi mắt long lanh đẫm lệ, tỏ vẻ thẹn thùng. Bắc Đường Kính đứng cạnh chỉ khẽ ngước mắt, dịu dàng lên tiếng “Thiếp về rồi, đây là nha hoàn thiếp dẫn theo từ phủ Bắc Đường tới, A Cửu.”
“Ừm.” Đông Phương Huyền Dạ bình thản đáp rồi tiếp tục bước đi. Nam Cung Cửu thấy Huyền Dạ ngựa đen đi lướt qua mình không hề dừng lại. Hả? Cách chào hỏi giữa hai phu thê họ quả là kì quái. Trong lòng có băn khoăn nhưng Nam Cung Cửu lại tiếp tục theo sao Bắc Đường Kính vào trong hậu viện. Người nào nhìn thấy Bắc Đường Kính đều cung kính đưa lời chào hỏi “Phu nhân đã về rồi” nhưng Bắc Đường Kính cũng chỉ gật đầu cho qua.
Rẽ sang một con đường nhỏ, từ xa Nam Cung Cửu thấy thấp thoáng một bóng màu đỏ, khoảnh khắc nàng thầm nuốt nước miếng, trong bụng nghĩ chắc không trùng hợp vậy chứ?
Bắc Đường Kính khẽ quay đầu nói với Nam Cung Cửu “Phu quân muội kìa.”
Nam Cung Cửu không khỏi hãi hùng “Phu quân quỷ thì có, còn lâu muội mới nhận hắn! Tỷ tỷ, hãy giúp muội.”
Bắc Đường Kính mỉm cười quay sang, gật đầu với Tây Môn Phiêu Tuyết đang tiếng lại “Tây Môn Tam thiếu gia.”
“Chị dâu.” Lúc này Tây Môn Phiêu Tuyết ánh mắt lờ đờ hồn phách bay bổng, miễn cưỡng cười nói “Chị dâu đã về rồi, lần này quay về từ phủ Bác Đường có vất vả lắm không? Đại ca cũng thật là, chẳng phái người đi theo gì cả.”
“Hà tất phải phiền phức dến mọi người, ta một mình một ngựa chẳng phải sẽ càng nhanh hơn sao?”
Tây Môn Phiêu Tuyết đột nhiên chú ý tới bóng người nép phía sau Bắc Đường Kính, buột miệng hỏi “Người này là ai?”
Nam Cung Cửu mặt phủ kín mít, bĩu môi ngầm so sánh. Tây Môn Phiêu Tuyết thực sự kém Đông Phương Huyền Dạ không chỉ đôi chút đâu. Người ta tỏ ra bình thản như không, còn chàng nhìn xem lại đang chuyện bé xé ra to kìa.
“Đây là nha hoàn ta mang từ phủ Bắc Đường tới, tên A Cửu.” Bắc Đường Kính mỉm cười nói “Bởi vì không hợp thủy thổ nên toàn thân nổi ban đỏ. Vì sợ dung mạo sẽ khiến người khác giật mình, vậy nên mới phủ kín như vậy.”
Tây Môn Phiêu Tuyết ý thức được bản thân đã có phần thất lễ, nhẹ phẩy chiếc quạt cốt ngọc, phong độ ngời ngời, nói “Vị cô nương này, khi nãy tại hạ đã thất lễ.”
Nam Cung Cửu nhẹ bĩu môi, nhìn vẻ phong lưu của Tây Môn Phiêu Tuyết, sau đó làm bộ cúi đầu, khẽ thi lễ “Tây Môn công tử khách khí rồi!” Bởi vì khuôn mặt đã được phủ kín, giọng nói cũng biến thành ồm ồm khó nghe, nên Tây Môn Phiêu Tuyết không chú ý nhiều, từ biệt hai người, tiếp tục lang thang hồn phách bay bổng.
Còn vì sao lại bay bổng lang thang? Đó là bởi tâm sự trùng trùng, đương nhiên không phải là vì lo chuyện đại hội võ lâm mà là đang suy ngẫm về vấn đề ‘trinh tiết’ của bản thân. Chàng vẫn còn chưa làm rõ dược rốt cuộc chàng đã chịu thiệt hay là chiếm được món hời… hầy, thật là đau đầu!
Nơi ở của Bắc Đường Kính rất thanh tịnh, căn phòng rộng rãi, bên ngoài ba gian, bên trong còn có thêm hai gian nữa. Trong phòng bài trí rất đơn giản, chẳng có đồ trang trí thừa thải. Chỉ là các lọ hoa trên bàn, trên giá đều được cắm hoa. Mấy cành hoa bình thường, nhìn tùy ý nhưng lại rất tinh tế, chia tầng lớp rõ ràng, trông vô cùng đẹp mắt.
Bắc Đường Kính dẫn Nam Cung Cửu vào phòng ngủ bên trong, nói “Tạm thời muội tịnh dưỡng ở đây.”
“Muội là nha hoàn, ở đây có lẽ không hay đâu.”
“Ta sao có thể để muội uất ức ở trong phòng của kẻ dưới được?”
“Thế nhưng…” Nam Cung Cửu khi nãy để ý thấy, hai gian phòng ngủ tuy có vách ngăn, thế nhưng nếu hai phu thê họ tận hứng thế giới riêng, nàng vô tình nghe được thì chẳng phải…
“Yên tâm đi, nơi này không có người ngoài đâu.” Bắc Đường Kính gỡ khăn che mặt ra cho Nam Cung Cửu, lại lấy gói thuốc vừa bốc dưới chân núi từ trong tay nải ra “Trước tiên ta sẽ bảo người đi sắc thuốc, muội lấy bột này bôi trước đi, có thể hết ngứa đấy.”
Nam Cung Cửu vừa soi gương vừa bôi thuốc, lại lẩm bẩm một mình “Không có người ngoài? Người trong vào đây thì cũng không tốt lắm đâu…”
Bắc Đường Kính ra tới bên cửa rồi, quay đầu lại mỉm cười cùng nàng nói “Chỉ có một mình ta ở đây thôi.”
Nam Cung Cửu tiếp tục bôi thuốc, nhưng trong bụng đã đầy nghi hoặc, chỉ có một mình? Chỉ có một mình! Bọn họ ly thân sao? Trong đầu nàng hiện lên bao nhiêu giả thuyết, cũng lấy làm khó hiểu, vì sao Huyền Dạ ngựa đen lại để cho một thê tử xinh đẹp mỹ miều như vậy phòng không chiếc bóng? Hai tay và đầu óc đều đang bận rộn, Nam Cung Cửu đột nhiên nghe thấy ngoài phòng có tiếng người vọng vào “Tỷ tỷ, muội có thể vào không?”
Nam Cung Cửu chẳng suy nghĩ nhiều, tiện miệng đáp “Mau vào đi.” Lời nới vừa dứt, nàng mới giật mình, vội vã lấy mũ lụa dài đội lên đầu.
Một người phụ nữ yêu kiều vén rèm bước vào, lặng nhìn Nam Cung Cửu, hoa dung có phần thất sắc “Ngươi là ai chứ?”
Nam Cung Cửu cũng vặn hỏi “Vậy ngươi là ai?”
“Tỷ tỷ đâu rồi?” Giọng người phụ nữ này nghe có rất yểu điệu, thực khiến trái tim người nghe muốn tan chảy.
Nam Cung Cửu đưa tay lên xoa nhẹ cánh tay đang nổi da gà, hoảng sợ lên tiếng “Vừa đi ra ngoài.”
Bắc Đường Kính còn chưa xuất hiện, giọng nói đã vọng từ phòng ngoài vào “Là Lăng Tâm sao?”
“Vâng ạ! Nghe nói tỷ tỷ đã về, muội muội qua đây hỏi thăm.”
Nam Cung Cửu nghe giọng nói yểu điệu kia cứ thốt ‘tỷ tỷ, muội muội’ suốt mà rợn tóc gáy. Lại thấy hai người đó tay nắm tay cùng bước vào phòng ngồi xuống. Thấy Lăng Tâm nhìn Nam Cung Cửu cảnh giác, Bắc Đường Kính vội vàng gới thiệu “Đây là nha hoàn ta mới đưa về từ nhà mẹ đẻ, A Cửu.”
“A Cửu cô nương.” Lăng Tâm gọi một tiếng, nghe âm thanh thực giống giọng của Lâm Chí Linh*
* Siêu mẫu nổi tiếng, người được mệnh danh là đương kim đệ nhất mỹ nhân Đài Loan.
Nam Cung Cửu khó lòng chịu đựng được điều này, xoa đầu gãi tai, thực sự muốn đập đầu vào tường chết quách cho xong.
Lại nghe Bắc Đường Kính nói “Muội ấy vốn không hợp thủy thổ, người nổi đầy ban đỏ, toàn thân rất khó ở, muội muội đừng thấy lạ.”
“Tỷ nói gì vậy, tỷ tỷ thương yêu người dưới như vậy, thực là tấm gương sáng cho muội muội noi theo.”
“Mẹ kiếp, liệu có thể đừng nói những lời sến súa ứa nước như vậy không?” Nam Cung Cửu tức giận trợn mắt nhìn cô gái tên Lăng Tâm, bụng thầm nghĩ.
Bắc Đường Kính vuốt ve bàn tay của Nam Cung Cửu như để trấn an, lại tiếp tục nói với Lăng Tâm “Khoảng thời gian ta không có trong phủ, thực đã làm phiền muội rồi, mọi việc trong phủ ổn chứ?”
“Rất tốt, may mà tỷ tỷ quay về rồi. Nhưng tỷ tỷ đừng vội lo liệu mọi chuyện, tỷ cứ nghỉ ngơi vài ngày trước đã.” Lăng Tâm có lẽ đã rất không thoải mái trước ánh mắt đầy chán ghét của Nam Cung Cửu, hàn huyên thêm vài câu rồi vội vã rời khỏi.
Nam Cung Cửu thở phào nhẹ nhõm, bỏ chiếc mũ lụa phủ dài ra, uống một ngụm trà, ngán ngẩm nói “Người gì mà lắm chuyện vậy?”
Bắc Đường Kính cũng rót một ly trà, uống một ngụm, nhẹ đưa lời giải thích “Lăng Tâm là tỳ thiếp của phu quân tỷ.”
Nghe vậy, Nam Cung Cửu phun cả ngụm trà trong miệng ra “Tỳ thiếp..? Không ngờ Huyền Dạ ngựa đen còn nạp thêm cả thiếp.” Nam Cung Cửu cực kỳ phẫn nộ, trợn mắt nhìn Bắc Đường Kính đang tỏ ra bình thản như không, hai mắt đầy vẻ khó tin. Nàng thực muốn chửi bậy rồi đấy !
Bắc Đường Kính so với Lăng Tâm, thật dễ để nhận ra, một người là tiên nữ trên trời, một người là yêu tinh dưới đất. Một người khí chất nhã nhặn, cao sang, một người thô tục, ngớ ngẩn. Tên đàn ông thối tha chẳng thèm để tâm đến tiên nữ trên trời lại còn nạp thiếp. Chuyện thất đức như cậy, Nam Cung Cửu thực không tin Huyền Dạ ngựa đen có thể làm ra được.
“Ta phải đi thăm bà nội, chốc nữa muội uống thuốc nhé!” Bắc Đường Kính đặt ly trà xuống, ung dung chỉnh đốn lại y phục, rồi từ tốn bước ra khỏi căn phòng.
Cùng lúc đó, Nam Cung Cửu cảm thấy trong lòng vô cùng hỗn loạn, tại sao chứ, tại sao tỷ tỷ lại có thể bình tĩnh đến vậy? Nam Cung Cửu trong lúc hoang mang, buột miệng thốt lên một câu buồn bã “Trời đất ơi! Sao tỷ lại đối xử tốt với một kẻ thứ ba như vậy? Rốt cuộc là vì lẽ gì?”
Nam Cung Cửu đóng giả nha hoàn, nên không thể ngồi ăn chung với chủ nhân, nàng chỉ biết mở to mắt nhìn Bắc Đường Kính đi ăn uống ngon miệng, còn bản thân chỉ có thể ngồi trong phòng dùng bữa một mình.
Trên đài châm bảy, tám ngọn nến, đột nhiên một trận gió thổi tới, khiến hai ngọn nến phụt tắt. Cửa sổ đều đang đóng chặt, Nam Cung Cửu nhìn ngọn nến chập chờn, bất giác rợn tóc gáy. Đây chắc không phải là gió âm mà mọi người thường nói chứ? Nam Cung Cửu vội nhắm chặt hai mắt, trong lòng niệm từng tràng “Mình chẳng nhìn thấy gì cả, chẳng nhìn thấy gì cả…”
Rèm cửa nhẹ rung, Bắc Đường Kính bước từ bên ngoài vào, nhìn Nam Cung Cửu cổ quái hiếu kỳ hỏi “Muội đang làm gì thế?”
“Á!” Nam Cung Cửu mở to hai mắt, thở phào nhẹ nhõm “Là tỷ à…”
“Vậy muội tưởng ai?”
Nam Cung Cửu chỉ vào khung cửa phía sau “Lúc nãy có một cơn gió âm thổi tới, rất đáng sợ ý.”
Bắc Đường Kính bước tới bên cạnh cửa sổ, kéo lên một chiếc hộp rồi nói “Không phải gió âm, là người mà thôi.”
“Hả? Đó là cái gì?” Nam Cung Cửu sán lạ gần, nhanh mồm nhanh miệng “Trông rất tinh xảo.”
“Hôm nay là sinh nhật của ta.” Bắc Đường Kính đặt chiếc hộp lên bàn, ngây người lên tiếng “Vậy mà đến bản thân ta cũng quên khuấy mất.”
Nam Cung Cửu có phần bất ngờ, đường đường là sinh nhật của phu nhân trang chủ, vậy mà từ người trên kẻ dưới trong sơn trang lại không có một ai tới chúc mừng? Nam Cung Cửu bực bội nói “Tại sao lại như vậy? Cả sơn trang rộng thế này, không ngờ lại chẳng ai nhớ tới sinh nhật của tỷ?”
“Tất cả người trong sơn trang này đều coi tỷ là người không nay mắn. Thôi bỏ đi, sinh nhật cũng đâu phải chuyện gì trọng đại.” Bắc Đường Kính nhẹ mở nắp chiếc hộp ra, một mùi hương thanh dịu từ từ lan tỏa, khiến đầu óc người ta tỉnh táo. Nam Cung Cửu ngẩn người, trong hộp đựng một lọ nước Hoa Lộ. Không ngờ lại có người đem nước Hoa Lộ để làm quà sinh nhật? Tuy rằng Nam Cung Cửu cảm thấy khá rẻ tiền, thế nhưng ở thời cổ đại cũng có thể coi là vật phẩm hiếm. Có điều rốt cuộc là ai đã tặng chứ?
Bắc Đường Kính im lặng không nói, lại đặt chiếc hộp đi, sau đó khuyên Nam Cung Cửu ăn thêm chút đồ.
Nam Cung Cửu nhìn ra dược nét mặt buồn bã của Bắc Đường Kính, hắng giọng nói “Tỷ tỷ, sao bọn họ lại coi tỷ là người không may mắn?”
Bắc Đường Kính thoáng do dự, chậm rãi đáp “Ngày ta được gả tới đây, tiểu muội bị bắt đi, bố chồng vốn bệnh tật đầy người, trong lúc đau lòng, thổ huyết mà qua đời, đại hỷ trong trang lập tức biến thành tang phục, ta và phu quân đến giờ vẫn chưa hoàn thành lễ bái đường, bà nội vì thế không chịu uống một ly trà của người cháu dâu là ta.”
“Hả?” Nam Cung Cửu khẽ bật ra một tiếng, ngây người mãi mới nói “Chẳng trách tỷ lại ở đây một mình.”
“Bà nội muốn có một cháu đích tôn, thế nhưng phu quân chẳng thể mở lòng với ta, sau đó liền nạp Lăng Tâm làm thiếp.”
Sự thật ẩn chứa sau niềm hân hoan luôn tàn khốc, khiến người ta đau lòng muốn khóc. Nam Cung Cửu than dài “Tỷ thật ngốc, đàn ông thích được dỗ dành. Lần này thì hay rồi, tự tay dâng phu quân cho kẻ khác.”
“Tất cả đều là vận mệnh an bài, ta cũng chẳng thể miễn cưỡng.” Bắc Đường Kính ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt ung dung bình thản. “Ta tới phòng bếp đun thuốc cho muội đây.”
Nam Cung Cửu nhìn theo bóng dáng lạc lõng của Bắc Đường Kính, đôi đũa cầm trong tay khẽ run, trong tâm trí hiện lên một dấu hỏi thật lớn, bình Hoa Lộ kia rốt cuộc là do ai tặng? Có gian tình!