giờ sáng, cả khu phố đã chìm vào giấc ngủ say.
Ngay khi vừa mới bước vào khu dân cư, Hề Gia đã cảm nhận ở đây có gì đó không ổn.
Khu dân cư này mới được xây dựng các đây vài năm và nằm trong khu đô thị phát triển của Tô Châu, cạnh hồ Cảnh Độc.
Đứng trên tầng bảy, bạn có thể nhìn thấy những con đường ở cao băng qua hồ và hồ Cảnh Độc từ đằng xa.
Đây cũng là một tòa nhà của khu trường học.
Nếu không phải nhà cũ của Hề Gia bị phá dỡ, được một khoản bồi thường, cậu căn bản cũng không mua nổi nơi này.
Vì ở đây gần khu công nghiệp Sáng Tạo nên nhiều cư dân ở đây là lập trình viên.
Lập trình viên lương cao nhưng hầu như phải làm rất khuya, đừng nói là rạng sáng giờ, ngay cả giờ sáng cũng có những lập trình viên mới đi làm về, cho nên tuyệt đối không thể nào yên tĩnh như vậy, một ánh đèn, một âm thanh đều không có.
Lông mày của Hề Gia khẽ nhíu lại, mà bên cạnh cậu Bùi Ngọc đang vẽ bùa chú trên không.
Lá bùa hắn vẽ nhạt hơn rất nhiều mà Diệp Kính Chi vẽ trên cửa Hề Gia, sau khi hoàn thành nét cuối cùng thì bỗng nhiên khu dân cư tràn ngập ánh sáng vàng.
"Đi!"
Ngay sau đó, con ngươi của Hề Gia co rút lại, kinh ngạc nhìn thấy một luồng khí đen bao trùm toàn bộ khu dân cư.
Bùi Ngọc cũng không nghĩ sẽ thấy trước mắt một cảnh tượng như vậy.
Khu dân cư này có hai dãy nhà, diện tích cực kỳ rộng lớn, mà giờ phút này, luồng khí âm mạnh mẽ và u ám đang vây quanh khu dân cư, biến nó thành một nơi hoàn toàn im lặng.
Một cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào nhưng vừa mới tới cửa khu phố đã bị âm khí dày đặc kia đánh tan.
Bùi Ngọc ngạc nhiên hỏi: "Âm khí dày đặc như vậy, Hề Gia, là do anh tạo thành?"
Lúc bước vào khu dân cư, Hề Gia đã cảm thấy có gì đó không ổn, cũng cảm giác được một luồng âm khí mơ mơ hồ hồ.
Bây giờ nhìn thấy độ hoành tráng của luồng âm khí này, cậu nói: "Không phải tôi! Lúc tôi rời đi hai ngày trước, nó không phải như vậy.
Bùi Ngọc, anh có tìm ra được chỗ nào mà âm khí nặng như vậy không?"
Bùi Ngọc lắc đầu: "Cửa âm mở giờ Tý, đó là lúc âm dương cực thịnh.
Bây giờ đừng nói là khu dân cư của anh, ngay cả ngoài đường cũng có chút âm khí mờ nhạt và một vài linh hồn lang thang.
Sư phụ tôi và Diệp Diêm Vương có thể tìm ra nguồn gốc của âm khí vào rạng sáng nhưng tôi thì không thể, tôi phải đợi đến khi dương khí trừ tà mới tìm được nguyên nhân."
Giờ Tý (子时): từ h đến h sáng, theo giờ của TQ xưa
Vì không thể tìm ra nguyên nhân nên cả hai đi vòng vòng trong khu dân cư một lát rồi về nhà.
Hề Gia không phải là thiên sư bắt quỷ, cậu không thể sử dụng phép thuật, chứ đừng nói với việc tìm quỷ.
Còn Bùi thần côn bên cạnh cậu, người tự nhận là lãnh đạo thế hệ trẻ gì đó, lại không đáng tin cậy, đúng là thần côn.
Chờ đến trưa ngày thứ hai, khi dương khí cực thịnh, Bùi Ngọc cầm một chiếc la bàn bí ẩn to bằng lòng bàn tay, thần hồn nát thần tính mà đi loanh quanh trong khu dân cư.
Hắn cứ nhìn xuống la bàn, rồi lại nhìn lên các tòa nhà xung quanh và cách bố trí cây cối, đang lẩm bẩm những từ bằng một giọng rất nhỏ, khiến người ta không thể nghe rõ.
Vào ban ngày, khu dân bỗng trở lại bình thường.
Hôm nay là ngày làm việc, không có nhiều người trong đây, chỉ có vài phụ nữ nói chuyện phiếm và tản bộ trong vườn, còn có một vài người già đang tập thể dục.
Hề Gia đi theo Bùi Ngọc, mặt không cảm xúc mà nhìn dân cư ở đây.
Cậu chưa bao giờ cùng những người này tiếp xúc nhiều, hoặc có thể nói mấy năm nay, cậu rất ít đi ra ngoài, bởi vì không muốn những người xung quanh mình nhiễm phải âm khí, lại sinh ra bệnh tật hoặc tai nạn.
Sáng nay, Hề Gia tự mình nói vài lời với Vô Tướng Thanh Lê, hy vọng nó có thể giúp mình ngăn chặn âm khí, không ngăn cản việc bản thân cậu có thể nhìn thấy được âm khí.
Hề Gia cũng không ôm quá nhiều hy vọng nhưng viên Vô Tướng Thanh Lê này thực sự có linh tính, tuy không cần phô trương quá nhiều, chí ít có thể không cần dựa vào bùa chú của Bùi Ngọc mà trực tiếp nhìn thấy khí đen bao trùm khu dân cư.
Nhưng bây giờ trước mắt Hề Gia, trên mặt những dân cư này đầy khí đen.
Khí đen giống như một cái mặt nạ bảo hộ đen, che kín khuôn mặt của họ nhưng bọn họ hoàn toàn không biết gì, mỗi vẻ mặt đều cứng ngắc làm việc của mình.
Đang là nói là chuyện phiếm nhưng vẻ mặt rất kỳ quái, đôi mắt đờ đẫn như đang nhìn vào một đám mây không khí, nói là đang tập thể dục nhưng anh ta còn không có vặn xương khớp, cả người giống như một thây ma, làm những động tác kỳ quái.
Trong đây, ngoại trừ Hề Gia và Bùi Ngọc, những người khác giống như những con rối gỗ, vô thức làm những động tác sinh hoạt thường ngày.
Bùi Ngọc nói: "Trước mắt phải tìm ra được ngọn nguồn, đừng làm quấy rầy họ trong lúc này.
Trong du hồn có một loại quỷ, bọn chúng qua giờ cũng sẽ không đầu thai, bởi vì chúng quên mất mình đã chết.
Vào lúc này anh không thể nói với chúng rằng: "Anh đã chết", chúng sẽ sợ hãi, hồn phi phách tán.
Anh phải làm mọi cách để ý thức bọn chúng được là chính mình đã chết rồi, lúc này mới có thể đầu thai chuyển thế.
Những người này cùng du hồn có vài phần giống nhau, do đó không nên hành động hấp tấp."
Hề Gia vốn dĩ cũng không muốn nhắc nhở những người này, cậu chỉ đứng quan sát từ xa chứ không hề tới gần.
Hai người đi kiếm hết ba vòng trong đây, khí đen dày đặc, căn bản là không có cách dựa vào mức độ của khí đen mà kiếm ra được nguồn gốc.
Bùi Ngọc tỏ vẻ lo lắng, còn Hề Gia thì đứng lại, thần sắc khó hiểu nhìn mấy đứa trẻ đang chơi ở phía xa.
Đáng lẽ đây là thời điểm mấy đứa trẻ phải ngồi ở trường nhưng ở khu vui chơi giải trí của khu dân cư, có ba đứa đang ngồi trong hố cát và nghịch cát.
Chúng dường như chỉ mới ba bốn tuổi, chắc còn chưa đến tuổi đi mẫu giáo.
Hai đứa trẻ xúm nhau xây lâu đài, đứa còn lại thì ngồi xổm một mình trong hố cát, xúc cát, chất đống cát.
Hề Gia đứng xa xa mà nhìn, ánh mắt dần dần mơ hồ như vừa nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Trên sân rất náo nhiệt, trẻ con ở đây đều chơi đùa rất vui vẻ, có một bóng nhỏ núp sau góc tường, nhìn chúng mà ghen tị.
Cuối cùng, nó không nhịn được giơ chân bước qua, nhưng cánh tay nhỏ bé của nó đã bị giữ chặt từ phía sau.
Xoay người, một người đàn ông trung niên với ánh mắt dịu dàng cúi xuống, xoa nhẹ mái tóc của nó, nói nhỏ: "Gia Gia, không ra đó được, ba chơi với con được không?"
Khẽ thở dài, Hề Gia di chuyển tầm mắt, đi về phía trước.
Cậu vừa mới đi một bước, thì nghe một tiếng "Ầm" rất lớn phát ra từ khu trò chơi bên kia, cậu vội quay đầu lại thì thấy cậu bé một mình kia đột nhiên ngã xuống đất, trán va vào xi măng trên thành hố cát.
Hề Gia mở to mắt chạy tới.
"Có đau không em, có sao không? Em đập vào đâu vậy..."
Hai đứa trẻ đang chơi đùa trên bãi cát cách đó không xa chỉ liếc mắt nhìn qua đây, cũng không có ý sẽ đến giúp đỡ.
Hề Gia bế cậu bé lên.
Vốn tưởng đầu đứa nhỏ sẽ chảy máu, ai ngờ trán đứa nhỏ chỉ là bầm tím một mảng lớn, không có máu chảy.
Hề Gia có chút giật mình.
Đứa trẻ này có vẻ rất ngoan và ít nói, nó nhẹ nhàng lắc đầu, nhấp miệng không nói lời nào.
Cũng không nói đau, cũng không khóc, cứ như vậy mà im lặng cúi đầu, giống như mình đã làm sai chuyện gì.
Hề Gia nhẹ giọng hỏi: "Nhà em ở đâu vậy, anh đưa em về nhà."
Cậu bé vươn tay, chỉ về tòa nhà xa xa.
Hề Gia quay lại thấy Bùi Ngọc đã đi rất xa, căn bản không để ý tới tình huống của cậu.
Dù sao cũng chỉ là đưa một đứa bé về nhà, cũng chả mất bao nhiêu thời gian, vì thế cậu trực tiếp bế cậu bé đi về hướng tòa nhà kia.
Khuôn mặt cậu bé có hơi u ám, dường như nó chưa bao giờ được ôm như vậy.
Cái đầu nhỏ chôn chặt trong lồng ngực Hề Gia.
Nó không nói gì cả nhưng mỗi khi Hề Gia hỏi nó sống ở tầng mấy, nó sẽ lại ngẩng đầu lên và chỉ về một hướng nhất định.
Ba phút sau, Hề Gia rời khỏi thang máy.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại sau lưng, ánh đèn đột nhiên tối sầm lại, ý cười trên mặt Hề Gia dần nhạt đi, cậu cúi đầu nhìn về phía một chậu màu đen đốt tiền giấy ở góc tường.
Tầng này chỉ có hai căn nhà, giữa hai căn nhà có đặt một bồn thiết màu xám.
Trong không khí tràn ngập mùi khét, tờ tiền giấy trắng bị cháy thành tro đen, chỉ còn lại một chút mép chưa cháy hết.
Tro giấy bay trong không khí, ngọn đèn trên trần thì bị hỏng, một tia nắng yếu ớt chiếu từ cầu thang đến, hòa với tiếng nước chảy róc rách từ đâu đó khiến không gian càng thêm u ám.
Yên tĩnh, lạnh lẽo, không bóng người.
Hề Gia rũ mắt, nhàn nhạt hỏi: "Nhà nào?"
Cậu bé chỉ về phía trước.
Hề Gia bình tĩnh ôm đứa bé, đi tới trước cửa nhà, nhẹ nhàng gõ cửa.
Trong nhà dường như không có ai, tiếng gõ cửa vang vọng ngoài hành lang.
Rõ ràng là trong một tòa nhà chật hẹp nhưng vào lúc này, một cơn gió âm lạnh không biết chỗ nào thổi tới, từ lòng bàn chân hướng lên trên, khi cơn gió đen ập đến lồng ngực, Hề Gia nheo mắt lại, giữa các ngón tay bao quanh bởi luồng hơi thở đẫm máu
Đúng lúc này, viên xúc xắc đồng đột nhiên từ trong quần áo nhảy ra, lơ lửng trên không trung, chấn động mạnh một cái.
Bùm!
Gió âm trong chốc lát liền tiêu tan, Vô Tướng Thanh Lê xoay hai lần rồi trở lại quần áo.
Lúc này, trong nhà vang lên tiếng bước chân nặng nề, giống như tiếng kéo lê của vật gì đó trên sàn, nghe rất nặng nề, âm thanh ấy càng đến gần càng lớn, cuối cùng dừng lại trước cửa.
Mắt mèo chuyển màu, có người nhìn Hề Gia ngoài cửa qua lỗ tròn nhỏ này.
"Kétttt"
Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, một người phụ nữ trẻ tuổi và hốc hác đứng ở cửa, dửng dưng nhìn Hề Gia.
Đứa nhỏ giãy dụa muốn nhảy ra khỏi vòng tay của Hề Gia, bước nhanh vào nhà, nấp sau người phụ nữ, cúi đầu rụt rè nhìn Hề Gia.
Hề Gia nhìn người phụ nữ và người phụ nữ cũng nhìn cậu.
Cánh tay phải của người phụ nữ bị quấn băng treo trên cổ, trong đôi mắt đen láy không có tia sáng nào, phảng phất như nước đọng nặng nề, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hề Gia.
Cô trang điểm đậm, hai gò má đỏ như máu, sắc mặt trắng bệch trông đáng sợ, giống như một thi thể nữ được trang điểm đậm chuẩn bị liệm, im lặng nhìn chằm chằm.
Không khí nồng nặc mùi tro giấy cháy khét, một lúc lâu sau, Hề Gia mới cười nói: "Đứa nhỏ vừa rồi vô tình té xuống đất."
Người phụ nữ vẫn nhìn cậu chằm chằm, không nói gì.
Hề Gia lại cười nói: "Tầng này có ai vừa mới qua đời sao?"
Người phụ nữ tại tiếp tục im lặng nhìn cậu.
Sau một lúc, ngay lúc Hề Gia định hỏi lại, đứa bé duỗi tay chỉ về hướng đối diện.
Giọng nói thô ráp và lạnh lùng của người phụ nữ vang lên: "Nhà ông nội đối diện, mới mất ba ngày trước."
Hề Gia giật mình ngẫng đầu lên, chỉ nghe thấy một tiếng "Rầm", cánh cửa đột nhiên đóng lại trước mặt.
"Đinhhh..."
Thang máy đột nhiên dừng lại sau lưng Hề Gia.
Cậu vẫn đứng trước cánh cửa này và chưa hề chạm vào nút thang máy, vậy mà thang máy đã dừng ở tầng này rồi.
Một cảm giác ớn lạnh da đầu từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, rõ ràng hành lang không có gió, nhưng trong chậu sắt trong góc, bụi giấy bay dữ dội trong không khí, rơi từng chút lên tóc Hề Gia.
Một tiếng động vang lên, cửa thang máy đột ngột mở ra sau lưng anh.
Hề Gia nghiêm nghị quay người lại, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, hơi thở máu lạnh vướng víu giữa các ngón tay, chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy một giọng nói kích động.
"Tôi vừa nói cái gì? Tôi nhất định có thể tìm được! Ể? Hề Gia, tại sao anh lại ở đây? Anh cũng tìm không thấy, đúng không? A! Nhìn xem! Ở đây có giấy tiền vàng bạc.
Hẳn là vừa mới chết, chỉ một trong hai gia đình này, chắc chắn có vấn đề.
Ngay khi kim la bàn của tôi vừa mới đến đây, nó liền trở nên hỗn loạn.
Âm khí lệ quỷ này quá mạnh.
Tôi đã từng nhìn thấy nó trong đời, chỉ yếu hơn anh mà thôi."
Hề Gia: "..."
Bùi thần côn mắt một mí ríu rít nói, vừa nãy thật vất vả mới tìm thấy bầu không khí kỳ quái như vậy, vậy mà trong nháy mắt đã tiêu tan: "Nếu la bàn của tôi chạm vào anh, vậy không phải loạn, hẳn là phế rồi.
Anh không nên coi như không có chuyện gì.
Đừng tháo Vô Tướng Thanh Lê ra, nếu không la bàn của tôi mà bị hỏng, tôi không biết khóc sao luôn đó.
Anh đó, âm khí còn lợi hại hơn quỷ nữa, sự lợi hại của tôi không phải là xem anh là quỷ để mà bắt, chỉ cần đổi lại là người khác..."
Hề Gia không thể nhịn được nữa: "...Im miệng!"
Tác giả có điều muốn nói:
Vô Tướng Thanh Lê: Bổn bảo bảo lúc đầu được đặt một cái tên nghe rất lạnh lùng, kiêu sa: Vô Tướng Thanh Lê! Nhưng mọi người sao lại kêu cho bé là Thanh Lê Ngũ Vị, thậm chí còn là Năm Hộp Thanh Lê!!! A a a a tên đó không thể hiện được khí chất của bé, bé giậnnn (ノ`Д?)ノ!!!.