Cơn gió cuối thu mang theo chút không khí của mùa đông cuốn những chiếc lá đỏ rực bên đường. Con đường này là một trong những quan cảnh của Đại học F —— những chiếc lá đọng sương giá trên con đường tĩnh mịch, hàng năm vào thời tiết này thì những mảng rừng phong rộng lớn hai bên đường đua nhau khoe sắc đỏ, vàng, xanh trùng điệp đan xen như một bức tranh sơn dầu.
Vào giữa trưa, đa số sinh viên tụ tập ở nhà ăn, thỉnh thoảng có hai người đi qua gần rừng phong, từ nơi sâu thẳm trong rừng truyền đến tiếng một nam một nữ cãi vã.
“Lâm Giai Kỳ rốt cuộc là em muốn như thế nào? Ba hồi muốn quen nhau ba hồi lại không thể bên nhau được, ý em là sao?” Đôi mày thanh tú của Hàn Dật hơi nhíu lại, cậu mơ hồ tỏ vẻ bất mãn. Mấy câu của cô gái đối diện nói làm người ta không hiểu đầu cua tai nheo, cậu có cảm giác như bị đùa giỡn, dù có tốt tính thì cũng không nén được nổi giận chứ?
“Hàn Dật… Xin… xin Lỗi… Em biết là em sai rồi, không dám… không dám quấn quýt anh nữa…” Giọng cô gái run rẩy, cúi thấp đầu bất thường, cô liên tục lẩm bẩm, trên mặt không còn nụ cười rạng rỡ của ngày xưa.
“Cái gì vậy.” Hàn Dật nhức đầu vỗ trán, khóe miệng thoáng co rút. Tất cả những chuyện này đúng là chẳng hiểu ra sao!
Hàn Dật và Lâm Giai Kỳ đều là sinh viên năm hai của khoa Mỹ thuật trường Đại học F danh tiếng trong nước, Lâm Giai Kỳ còn được ca ngợi là bông hoa thu hút, người theo đuổi cô không ít nhưng từ đó đến giờ cô không hề kết giao bạn trai. Vốn dĩ Hàn Dật không có ấn tượng sâu sắc gì mấy với Lâm Giai Kỳ, khoảng hơn ba tháng trước cô bỗng nhiên chạy đến tỏ tình với cậu, còn cậu thì kín đáo từ chối giống như với những người đã từng tỏ tình, thế mà kể từ đó Lâm Giai Kỳ giống như miếng thuốc dán một ngày ba bữa đến phòng ký túc xá của bọn cậu báo cáo, đưa nước làm cơm giặt quần áo quét tước còn đúng giờ hơn cả nhân viên làm theo giờ, Hàn Dật từ chối nhiều lần không để cô làm như thế nhưng cô chỉ im lặng tránh sang một bên tiếp tục làm, ngày hôm sau lại tươi cười như bình thường đến đây. Ba người bạn cùng phòng đều bị sự hiền lành của cô làm cảm động muốn chết, luân phiên ra trận thuyết phục mà Hàn Dật vẫn khéo léo từ chối không lý do. Cuối cùng mấy ngày trước mới miễn cưỡng đồng ý kết giao với Lâm Giai Kỳ, nhưng mà… hôm nay vừa gặp Lâm Giai Kỳ thì cô lại nói muốn tránh xa mình, hơn nữa hành vi còn kỳ quặc nói năng lộn xộn.
Hàn Dật chỉnh đốn lại tâm tư, cậu cũng bình tĩnh trở lại, cố gắng dịu dàng hỏi: “Có phải em đã xảy ra chuyện gì không? Hay người khác nói gì…”
Lâm Giai Kỳ như thể đang mộng du, không nghe Hàn Dật nói mà chỉ ôm ngực bằng hai tay, cúi đầu run rẩy không ngừng, miệng cứ lẩm bẩm ngắt quãng, “Tôi biết… sai rồi, van xin anh… Xin lỗi… Tôi… tôi… Đừng…”
Lâm Giai Kỳ càng lúc càng hành động quái dị làm cậu cũng bất giác chú tâm hơn, “Giai Kỳ em không sao chứ?” Hàn Dật muốn cô ngẩng đầu lên, cậu chạm nhẹ vào dưới vai cô.
Nhưng trong khoảnh khắc Hàn Dật chạm vào cô thì cô thụt lùi về sau, hét lên sợ hãi: “Á! Đừng chạm vào tôi! Tôi sai rồi! Xin lỗi, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa… Tôi sai rồi… Xin lỗi…” Cô lặp đi lặp lại xong xoay người bỏ chạy như thể đang trốn tránh thứ gì đó đuổi theo mình ở phía sau, còn rít lên: “Áaa…”, thậm chí vì quá kinh hoàng mà suýt nữa té ngã.
Hàn Dật ngạc nhiên nhìn chằm chằm bóng lưng dần dần chạy xa, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần… Nhưng ngoại trừ thở dài thì cậu còn có thể thế nào nữa? Có điều vậy cũng được, tuy quá trình khá vô lý nhưng cuối cùng cũng kết thúc một nỗi lòng. Không thể không nói Lâm Giai Kỳ ôn hòa thuần hậu săn sóc cho cậu làm cậu không thể ghét nổi, sắc đẹp phóng khoáng của cô cũng đúng là chọc người yêu thích. Mấy người bạn cùng phòng nhiều lần khuyên nhủ, vì cậu không có cô gái nào yêu thích nên cớ gì không thử với Lâm Giai Kỳ xem sao, nhưng cậu không tài nào nói bọn họ biết rằng thật ra cậu thích một người đàn ông, đã vậy còn là người không thể thuộc về cậu nên cậu không thể yêu ai khác.
Hàn Dật không còn tâm trạng đi ăn trưa, cậu đi dạo trong rừng phong, bị một trận gió thu thấu xương thổi vào quần áo, cậu siết áo khoác trên người, thấy hơi lạnh. Mùa đông sắp kéo đến cái thành phố này rồi, năm ngoái lá phong còn chưa đỏ hết thì một trận tuyết đầu mùa vội vã giáng xuống, phủ lên bãi cỏ xanh, lá phong đỏ, vàng rơi xuống nền tuyết trắng tạo ra phong cảnh tuyệt đẹp không nói nên lời, cậu đã từng vì vẽ cảnh sắc ấy mà bị cóng đến cảm mạo.
Hàn Dật quay về ký túc xá, thấy mỗi một cánh cửa phòng trong ký túc đều mở rộng mới sực nhớ ra chiều thứ sáu hôm nay nghỉ, buổi chiều kiểm tra vệ sinh phòng, hai người bạn cùng phòng chắc học xong sẽ về liền. Cậu đi vào phòng mình, quả nhiên chỉ có một mình Bạch Hoa đang ăn cơm. Hàn Dật quăng người xuống giường, định bụng nghỉ ngơi trong một chốc.
Bạch Hoa quay lưng với cửa ăn cơm, nghe thấy giường phát ra âm thanh mới phát hiện Hàn Dật quay về, “Đệt! Dọa tao hả mày, nhóc con nhà mi sao về mà không có tiếng động?!”
“Ờ.” Hàn Dật ờ một tiếng xem như trả lời y.
“Sao vậy, ỉu xìu thẫn thờ. Không phải đi hẹn hò với Lâm Giai Kỳ sao?” Bạch Hoa bưng hộp cơm bước đến ngồi xuống bên giường cậu, Hàn Dật không quan tâm mà trở người quay lưng lại với y. Bạch Hoa liếc xéo, “Xem cái bộ dạng héo queo của mày kìa, y như bị người ta đá ấy.”
Người nói vô tâm nhưng người nghe có ý, Hàn Dật vốn đã bị chuyện của Lâm Giai Kỳ trêu cho một bụng lửa giận, bị lời y nói đâm thẳng tim, thế là nhấc chân đạp một đạp vào mông Bạch Hoa làm y không phòng bị suýt nữa ngã chổng vó, “Cút sang một bên, đừng nói chuyện với tao.”
Bạch Hoa giữ vững người, xoay người còn tính mắng cậu nhưng thấy vẻ mặt không giấu được chuyện của cậu thì sửng sốt nói: “Tao đùa thôi, mày tưởng thật à.” Nhưng Hàn Dật chỉ thở phì phò nằm xuống không để ý y nữa. Bạch Hoa im lặng một lúc rồi kéo Hàn Dật e dè hỏi: “Đừng bảo là tao nói trúng rồi nhé…”
Giọng Hàn Dật bình tĩnh truyền đến từ trong gối, cậu nói khó chịu, “Đúng, tao bị cô ấy đá rồi, đúng là không hiểu nổi.”
“Không phải chứ!” Bạch Hoa giật mình nói to, “Xảy ra chuyện gì? Mày nói nhầm? Hay là làm sai việc gì?” Y nói hết những thứ có khả năng xảy ra, nhưng bình thường Hàn Dật luôn là người rất thông minh tinh quái, không có khả năng nói bậy bạ gì đó.
“Tao cũng muốn biết xảy ra chuyện gì đây?! Tối ngày hôm qua cô ấy còn bình thường, không phải mày cũng có ở đây sao, hôm nay cô ấy hẹn tao đi rừng phong, vừa đến nơi thì cô ấy lập tức nói muốn chia tay, tao còn chả hiểu là có chuyện gì nữa!” Hàn Dật liếc y, một hơi nói ra hết những gì tích tụ trong lòng.
“Đại tiểu thư Lâm tốn bao nhiêu công sức mới theo đuổi được mày, sao có thể đảo mắt là chia tay được, cô ấy chơi trò gì vậy!” Bọn họ nể mặt Lâm Giai Kỳ thật lòng thật ý mới đi thuyết phục Hàn Dật, vậy mà bên nhau không đến hai ngày đã chơi trò này là sao.
Bạch Hoa thấy một lúc lâu mà Hàn Dật vẫn không có động tĩnh, cứ nghĩ đến là y thấy áy náy, đành vỗ vai Hàn Dật an ủi: “Không sao, cô ấy cũng không xứng với mày. Mày xem mày là con lai, còn xinh trai nhà có tiền, tám phần mười Lâm Giai Kỳ tự thấy xấu hổi vì đứng bên mày…”
Bạch Hoa huyên thiên gần phút vẫn không dừng lại. Ban đầu Hàn Dật nghe Bạch Hoa tả mình “xinh trai” thì tính mắng y nhưng sau đó bị đống lời nói lung tung lẫn vẻ mặt của y chọc cười, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Mẹ Hàn Dật là người Mỹ, cậu và anh trai đều là con lai như người ta nói, nhưng khác với anh hai điển trai, ngũ quan của cậu hoàn toàn kế thừa vẻ xinh đẹp của mẹ, cực kỳ tinh tế, tóc vàng nâu hơi xoăn, chỉ có đôi mắt là màu đen giống cha, lúc nhỏ cậu y hệt búp bê sứ trắng cao quý, thường bị xem thành con gái làm cậu khá phản cảm, sau khi lớn huyết thống châu Á ngày càng rõ rệt, đường nét sâu sắc mềm mại ban đầu dần trở nên khí khái, tuy dáng người vẫn mảnh khảnh nhưng chung quy không đến nỗi bị nhận lầm.
Chính vào lúc này, điện thoại của Hàn Dật reo lên, cậu lấy ra thấy là số lạ thì vội bắt máy.
“Alo?”
“Alo, tiểu Dật?”
“Anh?! Sao lại là anh?” Nghe thấy giọng nam trầm thân thuộc, Hàn Dật ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, phiền muộn nãy giờ bị quét sạch, tâm trạng tốt như lướt trên mây.
“Là anh không tốt sao?” Trong ngữ điệu của người đàn ông chứa ý cười rất rõ.
Tuy Hàn Dật vui đến mức sắp cười toét miệng ra sau đầu nhưng vẫn quen miệng vặn lại: “Là anh thì có cái gì tốt? Mấy tháng nay không thấy bóng dáng anh…”
Nghe ra trong lời nói của cậu có cả sự trách móc lẫn làm nũng, người đàn ông cười, “Haha, rồi rồi Hàn Cục Cưng, không phải anh đã đến rồi sao? Anh đang ở cổng chính trường em, nhanh lấy đồ đạc đi xuống đi, xe anh đậu ở ven đường.” Hàn Cục Cưng là cái tên thân mật mà anh dành cho Hàn Dật mỗi lần cậu làm nũng tác quái với anh.
“Thật à! Em xuống đây.”
Hàn Dật vội vàng cúp điện thoại, mặc kệ Bạch Hoa trợn tròn mắt vì cậu bỗng dưng thay đổi thái độ độ, hấp tấp tạm biệt Bạch Hoa xong chỉ lấy một cái áo khoác rồi xách ba lô chạy ra cổng chính, liếc mắt là thấy ngay xe của Hàn Dương. Cậu chạy đến kéo cửa xe ghế phó lái, còn chưa ngồi vững đã không đợi được nhào vào trong lồng ngực của người đàn ông.
“Anh! Anh! Anh!” Hàn Dật vui mừng khôn xiết gọi ba tiếng cứ như đang xác nhận đây là sự thật.
“Tiểu Dật, hơn tháng không gặp em vẫn vậy.” Hàn Dương cưng chiều ôm Hàn Dật, nở nụ cười hết sức ấm áp. Ngoại hình của anh tương tự Hàn Dật đến mấy phần, nhưng khác Hàn Dật ở chỗ đường nét cường tráng trông cực kỳ trưởng thành chín chắn, giờ khắc này trên gương mặt anh tuấn còn đeo kính, càng tạo thêm khí chất dịu dàng lịch thiệp.
“Anh! Sao anh đến đây?” Nhìn thấy anh trai từ nhỏ đã yêu thương cưng chiều mình, Hàn Dật rất phấn khích, vì nhà không ở thành phố F nên bình thường mỗi tháng cậu mới về một lần. Hàn Dương luôn là đại diện cho mẫu đàn ông hoàn hảo trong lòng mọi người, Hàn Dương lớn hơn cậu tuổi, năm trước vừa tốt nghiệp đại học thì tiếp quản xí nghiệp trong nhà, bình thường còn là “người bay không trung” bay qua bay lại mỗi chi nhánh ở trong ngoài nước, nhưng khi cậu về nhà thì Hàn Dương cũng sẽ cố gắng về theo, mà mấy tháng qua cậu về nhà nhưng Hàn Dương vẫn ở nước ngoài không có về.
“Đúng lúc anh đến công ty ở đây làm việc, vả lại không phải tiểu Dật nói là, rất, muốn, rất, muốn, gặp, anh, sao?” Hàn Dương ghé vào tai cậu nhấn mạnh từng chữ.
Cậu bị Hàn Dương nhìn thấu tâm tư thì xấu hổ: “Phiền anh tự luyến cũng nên có mức độ…” Chỉ là sáng sớm trong lúc nói chuyện điện thoại với cha mẹ, cậu bảo là muốn ăn món cậu từng ăn với anh hai khi về nhà, chứ chưa từng nói gì mà rất nhớ rất nhớ.
“Vậy tiểu Dật có nhớ anh không?” Hàn Dương xoa tóc cậu, bất ngờ nghiêm túc nhìn cậu hỏi.
Cậu bị Hàn Dương nhìn mà đỏ mặt, chôn mặt vào lòng anh, lát sau mới “Ừm.” một tiếng. Hàn Dương chính là người chiếm trọn con tim cậu, từ nhỏ cậu đã cảm thấy trên đời này người cậu yêu thương nhất không phải cha mẹ mà là anh hai bên cạnh cậu, không biết bắt đầu từ bao giờ mà hình thức ở chung giữa cả hai trở thành như một đôi tình nhân, nhưng không ai dám dọc chủng tầng cấm kỵ cuối cùng kia.
Bầu không khí ám muội lan tỏa trong xe, “Tiểu Dật, báo em một tin tốt.” Lời Hàn Dương nói làm cậu hiếu kỳ, cậu ngẩng đầu nhìn Hàn Dương bằng ánh mắt hỏi dò song anh lại thần bí không nói tiếp, “Em hôn anh một cái anh sẽ nói em biết.”
“Nhàm chán, anh có nói không?” Hàn Dật nghiêng đầu sang chỗ khác, lè lưỡi thầm mắng Hàn Dương máu chó.
“Không muốn hôn anh thật à?”
“Không.”
“Anh lại muốn hôn em.” Hàn Dương nói xong thì cũng thành công trộm hôn lên bờ môi hồng nhạt của Hàn Dật, giữ đầu cậu không cho né tránh, liếm môi cậu dụ dỗ cậu dần dần chủ động dây dưa với mình, đến tận khi thân thể ai cũng có phản ứng cả hai mới miễn cưỡng lý trí tách môi nhau ra.
Cậu xụi lơ tựa vào trong ngực Hàn Dương, không khỏi suy nghĩ đây đúng là tình huống tội ác, khiến đám người lún sâu trong tình yêu say đắm tận hưởng không biết mệt mỏi, nhưng… Tim đập điên cuồng, cậu cảm nhận được niềm hạnh phúc dạt dào, không phải có câu “Con người khi hạnh phúc thì đều giống nhau, nhưng khi bất hạnh thì mỗi người có một nỗi bất hạnh riêng” ư, có lẽ hạnh phúc bản thân đã là tội ác rồi.
Bình tĩnh một lúc, Hàn Dương vừa khởi động xe vừa nói: “Anh đã nói với cha mẹ rồi, sau này anh ở thành phố F cùng với em…”
“Thật hả?!” Cậu ngạc nhiên ngắt lời anh, “Nhưng mà công ty…” Sự hào hứng qua đi, cậu chợt nhớ ra tổng bộ công ty là ở thành phố A, sao Hàn Dương có thể đến thành phố F được.
“Đây cũng là điều công ty cần, anh đã sắp xếp xong rồi, em không cần lo, nhìn xem ngay cả số điện thoại của anh cũng đổi thành thành phố F rồi này.” Dứt lời, anh thuận tay chỉ vào điện thoại của mình.
Cậu nói rồi mà, ban nãy tự dưng Hàn Dương gọi bằng số lạ, xem ra anh dự tính đã lâu, “Tốt quá rồi, không cần chen chúc ở ký túc xá, vạn tuế!” Thật ra trong thâm tâm cậu còn vui hơn khi có thể ở bên Hàn Dương mỗi ngày.
Vì Hàn Dương lái xe nên không nhìn được vẻ mặt của Hàn Dật, nhưng anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bây giờ cậu vui vẻ thế nào. Suốt đường đi về thành phố A, Hàn Dật nói liến thoắng không ngừng, trong lòng tràn ngập ước mơ tốt đẹp với tương lai.
Hết