Về tới nhà, nó đi nhanh lên phòng chẳng thèm nhìn xem hắn đang như thế nào, nó cứ thế mà đi lên.
“Đứng lại, tôi muốn nói chuyện với em.”
“Tôi mệt rồi.”-nó quay đi
“Điều kiện?!”
“Anh…. Muốn nói gì thì nói đi"
“Em thật sự là Leader của Angle Queen ư?”
“Anh muốn tôi nói sao thì anh tin?!Có phải anh muốn tôi nói <Ừ em là Leader của Angle Queen đó> à?!
Anh nằm mơ đi, tôi mệt mỏi lắm rồi để tôi yên.”-nói rồi nó vòng qua hắn đi về phía vườn cỏ bốn lá, nơi nó có thể cảm thấy bình yên.
***
Gió buổi đêm thổi lướt qua khuôn mặt trắng hồng phớt chút mệt, nó cảm giác như mọi mệt mỏi đều xua tan, đột nhiên chú chó hôm bữa đã xoa đi cái đau trên má nó xuất hiện, nó vui vẻ xoa đầu chú chó nhỏ, cảm giác thật thanh thản. Khẽ thời dài, ôm lấy con chó, nó thì thầm:
“Mày biết không, năm tao mười ba tuổi, họ đã cướp đi gia đình tao, tao ước gì lúc đó tao có thể là một Leader mạnh mẽ như bây giờ, nếu như lúc đó tao chết đi chắc có lẽ ba tao đã không chết…họ giết mẹ tao, ba tao, họ làm anh tao bị thương…tao muốn đi theo anh hai, anh hai đối với tao là người thân duy nhất, anh ấy đã hứa sẽ quay về tìm tao mà…tao luôn đợi…tao luôn chờ anh hai quay về… Từng ngày…tao sống trong sự miệt thị…cô đơn…bóng tối…” -nó kể trong tiếng nấc cho chó con nghe về quá khứ của chính mình. Nó lúc này thật yếu đuối! Và không biết từ bao giờ hắn đã đứng ở đó nghe thấy tất cả, hắn quay vào nhà rồi lại trở lại với hai lon bia trên tay, chầm chậm bước lại và ngồi xuống bên cạnh nó.
“Anh nghe hết rồi à!”
“Anh, có lẽ đang thương hại tôi đúng không?! Vậy thì không cần đâu.”-nó đưa đôi mắt buồn nhìn về một hướng nào đó xa xăm.
“Em không cần kìm nén đâu, muốn khóc cứ khóc đi.”-hắn nhẹ giọng.
“Em có thể xem tôi là bạn em, tôi cho em mượn đôi vai này này.”-hắn đưa tay đặt lên vai.
“Em muốn uống bia không?”
-hắn đưa một lon cho nó. Nói thật tuy nó là một Leader nhưng nó không biết uống rượu hay bia nhưng chẳng hiểu sao nó lại nhận lấy lon bia trong tay hắn nó mở lon bia ra rồi tu ừng ực, chắc có lẽ vì nó buồn. Nhưng tu chưa được nửa lon nó đã thấy choáng, mặt đỏ lự lên.
“Anh biết không, từ nhỏ, tôi luôn sống trong cô độc…bóng tối cứ vậy mà chiếm lấy tôi…hức…tôi không nói chuyện với ai…mọi người cứ thế mà khinh miệt tôi…tôi không quan tâm…tôi đi đâu cũng chả ai quan tâm…nhưng người con trai đó…rất quan tâm tôi…lúc đó tôi chỉ là một con nhóc học lớp bảy…tôi gọi người con trai đó là Tiểu Hổ…người con trai đó chỉ gọi tôi là nhóc con…cho đến năm tôi 14 tuổi…tôi…hức…đã tặng cho anh ấy một sợi dây chuyền hình chữ Thập do chính tay tôi khắc…hức…nó rất giống cái của anh…hức hức…”-nghe nó kể đến đó hắn bất giác giật mình, không lẽ nó chính là con nhóc năm đó ư?!
Con nhóc lúc nào cũng buồn bã đấy ư?!
"Tôi thích anh ấy nhiều lắm…bằng này cơ…”-nó đang tay ra.
”Nhưng anh ấy…có bạn gái rồi…tôi buồn lắm…anh biết không…anh ấy rất giống anh đấy nhưng anh ấy không lạnh lùng như anh, anh ấy hay cười…”-nói rồi nó tự mỉm cười, bất giác những giọt nước mắt lại cứ rơi trên má nó.
”Anh là đồ đáng ghét…anh lúc nào cũng bắt nạt tôi…anh là đồ xấu xa…nhưng tại sao khi bên anh tim tôi không bao giờ nghe lời tôi vậy…lúc nào cũng đập thình thịch, thật là muốn móc nó ra mà!”-đưa tay, nó đấm hắn thùm thụp.
“Em say rồi, tôi đưa em về phòng.”-hắn ôm nó, chuẩn bị bế nó lên thì…
“Anh sợ tôi đúng không?! Sợ tôi phá rối à?! Haha! Anh sai rồi vì tôi sẽ không phá anh đâu, tôi sẽ…”-nó đè hắn xuống rồi nó cúi mặt xuống sát mặt hắn
1…2…3
“Tôi ghét anh!”-nó hôn hắn, còn hắn thì bất động, nhưng rồi cũng ôm nó, hình như hắn “lỡ” thích nó rồi. Ngay từ đầu hắn đã biết mình sẽ là người thua cuộc nhưng tại sao hắn vẫn “tham gia”?!
Hắn không biết, có lẽ là vì tham gia hắn mới không còn cảm thấy mệt mỏi, biết đâu hắn sẽ được giải thoát khỏi cái vòng vây mà ba hắn đã tạo ra cho hắn?!
Chắc là vậy!
Một lúc sau không thấy nó phản ứng, hắn biết là nó đã ngủ say, hắn nghĩ những hành động ban nãy của nó chính là vì say nhưng hắn đâu biết rằng…người say luôn làm những điều thật! Hắn bế nó lên, nhẹ nhàng ôm nó gọn vào lòng, nó như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn nằm im không cựa quậy, chao ôi cái cảm giác này…thật ấm áp.
………….
Sáng hôm sau nó thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, nó cố gắng nhớ xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng chẳng tài nào nó nhớ nổi. Bước xuống nhà, nó với lấy cái đồng hồ và….
“Áaaaaaaaa”-nó hét toán lên rồi chạy đi làm vệ sinh cá nhân, mặc vội bộ đồng phục, nó phóng như điên xuống nhà nhìn hắn đang tỉnh bơ đọc sách.
“Nè anh làm cái gì mà không kêu tôi dậy hả, anh có biết là muộn học rồi không? Nèeeee!”-nó hét với âm thanh cực đại.
“Em làm ơn thu nhỏ âm thanh lại giúp tôi.”-hắn nhăn mặt.
“Mới sáng sớm mà em làm ầm lên như vậy coi sao được!”-hắn lại nói.
“What?! Giờ mà sớm á, anh có biết bây giờ đã là tám giờ rồi không hả?”
“Ừ tám giờ đối với mấy ngày khác là muộn nhưng đối với cuối tuần là sớm lắm đó.”-hắn tỉnh bơ nói. “Cái gì?! Hôm nay là chủ nhật á, vậy vậy, yaaaaaaa!”-nó ôm đầu, mới sáng sớm!
“Thay đồ đi rồi tôi dẫn em đi chơi.”-hắn nói.
"Có tụi tui nữa nè!”-Bọn Quân, Jackson, Ruby, Luli từ đâu bay đến.
“Anh…anh rủ trước rồi á…ố mồ…sao mấy người không rủ tui hả?!”-nó trách móc.
“Lên thay đồ nhanh đi má, thay xong muốn chửi sao chửi!”-Luli đẩy nó đi lên. Nó bực bội, giậm chân rầm rầm, chỉ tội mỗi cái cầu thang là chịu cơn thịnh nộ của nó. Nó hết lôi váy, rồi lại lôi quần, nó chả biết mặc thế nào là đẹp. Chọn đại cái quần đùi với cái áo pull đen mặc, mắt thẩm mỹ nó rất kém nên mỗi lần nhóm có chuyện cần họp thì Luli chính là người chọn đồ cho nó. Tóc thì xoã ra, phớt tý son dưỡng lên là OK!
Nó bước xuống, Quân nhìn, hắn nhìn, Jackson cũng nhìn nó. Đôi chân trắng muốt,thon gọn đi xuống, đôi mắt nhìn xuống trong như đang e thẹn điều gì đó, đôi môi hồng xinh đang nhoẻn miệng cười. Nó thật đẹp!
“Oh My God! You are very beautifull!”- Jackson nhìn nó không chớp mắt.
“Yeah, I always know that!”
-nó đáp lại không khách khí, cười tít mắt. Mới giận đó mà sao giờ thay đổi như chong chóng vậy trời. Nó bước đến trước mặt Quân và hắn,nó nhìn qua rồi nhìn lại.
"Ei, hai anh nhìn gì vậy?!”-nó hỏi hai kẻ đang đơ mặt kia.
“Con này…ngu vãi.”-Luli bực bội nhìn nó rồi đứng trước hắn với Quân.
“Eiiiiii! Đi được chưaaaaa.”-Luli hét lên làm cho hắn, Quân trở lại thực tại.
“Ờ ờ! Đi thôi!”-hắn chạy nhanh ra rước cổng.
“Eiii đợi với coiiiii.”-nó chạy theo. Rồi tụi nó cùng nhau đi đến công viên Lonely, cái tên nghe thật lạ, Lonely?! Cô độc?! Nhưng thực chất bên trong nó lại náo nhiệt kinh khủng khác hẳn với cái tên bên ngoài. Ở đây có rất nhiều trò chơi, mạnh cũng có, nhẹ cũng có. Nó từ bên ngoài đã tíu ta tíu tít đòi chơi tàu lượn siêu tốc, rồi đến nhà ma và sau cùng là xem phim ma 4D. Nghe có vẻ trẻ con nhỉ?!
Nhưng mà có ai đó hình như không muốn đi thì phải, hắn, Jackson nhăn mặt, nhìn nó vẻ như không muốn chơi.
“Mấy anh đừng nhìn tôi kiểu đó, lỡ mua vé hết roài. Đừng nói là…mấy anh không phải man thật sự nhé.”-nó chớp chớp mắt.
“Đương nhiên chúng tôi là man chính cống!”-hắn, Jackson đồng thanh.
"Cái gì? Chơi thì chơi, sợ gì?!”-hắn, Jackson sừng sộ.
“Karry, cậu chắc chơi được chứ?”-Quân lo lắng.
“Cậu chơi được, tôi chơi được.”-nói rồi hắn leo lên toa tàu, hắn được phân công ngồi chung với nó, Quân
-Ruby, Jackson-Luli. Quân rất muốn mình là người ngồi chung với nó, nhưng hình như lúc nào anh cũng là người đến sau thì phải! Quân chợt cảm thấy thất vọng. Cậu lên toa ngồi.
“Cậu thích Trang đúng không?!”-Ruby cười híp mắt.
“Làm…làm gì có!”-Quân chột dạ.
“Cậu yên tâm đi, tôi không nói cho Trang biết đâu.”-Ruby lại cười, nụ cười đầy ẩn ý.
"Nè, hai người nói xấu gì tui á!”-nó quay xuống. “Đâu có!”-Ruby/Quân đồng thanh.
“Chậc chậc, đồng thanh kiểu này…Không ổn…không ổn.”-nó lắc đầu, già mồm.
"Đừng có chọc tao/tớ.”-Quân/Ruby đồng thanh tập hai.
“Đồng thanh kinh!”-Luli từ đâu chồm lên.
“Cậu/Mày..”-tiếp tục đồng thanh.
“Haha kết nhau rồi, chắc chết.”
-Jackson chọc.
“Anh nghĩ bạn anh có giá lắm chắc, đòi thương bạn tui.”-Luli trề môi.
“Thế cô nghĩ bạn cô đủ giá à.”-Jackson đốp lại.
"Bạn tui ít ra vẫn hơn bạn anh, plè plè.”-Luli nháy mắt tinh nghịch, phút chốc Jackson….cứng họng.
Chiếc tàu từ từ đi lên…1…2…3…
“Áaaaaaaaaaaa!!!!!”-chủ nhân tiếng hét đó chính là nó, chủ mưu đòi chơi trò này! Bước xuống tàu, nó lảo đảo bước không vững phải vịn vào hắn, mặt hắn bây giờ rất chi là nhăn.
“Ai bảo lúc nãy đòi chơi cho đã rồi giờ vầy.”-hắn trách móc nó đầy yêu thương, tiếc là nó không nhận ra còn cãi bướng. “Kệ tôi, tại lúc sáng chưa ăn sáng.”
“Thật hết nói nổi em rồi.”-hắn lắc đầu.
"Chơi trò gì tiếp theo đây.”
-Ruby chen ngang.
“Ngôi nhà ma a zu ồ cớ?! (Are you ok?!)”-Luli mắt ánh lên tia nham hiểm.
“Qát?!”-Jackson trợn tròn mắt.
“Ừ thì lúc đầu thống nhất rồi mà.”-nó chớp chớp mắt.
"Không tui không đi.”-Jackson la làng.
"Đi đi mà. Anh không đi thì tui chứng nhận anh là b*** có đẳng cấp! Kakaa!”-Luli nói.
"Cô…cô…”-Jackson trợn mắt nhìn Luli.
"Dám không?!”-Luli thách thức
“Ơ…dám!”-Jackson mạnh miệng.
"Vậy thì…lên nào!!!!!”-nó chạy lên trước, tiên phong đi đầu.
Cảnh tượng trong ngôi nhà ma này thật làm người ta cảm thấy ghê sợ mà. Coi kìa, nguyên một cái đầu lâu ngay phía trước, máu me kinh quá! Jackson hét lên rồi chạy tọt ra ngoài, hình như lúc chạy cậu còn nắm lấy tay ai nữa. Nghi ngờ quá? Có lẽ nào….là ma?! Áaaaaaaaaaaaa. Jackson hét lên.
“Anh bị điên à, sao mà chạy ra sớm thế.”-Luli tức tối, đang chơi vui lại bị tên này lôi đi. Nếu chẳng phải vì tối quá thì nhỏ đã cho hắn một cước mà bay thẳng vào hòm.
"À…à… A tại tui thấy nóng quá nên tưởng nhầm tay cô thành tay của Karry.”-Jackson viện đại một lý do. “Hay là tôi dắt cô đi ăn ha.”-Jackson mua chuộc.
,Anh nghĩ tôi là ai mà đòi mua chuộc?!”
-Luli nhướng mày.
”Cơ mà cũng được đó, tôi cũng đang đói.” Jackson nghe đến đó thì khẽ vuốt ngực thở phào, Luli mà biết cậu sợ ma thì chắc cậu không còn lỗ để chui xuống.
………… Tại nhà ma………….
Những tiếng hú ghê người, những tiếng than lạnh sống lưng và cả những tiếng khóc sởn cả da gà. Bọn nó đi nãy giờ cũng gần hết ải, đột nhiên, từ đâu xuất hiện nguyên một “chú” vampire thật “dễ thương” lù lù trước mặt khiến nó và Ruby hét toáng cả lên, nó nhanh chóng ôm lấy hắn, nước mắt nước mũi tè le.
Còn Ruby thì bám chặt lấy Quân, miệng không ngừng hét lên. Sao nó ôm hắn mà hắn lại tự nhiên có cảm giác hài lòng nhỉ?! Có chăng vì vui? Hay hạnh phúc nhỉ?!
Không đời nào.
Quân thì sao?! Anh cảm thấy không vui khi người nó ôm không phải anh mà là Karry. Anh buồn bã, gỡ nhẹ tay của Ruby ra, như biết được điều đó, Ruby nhanh chóng buông ra nhưng hình như có cái gì đó tụt ra khỏi tay nhỏ thì phải, ngón tay chợt trống rỗng, nhưng tối quá, nhỏ không thấy được gì hết. Ra khỏi nhà ma, bọn nó như thoát khỏi sợ hãi, nó, Ruby thở phào, quay qua quay lại tụi nó chợt phát hiện…Jackson và Luli đã biến mất! Nó nháo nhào lên, hết nhìn vào màn hình điện thoại lại ngước đầu lên trời nhìn, “Em đang làm gì thế?!”-Hắn nhướng mày hỏi. ”
À…tính gọi cho Luli mà…quên số mất tiêu.”-nó nói xong, Ruby, Quân, Hắn đồng loạt như muốn té xỉu.
“Họ không sao đâu, thằng Jackson đã nhắn cho anh bảo cậu ấy đi ăn cùng Luli rồi.”-Quân nhẹ giọng. “A!”-Ruby hét lên.
“Chuyện gì thế Ruby?!”-nó lo lắng nhìn cô bạn thân.
"Chiếc nhẫn…chiếc nhẫn của mẹ mình…mất rồi…không….không lẽ lúc nay đã bị tuột trong căn nhà ma…không được mình phải tìm lại cho được.”
-Ruby lắc mạnh đầu rồi chạy nhanh lại hướng nhà ma.
“Ei Ruby Ruby!”
-nó gọi với theo rồi chạy theo Ruby vào lại nhà ma. Hai tên kia cũng đành đi theo. Bọn nó nài nỉ đến khan cả họng bảo vệ mới cho bọn nó vào kiếm. Nhanh như chớp, Ruby chạy vào, hết đào chỗ này lại xới chỗ kia, đến nỗi tay bị trầy khắp chỗ. Nó cũng nhanh tay giúp Ruby tìm kiếm. Hình như tay nó hơi rát, đau quá! Nhưng nó chẳng quan tâm, cố gắng kiếm giúp Ruby.
A! Kia rồi, vật nhỏ sáng lấp lên. Nó nhanh chóng chạy đến lấy nhẫn, khi nó vừa chạm vào chiếc nhẫn thì tay hắn cũng kịp chạm lên tay nó, đôi bàn tay ấm áp, giật mình nó rụt tay lại, cầm nhanh chiếc nhẫn đưa cho Ruby. Nhận lấy chiếc nhẫn, Ruby như chết đi sống lại, chiếc nhẫn đó quý giá đối với nhỏ biết chừng nào, cứ ngỡ như nó đã mất, nở nụ cười.
“Ruby…. Ruby…. Ruby…”-nó hét lên, Ruby đã ngất. Hắn nhanh chóng bế Ruby lên, hắn chạy nhanh như bay ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó tim nó như có cái gì đó nhói nhói, có chăng vì hắn?! Sao thấy hắn bế Ruby nó lại cảm thấy bực mình chứ?! Phải chăng nó đang ghen?! Không…không phải vậy đâu! …………
Luli cùng Jackson đang ngồi trong quán ăn vặt nhỏ, Jackson nhăn mặt, nhíu mày. “Sao lại ăn ở đây? Nhiều chỗ ngon hơn mà.”
“Tôi thích đó. Anh có biết là ăn như anh thì thế giới sẽ cạn kiệt tài chính không hả?!”
-Luli càu nhàu. “Ơ! Mình tôi thì liên quan gì tới thế giới.”
-Jackson tròn mắt. “Sao anh IQ cao mà chậm tiêu thế! Anh thử nghĩ xem, mỗi ngày anh ăn ba bữa, mỗi bữa anh ăn..à mỗi bữa anh ăn bao nhiêu tiền?!”
“À mỗi bữa tôi đều ăn ở nhà hàng nên chắc khoảng năm triệu hoặc hai ba triệu gì đó hoặc hơn!”-Jackson tỉnh bơ trả lời.
“Năm triệu…ò.. Gì?! Năm triệu! Ôi má ơi nhiêu đó đủ thuê nhà trong một năm…Ố mồ, sao anh phung phí thế hả?! Ba cái thứ như anh thì chết đi cho đỡ tốn tiền thế giới.”-Luli tuôn một tràng. “Ei! Cô đừng có vô duyên nha, cô cũng là đại tiểu thư mà, bộ cô không tiêu xài như tôi chắc.”
-Jackson điên máu khi tự nhiên lại bị chửi vô cớ. “Tôi làm gì được như anh chứ, ừ thì tôi tiểu thư nhưng từ khi học xong cấp ba tôi đã dọn ra ở riêng rồi.
Căn nhà trống trải đến lạ thường, hắn đã biến đâu mất tiêu, chỉ để lại một tờ ghi chú bảo có việc. Nó không quan tâm, đi nhanh lên phòng đánh phịch mình xuống giường. Nhắm mắt. Nó tự hỏi đã bao giờ cuộc sống của nó có hai từ “hạnh phúc” hay chưa?! Nó ước nó vẫn còn ba, còn mẹ! Nó ước rằng năm đó người chết là nó! Nó ước lúc đó nó đủ mạnh mẽ để nắm lấy con dao cắm phập vào tim của kẻ thù! Của Vương Tuấn Hưng!
Nhưng tất cả…tất cả chỉ là ước.
Cô đơn?!
Lạnh lẽo?!
Mệt mỏi?!
Ừ thì nó cô đơn….
Ừ thì nó lạnh lẽo….
Ừ thì nó mệt mỏi…..
Nhưng nói ra rồi nó sẽ được gì?! Cô đơn vẫn cứ cô đơn! Lạnh lẽo vẫn cứ lạnh lẽo! Mệt mỏi vẫn cứ mệt mỏi! Nó ôm lấy đôi vai gầy, khóc…khóc một mình…chợt điện thoại nó lại rung lên… Là hắn!
"Alo?!”-nó cố gắng bình tĩnh.
"Em ra công viên chờ tôi nha! Tôi có bất ngờ cho em.”-hắn giọng pha chút hớn hở.
“Ừ, tôi biết rồi.”-nó thở dài mệt mỏi rồi cúp máy. Nó bước vào nhà vệ sinh, tự nhìn minh trong gương. Khuôn mặt này…sao bây giờ lại giả tạo đến như thế! Đôi tay này…sao lại dơ bẩn như thế!
——-
Bây giờ là giờ chiều, nó bước xuống, đóng cửa cẩn thận rồi đeo tai nghe vào, đôi chân vô thức bước đi về phía công viên. Hắn đứng đó, môi nở nụ cười. Bên cạnh hình như có chiếc xe đạp. Nó ngớ người chả hiểu cái gì.
“Em lên đi.”-hắn mỉm cười. Nó ngoan ngoãn ngồi lên xe, hắn run run chạy chiếc xe, hắn đạp xe chạy khắp công viên. “Anh…anh chở tôi đi đâu vậy.”-nó giọng có chút mệt mỏi.
“Bí mật. Em ngồi cho chắc vào không thì té đó”-hắn hí hửng nói.
“Tính lợi dụng hả? Đừng mơ!” Nó vừa nói xong chợt đằng trước tự nhiên có một cục đá nhỏ xinh xinh làm hắn mất thăng bằng, tay run run khiến nó ôm lấy hắn.
“Anh chơi xấu…”-nó trợn mắt nhìn hắn.
“Tôi chơi xấu đấy sao nè, ai bảo trước đó không ôm. Hehe.”-hắn hếch mũi thầm cảm ơn “bé” đá yêu dấu.
"Anh…anh…tôi đánh…tôi đánh.”-nó đấm thật mạnh vào lưng hắn. Trông bọn nó như một đôi thật đáng ghen tỵ. Hắn chở nó đến một nơi, nơi đó rất đẹp, đó là một cánh đồng bồ công anh, gió khẽ lùa nhẹ qua mái tóc nó. Nó nhắm mắt và cảm nhận hơi thở của gió.
Năm giờ rưỡi chiều, gió vẫn thật mát mẻ,và chẳng có gì gọi là hung hăng cướp đi “hơi ấm” cả!
“Tiểu Hổ, anh có đang vui hay không?!”-nó thầm nói.
“Happy birthday to you….Happy birthday to you!”-nó giật mình quay người lại. Trước mắt nó là hắn…hắn đang bưng một cái bánh sinh nhật hình ngôi nhà có hình của cô gái đang cầm cỏ bốn lá,môi đang mỉm cười. Hôm nay là sinh nhật nó ư?! Đúng rồi, hôm nay là ngày -, lâu lắm rồi nó không được người khác mừng sinh nhật mình nên nó cũng đã quên mất rồi. Khoan đã ngoài người đó ra thì không ai biết đến sinh nhật nó, tại sao hắn…hắn biết?! Không lẽ?! Không không không thể nào! Hắn đâu phải chứ?
"Tôi biết được hôm nay là sinh nhật em vì lúc em uống bia với tôi, em đã thú nhận điều đó.”-hắn mỉm cười, nụ cười khiến nó ngây người. Thì ra là vậy. Nó xúc động quá!
“Cảm ơn!”-nó mỉm cười, nụ cười đẹp nhất của nó! Không giả tạo, không chán ghét, không mệt mỏi thay vào đó là sự biết ơn, vui vẻ, hạnh phúc!
Sau đó nó cùng hắn ngồi xuống cánh đồng bô công anh dịu hương.
"Nè, anh nghĩ gì về tình yêu?!”-nó vô cớ hỏi bâng quơ.
“Tình yêu?! Tôi không có khái niệm gì về tình yêu cả. Em nghĩ gì?!”-hắn nhún vai.
“Tôi…không biết!”-nó cuối đầu.”Tôi nghe mẹ tôi nói rằng tình yêu là thứ rất đẹp, hai người khi yêu nhau lúc nào cung nghĩ tới nhau, khi họ gặp nạn thì quyết tâm che chở cho nhau, họ nguyện nắm tay nhau đến suốt đời, tôi thực sự rất muốn biết thế nào là yêu nhưng mà nhưng mà tôi…tôi sợ đau! Mẹ tôi cũng nói rằng khi yêu mà đối phương không đáp lại thực sự rất đau.”-nó phịu mặt.
“Em thật ngốc!”-hắn phì cười.
"Dám nói tôi ngốc sao? Cho chết nè! Chết nè!”-nó đột nhiên lấy bánh kem không ngần ngại trét thẳng mặt hắn.
"Em gan nhỉ?!”-hắn cũng không ngần ngại gì mà đáp lại. Cứ thế cả hai rượt nhau chạy cho đến khi thấm mệt rồi lại nằm xuống thở hồng hộc. Chiếc bánh kem xinh đẹp giờ chỉ còn lại là đống bột.
"Mê…mệt quá.”-nó rán nặn ra từng chữ.
“Hờ…hờ…”-hắn cũng mệt không kém.
"Anh có thể giúp tôi một chuyện không?!”-nó nhìn lên trời, bây giờ trời thực sự sẫm màu, chỉ mới sáu giờ thôi mà.Mùa đông làm màu sắc thay đổi nhanh quá. Bầu trời cũng dần lấp ló những ngôi sao láp lánh.
“Chuyện gì?!”-hắn không nhanh cũng chẳng chậm.
"Ngắm sao với tôi nhé. Đây là mơ ước từ nhỏ của tôi, tôi luôn muốn được tận mắt mình ngắm những ngôi sao của riêng mình. Ngôi sao sáng nhất của mình!”-nó nhẹ giọng.
"Vì hôm nay là sinh nhật em nên tôi sẽ chấp nhận bất cứ điều gì em muốn.”-hắn dịu dàng nói. Rồi sau đó nó tựa lưng mình vào lưng hắn, tấm lưng hắn thật ấm áp, nó khác xa với sự lạnh lẽo mà hắn luôn dùng để bao bọc chính mình. Nó thật sự muốn thời gian trôi chậm lại. Nó thực sự được muốn tựa vào tấm lưng này, thực sự muốn được yếu đuối bên tấm lưng này.
“Karry này, anh có thể cho tôi “được thích” anh trong ngày hôm nay được không?! Tôi muốn được biết “thích” là như thế nào…”
Có giống với khi nó “thích” tiểu Hổ hay không. Chỉ là vốn định nói ra vế sau nhưng nghĩ lại, vế câu đó thật sự thừa thải.
“Em muốn gì cũng được vì hôm nay là sinh nhật của em.”-hắn nói rồi hắn nắm tay nó đứng dậy.
"Vậy hãy xem như hôm nay là ngày hẹn hò của em và anh.”- hắn mỉm cười.
"“Em muốn đi đâu nào?!”
“Đi biển nhé. Em thích biển.”-nó thay đổi cách xưng hô cho đúng với hai chữ “hẹn hò”.
“Lên xe nào!!” Rồi hắn đèo nó ra biển. Hắn gửi xe rồi cả hai cùng nhau đi bộ. Gió biển buổi đêm thật mát, nó cầm lấy đôi giày, bước từng bước trên cát. Những đợt sóng cứ thi nhau tấp vào chân nó. Nó đứng lại, lấy tay niú lấy tay hắn làm giọng nũng nịu: “Cõng em nhé!”
“Được thôi! Lên nào.”-hắn vui vẻ chấp nhận. Nó lại lần nữa được tựa vào tấm lưng ấm áp, to lớn kia, cơ hồ như đó là thế giới của riêng nó, chỉ riêng nó mà thôi.
Hạnh phúc?! Nó thật đẹp! Bây giờ thì nó đã hiểu hạnh phúc là như thế nào! Nó ước gì khoảng thời gian này sẽ ngừng lại để nó có thể cảm nhận cái hạnh phúc “ảo” này, dù nó biết điều đó là…không thể. Thôi thì hãy cứ hưởng thụ!
Nó tựu an ủi mình rằng một nụ cười.
"Biển thật đẹp phải không anh, nó có thể vô tư thay đổi màu sắc khi rạng sớm, khi trưa nhẹ và khi chiều buồn. Lúc nó vui thì có thể tự do nô đùa cùng những con sóng kia, lúc nó buồn thì có thể im lặng ngắm nhìn tất cả, lúc nó tức giận, nó cũng có thể dâng lên những đợt sóng, cuốn trôi tất cả. Nhưng với chúng ta thì không đúng không anh nhỉ?! Chúng ta chỉ có thể xem người khác như thế nào hoặc là tự kiềm nén tất cả hoặc là thay vào bộ mặt khác hoặc cũng có thể tàn nhẫn, vô tâm. Cuộc sống này thật mệt mỏi.”-nó đột nhiên nói.
“Chúng ta làm vậy để tồn tại!”-hắn nhẹ giọng an ủi nó.
"Anh quay đầu lại đi.”-nó chợt đề nghị. Đương nhiên hắn nghe lời nó, quay đầu lại.
“Cái này là tặng cho anh.”-nó hôn hắn, nụ hôn đúng nghĩa chứ không phải là vô tình vấp ngã, không phải là ép buộc và cũng càng không phải do cơn bộc phát của những kẻ say.
"Hãy đúng nghĩa như một buổi hẹn hò của em và anh.”-nó thầm thì.
"Em không nói anh vẫn sẽ làm.”-hắn mỉm cười đắc chí, đáp lại nụ hôn của nó. Ngọt ngào?! Ừ thì ngọt! Vui vẻ?! Ừ thì vui thật! Hạnh phúc?! Ừ thì hạnh phúc! Trời bắt đầu lạnh, nhưng hình như đối với những kẻ kia thì, lạnh chả là gì so với cái cảm giác mà họ đang “nếm” thử!
"Trời lạnh rồi, sẽ không tốt với em đâu, về nhé!”-hắn dịu giọng.
“Ukm!”-nó mỉm cười tít mắt.
“Sau này em hãy cười nhiều lên nhé! Em cười rất đẹp đấy.”-hắn nhéo mũi nó.
“Anh mà cứ nhéo mũi em thi em không bao giờ cười nữa đâu.”-nó phụng phịu.
“Được rồi, được rồi. Về thôi.”-nói rồi hắn ôm lấy nó chạy thật nhanh, đến chỗ giữ xe rồi đèo nó về nhà. _________________
“Ngu ngốc! Ngu ngốc! Em thật ngu ngốc! Nhưng không sao, anh sẽ khiến cho em phải tự tay giết hắn. Ngu ngốc!”-trong đêm tối, ở một nơi nào đó có một giọng nói đầy mưu mô vang lên, kèm theo đó là những tiếng cười đầy man rợ. Đó là ai?!
_________________
Em ước gì đêm nay thật dài để em có thể mãi mãi bên cạnh anh, em hiểu mình đã lỡ thích anh rồi. Cảm ơn anh đã cho em những hồi ức về ngày “hẹn hò ảo” này, em hạnh phúc lắm! Em hứa mình sẽ chỉ cười và cũng sẽ chỉ hạnh phúc khi có bóng dáng anh qua những nơi mà em đang đi. Nhưng sẽ phải làm sao khi một bên là mối thù của gia đình, một bên là “tình cảm” chớm nở?! Em không đủ can đảm để giết người em yêu….nhưng em lại càng không thể không rửa hận cho cha mẹ. Rốt cuộc em phải làm sao?!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Về tới nhà, nó đi nhanh lên phòng chẳng thèm nhìn xem hắn đang như thế nào, nó cứ thế mà đi lên.
“Đứng lại, tôi muốn nói chuyện với em.”
“Tôi mệt rồi.”-nó quay đi
“Điều kiện?!”
“Anh…. Muốn nói gì thì nói đi"
“Em thật sự là Leader của Angle Queen ư?”
“Anh muốn tôi nói sao thì anh tin?!Có phải anh muốn tôi nói <Ừ em là Leader của Angle Queen đó> à?!
Anh nằm mơ đi, tôi mệt mỏi lắm rồi để tôi yên.”-nói rồi nó vòng qua hắn đi về phía vườn cỏ bốn lá, nơi nó có thể cảm thấy bình yên.
***
Gió buổi đêm thổi lướt qua khuôn mặt trắng hồng phớt chút mệt, nó cảm giác như mọi mệt mỏi đều xua tan, đột nhiên chú chó hôm bữa đã xoa đi cái đau trên má nó xuất hiện, nó vui vẻ xoa đầu chú chó nhỏ, cảm giác thật thanh thản. Khẽ thời dài, ôm lấy con chó, nó thì thầm:
“Mày biết không, năm tao mười ba tuổi, họ đã cướp đi gia đình tao, tao ước gì lúc đó tao có thể là một Leader mạnh mẽ như bây giờ, nếu như lúc đó tao chết đi chắc có lẽ ba tao đã không chết…họ giết mẹ tao, ba tao, họ làm anh tao bị thương…tao muốn đi theo anh hai, anh hai đối với tao là người thân duy nhất, anh ấy đã hứa sẽ quay về tìm tao mà…tao luôn đợi…tao luôn chờ anh hai quay về… Từng ngày…tao sống trong sự miệt thị…cô đơn…bóng tối…” -nó kể trong tiếng nấc cho chó con nghe về quá khứ của chính mình. Nó lúc này thật yếu đuối! Và không biết từ bao giờ hắn đã đứng ở đó nghe thấy tất cả, hắn quay vào nhà rồi lại trở lại với hai lon bia trên tay, chầm chậm bước lại và ngồi xuống bên cạnh nó.
“Anh nghe hết rồi à!”
“Anh, có lẽ đang thương hại tôi đúng không?! Vậy thì không cần đâu.”-nó đưa đôi mắt buồn nhìn về một hướng nào đó xa xăm.
“Em không cần kìm nén đâu, muốn khóc cứ khóc đi.”-hắn nhẹ giọng.
“Em có thể xem tôi là bạn em, tôi cho em mượn đôi vai này này.”-hắn đưa tay đặt lên vai.
“Em muốn uống bia không?”
-hắn đưa một lon cho nó. Nói thật tuy nó là một Leader nhưng nó không biết uống rượu hay bia nhưng chẳng hiểu sao nó lại nhận lấy lon bia trong tay hắn nó mở lon bia ra rồi tu ừng ực, chắc có lẽ vì nó buồn. Nhưng tu chưa được nửa lon nó đã thấy choáng, mặt đỏ lự lên.
“Anh biết không, từ nhỏ, tôi luôn sống trong cô độc…bóng tối cứ vậy mà chiếm lấy tôi…hức…tôi không nói chuyện với ai…mọi người cứ thế mà khinh miệt tôi…tôi không quan tâm…tôi đi đâu cũng chả ai quan tâm…nhưng người con trai đó…rất quan tâm tôi…lúc đó tôi chỉ là một con nhóc học lớp bảy…tôi gọi người con trai đó là Tiểu Hổ…người con trai đó chỉ gọi tôi là nhóc con…cho đến năm tôi 14 tuổi…tôi…hức…đã tặng cho anh ấy một sợi dây chuyền hình chữ Thập do chính tay tôi khắc…hức…nó rất giống cái của anh…hức hức…”-nghe nó kể đến đó hắn bất giác giật mình, không lẽ nó chính là con nhóc năm đó ư?!
Con nhóc lúc nào cũng buồn bã đấy ư?!
"Tôi thích anh ấy nhiều lắm…bằng này cơ…”-nó đang tay ra.
”Nhưng anh ấy…có bạn gái rồi…tôi buồn lắm…anh biết không…anh ấy rất giống anh đấy nhưng anh ấy không lạnh lùng như anh, anh ấy hay cười…”-nói rồi nó tự mỉm cười, bất giác những giọt nước mắt lại cứ rơi trên má nó.
”Anh là đồ đáng ghét…anh lúc nào cũng bắt nạt tôi…anh là đồ xấu xa…nhưng tại sao khi bên anh tim tôi không bao giờ nghe lời tôi vậy…lúc nào cũng đập thình thịch, thật là muốn móc nó ra mà!”-đưa tay, nó đấm hắn thùm thụp.
“Em say rồi, tôi đưa em về phòng.”-hắn ôm nó, chuẩn bị bế nó lên thì…
“Anh sợ tôi đúng không?! Sợ tôi phá rối à?! Haha! Anh sai rồi vì tôi sẽ không phá anh đâu, tôi sẽ…”-nó đè hắn xuống rồi nó cúi mặt xuống sát mặt hắn
1…2…3
“Tôi ghét anh!”-nó hôn hắn, còn hắn thì bất động, nhưng rồi cũng ôm nó, hình như hắn “lỡ” thích nó rồi. Ngay từ đầu hắn đã biết mình sẽ là người thua cuộc nhưng tại sao hắn vẫn “tham gia”?!
Hắn không biết, có lẽ là vì tham gia hắn mới không còn cảm thấy mệt mỏi, biết đâu hắn sẽ được giải thoát khỏi cái vòng vây mà ba hắn đã tạo ra cho hắn?!
Chắc là vậy!
Một lúc sau không thấy nó phản ứng, hắn biết là nó đã ngủ say, hắn nghĩ những hành động ban nãy của nó chính là vì say nhưng hắn đâu biết rằng…người say luôn làm những điều thật! Hắn bế nó lên, nhẹ nhàng ôm nó gọn vào lòng, nó như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn nằm im không cựa quậy, chao ôi cái cảm giác này…thật ấm áp.
………….
Sáng hôm sau nó thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, nó cố gắng nhớ xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì nhưng chẳng tài nào nó nhớ nổi. Bước xuống nhà, nó với lấy cái đồng hồ và….
“Áaaaaaaaa”-nó hét toán lên rồi chạy đi làm vệ sinh cá nhân, mặc vội bộ đồng phục, nó phóng như điên xuống nhà nhìn hắn đang tỉnh bơ đọc sách.
“Nè anh làm cái gì mà không kêu tôi dậy hả, anh có biết là muộn học rồi không? Nèeeee!”-nó hét với âm thanh cực đại.
“Em làm ơn thu nhỏ âm thanh lại giúp tôi.”-hắn nhăn mặt.
“Mới sáng sớm mà em làm ầm lên như vậy coi sao được!”-hắn lại nói.
“What?! Giờ mà sớm á, anh có biết bây giờ đã là tám giờ rồi không hả?”
“Ừ tám giờ đối với mấy ngày khác là muộn nhưng đối với cuối tuần là sớm lắm đó.”-hắn tỉnh bơ nói. “Cái gì?! Hôm nay là chủ nhật á, vậy vậy, yaaaaaaa!”-nó ôm đầu, mới sáng sớm!
“Thay đồ đi rồi tôi dẫn em đi chơi.”-hắn nói.
"Có tụi tui nữa nè!”-Bọn Quân, Jackson, Ruby, Luli từ đâu bay đến.
“Anh…anh rủ trước rồi á…ố mồ…sao mấy người không rủ tui hả?!”-nó trách móc.
“Lên thay đồ nhanh đi má, thay xong muốn chửi sao chửi!”-Luli đẩy nó đi lên. Nó bực bội, giậm chân rầm rầm, chỉ tội mỗi cái cầu thang là chịu cơn thịnh nộ của nó. Nó hết lôi váy, rồi lại lôi quần, nó chả biết mặc thế nào là đẹp. Chọn đại cái quần đùi với cái áo pull đen mặc, mắt thẩm mỹ nó rất kém nên mỗi lần nhóm có chuyện cần họp thì Luli chính là người chọn đồ cho nó. Tóc thì xoã ra, phớt tý son dưỡng lên là OK!
Nó bước xuống, Quân nhìn, hắn nhìn, Jackson cũng nhìn nó. Đôi chân trắng muốt,thon gọn đi xuống, đôi mắt nhìn xuống trong như đang e thẹn điều gì đó, đôi môi hồng xinh đang nhoẻn miệng cười. Nó thật đẹp!
“Oh My God! You are very beautifull!”- Jackson nhìn nó không chớp mắt.
“Yeah, I always know that!”
-nó đáp lại không khách khí, cười tít mắt. Mới giận đó mà sao giờ thay đổi như chong chóng vậy trời. Nó bước đến trước mặt Quân và hắn,nó nhìn qua rồi nhìn lại.
"Ei, hai anh nhìn gì vậy?!”-nó hỏi hai kẻ đang đơ mặt kia.
“Con này…ngu vãi.”-Luli bực bội nhìn nó rồi đứng trước hắn với Quân.
“Eiiiiii! Đi được chưaaaaa.”-Luli hét lên làm cho hắn, Quân trở lại thực tại.
“Ờ ờ! Đi thôi!”-hắn chạy nhanh ra rước cổng.
“Eiii đợi với coiiiii.”-nó chạy theo. Rồi tụi nó cùng nhau đi đến công viên Lonely, cái tên nghe thật lạ, Lonely?! Cô độc?! Nhưng thực chất bên trong nó lại náo nhiệt kinh khủng khác hẳn với cái tên bên ngoài. Ở đây có rất nhiều trò chơi, mạnh cũng có, nhẹ cũng có. Nó từ bên ngoài đã tíu ta tíu tít đòi chơi tàu lượn siêu tốc, rồi đến nhà ma và sau cùng là xem phim ma 4D. Nghe có vẻ trẻ con nhỉ?!
Nhưng mà có ai đó hình như không muốn đi thì phải, hắn, Jackson nhăn mặt, nhìn nó vẻ như không muốn chơi.
“Mấy anh đừng nhìn tôi kiểu đó, lỡ mua vé hết roài. Đừng nói là…mấy anh không phải man thật sự nhé.”-nó chớp chớp mắt.
“Đương nhiên chúng tôi là man chính cống!”-hắn, Jackson đồng thanh.
"Cái gì? Chơi thì chơi, sợ gì?!”-hắn, Jackson sừng sộ.
“Karry, cậu chắc chơi được chứ?”-Quân lo lắng.
“Cậu chơi được, tôi chơi được.”-nói rồi hắn leo lên toa tàu, hắn được phân công ngồi chung với nó, Quân
-Ruby, Jackson-Luli. Quân rất muốn mình là người ngồi chung với nó, nhưng hình như lúc nào anh cũng là người đến sau thì phải! Quân chợt cảm thấy thất vọng. Cậu lên toa ngồi.
“Cậu thích Trang đúng không?!”-Ruby cười híp mắt.
“Làm…làm gì có!”-Quân chột dạ.
“Cậu yên tâm đi, tôi không nói cho Trang biết đâu.”-Ruby lại cười, nụ cười đầy ẩn ý.
"Nè, hai người nói xấu gì tui á!”-nó quay xuống. “Đâu có!”-Ruby/Quân đồng thanh.
“Chậc chậc, đồng thanh kiểu này…Không ổn…không ổn.”-nó lắc đầu, già mồm.
"Đừng có chọc tao/tớ.”-Quân/Ruby đồng thanh tập hai.
“Đồng thanh kinh!”-Luli từ đâu chồm lên.
“Cậu/Mày..”-tiếp tục đồng thanh.
“Haha kết nhau rồi, chắc chết.”
-Jackson chọc.
“Anh nghĩ bạn anh có giá lắm chắc, đòi thương bạn tui.”-Luli trề môi.
“Thế cô nghĩ bạn cô đủ giá à.”-Jackson đốp lại.
"Bạn tui ít ra vẫn hơn bạn anh, plè plè.”-Luli nháy mắt tinh nghịch, phút chốc Jackson….cứng họng.
Chiếc tàu từ từ đi lên…1…2…3…
“Áaaaaaaaaaaa!!!!!”-chủ nhân tiếng hét đó chính là nó, chủ mưu đòi chơi trò này! Bước xuống tàu, nó lảo đảo bước không vững phải vịn vào hắn, mặt hắn bây giờ rất chi là nhăn.
“Ai bảo lúc nãy đòi chơi cho đã rồi giờ vầy.”-hắn trách móc nó đầy yêu thương, tiếc là nó không nhận ra còn cãi bướng. “Kệ tôi, tại lúc sáng chưa ăn sáng.”
“Thật hết nói nổi em rồi.”-hắn lắc đầu.
"Chơi trò gì tiếp theo đây.”
-Ruby chen ngang.
“Ngôi nhà ma a zu ồ cớ?! (Are you ok?!)”-Luli mắt ánh lên tia nham hiểm.
“Qát?!”-Jackson trợn tròn mắt.
“Ừ thì lúc đầu thống nhất rồi mà.”-nó chớp chớp mắt.
"Không tui không đi.”-Jackson la làng.
"Đi đi mà. Anh không đi thì tui chứng nhận anh là b*** có đẳng cấp! Kakaa!”-Luli nói.
"Cô…cô…”-Jackson trợn mắt nhìn Luli.
"Dám không?!”-Luli thách thức
“Ơ…dám!”-Jackson mạnh miệng.
"Vậy thì…lên nào!!!!!”-nó chạy lên trước, tiên phong đi đầu.
Cảnh tượng trong ngôi nhà ma này thật làm người ta cảm thấy ghê sợ mà. Coi kìa, nguyên một cái đầu lâu ngay phía trước, máu me kinh quá! Jackson hét lên rồi chạy tọt ra ngoài, hình như lúc chạy cậu còn nắm lấy tay ai nữa. Nghi ngờ quá? Có lẽ nào….là ma?! Áaaaaaaaaaaaa. Jackson hét lên.
“Anh bị điên à, sao mà chạy ra sớm thế.”-Luli tức tối, đang chơi vui lại bị tên này lôi đi. Nếu chẳng phải vì tối quá thì nhỏ đã cho hắn một cước mà bay thẳng vào hòm.
"À…à… A tại tui thấy nóng quá nên tưởng nhầm tay cô thành tay của Karry.”-Jackson viện đại một lý do. “Hay là tôi dắt cô đi ăn ha.”-Jackson mua chuộc.
,Anh nghĩ tôi là ai mà đòi mua chuộc?!”
-Luli nhướng mày.
”Cơ mà cũng được đó, tôi cũng đang đói.” Jackson nghe đến đó thì khẽ vuốt ngực thở phào, Luli mà biết cậu sợ ma thì chắc cậu không còn lỗ để chui xuống.
………… Tại nhà ma………….
Những tiếng hú ghê người, những tiếng than lạnh sống lưng và cả những tiếng khóc sởn cả da gà. Bọn nó đi nãy giờ cũng gần hết ải, đột nhiên, từ đâu xuất hiện nguyên một “chú” vampire thật “dễ thương” lù lù trước mặt khiến nó và Ruby hét toáng cả lên, nó nhanh chóng ôm lấy hắn, nước mắt nước mũi tè le.
Còn Ruby thì bám chặt lấy Quân, miệng không ngừng hét lên. Sao nó ôm hắn mà hắn lại tự nhiên có cảm giác hài lòng nhỉ?! Có chăng vì vui? Hay hạnh phúc nhỉ?!
Không đời nào.
Quân thì sao?! Anh cảm thấy không vui khi người nó ôm không phải anh mà là Karry. Anh buồn bã, gỡ nhẹ tay của Ruby ra, như biết được điều đó, Ruby nhanh chóng buông ra nhưng hình như có cái gì đó tụt ra khỏi tay nhỏ thì phải, ngón tay chợt trống rỗng, nhưng tối quá, nhỏ không thấy được gì hết. Ra khỏi nhà ma, bọn nó như thoát khỏi sợ hãi, nó, Ruby thở phào, quay qua quay lại tụi nó chợt phát hiện…Jackson và Luli đã biến mất! Nó nháo nhào lên, hết nhìn vào màn hình điện thoại lại ngước đầu lên trời nhìn, “Em đang làm gì thế?!”-Hắn nhướng mày hỏi. ”
À…tính gọi cho Luli mà…quên số mất tiêu.”-nó nói xong, Ruby, Quân, Hắn đồng loạt như muốn té xỉu.
“Họ không sao đâu, thằng Jackson đã nhắn cho anh bảo cậu ấy đi ăn cùng Luli rồi.”-Quân nhẹ giọng. “A!”-Ruby hét lên.
“Chuyện gì thế Ruby?!”-nó lo lắng nhìn cô bạn thân.
"Chiếc nhẫn…chiếc nhẫn của mẹ mình…mất rồi…không….không lẽ lúc nay đã bị tuột trong căn nhà ma…không được mình phải tìm lại cho được.”
-Ruby lắc mạnh đầu rồi chạy nhanh lại hướng nhà ma.
“Ei Ruby Ruby!”
-nó gọi với theo rồi chạy theo Ruby vào lại nhà ma. Hai tên kia cũng đành đi theo. Bọn nó nài nỉ đến khan cả họng bảo vệ mới cho bọn nó vào kiếm. Nhanh như chớp, Ruby chạy vào, hết đào chỗ này lại xới chỗ kia, đến nỗi tay bị trầy khắp chỗ. Nó cũng nhanh tay giúp Ruby tìm kiếm. Hình như tay nó hơi rát, đau quá! Nhưng nó chẳng quan tâm, cố gắng kiếm giúp Ruby.
A! Kia rồi, vật nhỏ sáng lấp lên. Nó nhanh chóng chạy đến lấy nhẫn, khi nó vừa chạm vào chiếc nhẫn thì tay hắn cũng kịp chạm lên tay nó, đôi bàn tay ấm áp, giật mình nó rụt tay lại, cầm nhanh chiếc nhẫn đưa cho Ruby. Nhận lấy chiếc nhẫn, Ruby như chết đi sống lại, chiếc nhẫn đó quý giá đối với nhỏ biết chừng nào, cứ ngỡ như nó đã mất, nở nụ cười.
“Ruby…. Ruby…. Ruby…”-nó hét lên, Ruby đã ngất. Hắn nhanh chóng bế Ruby lên, hắn chạy nhanh như bay ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó tim nó như có cái gì đó nhói nhói, có chăng vì hắn?! Sao thấy hắn bế Ruby nó lại cảm thấy bực mình chứ?! Phải chăng nó đang ghen?! Không…không phải vậy đâu! …………
Luli cùng Jackson đang ngồi trong quán ăn vặt nhỏ, Jackson nhăn mặt, nhíu mày. “Sao lại ăn ở đây? Nhiều chỗ ngon hơn mà.”
“Tôi thích đó. Anh có biết là ăn như anh thì thế giới sẽ cạn kiệt tài chính không hả?!”
-Luli càu nhàu. “Ơ! Mình tôi thì liên quan gì tới thế giới.”
-Jackson tròn mắt. “Sao anh IQ cao mà chậm tiêu thế! Anh thử nghĩ xem, mỗi ngày anh ăn ba bữa, mỗi bữa anh ăn..à mỗi bữa anh ăn bao nhiêu tiền?!”
“À mỗi bữa tôi đều ăn ở nhà hàng nên chắc khoảng năm triệu hoặc hai ba triệu gì đó hoặc hơn!”-Jackson tỉnh bơ trả lời.
“Năm triệu…ò.. Gì?! Năm triệu! Ôi má ơi nhiêu đó đủ thuê nhà trong một năm…Ố mồ, sao anh phung phí thế hả?! Ba cái thứ như anh thì chết đi cho đỡ tốn tiền thế giới.”-Luli tuôn một tràng. “Ei! Cô đừng có vô duyên nha, cô cũng là đại tiểu thư mà, bộ cô không tiêu xài như tôi chắc.”
-Jackson điên máu khi tự nhiên lại bị chửi vô cớ. “Tôi làm gì được như anh chứ, ừ thì tôi tiểu thư nhưng từ khi học xong cấp ba tôi đã dọn ra ở riêng rồi.