Khang Thuận Phong trở lại doanh địa huấn luyện quân sự thì trời đã tối, thao trường đã không còn ai, xem ra đều trở lại doanh trại rồi. Hắn không về doanh trại, trước hết tới chỗ của Tằng Cần Sinh.
Tiểu Hạ Thấy hắn tới, suỵt một tiếng, sau đó chỉ vào trong phòng.
Khang Thuận Phong cười, nhẹ bước chân đi vào bên trong, nhìn qua một chút, Tằng Cần Sinh đang ở trên bàn viết cái gì. Hắn không nói gì, từ trong người lấy ra hai bao thuốc tốt mà Tam Tử tiện tay đưa cho, giao cho Tiểu Hạ, chỉ chỉ vào bên trong.
Tiểu Hà cười gật đầu, nhận lấy bao thuốc, giơ bàn tay biểu lộ ý OK.
Khang Thuận Phong phất tay áo với hắn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, nhìn thao trường không còn ai, trong lòng hiện lên thái cực quyền học được của Nhạc Càn Sinh, tìm một góc, bắt đầu luyện tập. Luyện tập một chút, Khang Thuận Phong liền cảm nhận được khác biệt, lúc trước luyện hồng quyền, chú ý mềm, nhanh, luyện thập đại bàn, tuy rằng chậm, nhưng nhuyễn thập bàn là hàm tâm dưỡng khí, ngạnh thập bàn là triển cân đằng mô, mà Thái Cực lại tuyệt nhiên khác biệt.
Thái cực quyền không chỉ bao hàm một chữ chậm, loại vận động này như toàn thân chỗ nào cũng biến thành một vòng tơ quấn thành hình xoáy trôn ốc, có thể khiến khí huyết lan tràn toàn thân, đây là yêu cầu về mặt thần ý: tĩnh trong động, đồng do tĩnh, loại yêu cầu về thần ý này khiến tâm hắn hơi rung động, thoáng cái khiến động tác đều có cảm giác biến hóa linh hoạt sung sức hơn, đúng là như hổ thêm cánh! Như hổ thêm cánh! Khang Thuận Phong không nhịn được mà kích động.
Một cao nhân luyện hồng quyền tới đỉnh cao, cũng chỉ có người luyện với cảnh giới này mới cảm nhận được diệu dụng của thái cực.
Loại tĩnh trong động, động do tĩnh này chậm rãi ngưng luyện ra, trở thành một loại thói quen của thân thể, quyền pháp trong hư có thực, không chỉ có biến hóa ở các chiêu pháp, mà còn bao hàm bên trong mỗi chiêu pháp. Nếu như nói hồng quyền chỉ trên đánh dưới, chỉ trái đánh phải, thiểm kinh xảo thủ, ba chiêu pháp hư thực diễn dịch ra mà nói, như vậy loại tĩnh trung động, động do tĩnh này quả thực đem hư xen với thực, khiến bản thân giơ tay nhấc chân đều có cảm giác biến ảo khó lường.
Khang Thuận Phong chìm đắm trong quyền pháp, không thể tự thoát ra được, một lần, hai lần, ba lần, thân thể hắn dần ấm lên, không phải là nhiệt độ tăng lên do luyện quyền lâu, mà mỗi cơ thể, mỗi tấc da thịt, mỗi đoạn mạch mách, mỗi lỗ chân lông đều phát nhiệt, từng tế bào như bốc cháy lên, khiến cho hắn không nhịn được xúc động muốn hét lên, nhưng hắn không hét, mà dùng hô hấp dài để áp chế loại xung động này, lần dần quy về phía đan điền, sau đó tán ra mọi ngóc ngách trong thân thể.
Hắn không thể nghĩ ra nổi lúc trước Trần Vương Đình hay vị tông sư nào có thể sáng tạo ra loại phương pháp luyện công này, quả thực thần kỳ. Hôm nay hắn đã cảm thụ được, như cũng chỉ là cảm thụ việc khai sáng thái cực quyền, nhưng vị đại sư kia là sáng tạo ra, còn hắn chỉ mô phỏng theo mà thôi.
Một tiếng điện thoại nhỏ vang lên, giữa thao trường yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, khi điện thoại run lên một khắc, Khang Thuận Phong theo bản năng run vai trái lên, bày ra một thế kháo vô ý thức, sau khi hắn ý thức được, mới từ túi quần móc điện thoại ra, mở màn hình vừa nhìn, là điện thoại của Tằng Cần Sinh, liền nhận điện, đã nghe thấy giọng nói phía bên kia: "Tiểu Khang, về rồi sao? Có thể qua đây một chút không? Có cần anh gọi điện xin phép giáo viên của chú không?"
Khang Thuận Phong liền cười nói: "Không cần, em đang ở thao trường, còn chưa về doanh trại."
Bên đầu dây kia liền cười rộ lên: "Thì ra chú đang luyện công, cứ qua đây trò chuyện một chút, sau đó trở về thích luyện gì thì luyện..."
Khang Thuận Phong đáp ứng, liền cúp điện thoại.
Cất điện thoại đi, hắn mới nhớ tới cái phản ứng kia, một chiêu kháo ý vô thức của vai trái, căn bản chỉ là bản năng của đại não, thì ra đây là Tùng Nhu!
Tùng Nhu thì ra là cảm giác bộc phát do thần ý tĩnh trong động, động do tĩnh xúc tác.
Thế nhưng hắn không rõ, mình mới bắt đầu luyện thái cực, lẽ nào có thể đạt được cảnh giới Tùng Nhu mà người khác luyện nhiều năm không thành chứ? Hồng quyền hắn biết mình mới bước vào Nhu cảnh giới, thế nào lại có cảm giác này?
Hắn chậm chạp đi tới nơi ở của Tằng Cần Sinh, nhưng lại đau khổ suy tư về vấn đề này, đến tận của phòng Tằng Cần Sinh, đột nhiên linh quang vừa hiện, hắn nhớ tới công pháp ý động toàn thân mà mỗi tối lên giường hắn thường luyện, đây là công pháp Hồ Tà Tử bảo hắn luyện, vừa rồi vai trái khẽ động, giống như mỗi tối luyện vai vậy! Đều là trước tiên thu lại, sau đó bắn ra! Công pháp kia là Hồ Tà Tử trao đổi được từ một sư phụ thái cực, loáng thoáng nhớ kỹ, lúc đó Hồ Tà Tử bảo thái cực sư phụ kia nói, phân nửa diệu dụng của thái cực đều ở trong công pháp này.
Đột nhiên, hắn nhớ tới lời của Nhạc Càn Sinh, muốn luyện thái cực quyền phải luyện được quanh thân không chỗ nào không có đạn hoàng hắn không nhịn được xúc động, lẽ nào là nói công pháp này, luyện xong liền có thể khiến cơ thể không chỗ nào không có đạn hoàng. (Đạn hoàng = lò xo).
Thái cực! Thái cực! Đúng là quá ngưu, nằm trên giường cũng có thể nâng cao cảnh giới.
Hắn ngơ ngác đứng đó suy tư, nhưng lại có người chờ không được, vừa mở cửa, Tằng Cần Sinh hoảng sợ, nói: "Tiểu Khang, chú còn không vào, đứng ở đây dọa người hả?"
Khang Thuận Phong từ trong suy tư tỉnh lại, có điểm ngây ngô nở nụ cười, may mà trong bóng tối không nhìn rõ lắm, nếu không Tằng Cần Sinh còn tưởng hắn ra ngoài vài ngày, gặp phải đả kích to lớn nào rồi.
Vào phòng, Tằng Cần Sinh nói với Tiểu Hạ đang dọn phòng: "Tiểu Hạ, cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi đi ngủ bây giờ, không cần thu dọn đâu. Còn nữa, gọi điện thoại cho doanh trại bên kia, xin phép giúp Khang Thuận Phong, nói tôi có chuyện cần bàn với Tiểu Khang, bảo hắn về doanh trại muộn một chút."
Tiểu Hạ đáp ứng trước tiên pha cho Khang Thuận Phong một ly trà, sau đó đi ra ngoài, trước khi đi ra còn giúp bọn họ đóng cửa.
Tằng Cần Sinh thấy Tiểu Hạ đi ra ngoài, liền nâng ly trà lên miệng, nói: "Hôm nay cũng muộn rồi, vì thế anh lấy trà thay rượu cảm ơn chú!"
Khang Thuận Phong nâng ly trà lên, lại nói: "Vì sao lại cám ơn em?"
Tằng Cần Sinh vui vẻ cười nói: "Giả bộ hả? Bắt anh nói sao, được, anh nói cho chú, ai khiến anh vui vẻ nhưng lại cố tình không nói nhỉ? Chuyện của anh thành công, nào, chạm chén, vui vẻ một chút."
Khang Thuận Phong cầm chén, nói: "Từ từ, buổi tối em không uống trà, đổi nước lọc được không thế?"
Lần này đến mức Tằng Cần Sinh không nhịn được: hừ! một tiếng nói: "Chú dám đùa giỡn anh?"
Khang Thuận Phong cười nói: "Thật mà, trà là trăm bổ một hại, buổi tối uống chính là hại tinh thần!"
Nói xong, đứng dậy lấy cái chén khác, rót một chén nước trắng, giơ về phía Tằng Cần Sinh một cái, sau đó uống một hơi.
Tằng Cần Sinh chờ hắn ngồi xuống lần nữa, mới nói: "Khiến lão đệ chê cười rồi! Chú không biết việc này có ý nghĩa với ca ca thế nào đâu, bộ đội chuyển ngành, chắc chắn là về thị trấn nhỏ ở Quý Châu, cũng chỉ là quan chức nhỏ thôi, vậy phấn đấu gần nửa đời người đều uổng phí rồi! Anh cực khổ nhiều năm như vậy, đến ngủ cũng không có ngon, vì sao, là vì bản thân không thể giúp con trai thoát khỏi cái vòng tiểu trấn nhỏ bé kia! Hiện tại có thể rồi, cứ đà này, tương lai ở lại thành phố S công tác không phải là vấn đề!"
Khang Thuận Phong nhìn bộ dạng kích động của hắn, chỉ biết than thở: "Người sống một đời, thật không dễ dàng!"
Tằng Cần Sinh cười rộ lên, nói: "Lần này đều dựa vào Tiểu Khang chú, phần tình này trả sao đây?" Tằng Cần Sinh chỉ vào trái tim mình, nói: "Hay là móc ra trả cho chú?"
Khang Thuận Phong nói: "Huynh đệ một nhà, khách khí cái gì? À, lần này em nghỉ phép, tới thăm Dương tiên sinh, ông ấy bảo anh lúc rảnh đến thăm nhà Tham mưu trưởng đi."
Tằng Cần Sinh cười nói: "Hẳn phải thế! Nghe nói lần này là tên kia cố tình dìm anh, khiến mấy tên lão làng đều khó hiểu, mấy người dụng tâm kín đáo còn tưởng hắn có thù với anh, liền đánh tiếng với hắn, kết quả bị hắn nói là chuyện chọn người hắn không quan tâm, nhưng đại ý lại là nếu như không chọn anh, vậy là đắc tội với hắn... quả thực buồn cười!"
Khang Thuận Phong thong thả nói: "Có gì mà buồn cười, anh không phải là tâm cao khí ngạo, cũng không đắc tội với hắn, tự nhiên trên đường vấp phải hắn, tha về một đại lão hổ a!"
Tằng Cần Sinh mặt đỏ hồng, xấu hổ nói: "Ăn một vố này, lần sau không ngu thế nữa!"
Hai người cùng nhau cười rộ lên, Khang Thuận Phong thấy không còn sớm, liền từ biệt rời đi, Tằng Cần Sinh mở ngăn kéo, lấy ra một phong thư nói: "Trong đây có một vạn đồng, chú cầm dùng trước đi, đừng ngại ít, phần nhân tình này cả đời anh không quên, sau này không dám nói đến dầu sôi lửa bỏng, nhưng vạn sự không từ nan là thật!"
Khang Thuận Phong không nhận, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Em thiếu tiền sẽ hỏi anh! Nhưng mà hiện tại em chưa cần, lần này buôn bán có chút lời, cũng đủ cho em đến trường, cải thiện cuộc sống cha mẹ. Anh đang bận việc, chắc chắn cần dùng tiền, giao tình của chúng ta không phải chỉ ngày một ngày hai, những ngày sau này còn rất dài."
Tằng Cần Sinh biết Khang Thuận Phong nói là thật, tuy rằng sự việc cơ bản đã xong, nhưng cụ thể được phân vào vị trí nào cũng rất quan trọng, nhưng mà chung quy vẫn cảm thấy không bỏ ra chút gì thì áy náy, nghe Khang Thuận Phong nói vậy, muốn khách khí cũng không khách khí nổi, còn khách khí nữa thì lại thành không nể tình, Tằng Cần Sinh cất tiền đi, gật mạnh đầu, không nói gì nữa.
Khang Thuận Phong cũng gật đầu một cái, Tằng Cần Sinh tiễn hắn ra ngoài, nhìn bóng lưng hắn dần hòa vào bóng tối, nhưng vẫn đứng yên ở đó nhìn theo thật lâu.
Khang Thuận Phong trở lại doanh địa, đã tới giờ tắt đèn, mọi người chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Thấy hắn tiến vào, Lưu Bằng, Lưu Nguyên, Vương Vinh mấy người đều dồn ánh mắt nhìn bộ dạng xuất quỷ nhập thần của hắn. Tối vừa cảm thấy hắn về, thì hắn không về, hiện tại chuẩn bị đi ngủ thì hắn lại về.
Khang Thuận Phong đón ánh mắt quan tâm của mọi người, cười đáp trả, nhưng đổi lại là hai ánh mắt trợn trừng của Vương Phàm và Lưu Chính Vĩ.
Lưu Bằng mặc một chiếc quần cộc, thoáng cái nhảy lên, đánh tới, mắng: "Tiểu Khang tử, vài ngày không gặp, một cuộc điện thoại cũng không có, trong lòng còn nhớ đến đám bạn này không hả?"
Khang Thuận Phong không khỏi cảm động, nghĩ thầm, mình đúng là đầu heo, thực sự đã quên mất mấy người bọn họ, trong lòng nghĩ thế, nhưng bước lên một bước, chân trái đưa lên, không khách khí nói: "Té đi, làm như oán phụ ngâm khúc, quả thực khiến tao nổi da gà."
Đám còn lại đều cười ầm lên.
Lưu Bằng nhìn một cước tùy thời có thể đá tới, vội vàng ngừng lại, miệng kêu lên: "Lần trước ra ngoài còn biết mà mang thẻ vip về, lần này mang thứ gì về bồi thường cho sự lo lắng của chúng tao đây hả?"
Khang Thuận Phong móc từ trong túi ra một gói thuốc, ném qua, Lưu Bằng và Lưu Nguyên, Vương Vinh đều hút thuốc.
Lưu Bằng nhận gói thuốc, vừa nhìn đã nói: "Fuk! Hùng miêu cơ à." liền vội vã tìm bật lửa châm một điếu, sau đó ném vài điếu cho mấy tên khác. Lưu Bằng châm thuốc, nhưng lại lẻn tới gần Khang Thuận Phong, bộ dạng thần bí, nói: "Mày đi hai ngày, có một người tìm đó..."
Khang Thuận Phong còn chưa kịp nói gì, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng của giáo viên: "Lập tức tắt đèn, ngủ!"
Hắn vội khoát tay với Lưu Bằng, Lưu Bằng chạy nhanh về chỗ nằm.
Ngày thứ hai, Khang Thuận Phong xếp hàng trong đội ngũ, chung quy vẫn cảm thấy có điểm sai, vừa chuyển đầu đã thấy một ánh mắt u oán, đúng là nha đầu Trang Phỉ, thấy hắn quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, răng bặm vào môi nhìn hắn.
Những ngày tiếp theo, Khang Thuận Phong thành thật huấn luyện, buổi tối ăn xong liền chui vào rừng luyện thái cực, hắn càng ngày càng mê đắm cái cảm giác này. Trang Phỉ một lần tới gặp hắn yêu cầu dạy võ công, nhưng mà Khang Thuận Phong không có bởi vậy mà dễ dàng cho nàng, bình thường nàng luôn dùng khuôn mặt hồ ly của mình, ném cho hắn từng ánh mắt sát thương cực lớn.
Khang Thuận Phong vài lần quay ra cười đáp trả, bên kia luôn hừ nhẹ một tiếng xoay đầu rời đi.
Huấn luyện quân sự có thể mang lại lợi ích gì cho mọi người sau này thì còn chưa ai biết, nhưng chỗ tốt hiện tại chính là nhiều cặp nam nữ thành đôi. Lưu Bằng và Thanh Thanh Hạm, tình cảm của Vương Phàm và Tiểu Tiểu cũng cấp tốc phát triển, bình thường luôn cùng một chỗ thỏ thẻ, không biết là nói cái gì, chung quy chỉ là nam nữ hoài xuân. Lưu Nguyên và Vương Vinh cũng đều xác định được mục tiêu, tên nhà quê Lưu Chính Vĩ càng ghê gớm hơn, không ngờ có con gái theo đuổi. Tuy rằng không phải là cô gái xinh đẹp lắm, nhưng cũng là gái thành phố, Lưu Chính Vĩ ban đầu còn đẩy đưa, e ngại không dám nói gì. Nhưng cô gái kia thì rất tốt với hắn, hắn cũng dần thả lỏng, không chê bai người ta, cuối cùng trở thành một đôi tình lữ.
Khang Thuận Phong ngày càng thích thái cực, hắn học là Trần thức nhất lộ, tuy rằng không học nhị lộ pháo chủy, nhưng hồng quyền pháo chủy hắn vẫn luyện mỗi ngày. Nghe Nhạc Càn Sinh nói, Trần Thức vốn có năm lộ thái cực, một lộ trường quyền cùng một lộ pháo chủy. Tuy không biết Trần gia vì sao bỏ bốn lộ khác, nhưng trường quyền cùng pháo chủy phỏng chừng cũng có thể bổ sung cho hồng quyền của bản thân đi.
Bây giờ hắn đang chờ huấn luyện quân sự kết thúc, đi theo Nhạc Càn Sinh cần cù học tập nhị lộ pháo chủy cùng thôi thủ.
Trong lúc này, hắn cũng nhận được vài lần điện thoại của Thịnh tỷ, một lần thông báo đã bái kiến Dương lão thái gia, một lần thông báo đã bái làm môn hạ của Bạch lão gia tử Thanh Bang, làm đồ tôn, Bưu Thịnh Đường bắt đầu đối phó với Hà Nam bang. Có hai lần tranh đấu với Hà Nam bang, nhờ hắn cho ý kiến.
Thang Văn Sinh vài ngày nay tâm trạng không tốt, hắn đã nhận được điện thoại của Phòng Tam, biết Bưu Thịnh đường đã qua cơn sóng gió, tạm thời muốn bắt Thịnh tỷ là chuyện không tưởng.
Lúc hắn đang nổi giận đùng đùng, lại nghe Phòng Tam báo cáo Bưu Thịnh đường làm sao sống lại từ đường cùng, Á tỷ phía sau nhẹ nhàng bóp vai cho hắn.
Thang Văn Sinh vẻ mặt âm trầm, hắn biết mình xem thường thực lực Bưu Thịnh đường cùng đầu óc của Thịnh tỷ kia. Phòng Tam thấy tâm tình của hắn không tốt, nói an ủi vài câu, vừa lúc Thang Thần Long gọi điện hỏi hắn vài câu, liền mượn cớ rời đi.
Thang Văn Sinh nhắm mắt lại, trước mặt hiện lên khuôn mặt Khang Thuận Phong, mặt Lưu Bằng, hắn siết chặt cái đệm ghế sô pha, dường như muốn bóp nát hai người vậy.
Hắn dường như cảm giác được mình đang bị hai người cười nhạo.
Trước mặt dần hiện ra thân hình mê người của Thịnh tỷ, mẹ! Ả đàn bà thối! Hắn hung hăng mắng trong lòng, nhưng túm lấy tay Á tỷ, thô lỗ xé vạt áo trước người nàng.
Á tỷ thấy hắn không thoải mái, nhẹ nhàng lay tay hắn.
Thang Văn Sinh như bị kích thích hung tính, mạnh mẽ ôm thân thể đẫy đà của nàng vào, một trận đau đớn lan tràn trên khuôn ngực Á tỷ, nàng không khỏi ôm chặt hắn, nhẹ giọng rên rỉ lên.
Thang Văn Sinh dường như một con thú, cào cấu trên da thịt Á tỷ mà phát tiết cỗ tà hỏa nghẹn ứ trong lòng hắn.
Thang Thần Long đang ở hội quán, nhưng mà hắn đang ở phòng cao nhất chỉ có mấy người thuộc cao tầng mới có khả năng tới. Hắn gọi Phòng Tam lên, chủ yếu là hỏi chuyện Bưu Thịnh đường, hắn biết đứa con thứ ba bảo Phòng Tam nhúng tay vào chuyện của Bưu Thịnh đường, nhưng hắn không ngăn cản. Hà Nam bang dẫn đầu đối chọi với Bưu Thịnh đường, là đã được hắn ngầm đồng ý, Bạch Nhãn Lang tới gặp hắn, hắn tuy rằng không gặp, nhưng hướng dẫn cho hắn làm.
Phòng Tam vào thang máy, không có ấn tầng cao nhất, mà ấn vào ký hiệu micro trong thang máy, nói vào: "Tôi là Phòng Tam", thang máy trực tiếp chuyển tới tầng cao nhất.
Thang máy mở thì một hán tử mặc áo đen đã chờ hắn ở cửa.
Hắn liền bước theo sau, đi vào phòng làm việc của Thang Thần Long.
Hán tử mặc đồ đen chính là người chuyên dẫn đường, bình thường Thang Thần Long muốn gặp ai, để hắn đứng ở cửa thang máy dẫn người tới. Nếu như không phải hắn dẫn vào, bảo vệ tầng này không quen biết, lập tức bắt giữ.
Phòng Tam đi theo hán tử đồ đen tới phòng làm việc chuyên dụng của Thang Thần Long, chỉ thấy Thang Thần Long đang nghiêm mặt ngồi ở bàn làm việc, hai bên trái phải là Thang Thần Hổ cùng Mân sư gia.
"Thang tiên sinh, nhị tiên sinh, Mân sư gia." Phòng tam vội vã chào hỏi ba vị trong phòng, Thang Thần Hổ phất tay áo với hắn bảo miễn lễ, Mân sư phụ cười, Thang Thần Long không chút biểu tình, chỉ là tay chỉ vào một cái ghế.
Phòng Tam liền đặt mông ngồi xuống cái ghê, nói: "Thang tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì?"
Thang Thần Long nói: "Đem chuyện chú biết về Bưu Thịnh đường và Hà Nam bang tỉ mỉ kể lại một lần đi!"
Phòng Tam liền một mạch kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần.
Mân gia sư kia vê cằm lắng nghe, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, chờ Phòng Tam nói xong, Thang Thần Long liền nhìn Mân sư gia nói: "Mân lão, ông thấy thế nào?"
Mân sư gia thở dài, nói: "Cao nhân! Bưu Thịnh đường có cao nhân! Một kế hoạch vạch ra, có thể nói là khâu trời không vết may, thiếu sót không đáng kể, sau này phải chú ý đường khẩu này, đừng lơ là, khéo lại bị dính chút sóng gió, làm ướt thân thể mình."
Vị Mân sư gia này chính là dòng dõi Thiệu Hưng sư gia, nhiều đời tổ tiên đều làm nghề này, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, mưu kế tính người lại càng là bậc cao tay. Hiện tại dòng dõi chính tông Thiệu Hưng sư gia không còn nhiều, nhưng Trung nghĩa đường vẫn duy trì truyền thống này. Địa vị của Mân sư gia ở Trung Nghĩa đường không thua kém gì nhị gia Thang thần hổ.
Thang Thần Long nghe xong Mân sư gia đánh giá, nói: "Thật sự lợi hại như vậy? Nhưng mà, lần này Bưu Thịnh đường chuyển bại thành thắng, đúng là ngoài ý liệu của tôi, hơn nữa lần này Thịnh Thanh Hoa bái nhập vào môn hạ của Bạch lão gia tử, chuyện này lại càng không thể để yên rồi, nếu làm không tốt sẽ xuất hiện một cỗ thế lực mới đó."
Thang Thần Hổ lại nói: "Bạch lão gia tử đó là anh hùng hết thời, có thể làm chuyện gì chứ?"
Mân sư gia nghe xong, cười nói: "Nhị gia có điều chẳng hay, bạch lão gia tử là một con cọp không răng, tự nhiên không đáng sợ, nhưng Bưu Thịnh đường là một con cọp bị nhốt trong lồng, lúc này ra khỏi lồng sắt, muốn thu thập bọn họ, đúng là có chút khó khăn. Bưu Thịnh đường trước đây là một đường khẩu thiếu nhuệ khí, không đủ bối cảnh, mang tiếng phản thúc, hiện tại có danh phận của Bạch lão gia tử, thế lực Thanh bang tuy rằng suy yếu, nhưng không thể coi thường!"
Dựa theo Tân Môn Võ Hành quy củ, Quán trưởng thu đồ đệ, đạo thứ nhất quan là muốn do Đại Đệ tử khảo hạch.
Mạnh Đồn trưởng học trò khắp thiên hạ, có xuôi nam Thân Thành mở võ quán cũng có lên phía bắc Thuận Thiên tiến quân ngũ thậm chí còn có viễn phó Trọng Dương phát dương Quốc Thuật nhưng duy chỉ có Ngũ Lão đại một mực lưu tại sở nghiên cứu.
Không phải là bởi vì khác, đơn thuần là Ngũ Lão đại Tâm Khí chỉ số một mực kẹt tại 9 bậc cửa, Bát Quái Chưởng Hô Hấp Pháp luyện cả một đời cũng không đột phá nổi, có người khuyên hắn nói hắn còn trẻ, 24~25 tuổi, thử một chút cương mãnh tốc thành ngoại gia công pháp, Mạnh Đồn trưởng không phải loại người cổ hủ, không có nói rõ khuyên, nhưng cũng bất động thanh sắc đề hai câu.
Ngũ Lão đại đời này duy nhất một lần không có nghe sư phụ lời nói, liền dùng tại chỗ này.
“Quy củ ta trước nói cho ngươi.”
Ngũ Lão đại mang trên mặt một vòng như trút được gánh nặng nhẹ nhõm ý cười, ngoắc hoán Tề Thanh Nhai vào cửa, thuận tay cõng đến sau lưng đi đến trong sân, mười cái đồ đệ làm thành một vòng tròn, thả hai người tiến đến, lại lần nữa khép lại.
“Ngươi cứ việc xuất thủ, ta không động Tâm Khí, điểm đến là dừng.”
Thi đài chủ nếu là khảo nghiệm dũng khí cùng quyền thuật phương pháp.
Tại Tề Thanh Nhai trước mặt bảy người bên trong cũng có hảo thủ, nhưng ở Ngũ Lão đại trước mặt đều đi bất quá ba cái hội hợp.
Cái này cũng trách không được Ngũ Lão đại không có hạ thủ lưu tình, chủ yếu là Bát Quái Chưởng quá mức xảo trá, hắn thậm chí không có chuyển chân, vẻn vẹn nương tựa theo nửa người trên chưởng pháp công phu, liền cùng chủng khoai tây giống như nhấn một cái một cái chắc.
Tiền thân bò lên ba năm tường, chưa nói tới có bao nhiêu tinh thông, nhưng cơ sở chiêu thức đều rõ ràng tại tâm, hiện tại cái này một thân kỹ nghệ rơi vào Tề Thanh Nhai trên thân, bằng thêm mấy phần lực lượng.
Đây là thượng lôi lực lượng.
Nhưng đẩy cửa vào dũng khí, đến từ bành đông nhảy lên trái tim.
Đạn xuyên tim mà qua, lưu lại chính là một vòng kìm nén không được nóng bỏng, Tề Thanh Nhai cũng không rõ ràng trên người mình đến cùng phát sinh biến hóa gì, nhưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được xưa đâu bằng nay.
Tựa như là tràn đầy hơi nước nồi hơi, liên đới hắn huyết dịch khắp người không ngừng bơm động, sắc mặt tựa như là đốt thấu than đá bình thường từ đầu đến cuối ửng hồng.
“Tề Thanh Nhai, trèo tường ba năm.”
“Hừ, ta sở nghiên cứu nhưng cho tới bây giờ không có thừa nhận qua trèo tường đệ tử danh hiệu này, chớ cho mình trên mặt th·iếp vàng.” Vừa mới thua trận đệ tử nhập môn sắc mặt tựa như là sương đánh đồ ăn, chen trong đám người, méo miệng ba nghiêng qua Tề Thanh Nhai một chút.
“Đến, lại một cái đưa đồ ăn .”
“Giẫm lên điểm tới, coi mình là khuyến nghiệp trận Thiên Cung rạp hát áp trục minh tinh?”
Ngũ Lão đại cau mày hướng đám người chà xát một vòng, lập tức tí xíu thanh âm đều nghe không được lúc này mới thu hồi nhãn thần, nhìn xem trước người con mắt này bên trong tràn đầy dâng trào chiến ý người trẻ tuổi.
“Ngũ Tự Dũng, Bát Quái Môn người.”
Vừa dứt lời, Ngũ Lão đại cúi đầu nhếch lên vạt áo bào, còn tại nghĩ ngợi chính mình muốn hay không cố ý đổ nước đâu, dư quang liền nhìn thấy một vệt bóng đen giống như là về mái hiên nhà Tiểu Yến giống như bay còn mà đến.
“Người trẻ tuổi kia, làm sao không nói võ đức!”
Trong nội tâm nói vẫn chưa xong, Ngũ Lão đại tay phải liền đã vô ý thức vươn ra, bốn ngón tay khép lại, ngón cái kề sát, tựa như là mọc mắt giống như ngăn ở Tề Thanh Nhai dò chưởng trên đường.
Bành ——!
Trầm đục như sấm, Tề Thanh Nhai chỉ cảm thấy mình tựa như là đụng phải cái giũa giống như, da thịt toàn tâm đau, nhưng hắn quả thực là không nói tiếng nào.
Tề Thanh Nhai một phát miệng, nguyên bản đã nâng lên giữa không trung chân phải lại tăng thêm ba phần lực đạo, cơ hồ là không thèm nói đạo lý xông vào Ngũ Lão đại cận thân.
Bát Quái Chưởng, am hiểu th·iếp thân quấn đánh, lấy khớp nối yếu hại, tự xưng linh xảo biến hóa, ngoại nhân thì là thầm mắng hai chữ.
Thủ hắc!
“Nha, riêng này phần đảm lượng liền khó được, không sai, không sai.”
Ngũ Lão đại thu hồi có chút run lên tay phải, vặn một cái eo, cầu vai cánh tay, cánh tay mang tay, bàn tay trái liền thuận kình hướng về phía Tề Thanh Nhai mặt liền chụp ra ngoài.
Bát Quái Chưởng Bát Mẫu chưởng —— Thuận Thế Chưởng.
Tề Thanh Nhai thân thể vô ý thức muốn cúi đầu lệch tránh, nhưng hắn cắn răng một cái, đáy mắt hiện lên một tia chơi liều, ngạnh sinh sinh đã ngừng lại, sau đó vặn một cái eo, hai đầu gối cơ hồ là nện giống như đến chìm xuống, mượn cỗ này vọt tới trước tình thế lại đi trước dán ba tấc.
Tại Ngũ Lão đại trước mặt dùng Bát Quái Chưởng, bất kể thế nào biến hóa, tự nhiên là khó thoát pháp nhãn của hắn.
Tề Thanh Nhai đã sớm nghĩ đến điểm ấy, chỉ có không câu nệ tại hình thức, không hạn chế tại sáo lộ, mới có thể ra nó bất ngờ, đánh Ngũ Lão đại một trở tay không kịp.
Đã phát sưng tay phải lần này không có vươn tay, mà là nắm lại mắt phượng quyền, giống đinh giống như hướng phía Ngũ Lão đại quắc oa chui vào.
Lần này vừa nhanh vừa độc, hoàn toàn là đem chính mình phần gáy bại lộ tại Ngũ Lão đại không coi vào đâu.
Cho dù là ra một tia sai lầm, thi lôi cũng chỉ tới mà thôi.
Nhưng hiển nhiên Tề Thanh Nhai thành công .
Thuần thuần túy túy là đoạt rác rưởi lúc không muốn sống đấu pháp để Ngũ Lão đại nan đến lông mày nhướn lên, lấy làm kinh hãi.
“Tiểu tử ngươi!”
Bị Tề Thanh Nhai công kích chân trái dù là 10. 000 cái không tình nguyện, cũng không thể không gót treo lên, trước nhọn chĩa xuống đất, giống như là giẫm tại bùn loãng bên trên tơ lụa về sau vạch tới.
“Cái gì?!”
“Cái này nhặt ve chai vậy mà làm cho Đại Sư huynh dùng ra Tranh Nê Bộ?”
Vây quanh đệ tử nhập môn hai mặt nhìn nhau một mảnh xôn xao, phía ngoài trèo tường đệ tử thì là vỗ tay bảo hay.
“Nhìn! Ta liền nói Tề Thanh Nhai có bản lĩnh đi!”
“Này, thật là cho chúng ta trèo tường đệ tử mặt dài!”
Đặc biệt là cùng Tề Thanh Nhai thân cận mấy người, kém chút không có nhảy dựng lên, hưng phấn xuất mồ hôi, lộn xộn thành túm tóc đính vào trên trán, tay bẩn một thanh hao mở, miễn cho che khuất con mắt.
“Cút ngay điểm!” Một tiếng sứt sẹo dương vị tân lời nói từ sau lưng truyền đến, ngại bẩn không có đưa tay, dùng chân đá văng ngay tại cao hứng mấy người.
Còn không có quay đầu đâu, chỉ là nghe thấy thanh âm này liền tiêu tan chín phần hỏa khí, lại xem xét cái kia mắt xanh tóc vàng, giấu ở đáy lòng bên trong cuối cùng một tia cũng mất bóng hình.
Tuy nói Tân Môn xưa đâu bằng nay, Vinh Quốc diễn xuất cường ngạnh, vững vàng đè ép người phương tây một đầu, nhưng này cũng là Quốc Thuật danh túc, quân chính môn phiệt, thân hào phú thương có thể giơ lên cái cằm, bọn hắn những này tại tường con sông kiếm ăn nếu là dám ngang đầu trợn mắt, vậy liền thật nằm tại tường con trong sông .
Không thèm nói đạo lý đứng tại tường viện bên ngoài, cặp kia ánh mắt xanh biếc lộ ra một vòng như trút được gánh nặng nhẹ nhõm thần sắc, nơi nới lỏng thêu lên tơ vàng sắc vi địch tia cà vạt, sau đó hai tay khoanh bày ở trước ngực, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm trong viện đang đánh đấu Tề Thanh Nhai.
“Đừng để chúng ta lâu .”
Tề Thanh Nhai không có công phu đi quản cái kia đạo tràn đầy địch ý ánh mắt, giờ này khắc này nhịp tim đập của hắn lại nhanh một cái nhịp, phảng phất một mặt da trâu trống to, theo huyết dịch chùy động mà bành bành rung động.
Bước lướt đằng sau Ngũ Lão đại cũng không có chờ lấy thói quen, mà là vặn người liền cực kỳ xảo trá xoay đến Tề Thanh Nhai nghiêng người.
Cả người tựa như cỏ dại ở giữa tung bay yến tước, linh hoạt không tưởng nổi.
Đùng ——!
Lại là một cái xảo trá đến cực điểm đoạn tay, Tề Thanh Nhai vừa nâng lên cánh tay ngạnh sinh sinh bị đập một trận, liên đới toàn bộ chập trùng thân thể cũng vì đó trì trệ.
“Lộ sơ hở.”
Ngũ Lão đại cũng không có tận lực đè thấp chính mình thanh âm, mà là nhàn nhạt nói ra, ngữ khí không chút hoang mang, nhưng trên tay cũng không có ngừng, vừa mới vung ra đi tay phải lập tức băng như thép tấm, mang theo gào thét kình phong liền hướng phía Tề Thanh Nhai cái cổ phản nện mà đi.
Mắt thấy Tề Thanh Nhai muốn tránh cũng không được, cái kia khoan hậu bàn tay trong con ngươi cái bóng càng thả càng lớn, Ngũ Lão đại nhưng không có trong mắt hắn nhìn thấy mảy may kinh hoảng.
Không thích hợp!
Chỉ gặp nguyên bản không chỗ thối lui Tề Thanh Nhai ngược lại là nghênh chưởng mà lên, thái dương cơ hồ là dán Ngũ Lão đại bên chưởng, sợi tóc vén giương, liên đới làn da đều khơi dậy một tầng tinh mịn bệnh sởi.
Mặc kệ là trong tường hay là ngoài tường trong nội tâm không hẹn mà cùng dâng lên ý nghĩ như vậy.
“Hắn không muốn sống nữa?”
Duy chỉ có mắt xanh người phương tây bật cười một tiếng, “cho ta bớt việc .”
Dám ở Ngũ Lão đại trước mặt ra vẻ? Đừng nói ngươi một cái trèo tường đệ tử, Tân Môn trên trăm nhà võ hạnh bên trong, nhặt xuất chúng đến, chỉ cần không sử dụng Tâm Khí, không có người sẽ như thế mạo hiểm.
Phong hiểm quá lớn, ích lợi quá nhỏ.
Nhưng Tề Thanh Nhai không nghĩ như vậy, hắn muốn chính là lấy nhỏ thắng lớn.
Trong lòng vọt ra một cỗ nhiệt huyết, Tề Thanh Nhai khí lực bừng bừng phấn chấn, tay trái trước tiên chống đỡ Ngũ Lão đại khuỷu tay phải, tranh thủ đến một đường thời gian.
Tay phải thì là tựa như độc xà thổ tín, thẳng đến Ngũ Lão đại dưới xương sườn gan.
Bành ——!
Đầu ngón tay đụng bụng, nhưng không có mảy may mềm mại cảm giác, ngược lại giống như là đâm vào một bức tường gạch phía trên, ngón giữa và ngón trỏ lập tức trở nên Thanh Ô, ngay sau đó sung huyết sưng.
Tề Thanh Nhai còn chưa kịp kinh ngạc, cũng cảm giác được tay trái ngăn trở Ngũ Lão đại cánh tay phải đột nhiên mãnh liệt tăng thêm một cỗ khí lực, cơ hồ là đụng giống như đem hắn cả người đều vén đến một bên.
Lảo đảo lui lại, trọng tâm hỗn loạn phía dưới mắt thấy muốn ngã sấp xuống.
Đúng lúc này, phía sau lưng lại là đột nhiên bị người nâng, kình lực hoàn toàn hóa giải tiêu tán.
“Tự Dũng động tâm khí, ngươi hợp cách.”
Tề Thanh Nhai không cần quay đầu lại, chỉ nghe thanh âm liền biết là Mạnh Đồn trưởng, thế là vội vàng đứng thẳng người, mạnh ngừng không ngừng run rẩy ngón tay, liền ôm quyền.
“Đa tạ Sở trường.”
Mạnh Đắc Thuyên ánh mắt như đao, tại Tề Thanh Nhai trên thân nhìn thật lâu, hết sức phức tạp.
Có thưởng thức, có kinh ngạc, có buồn vô cớ, cũng có một cỗ giảng không rõ không nói rõ hồi ức thần sắc.
“Ai, sư phụ, ta cũng không có đổ nước, hắn là đường đường chính chính bức ta vô ý thức dụng tâm khí.” Ngũ Lão đại bỏ xuống mở to hai mắt nhìn há to miệng đám người, ba bước cũng hai bước đi tới Tề Thanh Nhai bên người.
Tề Thanh Nhai thu tay lại, bất động thanh sắc lắc lắc run lên ngón tay, trên mặt lúc này mới buông lỏng chút, lộ ra một vòng cười.
Có thể quay đầu lúc, lại là nhìn thấy ngoài tường cái kia như là hạc giữa bầy gà bình thường mắt xanh người phương tây.
Cùng đứng chung một chỗ trèo tường đệ tử một dạng, khắp khuôn mặt là thần sắc kinh ngạc, nhưng cùng những người khác tiếp xuống kinh hỉ không giống với, hắn mặt mũi tràn đầy đều là phẫn uất, “mẹ nó, chuyện này khó giải quyết.”
Nói đi, nhìn thật sâu một chút Tề Thanh Nhai, mặt thịt lắc một cái, quay người rời đi.
Tề Thanh Nhai hư liếc tròng mắt nhìn xem bóng lưng của hắn, buồn bực thanh âm hừ một câu.
“Liều mạng? Không liều liền thật không có mệnh .”
“Nếu là thông qua được thi lôi, như vậy ngươi liền được đệ tử thân truyền tên tuổi.” Mạnh Đắc Thuyên hướng phía Ngũ Lão đại điểm một cái cái cằm.
“Bát Quái Chưởng kỹ pháp Tự Dũng đã lô hỏa thuần thanh, do hắn dạy ngươi liền tốt, Tranh Nê Bộ cũng đừng rơi xuống.”
Mạnh Đắc Thuyên liếc mắt nhìn gầy gò Tề Thanh Nhai, toàn thân trên dưới mặc dù cũ nát, nhưng cũng coi như sạch sẽ gọn gàng, tóc lộn xộn như chó gặm bình thường, bất quá nhìn ra được là vừa vặn chính mình tu bổ qua.
Duy chỉ có cặp mắt kia thần thái sáng láng, không có chút nào nhặt ve chai người lười biếng chi ý.
“Về phần binh khí, chờ ngươi dưỡng tốt thể trạng, lại thao giới thực luyện.”
Nói, Mạnh Đắc Thuyên Đốn bỗng nhiên, tựa hồ là cảm thấy mình liên tiếp lời nói nói ra có chút lộ ra sốt ruột thế là cố ý đợi mấy hơi thời gian.
“Ta nhìn ngươi khí huyết cuồn cuộn không chừng, sắc mặt ửng hồng không cởi, lại nói hành chiêu ở giữa chợt có bắn ra, tựa hồ là Tâm Khí thức tỉnh dấu hiệu.”
“Có Tâm Khí, Hô Hấp Pháp cũng muốn đưa vào danh sách quan trọng.”
“Tự Dũng, đi đem Tâm Khí máy kiểm tra mang tới.”
30 năm trước, Tâm Khí thức tỉnh hay là một việc đại sự, theo Tâm Khí nghiên cứu phát minh cùng phổ cập, ba mươi năm sau hôm nay cũng đã qua quýt bình bình, một cái bình thường phát dục người trẻ tuổi, đến 16 tuổi tả hữu liền có 3 điểm Tâm Khí, cao thấp chênh lệch không lớn.
Nếu như đầu nhập Quốc Thuật dòng dõi, được danh sư chỉ đạo, tu luyện Hô Hấp Pháp, như vậy rất nhanh liền sẽ nghênh đón bậc cửa thứ nhất.
Nếu là bước đi qua, như vậy liền có thể nước chảy thành sông đem Tâm Khí tăng lên đến 19 điểm, nếu là không bước qua được...
Đi trong phòng mang tới Tâm Khí máy kiểm tra Ngũ Lão đại có chút buồn bực đưa cho Tề Thanh Nhai.
“Mở ra nắp, đâm thủng đầu ngón tay liền có thể.”
Tề Thanh Nhai tiếp nhận cái này màu xám trắng như là ống tiêm một dạng máy kiểm tra, vào tay lạnh buốt, tựa hồ là gốm sứ tính chất.
Ở giữa có một cái lớn chừng ngón cái đồng hồ đo, chỉ có bốn cái khắc độ, lúc này đoản châm chính lơ lửng tại “0” phía trên.
Tại Tề Thanh Nhai trong trí nhớ, Tâm Khí máy kiểm tra là ngàn vàng khó mua bảo bối đồ vật, cho dù là bên trong Thiên Thủy tiêu hao hầu như không còn, chỉ là xác ngoài, đều có thể bán đi trên trăm khối giá tốt.
Hắn cũng đang suy đoán chính mình trái tim phát sinh biến hóa có thể hay không cùng Tâm Khí có quan hệ, nếu như chỉ là có cái thuốc kích thích tác dụng lời nói, vậy cũng rất xin lỗi bị viên đạn xuyên qua chí tử kinh lịch.
Thế là mở ra cái nắp, nhấn vào tay chỉ.
Một giây.
2 giây.
3 giây.
Ân? Không biến hóa?
Ngũ Lão đại cách gần nhất, lông mày nhướn lên, nhìn lại Mạnh Đồn trưởng, càng là không tự chủ cau mày.
“Có phải hay không là Thiên Thủy hao hết ? Ta lại đi trong hiệp hội mua một chi mới...”
Lời còn chưa dứt, nguyên bản an tĩnh đoản châm tựa như phát điên vừa đi vừa về lắc lư, tựa như là đốt lên nước nắp ấm trà giống như kìm nén không được, đột ngột xông phá pha lê mặt ngoài, giống như bay không thấy.
Giờ này khắc này, Tề Thanh Nhai chỉ cảm thấy ngực trái tựa như đêm qua giống như lại chăn đạn xé rách một lần, đau nhức kịch liệt để hắn toàn thân lông tơ tựa như châm nhỏ giống như chuẩn bị đứng thẳng, trái tim giờ phút này phảng phất biến thành một viên huyết nhục làm thành hơi nước hạch tâm, huyết dịch tựa như là nồi hơi bên trong đốt lên nước, tại trong mạch máu mạnh mẽ đâm tới.
Chỉ là một cái chớp mắt, Mạnh Đồn trưởng nhìn thấy Tề Thanh Nhai trong tay nắm chặt Tâm Khí máy kiểm tra gốm sứ xác ngoài tựa như là nhữ diêu giống như quân phiến nứt ra, sau đó biến thành bột phấn màu xám.
Bên trong lót cũng thành mảnh vỡ, rơi trên mặt đất đinh linh rung động.
“Thiên Thủy đâu?!”
Không kịp nghi hoặc, liền đón nhận Tề Thanh Nhai con mắt.
Đúng lúc gặp mặt trời lặn, đèn còn chưa khải.
Mạnh Đắc Thuyên rõ ràng trông thấy, nơi đó như là dã hỏa bốc lên!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khang Thuận Phong trở lại doanh địa huấn luyện quân sự thì trời đã tối, thao trường đã không còn ai, xem ra đều trở lại doanh trại rồi. Hắn không về doanh trại, trước hết tới chỗ của Tằng Cần Sinh.
Tiểu Hạ Thấy hắn tới, suỵt một tiếng, sau đó chỉ vào trong phòng.
Khang Thuận Phong cười, nhẹ bước chân đi vào bên trong, nhìn qua một chút, Tằng Cần Sinh đang ở trên bàn viết cái gì. Hắn không nói gì, từ trong người lấy ra hai bao thuốc tốt mà Tam Tử tiện tay đưa cho, giao cho Tiểu Hạ, chỉ chỉ vào bên trong.
Tiểu Hà cười gật đầu, nhận lấy bao thuốc, giơ bàn tay biểu lộ ý OK.
Khang Thuận Phong phất tay áo với hắn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, nhìn thao trường không còn ai, trong lòng hiện lên thái cực quyền học được của Nhạc Càn Sinh, tìm một góc, bắt đầu luyện tập. Luyện tập một chút, Khang Thuận Phong liền cảm nhận được khác biệt, lúc trước luyện hồng quyền, chú ý mềm, nhanh, luyện thập đại bàn, tuy rằng chậm, nhưng nhuyễn thập bàn là hàm tâm dưỡng khí, ngạnh thập bàn là triển cân đằng mô, mà Thái Cực lại tuyệt nhiên khác biệt.
Thái cực quyền không chỉ bao hàm một chữ chậm, loại vận động này như toàn thân chỗ nào cũng biến thành một vòng tơ quấn thành hình xoáy trôn ốc, có thể khiến khí huyết lan tràn toàn thân, đây là yêu cầu về mặt thần ý: tĩnh trong động, đồng do tĩnh, loại yêu cầu về thần ý này khiến tâm hắn hơi rung động, thoáng cái khiến động tác đều có cảm giác biến hóa linh hoạt sung sức hơn, đúng là như hổ thêm cánh! Như hổ thêm cánh! Khang Thuận Phong không nhịn được mà kích động.
Một cao nhân luyện hồng quyền tới đỉnh cao, cũng chỉ có người luyện với cảnh giới này mới cảm nhận được diệu dụng của thái cực.
Loại tĩnh trong động, động do tĩnh này chậm rãi ngưng luyện ra, trở thành một loại thói quen của thân thể, quyền pháp trong hư có thực, không chỉ có biến hóa ở các chiêu pháp, mà còn bao hàm bên trong mỗi chiêu pháp. Nếu như nói hồng quyền chỉ trên đánh dưới, chỉ trái đánh phải, thiểm kinh xảo thủ, ba chiêu pháp hư thực diễn dịch ra mà nói, như vậy loại tĩnh trung động, động do tĩnh này quả thực đem hư xen với thực, khiến bản thân giơ tay nhấc chân đều có cảm giác biến ảo khó lường.
Khang Thuận Phong chìm đắm trong quyền pháp, không thể tự thoát ra được, một lần, hai lần, ba lần, thân thể hắn dần ấm lên, không phải là nhiệt độ tăng lên do luyện quyền lâu, mà mỗi cơ thể, mỗi tấc da thịt, mỗi đoạn mạch mách, mỗi lỗ chân lông đều phát nhiệt, từng tế bào như bốc cháy lên, khiến cho hắn không nhịn được xúc động muốn hét lên, nhưng hắn không hét, mà dùng hô hấp dài để áp chế loại xung động này, lần dần quy về phía đan điền, sau đó tán ra mọi ngóc ngách trong thân thể.
Hắn không thể nghĩ ra nổi lúc trước Trần Vương Đình hay vị tông sư nào có thể sáng tạo ra loại phương pháp luyện công này, quả thực thần kỳ. Hôm nay hắn đã cảm thụ được, như cũng chỉ là cảm thụ việc khai sáng thái cực quyền, nhưng vị đại sư kia là sáng tạo ra, còn hắn chỉ mô phỏng theo mà thôi.
Một tiếng điện thoại nhỏ vang lên, giữa thao trường yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng, khi điện thoại run lên một khắc, Khang Thuận Phong theo bản năng run vai trái lên, bày ra một thế kháo vô ý thức, sau khi hắn ý thức được, mới từ túi quần móc điện thoại ra, mở màn hình vừa nhìn, là điện thoại của Tằng Cần Sinh, liền nhận điện, đã nghe thấy giọng nói phía bên kia: "Tiểu Khang, về rồi sao? Có thể qua đây một chút không? Có cần anh gọi điện xin phép giáo viên của chú không?"
Khang Thuận Phong liền cười nói: "Không cần, em đang ở thao trường, còn chưa về doanh trại."
Bên đầu dây kia liền cười rộ lên: "Thì ra chú đang luyện công, cứ qua đây trò chuyện một chút, sau đó trở về thích luyện gì thì luyện..."
Khang Thuận Phong đáp ứng, liền cúp điện thoại.
Cất điện thoại đi, hắn mới nhớ tới cái phản ứng kia, một chiêu kháo ý vô thức của vai trái, căn bản chỉ là bản năng của đại não, thì ra đây là Tùng Nhu!
Tùng Nhu thì ra là cảm giác bộc phát do thần ý tĩnh trong động, động do tĩnh xúc tác.
Thế nhưng hắn không rõ, mình mới bắt đầu luyện thái cực, lẽ nào có thể đạt được cảnh giới Tùng Nhu mà người khác luyện nhiều năm không thành chứ? Hồng quyền hắn biết mình mới bước vào Nhu cảnh giới, thế nào lại có cảm giác này?
Hắn chậm chạp đi tới nơi ở của Tằng Cần Sinh, nhưng lại đau khổ suy tư về vấn đề này, đến tận của phòng Tằng Cần Sinh, đột nhiên linh quang vừa hiện, hắn nhớ tới công pháp ý động toàn thân mà mỗi tối lên giường hắn thường luyện, đây là công pháp Hồ Tà Tử bảo hắn luyện, vừa rồi vai trái khẽ động, giống như mỗi tối luyện vai vậy! Đều là trước tiên thu lại, sau đó bắn ra! Công pháp kia là Hồ Tà Tử trao đổi được từ một sư phụ thái cực, loáng thoáng nhớ kỹ, lúc đó Hồ Tà Tử bảo thái cực sư phụ kia nói, phân nửa diệu dụng của thái cực đều ở trong công pháp này.
Đột nhiên, hắn nhớ tới lời của Nhạc Càn Sinh, muốn luyện thái cực quyền phải luyện được quanh thân không chỗ nào không có đạn hoàng hắn không nhịn được xúc động, lẽ nào là nói công pháp này, luyện xong liền có thể khiến cơ thể không chỗ nào không có đạn hoàng. (Đạn hoàng = lò xo).
Thái cực! Thái cực! Đúng là quá ngưu, nằm trên giường cũng có thể nâng cao cảnh giới.
Hắn ngơ ngác đứng đó suy tư, nhưng lại có người chờ không được, vừa mở cửa, Tằng Cần Sinh hoảng sợ, nói: "Tiểu Khang, chú còn không vào, đứng ở đây dọa người hả?"
Khang Thuận Phong từ trong suy tư tỉnh lại, có điểm ngây ngô nở nụ cười, may mà trong bóng tối không nhìn rõ lắm, nếu không Tằng Cần Sinh còn tưởng hắn ra ngoài vài ngày, gặp phải đả kích to lớn nào rồi.
Vào phòng, Tằng Cần Sinh nói với Tiểu Hạ đang dọn phòng: "Tiểu Hạ, cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi đi ngủ bây giờ, không cần thu dọn đâu. Còn nữa, gọi điện thoại cho doanh trại bên kia, xin phép giúp Khang Thuận Phong, nói tôi có chuyện cần bàn với Tiểu Khang, bảo hắn về doanh trại muộn một chút."
Tiểu Hạ đáp ứng trước tiên pha cho Khang Thuận Phong một ly trà, sau đó đi ra ngoài, trước khi đi ra còn giúp bọn họ đóng cửa.
Tằng Cần Sinh thấy Tiểu Hạ đi ra ngoài, liền nâng ly trà lên miệng, nói: "Hôm nay cũng muộn rồi, vì thế anh lấy trà thay rượu cảm ơn chú!"
Khang Thuận Phong nâng ly trà lên, lại nói: "Vì sao lại cám ơn em?"
Tằng Cần Sinh vui vẻ cười nói: "Giả bộ hả? Bắt anh nói sao, được, anh nói cho chú, ai khiến anh vui vẻ nhưng lại cố tình không nói nhỉ? Chuyện của anh thành công, nào, chạm chén, vui vẻ một chút."
Khang Thuận Phong cầm chén, nói: "Từ từ, buổi tối em không uống trà, đổi nước lọc được không thế?"
Lần này đến mức Tằng Cần Sinh không nhịn được: hừ! một tiếng nói: "Chú dám đùa giỡn anh?"
Khang Thuận Phong cười nói: "Thật mà, trà là trăm bổ một hại, buổi tối uống chính là hại tinh thần!"
Nói xong, đứng dậy lấy cái chén khác, rót một chén nước trắng, giơ về phía Tằng Cần Sinh một cái, sau đó uống một hơi.
Tằng Cần Sinh chờ hắn ngồi xuống lần nữa, mới nói: "Khiến lão đệ chê cười rồi! Chú không biết việc này có ý nghĩa với ca ca thế nào đâu, bộ đội chuyển ngành, chắc chắn là về thị trấn nhỏ ở Quý Châu, cũng chỉ là quan chức nhỏ thôi, vậy phấn đấu gần nửa đời người đều uổng phí rồi! Anh cực khổ nhiều năm như vậy, đến ngủ cũng không có ngon, vì sao, là vì bản thân không thể giúp con trai thoát khỏi cái vòng tiểu trấn nhỏ bé kia! Hiện tại có thể rồi, cứ đà này, tương lai ở lại thành phố S công tác không phải là vấn đề!"
Khang Thuận Phong nhìn bộ dạng kích động của hắn, chỉ biết than thở: "Người sống một đời, thật không dễ dàng!"
Tằng Cần Sinh cười rộ lên, nói: "Lần này đều dựa vào Tiểu Khang chú, phần tình này trả sao đây?" Tằng Cần Sinh chỉ vào trái tim mình, nói: "Hay là móc ra trả cho chú?"
Khang Thuận Phong nói: "Huynh đệ một nhà, khách khí cái gì? À, lần này em nghỉ phép, tới thăm Dương tiên sinh, ông ấy bảo anh lúc rảnh đến thăm nhà Tham mưu trưởng đi."
Tằng Cần Sinh cười nói: "Hẳn phải thế! Nghe nói lần này là tên kia cố tình dìm anh, khiến mấy tên lão làng đều khó hiểu, mấy người dụng tâm kín đáo còn tưởng hắn có thù với anh, liền đánh tiếng với hắn, kết quả bị hắn nói là chuyện chọn người hắn không quan tâm, nhưng đại ý lại là nếu như không chọn anh, vậy là đắc tội với hắn... quả thực buồn cười!"
Khang Thuận Phong thong thả nói: "Có gì mà buồn cười, anh không phải là tâm cao khí ngạo, cũng không đắc tội với hắn, tự nhiên trên đường vấp phải hắn, tha về một đại lão hổ a!"
Tằng Cần Sinh mặt đỏ hồng, xấu hổ nói: "Ăn một vố này, lần sau không ngu thế nữa!"
Hai người cùng nhau cười rộ lên, Khang Thuận Phong thấy không còn sớm, liền từ biệt rời đi, Tằng Cần Sinh mở ngăn kéo, lấy ra một phong thư nói: "Trong đây có một vạn đồng, chú cầm dùng trước đi, đừng ngại ít, phần nhân tình này cả đời anh không quên, sau này không dám nói đến dầu sôi lửa bỏng, nhưng vạn sự không từ nan là thật!"
Khang Thuận Phong không nhận, nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Em thiếu tiền sẽ hỏi anh! Nhưng mà hiện tại em chưa cần, lần này buôn bán có chút lời, cũng đủ cho em đến trường, cải thiện cuộc sống cha mẹ. Anh đang bận việc, chắc chắn cần dùng tiền, giao tình của chúng ta không phải chỉ ngày một ngày hai, những ngày sau này còn rất dài."
Tằng Cần Sinh biết Khang Thuận Phong nói là thật, tuy rằng sự việc cơ bản đã xong, nhưng cụ thể được phân vào vị trí nào cũng rất quan trọng, nhưng mà chung quy vẫn cảm thấy không bỏ ra chút gì thì áy náy, nghe Khang Thuận Phong nói vậy, muốn khách khí cũng không khách khí nổi, còn khách khí nữa thì lại thành không nể tình, Tằng Cần Sinh cất tiền đi, gật mạnh đầu, không nói gì nữa.
Khang Thuận Phong cũng gật đầu một cái, Tằng Cần Sinh tiễn hắn ra ngoài, nhìn bóng lưng hắn dần hòa vào bóng tối, nhưng vẫn đứng yên ở đó nhìn theo thật lâu.
Khang Thuận Phong trở lại doanh địa, đã tới giờ tắt đèn, mọi người chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Thấy hắn tiến vào, Lưu Bằng, Lưu Nguyên, Vương Vinh mấy người đều dồn ánh mắt nhìn bộ dạng xuất quỷ nhập thần của hắn. Tối vừa cảm thấy hắn về, thì hắn không về, hiện tại chuẩn bị đi ngủ thì hắn lại về.
Khang Thuận Phong đón ánh mắt quan tâm của mọi người, cười đáp trả, nhưng đổi lại là hai ánh mắt trợn trừng của Vương Phàm và Lưu Chính Vĩ.
Lưu Bằng mặc một chiếc quần cộc, thoáng cái nhảy lên, đánh tới, mắng: "Tiểu Khang tử, vài ngày không gặp, một cuộc điện thoại cũng không có, trong lòng còn nhớ đến đám bạn này không hả?"
Khang Thuận Phong không khỏi cảm động, nghĩ thầm, mình đúng là đầu heo, thực sự đã quên mất mấy người bọn họ, trong lòng nghĩ thế, nhưng bước lên một bước, chân trái đưa lên, không khách khí nói: "Té đi, làm như oán phụ ngâm khúc, quả thực khiến tao nổi da gà."
Đám còn lại đều cười ầm lên.
Lưu Bằng nhìn một cước tùy thời có thể đá tới, vội vàng ngừng lại, miệng kêu lên: "Lần trước ra ngoài còn biết mà mang thẻ vip về, lần này mang thứ gì về bồi thường cho sự lo lắng của chúng tao đây hả?"
Khang Thuận Phong móc từ trong túi ra một gói thuốc, ném qua, Lưu Bằng và Lưu Nguyên, Vương Vinh đều hút thuốc.
Lưu Bằng nhận gói thuốc, vừa nhìn đã nói: "Fuk! Hùng miêu cơ à." liền vội vã tìm bật lửa châm một điếu, sau đó ném vài điếu cho mấy tên khác. Lưu Bằng châm thuốc, nhưng lại lẻn tới gần Khang Thuận Phong, bộ dạng thần bí, nói: "Mày đi hai ngày, có một người tìm đó..."
Khang Thuận Phong còn chưa kịp nói gì, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng của giáo viên: "Lập tức tắt đèn, ngủ!"
Hắn vội khoát tay với Lưu Bằng, Lưu Bằng chạy nhanh về chỗ nằm.
Ngày thứ hai, Khang Thuận Phong xếp hàng trong đội ngũ, chung quy vẫn cảm thấy có điểm sai, vừa chuyển đầu đã thấy một ánh mắt u oán, đúng là nha đầu Trang Phỉ, thấy hắn quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, răng bặm vào môi nhìn hắn.
Những ngày tiếp theo, Khang Thuận Phong thành thật huấn luyện, buổi tối ăn xong liền chui vào rừng luyện thái cực, hắn càng ngày càng mê đắm cái cảm giác này. Trang Phỉ một lần tới gặp hắn yêu cầu dạy võ công, nhưng mà Khang Thuận Phong không có bởi vậy mà dễ dàng cho nàng, bình thường nàng luôn dùng khuôn mặt hồ ly của mình, ném cho hắn từng ánh mắt sát thương cực lớn.
Khang Thuận Phong vài lần quay ra cười đáp trả, bên kia luôn hừ nhẹ một tiếng xoay đầu rời đi.
Huấn luyện quân sự có thể mang lại lợi ích gì cho mọi người sau này thì còn chưa ai biết, nhưng chỗ tốt hiện tại chính là nhiều cặp nam nữ thành đôi. Lưu Bằng và Thanh Thanh Hạm, tình cảm của Vương Phàm và Tiểu Tiểu cũng cấp tốc phát triển, bình thường luôn cùng một chỗ thỏ thẻ, không biết là nói cái gì, chung quy chỉ là nam nữ hoài xuân. Lưu Nguyên và Vương Vinh cũng đều xác định được mục tiêu, tên nhà quê Lưu Chính Vĩ càng ghê gớm hơn, không ngờ có con gái theo đuổi. Tuy rằng không phải là cô gái xinh đẹp lắm, nhưng cũng là gái thành phố, Lưu Chính Vĩ ban đầu còn đẩy đưa, e ngại không dám nói gì. Nhưng cô gái kia thì rất tốt với hắn, hắn cũng dần thả lỏng, không chê bai người ta, cuối cùng trở thành một đôi tình lữ.
Khang Thuận Phong ngày càng thích thái cực, hắn học là Trần thức nhất lộ, tuy rằng không học nhị lộ pháo chủy, nhưng hồng quyền pháo chủy hắn vẫn luyện mỗi ngày. Nghe Nhạc Càn Sinh nói, Trần Thức vốn có năm lộ thái cực, một lộ trường quyền cùng một lộ pháo chủy. Tuy không biết Trần gia vì sao bỏ bốn lộ khác, nhưng trường quyền cùng pháo chủy phỏng chừng cũng có thể bổ sung cho hồng quyền của bản thân đi.
Bây giờ hắn đang chờ huấn luyện quân sự kết thúc, đi theo Nhạc Càn Sinh cần cù học tập nhị lộ pháo chủy cùng thôi thủ.
Trong lúc này, hắn cũng nhận được vài lần điện thoại của Thịnh tỷ, một lần thông báo đã bái kiến Dương lão thái gia, một lần thông báo đã bái làm môn hạ của Bạch lão gia tử Thanh Bang, làm đồ tôn, Bưu Thịnh Đường bắt đầu đối phó với Hà Nam bang. Có hai lần tranh đấu với Hà Nam bang, nhờ hắn cho ý kiến.
Thang Văn Sinh vài ngày nay tâm trạng không tốt, hắn đã nhận được điện thoại của Phòng Tam, biết Bưu Thịnh đường đã qua cơn sóng gió, tạm thời muốn bắt Thịnh tỷ là chuyện không tưởng.
Lúc hắn đang nổi giận đùng đùng, lại nghe Phòng Tam báo cáo Bưu Thịnh đường làm sao sống lại từ đường cùng, Á tỷ phía sau nhẹ nhàng bóp vai cho hắn.
Thang Văn Sinh vẻ mặt âm trầm, hắn biết mình xem thường thực lực Bưu Thịnh đường cùng đầu óc của Thịnh tỷ kia. Phòng Tam thấy tâm tình của hắn không tốt, nói an ủi vài câu, vừa lúc Thang Thần Long gọi điện hỏi hắn vài câu, liền mượn cớ rời đi.
Thang Văn Sinh nhắm mắt lại, trước mặt hiện lên khuôn mặt Khang Thuận Phong, mặt Lưu Bằng, hắn siết chặt cái đệm ghế sô pha, dường như muốn bóp nát hai người vậy.
Hắn dường như cảm giác được mình đang bị hai người cười nhạo.
Trước mặt dần hiện ra thân hình mê người của Thịnh tỷ, mẹ! Ả đàn bà thối! Hắn hung hăng mắng trong lòng, nhưng túm lấy tay Á tỷ, thô lỗ xé vạt áo trước người nàng.
Á tỷ thấy hắn không thoải mái, nhẹ nhàng lay tay hắn.
Thang Văn Sinh như bị kích thích hung tính, mạnh mẽ ôm thân thể đẫy đà của nàng vào, một trận đau đớn lan tràn trên khuôn ngực Á tỷ, nàng không khỏi ôm chặt hắn, nhẹ giọng rên rỉ lên.
Thang Văn Sinh dường như một con thú, cào cấu trên da thịt Á tỷ mà phát tiết cỗ tà hỏa nghẹn ứ trong lòng hắn.
Thang Thần Long đang ở hội quán, nhưng mà hắn đang ở phòng cao nhất chỉ có mấy người thuộc cao tầng mới có khả năng tới. Hắn gọi Phòng Tam lên, chủ yếu là hỏi chuyện Bưu Thịnh đường, hắn biết đứa con thứ ba bảo Phòng Tam nhúng tay vào chuyện của Bưu Thịnh đường, nhưng hắn không ngăn cản. Hà Nam bang dẫn đầu đối chọi với Bưu Thịnh đường, là đã được hắn ngầm đồng ý, Bạch Nhãn Lang tới gặp hắn, hắn tuy rằng không gặp, nhưng hướng dẫn cho hắn làm.
Phòng Tam vào thang máy, không có ấn tầng cao nhất, mà ấn vào ký hiệu micro trong thang máy, nói vào: "Tôi là Phòng Tam", thang máy trực tiếp chuyển tới tầng cao nhất.
Thang máy mở thì một hán tử mặc áo đen đã chờ hắn ở cửa.
Hắn liền bước theo sau, đi vào phòng làm việc của Thang Thần Long.
Hán tử mặc đồ đen chính là người chuyên dẫn đường, bình thường Thang Thần Long muốn gặp ai, để hắn đứng ở cửa thang máy dẫn người tới. Nếu như không phải hắn dẫn vào, bảo vệ tầng này không quen biết, lập tức bắt giữ.
Phòng Tam đi theo hán tử đồ đen tới phòng làm việc chuyên dụng của Thang Thần Long, chỉ thấy Thang Thần Long đang nghiêm mặt ngồi ở bàn làm việc, hai bên trái phải là Thang Thần Hổ cùng Mân sư gia.
"Thang tiên sinh, nhị tiên sinh, Mân sư gia." Phòng tam vội vã chào hỏi ba vị trong phòng, Thang Thần Hổ phất tay áo với hắn bảo miễn lễ, Mân sư phụ cười, Thang Thần Long không chút biểu tình, chỉ là tay chỉ vào một cái ghế.
Phòng Tam liền đặt mông ngồi xuống cái ghê, nói: "Thang tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì?"
Thang Thần Long nói: "Đem chuyện chú biết về Bưu Thịnh đường và Hà Nam bang tỉ mỉ kể lại một lần đi!"
Phòng Tam liền một mạch kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối một lần.
Mân gia sư kia vê cằm lắng nghe, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, chờ Phòng Tam nói xong, Thang Thần Long liền nhìn Mân sư gia nói: "Mân lão, ông thấy thế nào?"
Mân sư gia thở dài, nói: "Cao nhân! Bưu Thịnh đường có cao nhân! Một kế hoạch vạch ra, có thể nói là khâu trời không vết may, thiếu sót không đáng kể, sau này phải chú ý đường khẩu này, đừng lơ là, khéo lại bị dính chút sóng gió, làm ướt thân thể mình."
Vị Mân sư gia này chính là dòng dõi Thiệu Hưng sư gia, nhiều đời tổ tiên đều làm nghề này, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, mưu kế tính người lại càng là bậc cao tay. Hiện tại dòng dõi chính tông Thiệu Hưng sư gia không còn nhiều, nhưng Trung nghĩa đường vẫn duy trì truyền thống này. Địa vị của Mân sư gia ở Trung Nghĩa đường không thua kém gì nhị gia Thang thần hổ.
Thang Thần Long nghe xong Mân sư gia đánh giá, nói: "Thật sự lợi hại như vậy? Nhưng mà, lần này Bưu Thịnh đường chuyển bại thành thắng, đúng là ngoài ý liệu của tôi, hơn nữa lần này Thịnh Thanh Hoa bái nhập vào môn hạ của Bạch lão gia tử, chuyện này lại càng không thể để yên rồi, nếu làm không tốt sẽ xuất hiện một cỗ thế lực mới đó."
Thang Thần Hổ lại nói: "Bạch lão gia tử đó là anh hùng hết thời, có thể làm chuyện gì chứ?"
Mân sư gia nghe xong, cười nói: "Nhị gia có điều chẳng hay, bạch lão gia tử là một con cọp không răng, tự nhiên không đáng sợ, nhưng Bưu Thịnh đường là một con cọp bị nhốt trong lồng, lúc này ra khỏi lồng sắt, muốn thu thập bọn họ, đúng là có chút khó khăn. Bưu Thịnh đường trước đây là một đường khẩu thiếu nhuệ khí, không đủ bối cảnh, mang tiếng phản thúc, hiện tại có danh phận của Bạch lão gia tử, thế lực Thanh bang tuy rằng suy yếu, nhưng không thể coi thường!"