Vẫn còn sớm, trường học chẳng có ai. Nó loanh quanh đi lại xung quanh, thăm thú thêm một chút, vào học cũng chưa được bao lâu. Học viện Royal rất đẹp, nếu không muốn dung từ “hoàn mĩ” thì có lẽ chẳng có gì tả được. Mang màu sắc cổ điển của Pháp những năm 80, Royal khá giống một cung điện với thiết kế tao nhã và đơn giản. Những vườn hoa, và cả hồ nước rộng lại càng làm tăng thêm sự lãng mạng.
Có tiếng nhạc, bài hát thật quen thuộc, rất du dương. Một nốt trầm ngẫu hứng, đủ cho thấy người chơi có cá tính, hoặc chỉ đơn giản là đang không vui, bực bộ chăng? Kiều Trinh tò mò, còn có người đến sớm hơn nó. Bước chân nó cứ thế hướng theo tiếng nhạc
Khoảng đất trống sau trường khá rộng, có lẽ lúc đầu thiết kế định làm thêm một mảnh vườn nữa, rồi lại thôi. Thành ra, đây lại thành thế giới riêng của An, có hoa, có cỏ, có cây, có một cái tủ nhỏ, có bộ bàn ghế và vài thứ lặt vặt, cậu hay tới đây chơi, một mình thôi. Sáng nay cũng vậy, cậu đang “bực” cô nhóc ngồi cạnh mình, lại leo ra đây đánh vài bản nhạc. Cây guitar có vẻ cũ, nhưng được bảo quản rất cẩn thận, cho thấy cậu rất trân trọng cây đàn này. An nhẹ nhàng nâng lên, ghẽ gảy dây đàn.
Kết thúc bài hát, cậu quay lại. An nhận ra, đây đã không còn là của riêng cậu nữa rồi. Kiều Trinh đang ngồi ở chiếc ghế ngay phía sau, mắt nhắm hờ. An tiến tới chỗ nó, cười. Đã chọc cậu tới mức đó, vẫn còn dám tự đến đây “giao nộp bản thân”?
- Xin lỗi
Lời xin lỗi đột ngột phát ra, không biết đã mất bao nhiêu dũng cảm mới nói ra được. An ngạc nhiên, xin lỗi? Đôi mắt to tròn của nó mở ra, nhìn thẳng vào mắt cậu. Có lẽ, rất chân thành
- Tôi xin lỗi
- Vì cái gì cơ?
- Anh chưa tỉnh ngủ hả, đần thối. Xin lỗi vì chọc anh quá đáng
Kiều Trinh nói, chân di di trên cỏ. An lại cười, cô nhóc này, xin lỗi mà vẫn mắng người ta đần thối được, gọi là gì đây? Cậu ranh mãnh, nghịch tóc nó, trêu chọc
- Nói thử xem nào, nhóc. Sao tự nhiên làm tôi bực tới vậy rồi hôm nay lại đi xin lỗi. Bị mê hoặc bởi nhan sắc của đại thiếu gia đây rồi hả?
Tự tin quá đáng, gì mà nhan sắc, gì mà đại thiếu gia? Nó nhìn gương mặt cậu,… hình ảnh người ấy lại hiện lên. Cậu, thật sự rất giống anh ấy. Cả cách trêu chọc này, cũng rất giống. Đôi mắt nhìn về phía khoảng không vô định, giọng nói đượm buồn của nó cất lên
- Anh ấy nói tôi không nên đùa quá đáng
Chỉ vì thế thôi ư, An cười. Cậu xoa đầu nó
- Rồi, đường đường một đống nam nhi không chấp trẻ con. Tha cho cậu đó
Lại xoa đầu, lại có gì rồi. Đây là gì, cảm xúc của quá khứ từ người con trai đó, hay là những rạo rực trong lòng, tất cả là vì cậu? Mặt Kiều Trinh, rõ ràng là thoáng đỏ
Buổi học hôm nay,… khá lệch. Tiết đầu, môn dễ, cô giáo trẻ vui tính pha trò cho lớp, làm cả lũ cười rũ rượi. Vậy mà, chỉ sau năm phút chuyển tiết, “tiến sĩ gây mê” đã bước vào, hạ gục tinh thần bao chiến sĩ. Nó gục xuống bàn, rút Ipod ra nghe nhạc. Cậu quay sang nhìn nó, cười. Cậu không để ý, có một người cũng đang nhìn nó.
Bên dãy bàn bên kia, Lam và Ngọc nói chuyện, hai người rất hợp cạ, hai con heo chính hiệu mà. Nam cũng quay sang góp vui, vậy mà nói cậu nào là bị vặn lại câu đó, khổ thân. May mắn, hôm nay cô hào phóng cho nghỉ sớm mười phút. Mấy con sâu lười hò hét, làm như Việt Nam vô địch World Cup không bằng
- Này, hai thằng kia, đi ăn không.
An và Minh quay sang, Anh em nhà Ngọc, cả Lam nữa đi với nhau. Hai người đồng thanh
- Đi thì đi
- Trinh, cậu đi cùng đi - Lam nài nỉ. Dạo này ở trường cô nói chuyện với nó ít quá
- Không
- Kiều Trinh này, cậu đi với chúng tôi luôn đi
Minh nói thản nhiên, rồi cầm cổ tay nó, kéo dậy. Mặt nó lạnh tanh, nhưng đáy mắt, có gì đó không ổn
- Đã bảo không là...
- Mấy người đi đi, hôm nay cô bé này là của tôi. Hứa chuộc lỗi rồi nhỉ
Nó giựt tay Minh ra, nhưng chưa dứt lời cậu đã kéo nó đi thẳng. Những người còn lại há hốc mồm. Của tôi, đúng là hiểu theo nghĩa nào cũng được.
Lòng Minh, có gì giao động. Nhìn hình ảnh nó, anh thấy xao xuyến, anh thích bóng hình nó. Chẳng lẽ, tình yêu lại đến với Lâm Thiên Minh – hoàng tử ngổ ngáo thích chơi đùa với cảm xúc?
Vẫn khoảng đất trống, thế giới không còn là của riêng Trường An. Cậu ấn nó xuống cái ghế tựa sang nó ngồi, kèm theo một câu “hăm dọa”
- Cậu di chuyển thì chết với tôi
- Khỏi…
- Xem cậu khỏi thế nào?
Trinh đứng dậy, nhưng cậu nắm lấy cổ tay nó, đẩy ngược xuống. Vị trí không phải chiếc ghế tựa, hai đứa xuống thảm cỏ rồi. Khung cảnh khá đẹp, nó thì gần như nằm xuống cỏ, còn cậu ngồi cạnh. Mặt, thì không khác lần gặp đầu tiên mấy, cách nhau có chút xíu. Một nụ hôn, đã gần như được thực hiện. Khoảng lặng, lặng lặng lặng luôn. Kiều Trinh rành rọt, trong khi vành tai đã đỏ rồi
- Giống lần đầu chúng ta gặp rồi đấy.
- Thì sao? Sau ngã là gì nhỉ, môi kề môi, first kiss chăng? Hay là một nụ hôn má nhỉ?
An cười, lặp lại những gì chính nó nói lần trước. Nó nhẹ nhàng đẩy cậu ra, giải thích
- Tôi định nói “Khỏi, tôi không rảnh”, đứng dậy chỉnh váy thôi.
- Rồi, tôi biết rồi, tôi nhầm. Ngồi im đấy, tôi đi mua đồ ăn
Nó nói, rồi cười hiền. Cậu như mất hồn trước nụ cười đó, quên cả việc đang định trêu nó. Nó cắm uống hút, bóc gói sandwich. Nhưng rồi, nó díu vào tay cậu lại gói sandwich, lắc đầu. Kiều Trinh dị ứng với cà chua, gói này dù là sandwich chay thì cũng có tương ớt mất rồi. An suy nghĩ một chút, trùng hợp thật. Chị thu ngân không có tiền trả lại, nên đưa cho cậu một cái bánh ngọt. An đưa cho Kiều Trinh chiếc bánh, mắt nó… hình như đang cười.
Hai người, An và Trinh
Ngồi ở thế giới riêng
Chầm chậm ăn bánh,
Và, thật tình cờ
Chầm chậm chạm vào trái tim nhau.
Limm “xinh đẹp” tự kỉ: Hello các cậu, tớ đã trở lại, không sớm lắm nhỉ? Tớ vừa thi học kì xong, kết quả thì chưa biết nhưng tớ phải trèo ngay lên mở máy tính ra viết truyện, mấy ngày ôn thi ngứa tay quá tớ viết đầy vở luôn. Bây giờ đọc lại truyện, tớ mới thấy mình còn nhiều sai sót quá. Lịch đăng truyện thì chưa rõ, chắc khoảng 1-2 tuần sẽ có chương mới, tớ phải học nữa T.T. Có lẽ chậm hơn, nhưng tớ sẽ cố gắng rà soát kĩ lượng và cho ra các chap dài hơn, chất lượng hơn. Dù sao cảm ơn các cậu đã ủng hộ và không bỏ truyện
Quên mất, Giáng sinh vui vẻ, 25/12 vẫn là giáng sinh mà
Moah... *hôn gió*
...Tiếp
À lắm mồm tí, chương này tặng cho bạn Tiểu Quyên xinh đẹp nha
Lam lủi thủi bước về chỗ. Cô muốn ngồi với nó cơ, nhưng lúc nào nó cũng ngồi bàn cuối, và bên cạnh nó cũng có người ngồi rồi. Không sao, cạnh chỗ của cô, cô cũng đã tia được một anh siêu đẹp trai rồi. Cứ từ từ, ngắm trai đẹp sẽ vơi đi nỗi buồn mà. Lam an tọa vào chỗ, chợt chẳng biết làm gì, vác sách vở ra ngồi nghịch
- Ngọc Lam này, bạn xinh quá. Bạn có người yêu chưa?
- Bạn gì mày, gọi em là được rồi. Lam, làm bạn gái anh đi
Lũ con trai háo sắc buông mấy cái lời tán tỉnh thô tục, làm cô có chút sợ hãi. Nỗi sợ kiểu này, cô chưa bao giờ được trải qua, vì lúc nào cũng có người bảo vệ cho cô mà. Kiều Trinh lú nào cũng là hoàng tử bạch mã của cô. Nhưng giờ thì móc đâu ra hoàng tử bạch mã chứ?Bốpp
Một cuốn sách bay thẳng vào đầu cái thằng mặt dâm dâm kia. Là hoàng tử à? Anh ấy lên tiếng, giọng trầm trầm
- Lại đi trêu học sinh mới hả? Bạn Lam đang sợ đấy, mày biết không? Cái thằng khỉ này
- Chết chết, sao hoàng tử Tuấn Nam hay đi trêu gái lại tốt thế này?
Thằng cu con đáng thương kia vừa mở lời trêu trọc thì bị vả luôn một phát vào miệng. Lần này, là cô gái bàn trên, trông rất xinh, đôi nét giống anh chàng kia. Cô gái ấy cằn nhằn với cả anh chàng vừa cứu cô nữa, không nghe rõ là chuyện gì, chỉ thấy loáng thoáng hai cái tên “Tuấn Nam” và “Bảo Ngọc”,
- Cảm ơn hai bạn, à quên, hai anh chị
Lam nói mà mắt vẫn còn hơi rơm rớm. Ngọc nhìn cô, rồi phá lên cười
- Anh chị gì chứ, là bạn cùng lớp thì bằng tuổi nhau hết thôi, Giới thiệu với cậu, tớ là Đàm Minh Bảo Ngọc, còn anh trai sinh đôi của tớ là Đàm Minh Tuấn Nam, hoàng tử đẹp trai, lịch sự, hào hoa,… - Nam đang nghe Ngọc tâng bốc thì rơi phịch xuống đất – Nhưng mội tỗi tính bị tưng tửng
Hai anh em họ cãi nhau, bỏ quên luôn cô bạn mới đến. Lam bật cười, anh em nhà này, đáng yêu thật
Trường An gục mặt xuống bàn, cậu học cũng giỏi thật, nhưng không có chút hứng thú với môn Thiên Văn học. Nhìn sang cô gái bên cạnh mình, cậu cứ nghĩ, nó cũng giống mấy con bé tiểu thư trong quyển ngôn tình mà Ngọc hay xem chứ. Kiểu lạnh lùng, tóc bảy màu, tiểu thư tập đoàn “Không quan tâm”, từ nhỏ đã hỗn láo, lớn lên càng mất dạy, tưởng là tảng băng nhưng thật ra lại mê trai, xong cậy nhà giàu rồi lên mặt với giáo viên, trong lớp thì ngủ gục. Hóa ra, người con gái tên Trần Kiều Trinh không như vậy, đều do cậu tưởng thôi. Ngoài gương mặt xinh đẹp hơn người, thì nó cũng như bao học sinh bình thường khác, chăm chú vào bài giảng, rồi ghi chép bài. Mái tóc xòa xuống làm cho gương mặt càng them nét thanh tú, nhưng thật sự có chút vướng víu, Kiều Trinh lấy tay vuốt ra sau tai
- Ngắm đủ chưa? Lâu tôi mỏi, mất tự nhiên
Vừa dứt lời, nó quay sang, nhìn thẳng vào mắt cậu. An bật dậy, chết thật, từ nãy đến giờ toàn đi ngắm con gái nhà người ta. Một giọng nói hết sức trong trẻo vang lên
- Trường An, tôi biết em hứng thú với tiết của tôi. Nhưng không có nghĩa là em phải hét toáng lên thế. Cuối giờ ở lại dọn phòng Thiên Văn
Cô giáo Lan xinh đẹp nhưng không hiền dịu ban sắc lệnh khá phũ. Mèn ơi, phòng Thiên Văn rộng ngang cái cánh đồng, dọn bao giờ mới xong, cậu méo mặt. Con nhỏ Kiều Trinh này, lần đầu làm cậu bẽ mặt, lần hai thì bị phạt, thù này ta không trả được không phải làm người nữa.
- Này sỏi
Tiếng gọi rõ mồn một mà chẳng ai quan tâm. Bực rồi nha. Nam chính của chúng ta bất chấp hình tượng, liến thoáng
- Cô biết cô là ai không? Là hòn sỏi không hơn không kém. Sỏi thì không lấp lánh, không tỏa sang. Vậy thì sỏi không thể so sánh với Mặt Trời được. Hiểu chưa sỏi?
Kệ cậu liến thoáng một hồi, nữ chính nhìn bằng nửa con mắt, buông đúng một câu - Thì sao, ếch tưởng bở?
Đoạn hội thoại bao gồm ba câu xin kết thúc tại đây với việc nam chính tức đến nỗi muốn bùng cháy
- Lam cũng uống trà sữa FiaFia à?
- Đúng rồi đó. Trà sữa ở đó uống nhẹ hơn, trân châu cũng ngon nữa. Thế Ngọc đã ăn thử ở Chicken Plus chưa?
- Rồi rồi, ở đấy gà người ta ướp quá ngon luôn
Bạn có tin hai người bạn chỉ cần năm phút là có thể thân nhau? Tất nhiên là khi hai người đó có điểm chung rồi. Điểm chung của Lam và Ngọc chính là ăn uống. Quán xá xa gần đều biết, món nào cũng rành, chỉ có điều,… không biết nấu ăn. Tuy thế, lửa ăn uống cũng đâu giảm đi được. Hai đứa nói chuyện mải mê quá, làm cho cái “anh đẹp trai” phải ra rìa chơi.
- Này này, hai con heo kia. Ăn uống vừa thôi, tôi không ở đây chỉ để làm nền cho hai đứa với quẹt cháy thẻ để mua đồ ăn đâu nhá
- Rồi sao? Anh còn công dụng gì à?
Hai cô công chúa ham ăn kia quay ra đồng thanh luôn. À, phải rồi, họ còn điểm chung là hơi đanh đá và thích bắt nạt người khác nữa. Nam vuốt vuốt cằm
- Tôi đây hơi bị đẹp trai đó nha
- Tôi hỏi anh, đẹp trai có ăn được không?
Ngọc hình như quá quen với việc này nên không nói gì. Nhưng Lam thì khác. Đừng có bắt cô nói “Chịu thua” khi cô chưa thừa nhận. Nam không hiêu gì, thản nhiên trả lời
- Tất nhiên là không rồi
Ánh mắt nửa con người huyền thoại đã xuất hiện
- Thế thì anh còn không bằng giá trị của một gói mì tôm nhá, đừng nói đến trà sữa, gà rán của tôi
Hai hoàng tử của lớp A – Trường An và Tuấn Nam đều bị hạ bệ rồi
(Anh Thiên Minh còn may chán)
Nam: Sao cô dám nói đại công tử tôi không bằng mì tôm hả?
Limm: Thôi xin, bỏ qua mì tôm với heo. Mời sỏi và ếch ra nào
Minh: Khoan, bơ tôi à? Trong truyện xuất hiện được dòng, nói được câu đã bỏ qua rồi hả?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vẫn còn sớm, trường học chẳng có ai. Nó loanh quanh đi lại xung quanh, thăm thú thêm một chút, vào học cũng chưa được bao lâu. Học viện Royal rất đẹp, nếu không muốn dung từ “hoàn mĩ” thì có lẽ chẳng có gì tả được. Mang màu sắc cổ điển của Pháp những năm 80, Royal khá giống một cung điện với thiết kế tao nhã và đơn giản. Những vườn hoa, và cả hồ nước rộng lại càng làm tăng thêm sự lãng mạng.
Có tiếng nhạc, bài hát thật quen thuộc, rất du dương. Một nốt trầm ngẫu hứng, đủ cho thấy người chơi có cá tính, hoặc chỉ đơn giản là đang không vui, bực bộ chăng? Kiều Trinh tò mò, còn có người đến sớm hơn nó. Bước chân nó cứ thế hướng theo tiếng nhạc
Khoảng đất trống sau trường khá rộng, có lẽ lúc đầu thiết kế định làm thêm một mảnh vườn nữa, rồi lại thôi. Thành ra, đây lại thành thế giới riêng của An, có hoa, có cỏ, có cây, có một cái tủ nhỏ, có bộ bàn ghế và vài thứ lặt vặt, cậu hay tới đây chơi, một mình thôi. Sáng nay cũng vậy, cậu đang “bực” cô nhóc ngồi cạnh mình, lại leo ra đây đánh vài bản nhạc. Cây guitar có vẻ cũ, nhưng được bảo quản rất cẩn thận, cho thấy cậu rất trân trọng cây đàn này. An nhẹ nhàng nâng lên, ghẽ gảy dây đàn.
Kết thúc bài hát, cậu quay lại. An nhận ra, đây đã không còn là của riêng cậu nữa rồi. Kiều Trinh đang ngồi ở chiếc ghế ngay phía sau, mắt nhắm hờ. An tiến tới chỗ nó, cười. Đã chọc cậu tới mức đó, vẫn còn dám tự đến đây “giao nộp bản thân”?
- Xin lỗi
Lời xin lỗi đột ngột phát ra, không biết đã mất bao nhiêu dũng cảm mới nói ra được. An ngạc nhiên, xin lỗi? Đôi mắt to tròn của nó mở ra, nhìn thẳng vào mắt cậu. Có lẽ, rất chân thành
- Tôi xin lỗi
- Vì cái gì cơ?
- Anh chưa tỉnh ngủ hả, đần thối. Xin lỗi vì chọc anh quá đáng
Kiều Trinh nói, chân di di trên cỏ. An lại cười, cô nhóc này, xin lỗi mà vẫn mắng người ta đần thối được, gọi là gì đây? Cậu ranh mãnh, nghịch tóc nó, trêu chọc
- Nói thử xem nào, nhóc. Sao tự nhiên làm tôi bực tới vậy rồi hôm nay lại đi xin lỗi. Bị mê hoặc bởi nhan sắc của đại thiếu gia đây rồi hả?
Tự tin quá đáng, gì mà nhan sắc, gì mà đại thiếu gia? Nó nhìn gương mặt cậu,… hình ảnh người ấy lại hiện lên. Cậu, thật sự rất giống anh ấy. Cả cách trêu chọc này, cũng rất giống. Đôi mắt nhìn về phía khoảng không vô định, giọng nói đượm buồn của nó cất lên
- Anh ấy nói tôi không nên đùa quá đáng
Chỉ vì thế thôi ư, An cười. Cậu xoa đầu nó
- Rồi, đường đường một đống nam nhi không chấp trẻ con. Tha cho cậu đó
Lại xoa đầu, lại có gì rồi. Đây là gì, cảm xúc của quá khứ từ người con trai đó, hay là những rạo rực trong lòng, tất cả là vì cậu? Mặt Kiều Trinh, rõ ràng là thoáng đỏ
Buổi học hôm nay,… khá lệch. Tiết đầu, môn dễ, cô giáo trẻ vui tính pha trò cho lớp, làm cả lũ cười rũ rượi. Vậy mà, chỉ sau năm phút chuyển tiết, “tiến sĩ gây mê” đã bước vào, hạ gục tinh thần bao chiến sĩ. Nó gục xuống bàn, rút Ipod ra nghe nhạc. Cậu quay sang nhìn nó, cười. Cậu không để ý, có một người cũng đang nhìn nó.
Bên dãy bàn bên kia, Lam và Ngọc nói chuyện, hai người rất hợp cạ, hai con heo chính hiệu mà. Nam cũng quay sang góp vui, vậy mà nói cậu nào là bị vặn lại câu đó, khổ thân. May mắn, hôm nay cô hào phóng cho nghỉ sớm mười phút. Mấy con sâu lười hò hét, làm như Việt Nam vô địch World Cup không bằng
- Này, hai thằng kia, đi ăn không.
An và Minh quay sang, Anh em nhà Ngọc, cả Lam nữa đi với nhau. Hai người đồng thanh
- Đi thì đi
- Trinh, cậu đi cùng đi - Lam nài nỉ. Dạo này ở trường cô nói chuyện với nó ít quá
- Không
- Kiều Trinh này, cậu đi với chúng tôi luôn đi
Minh nói thản nhiên, rồi cầm cổ tay nó, kéo dậy. Mặt nó lạnh tanh, nhưng đáy mắt, có gì đó không ổn
- Đã bảo không là...
- Mấy người đi đi, hôm nay cô bé này là của tôi. Hứa chuộc lỗi rồi nhỉ
Nó giựt tay Minh ra, nhưng chưa dứt lời cậu đã kéo nó đi thẳng. Những người còn lại há hốc mồm. Của tôi, đúng là hiểu theo nghĩa nào cũng được.
Lòng Minh, có gì giao động. Nhìn hình ảnh nó, anh thấy xao xuyến, anh thích bóng hình nó. Chẳng lẽ, tình yêu lại đến với Lâm Thiên Minh – hoàng tử ngổ ngáo thích chơi đùa với cảm xúc?
Vẫn khoảng đất trống, thế giới không còn là của riêng Trường An. Cậu ấn nó xuống cái ghế tựa sang nó ngồi, kèm theo một câu “hăm dọa”
- Cậu di chuyển thì chết với tôi
- Khỏi…
- Xem cậu khỏi thế nào?
Trinh đứng dậy, nhưng cậu nắm lấy cổ tay nó, đẩy ngược xuống. Vị trí không phải chiếc ghế tựa, hai đứa xuống thảm cỏ rồi. Khung cảnh khá đẹp, nó thì gần như nằm xuống cỏ, còn cậu ngồi cạnh. Mặt, thì không khác lần gặp đầu tiên mấy, cách nhau có chút xíu. Một nụ hôn, đã gần như được thực hiện. Khoảng lặng, lặng lặng lặng luôn. Kiều Trinh rành rọt, trong khi vành tai đã đỏ rồi
- Giống lần đầu chúng ta gặp rồi đấy.
- Thì sao? Sau ngã là gì nhỉ, môi kề môi, first kiss chăng? Hay là một nụ hôn má nhỉ?
An cười, lặp lại những gì chính nó nói lần trước. Nó nhẹ nhàng đẩy cậu ra, giải thích
- Tôi định nói “Khỏi, tôi không rảnh”, đứng dậy chỉnh váy thôi.
- Rồi, tôi biết rồi, tôi nhầm. Ngồi im đấy, tôi đi mua đồ ăn
Nó nói, rồi cười hiền. Cậu như mất hồn trước nụ cười đó, quên cả việc đang định trêu nó. Nó cắm uống hút, bóc gói sandwich. Nhưng rồi, nó díu vào tay cậu lại gói sandwich, lắc đầu. Kiều Trinh dị ứng với cà chua, gói này dù là sandwich chay thì cũng có tương ớt mất rồi. An suy nghĩ một chút, trùng hợp thật. Chị thu ngân không có tiền trả lại, nên đưa cho cậu một cái bánh ngọt. An đưa cho Kiều Trinh chiếc bánh, mắt nó… hình như đang cười.
Hai người, An và Trinh
Ngồi ở thế giới riêng
Chầm chậm ăn bánh,
Và, thật tình cờ
Chầm chậm chạm vào trái tim nhau.
Limm “xinh đẹp” tự kỉ: Hello các cậu, tớ đã trở lại, không sớm lắm nhỉ? Tớ vừa thi học kì xong, kết quả thì chưa biết nhưng tớ phải trèo ngay lên mở máy tính ra viết truyện, mấy ngày ôn thi ngứa tay quá tớ viết đầy vở luôn. Bây giờ đọc lại truyện, tớ mới thấy mình còn nhiều sai sót quá. Lịch đăng truyện thì chưa rõ, chắc khoảng 1-2 tuần sẽ có chương mới, tớ phải học nữa T.T. Có lẽ chậm hơn, nhưng tớ sẽ cố gắng rà soát kĩ lượng và cho ra các chap dài hơn, chất lượng hơn. Dù sao cảm ơn các cậu đã ủng hộ và không bỏ truyện
Quên mất, Giáng sinh vui vẻ, 25/12 vẫn là giáng sinh mà