Trong lúc đợi Bạch Hoa và vị tiên sinh già đến nhà, Hàn Dật từng suy đoán rất nhiều khả năng sẽ xảy ra, song cậu tuyệt đối không ngờ đến tình huống hiện tại.
Từ khoảnh khắc mở cửa, vị tiên sinh già mặc trường bào màu xanh kỳ lạ không những không đáp lại lời chào hỏi của Hàn Dật mà còn nhìn chòng chọc cậu trong khoảng cách gần như muốn dí vào mặt cậu, cho dù Hàn Dật tránh né thế nào thì ông ấy cũng sẽ duy trì khoảng cách ấy đi theo như cái bóng, ngay cả Bạch Hoa thô kệch cũng bắt đầu giải vây cho cậu.
“À… Hàn Dật, vị này là đại sư Chu từng giúp tao. Đại sư Chu, đây chính là Hàn Dật bạn cháu cần giúp đỡ.” Bạch Hoa lúng túng giới thiệu cả hai, cũng cẩn thận kéo kéo đại sư Chu.
Đại sư Chu bị Bạch Hoa ra hiệu ngầm mà vẫn không quan tâm, hưng phấn nhìn chòng chọc Hàn Dật gật gù: “Ừ… Không sai, không sai, chính là nó.”
Hàn Dật bị nhìn thì rất khó chịu, cậu hơi nghiêng mặt cứng nhắc mời: “Đại sư Chu, chúng ta vào phòng ngồi đã.”
Nói chuyện trong khoảng cách cực gần, rốt cuộc đại sư Chu cũng trở lại bình thường, ông đứng thẳng người, chắp hai tay sau lưng gật gù theo hai người vào phòng khách, ngồi lên chiếc sofa mới tinh.
Hàn Dật lén đặt định nghĩa lập dị cho đại sư Chu, cậu cầm bình trà ngon trên bàn rót một chén cho ông ấy, đang tổ chức lại ngôn ngữ để nói chuyện thì người đối diện mở miệng trước.
“Cậu không cần nói, ta biết ý cậu, thật ra lúc cậu còn nhỏ xíu ta đã gặp cậu rồi.” Nói xong ông liếc sang Bạch Hoa bên cạnh, mới tiếp lời: “Hôm ta gặp nó đã đoán được ngày hôm nay cậu ắt sẽ tìm ta.”
Hàn Dật và Bạch Hoa nghe xong câu đó đều ngẩn người, thầm thắc mắc không biết ông ta thật sự có chút căn cơ hay chỉ đang cố làm ra vẻ bí ẩn. Hàn Dật ngay lập tức chắc chắn mình không có ấn tượng nào với ông ta, nhưng vẫn biết thời biết thế hỏi: “Lời đại sư nói là sao?”
“Mặc dù ta rất muốn tâm sự với cậu nhưng hiển nhiên bây giờ không phải cơ hội tốt để nói tường tận.” Ông ta chỉ về phía cửa sổ ra hiệu, sắc trời ngoài đó đã sập tối từ lâu, “Ta chỉ hỏi cậu, cậu cũng biết hắn và cậu cực kỳ thân cận, không còn hắn thì cậu sẽ hối hận chứ?”
Bọn họ sợ đánh rắn động cỏ nên nói chuyện đều có phần che giấu, lời đại sư Chu hỏi nằm ngoài suy đoán của Hàn Dật. Hàn Dật ngẫm nghĩ, tự động quên đi thâm ý trong lời nói ấy mà khẳng định chắc nịch: “Tất nhiên sẽ không hối hận!” Tên đó quấn lấy cậu, hơn nữa còn tạo thành uy hiếp với mạng sống của cậu và người nhà, diệt trừ hắn thì hiển nhiên sẽ không có gì mà hối hận.
Đại sư Chu nghe xong quan sát Hàn Dật một hồi, thấy vẻ mặt cậu không có gì là do dự thì đứng phắt dậy: “Được, vậy theo ý cậu!” Song song đó, ánh hoàng hôn cuối cùng ngoài cửa sổ cũng lụi tắt, trong giây khắc từ ống tay áo rộng của ông ta vung ra một sợi dây dài màu vàng.
Hàn Dật còn chưa hiểu tình huống thì sợi dây dài bị đại sư Chu vung mạnh lên phát ra tiếng “chát”, trong không khí bốn phía tràn ngập khói trắng, nhiệt độ trong phòng cũng nhất thời giảm xuống, có thể cảm nhận rõ ràng trong góc phía sau bên trái Hàn Dật truyền đến từng cơn gió lạnh, câu theo bản năng quay đầu nhìn về góc đó, nơi vốn dĩ không có ai lại mơ hồ xuất hiện một bóng người cực mờ ảo trong làn khói trắng, quanh thân còn quấn quanh vài lằn khói màu đỏ.
Sau khi thấy, đại sư Chu đột nhiên giận dữ mắng: “Nghiệp chướng! Ban đầu còn nể tình mi vẫn còn quyến luyến, muốn tha cho mi một mạng, mà không ngờ mi đã phạm vào quá nhiều nghiệt trái! Hôm nay ắt không tha cho mi!” Dứt lời ông quất bay sợi dây trong tay, bóng người trong góc tường cũng vụt biến, ông trở tay nắm lại, sợi dây dài như mọc ra con mắt trở về trên tay ông.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, đến khi Hàn Dật hiểu được thì đại sư Chu đã đuổi theo bóng người đó rời đi. Lúc này trời đã tối, trong phòng vẫn chưa mở đèn, bị sương trắng càng lúc càng dày bao quanh, Hàn Dật không thấy rõ tình huống xung quanh, chỉ có thể lắng nghe âm thanh trong nhà đoán họ đang đấu với nhau, cậu và Bạch Hoa đều ngồi xổm xuống co cụm người lại trong vô thức.
Bạch Hoa dịch người đến gần Hàn Dật, cũng vươn cổ nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nhưng ngoại trừ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đại sư Chu quát và tiếng dây dài quất đánh thì tên kia không có chút tiếng động nào. Đây lại chứng minh bóng người mờ ảo xuất hiện lúc nãy quả đúng là quỷ như suy đoán, nghĩ vậy Bạch Hoa bất giác dựng thẳng lông tơ, lo lắng thúc cùi chỏ Hàn Dật bên cạnh nói nhỏ: “Tà ma quá…”
Hàn Dật im lặng nhìn Bạch Hoa, trong tâm và trong đầu cậu đều trống rỗng, nỗi lo những ngày qua rốt cuộc sắp được giải quyết nhưng cậu lại không thấy chân thực mấy, không thể nói là hoảng sợ hay vui sướng, vừa chờ đợi vừa nhớ lại tình huống quái lạ ban nãy, cậu thấy khiếp đảm không giải thích được, cơn khiếp đảm này đạt đỉnh điểm cao nhất khi nghe thấy câu “Hồn tán đi!” của đại sư Chu, tim như bị xoắn lại, cậu không kìm được nắm chặt vạt áo trước ngực.
“Hahahaha!” Tiếng cười đắc thắng của đại sư Chu truyền từ xa đến gần, một tay ông ta còn cầm sợi dây dài vẫn chưa thu hồi, một tay vỗ lên vai Hàn Dật nói: “Xong! Tuy cuối cùng để hắn chạy trốn nhưng tên nhóc đó đã bị chú tán hồn của ta làm bị thương, đêm nay trước giờ chắc hẳn sẽ hồn phi phách tán!”
Hàn Dật nghe xong thì sững sờ lặp lại: “Hồn phi phách tán ư?” Bốn chữ “hồn phi phách tán” làm lòng Hàn Dật khá buồn bực, vậy nghĩa là “hắn” thật sự biến mất trên thế gian, sẽ không có luân hồi, càng không có kiếp sau? Hàn Dật chợt thấy trống vắng trong lòng, nhưng vì sao lại có cảm xúc ấy? Đáng lẽ cậu nên sung sướng, thở phào nhẹ nhõm mới đúng chứ…
“Đúng vậy, hắn đã hại quá nhiều mạng người, sát nghiệt quá nặng, muốn siêu độ là không thể.” Nói xong đại sư Chu như sực nhớ ra gì đó, lấy một cái hộp nhỏ từ trong ống tay áo rộng thùng thình ra, mở nó, dùng hai ngón tay quệt một ít thứ màu vàng rồi nhanh chóng vẽ lên trên trán Hàn Dật, “Ta vẽ đạo chú cho cậu, củng cố dương khí để chắc chắn hơn, không thể nhìn thấy hình vẽ nhưng qua đêm nay cậu mới được tắm.”
Bạch Hoa tôn kính khen ngợi: “Đúng là đại sư Chu lợi hại! Một chốc là giải quyết xong rồi.”
“Dù sao cũng chỉ là một tên quỷ nhỏ mà thôi, còn rất non! Song chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà có thể làm mưa làm gió như thế, xem ra cũng hiếm gặp, chừng hai năm nữa sợ là sẽ thành họa lớn. May mắn hôm nay gặp phải ta, nếu là người khác thì khó nói.” Đại sư Chu đấu pháp chiến thắng xong tâm trạng rất tốt, vung nhẹ tay áo mấy lần, sương mù bao quanh lập tức tản đi, ông nhàn nhã ngồi xuống sofa, cầm chén trà trước đó không động vào uống một ngụm, khen: “Được, trà ngon! Các cậu cũng ngồi đi, hiện tại chúng ta có thể an tâm tâm sự rồi.”
Bạch Hoa kéo Hàn Dật vẫn thất thần từ lúc nãy ngồi xuống, y tò mò hỏi: “Phải rồi, ngài nói gặp Hàn Dật lúc còn nhỏ là sao?” (truyện được đăng tại wordpress và wattpad kuroneko)
“Thật ra cũng đơn giản, lúc cậu còn chưa chào đời thì bà cậu từng dắt mẹ cậu đến tìm ta tính một quẻ, sau khi cậu sinh ta còn chế bùa hộ mệnh cho cậu, chúng ta xem như có duyên.”
“Ồ, hóa ra là vậy.” Đáp án bình thường làm Bạch Hoa khá thất vọng.
Còn Hàn Dật nghe xong thì cứng đờ, vội hỏi: “Đại sư, nói vậy ông đã gặp tôi và anh hai?”
“Tất nhiên là đã gặp, khi ấy các cậu chỉ cao như thế này.” Đại sư Chu dùng tay so sánh chiều cao của hai đứa trẻ trong trí nhớ, ngữ điệu không khỏi có chút bùi ngùi, “Còn giờ đã lớn vậy rồi, chỉ đáng tiếc… đứa kia lại biến thành ác quỷ, bị ta đánh cho hồn phi phách tán.”
Câu đó làm đầu Hàn Dật nổ tung, cậu lập tức xâu chuỗi lại những chi tiết mình đã không chú ý và cảm giác bất an mơ hồ từ nãy giờ, một khả năng xuất hiện làm cậu bật thốt lên: “Chẳng lẽ quỷ hồn mới vừa rồi chính là Hàn Ngạo sao?!”
Đại sư Chu nghe vậy cũng sửng sốt, “Cậu không biết là hắn?!” Không lẽ ông tính sai? Đại sư Chu ngẫm nghĩ một lúc xong bỗng vỗ đùi, nói: “Ôi chao! Là ta sơ suất, cứ tưởng cậu đã biết thân phận của hắn nên mới tìm đến ta…” Ông ta áy náy nhìn Hàn Dật, thấy sắc mặt của cậu tái mét bèn an ủi: “Cậu cùng đừng đau khổ quá, suy cho cùng hắn không phải là người thuộc cõi đời này, còn phạm vào nghiệt trái tày trời, nếu không kết liễu thì sớm muộn gì sẽ thành mối họa cho cả gia đình, chuyện hôm nay cũng là do trời cao định từ trước, cậu đừng nghĩ quá nhiều.”
Hàn Dật nghe ông nói thì vẫn cúi đầu im lặng, Bạch Hoa rơi vào sương mù trước tình huống hiện tại không biết nên nói gì, bầu không khí lập tức rơi vào cảnh lúng túng lạ thường, kẻ đầu têu đại sư Chu cũng nhận ra, ông gãi đầu nói, “Phải rồi! Ta còn có việc phải làm, đi trước đây!” xong ông ta bỏ đi như bay.
Hết .