Edit: Sahara
Âu Lôi nhìn Bạch Linh ôm chặt Vân Lạc Phong, sát ý trong mắt càng dày hơn: "Một đứa con hoang mà thôi, cũng đáng cho muội quý trọng đến vậy?"
Bạch Linh siết chặt nắm đấm, ngực trào sôi lửa giận, bà lạnh lùng xoay lại nhìn Âu Lôi: "Ta là con dâu do Vân gia dùng đủ tam thư lục lễ cưới về, nó là đứa con gái ta danh chính ngôn thuận sinh ra, ở đâu ra con hoang như ngươi nói hả?"
"Hảo sư muội của ta, muội đừng quên, sư phụ đã chết, ta là sư huynh của muội, ta không đồng ý cho muội lấy gã đàn ông kia, thì nó chỉ là một đứa con hoang mà thôi."
Bạch Linh phì cười, nụ cười đầy giễu cợt.
"Ta bái sư chẳng qua cũng chỉ có mười mươi, nhưng ta thành thân cùng Dương ca đã ba mươi năm, ngươi cho rằng ngươi có tư cách quyết định chuyện chung thân đại sự của ta?"
Nếu không có chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây, thì Bạch Linh vẫn còn xem vị sư huynh này là người thân của bà.
Năm đó, khi sư phụ còn sống, bất luận là sư huynh hay sư tỷ, ai cũng đều đối xử với bà rất tốt.
Thế nhưng, sư phụ vừa chết, bọn họ liền lộ ra khuôn mặt thật lòng muông dạ thú của mình. Mà đến tận lúc đó, bà mới biết, Âu Lôi là loại tiểu nhân vô sỉ!
Vân Lạc Phong không có cắt dứt cuộc đối thoại của hai người kia, đối với nàng mà nói, Âu Lôi nói chuyện càng lâu lại càng tốt, miễn cho nàng nghĩ cách làm sao kéo dài thời gian....
"Vân Nguyệt Thanh, ta là sư huynh của muội, muội phải nghe lời ta!" Âu Lôi nổi giận, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay Bạch Linh: "Muội và nghiệt chủng này, một là cùng hầu hạ ta, hai là chết. Tự muội chọn đi!"
Tay Âu Lôi còn chưa kịp chạm vào Bạch Linh thì đã bị bà hất đi. Bà chẳng thèm che giấu sự chán ghét của mình đối với Âu Lôi.
"Cút! Đừng lấy bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta! Ngoài ra, con gái ta sẽ không chết, càng không hầu hạ thứ người như ngươi!"
Âu Lôi hoàn toàn bạo nộ, đương nhiên, ông ta không thể giết Bạch Linh, cho nên toàn bộ cơn giận đều dồn lên người Vân Lạc Phong.
"Ngươi đã không còn Long Lân Giáp vảo hộ, bây giờ, ta xem ngươi còn cách nào đấu lại ta! Chịu chết đi!"
Lời vừa dứt, Âu Lôi liền tấn công Vân Lạc Phong với khí thế sét đánh không kịp bưng tai. Đáy mắt lộ rõ sát ý, nụ cười bên môi lạnh lùng cùng cực.
Vân Lạc Phong nhìn đòn công kích sắp đến trước mặt, thần sắc dần lộ vẻ ngưng trọng. Lúc này, nàng không dám chủ quan cứng đối cứng cùng đối phương, mà nghiêng người tránh đòn một cách dứt khoát.
Thế nhưng, rất nhanh, thanh kiếm của Âu Lôi lại đến tiếp, khoảng cách chỉ gần trong gan tấc, nàng không tránh được....
Tim Bạch Linh lại ngừng đập lần nữa, bà lao nhanh như điên về phía Vân Lạc Phong.
Đáng tiếc, bà cách Vân Lạc Phong hơi xa, mà Âu Lôi đã tới rất gần Vân Lạc Phong, đợi bà đến được bên cạnh Vân Lạc Phong thì mọi chuyện đã không còn kịp nữa....
Tích tắc sau đó, một hơi thở lãnh khốc sắc bén như ưng đột ngột xuất hiện, nó giống như một sợi dây thừng siết chặt cổ Âu Lôi lại, làm ông ta không tài nào thở được. Đợi ông ta hồi phục tinh thần, thì trước mắt ông ta bỗng có thêm một nam tử mặc trường bào màu đen, hơn nữa, hắn ta còn đang ôm Vân Lạc Phong vào lòng.
Biểu cảm của nam tử kia lãnh khốc, giơ tay nhấc chân đều mang theo hơi thở túc sát*. Hơi thở ấy bức Âu Lôi phải lui lại về sau, thần sắc ông ta cuối cùng cũng lộ ra một chút nặng nề.
(*túc sát: giết hết tất cả vật sống.)
"Ngươi là ai?"
Vân Tiêu hé miệng, sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi muốn động đến nữ nhân của ta, còn hỏi ta là ai?"
Bạch Linh vốn còn đang chìm trong ngạc nhiên, thắc mắc nam tử từ trên trời giáng xuống này là ai, thì chợt nghe thấy lời này của đối phương, cả người bà như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trợn tròn hai mắt.
Nữ nhân của hắn?
Chẳng lẽ.... Phong Nhi đã có phu quân rồi?
Bạch Linh bỗng thấy ảo não, trong bao nhiêu năm qua, bà rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện?
Âu Lôi biến sắc, ông ta có thể cảm nhận được hơi thở cường đại trên người nam tử này, tức thì, tâm trạng ông ta càng nặng nề hơn.
Âu Lôi nhìn Bạch Linh ôm chặt Vân Lạc Phong, sát ý trong mắt càng dày hơn: "Một đứa con hoang mà thôi, cũng đáng cho muội quý trọng đến vậy?"
Bạch Linh siết chặt nắm đấm, ngực trào sôi lửa giận, bà lạnh lùng xoay lại nhìn Âu Lôi: "Ta là con dâu do Vân gia dùng đủ tam thư lục lễ cưới về, nó là đứa con gái ta danh chính ngôn thuận sinh ra, ở đâu ra con hoang như ngươi nói hả?"
"Hảo sư muội của ta, muội đừng quên, sư phụ đã chết, ta là sư huynh của muội, ta không đồng ý cho muội lấy gã đàn ông kia, thì nó chỉ là một đứa con hoang mà thôi."
Bạch Linh phì cười, nụ cười đầy giễu cợt.
"Ta bái sư chẳng qua cũng chỉ có mười mươi, nhưng ta thành thân cùng Dương ca đã ba mươi năm, ngươi cho rằng ngươi có tư cách quyết định chuyện chung thân đại sự của ta?"
Nếu không có chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây, thì Bạch Linh vẫn còn xem vị sư huynh này là người thân của bà.
Năm đó, khi sư phụ còn sống, bất luận là sư huynh hay sư tỷ, ai cũng đều đối xử với bà rất tốt.
Thế nhưng, sư phụ vừa chết, bọn họ liền lộ ra khuôn mặt thật lòng muông dạ thú của mình. Mà đến tận lúc đó, bà mới biết, Âu Lôi là loại tiểu nhân vô sỉ!
Vân Lạc Phong không có cắt dứt cuộc đối thoại của hai người kia, đối với nàng mà nói, Âu Lôi nói chuyện càng lâu lại càng tốt, miễn cho nàng nghĩ cách làm sao kéo dài thời gian....
"Vân Nguyệt Thanh, ta là sư huynh của muội, muội phải nghe lời ta!" Âu Lôi nổi giận, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay Bạch Linh: "Muội và nghiệt chủng này, một là cùng hầu hạ ta, hai là chết. Tự muội chọn đi!"
Tay Âu Lôi còn chưa kịp chạm vào Bạch Linh thì đã bị bà hất đi. Bà chẳng thèm che giấu sự chán ghét của mình đối với Âu Lôi.
"Cút! Đừng lấy bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào ta! Ngoài ra, con gái ta sẽ không chết, càng không hầu hạ thứ người như ngươi!"
Âu Lôi hoàn toàn bạo nộ, đương nhiên, ông ta không thể giết Bạch Linh, cho nên toàn bộ cơn giận đều dồn lên người Vân Lạc Phong.
"Ngươi đã không còn Long Lân Giáp vảo hộ, bây giờ, ta xem ngươi còn cách nào đấu lại ta! Chịu chết đi!"
Lời vừa dứt, Âu Lôi liền tấn công Vân Lạc Phong với khí thế sét đánh không kịp bưng tai. Đáy mắt lộ rõ sát ý, nụ cười bên môi lạnh lùng cùng cực.
Vân Lạc Phong nhìn đòn công kích sắp đến trước mặt, thần sắc dần lộ vẻ ngưng trọng. Lúc này, nàng không dám chủ quan cứng đối cứng cùng đối phương, mà nghiêng người tránh đòn một cách dứt khoát.
Thế nhưng, rất nhanh, thanh kiếm của Âu Lôi lại đến tiếp, khoảng cách chỉ gần trong gan tấc, nàng không tránh được....
Tim Bạch Linh lại ngừng đập lần nữa, bà lao nhanh như điên về phía Vân Lạc Phong.
Đáng tiếc, bà cách Vân Lạc Phong hơi xa, mà Âu Lôi đã tới rất gần Vân Lạc Phong, đợi bà đến được bên cạnh Vân Lạc Phong thì mọi chuyện đã không còn kịp nữa....
Tích tắc sau đó, một hơi thở lãnh khốc sắc bén như ưng đột ngột xuất hiện, nó giống như một sợi dây thừng siết chặt cổ Âu Lôi lại, làm ông ta không tài nào thở được. Đợi ông ta hồi phục tinh thần, thì trước mắt ông ta bỗng có thêm một nam tử mặc trường bào màu đen, hơn nữa, hắn ta còn đang ôm Vân Lạc Phong vào lòng.
Biểu cảm của nam tử kia lãnh khốc, giơ tay nhấc chân đều mang theo hơi thở túc sát*. Hơi thở ấy bức Âu Lôi phải lui lại về sau, thần sắc ông ta cuối cùng cũng lộ ra một chút nặng nề.
(*túc sát: giết hết tất cả vật sống.)
"Ngươi là ai?"
Vân Tiêu hé miệng, sắc mặt lạnh lùng: "Ngươi muốn động đến nữ nhân của ta, còn hỏi ta là ai?"
Bạch Linh vốn còn đang chìm trong ngạc nhiên, thắc mắc nam tử từ trên trời giáng xuống này là ai, thì chợt nghe thấy lời này của đối phương, cả người bà như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trợn tròn hai mắt.
Nữ nhân của hắn?
Chẳng lẽ.... Phong Nhi đã có phu quân rồi?
Bạch Linh bỗng thấy ảo não, trong bao nhiêu năm qua, bà rốt cuộc đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện?
Âu Lôi biến sắc, ông ta có thể cảm nhận được hơi thở cường đại trên người nam tử này, tức thì, tâm trạng ông ta càng nặng nề hơn.