Edit: Sahara
Con Huyết Hổ này đã đột phá cảnh giới Thần Tôn, hơn nữa, trong cảnh giới Thần Tôn, có rất ít người có thể đánh bại nó.
Có nó bảo vệ, Vân Lạc Phong tất nhiên sẽ không có gì nguy hiểm.
Như vậy, cho dù độc trong người mình phát tác, mình cũng không cần lo nữ nhi có gì nguy hiểm.
Bỗng nhiên, một giọng cười lạnh lùng vang lên giữa trời. Vừa nghe thấy giọng này, Bạch Linh liền biến sắc.
"Ha ha.. Trước đó ta đã thấy tò mò, vì sao lại có người lớn lên giống muội như vậy? Bây giờ coi bộ, các người giống nhau như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân."
Giữa không trung, một người đàn ông chậm rãi đáp xuống đất, ông ta chắp tay sau lưng, đôi con ngươi lạnh lùng âm trầm nhìn chằm chằm vào Bạch Linh.
"Sư muội, chẳng trách dù ta có đối tốt với muội thế nào, muội cũng đều không chút động lòng. Thì ra, muội đã sớm gả cho người khác." Người đàn ông kia từ từ đi đến gần Bạch Linh, ông ta hất cằm mang theo vẻ ngạo mạn: "Tại sao người đàn ông khác có thể có được muội, còn ta lại không được? Trước kia ta còn tưởng muội rất thuần khiết, nên mới không chấp nhận ta, nào ngờ, muội chẳng qua cũng chỉ là thứ hạ tiện từng bị người khác đè trên giường mà thôi!"
Vụt!
Một tia sáng từ đối diện đột ngột phóng tới, người đàn ông kia nhanh mắt lập tức nghiêng người né tránh. Kiếm quang chém vào một cây cổ thụ sau lưng ông ta, tức khắc, cả cây cổ thụ bị chém đứt lìa, đổ ập xuống.
Một thân bạch y như tuyết, diện mạo trẻ trung đẹp nghiêng nước nghiêng thành. So với vẻ đẹp mờ ảo như tiên nga của Bạch Linh, Vân Lạc Phong lại có phần tà khí.
Ánh mắt Vân Lạc Phong ngạo nghễ, như quân lâm thiên hạ: "Mẹ ta chướng mắt ông, đương nhiên là vì ông không ưu tú bằng cha ta!"
Người đàn ông kia nheo mắt, sát khí dâng lên.
"Ta không ưu tú bằng người đàn ông kia? Đúng là nực cười! Ta là minh chủ liên minh Tự Do, sau này, cả Phong Vân Đại Lục đều thuộc quyền sở hữu của ta! Ngươi lại dám nói ta không ưu tú bằng một người đã chết?"
"A~?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: "Ngại quá đi! Trùng hợp thay, đúng lúc ta cũng có hứng thú với Phong Vân Đại Lục, vì thế.... Sợ là ông không thể làm chủ nhân của cái đại lục này đâu."
Tích tắc sau đó, người đàn ông kia phát động khí thế, quanh người nổi lên gió lốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Nha đầu, ngươi muốn chết đúng không?"
Toàn bộ không trung bỗng trở nên âm u, mây đen giăng đầy trời.
"Phong Nhi, cẩn thận!"
Bạch Linh vội tới chắn trước mặt Vân Lạc Phong, mặt không đổi sắc nhìn người đàn ông kia.
"Ngươi làm khó một đứa bé thì được xem là bản lĩnh gì chứ? Cả ta ngươi đánh còn không lại, thì lấy tư cách gì so sánh với phu quân ta?"
Người đàn ông kia bật cười ha hả, gió càng thổi lớn hơn, thiên địa thất sắc.
"Ta đánh không lại ngươi? Sư muội, nếu thật đúng là như vậy, thì chi bằng bây giờ chúng ta đánh một trận đi, sao hả?"
Bạch Linh cười khẩy châm chọc: "Nếu ngươi thật có bản lĩnh đánh thắng ta, vậy còn hạ độc ta làm gì? Đợi ta giải được độc rồi, ta sẽ làm cho ngươi phải quỳ xuống xin tha!"
Giải độc?
Người đàn ông kia khinh thường, cả đời này, ngươi cũng đừng hòng giải được độc.
Đương nhiên, người đàn ông kia cũng biết Bạch Linh đang dùng kế khích tướng mà thôi, muốn làm cho ông ta rời khỏi đây. Đáng tiếc, ông ta sẽ không để Bạch Linh được như ý.
"Bạch Linh, nếu muội muốn con gái mình được sống thì mau đi theo huynh. Bằng không, ta sẽ bóp chết nó."
Người đàn ông kia hất cằm, thần sắc vô cảm.
Sắc mặt Bạch Linh lại trầm xuống, bà liếc nhìn Huyết Hổ một cái, ý bảo nó mau đưa Vân Lạc Phong chạy đi.
Nếu nơi này chỉ có một mình người đàn ông kia, có lẽ Huyết Hổ còn có cơ hội...
Nhưng Bạch Linh chợt nhìn thấy, phía sau người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện thêm mấy người. Bạch Linh nheo mắt lại....
Con Huyết Hổ này đã đột phá cảnh giới Thần Tôn, hơn nữa, trong cảnh giới Thần Tôn, có rất ít người có thể đánh bại nó.
Có nó bảo vệ, Vân Lạc Phong tất nhiên sẽ không có gì nguy hiểm.
Như vậy, cho dù độc trong người mình phát tác, mình cũng không cần lo nữ nhi có gì nguy hiểm.
Bỗng nhiên, một giọng cười lạnh lùng vang lên giữa trời. Vừa nghe thấy giọng này, Bạch Linh liền biến sắc.
"Ha ha.. Trước đó ta đã thấy tò mò, vì sao lại có người lớn lên giống muội như vậy? Bây giờ coi bộ, các người giống nhau như vậy, cũng không phải là không có nguyên nhân."
Giữa không trung, một người đàn ông chậm rãi đáp xuống đất, ông ta chắp tay sau lưng, đôi con ngươi lạnh lùng âm trầm nhìn chằm chằm vào Bạch Linh.
"Sư muội, chẳng trách dù ta có đối tốt với muội thế nào, muội cũng đều không chút động lòng. Thì ra, muội đã sớm gả cho người khác." Người đàn ông kia từ từ đi đến gần Bạch Linh, ông ta hất cằm mang theo vẻ ngạo mạn: "Tại sao người đàn ông khác có thể có được muội, còn ta lại không được? Trước kia ta còn tưởng muội rất thuần khiết, nên mới không chấp nhận ta, nào ngờ, muội chẳng qua cũng chỉ là thứ hạ tiện từng bị người khác đè trên giường mà thôi!"
Vụt!
Một tia sáng từ đối diện đột ngột phóng tới, người đàn ông kia nhanh mắt lập tức nghiêng người né tránh. Kiếm quang chém vào một cây cổ thụ sau lưng ông ta, tức khắc, cả cây cổ thụ bị chém đứt lìa, đổ ập xuống.
Một thân bạch y như tuyết, diện mạo trẻ trung đẹp nghiêng nước nghiêng thành. So với vẻ đẹp mờ ảo như tiên nga của Bạch Linh, Vân Lạc Phong lại có phần tà khí.
Ánh mắt Vân Lạc Phong ngạo nghễ, như quân lâm thiên hạ: "Mẹ ta chướng mắt ông, đương nhiên là vì ông không ưu tú bằng cha ta!"
Người đàn ông kia nheo mắt, sát khí dâng lên.
"Ta không ưu tú bằng người đàn ông kia? Đúng là nực cười! Ta là minh chủ liên minh Tự Do, sau này, cả Phong Vân Đại Lục đều thuộc quyền sở hữu của ta! Ngươi lại dám nói ta không ưu tú bằng một người đã chết?"
"A~?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày: "Ngại quá đi! Trùng hợp thay, đúng lúc ta cũng có hứng thú với Phong Vân Đại Lục, vì thế.... Sợ là ông không thể làm chủ nhân của cái đại lục này đâu."
Tích tắc sau đó, người đàn ông kia phát động khí thế, quanh người nổi lên gió lốc, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
"Nha đầu, ngươi muốn chết đúng không?"
Toàn bộ không trung bỗng trở nên âm u, mây đen giăng đầy trời.
"Phong Nhi, cẩn thận!"
Bạch Linh vội tới chắn trước mặt Vân Lạc Phong, mặt không đổi sắc nhìn người đàn ông kia.
"Ngươi làm khó một đứa bé thì được xem là bản lĩnh gì chứ? Cả ta ngươi đánh còn không lại, thì lấy tư cách gì so sánh với phu quân ta?"
Người đàn ông kia bật cười ha hả, gió càng thổi lớn hơn, thiên địa thất sắc.
"Ta đánh không lại ngươi? Sư muội, nếu thật đúng là như vậy, thì chi bằng bây giờ chúng ta đánh một trận đi, sao hả?"
Bạch Linh cười khẩy châm chọc: "Nếu ngươi thật có bản lĩnh đánh thắng ta, vậy còn hạ độc ta làm gì? Đợi ta giải được độc rồi, ta sẽ làm cho ngươi phải quỳ xuống xin tha!"
Giải độc?
Người đàn ông kia khinh thường, cả đời này, ngươi cũng đừng hòng giải được độc.
Đương nhiên, người đàn ông kia cũng biết Bạch Linh đang dùng kế khích tướng mà thôi, muốn làm cho ông ta rời khỏi đây. Đáng tiếc, ông ta sẽ không để Bạch Linh được như ý.
"Bạch Linh, nếu muội muốn con gái mình được sống thì mau đi theo huynh. Bằng không, ta sẽ bóp chết nó."
Người đàn ông kia hất cằm, thần sắc vô cảm.
Sắc mặt Bạch Linh lại trầm xuống, bà liếc nhìn Huyết Hổ một cái, ý bảo nó mau đưa Vân Lạc Phong chạy đi.
Nếu nơi này chỉ có một mình người đàn ông kia, có lẽ Huyết Hổ còn có cơ hội...
Nhưng Bạch Linh chợt nhìn thấy, phía sau người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện thêm mấy người. Bạch Linh nheo mắt lại....