Edit: Sahara
Rắc.. Xoạt... Xoạt... Xoạt...
Đúng ngay lúc này, tiếng bước chân dẫm lên lá cây bỗng truyền tới, khi mọi người quay đầu nhìn lại, thì bất ngờ thấy Tề Vũ cùng thủ hạ của hắn đang đi về phía này.
Đội ngũ hắn dẫn theo khá nhiều người, nhưng lúc này chỉ còn lại mấy móng. Những người còn lại đều đã chết trong rừng.
Tề Vũ hiển nhiên không ngờ lại đụng đầu đám người Tề Linh. Hắn thấy thi thể nằm đầy đất thì lập tức hoảng sợ.
Nơi..... Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Tề Vũ đã hồi phục tinh thần lại rất nhanh, hắn liếc ánh mắt khinh bỉ về phía Tề Linh: "Nhị hoàng huynh, đệ thấy chắc huynh còn chưa thu hoạch được gì đúng không? Có cần hoàng đệ giúp một tay không? Ha ha... Trước đó không lâu, đệ vừa tìm được một ngọc tỷ, chỉ cần đệ tìm được thêm một cái nữa thì đệ sẽ giành được hạng nhất trận tranh bá này!"
Tề Vũ hất cằm, giọng điệu kiêu căng ngạo mạn: "Còn về hoàng huynh, nếu không nhờ huynh ở chung với người Kim Dương Quốc, thì e là huynh đã sớm bị đám người ngoại lai* kia lấy mạng rồi."
(*ngoại lai: là thứ từ bên ngoài tới xâm hại tới những loài đang sinh sống ở nơi đó, làm mất đi sự cân bằng.
_sẵn tiện chú thích luôn từ vãng lai: vãng lai cũng là từ nơi khác đến, đến rồi đi, phân biệt với người hoặc sinh vật sinh sống tại nơi đó.)
Tề Vũ không biết mặt của các cường giả liên minh Tự Do, thậm chí hắn còn không biết mặt của Vô Tôn.
Cho nên, hắn tự khẳng định đám người này là những người vô tình xâm nhập vào rừng Thiên Phạt, hơn nữa bọn họ còn có mâu thuẫn với người Kim Dương Quốc. Là Trình Lực cùng người Kim Dương Quốc đánh hạ những người kia, còn Tề Linh chỉ núp sau lưng Kim Dương Quốc mà thôi.
Trình Lực nhìn Tề Vũ bằng ánh mắt cổ quái, giống như đang nhìn một tên ngốc.
Tề Vũ không phát hiện đối phương có gì khác thường, vẫn giữ nguyên nụ cười khẩy, nhìn Tề Linh bằng ánh mắt người trên nhìn kẻ dưới.
"Ngươi muốn tìm ngọc tỷ khác?"
Rất lâu sau, Tề Linh mới lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, lạnh thấu xương.
Tề Vũ lại cười khẩy, há một tiếng: "Nhị hoàng huynh, huynh muốn đấu với đệ, là tuyệt đối không có phần thắng!"
Ngụ ý, trận tranh bá này, hắn ta thắng chắc rồi!
"Ngại quá, điều ta định nói với ngươi là, ngươi không cần tìm những ngọc tỷ khác nữa. Bởi vì ngoại trừ cái trong tay ngươi, ba cái còn lại đều nằm trong tay Vân cô nương hết rồi."
Tề Vũ còn đang cười chưa kịp khép miệng thì chợt bị mấy lời này của Tề Linh làm cho trong đầu nổ vang một tiếng. Vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời.
"Huynh đang kể chuyện cười đúng không? Ta cũng chỉ mới tìm được một cái, sao các người có thể tìm được ba cái chứ?" Tề Vũ hiển nhiên không tin lời Tề Linh, hắn cho rằng Tề Linh đang gạt mình. Trong lòng hắn càng lúc càng khẳng định suy nghĩ này. Tề Vũ lạnh lùng cười: "Ta biết rồi, huynh muốn lừa ta, để ta nghĩ rằng tất cả ngọc tỷ đều nằm trong tay các người, sau đó bỏ cuộc. Tề Linh ơi Tề Linh! Huynh nghĩ ta là lợn à? Dễ dàng mắc bẫy của huynh như vậy?"
Nói xong lời này, Tề Vũ cố ý liếc xéo qua Vân Lạc Phong.
Có điều....
Nãy giờ Vân Lạc Phong luôn khoanh tay đứng đó, cả người lười biếng dựa vào lòng Vân Tiêu, tròng mắt đầy ý cười, bộ dáng không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Thời điểm Tề Vũ nhìn thấy Vân Tiêu, con ngươi bỗng co rụt lại.
Tề Vũ nhớ rõ, người đàn ông này được gọi là Quỷ Đế, là người ra tay đánh chết công chúa Tử Nguyệt Quốc _ Kiều Diệp Phượng, hơn nữa, khí thế của người đàn ông này không hề thua kém cường giả Kim Dương Quốc.
Nhưng người đàn ông này không phải người của tứ quốc, vậy tại sao hắn ta lại có mặt ở đây?
Buồn cười là từ đầu chí cuối, ánh mắt Tề Vũ luôn đặt trên những thi thể kia, hoàn toàn không lưu ý đến sự tồn tại của Vân Tiêu.
"Lời hắn nói là thật!" Ánh mắt Trình Lực lộ vẻ phức tạp: "Ba ngọc tỷ còn lại đều bị họ lấy được."
Nếu người nói lời này là người Lưu Phong Quốc, có thể Tề Vũ sẽ không tin.
Rắc.. Xoạt... Xoạt... Xoạt...
Đúng ngay lúc này, tiếng bước chân dẫm lên lá cây bỗng truyền tới, khi mọi người quay đầu nhìn lại, thì bất ngờ thấy Tề Vũ cùng thủ hạ của hắn đang đi về phía này.
Đội ngũ hắn dẫn theo khá nhiều người, nhưng lúc này chỉ còn lại mấy móng. Những người còn lại đều đã chết trong rừng.
Tề Vũ hiển nhiên không ngờ lại đụng đầu đám người Tề Linh. Hắn thấy thi thể nằm đầy đất thì lập tức hoảng sợ.
Nơi..... Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Tề Vũ đã hồi phục tinh thần lại rất nhanh, hắn liếc ánh mắt khinh bỉ về phía Tề Linh: "Nhị hoàng huynh, đệ thấy chắc huynh còn chưa thu hoạch được gì đúng không? Có cần hoàng đệ giúp một tay không? Ha ha... Trước đó không lâu, đệ vừa tìm được một ngọc tỷ, chỉ cần đệ tìm được thêm một cái nữa thì đệ sẽ giành được hạng nhất trận tranh bá này!"
Tề Vũ hất cằm, giọng điệu kiêu căng ngạo mạn: "Còn về hoàng huynh, nếu không nhờ huynh ở chung với người Kim Dương Quốc, thì e là huynh đã sớm bị đám người ngoại lai* kia lấy mạng rồi."
(*ngoại lai: là thứ từ bên ngoài tới xâm hại tới những loài đang sinh sống ở nơi đó, làm mất đi sự cân bằng.
_sẵn tiện chú thích luôn từ vãng lai: vãng lai cũng là từ nơi khác đến, đến rồi đi, phân biệt với người hoặc sinh vật sinh sống tại nơi đó.)
Tề Vũ không biết mặt của các cường giả liên minh Tự Do, thậm chí hắn còn không biết mặt của Vô Tôn.
Cho nên, hắn tự khẳng định đám người này là những người vô tình xâm nhập vào rừng Thiên Phạt, hơn nữa bọn họ còn có mâu thuẫn với người Kim Dương Quốc. Là Trình Lực cùng người Kim Dương Quốc đánh hạ những người kia, còn Tề Linh chỉ núp sau lưng Kim Dương Quốc mà thôi.
Trình Lực nhìn Tề Vũ bằng ánh mắt cổ quái, giống như đang nhìn một tên ngốc.
Tề Vũ không phát hiện đối phương có gì khác thường, vẫn giữ nguyên nụ cười khẩy, nhìn Tề Linh bằng ánh mắt người trên nhìn kẻ dưới.
"Ngươi muốn tìm ngọc tỷ khác?"
Rất lâu sau, Tề Linh mới lên tiếng, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, lạnh thấu xương.
Tề Vũ lại cười khẩy, há một tiếng: "Nhị hoàng huynh, huynh muốn đấu với đệ, là tuyệt đối không có phần thắng!"
Ngụ ý, trận tranh bá này, hắn ta thắng chắc rồi!
"Ngại quá, điều ta định nói với ngươi là, ngươi không cần tìm những ngọc tỷ khác nữa. Bởi vì ngoại trừ cái trong tay ngươi, ba cái còn lại đều nằm trong tay Vân cô nương hết rồi."
Tề Vũ còn đang cười chưa kịp khép miệng thì chợt bị mấy lời này của Tề Linh làm cho trong đầu nổ vang một tiếng. Vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc không thể diễn tả bằng lời.
"Huynh đang kể chuyện cười đúng không? Ta cũng chỉ mới tìm được một cái, sao các người có thể tìm được ba cái chứ?" Tề Vũ hiển nhiên không tin lời Tề Linh, hắn cho rằng Tề Linh đang gạt mình. Trong lòng hắn càng lúc càng khẳng định suy nghĩ này. Tề Vũ lạnh lùng cười: "Ta biết rồi, huynh muốn lừa ta, để ta nghĩ rằng tất cả ngọc tỷ đều nằm trong tay các người, sau đó bỏ cuộc. Tề Linh ơi Tề Linh! Huynh nghĩ ta là lợn à? Dễ dàng mắc bẫy của huynh như vậy?"
Nói xong lời này, Tề Vũ cố ý liếc xéo qua Vân Lạc Phong.
Có điều....
Nãy giờ Vân Lạc Phong luôn khoanh tay đứng đó, cả người lười biếng dựa vào lòng Vân Tiêu, tròng mắt đầy ý cười, bộ dáng không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Thời điểm Tề Vũ nhìn thấy Vân Tiêu, con ngươi bỗng co rụt lại.
Tề Vũ nhớ rõ, người đàn ông này được gọi là Quỷ Đế, là người ra tay đánh chết công chúa Tử Nguyệt Quốc _ Kiều Diệp Phượng, hơn nữa, khí thế của người đàn ông này không hề thua kém cường giả Kim Dương Quốc.
Nhưng người đàn ông này không phải người của tứ quốc, vậy tại sao hắn ta lại có mặt ở đây?
Buồn cười là từ đầu chí cuối, ánh mắt Tề Vũ luôn đặt trên những thi thể kia, hoàn toàn không lưu ý đến sự tồn tại của Vân Tiêu.
"Lời hắn nói là thật!" Ánh mắt Trình Lực lộ vẻ phức tạp: "Ba ngọc tỷ còn lại đều bị họ lấy được."
Nếu người nói lời này là người Lưu Phong Quốc, có thể Tề Vũ sẽ không tin.