Hàn Ngạo ngồi trước cửa sổ dùng laptop, hắn nhìn xuống lầu thấy Hàn Dật vẫn đang vẽ tranh ở vườn hoa, không có gì bất thường thì vặn eo, thả lỏng người tựa lưng ra ghế ngồi.
“Cốc cốc cốc.” Sau khi gõ cửa lịch sử, giọng của người hầu gái vang lên ngoài cửa, “Cậu hai.”
“Vào đi!”
Người hầu gái nghe vậy thì mở cửa đi vào, đến trước mặt Hàn Ngạo nâng hai hộp gỗ trong tay lên, “Cậu hai, vật cậu giao đã tu sửa xong rồi.”
Hàn Ngạo gật đầu, “Ừ, để trên bàn đi.”
Người hầu gái bỏ hai cái hộp xuống, nhưng cô không đi ngay, “Cậu Thẩm đến rồi, nói là muốn gặp cậu, cậu ấy đang nói chuyện với phu nhân.”
Hàn Ngạo tính thời gian, với tính cách của Thẩm Minh Vũ thì đúng là sẽ đến tìm hắn, “Bảo anh ta lên đây đi.”
Người hầu gái cúi người với Hàn Ngạo rồi xoay người rời đi, Hàn Ngạo mở một hộp gỗ trên bàn, lấy lọ thủy tinh được bọc trong lụa đỏ ra ngắm nhìn, trên gương mặt hiếm khi nở nụ cười hạnh phúc.
Không lâu sau Thẩm Minh Vũ đi lên, vừa vào phòng đập vào mắt đầu tiên là cảnh tượng khá quái dị ấy, Hàn Ngạo cười đặc biệt dịu dàng với một cái lọ, y không khỏi khó hiểu hỏi, “Em cầm cái gì vậy?”
Hàn Ngạo nghe thấy giọng Thẩm Minh Vũ thì cười trả lời: “Bùa hộ mệnh rất quý giá.” Nói xong hắn cẩn thận cất cái lọ vào lại trong hộp.
Thẩm Minh Vũ ngạc nhiên trợn tròn mắt, “Ồ! Chẳng lẽ là cái… lọ đựng cuống rốn trong truyền thuyết?” Việc này Thẩm Minh Vũ từng nghe kể, lúc Hàn Ngạo và Hàn Dật chào đời thì bà nội vẫn còn sống, bà mê tín bói cho hai cháu trai một quẻ, kết quả thầy số phán rằng mức âm khí của bào thai trong bụng Tifa rất nặng, tượng trưng cho lắm bệnh đoản mệnh, để hóa giải thì thầy bảo người Hàn gia phải giữ lại cuống rốn của đứa trẻ chế thành cái lọ tương tự bùa hộ mệnh, “Hóa ra là cái lọ lớn như vậy, thảo nào chưa từng thấy hai đứa mang theo.” Loại đồ vật mê tín như thế kia chỉ có người già mới bị lừa chứ bây giờ còn mấy ai tin cái này, toàn là lời nói vô căn cứ.
“Anh tìm tôi là muốn biết chuyện gì?” Hàn Ngạo không tán dóc nhiều với Thẩm Minh Vũ mà đi thẳng vào vấn đề.
Thẩm Minh Vũ nghĩ đến mục đích mình đến đây, y cười có phần cay đắng, “Không, anh đến chúc mừng em, không những trừ khử được tình địch mà còn lợi dụng Giang gia trừ khử đám bọn lão ngũ Thích để báo thù cho con gái, không tốn một binh một tốt nào vẫn đạt được bước đệm tiến vào Đông Thành, đúng là một mũi tên trúng hai con chim!” Mà đây chỉ là những gì y biết, sợ là ở những góc khuất y không biết thì Hàn Ngạo còn đạt được nhiều thứ hơn.
Hàn Ngạo không hề bất ngờ khi Thẩm Minh Vũ biết nội tình của mình, hắn cũng không lo lắng y sẽ gây bất lợi cho hắn, điều làm hắn khá khó xử lại là chuyện khác, dù sao Thẩm Minh Vũ cũng xem như là bạn thân duy nhất của hắn, “Giang Linh chỉ là tiện tay xử lý mà thôi, nếu ả ngốc một chút, hoặc là thông minh hơn một chút thì cũng sẽ không đi đến kết cục đấy.”
Khi nói Hàn Ngạo nhìn thẳng vào Thẩm Minh Vũ, sao Thẩm Minh Vũ có thể không hiểu ý tứ cảnh cáo trong lời nói cho được, y cũng giống Giang Linh, cũng yêu người này nhưng tất thảy tình cảm và tình yêu của Hàn Ngạo vĩnh viễn đều chỉ thuộc về Hàn Dật, nếu không phải Thẩm Minh Vũ cùng trưởng thành với hắn, nếu không phải Thẩm Minh Vũ đủ thông minh thì y chính là Giang Linh tiếp theo, bất kể một ai muốn can thiệp vào mối tình điên cuồng này cũng không thể toàn thân thoát ra, mà y thì đã sa lầy từ lâu…
Thẩm Minh Vũ im lặng thật lâu, cuối cùng thở hắt ra nói: “Em yên tâm, anh biết mà.” Nói xong y lại trưng ra nụ cười tao nhã đặc trưng, “Đi thôi, cùng đi xuống dưới, anh mang theo thứ tốt muốn cho em và tiểu Dật xem đó!”
Có một số việc hắn không thể dồn ép Thẩm Minh Vũ quá mức, vì y là một người thông minh thật sự, nếu lại xuất hiện một ‘Giang Linh’ mà có đầu óc của Thẩm Minh Vũ thì hắn không dám chắc rằng có thể canh giữ được nữa hay không, tuy chuyện lần này bị hắn giải quyết có vẻ dễ dàng nhưng vẫn làm hắn nhận ra vấn đề đáng lo nhất trong lòng, đó là loại chuyện thế này sẽ lại xảy ra, hơn nữa sẽ không ngừng xuất hiện theo tuổi tác của hai người, lần này diệt trừ nhưng vẫn còn sẽ xuất hiện lần sau, hắn nhất định phải diệt từ gốc, xem ra phải nhanh chóng thuyết phục Hàn Dật nói thẳng quan hệ của cả hai với cha mẹ.
Khi hai người cùng đi ra ngoài thì Thẩm Minh Vũ liếc nhìn một cái hộp trên bàn, Hàn Ngạo đi trước nên hiển nhiên không thấy.
Nếu đã định trước y không thể chiếm được thứ gì, đã định trước sẽ phải tuyệt vọng, vậy hãy để y giữ lại một vật có thể làm kỷ niệm cả đời.
Thế nhưng Thẩm Minh Vũ nào hay biết chính bởi quyết định ấy của mình mà khiến y mất đi thứ y yêu nhất, có hối tiếc cũng không kịp.
Ngày hôm đó là sinh nhật của Hàn Ngạo và Hàn Dật, ngày hôm đó Hàn Ngạo và Hàn Dật nổ ra cuộc cãi vã lớn nhất trong năm qua ở bên lề đường trong con hẻm nhỏ.
Hàn Ngạo cưỡng ép ôm Hàn Dật đang vùng vẫy vào trong lòng, cố gắng làm dịu cơn cáu kỉnh trước đó của mình, dịu dàng vỗ về cậu: “Đừng vậy mà, qua hôm nay mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.” Hôm nay bọn họ đi mua quà sinh nhật cho đối phương, những năm trước vào ngày này cả hai đều đã chuẩn bị xong quà tặng cho đối phương từ lâu, nhưng năm nay không ai có tâm trạng nghĩ chuyện ấy, vì hôm nay chính là một ngày mang tính lịch sử.
Hàn Dật lắc đầu nguầy nguậy, run lẩy bẩy vì căng thẳng, “Sẽ không, sẽ không! Qua hôm nay mọi chuyện sẽ chấm dứt…” Cậu thật sự không dám tưởng tượng sau khi cha mẹ biết mối quan hệ của cậu và Hàn Ngạo sẽ có phản ứng kịch liệt cỡ nào, đặc biệt là cha, e rằng sẽ hận không thể đánh chết hai đứa nghiệp chướng bọn cậu chăng?
Hàn Ngạo thấy Hàn Dật vẫn trong bộ dạng này thì chau mày, “Với bộ dạng này của em thì sao nói với cha mẹ tối nay đây? Sao bọn họ tin tưởng chúng ta thật lòng yêu nhau được?”
“Vậy không cần nói!” Giọng Hàn Dật nghèn nghẹn, gần như là sắp òa khóc, “Em xin anh đừng ép em nữa, nửa năm qua em cảm giác mình sắp điên rồi!”
“Anh không hiểu nổi rốt cuộc em đang sợ điều gì? Em không tin anh à?” Chuyện của Giang Linh đã gõ lên hồi chuông cảnh báo với hắn, nửa năm qua hắn không ngừng làm công tác tư tưởng cho Hàn Dật, còn chuẩn bị xong đường lui cho hai người, song Hàn Dật lại đòi “đánh trống lui quân” ngay ở ngưỡng cửa thế này, hắn không hiểu vì sao Hàn Dật lại sợ hãi công khai tình yêu của hai người đến vậy, lẽ nào tình yêu của cả hai không đáng để em ấy kiên trì?!
Hàn Dật không biết nên nói với hắn thế nào, cậu chỉ lắc đầu rơi nước mắt. Hàn Ngạo nhìn bộ dạng ấy của Hàn Dật, mặc dù khá tức giận nhưng không dám bức bách cậu, “Hôm nay thật sự không cần mua quà gì nữa, anh nghĩ chúng ta đều không có cái tâm trạng ấy, về nhà thôi.”
Hàn Dật đang trong tâm trạng căng thẳng mà nghe đến hai chữ về nhà thì tưởng lầm Hàn Ngạo chuẩn bị dẫn cậu về nhà nói thật với cha mẹ ngay bây giờ, cậu như con vật bị hoảng sợ, bùng nổ sức lực trước nay chưa từng có vùng đẩy Hàn Ngạo không phòng bị ra, bỏ chạy ra ngoài con hẻm, Hàn Ngạo vội vàng đuổi theo.
Chuyện diễn ra sau đó với hai người họ mà nói giống hệt như một cảnh quay chậm, Hàn Dật hốt hoảng vừa khóc vừa chạy không chú ý xung quanh, cậu chỉ toàn tâm toàn ý bỏ chạy, chạy thoát khỏi người đuổi theo ở sau lưng, còn Hàn Ngạo nhìn thấy chiếc xe lao đến từ phía sau thì bổ nhào đến đẩy Hàn Dật ra…
Tất thảy đều ngắn ngủi đến thế, tất thảy đều hí kịch hóa đến thế, mà sau tất thảy những điều ấy, bọn họ cũng chẳng còn gì cả…
Tiếng thắng xe và tiếng va chạm chói tai cùng vang lên, Hàn Dật ngã cách đó không xa, cậu quay đầu lại thấy Hàn Ngạo bị đâm sầm văng người xuống đất, mà chiếc xe tải ở đối diện không kịp phản ứng với thân xác bất ngờ văng đến trước mặt, bánh xe cán lên đầu người ấy cùng với tiếng thắng xe chói tai, huyết dịch và não tức thời phun ra, phun tung tóe lên gương mặt tái nhợt của Hàn Dật, có vài giọt vừa khéo chảy xuống mắt cậu, nhưng Hàn Dật lại không nhắm mắt theo phản xạ bình thường mà chỉ trơ ra nhìn người ấy bị cán nát dưới bánh xe, mặc cho máu và nước mắt cùng rơi xuống từ khóe mắt cậu…
Hồi lâu sau, mọi người đứng dọc con đường đều nghe thấy cậu thiếu niên ngồi ngơ ngẩn ấy phát ra tiếng hét thảm thiết tột cùng…
Hết .