Ba đi kí hợp đồng với đối tác nước ngoài, mẹ thăm cô út trong miền Nam ốm, thành ra chỉ có hai đứa ở nhà. Nó cho toàn bộ nhân viên nghỉ hết, mấy ngày hiếm có như thế này một năm được bao nhiêu lần. Tranh thủ thời cơ, Lam kì kèo
-Thịt nướng, thịt nướng nha. Có một quán mới mở đấy, hình như ngon lắm
Nghe cô quảng cáo, Trinh cũng gật gù. Thịt nướng, ăn vào ngày vui như này, chắc chắn rất vào. Nó cầm chìa khóa, vừa đi vừa nói
- Rủ bọn Ngọc đi cùng đi, tròn sáu người
Lam ngạc nhiên một chút. Trong kí ức của cô, chưa từng xuất hiện một Kiều Trinh như thế này. Nhớ lúc đi du học, người duy nhất chơi với hai đứa duy nhất có Rei thôi, chẳng còn ai khác. Bao nhiêu người bắt chuyện nó cũng mặc kệ, quà cáp lại càng không, nếu “làm màu” quá thì còn bị ăn đập. Cô cười, con nhỏ kì lạ, rồi nhảy chân sáo leo lên xe
Hội được rủ mà lại tới trước cả người mời, vô tư ngồi ăn trước luôn. Quán ăn rất đẹp, vị trí thì cực kì hoàng đạo, nhạc hay, đồ ăn ngon, nhưng mọi thứ sẽ đạt chuẩn 100% khi ở đây không có nhỏ Diễm Quỳnh. Nhỏ dẫn theo một đứa con gái khác, õng a õng ẹo, rồi anh anh em em, chúng ta gặp nhau là định mệnh, vừa tròn ba đôi. Cô nương, đề nghị ngưng ảo tưởng sức mạnh, nổ hệ mắt trời mất
- Chúng tôi đủ người rồi, cô thấy chưa?
An chỉ hai đứa mặt ngơ vừa bước vào, cái kết hoàn hảo cho câu chuyện xàm xàm này. Với cái loại mặt dày, đuổi không được, chửi mắng không xong như Diễm Quỳnh, tốt hơn hết là dùng lí lẽ đạp lại lí lẽ của cô ta. Hai chàng còn lại thì như bắt được vàng, đuổi hai đứa này ra ăn cho ngon cái
Không mất quá lâu để hiểu ý cậu, hai đứa từ từ ngồi vào chỗ của mình. Lam cười híp cả mắt, ra chiều thân thiện
- Diễm Quỳnh, gặp chị ở đây thật tốt. Nhưng tiếc thật, chúng tôi lại vừa vặn ba nam ba nữ, đây lại là bàn sáu, thế nên hẹn chị dịp khác nhé, chị Định Mệnh
Được, rất được, vừa đấm vừa xoa, đuổi rất khéo mà vẫn châm chọc được nhỏ, cả bọn bụm miệng cười. Cô nàng đi cũng Quỳnh có vẻ sợ bị thối mặt mà vẫn làm liều, kéo nhỏ dậy đòi về. Nhỏ cứ vùng vằng
- Không, đây là chỗ tôi, tôi phải ngồi với anh An của tôi. Mấy con ranh vắt mũi chưa sạch này không được ngồi cạnh anh ấy, bẩn lắm. Ai mà cướp chỗ của tôi, tôi sẽ đập chết cho mà xem
Uầy, kinh chưa?
Hoang mang vãi
Bộp, âm thanh vui tai vang lên, cái mông của nhỏ hôn sàn chụt một cái. Nó giả bộ xem giày, giọng ngọt ngào
- Tiểu thư sạch sẽ quá, lũ thường dân chúng tôi không dám ngồi cùng. Tiễn tiểu thư tới đó thôi – Rồi đổi giọng, ánh mắt sắc lém – Phắn khi bố mày còn lương thiện
Nhân dịp này thế giới đã phát hiện ra nhân tài điền kinh tiềm ẩn. Hai cao thủ mang giày cao gót 7 phân mà vẫn chạy nhanh thế, kẻ hèn mọn này xin bái phục.
Hội chủ xị đến muộn cầm menu gọi món tự nhiên như ở nhà, chẳng quan tâm trên bàn đã có một núi thức ăn
- Thịt gia vị gì? Kiểu Nhật hay barbecue?
- Khỏi, gọi hết đi. A, có cả cơm trộn với mì lạnh, gọi luôn
Ngọc cười rất thoải mái, hai cô bạn trẻ con của cô đáng yêu thật. Chỉ có Ngọc là vui, còn mỗi người lại có một tâm trạng khác. Nam chẳng hạn, méo mặt hết cỡ. Từ bao giờ và bằng cách nào, cô lại chui vào giữa hai anh em anh vậy? Miếng thịt đỏ đỏ, tương ớt đỏ đỏ, bát mì đỏ đỏ, tương cà đỏ đỏ, nhưng chắc không đỏ bằng mặt Minh. Kiều Trinh đang ngồi giữa cậu và anh, vì lúc trước đuổi Diễm Quỷnh ra, ghế trống nên ngồi luôn vào. Tim ơi là tim, mày lạc trôi rồi tim ơi. Còn một người, thay đổi cảm xúc như chong chóng, nghi vấn tập đoàn Inside Out chống lung. Bất ngờ, ngạc nhiên, hồi ức, rồi… cười.
Thịt nướng thơm phức, nhìn ngon kinh khủng. Nhưng, hình như có cái lạ lạ
Lần thứ nhất… Không phản ứng
Lần thứ hai… Không phản ứng
Lần thứ ba… Không phản ứng
Lần thứ tư… Không phản ứng
Lần thứ nhất… Ăn đập
- Kiều Trinh thích ăn thịt bò, nhất là thịt bò sốt tiêu đen. Anh ăn tranh ngu thế, nó đập cho là phải
Lam mồm đang nhai nhồm nhoàm mà vẫn phán như thánh. Minh xoa xoa cục u to tướng trên đầu, đắng lòng, đắng lòng. Anh tranh thịt để trêu nó có mỗi một lần mà đã bị ăn đập, sao cậu ăn tới bốn lần mà vẫn “vẹn nguyện lúc đầu” là sao? Dù Minh lấy đúng miếng nó thích, cũng đâu cần mạnh tay thế chứ? Kiều Trinh, em đúng là phân biệt đối xử
Nhưng… có cái gì đó… sai sai
An cười xòa, “thương hại” thằng bạn. Thanh niên trẩu gặp ngay gái cứng. Ăn chùa cũng là nghệ thuật cả. Thật ra, do thấy Trinh không ăn nhiều, mọi người cứ mời, người này thấy người kia gặp tưởng nó thích lại gắp thêm. Dị ứng. Cà chua. Gà sốt cay Hàn Quốc. Sốt cà chua tương ớt cổ truyền. Nó nhìn cậu, ánh mắt với lòng cảm ơn chân thành vô bờ bến. Cậu cười, khờ thật.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, nhất là với mấy “bé lợn” ăn như bị bỏ đói. Dù đã chia sáu, nhưng số tiền mỗi đứa phải trả không nhỏ chút nào, nhờ hội con heo đã thêm Lâm Thiên Minh. Lí do, chắc ai cũng hiểu. Một là ghen, hai là ức. Chết, anh thích nó thật rồi
- Xuống xe, ngay lập tức
Nam gắt, mở cửa mời cô xuống. Mấy người còn lại đều có việc, anh rủ lòng thương đưa Lam về thì bị cô nói như đấm vào mặt. Cũng phải, từ nhỏ Lam đã được chiều, cộng thêm tính cách nữa nên cách nhờ vả có hơi… hách dịch.
Phóng xe đi ngay lặp tức, thoải mái thật, bà chằn đi rồi. Bỗng… một cảm giác có lỗi khó tả. Nhìn lúc xuống, cô cứ nhỏ bé thế nào, chìm cả vào biển người. Nhưng kệ cô ta, cái con heo bạo lực. Thiên thần, ác quỷ của tâm trí cãi nhau rồi. Nam thở dài, quay xe lại. Dại gái cũng khổ.
Lam… đang khóc. Ý định mắng nhiếc cô một trận rồi mới cho lên xe bị dẹp bỏ. Anh vội xuống xe, kéo cô gần vào mình, bối rối xin lỗi
- Đừng khóc, tôi đưa cô về
- Không thèm, tránh xa tôi ra
- Vậy, chúng ta đi ăn
- No rồi
- Đi chơi nhé?
- …
- Xong đi mua sắm
- Anh cút đi
- Tôi xin lỗi
Nam hoảng thật, chắp lạy đủ kiểu, mãi mới kéo được cô lên xe. Anh vụng về lau nước mắt cho Lam, bỗng sờ lên trán
- Sao mặt cô đỏ vậy? Ốm à?
- Tôi bình thường. Nhanh lên, đi chơi, rồi còn đi mua sắm
Nam bật cười sảng khoái, Ngọc Lam anh biết đây cơ mà. Cô ngồi yên, mặt cứ đỏ lựng. Ốm đau gì, con trai ngốc nghếch. Anh là hoàng tử chuyên đi tán gái, mà vẫn chưa quen cái phản ứng này sao? Là cô xấu hổ, đang rất xấu hổ đó. Kéo con gái vào lòng, rồi lau nước mắt ở khi mặt ở cự li gần, xoa đầu, hảo soái như Nam chẳng lẽ không biết. Lam tự đạp đầu mình. Không phải do anh, là do trời nắng, trời nóng cả thôi.
Biệt thự Sky
Bên bàn, Trinh ngồi kiểm tra các mẫu thiết kế. Điện thoại rung lên, một cú điện thoại, số lạ. Giọng nói trầm ấm ấy, từ Trường An
“Nhỏ khờ kia, sao lại nói hết cho tôi?”
Nó dựa lưng vào chiếc ghế, chợt… nhẹ nhõm. Thì ra, hôm nay cậu cứ suy tư là vì thế. Rồi… bỗng nhở lại chuyện hôm trước
***
- Cô cũng đâu có lạnh lùng nhỉ? Trẻ con, khá đáng yêu thì đúng hơn
Nhìn nó thích thú với những thứ cỏn con, hộp sữa đậu nành, chiếc bánh ngọt, An bật cười nhận xét. Nét mặt của nó thay đổi. “Lạnh lùng”, nó chưa bao giờ nhận. Chỉ là sự xa cách với mọi người, kiệm lời, ánh mắt buồn và mặt thì như mất sổ gạo, nó dễ dàng tạo ra cái vỏ bọc tưởng chừng hoàn hảo. Để rồi, một lúc bất cẩn, để người ta nhìn thấu mất.
- May thật, khỏi phải giữ cái vẻ “lạnh lùng” nữa, mệt quá. Bị anh nhìn thấu rồi nhỉ? Cứ tưởng tôi sẽ cứ thế này đến khi xuống mồ chứ. Nhưng càng tốt, đỡ phải sợ người khác sẽ phát hiện ra
Phải, nó đã thấy ở cậu cảm giác yên bình, thật sự rất yên bình,… hệt như người ấy. Kiều Trinh cũng đã tin, người con trai tên Trường An này có thể sẽ nhìn thấu mình, chỉ là sớm muộn thôi. Một nụ cười nhẹ nhõm, bao gánh nặng đã được giải tỏa
***
“Kiều Trinh, trả lời tôi”
Không thấy nó trả lời, cậu lên tiếng. Rồi, đầu dây bên kia, nó đang cười. Có lẽ, lại là nụ cười nhẹ nhõm ấy.
“Không có gì, chỉ là… thấy anh có chút đáng tin”
“Đáng tin?”
An ngạc nhiên hỏi lại, dù gì cũng mới gặp nhau trên dưới một tháng, dù nhiều lần ăn chung, rồi ngồi cạnh, … cũng chưa gọi là thân thiết gì. Tại sao không phải là từ khác, lại là đáng tin
“Ánh mắt anh, là sự hiền hòa, yên bình. Giống như được bảo vệ vậy. Thật sự rất giống…”
“Cái gì?”
“Khỏi, tóm lại, tôi có thể tin tưởng anh. Tôi không lầm khi đoán anh sẽ thấy được cái vỏ bọc của tôi”
“Tiểu thư đây đã quá khen rồi”
An cười. Yên bình? Hiền hòa? Được bảo vệ? Những từ xa lạ ấy, thật quen thuộc.
Hai người cứ nói chuyện rất lâu, nói về toàn điều vụn vặn, mà như chẳng bao giờ hết chuyện. Đến lúc điện thoại nóng lên, mới biết là sắp hết pin. An nói, dịu dàng
“Đừng quá vội vàng. Cứ từng bước, từng bước một thôi. Có gì, tôi… sẽ bảo vệ cậu”
“Hứa nhé, tôi không từ chối đâu”
“Được rồi, ngủ đi bà cụ non”
“Ngủ ngon nhé, người bảo vệ”
Trinh tắt máy, kết thúc cuộc nói chuyện dường như bất tận này, rồi chợt suy nghĩ
Từng bước, từng bước?
Bảo vệ?
Kiều Trinh cười, thật sự là cười, rất hiền. Hình ảnh ấy chợt hiện lên
Kin, có người thay thế anh bảo vệ em rồi
Limm tự kỉ: Hello, bây giờ là 3 giờ 10 phút sáng và tớ đang gõ nốt những dòng cuối của truyện. Sau bao nhiêu lâu, cuối cùng tớ cũng mới ó thể ra một chương tương đối dài. Chắc bây giờ soát lỗi đánh máy với sửa câu từ đến 3 giờ rưỡi mất. Nhưng không sao, tớ bỏ bê truyện lâu quá rồi, tại mãi mới nghĩ ra được tình tiết. Cảm ơn các cậu đã không bỏ rơi truyện của con bé lười viết như tớ *Moah*
Vẫn còn sớm, trường học chẳng có ai. Nó loanh quanh đi lại xung quanh, thăm thú thêm một chút, vào học cũng chưa được bao lâu. Học viện Royal rất đẹp, nếu không muốn dung từ “hoàn mĩ” thì có lẽ chẳng có gì tả được. Mang màu sắc cổ điển của Pháp những năm , Royal khá giống một cung điện với thiết kế tao nhã và đơn giản. Những vườn hoa, và cả hồ nước rộng lại càng làm tăng thêm sự lãng mạng.
Có tiếng nhạc, bài hát thật quen thuộc, rất du dương. Một nốt trầm ngẫu hứng, đủ cho thấy người chơi có cá tính, hoặc chỉ đơn giản là đang không vui, bực bộ chăng? Kiều Trinh tò mò, còn có người đến sớm hơn nó. Bước chân nó cứ thế hướng theo tiếng nhạc
Khoảng đất trống sau trường khá rộng, có lẽ lúc đầu thiết kế định làm thêm một mảnh vườn nữa, rồi lại thôi. Thành ra, đây lại thành thế giới riêng của An, có hoa, có cỏ, có cây, có một cái tủ nhỏ, có bộ bàn ghế và vài thứ lặt vặt, cậu hay tới đây chơi, một mình thôi. Sáng nay cũng vậy, cậu đang “bực” cô nhóc ngồi cạnh mình, lại leo ra đây đánh vài bản nhạc. Cây guitar có vẻ cũ, nhưng được bảo quản rất cẩn thận, cho thấy cậu rất trân trọng cây đàn này. An nhẹ nhàng nâng lên, ghẽ gảy dây đàn.
Kết thúc bài hát, cậu quay lại. An nhận ra, đây đã không còn là của riêng cậu nữa rồi. Kiều Trinh đang ngồi ở chiếc ghế ngay phía sau, mắt nhắm hờ. An tiến tới chỗ nó, cười. Đã chọc cậu tới mức đó, vẫn còn dám tự đến đây “giao nộp bản thân”?
- Xin lỗi
Lời xin lỗi đột ngột phát ra, không biết đã mất bao nhiêu dũng cảm mới nói ra được. An ngạc nhiên, xin lỗi? Đôi mắt to tròn của nó mở ra, nhìn thẳng vào mắt cậu. Có lẽ, rất chân thành
- Tôi xin lỗi
- Vì cái gì cơ?
- Anh chưa tỉnh ngủ hả, đần thối. Xin lỗi vì chọc anh quá đáng
Kiều Trinh nói, chân di di trên cỏ. An lại cười, cô nhóc này, xin lỗi mà vẫn mắng người ta đần thối được, gọi là gì đây? Cậu ranh mãnh, nghịch tóc nó, trêu chọc
- Nói thử xem nào, nhóc. Sao tự nhiên làm tôi bực tới vậy rồi hôm nay lại đi xin lỗi. Bị mê hoặc bởi nhan sắc của đại thiếu gia đây rồi hả?
Tự tin quá đáng, gì mà nhan sắc, gì mà đại thiếu gia? Nó nhìn gương mặt cậu,… hình ảnh người ấy lại hiện lên. Cậu, thật sự rất giống anh ấy. Cả cách trêu chọc này, cũng rất giống. Đôi mắt nhìn về phía khoảng không vô định, giọng nói đượm buồn của nó cất lên
- Anh ấy nói tôi không nên đùa quá đáng
Chỉ vì thế thôi ư, An cười. Cậu xoa đầu nó
- Rồi, đường đường một đống nam nhi không chấp trẻ con. Tha cho cậu đó
Lại xoa đầu, lại có gì rồi. Đây là gì, cảm xúc của quá khứ từ người con trai đó, hay là những rạo rực trong lòng, tất cả là vì cậu? Mặt Kiều Trinh, rõ ràng là thoáng đỏ
Buổi học hôm nay,… khá lệch. Tiết đầu, môn dễ, cô giáo trẻ vui tính pha trò cho lớp, làm cả lũ cười rũ rượi. Vậy mà, chỉ sau năm phút chuyển tiết, “tiến sĩ gây mê” đã bước vào, hạ gục tinh thần bao chiến sĩ. Nó gục xuống bàn, rút Ipod ra nghe nhạc. Cậu quay sang nhìn nó, cười. Cậu không để ý, có một người cũng đang nhìn nó.
Bên dãy bàn bên kia, Lam và Ngọc nói chuyện, hai người rất hợp cạ, hai con heo chính hiệu mà. Nam cũng quay sang góp vui, vậy mà nói cậu nào là bị vặn lại câu đó, khổ thân. May mắn, hôm nay cô hào phóng cho nghỉ sớm mười phút. Mấy con sâu lười hò hét, làm như Việt Nam vô địch World Cup không bằng
- Này, hai thằng kia, đi ăn không.
An và Minh quay sang, Anh em nhà Ngọc, cả Lam nữa đi với nhau. Hai người đồng thanh
- Đi thì đi
- Trinh, cậu đi cùng đi - Lam nài nỉ. Dạo này ở trường cô nói chuyện với nó ít quá
- Không
- Kiều Trinh này, cậu đi với chúng tôi luôn đi
Minh nói thản nhiên, rồi cầm cổ tay nó, kéo dậy. Mặt nó lạnh tanh, nhưng đáy mắt, có gì đó không ổn
- Đã bảo không là...
- Mấy người đi đi, hôm nay cô bé này là của tôi. Hứa chuộc lỗi rồi nhỉ
Nó giựt tay Minh ra, nhưng chưa dứt lời cậu đã kéo nó đi thẳng. Những người còn lại há hốc mồm. Của tôi, đúng là hiểu theo nghĩa nào cũng được.
Lòng Minh, có gì giao động. Nhìn hình ảnh nó, anh thấy xao xuyến, anh thích bóng hình nó. Chẳng lẽ, tình yêu lại đến với Lâm Thiên Minh – hoàng tử ngổ ngáo thích chơi đùa với cảm xúc?
Vẫn khoảng đất trống, thế giới không còn là của riêng Trường An. Cậu ấn nó xuống cái ghế tựa sang nó ngồi, kèm theo một câu “hăm dọa”
- Cậu di chuyển thì chết với tôi
- Khỏi…
- Xem cậu khỏi thế nào?
Trinh đứng dậy, nhưng cậu nắm lấy cổ tay nó, đẩy ngược xuống. Vị trí không phải chiếc ghế tựa, hai đứa xuống thảm cỏ rồi. Khung cảnh khá đẹp, nó thì gần như nằm xuống cỏ, còn cậu ngồi cạnh. Mặt, thì không khác lần gặp đầu tiên mấy, cách nhau có chút xíu. Một nụ hôn, đã gần như được thực hiện. Khoảng lặng, lặng lặng lặng luôn. Kiều Trinh rành rọt, trong khi vành tai đã đỏ rồi
- Giống lần đầu chúng ta gặp rồi đấy.
- Thì sao? Sau ngã là gì nhỉ, môi kề môi, first kiss chăng? Hay là một nụ hôn má nhỉ?
An cười, lặp lại những gì chính nó nói lần trước. Nó nhẹ nhàng đẩy cậu ra, giải thích
- Tôi định nói “Khỏi, tôi không rảnh”, đứng dậy chỉnh váy thôi.
- Rồi, tôi biết rồi, tôi nhầm. Ngồi im đấy, tôi đi mua đồ ăn
Nó nói, rồi cười hiền. Cậu như mất hồn trước nụ cười đó, quên cả việc đang định trêu nó. Nó cắm uống hút, bóc gói sandwich. Nhưng rồi, nó díu vào tay cậu lại gói sandwich, lắc đầu. Kiều Trinh dị ứng với cà chua, gói này dù là sandwich chay thì cũng có tương ớt mất rồi. An suy nghĩ một chút, trùng hợp thật. Chị thu ngân không có tiền trả lại, nên đưa cho cậu một cái bánh ngọt. An đưa cho Kiều Trinh chiếc bánh, mắt nó… hình như đang cười.
Hai người, An và Trinh
Ngồi ở thế giới riêng
Chầm chậm ăn bánh,
Và, thật tình cờ
Chầm chậm chạm vào trái tim nhau.
Limm “xinh đẹp” tự kỉ: Hello các cậu, tớ đã trở lại, không sớm lắm nhỉ? Tớ vừa thi học kì xong, kết quả thì chưa biết nhưng tớ phải trèo ngay lên mở máy tính ra viết truyện, mấy ngày ôn thi ngứa tay quá tớ viết đầy vở luôn. Bây giờ đọc lại truyện, tớ mới thấy mình còn nhiều sai sót quá. Lịch đăng truyện thì chưa rõ, chắc khoảng - tuần sẽ có chương mới, tớ phải học nữa T.T. Có lẽ chậm hơn, nhưng tớ sẽ cố gắng rà soát kĩ lượng và cho ra các chap dài hơn, chất lượng hơn. Dù sao cảm ơn các cậu đã ủng hộ và không bỏ truyện
Quên mất, Giáng sinh vui vẻ, / vẫn là giáng sinh mà
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ba đi kí hợp đồng với đối tác nước ngoài, mẹ thăm cô út trong miền Nam ốm, thành ra chỉ có hai đứa ở nhà. Nó cho toàn bộ nhân viên nghỉ hết, mấy ngày hiếm có như thế này một năm được bao nhiêu lần. Tranh thủ thời cơ, Lam kì kèo
-Thịt nướng, thịt nướng nha. Có một quán mới mở đấy, hình như ngon lắm
Nghe cô quảng cáo, Trinh cũng gật gù. Thịt nướng, ăn vào ngày vui như này, chắc chắn rất vào. Nó cầm chìa khóa, vừa đi vừa nói
- Rủ bọn Ngọc đi cùng đi, tròn sáu người
Lam ngạc nhiên một chút. Trong kí ức của cô, chưa từng xuất hiện một Kiều Trinh như thế này. Nhớ lúc đi du học, người duy nhất chơi với hai đứa duy nhất có Rei thôi, chẳng còn ai khác. Bao nhiêu người bắt chuyện nó cũng mặc kệ, quà cáp lại càng không, nếu “làm màu” quá thì còn bị ăn đập. Cô cười, con nhỏ kì lạ, rồi nhảy chân sáo leo lên xe
Hội được rủ mà lại tới trước cả người mời, vô tư ngồi ăn trước luôn. Quán ăn rất đẹp, vị trí thì cực kì hoàng đạo, nhạc hay, đồ ăn ngon, nhưng mọi thứ sẽ đạt chuẩn 100% khi ở đây không có nhỏ Diễm Quỳnh. Nhỏ dẫn theo một đứa con gái khác, õng a õng ẹo, rồi anh anh em em, chúng ta gặp nhau là định mệnh, vừa tròn ba đôi. Cô nương, đề nghị ngưng ảo tưởng sức mạnh, nổ hệ mắt trời mất
- Chúng tôi đủ người rồi, cô thấy chưa?
An chỉ hai đứa mặt ngơ vừa bước vào, cái kết hoàn hảo cho câu chuyện xàm xàm này. Với cái loại mặt dày, đuổi không được, chửi mắng không xong như Diễm Quỳnh, tốt hơn hết là dùng lí lẽ đạp lại lí lẽ của cô ta. Hai chàng còn lại thì như bắt được vàng, đuổi hai đứa này ra ăn cho ngon cái
Không mất quá lâu để hiểu ý cậu, hai đứa từ từ ngồi vào chỗ của mình. Lam cười híp cả mắt, ra chiều thân thiện
- Diễm Quỳnh, gặp chị ở đây thật tốt. Nhưng tiếc thật, chúng tôi lại vừa vặn ba nam ba nữ, đây lại là bàn sáu, thế nên hẹn chị dịp khác nhé, chị Định Mệnh
Được, rất được, vừa đấm vừa xoa, đuổi rất khéo mà vẫn châm chọc được nhỏ, cả bọn bụm miệng cười. Cô nàng đi cũng Quỳnh có vẻ sợ bị thối mặt mà vẫn làm liều, kéo nhỏ dậy đòi về. Nhỏ cứ vùng vằng
- Không, đây là chỗ tôi, tôi phải ngồi với anh An của tôi. Mấy con ranh vắt mũi chưa sạch này không được ngồi cạnh anh ấy, bẩn lắm. Ai mà cướp chỗ của tôi, tôi sẽ đập chết cho mà xem
Uầy, kinh chưa?
Hoang mang vãi
Bộp, âm thanh vui tai vang lên, cái mông của nhỏ hôn sàn chụt một cái. Nó giả bộ xem giày, giọng ngọt ngào
- Tiểu thư sạch sẽ quá, lũ thường dân chúng tôi không dám ngồi cùng. Tiễn tiểu thư tới đó thôi – Rồi đổi giọng, ánh mắt sắc lém – Phắn khi bố mày còn lương thiện
Nhân dịp này thế giới đã phát hiện ra nhân tài điền kinh tiềm ẩn. Hai cao thủ mang giày cao gót 7 phân mà vẫn chạy nhanh thế, kẻ hèn mọn này xin bái phục.
Hội chủ xị đến muộn cầm menu gọi món tự nhiên như ở nhà, chẳng quan tâm trên bàn đã có một núi thức ăn
- Thịt gia vị gì? Kiểu Nhật hay barbecue?
- Khỏi, gọi hết đi. A, có cả cơm trộn với mì lạnh, gọi luôn
Ngọc cười rất thoải mái, hai cô bạn trẻ con của cô đáng yêu thật. Chỉ có Ngọc là vui, còn mỗi người lại có một tâm trạng khác. Nam chẳng hạn, méo mặt hết cỡ. Từ bao giờ và bằng cách nào, cô lại chui vào giữa hai anh em anh vậy? Miếng thịt đỏ đỏ, tương ớt đỏ đỏ, bát mì đỏ đỏ, tương cà đỏ đỏ, nhưng chắc không đỏ bằng mặt Minh. Kiều Trinh đang ngồi giữa cậu và anh, vì lúc trước đuổi Diễm Quỷnh ra, ghế trống nên ngồi luôn vào. Tim ơi là tim, mày lạc trôi rồi tim ơi. Còn một người, thay đổi cảm xúc như chong chóng, nghi vấn tập đoàn Inside Out chống lung. Bất ngờ, ngạc nhiên, hồi ức, rồi… cười.
Thịt nướng thơm phức, nhìn ngon kinh khủng. Nhưng, hình như có cái lạ lạ
Lần thứ nhất… Không phản ứng
Lần thứ hai… Không phản ứng
Lần thứ ba… Không phản ứng
Lần thứ tư… Không phản ứng
Lần thứ nhất… Ăn đập
- Kiều Trinh thích ăn thịt bò, nhất là thịt bò sốt tiêu đen. Anh ăn tranh ngu thế, nó đập cho là phải
Lam mồm đang nhai nhồm nhoàm mà vẫn phán như thánh. Minh xoa xoa cục u to tướng trên đầu, đắng lòng, đắng lòng. Anh tranh thịt để trêu nó có mỗi một lần mà đã bị ăn đập, sao cậu ăn tới bốn lần mà vẫn “vẹn nguyện lúc đầu” là sao? Dù Minh lấy đúng miếng nó thích, cũng đâu cần mạnh tay thế chứ? Kiều Trinh, em đúng là phân biệt đối xử
Nhưng… có cái gì đó… sai sai
An cười xòa, “thương hại” thằng bạn. Thanh niên trẩu gặp ngay gái cứng. Ăn chùa cũng là nghệ thuật cả. Thật ra, do thấy Trinh không ăn nhiều, mọi người cứ mời, người này thấy người kia gặp tưởng nó thích lại gắp thêm. Dị ứng. Cà chua. Gà sốt cay Hàn Quốc. Sốt cà chua tương ớt cổ truyền. Nó nhìn cậu, ánh mắt với lòng cảm ơn chân thành vô bờ bến. Cậu cười, khờ thật.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, nhất là với mấy “bé lợn” ăn như bị bỏ đói. Dù đã chia sáu, nhưng số tiền mỗi đứa phải trả không nhỏ chút nào, nhờ hội con heo đã thêm Lâm Thiên Minh. Lí do, chắc ai cũng hiểu. Một là ghen, hai là ức. Chết, anh thích nó thật rồi
- Xuống xe, ngay lập tức
Nam gắt, mở cửa mời cô xuống. Mấy người còn lại đều có việc, anh rủ lòng thương đưa Lam về thì bị cô nói như đấm vào mặt. Cũng phải, từ nhỏ Lam đã được chiều, cộng thêm tính cách nữa nên cách nhờ vả có hơi… hách dịch.
Phóng xe đi ngay lặp tức, thoải mái thật, bà chằn đi rồi. Bỗng… một cảm giác có lỗi khó tả. Nhìn lúc xuống, cô cứ nhỏ bé thế nào, chìm cả vào biển người. Nhưng kệ cô ta, cái con heo bạo lực. Thiên thần, ác quỷ của tâm trí cãi nhau rồi. Nam thở dài, quay xe lại. Dại gái cũng khổ.
Lam… đang khóc. Ý định mắng nhiếc cô một trận rồi mới cho lên xe bị dẹp bỏ. Anh vội xuống xe, kéo cô gần vào mình, bối rối xin lỗi
- Đừng khóc, tôi đưa cô về
- Không thèm, tránh xa tôi ra
- Vậy, chúng ta đi ăn
- No rồi
- Đi chơi nhé?
- …
- Xong đi mua sắm
- Anh cút đi
- Tôi xin lỗi
Nam hoảng thật, chắp lạy đủ kiểu, mãi mới kéo được cô lên xe. Anh vụng về lau nước mắt cho Lam, bỗng sờ lên trán
- Sao mặt cô đỏ vậy? Ốm à?
- Tôi bình thường. Nhanh lên, đi chơi, rồi còn đi mua sắm
Nam bật cười sảng khoái, Ngọc Lam anh biết đây cơ mà. Cô ngồi yên, mặt cứ đỏ lựng. Ốm đau gì, con trai ngốc nghếch. Anh là hoàng tử chuyên đi tán gái, mà vẫn chưa quen cái phản ứng này sao? Là cô xấu hổ, đang rất xấu hổ đó. Kéo con gái vào lòng, rồi lau nước mắt ở khi mặt ở cự li gần, xoa đầu, hảo soái như Nam chẳng lẽ không biết. Lam tự đạp đầu mình. Không phải do anh, là do trời nắng, trời nóng cả thôi.
Biệt thự Sky
Bên bàn, Trinh ngồi kiểm tra các mẫu thiết kế. Điện thoại rung lên, một cú điện thoại, số lạ. Giọng nói trầm ấm ấy, từ Trường An
“Nhỏ khờ kia, sao lại nói hết cho tôi?”
Nó dựa lưng vào chiếc ghế, chợt… nhẹ nhõm. Thì ra, hôm nay cậu cứ suy tư là vì thế. Rồi… bỗng nhở lại chuyện hôm trước
***
- Cô cũng đâu có lạnh lùng nhỉ? Trẻ con, khá đáng yêu thì đúng hơn
Nhìn nó thích thú với những thứ cỏn con, hộp sữa đậu nành, chiếc bánh ngọt, An bật cười nhận xét. Nét mặt của nó thay đổi. “Lạnh lùng”, nó chưa bao giờ nhận. Chỉ là sự xa cách với mọi người, kiệm lời, ánh mắt buồn và mặt thì như mất sổ gạo, nó dễ dàng tạo ra cái vỏ bọc tưởng chừng hoàn hảo. Để rồi, một lúc bất cẩn, để người ta nhìn thấu mất.
- May thật, khỏi phải giữ cái vẻ “lạnh lùng” nữa, mệt quá. Bị anh nhìn thấu rồi nhỉ? Cứ tưởng tôi sẽ cứ thế này đến khi xuống mồ chứ. Nhưng càng tốt, đỡ phải sợ người khác sẽ phát hiện ra
Phải, nó đã thấy ở cậu cảm giác yên bình, thật sự rất yên bình,… hệt như người ấy. Kiều Trinh cũng đã tin, người con trai tên Trường An này có thể sẽ nhìn thấu mình, chỉ là sớm muộn thôi. Một nụ cười nhẹ nhõm, bao gánh nặng đã được giải tỏa
***
“Kiều Trinh, trả lời tôi”
Không thấy nó trả lời, cậu lên tiếng. Rồi, đầu dây bên kia, nó đang cười. Có lẽ, lại là nụ cười nhẹ nhõm ấy.
“Không có gì, chỉ là… thấy anh có chút đáng tin”
“Đáng tin?”
An ngạc nhiên hỏi lại, dù gì cũng mới gặp nhau trên dưới một tháng, dù nhiều lần ăn chung, rồi ngồi cạnh, … cũng chưa gọi là thân thiết gì. Tại sao không phải là từ khác, lại là đáng tin
“Ánh mắt anh, là sự hiền hòa, yên bình. Giống như được bảo vệ vậy. Thật sự rất giống…”
“Cái gì?”
“Khỏi, tóm lại, tôi có thể tin tưởng anh. Tôi không lầm khi đoán anh sẽ thấy được cái vỏ bọc của tôi”
“Tiểu thư đây đã quá khen rồi”
An cười. Yên bình? Hiền hòa? Được bảo vệ? Những từ xa lạ ấy, thật quen thuộc.
Hai người cứ nói chuyện rất lâu, nói về toàn điều vụn vặn, mà như chẳng bao giờ hết chuyện. Đến lúc điện thoại nóng lên, mới biết là sắp hết pin. An nói, dịu dàng
“Đừng quá vội vàng. Cứ từng bước, từng bước một thôi. Có gì, tôi… sẽ bảo vệ cậu”
“Hứa nhé, tôi không từ chối đâu”
“Được rồi, ngủ đi bà cụ non”
“Ngủ ngon nhé, người bảo vệ”
Trinh tắt máy, kết thúc cuộc nói chuyện dường như bất tận này, rồi chợt suy nghĩ
Từng bước, từng bước?
Bảo vệ?
Kiều Trinh cười, thật sự là cười, rất hiền. Hình ảnh ấy chợt hiện lên
Kin, có người thay thế anh bảo vệ em rồi
Limm tự kỉ: Hello, bây giờ là 3 giờ 10 phút sáng và tớ đang gõ nốt những dòng cuối của truyện. Sau bao nhiêu lâu, cuối cùng tớ cũng mới ó thể ra một chương tương đối dài. Chắc bây giờ soát lỗi đánh máy với sửa câu từ đến 3 giờ rưỡi mất. Nhưng không sao, tớ bỏ bê truyện lâu quá rồi, tại mãi mới nghĩ ra được tình tiết. Cảm ơn các cậu đã không bỏ rơi truyện của con bé lười viết như tớ *Moah*