Từ lúc giận Que kem, ở lì trong nhà suốt ngày, tôi cảm thấy rất bực bội, tức tối. Thật ra thì, tức tối nhất, chính là cái tên Que kem đáng ghét đó chỉ toàn gọi điện thoại cho tôi như bỏ bom nguyên tử vậy, chứ không thèm tới nhà tôi gõ cửa dù chỉ một cái.
Hu hu, tại sao không cho tôi được hưởng một chút hương vị Romeo và Juliet chứ? Cảnh tượng Romeo si tình đứng ở ngoài cửa, đập cửa túi bụi, thề nguyền không gặp được Juliet thì không muốn sống, cầu xin Juliet tha thứ, ôi, tuyệt vời biết mấy, lãng mạn biết bao.
Hừ, đúng là số tôi xui xẻo, không chỉ Juliet không được làm, mà ngay cả chuyện gọi cho tôi, Que kem cũng lơ là, ngày thứ nhất ba mươi lăm cuộc gọi, ngày thứ hai trượt thẳng xuống hai mươi hai.
Hu hu, ngay cả cổ phiếu rớt giá nặng nhất mà cũng không rớt giá bằng tôi. Que kem, anh được lắm, anh dám làm em rớt giá như vậy, anh chờ đó!
Đau lòng là, tôi chỉ còn biết ngồi chờ mỏi cổ, mòn mỏi suốt một tuần liền mà cái tên chết bằm đó cũng chưa vác xác tới. Ta hận ta hận ngươi.
Cho tới ngày thứ tám, tới lúc tôi trở thành một oán phụ chờ chồng, mắt sưng húp lên vì chờ đợi ai kia, tại chờ không được thì mình phải ngủ chứ sao, mà ngủ nhiều thì mắt bụp, tôi quyết tâm đứng trước gương vì đôi mắt bụp mà tự hứa với mình rằng: Nhân nhượng với Que kem là tội lỗi với chính mình. Hừ, từ nay, dù cho Que kem có tới mà khóc lóc kêu gào thì tôi đây cũng sẽ không tha thứ.
Thế nên, bắt đầu từ ngày thứ tám đó, khi Que kem xuất hiện lần đầu tiên sau sự kiện vượt tường kia của tôi, đứng chờ tôi trước cửa, như chờ đợi tôi ra tha thứ cho anh, tôi vừa mừng vừa quyết tâm cắt đứt với anh.
Từ đó, mỗi ngày, khoảng mười giờ khuya, có một bóng người lúc nào cũng đứng trước cửa nhà tôi, tới tận mười hai giờ mới rời khỏi, sau đó lại tiếp tục tới trước cửa nhà tôi làm chó giữ nhà vào mười giờ tối hôm sau.
Tất nhiên là trong những ngày đó, Romeo của tôi rất sỉ diện, tuân thủ nguyên tắc không làm phiền mọi người, cho nên anh chẳng thèm đập cửa, chẳng thèm lấy bóng đèn hay ánh trăng ra để thề thốt, mà chỉ nhắn tin cho tôi, khi thì “Anh đang ở ngoài cửa, em ra mở cửa cho anh đi”, khi thì “Anh đang ở ngoài cửa, lát nữa anh về, ra gặp anh được không?”.
“Hừ, sao anh không chờ em suốt đêm luôn đi, đồ không có thành ý!” Tôi nhắn lại.
“Anh tưởng anh là Lọ Lem phải về trước mười hai giờ chắc? Anh có giỏi thì về luôn đi đừng có tới đây nữa!” Tôi tiếp tục giận anh.
Thấy tôi giận hờn Que kem như thế, Bông càng ngày càng đâm ra sợ tôi, bắt đầu bị Que kem mua chuộc, tối ngày ở bên tôi mà lải nhải:
“Bà đừng có vậy mà, ngày nào Thành nó cũng đứng trước cửa đợi bà hết, tội nó lắm.”
“Bà không ra thật sao? Trời đang mưa đó, ngoài hiên lạnh lắm đó.”
“Vợ chồng đầu giường giận cuối giường hòa mà, bà mau ra giảng hòa với nó đi.”
Nghe nó lải nhải, tôi chỉ biết thỉnh thoảng phán một câu: “Hừ, bà cảm động thì bà ra mà gặp nó, tui đây không rảnh.”
Nghe tôi nói thế, Bông rút ra kết luận: “Ầu, bà thật là nhẫn tâm mà, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
“Bông à, nói thật đi, ngày xưa bà đi chuyển giới ở Thái hay Hàn vậy?”
“Sao bà lại nói vậy?”
“Bà vừa mới nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, vậy bà không phải đàn bà sao?” Tôi nhìn quanh người nó, ra vẻ xác định lại giới tính cô Bông.
“Hừ, được rồi, chuyện nhà bà, bà tự mà lo liệu!” Nó tức giận, từ đó không thèm lải nhải với tôi thêm câu nào nữa.
Đúng là đàn ông trên thế gian chẳng như trong truyện cổ tích mà chúng ta được đọc, cũng chẳng như trong tiểu thuyết mà chúng ta si mê, qua mười ngày làm chó giữ nhà lúc nửa đêm cho tôi, Que kem rốt cục cũng bỏ cuộc, không thèm tới nhà tôi nữa.
Hu hu, tôi có nói gì đâu, tôi chỉ nhắn cho anh một dòng tin duy nhất: “Chúng ta xem như không còn liên quan nhau nữa đi”. Tôi chỉ là muốn anh nhắn tin lại năn nỉ ỉ ôi tôi một chút, nếu anh nói câu nào đó mát lòng mát dạ tôi một tí, tôi nhất định tha thứ cho anh.
Rốt cục thì tôi cũng hiểu được, quen nhau suốt mười mấy năm trời, thế nhưng một chút thấu hiểu lẫn nhau giữa hai chúng tôi dường như là một con số không tròn trĩnh. Bởi vì anh hoàn toàn bị câu nói đó của tôi mà gục ngã, không thèm năn nỉ hay tới nhà tôi nữa.
Anh bỗng chốc biến mất khỏi cuộc đời tôi như không khí trong mười ngày tiếp theo.
Một tháng! Chúng tôi giận dỗi nhau gần một tháng trời rồi.
Có lẽ nào ngày tôi nộp khóa luận, ngày tôi làm lễ tốt nghiệp, anh thực sự sẽ không xuất hiện? Tôi lo quá. Nhiều lúc tôi tự hỏi chính mình, tôi đã sai ở chỗ nào, chúng tôi đã gặp phải vấn đề gì thế này? Người tàn nhẫn với cả hai chúng tôi chính là bản thân tôi sao?
(Thắm: “Hừ, bà đừng có mà ra vẻ ngây thơ, ra vẻ ta đây IQ cao mà EQ thấp nữa, mau nhìn phía sau kìa, đuôi cáo đang phe phẩy kìa!”
Tôi: “Đâu đâu, đuôi của tui đâu?”)
Que kem biến mất, cuộc sống của tôi đắm chìm trong game, truyện. Nhưng tới khi tắt lap đi rồi, thứ cảm giác trống rỗng, cô đơn, mất mát mới thực sự dâng lên, gặm nhấm cả người tôi. Cho nên, vào những buổi chiều không có việc gì làm, tôi bèn lên một chuyến xe buýt, đi tới trường anh. Tôi cứ ngồi ở trạm xe buýt, nhìn dòng người qua lại, hy vọng mình sẽ bắt gặp anh, trông thấy anh một lần. Có lẽ, tôi đấu với anh không nổi nữa. Có thể, chỉ vài ngày sau, tôi sẽ chịu không nổi, ngay lập tức gọi điện cho anh, nũng nịu anh như vô số lần tôi đã từng như thế. Ngồi nhìn dòng người, cảm giác trống trải vẫn không thể mất đi.
Cũng may là, vào một ngày đẹp trời nọ, anh đã ra tay trước tôi. Tôi biết ngay mà, anh sẽ không thể chịu đựng được nữa, tôi vẫn là người chiến thắng, không bao giờ phải nghĩ ra kế để giảng hòa với anh. Nói tóm lại là, anh vẫn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Hụ hụ, nhưng tôi vẫn là người bị anh ép mà phải lên tiếng trước, thật là đau lòng mà.
Ngày hôm đó, khi tôi đang ngồi ở nhà mà đọc truyện, tự tưởng tượng ra mình là nữ chính, còn Que kem chính là nữ phụ ác độc, bị nữ chính trả thù tơi tả ở mấy chương cuối cùng, thì anh Phong bỗng gọi điện cho tôi.
Ngay lúc đó tôi mới biết tin, nhiều ngày nay Que kem nhốt mình trong nhà, không đi đâu cả, cũng không thể gọi điện liên lạc được. Anh Phong đang ở quê thu xếp cửa hàng mới của mình, còn cả tháng nữa mới trở lên thành phố, đành nhờ vả tôi đến xem Que kem thế nào. Ha ha, rốt cục Que kem cũng bị nhiễm thói trạch nữ của tôi rồi, thật là vui mừng mà.
Nói đùa thế thôi, chứ thực ra, khi nghe anh Phong nói như thế, tôi dù có ngu ngốc cách mấy cũng biết được Que kem đang đau tim, mà người khiến anh đau tim không ai khác ngoài tôi. Hừ, tất nhiên rồi, tôi cũng đang đau tim mà, chả lẽ Que kem không đau sao? Cho dù không đau cũng phải đau.
Chiều hôm đó, tôi lật đật đi xe buýt tới nhà trọ Que kem, tự trấn an lòng mình rằng anh ấy chẳng có việc gì đâu.
Ờ, tất nhiên là chả có gì cả, vì chỉ có một con ma men đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch chẳng giống người ra mở cửa cho tôi mà thôi. Ngay giây phút đó, tôi giật giật môi kinh hãi: Nhà trọ này đúng là càng ngày càng giống địa ngục không lối, nhưng đau lòng là mình vẫn phải bước vào.
Nhìn thấy tôi, nét mặt anh không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt của anh là lóe sáng lên đôi chút, chỉ một giây, khiến tôi có cảm giác mình chẳng thể nhận ra điều nhỏ bé đó nghĩa là gì.
Bước vào nhà trọ, cảm giác thật là càng lúc càng khó chịu. Thứ mùi vị của bia rượu pha lẫn thức ăn gì đó bốc lên, cũng may là chưa khiến tôi muốn ói. Anh mở cửa cho tôi, cho tôi vào, nhưng vẫn cứ lặng im không nói.
Sau đó, anh ngồi trên giường, tôi ngồi trên ghế, tôi nhìn anh, nhìn thấu vẻ mặt đau thương của anh. Tôi cảm thấy xót xa, uất ức, một cảm giác không thể nói nên lời.
Tôi khó chịu, bởi lẽ, tôi phải nhanh chóng vứt bỏ tự tôn trong một giây, để thốt lên ba chữ mà tôi không hề muốn nói: “Em xin lỗi.”
Ngay khi nhỏ giọng lí nhí nói xong, tôi bèn giả vờ một chút, mím môi, ra vẻ ủy khuất vô cùng. Trong lòng tôi có một tia hy vọng vô cùng bự rằng chiêu ra vẻ này nhất định có hơn chín chín phần trăm là hiệu quả.
Tất nhiên rồi, vừa ra vẻ khúm núm khép nép, vừa nhìn trộm Que kem, tôi phát hiện gương mặt anh đã dịu dàng hơn nhiều.
“Em biết em sai ở đâu không?” Anh lên tiếng chỉ trích tôi.
Tôi nhanh nhảu: “Em biết! Em biết chứ!”
“Vậy mau nói ra, nhận lỗi với anh một chút đi.” Anh cười cười, lộ rõ vẻ mặt đểu giả.
Hừ, anh được lắm, dám hiếp người quá đáng. Anh đụng chó dại, chó dại nhất định phải cắn anh, đừng có mà trách em: “Em biết em có lỗi, nhưng mà lỗi gì ta?” Tôi ra vẻ trầm tư suy ngẫm lỗi lầm, nhân tiện thưởng thức vẻ mặt tức xanh của anh.
Ngay giây phút đó, cách nhanh nhất để giải quyết hiểu lầm giữa hai chúng tôi, chính là biện pháp đơn giản, cũ rích nhưng mang tính chất nguy hiểm cao: hôn.
Lần đầu tiên trong đời, tôi chủ động dùng đầu mình nhướng về trước hết tốc lực, nhắm thẳng cái môi dày dày hồng hồng của anh mà tiến công.
Ngay giây phút đó, tôi chợt phát hiện, anh cũng xài cái cách đó với tôi. Hừ, hậu quả của hai cái đầu đang đâm về phía nhau là gì? Tất nhiên là sứt đầu mẻ trán.
Cái môi yêu quý của tôi chẳng tìm được bãi đáp chính xác, cho nên đáp ngay cằm anh. Còn anh hôn ngay trên mũi tôi. Ngay lúc đó, vì đụng nhau một cú khá kêu, chúng tôi đồng thanh hét lên đau đớn.
Không cam tâm vì lần đầu chủ động lại thê thảm như vậy, tôi tức tối hét lên: “Anh ngồi yên đó cho em! Không được động đậy!”
Lần này, nhờ anh ngồi cười tủm tỉm bất động, tôi cuối cùng cũng thực hiện xong nhiệm vụ đã đề ra.
Ngay khi chúng tôi đang môi quấn môi, tinh thần tập trung cao độ, tôi nhanh chóng bắt lấy cánh tay của anh đang chạy loạn đâu đó trên người tôi ra. Kế đó, tôi đẩy anh ra xa, tạt anh một thau nước lạnh, đạp chân anh một cái:
“Anh nhìn đi, em rõ ràng không phải không biết tự đề phòng. Anh sai rồi! Em hoàn toàn có thể đẩy anh ra. Em nói cho anh biết, nếu không phải là anh thì em không có như vậy. Bởi vì là anh cho nên em mới buông lỏng bản thân, mới cho anh lợi dụng em, sờ loạn em. Anh được lợi không biết hưởng còn dám nói là em không tự bảo vệ được, ai ai cũng đụng được. Hừ, từ nay em cho anh biết, anh dám đụng em một lần, em đá anh một lần, anh dám đụng em hai lần, em…”
Ngay lúc đó, anh thừa cơ hội, không đúng, là trừng phạt tôi đã dám đá anh, nhướng người tới, chặn lấy môi tôi.
Mặc cho tôi vất vả chống cự, đấm đá anh túi bụi, anh vẫn ác độc không buông tha tôi, xài độc chiêu với tôi. Chỉ một câu nói của anh thì thào bên tai tôi: “Anh sai rồi”, tôi như kẻ đang mất hồn trúng ngay thuốc độc, chẳng thể nào chống cự, chết ngay tại chỗ…
Hóa ra chó dại không phải là tôi, mà chính là anh, cái người cắn tôi không còn một mảnh.
Sáng hôm sau, tôi từ trong mơ màng tỉnh lại, phát hiện ra một sự thật cực kỳ nghiêm trọng: Tôi đúng là địa ngục không lối mà cũng tình nguyện đâm đầu vào. Tiêu rồi, tôi tiêu rồi!
Tôi mở chăn, cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện ra một tình huống vô cùng kinh điển: Tôi đang trống trơn. Đùng một cái, tôi nhìn qua bên cạnh, Que kem cũng trống trơn, nhìn lên trần nhà, trần nhà cũng trống trơn.
Ngay lúc đó, tôi dùng hết sức lực còn sót lại của bản thân, hét to lên một tiếng: “Aaaaaaa!!!”.
Kế đó, chờ cho ai kia đang mơ màng tỉnh lại, tôi bắt đầu thực hiện chiến dịch: Một khóc hai nháo ba thắt cổ.
“Hu hu, mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, con đã bị bán giảm giá, à không, con trở thành hàng tặng cho không bán rồi. Hu hu, mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, mẹ đã bị lỗ vốn rồi. Hu hu, con có lỗi với mẹ, mẹ ơi!”
Ngay lúc tôi đang khóc đó, Que kem còn có cái tâm trạng ngồi sững người, ngồi thẩn thờ mà thưởng thức màn khóc nháo của tôi.
“Hu hu, em hận em hận anh!” Tôi vừa khóc lóc thảm thiết vừa lấy một tay nắm chăn để che mình, một tay đấm đấm Que kem.
“Em bị lỗ vốn rồi! Em không biết đâu, anh mau bồi thường cho em! Mẹ em nuôi em cực khổ, nào ngờ! Hu hu em đánh chết anh! Em đấm chết anh!” Tôi liên tục đấm đánh anh, gia tăng số lượng lẫn trọng lượng đấm tay mình.
Anh sững sờ, nhìn tôi, xong chợt lóe ra một ý gì đó thì phải, anh cười cười hỏi tôi: “Vậy anh bồi thường em. Em nói đi, muốn anh bồi thường cái gì.”
Tôi dùng sức, lấy tay bóp cổ anh: “Hu hu, anh còn dám cười, anh dám cười em! Em hận anh! Em muốn anh bồi thường cả đời!”, hừ, cả đời này, anh đừng hòng thoát khỏi tay tôi.
Sau màn khóc nháo thật là chấn động buổi sáng hôm đó, chúng tôi đi đến thảo luận. Vì để lấy lại vốn ngay lập tức, chúng tôi nhanh chóng thu xếp về quê, lục tủ nhà, trộm lấy sổ hộ khẩu, kế đó nhanh chóng chạy tới xã để làm cái chuyện kinh thiên động địa: Lén lút đăng ký kết hôn.
Sau khi nhanh chóng cầm tờ chứng nhận kết hôn trong tay mình, tôi tủm tỉm cùng Que kem mặt mày đang hớn hở kia nhanh chóng bỏ chạy lên thành phố. Vì sao ư? Xã tôi mà, ông chủ tịch xã là bạn học mẹ tôi, cái ông chuyên xử lí giấy tờ công chứng trong xã chính là kênh truyền bá thông tin hiệu quả của xã tôi. Cho nên, hậu quả là trong gia đình tôi, mẹ vui mừng hớn hở, cha nổi trận lôi đình, cùng nhau gọi điện thoại lên hỏi tội tôi.
Thế nên đau lòng là, tôi trở thành kẻ có nhà (trọ) không thể về, cùng Bông chia loan rẽ phượng, đành tạm trú tại nhà trọ Que kem mà trốn người thân của mình.
Hừ, nỗi hận Que kem càng thêm chồng chất!
“Que kem, anh mua kem cho em ăn đi, em thèm quá.”
Que kem nhìn tôi kinh hãi: “Cây thứ năm rồi, Thảo, không phải em… có rồi chứ?”
“Hừ, em có thì sao, không có thì sao? Anh không muốn chịu trách nhiệm phải không?” Tôi tức tối xả Que kem một chập.
“Anh đâu có nói là không nhận. Anh cũng đã nói với em rồi, trốn tránh không phải là cách, mình về nói chuyện với cha mẹ thôi. Em cứ ngồi đây không chịu giải thích với người lớn, suốt ngày ăn kem rồi ngồi tự kỷ.”
“Anh cho là em muốn chắc. Em… không dám đối diện với mẹ em.” Tôi mím môi, đau lòng. Sau đó, tôi nhanh chóng ôm lấy Que kem, tức tửi mà khóc ra tiếng thật lớn, trét nước mũi lên áo anh. Ta trét ta trét!
Anh lấy tay vỗ vỗ lưng tôi, thở dài: “Anh xin lỗi.”
“Muốn xin lỗi thì thực tế chút đi, mau mua kem cho em ăn giải sầu đi.”
Anh liếc liếc tôi: “Có một que kem bự ngay trước mắt em, em có muốn ăn không?”
Hự, nếu còn hứng thú đánh người, nhất định tôi đã đánh anh tơi tả.
Trong thời gian trốn ở nhà trọ của Que kem, tôi mới thấm thía nỗi khổ của những bạn sinh viên sống thử với nhau. Vì trong con mắt của người ngoài, một đứa bạn gái như tôi lại ở lì nhà thằng bạn trai, chính thức là một ví dụ điển hình sinh động của cái gọi là “sống thử”.
Hừ, nhìn cặp mắt mọi người chung quanh nhà trọ nhìn tôi, tôi thực hận mình không thể đem cái giấy chứng nhận kết hôn ra treo giữa trán, đi rêu rao khắp nơi.
Sống thử hay sống thật thì đều đúng là chẳng có vui gì cả. Que kem kia chẳng thèm nấu cơm cho tôi ăn mỗi ngày như cô Bông, mà lại còn ép tôi phụ anh nấu cơm, bắt tôi nhặt rau, bắt tôi giúp anh thái thịt, vâng vâng và mây mây. Chưa kể tối đến lại hóa thân thành sói ra bắt nạt tôi nữa. Tôi thật hối hận mà, lần đầu tiên của chúng tôi, anh như cậu bé thơ ngây chẳng biết gì, còn để tôi chỉ dạy vài chiêu mình học lỏm từ trong truyện ra, khiến tôi vui vẻ mà ký giấy kết hôn, tưởng rằng mình dụ được một anh chàng hiền lành, ngây thơ, trong sáng, coi như có chút lợi nhuận đi, nào ngờ…
(Thắm: “Hừ, nó mà ngây thơ, bà bị nó lừa nữa rồi đó cưng.”
Tôi: “Kệ tui, tui lừa mình dối người một chút thì chết ai?”)
Ngày làm lễ tốt nghiệp, tôi đau lòng không dám báo cho cha mẹ lên dự lễ. Thế nhưng ngày hôm đó, đột nhiên Que kem dẫn cha mẹ tôi tới. Ngay khi tôi chưa kịp bỏ trốn thì cha mẹ tôi đã nhanh chóng nói với tôi, dù hai đứa có lỡ lầm gì thì cũng đã rồi. Mẹ tôi còn vừa khóc vừa cười mà cốc đầu tôi, y như mẹ biết rằng mình đã gả đứa con gái cho một tên vô lại vậy. Nhưng mà tên vô lại này ngày hôm đó lại được cha mẹ tôi quan tâm chăm sóc còn hơn cả tôi, thế mới đau. Đúng là con gái gả đi rồi như bát nước đổ đi mà.
Ngày hôm đó, tấm ảnh chụp lễ tốt nghiệp của tôi, có Thắm, có Loan, có Bông, có cha mẹ, có hung thần Que kem kia, và tất nhiên là có tôi, một đứa đang toe toét cười, tràn ngập hạnh phúc.
Sau khi tốt nghiệp ra trường, tôi nhanh chóng thăng chức Cử nhân thất nghiệp. Còn Que kem nhà tôi ư? Anh nhanh chóng được nhận vào làm cho một văn phòng luật, lại còn bận rộn với cái cửa hàng handmade nhà anh.
Một năm sau, chúng tôi nhanh chóng có được lễ kết hôn chính thức. Bởi vì tôi không ngờ rằng, nhà anh chẳng có nghèo miếng nào, chỉ là mang mác nghèo cho mọi người xem.
Ngày anh dẫn tôi đi xem cái nhà anh vừa mua được, cũng là nơi hiện nay chúng tôi đấu đá nhau mỗi ngày này, tôi hỏi anh: “Sao anh lại có tiền mua nhà? Nói mau, anh đi cướp của ai?”.
Anh cười cười: “Tiền của cha anh để lại.”
Hóa ra, trước khi bỏ vợ con đi mất, cha anh có để lại một số tiền, chính xác là vàng. Mà vàng thì, lúc chúng tôi mua nhà, nó là thứ vô cùng có giá.
Sau này, tôi mới biết được, hóa ra cha anh không phải người tầm thường. Ông đang ở đâu đó trên thế giới này, nghe đồn là có dính líu tới xã hội đen, nên không thể để vợ con mình lộ diện.
Cho nên, ở bên Que kem suốt đời, rất có thể có một ngày, một đám xã hội đen nào đó tới thanh toán tụi tôi thì sao? Thôi chết rồi, tôi tiêu rồi, lựa ai không lựa, lựa trúng phần tử nguy hiểm mà ăn bám cả đời. Cho nên, cưới Que kem về, ép anh cưới tôi, rốt cục là đúng hay sai đây?
Câu hỏi đó, mãi mãi không có lời giải đáp. Vì hôn nhân mà, chúng ta như kẻ đặt cược, chẳng biết sẽ thắng hay thua.
Chỉ biết là, nơi nào có anh, thì dù có là địa ngục, chắc tôi cũng cam lòng mà nhảy vào. Nơi nào có tôi, thì dù là thiên đường anh cũng phải níu kéo.
Ngày kết hôn với Que kem, nhìn cái nhẫn đeo trên tay mình, tôi tự dưng tiếp nhận không kịp hết thảy mọi chuyện, nên tự hỏi với lòng mình rằng: Mình đã kết hôn rồi sao? Hu hu, tôi không muốn kết hôn, tôi không muốn mình già đi. Tôi rất muốn bắt chước cái phim gì đấy, làm cô dâu bỏ trốn.
Hiện tại, cho tới bây giờ, mỗi ngày khi thức dậy, tiếp tục sự nghiệp tìm việc làm sau hơn hai năm tốt nghiệp và thất nghiệp, tôi vẫn tự hỏi bản thân mình: Mình đã kết hôn rồi sao?
Bởi vì, tôi vẫn có cảm giác, mọi thứ như vừa mới hôm qua, vô cùng khó khăn để mà tiếp nhận. Cũng như ngay khi Hải rời bỏ con Thắm bạn tôi mà đi du học, tôi cũng cảm thấy rằng, nó như vừa mới thất vọng vì Hậu đậu không thích nó, vẫn mãi là đứa bạn thân nhỏ bé chưa biết gì của tôi, ngồi khóc lóc với tôi.
Nói nhảm nhiều rồi, kể mọi người nghe về tình hình hậu kết hôn của tôi thôi.
“Que kem, em muốn nộp đơn vô công ty anh!”
“Không được!”
“Sao lại không được?”
“Em học kế toán, sao lại thi vào công ty luật được chứ?”
“Nhưng có anh nâng đỡ thì em mới đậu, hu hu, em thất nghiệp hơn hai năm rồi, em không muốn ăn bám anh nữa!”
“Thì cứ coi như anh là đại gia đang bao nuôi em đi, làm tình nhân cho anh là nghề nghiệp của em.”
“Hừ, anh dám sỉ nhục em hả? Em đánh chết anh!”
“Vậy em nộp công ty X này đi.” Anh đưa link cho tôi.
“Không được, công ty này lương thấp quá, em không muốn, em muốn lương bằng anh hà.”
“Vậy còn công ty này?” Anh lại đưa link cho tôi.
“Hu hu anh dám xỏ xiên em phải không? Toàn tiếng Anh, yêu cầu công việc là gì mà em đọc còn không hiểu.”
Anh đen mặt, không nói không rằng bỏ đi.
“Ê, sao anh lại bỏ đi, tìm link tiếp cho em đi mà!”
Hừ, lại dám bỏ tôi mà đi, được lắm, tôi ôm chăn qua nhà con Thắm ngủ thôi.
Thế là một cuộc chiến tranh lạnh giữa hai chúng tôi lại chính thức bắt đầu.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Từ lúc giận Que kem, ở lì trong nhà suốt ngày, tôi cảm thấy rất bực bội, tức tối. Thật ra thì, tức tối nhất, chính là cái tên Que kem đáng ghét đó chỉ toàn gọi điện thoại cho tôi như bỏ bom nguyên tử vậy, chứ không thèm tới nhà tôi gõ cửa dù chỉ một cái.
Hu hu, tại sao không cho tôi được hưởng một chút hương vị Romeo và Juliet chứ? Cảnh tượng Romeo si tình đứng ở ngoài cửa, đập cửa túi bụi, thề nguyền không gặp được Juliet thì không muốn sống, cầu xin Juliet tha thứ, ôi, tuyệt vời biết mấy, lãng mạn biết bao.
Hừ, đúng là số tôi xui xẻo, không chỉ Juliet không được làm, mà ngay cả chuyện gọi cho tôi, Que kem cũng lơ là, ngày thứ nhất ba mươi lăm cuộc gọi, ngày thứ hai trượt thẳng xuống hai mươi hai.
Hu hu, ngay cả cổ phiếu rớt giá nặng nhất mà cũng không rớt giá bằng tôi. Que kem, anh được lắm, anh dám làm em rớt giá như vậy, anh chờ đó!
Đau lòng là, tôi chỉ còn biết ngồi chờ mỏi cổ, mòn mỏi suốt một tuần liền mà cái tên chết bằm đó cũng chưa vác xác tới. Ta hận ta hận ngươi.
Cho tới ngày thứ tám, tới lúc tôi trở thành một oán phụ chờ chồng, mắt sưng húp lên vì chờ đợi ai kia, tại chờ không được thì mình phải ngủ chứ sao, mà ngủ nhiều thì mắt bụp, tôi quyết tâm đứng trước gương vì đôi mắt bụp mà tự hứa với mình rằng: Nhân nhượng với Que kem là tội lỗi với chính mình. Hừ, từ nay, dù cho Que kem có tới mà khóc lóc kêu gào thì tôi đây cũng sẽ không tha thứ.
Thế nên, bắt đầu từ ngày thứ tám đó, khi Que kem xuất hiện lần đầu tiên sau sự kiện vượt tường kia của tôi, đứng chờ tôi trước cửa, như chờ đợi tôi ra tha thứ cho anh, tôi vừa mừng vừa quyết tâm cắt đứt với anh.
Từ đó, mỗi ngày, khoảng mười giờ khuya, có một bóng người lúc nào cũng đứng trước cửa nhà tôi, tới tận mười hai giờ mới rời khỏi, sau đó lại tiếp tục tới trước cửa nhà tôi làm chó giữ nhà vào mười giờ tối hôm sau.
Tất nhiên là trong những ngày đó, Romeo của tôi rất sỉ diện, tuân thủ nguyên tắc không làm phiền mọi người, cho nên anh chẳng thèm đập cửa, chẳng thèm lấy bóng đèn hay ánh trăng ra để thề thốt, mà chỉ nhắn tin cho tôi, khi thì “Anh đang ở ngoài cửa, em ra mở cửa cho anh đi”, khi thì “Anh đang ở ngoài cửa, lát nữa anh về, ra gặp anh được không?”.
“Hừ, sao anh không chờ em suốt đêm luôn đi, đồ không có thành ý!” Tôi nhắn lại.
“Anh tưởng anh là Lọ Lem phải về trước mười hai giờ chắc? Anh có giỏi thì về luôn đi đừng có tới đây nữa!” Tôi tiếp tục giận anh.
Thấy tôi giận hờn Que kem như thế, Bông càng ngày càng đâm ra sợ tôi, bắt đầu bị Que kem mua chuộc, tối ngày ở bên tôi mà lải nhải:
“Bà đừng có vậy mà, ngày nào Thành nó cũng đứng trước cửa đợi bà hết, tội nó lắm.”
“Bà không ra thật sao? Trời đang mưa đó, ngoài hiên lạnh lắm đó.”
“Vợ chồng đầu giường giận cuối giường hòa mà, bà mau ra giảng hòa với nó đi.”
Nghe nó lải nhải, tôi chỉ biết thỉnh thoảng phán một câu: “Hừ, bà cảm động thì bà ra mà gặp nó, tui đây không rảnh.”
Nghe tôi nói thế, Bông rút ra kết luận: “Ầu, bà thật là nhẫn tâm mà, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà.”
“Bông à, nói thật đi, ngày xưa bà đi chuyển giới ở Thái hay Hàn vậy?”
“Sao bà lại nói vậy?”
“Bà vừa mới nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, vậy bà không phải đàn bà sao?” Tôi nhìn quanh người nó, ra vẻ xác định lại giới tính cô Bông.
“Hừ, được rồi, chuyện nhà bà, bà tự mà lo liệu!” Nó tức giận, từ đó không thèm lải nhải với tôi thêm câu nào nữa.
Đúng là đàn ông trên thế gian chẳng như trong truyện cổ tích mà chúng ta được đọc, cũng chẳng như trong tiểu thuyết mà chúng ta si mê, qua mười ngày làm chó giữ nhà lúc nửa đêm cho tôi, Que kem rốt cục cũng bỏ cuộc, không thèm tới nhà tôi nữa.
Hu hu, tôi có nói gì đâu, tôi chỉ nhắn cho anh một dòng tin duy nhất: “Chúng ta xem như không còn liên quan nhau nữa đi”. Tôi chỉ là muốn anh nhắn tin lại năn nỉ ỉ ôi tôi một chút, nếu anh nói câu nào đó mát lòng mát dạ tôi một tí, tôi nhất định tha thứ cho anh.
Rốt cục thì tôi cũng hiểu được, quen nhau suốt mười mấy năm trời, thế nhưng một chút thấu hiểu lẫn nhau giữa hai chúng tôi dường như là một con số không tròn trĩnh. Bởi vì anh hoàn toàn bị câu nói đó của tôi mà gục ngã, không thèm năn nỉ hay tới nhà tôi nữa.
Anh bỗng chốc biến mất khỏi cuộc đời tôi như không khí trong mười ngày tiếp theo.
Một tháng! Chúng tôi giận dỗi nhau gần một tháng trời rồi.
Có lẽ nào ngày tôi nộp khóa luận, ngày tôi làm lễ tốt nghiệp, anh thực sự sẽ không xuất hiện? Tôi lo quá. Nhiều lúc tôi tự hỏi chính mình, tôi đã sai ở chỗ nào, chúng tôi đã gặp phải vấn đề gì thế này? Người tàn nhẫn với cả hai chúng tôi chính là bản thân tôi sao?
(Thắm: “Hừ, bà đừng có mà ra vẻ ngây thơ, ra vẻ ta đây IQ cao mà EQ thấp nữa, mau nhìn phía sau kìa, đuôi cáo đang phe phẩy kìa!”
Tôi: “Đâu đâu, đuôi của tui đâu?”)
Que kem biến mất, cuộc sống của tôi đắm chìm trong game, truyện. Nhưng tới khi tắt lap đi rồi, thứ cảm giác trống rỗng, cô đơn, mất mát mới thực sự dâng lên, gặm nhấm cả người tôi. Cho nên, vào những buổi chiều không có việc gì làm, tôi bèn lên một chuyến xe buýt, đi tới trường anh. Tôi cứ ngồi ở trạm xe buýt, nhìn dòng người qua lại, hy vọng mình sẽ bắt gặp anh, trông thấy anh một lần. Có lẽ, tôi đấu với anh không nổi nữa. Có thể, chỉ vài ngày sau, tôi sẽ chịu không nổi, ngay lập tức gọi điện cho anh, nũng nịu anh như vô số lần tôi đã từng như thế. Ngồi nhìn dòng người, cảm giác trống trải vẫn không thể mất đi.
Cũng may là, vào một ngày đẹp trời nọ, anh đã ra tay trước tôi. Tôi biết ngay mà, anh sẽ không thể chịu đựng được nữa, tôi vẫn là người chiến thắng, không bao giờ phải nghĩ ra kế để giảng hòa với anh. Nói tóm lại là, anh vẫn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.
Hụ hụ, nhưng tôi vẫn là người bị anh ép mà phải lên tiếng trước, thật là đau lòng mà.
Ngày hôm đó, khi tôi đang ngồi ở nhà mà đọc truyện, tự tưởng tượng ra mình là nữ chính, còn Que kem chính là nữ phụ ác độc, bị nữ chính trả thù tơi tả ở mấy chương cuối cùng, thì anh Phong bỗng gọi điện cho tôi.
Ngay lúc đó tôi mới biết tin, nhiều ngày nay Que kem nhốt mình trong nhà, không đi đâu cả, cũng không thể gọi điện liên lạc được. Anh Phong đang ở quê thu xếp cửa hàng mới của mình, còn cả tháng nữa mới trở lên thành phố, đành nhờ vả tôi đến xem Que kem thế nào. Ha ha, rốt cục Que kem cũng bị nhiễm thói trạch nữ của tôi rồi, thật là vui mừng mà.
Nói đùa thế thôi, chứ thực ra, khi nghe anh Phong nói như thế, tôi dù có ngu ngốc cách mấy cũng biết được Que kem đang đau tim, mà người khiến anh đau tim không ai khác ngoài tôi. Hừ, tất nhiên rồi, tôi cũng đang đau tim mà, chả lẽ Que kem không đau sao? Cho dù không đau cũng phải đau.
Chiều hôm đó, tôi lật đật đi xe buýt tới nhà trọ Que kem, tự trấn an lòng mình rằng anh ấy chẳng có việc gì đâu.
Ờ, tất nhiên là chả có gì cả, vì chỉ có một con ma men đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch chẳng giống người ra mở cửa cho tôi mà thôi. Ngay giây phút đó, tôi giật giật môi kinh hãi: Nhà trọ này đúng là càng ngày càng giống địa ngục không lối, nhưng đau lòng là mình vẫn phải bước vào.
Nhìn thấy tôi, nét mặt anh không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt của anh là lóe sáng lên đôi chút, chỉ một giây, khiến tôi có cảm giác mình chẳng thể nhận ra điều nhỏ bé đó nghĩa là gì.
Bước vào nhà trọ, cảm giác thật là càng lúc càng khó chịu. Thứ mùi vị của bia rượu pha lẫn thức ăn gì đó bốc lên, cũng may là chưa khiến tôi muốn ói. Anh mở cửa cho tôi, cho tôi vào, nhưng vẫn cứ lặng im không nói.
Sau đó, anh ngồi trên giường, tôi ngồi trên ghế, tôi nhìn anh, nhìn thấu vẻ mặt đau thương của anh. Tôi cảm thấy xót xa, uất ức, một cảm giác không thể nói nên lời.
Tôi khó chịu, bởi lẽ, tôi phải nhanh chóng vứt bỏ tự tôn trong một giây, để thốt lên ba chữ mà tôi không hề muốn nói: “Em xin lỗi.”
Ngay khi nhỏ giọng lí nhí nói xong, tôi bèn giả vờ một chút, mím môi, ra vẻ ủy khuất vô cùng. Trong lòng tôi có một tia hy vọng vô cùng bự rằng chiêu ra vẻ này nhất định có hơn chín chín phần trăm là hiệu quả.
Tất nhiên rồi, vừa ra vẻ khúm núm khép nép, vừa nhìn trộm Que kem, tôi phát hiện gương mặt anh đã dịu dàng hơn nhiều.
“Em biết em sai ở đâu không?” Anh lên tiếng chỉ trích tôi.
Tôi nhanh nhảu: “Em biết! Em biết chứ!”
“Vậy mau nói ra, nhận lỗi với anh một chút đi.” Anh cười cười, lộ rõ vẻ mặt đểu giả.
Hừ, anh được lắm, dám hiếp người quá đáng. Anh đụng chó dại, chó dại nhất định phải cắn anh, đừng có mà trách em: “Em biết em có lỗi, nhưng mà lỗi gì ta?” Tôi ra vẻ trầm tư suy ngẫm lỗi lầm, nhân tiện thưởng thức vẻ mặt tức xanh của anh.
Ngay giây phút đó, cách nhanh nhất để giải quyết hiểu lầm giữa hai chúng tôi, chính là biện pháp đơn giản, cũ rích nhưng mang tính chất nguy hiểm cao: hôn.
Lần đầu tiên trong đời, tôi chủ động dùng đầu mình nhướng về trước hết tốc lực, nhắm thẳng cái môi dày dày hồng hồng của anh mà tiến công.
Ngay giây phút đó, tôi chợt phát hiện, anh cũng xài cái cách đó với tôi. Hừ, hậu quả của hai cái đầu đang đâm về phía nhau là gì? Tất nhiên là sứt đầu mẻ trán.
Cái môi yêu quý của tôi chẳng tìm được bãi đáp chính xác, cho nên đáp ngay cằm anh. Còn anh hôn ngay trên mũi tôi. Ngay lúc đó, vì đụng nhau một cú khá kêu, chúng tôi đồng thanh hét lên đau đớn.
Không cam tâm vì lần đầu chủ động lại thê thảm như vậy, tôi tức tối hét lên: “Anh ngồi yên đó cho em! Không được động đậy!”
Lần này, nhờ anh ngồi cười tủm tỉm bất động, tôi cuối cùng cũng thực hiện xong nhiệm vụ đã đề ra.
Ngay khi chúng tôi đang môi quấn môi, tinh thần tập trung cao độ, tôi nhanh chóng bắt lấy cánh tay của anh đang chạy loạn đâu đó trên người tôi ra. Kế đó, tôi đẩy anh ra xa, tạt anh một thau nước lạnh, đạp chân anh một cái:
“Anh nhìn đi, em rõ ràng không phải không biết tự đề phòng. Anh sai rồi! Em hoàn toàn có thể đẩy anh ra. Em nói cho anh biết, nếu không phải là anh thì em không có như vậy. Bởi vì là anh cho nên em mới buông lỏng bản thân, mới cho anh lợi dụng em, sờ loạn em. Anh được lợi không biết hưởng còn dám nói là em không tự bảo vệ được, ai ai cũng đụng được. Hừ, từ nay em cho anh biết, anh dám đụng em một lần, em đá anh một lần, anh dám đụng em hai lần, em…”
Ngay lúc đó, anh thừa cơ hội, không đúng, là trừng phạt tôi đã dám đá anh, nhướng người tới, chặn lấy môi tôi.
Mặc cho tôi vất vả chống cự, đấm đá anh túi bụi, anh vẫn ác độc không buông tha tôi, xài độc chiêu với tôi. Chỉ một câu nói của anh thì thào bên tai tôi: “Anh sai rồi”, tôi như kẻ đang mất hồn trúng ngay thuốc độc, chẳng thể nào chống cự, chết ngay tại chỗ…
Hóa ra chó dại không phải là tôi, mà chính là anh, cái người cắn tôi không còn một mảnh.
Sáng hôm sau, tôi từ trong mơ màng tỉnh lại, phát hiện ra một sự thật cực kỳ nghiêm trọng: Tôi đúng là địa ngục không lối mà cũng tình nguyện đâm đầu vào. Tiêu rồi, tôi tiêu rồi!
Tôi mở chăn, cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện ra một tình huống vô cùng kinh điển: Tôi đang trống trơn. Đùng một cái, tôi nhìn qua bên cạnh, Que kem cũng trống trơn, nhìn lên trần nhà, trần nhà cũng trống trơn.
Ngay lúc đó, tôi dùng hết sức lực còn sót lại của bản thân, hét to lên một tiếng: “Aaaaaaa!!!”.
Kế đó, chờ cho ai kia đang mơ màng tỉnh lại, tôi bắt đầu thực hiện chiến dịch: Một khóc hai nháo ba thắt cổ.
“Hu hu, mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, con đã bị bán giảm giá, à không, con trở thành hàng tặng cho không bán rồi. Hu hu, mẹ nuôi con hai mươi mấy năm, mẹ đã bị lỗ vốn rồi. Hu hu, con có lỗi với mẹ, mẹ ơi!”
Ngay lúc tôi đang khóc đó, Que kem còn có cái tâm trạng ngồi sững người, ngồi thẩn thờ mà thưởng thức màn khóc nháo của tôi.
“Hu hu, em hận em hận anh!” Tôi vừa khóc lóc thảm thiết vừa lấy một tay nắm chăn để che mình, một tay đấm đấm Que kem.
“Em bị lỗ vốn rồi! Em không biết đâu, anh mau bồi thường cho em! Mẹ em nuôi em cực khổ, nào ngờ! Hu hu em đánh chết anh! Em đấm chết anh!” Tôi liên tục đấm đánh anh, gia tăng số lượng lẫn trọng lượng đấm tay mình.
Anh sững sờ, nhìn tôi, xong chợt lóe ra một ý gì đó thì phải, anh cười cười hỏi tôi: “Vậy anh bồi thường em. Em nói đi, muốn anh bồi thường cái gì.”
Tôi dùng sức, lấy tay bóp cổ anh: “Hu hu, anh còn dám cười, anh dám cười em! Em hận anh! Em muốn anh bồi thường cả đời!”, hừ, cả đời này, anh đừng hòng thoát khỏi tay tôi.
Sau màn khóc nháo thật là chấn động buổi sáng hôm đó, chúng tôi đi đến thảo luận. Vì để lấy lại vốn ngay lập tức, chúng tôi nhanh chóng thu xếp về quê, lục tủ nhà, trộm lấy sổ hộ khẩu, kế đó nhanh chóng chạy tới xã để làm cái chuyện kinh thiên động địa: Lén lút đăng ký kết hôn.
Sau khi nhanh chóng cầm tờ chứng nhận kết hôn trong tay mình, tôi tủm tỉm cùng Que kem mặt mày đang hớn hở kia nhanh chóng bỏ chạy lên thành phố. Vì sao ư? Xã tôi mà, ông chủ tịch xã là bạn học mẹ tôi, cái ông chuyên xử lí giấy tờ công chứng trong xã chính là kênh truyền bá thông tin hiệu quả của xã tôi. Cho nên, hậu quả là trong gia đình tôi, mẹ vui mừng hớn hở, cha nổi trận lôi đình, cùng nhau gọi điện thoại lên hỏi tội tôi.
Thế nên đau lòng là, tôi trở thành kẻ có nhà (trọ) không thể về, cùng Bông chia loan rẽ phượng, đành tạm trú tại nhà trọ Que kem mà trốn người thân của mình.
Hừ, nỗi hận Que kem càng thêm chồng chất!
“Que kem, anh mua kem cho em ăn đi, em thèm quá.”
Que kem nhìn tôi kinh hãi: “Cây thứ năm rồi, Thảo, không phải em… có rồi chứ?”
“Hừ, em có thì sao, không có thì sao? Anh không muốn chịu trách nhiệm phải không?” Tôi tức tối xả Que kem một chập.
“Anh đâu có nói là không nhận. Anh cũng đã nói với em rồi, trốn tránh không phải là cách, mình về nói chuyện với cha mẹ thôi. Em cứ ngồi đây không chịu giải thích với người lớn, suốt ngày ăn kem rồi ngồi tự kỷ.”
“Anh cho là em muốn chắc. Em… không dám đối diện với mẹ em.” Tôi mím môi, đau lòng. Sau đó, tôi nhanh chóng ôm lấy Que kem, tức tửi mà khóc ra tiếng thật lớn, trét nước mũi lên áo anh. Ta trét ta trét!
Anh lấy tay vỗ vỗ lưng tôi, thở dài: “Anh xin lỗi.”
“Muốn xin lỗi thì thực tế chút đi, mau mua kem cho em ăn giải sầu đi.”
Anh liếc liếc tôi: “Có một que kem bự ngay trước mắt em, em có muốn ăn không?”
Hự, nếu còn hứng thú đánh người, nhất định tôi đã đánh anh tơi tả.
Trong thời gian trốn ở nhà trọ của Que kem, tôi mới thấm thía nỗi khổ của những bạn sinh viên sống thử với nhau. Vì trong con mắt của người ngoài, một đứa bạn gái như tôi lại ở lì nhà thằng bạn trai, chính thức là một ví dụ điển hình sinh động của cái gọi là “sống thử”.
Hừ, nhìn cặp mắt mọi người chung quanh nhà trọ nhìn tôi, tôi thực hận mình không thể đem cái giấy chứng nhận kết hôn ra treo giữa trán, đi rêu rao khắp nơi.
Sống thử hay sống thật thì đều đúng là chẳng có vui gì cả. Que kem kia chẳng thèm nấu cơm cho tôi ăn mỗi ngày như cô Bông, mà lại còn ép tôi phụ anh nấu cơm, bắt tôi nhặt rau, bắt tôi giúp anh thái thịt, vâng vâng và mây mây. Chưa kể tối đến lại hóa thân thành sói ra bắt nạt tôi nữa. Tôi thật hối hận mà, lần đầu tiên của chúng tôi, anh như cậu bé thơ ngây chẳng biết gì, còn để tôi chỉ dạy vài chiêu mình học lỏm từ trong truyện ra, khiến tôi vui vẻ mà ký giấy kết hôn, tưởng rằng mình dụ được một anh chàng hiền lành, ngây thơ, trong sáng, coi như có chút lợi nhuận đi, nào ngờ…
(Thắm: “Hừ, nó mà ngây thơ, bà bị nó lừa nữa rồi đó cưng.”
Tôi: “Kệ tui, tui lừa mình dối người một chút thì chết ai?”)
Ngày làm lễ tốt nghiệp, tôi đau lòng không dám báo cho cha mẹ lên dự lễ. Thế nhưng ngày hôm đó, đột nhiên Que kem dẫn cha mẹ tôi tới. Ngay khi tôi chưa kịp bỏ trốn thì cha mẹ tôi đã nhanh chóng nói với tôi, dù hai đứa có lỡ lầm gì thì cũng đã rồi. Mẹ tôi còn vừa khóc vừa cười mà cốc đầu tôi, y như mẹ biết rằng mình đã gả đứa con gái cho một tên vô lại vậy. Nhưng mà tên vô lại này ngày hôm đó lại được cha mẹ tôi quan tâm chăm sóc còn hơn cả tôi, thế mới đau. Đúng là con gái gả đi rồi như bát nước đổ đi mà.
Ngày hôm đó, tấm ảnh chụp lễ tốt nghiệp của tôi, có Thắm, có Loan, có Bông, có cha mẹ, có hung thần Que kem kia, và tất nhiên là có tôi, một đứa đang toe toét cười, tràn ngập hạnh phúc.
Sau khi tốt nghiệp ra trường, tôi nhanh chóng thăng chức Cử nhân thất nghiệp. Còn Que kem nhà tôi ư? Anh nhanh chóng được nhận vào làm cho một văn phòng luật, lại còn bận rộn với cái cửa hàng handmade nhà anh.
Một năm sau, chúng tôi nhanh chóng có được lễ kết hôn chính thức. Bởi vì tôi không ngờ rằng, nhà anh chẳng có nghèo miếng nào, chỉ là mang mác nghèo cho mọi người xem.
Ngày anh dẫn tôi đi xem cái nhà anh vừa mua được, cũng là nơi hiện nay chúng tôi đấu đá nhau mỗi ngày này, tôi hỏi anh: “Sao anh lại có tiền mua nhà? Nói mau, anh đi cướp của ai?”.
Anh cười cười: “Tiền của cha anh để lại.”
Hóa ra, trước khi bỏ vợ con đi mất, cha anh có để lại một số tiền, chính xác là vàng. Mà vàng thì, lúc chúng tôi mua nhà, nó là thứ vô cùng có giá.
Sau này, tôi mới biết được, hóa ra cha anh không phải người tầm thường. Ông đang ở đâu đó trên thế giới này, nghe đồn là có dính líu tới xã hội đen, nên không thể để vợ con mình lộ diện.
Cho nên, ở bên Que kem suốt đời, rất có thể có một ngày, một đám xã hội đen nào đó tới thanh toán tụi tôi thì sao? Thôi chết rồi, tôi tiêu rồi, lựa ai không lựa, lựa trúng phần tử nguy hiểm mà ăn bám cả đời. Cho nên, cưới Que kem về, ép anh cưới tôi, rốt cục là đúng hay sai đây?
Câu hỏi đó, mãi mãi không có lời giải đáp. Vì hôn nhân mà, chúng ta như kẻ đặt cược, chẳng biết sẽ thắng hay thua.
Chỉ biết là, nơi nào có anh, thì dù có là địa ngục, chắc tôi cũng cam lòng mà nhảy vào. Nơi nào có tôi, thì dù là thiên đường anh cũng phải níu kéo.
Ngày kết hôn với Que kem, nhìn cái nhẫn đeo trên tay mình, tôi tự dưng tiếp nhận không kịp hết thảy mọi chuyện, nên tự hỏi với lòng mình rằng: Mình đã kết hôn rồi sao? Hu hu, tôi không muốn kết hôn, tôi không muốn mình già đi. Tôi rất muốn bắt chước cái phim gì đấy, làm cô dâu bỏ trốn.
Hiện tại, cho tới bây giờ, mỗi ngày khi thức dậy, tiếp tục sự nghiệp tìm việc làm sau hơn hai năm tốt nghiệp và thất nghiệp, tôi vẫn tự hỏi bản thân mình: Mình đã kết hôn rồi sao?
Bởi vì, tôi vẫn có cảm giác, mọi thứ như vừa mới hôm qua, vô cùng khó khăn để mà tiếp nhận. Cũng như ngay khi Hải rời bỏ con Thắm bạn tôi mà đi du học, tôi cũng cảm thấy rằng, nó như vừa mới thất vọng vì Hậu đậu không thích nó, vẫn mãi là đứa bạn thân nhỏ bé chưa biết gì của tôi, ngồi khóc lóc với tôi.
Nói nhảm nhiều rồi, kể mọi người nghe về tình hình hậu kết hôn của tôi thôi.
“Que kem, em muốn nộp đơn vô công ty anh!”
“Không được!”
“Sao lại không được?”
“Em học kế toán, sao lại thi vào công ty luật được chứ?”
“Nhưng có anh nâng đỡ thì em mới đậu, hu hu, em thất nghiệp hơn hai năm rồi, em không muốn ăn bám anh nữa!”
“Thì cứ coi như anh là đại gia đang bao nuôi em đi, làm tình nhân cho anh là nghề nghiệp của em.”
“Hừ, anh dám sỉ nhục em hả? Em đánh chết anh!”
“Vậy em nộp công ty X này đi.” Anh đưa link cho tôi.
“Không được, công ty này lương thấp quá, em không muốn, em muốn lương bằng anh hà.”
“Vậy còn công ty này?” Anh lại đưa link cho tôi.
“Hu hu anh dám xỏ xiên em phải không? Toàn tiếng Anh, yêu cầu công việc là gì mà em đọc còn không hiểu.”
Anh đen mặt, không nói không rằng bỏ đi.
“Ê, sao anh lại bỏ đi, tìm link tiếp cho em đi mà!”
Hừ, lại dám bỏ tôi mà đi, được lắm, tôi ôm chăn qua nhà con Thắm ngủ thôi.
Thế là một cuộc chiến tranh lạnh giữa hai chúng tôi lại chính thức bắt đầu.
[HOÀN CHÍNH VĂN]