Ngày hôm sau quyết định của Giang gia, Tifa đi cùng Hàn Thiên Hoa, Hàn Ngạo và Hàn Dật đến gặp gia trưởng của Giang gia theo phong tục địa phương, tuy nói là phong tục nhưng hiện tại ít người ở thành phố A biết về nó, cũng chỉ có người nước ngoài như Tifa mới đặc biệt chú ý đến phong tục tập quán của địa phương nhằm tránh chạm vảy ngược, đây cũng là một kiểu trớ trêu trào phúng.
“Yanni, hôm nay là thứ mấy?” Hàn Ngạo tùy tiện hỏi Hàn Dật ngồi bên cạnh, ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Hàn Dật lấy điện thoại ra nhìn, “Hôm nay là thứ hai.” Nói xong cậu cất điện thoại, cả hai đều không nói nữa.
Bắt đầu từ ngày kết thúc buổi xem mắt thì giữa hai người họ vẫn luôn là bầu không khí tĩnh lặng như thế, dù cậu an ủi mình phải tin tưởng Hàn Ngạo cỡ nào thì tâm cũng khó tránh khỏi bắt đầu dao động, sự tình đã đến bước này mà Hàn Ngạo vẫn không có một hành động nào, chỉ để mặc nó tự do phát triển, điều này không thể không làm cậu hờn giận.
Tifa cùng ngồi trên xe cũng phát hiện cả hai khác thường, nhưng bà nghĩ rằng cả hai đang ghen tuông vì tranh giành Giang Linh, thầm cười trộm sự ngây thơ đơn thuần của hai người, không quan tâm lắm, bà biết mặc dù tính cách Hàn Ngạo lạnh lùng nhưng rất cưng chiều Hàn Dật, thỉnh thoảng còn vượt qua cả người làm mẹ như bà, dù cả hai có xích mích cự nự gì thì chỉ cần Hàn Ngạo dỗ dành kịp thời là sẽ qua thôi.
Trong bầu không khí im ắng, xe chạy đến Giang gia, đón tiếp bọn họ chính là nữ chủ nhân của Giang gia, bọn họ lịch sự chào hỏi mẹ Giang xong được mời vào nhà. Giang gia rất đơn giản, là một nhà ba người điển hình, hai vợ chồng chỉ có một cô con gái là Giang Linh, mẹ Giang tốn rất nhiều tâm lực mới nuôi dưỡng ra một Giang Linh xuất sắc như thế, ở góc phòng khách chất đầy các loại bằng khen, cúp và huy chương, những thứ này hiển nhiên đều viết tên Giang Linh, có thể thấy được vợ chồng Giang gia tự hào đến mức nào với cô con gái Giang Linh của mình.
Hôm nay Giang Linh mặc một chiếc đầm màu trắng càng làm nổi bật vẻ tháo vát và ưa nhìn, cô giới thiệu mỗi một món ăn trên bàn, tuy khiêm tốn nhưng trong lời nói vẫn chứa sự tự tin với tay nghề của mình, bất kể là bên trong hay bên ngoài cũng đều làm vợ chồng Hàn gia dồn dập khen nghợi, thậm chí Hàn Thiên Hoa còn nói: “Chẳng trách hai đứa con trai của tôi đều thích con gái yêu của hai người, bọn nó cộng lại cũng không xứng!”
“Thiên Hoa ông đừng khiêm tốn quá, khiêm tốn quá!” Cha Giang nói, lại mời Hàn Thiên Hoa một ly rượu.
Buổi tụ họp gia đình bảy người này, nếu không xét đến tâm trạng nội tâm thật sự của Hàn Ngạo và Hàn Dật thì có thể nói cả chủ và khách đều vui vẻ, bầu không khí đặc biệt hòa hợp.
Giang Linh nhìn đồng hồ, cô đứng dậy nói: “Đã đến giờ, đến lúc dọn nồi súp con nấu ra rồi.” Nói xong Giang Linh rời nhà ăn, đi xuống nhà bếp.
Giang Linh mở nắp nồi, kiểm tra mức lửa của nồi súp rồi hài lòng tắt lửa, đang tính cầm bát múc súp thì bất ngờ bị người ôm lấy từ phía sau, cô sợ hãi muốn kêu thành tiếng nhưng người phía sau trước một bước che miệng cô lại, kéo cô đến vách tường xong xoay người cô, cô bị vây hãm giữa người đó và vách tường, bấy giờ Giang Linh mới thấy rõ người đang đối mặt với mình không ngờ lại là Hàn Ngạo!
“Tôi có chuyện muốn nói riêng với chị.” Hàn Ngạo thấp giọng nói, buông bàn tay che miệng Giang Linh xuống.
Giang Linh bình ổn lại trái tim đập lạc nhịp vì sợ hãi, nhanh chóng bị hơi thở của cậu trai trong khoảng cách gần làm cho đỏ mặt, “Em… em muốn nói gì?”
Hàn Ngạo nắm cằm của cô, trên gương mặt lộ ra nụ cười ma mị, “Tôi đến hỏi rốt cuộc chị thích ai? Là tôi hay em trai tôi?” Hàn Ngạo cúi đầu dần dần áp mặt lại gần mặt Giang Linh, đến khi cách mặt cô gần cm mới ngừng lại.
Giang Linh nhìn gương mặt điển trai mình say mê đã lâu, tim đập càng nhanh hơn, bầu không khí ám muội làm cô nói không trôi chảy, “Chị… Chị cũng không rõ… A…” Cô còn chưa nói hết thì bị bật thốt lên một tiếng a, chân của cậu trai chen vào giữa hai chân cô, chống vào nơi riêng tư nhất của người con gái, cô không thể suy nghĩ rõ ràng trong tư thế gần như là bị xâm phạm thế này.
“Nói dối là hành vi xấu lắm đấy! Tôi sẽ không thích một cô gái thích đùa giỡn mưu mô.” Ngữ điệu của Hàn Ngạo tựa như là tình nhân nỉ non với nhau nhưng nơi đáy mắt lại ánh lên tia lạnh lẽo.
Giang Linh dời tầm mắt, cô không dám đối diện với đôi mắt dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình, “Chị không hiểu ý em.”
“Tôi nhìn thấy rồi, lúc chị tỏ tình ở sân bóng là nói với tôi, trước kia chị cũng từng vào phòng thay quần áo của cầu thủ lấy trộm quần áo chơi bóng và khăn mặt của tôi, mỗi buổi trưa chị đều đi theo tôi và em trai, còn từng nhìn thấy chúng tôi trên sân thượng…”
“Chỉ là chị thích bọn em mà thôi!” Giang Linh ngắt lời Hàn Ngạo, thanh minh.
“Đúng là chị rất thông minh, chị biết lợi dụng em trai tôi để tiếp cận tôi, chị cũng nắm bắt thời gian rất khôn khéo làm em ấy không tiện từ chối yêu cầu của chị, trở thành bạn bè trên danh nghĩa với chị. Chị còn vất vả lên kế hoạch mưu tính nhà chúng tôi và cha mẹ chị để cha mẹ tôi buộc phải tổ chức buổi lễ xem mắt, xong chị lợi dụng thân phận bạn bè của mình tạo ra không khí ám muội giả tạo ở trước mặt mẹ tôi…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!” Giang Linh nghe đến đây thì không kìm nén tâm trạng chân thật trong lòng được nữa, vì Hàn Ngạo đã biết hết rồi nên cô không cần phải tiếp tục đóng giả cái bộ dạng thuần khiết hiền lành, để lộ gương mặt kiêu kỳ vốn có, cô đẩy mạnh Hàn Ngạo ra ôm ngực cười nói: “Em nói không sai, những việc đó đều là chị làm, từ khi nhìn thấy em và cậu ấy làm tình ở trên sân thượng thì chị không thể kìm chế được tình yêu dành cho em, mỗi tối chị đều nằm mơ thấy người đang dây dưa với em là chị…” Giang Linh nói xong kéo vạt trước áo sơ mi của Hàn Ngạo, lần nữa kéo gần khoảng cách giữa hai người, khí thế kiêu ngạo giống như nữ vương, “Em với cậu ấy là loạn luân, là đồng tính luyến ái, là không thể lâu dài, chỉ có chị mới có thể xứng với em! Dù em có thể chạy khỏi tay chị lần này thì lần sau em chắc chắn sẽ là của chị!”
Hàn Ngạo nghe xong thì bật cười, “Haha, vì sao tôi phải chạy trốn? Tôi tin chị có năng lực đó, bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chạy thoát lưới tình chị đã đan.” Hắn cầm lấy tay Giang Linh để bên môi mình, hôn một nụ hôn hết sức lịch thiệp lên mu bàn tay cô, “ giờ tối ngày mai tôi chờ chị ở bến tàu, đây là bí mật hẹn hò chỉ hai người chúng ta biết thôi.” Dứt lời Hàn Ngạo sửa sang lại quần áo nhăn nhúm trên người, xoay người trở về nhà ăn.
Giang Linh vẫn nhìn theo bóng lưng Hàn Ngạo đến khi biến mất ở ngoài cửa nhà bếp, cô hơi ngây người, giờ mới nhận ra Hàn Ngạo vừa mới nói gì, cố dằn tâm trạng mừng rỡ như điên xuống, đổi về ngụy trang thường ngày tiếp tục múc súp.
Nếu nói đời này sai lầm lớn nhất mà Giang Linh mắc phải là gì thì đó là cô đã đánh giá sai tính cách âm u lạnh lẽo của Hàn Ngạo. Giang Linh không ngờ Hàn Ngạo sẽ chấp nhận mình nhanh đến thế, vốn cô cũng hơi nghi hoặc song dẫu thông minh giải hoạt thế nào, chung quy cũng chỉ là một cô thiên kim nhà giàu chưa va chạm nhiều, bị lòng tự kiêu thái qua che mờ con mắt. Cô ngay lập tức quên đi sự kỳ lạ, nghĩ Hàn Ngạo không cần phải lừa mình sau khi cả hai đã ngả bài, mà thái độ của hắn cũng tỏ rõ rằng cô đã chinh phục được bước đầu, cho dù Hàn Ngạo có mục đích khác thì cũng có thể làm gì cô? Hươu chết vào tay ai còn chưa biết mà! Thế là cô không kể cho bất kỳ một ai, đi một mình đến bến tàu có danh xưng là Lovers Bay gặp Hàn Ngạo.
Thành phố A là một thành phố ven biển, bến tàu trên bờ biển phía đông của thành phố là một trong những địa điểm nổi tiếng của các cặp tình nhân, cũng chính vì sự tụ tập của các cặp đôi mà người dân thành phố này đặt cho cái tên “Tội Lỗi Tại Lovers Bay”, nhưng các cặp tình nhân tản bộ ở Lovers Bay lại không biết, vì tầm mắt của mọi người đều đặt lên bến tàu và bãi cát náo nhiệt, không một ai chú ý sau khi màn đêm buông xuống, tại con hẻm và nhà kho cách bọn họ không xa thường xuyên trở thành địa điểm tốt nhất để tiến hành giao dịch chợ đen.
Sau khi Giang Linh bắt xe đến bến tàu, cô ngồi xuống băng ghế bên bờ đợi Hàn Ngạo, mơ hồ có thể nhìn thấy trên bãi cát các cặp tình nhân ngọt ngào hoặc đứng hoặc đi trong bóng tối, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hàn Ngạo làm cô khá mất kiên nhẫn, đang tính gọi điện cho hắn thì một bé trai đột nhiên đứng trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên, đứa bé giơ máy ảnh kỹ thuật số đến trước mặt.
“Chị, một anh trai họ Hàn bảo em đưa máy ảnh này cho chị, anh ấy nói muốn chị đi tìm anh ấy theo như trong ảnh, sẽ có sự ngạc nhiên bất ngờ!” Bé trai nói xong thì mỉm cười đáng yêu, nhét máy ảnh vào tay Giang Linh rồi xoay người chạy đi.
Giang Linh nhìn vật trong tay, cô bất giác mỉm cười khẩy, thầm nghĩ đây đúng là kiểu lãng mạn lỗi thời, song cô vẫn lật xem tấm ảnh trong máy, tấm ảnh chụp đầu tiên đập vào mắt chính là xa lộ cách đây không xa, cô lập tức xem hiểu, đứng dậy đi đến giao lộ ấy, sau đó xem tấm ảnh tiếp theo, cứ thế Giang Linh dựa theo cảnh sắc trong ảnh từ từ kiếm Hàn Ngạo mà không phát hiện rằng mình đã lặng lẽ đi đến gần nhà kho số …
Hết .