Edit: Sahara
"Đương nhiên, chỉ dựa vào dược sàng thôi thì vẫn chưa đủ, lão phu còn dồn hết lực lượng của mình vào trong hạt châu này. Chỉ cần người Linh Hư Thể nuốt hạt châu này, rồi kết hợp với người Linh Thực Thể, chẳng những có thể mang thai, mà còn làm thực lực bản thân mạnh hơn. Chuyện tốt như vậy, còn chờ cái gì nữa?"
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt lại, khi đọc câu cuối cùng của Thương Kỷ, sao nàng cứ có cảm giác lão già này biết chắc nàng sẽ đến đây vậy nhỉ?
Quả nhiên, trang tiếp theo đã chứng thực suy đoán của Vân Lạc Phong.
"Có điều, lão phu vì hạt châu này đã tổn hao hết tinh thần và sức lực, hầu như chẳng thể sống được bao lâu nữa. Vì không muốn có kẻ nào đến quấy rầy lão phu an nghỉ, lão phu đã tự làm một chiếc dược quan cho chính mình, cùng đặt trong ngôi nhà gỗ này, hơn nữa, lão phu còn tạo thêm sấm sét...."
(*dược quan: quan tài bằng thuốc.)
Hai mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, thì ra sấm sét ngoài kia là do Thương Kỷ tạo ra? Vậy thực lực của lão, rốt cuộc là mạnh tới mức nào?
"Chỉ có người Linh Hư Thể và người Linh Thực Thể mới có thể bình yên đi qua sấm sét. Tuy sấm sét sẽ làm hai người bị thương không nhẹ, nhưng... Cả hai vẫn sống sót."
Điều Thương Kỷ không ngờ chính là Vân Lạc Phong sẽ gặp được Tuyệt Thiên, còn học được thuật chế tạo con rối, cho nên, nàng đã thông qua lôi điện ngoài kia mà chẳng bị chút thương tổn nào.
"Hy vọng người Linh Hư Thể đọc quyển nhật ký này, sẽ tin lời lão phu. Lão phu chính là người tốt nhất thiên hạ, tuyệt đối không thể nào nói dối!"
Mi mắt Vân Lạc Phong không nhịn được mà giật giật mấy cái.
Vì sao đọc xong câu này rồi, nàng lại càng có cảm giác.... Lão già này không hề đáng tin chút nào thế nhỉ?
Nhưng mà....
Nhìn hạt châu đặt trên bàn, rồi lại liếc mắt nhìn về phía cửa phòng đang mở, Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc, sau đó nàng cầm hạt châu lên, đi đến trước mặt Vân Tiêu.
"Chàng nhìn thử xem hạt châu này có vấn đề gì không?"
Vân Tiêu cầm hạt châu nặng trĩu xoay xoay mấy cái, một hồi lâu sau mới nói: "Bên trong có một lực lượng rất cường đại, lực lượng này có thể hấp thu trực tiếp, không gây thương tổn gì cả."
"Nói như vậy, Thương Kỷ này không có gạt ta?" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ta đột nhiên thấy rất tò mò, rốt cuộc Thương Kỷ là dạng người thế nào?"
Vân Tiêu im lặng một lúc rồi nói: "Trên tường có treo bức họa của hắn ta."
(*do Vân Lạc Phong đọc nhật ký, Thương Kỷ tự xưng lão phu nên trước đó edit là lão già. Còn Vân Tiêu chưa biết Thương Kỷ già hay trẻ thì chết nên edit là hắn ta.)
Từ lúc vào nhà gỗ, lực chú ý của Vân Lạc Phong đều đặt trên mấy quyển sách. Nàng căn bản không hề chú ý đến bức tranh treo trên tường.
Nghe Vân Tiêu nói vậy, lại thấy biểu cảm buồn cười của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong thật sự không kiềm được lòng tò mò mà liếc mắt nhìn thử.
Nói như thế nào đây.....
Người trong tranh so với tưởng tượng của nàng.... Hoàn toàn không giống chút nào.
Thương Kỷ mở miệng khép miệng đều tự xưng lão phu, bất cứ người nào cũng sẽ liên tưởng hắn là một lão già râu tóc bạc trắng.
Thế nhưng, trong tranh lại là một thiếu niên tuấn mỹ đáng yêu vô cùng. Dáng vẻ ngây thơ đơn thuần, trong đôi mắt to tròn vô tội có chút mị hoặc khó mà miêu tả. Đôi môi màu hồng phấn nhàn nhạt hơi hơi cong lên, giống như muốn nói gì đó.
Đương nhiên, Vân Lạc Phong có thể khẳng định, gia hỏa này bên ngoài là trẻ con nhưng bên trong là lão già.
Tuy nhiên, điều khiến Vân Lạc Phong thật sự sâu sắc cạn lời chính là cái hàng chữ được viết trên bức tranh kia. Cái dòng chữ của nợ ấy toàn bộ đều là tán dương thiếu niên trong tranh.
Tỷ như: Người tốt đệ nhất thiên hạ_Thương Kỷ, nam nhân anh tuấn nhất trên đời_Thương Kỷ,.... Còn có, Tình lang trong mộng của muôn vàn nữ tử!
Nếu chỉ đọc đến đây thôi thì người ta sẽ nghĩ người vẽ bức họa này chắc chắn là người hâm mộ Thương Kỷ một cách rất điên cuồng.
Thế nhưng.....
Vân Lạc Phong nhìn thấy, bên phải góc dưới bức tranh có một dòng chữ nữa, viết là: Ký bút_Thương Kỷ!
"Đương nhiên, chỉ dựa vào dược sàng thôi thì vẫn chưa đủ, lão phu còn dồn hết lực lượng của mình vào trong hạt châu này. Chỉ cần người Linh Hư Thể nuốt hạt châu này, rồi kết hợp với người Linh Thực Thể, chẳng những có thể mang thai, mà còn làm thực lực bản thân mạnh hơn. Chuyện tốt như vậy, còn chờ cái gì nữa?"
Vân Lạc Phong khẽ nheo mắt lại, khi đọc câu cuối cùng của Thương Kỷ, sao nàng cứ có cảm giác lão già này biết chắc nàng sẽ đến đây vậy nhỉ?
Quả nhiên, trang tiếp theo đã chứng thực suy đoán của Vân Lạc Phong.
"Có điều, lão phu vì hạt châu này đã tổn hao hết tinh thần và sức lực, hầu như chẳng thể sống được bao lâu nữa. Vì không muốn có kẻ nào đến quấy rầy lão phu an nghỉ, lão phu đã tự làm một chiếc dược quan cho chính mình, cùng đặt trong ngôi nhà gỗ này, hơn nữa, lão phu còn tạo thêm sấm sét...."
(*dược quan: quan tài bằng thuốc.)
Hai mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, thì ra sấm sét ngoài kia là do Thương Kỷ tạo ra? Vậy thực lực của lão, rốt cuộc là mạnh tới mức nào?
"Chỉ có người Linh Hư Thể và người Linh Thực Thể mới có thể bình yên đi qua sấm sét. Tuy sấm sét sẽ làm hai người bị thương không nhẹ, nhưng... Cả hai vẫn sống sót."
Điều Thương Kỷ không ngờ chính là Vân Lạc Phong sẽ gặp được Tuyệt Thiên, còn học được thuật chế tạo con rối, cho nên, nàng đã thông qua lôi điện ngoài kia mà chẳng bị chút thương tổn nào.
"Hy vọng người Linh Hư Thể đọc quyển nhật ký này, sẽ tin lời lão phu. Lão phu chính là người tốt nhất thiên hạ, tuyệt đối không thể nào nói dối!"
Mi mắt Vân Lạc Phong không nhịn được mà giật giật mấy cái.
Vì sao đọc xong câu này rồi, nàng lại càng có cảm giác.... Lão già này không hề đáng tin chút nào thế nhỉ?
Nhưng mà....
Nhìn hạt châu đặt trên bàn, rồi lại liếc mắt nhìn về phía cửa phòng đang mở, Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc, sau đó nàng cầm hạt châu lên, đi đến trước mặt Vân Tiêu.
"Chàng nhìn thử xem hạt châu này có vấn đề gì không?"
Vân Tiêu cầm hạt châu nặng trĩu xoay xoay mấy cái, một hồi lâu sau mới nói: "Bên trong có một lực lượng rất cường đại, lực lượng này có thể hấp thu trực tiếp, không gây thương tổn gì cả."
"Nói như vậy, Thương Kỷ này không có gạt ta?" Vân Lạc Phong nhướng mày: "Ta đột nhiên thấy rất tò mò, rốt cuộc Thương Kỷ là dạng người thế nào?"
Vân Tiêu im lặng một lúc rồi nói: "Trên tường có treo bức họa của hắn ta."
(*do Vân Lạc Phong đọc nhật ký, Thương Kỷ tự xưng lão phu nên trước đó edit là lão già. Còn Vân Tiêu chưa biết Thương Kỷ già hay trẻ thì chết nên edit là hắn ta.)
Từ lúc vào nhà gỗ, lực chú ý của Vân Lạc Phong đều đặt trên mấy quyển sách. Nàng căn bản không hề chú ý đến bức tranh treo trên tường.
Nghe Vân Tiêu nói vậy, lại thấy biểu cảm buồn cười của Vân Tiêu, Vân Lạc Phong thật sự không kiềm được lòng tò mò mà liếc mắt nhìn thử.
Nói như thế nào đây.....
Người trong tranh so với tưởng tượng của nàng.... Hoàn toàn không giống chút nào.
Thương Kỷ mở miệng khép miệng đều tự xưng lão phu, bất cứ người nào cũng sẽ liên tưởng hắn là một lão già râu tóc bạc trắng.
Thế nhưng, trong tranh lại là một thiếu niên tuấn mỹ đáng yêu vô cùng. Dáng vẻ ngây thơ đơn thuần, trong đôi mắt to tròn vô tội có chút mị hoặc khó mà miêu tả. Đôi môi màu hồng phấn nhàn nhạt hơi hơi cong lên, giống như muốn nói gì đó.
Đương nhiên, Vân Lạc Phong có thể khẳng định, gia hỏa này bên ngoài là trẻ con nhưng bên trong là lão già.
Tuy nhiên, điều khiến Vân Lạc Phong thật sự sâu sắc cạn lời chính là cái hàng chữ được viết trên bức tranh kia. Cái dòng chữ của nợ ấy toàn bộ đều là tán dương thiếu niên trong tranh.
Tỷ như: Người tốt đệ nhất thiên hạ_Thương Kỷ, nam nhân anh tuấn nhất trên đời_Thương Kỷ,.... Còn có, Tình lang trong mộng của muôn vàn nữ tử!
Nếu chỉ đọc đến đây thôi thì người ta sẽ nghĩ người vẽ bức họa này chắc chắn là người hâm mộ Thương Kỷ một cách rất điên cuồng.
Thế nhưng.....
Vân Lạc Phong nhìn thấy, bên phải góc dưới bức tranh có một dòng chữ nữa, viết là: Ký bút_Thương Kỷ!