“Bùm!”
“Hàn Dật! Sinh nhật vui vẻ nhé!” Theo tiếng pháo hoa ruy băng bắn ra, mọi người dồn dập chúc mừng trong nhà chính của Hàn gia.
Hàn Dật, người được chúc mừng, cười híp mắt ước nguyện trong sự vây quanh của bạn bè thân thích, cậu hít một hơi thật sâu xong thổi tắt đèn cầy cắm trên bánh, cắt mấy lát mang tính tượng trưng rồi giao cho người hầu đứng bên để họ cắt gọn cái bánh kem ba tầng này chia cho mỗi người ở đây.
Thực hiện xong bước quan trong, tiết mục được mời đến góp vui sắp bắt đầu, thừa dịp mọi người chuyển sự chú ý Hàn Dật trở về phòng mình.
Cậu xoa nụ cười giả trân sắp cương cứng trên mặt, lần mò theo ghi chép trong cuốn sổ tìm được ở trong rương dưới gầm giường, quả nhiên tìm ra rất nhiều dấu vết về quá khứ trong căn phòng ngủ sống từ nhỏ đến lớn mà cậu không hề nhớ.
Bao cao su nhét ở kẽ giường, tấm hình hai người nằm trong một quyển sách ở trên giá sách, các đĩa DVD làm tình giấu ở gác lửng trên trần nhà… Mỗi một thứ đều chứng minh rằng Hàn Ngạo không những là anh trai sinh đôi của cậu mà còn có quan hệ bất luân với cậu.
Hàn Dật vô lực ngồi thụp xuống giường, cậu nhét mấy thứ vừa tìm được vào trong túi, khẽ vuốt chúng.
Nếu trong cuốn sổ đó nói bọn cậu từng lớn lên cùng nhau như hình với bóng, hơn nữa từ nhỏ đã yêu đối phương, vậy thì tại sao cậu hoàn toàn không nhớ rõ người ấy chứ? Tại sao Hàn Ngạo lại chết? Tại sao trong ấn tượng của cậu, người cậu yêu vẫn luôn là Hàn Dương? Đến cùng trước kia đã xảy ra chuyện gì… Từ sau khi đọc cuốn sổ thì những câu hỏi đó liên tục xoay vần trong đầu óc Hàn Dật, mỗi lần nghĩ đến đầu lại đau nhức không dứt, nhưng vẫn không tài nào nhớ được tí gì về quá khứ.
Hàn Dật nhìn người nhà vui vẻ chúc mừng sinh nhật mình, không nỡ lòng hỏi lại sự tình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cậu rất sợ sẽ chạm vào nỗi thương tâm của cha mẹ nên chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, loại cảm giác bị cả thế giới lừa dối và lừa dối lại cả thế giới thật sự tồi tệ không nói nên lời.
“Tiểu Dật!” Hàn Dương bất ngờ xuất hiện ôm lấy Hàn Dật đang đờ đẫn từ phía sau, “Sao em chạy về phòng rồi? Người bên ngoài đều đang chờ em đó!”
Trong tích tắc bị Hàn Dương lặng lẽ ôm lấy thì người cậu hơi run rẩy, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, nhoẻn miệng cười nói: “Không có gì, em muốn nghỉ ngơi chút thôi, anh biết hai ngày nay em chơi game không ngủ ngon giấc mà.”
Hàn Dương không chú ý vẻ mặt của cậu, nghe cậu nói thì bất lực lắc đầu, “Em đó, vẫn chưa trưởng thành gì cả, trở về sân với anh, lát nữa có lẽ mọi người đều sẽ tìm em.”
“Vâng.” Hàn Dật gật đầu, theo Hàn Dương trở về sân trước, lập tức bị mọi người vây ở giữa, cậu cũng tiếp tục khoác lên mình bề ngoài vui vẻ, chào hỏi người trước mặt. Hiện tại cậu chỉ hy vọng có thể nhanh chóng trở về thành phố F, vì mỗi một giây nán lại căn nhà này cậu đều sợ ở giây tiếp theo mình sẽ bùng nổ hỏi ra nghi vấn trong lòng với cha mẹ.
Đêm ấy đối với Hàn Dật đặc biệt vất vả, buổi party này cũng trở thành buổi tiệc hao tổn tâm trí nhất trong năm qua, đến khi cuối cùng cũng thuyết phục được cha mẹ cho trở về thành phố F trong đêm, Hàn Dật cảm giác sức lực toàn thân đã bị tiêu hao hết, gần như là hư thoát, ngã chổng vó xuống giường là ngủ thiếp đi.
Hàn Dương đau lòng xoa gương mặt ngủ mê của Hàn Dật, anh thở dài, hôm qua Hàn Dật không nghỉ ngơi nhiều, sợ quấy rầy đến anh nên trốn trong căn phòng chưa từng ở chơi game cả đêm, anh thật sự cần phải nhắc nhở Hàn Dật hai ngày qua cậu chơi rất muộn.
Thật ra Hàn Dương cũng phát hiện cậu khác thường, nhưng anh chỉ nghĩ là do Hàn Dật chơi game mấy ngày liền nên mệt mỏi, còn rơi vào tình cảnh bản thân vẫn luôn không thích nên trạng thái mới không tốt, vì thế anh bỏ qua thời cơ tốt nhất để cứu vãn tất cả.
Hàn Dật ngồi bên ngoài văn phòng của Thẩm Minh Vũ đợi cuộc họp kết thúc, cực kỳ thấp thỏm. Sau khi tìm được bằng chứng cho những gì viết trong cuốn sổ thì cậu không thể không tin rằng trí nhớ của mình có vấn đề, vì trong ký ức của cậu không có bất kỳ sự tình nào liên quan đến người tên là Hàn Ngạo, mặc dù cũng có một số việc khớp với trong ký ức nhưng đó là cậu và Hàn Dương, chứ không phải là cậu và Hàn Ngạo như trong cuốn sổ.
Ghi chép cuối cùng trong sổ là đêm trước ngày sinh nhật tuổi, Hàn Ngạo lên kế hoạch muốn ngả bài với cha mẹ trong ngày sinh nhật, không thấy viết tiếp chuyện sau đó nên cậu mơ hồ đoán được e rằng Hàn Ngạo sẽ chết, thời gian là lớp , chính là khoảng thời gian trí nhớ của cậu có sự chênh lệch lớn nhất, hình ảnh vẫn luôn mơ hồ nhất, vậy sau đó rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Chân tướng của sự việc có lẽ cũng chỉ có Thẩm Minh Vũ mới nói cậu biết.
Cửa văn phòng mở, một vài người phụ trách quản lý bước ra, cô thư ký lập tức đi vào xin chỉ thị, chỉ chốc sau là bước đến trước mặt Hàn Dật nói: “Cậu Hàn, cậu có thể vào.”
Mạch suy tư bị ngắt ngang, Hàn Dật gật đầu với cô, cô gái chìa tay ra dấu mời đi, dẫn cậu vào văn phòng rồi lịch sự báo cho Thẩm Minh vũ ngồi sau bàn làm việc ở đối diện, “Sếp Thẩm, cậu Hàn đến rồi.” Xong đóng cửa đi ra ngoài.
Hàn Dật đứng cạnh cửa, tuy không biểu hiện ngoài mặt nhưng sự căng thẳng đến ngay cả Thẩm Minh Vũ cũng cảm nhận được, y không khỏi nhếch môi, “Haha, ngồi xuống nói chuyện đi, anh biết trong lòng em có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi anh.”
Hàn Dật nghe vậy thì ngồi xuống sofa bên cạnh, do dự lên tiếng: “Em… Em tìm thấy một cuốn sổ của Hàn Ngạo, trong đó viết rất nhiều chuyện em không hề nhớ, ví dụ trong trí nhớ của em thì năm cấp ba anh chỉ học cùng trường với em có một năm, nhưng trong đó lại nói là hai năm, em nhớ mình học lớp là tuổi nhưng trong đó lại nói là tuổi… Trí nhớ của em có vấn đề à?” Mặc dù nó là câu hỏi nhưng thâm tâm cậu biết nó là một câu khẳng định.
“Xem ra đúng là em không nhớ một thứ gì, kỹ thuật của người bác sĩ kia tốt thật đấy!” Ngữ điệu của Thẩm Minh Vũ bình thản tựa như đang thảo luận về tiết trời, “Phải, trí nhớ của em bị chỉnh sửa rồi.”
Hàn Dật giật mình trợn mắt, “Sửa rồi? Là sao?”
“Là cái ý em vừa nghe.”
Hàn Dật suy đoán có lẽ mình gặp sự cố gì đó hoặc bị bệnh gì đó nên ký ức mới có vấn đề, nhưng trước nay cậu không ngờ rằng trí nhớ của bản thân đã bị người ta cố tình động tay, “Đại ca Thẩm, xin anh nói em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?!”
Trái ngược với sự khẩn thiết của Hàn Dật, Thẩm Minh Vũ lại cực kỳ bình thản, y đứng lên vừa nói vừa đi đến trước mặt Hàn Dật, “Anh nghĩ chắc những chuyện trước khi Hàn Ngạo chết em đều đã đọc trong cuốn sổ rồi phải không, Hàn Ngạo chết, tinh thần và tâm lý của em đều chịu đả kích rất lớn, nghĩ đủ cách tự sát đi theo Hàn Ngạo nhưng người Hàn gia canh gác chặt chẽ mỗi ngày, em không thành công, song tình trạng của em không khác xác chết di động là mấy. Trong một năm đó, người nhà em suy nghĩ rất nhiều biện pháp, tìm rất nhiều chuyên gia tinh thần và tâm lý mà cơ thể em ngày càng xấu đi, cuối cùng họ tìm đến một chuyên gia thôi miên, sửa toàn bộ trí nhớ của em, triệt để cắt bỏ Hàn Ngạo ra khỏi ký ức của em, cũng chính vì em không nhớ đến sự tồn tại của Hàn Ngạo và mấy năm sau khi Hàn Ngạo chết nên mới xuất hiện kết quả như thế này.”
Hóa ra là vậy, cha mẹ cũng chỉ là bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định ấy… Lời Thẩm Minh Vũ nói làm Hàn Dật lặng đi một lúc mới hỏi tiếp: “Vậy… Hàn Ngạo chết như thế nào?”
Sắc mặt Thẩm Minh Vũ bỗng trở nên khó xem, ngữ điệu cũng hung hãn, “Chết thế nào á?! Dĩ nhiên là chết vì em! Ngày sinh nhật tuổi của hai đứa, vì cứu em mà em ấy bị xe tông, bị cán chết! Lúc đó máu và não em ấy còn văng đầy lên mặt em! Em quên hết rồi… Ha… Hahahahaha…” Thẩm Minh Vũ cười điên loạn, dựa sát mặt mình vào mặt Hàn Dật, đối mặt với cậu, “Thế này này, bắn ‘phụt ~’ tung tóe lên người em!”
Khoảng cách gần kề làm hơi thở nóng rực của Thẩm Minh Vũ phả lên mặt Hàn Dật theo tiếng “phụt ~”, trong nháy mắt làm cậu có ảo giác hỗn loạn tựa như thật sự có máu và não văng lên người mình. Sắc mặt Hàn Dật cũng tái mét, tuy không nhớ nhưng hình như cơ thể cậu vẫn còn ấn tượng với loại cảm giác kinh khủng ấy.
“Hahahahahaha…” Thẩm Minh Vũ nhích người ra, nhưng vẫn cười không ngớt, khóe mắt cũng ứa lệ.
“Đại ca Thẩm, anh vẫn ổn chứ?” Dù Hàn Dật đang tâm loạn như ma nhưng cậu vẫn nhận ra trạng thái của y rất bất thường.
Thẩm Minh Vũ dựa vào chút lý trí còn sót lại, móc thuốc mang theo ra nuốt xuống vài viên mới trả lời: “Anh rất khỏe, khỏe nhất trong ba năm qua.” Nói xong Thẩm Minh Vũ ngã ngồi xuống ghế xoay, thần sắc mệt mỏi xoa huyêt thái dương, “Hàn Ngạo yêu em đến thế, Hàn Ngạo có thể không màng đến tính mạng của bản thân vì em, thế mà các người lại đối xử với em ấy như vậy ư? Khi em vui vẻ trong bữa tiệc sinh nhật dối trá kia thì Hàn Ngạo lại phải nằm dưới phần mộ lạnh lẽo, không có lấy một người nhớ đi cúng bái em ấy! Còn người em ấy yêu nhất thì… chẳng hề nhớ gì về em ấy, chỉ biết lầm tưởng tình yêu dành cho người anh lớn Hàn Dương – thế thân của em ấy, vì ám thị của ông bác sĩ kia!”
Câu cuối của Thẩm Minh Vũ đâm tim Hàn Dật đau nhói, cậu theo bản năng phản bác như đang an ủi mình: “Xưa nay em không xem Hàn Dương là thế thân của ai, em yêu anh ấy.” Rõ ràng lời cậu nói không đủ tự tin, từ khi phát hiện trí nhớ của mình có vấn đề thì cậu vẫn luôn trốn tránh, vì cậu cũng bắt đầu hoài nghi có lẽ tình yêu mình dành cho Hàn Dương là kết quả “chuyển dời tình cảm” sau khi ký ức bị bóp méo lung tung. Cậu không có ký ức của quá khứ, dù biết rõ đó là sự thật nhưng cũng không thể nói không yêu Hàn Dương là không yêu nữa.
“Hừ!” Thẩm Minh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, y nói khinh thường: “Ngay cả rốt cuộc bản thân yêu ai mà em cũng không rõ thì em có tư cách nói yêu sao?!”
Trong khoảng thời gian ngắn cả hai đều không ai nói tiếp, Hàn Dật cúi đầu không thể phản bác, còn Thẩm Minh Vũ thì vui sướng vì phát tiết được nỗi oán hận tích tụ đã lâu, đến tận khi Hàn Dật đứng dậy rời đi, y vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.
Nếu không phải Hàn Dật lung lay ý chí thì sao thôi miên thành công được? Nếu tình yêu Hàn Dật dành cho Hàn Ngạo kiên định thì dù có cưỡng chế thôi miên cũng không thể làm cậu quên bẵng Hàn Ngạo, nếu là Thẩm Minh Vũ y thì… Nhưng cõi đời này nào có nếu như.
Hết .