Edit: Sahara
Tại Thiên Tề Quốc, cái chờ đợi Tề Linh chính là một trận khiển trách nghiêm khắc.
Ngự thư phòng, không khí nặng nề, hoàng đế đang ngồi trên long ỷ, Lâm quý phi ngồi bên cạnh, bên dưới hai người họ là Tề Linh và Tề Vũ.
"Tề Linh, nghe nói trong trận tranh bá lần này, con lấy được ba cái ngọc tỷ phải không?" Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề: "Tam hoàng đệ con là người sẽ thống lĩnh bốn nước mà quốc sư đã tiên đoán, nên con có giữ ngọc tỷ kia cũng vô dụng mà thôi, vẫn đưa cho tam hoàng đệ con thì hơn."
Nói xong lời này, hoàng đế liếc mắt ra hiệu cho Tề Vũ: "Còn không mau tới nhận ngọc tỷ?"
"Dạ, phụ hoàng!"
Trong lòng Tề Vũ đắc ý không thôi, vênh váo đi về phía Tề Linh.
Tề Linh, cho dù ngươi lấy được ba cái ngọc tỷ thì đã sao? Kết quả không phải là vẫn đưa lại cho ta à?
"Nhị hoàng huynh, huynh còn không mau đưa ngọc tỷ ra đây, chẳng lẽ đợi hoàng đệ soát người huynh sao?"
Tề Linh đứng thẳng lưng: "Quán quân trận tứ quốc tranh bá này là dựa vào bản lĩnh chính mình mà giành được. Các người luôn miệng nói Tề Vũ là người thống nhất bốn nước trong tương lai, vậy tại sao hắn lại không giành được ngôi quán quân?"
Hoàng đế chau mày, lộ vẻ mất kiên nhẫn.
"Trẫm cũng chỉ là để các con khỏi phải đi đường vòng mà thôi. Năng lực của quốc sư cao cỡ nào, đâu phải các con không biết! Lời quốc sư đã nói, làm sao có thể sai cho được? Cho dù bây giờ con là quán quân trận tứ quốc tranh bá này thì sao chứ? Vị trí thống lĩnh bốn nước kia, tương lai cũng phải trả cho hoàng đệ con, nếu vậy còn không bằng đưa luôn cho hoàng đệ con ngay bây giờ."
Quan trọng nhất là, Tề Vũ biết vâng lời hơn Tề Linh.
Nếu để Tề Linh thống nhất bốn nước, e là người làm phụ hoàng như mình cũng phải nhìn sắc mặt của Tề Linh mà hành sự.
Là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể để chuyện này xảy ra?
"Quốc sư nói?" Tề Linh liếc nhìn hoàng đế: "Vậy chỉ có thể chứng minh, ánh mắt của quốc sư có vấn đề! Cho nên mới nhìn thấy hạng phế vật như Tề Vũ trở thành người thống nhất bốn nước."
"To gan!"
Vừa nghe lời này, hoàng đế lập tức biến sắc. Ông ta gầm lên: "Bây giờ ngươi đã dám cãi lại mệnh lệnh của trẫm, chờ khi ngươi trở thành người thống trị bốn nước, há chẳng phải hoàn toàn không thèm để trẫm vào mắt sao? Trẫm nói cho ngươi biết, ngọc tỷ kia, ngươi muốn giao cũng phải giao, không muốn giao cũng phải giao! Lập tức lấy ra ngay cho trẫm!"
Tề Linh nhếch mép cười khẩy đầy lạnh lùng và chế giễu. Ngay lúc Tề Linh chuẩn bị nói gì đó, thì cửa ngự thư phòng chợt bị đẩy mở từ bên ngoài vào.
Người đến là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, hắn đẹp đến nỗi không hề chân thật. Khi hắn xuất hiện, sau lưng như kéo theo sương mù mờ ảo, trông như một vị tiên nhân. Trong tay nam tử cầm một cây sáo ngọc, bước đi vô cùng nhẹ nhàng như đang bước trên mây bồng.
Phía sau nam tử kia còn có bá quan văn võ trong triều cũng đi theo vào. Mà những lời vừa trong ngự thư phòng, bọn họ cũng đã nghe thấy rất rõ ràng.
Nếu Vân Lạc Phong có mặt ở đây, chắc chắn nàng sẽ nhận ra, nam tử này chính là người đã thổi nhạc khúc trong rừng mà nàng đã tình cờ gặp được.
Đồng thời, hắn cũng chính là người chuyển thế của.... Tuyệt Thiên!
"Quốc sư!" Nhìn thấy nam tử kia đến, hoàng đế lập tức đứng dậy: "Trẫm còn nhớ rõ, khanh đã từng nói với trẫm rằng, tam hoàng nhi của trẫm sẽ là người thống nhất bốn nước trong tương lai, chuyện này cho đến nay trẫm vẫn còn nhớ rất rõ ràng."
Nam tử cong môi cười nhạt, nụ cười của hắn đẹp đến mức không thứ gì trên đời này có thể so sánh được.
Nụ cười của hắn không giống nụ cười cuồng vọng của Cơ Cửu Thiên, không giống nụ cười dịu dàng ôn nhu của Trầm Ngọc Khanh, càng không giống nụ cười thâm tình của Vân Tiêu.
(*Trầm Ngọc Khanh là nam phụ tóc trắng ở thành hoàng tuyền, người đã giúp Vân Lạc Phong mở không gian trùng động để đến Thất Châu Đại Lục, cũng là người đến cứu nguy cho Diệp gia xong nói là tình nhân cũ của Vân Lạc Phong, hại Vân Lạc Phong bị lão gia tử phan giày ấy.)
Nụ cười của nam tử này lộ ra một chút thanh lãnh, làm người si mê.
"Ta đúng là đã từng nói những lời này...."
Hoàng đế lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa đợi hoàng đế mở miệng, nam tử đã nói tiếp: "Nhưng mà, lúc đó ta chẳng qua là đùa với các ngươi một chút mà thôi, chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra được hay sao?"
_____________________
***Tròn 2000 chương! Hura sắp hoàn rồi! Thời gian trôi thật nhanh!!!!!
Tại Thiên Tề Quốc, cái chờ đợi Tề Linh chính là một trận khiển trách nghiêm khắc.
Ngự thư phòng, không khí nặng nề, hoàng đế đang ngồi trên long ỷ, Lâm quý phi ngồi bên cạnh, bên dưới hai người họ là Tề Linh và Tề Vũ.
"Tề Linh, nghe nói trong trận tranh bá lần này, con lấy được ba cái ngọc tỷ phải không?" Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề: "Tam hoàng đệ con là người sẽ thống lĩnh bốn nước mà quốc sư đã tiên đoán, nên con có giữ ngọc tỷ kia cũng vô dụng mà thôi, vẫn đưa cho tam hoàng đệ con thì hơn."
Nói xong lời này, hoàng đế liếc mắt ra hiệu cho Tề Vũ: "Còn không mau tới nhận ngọc tỷ?"
"Dạ, phụ hoàng!"
Trong lòng Tề Vũ đắc ý không thôi, vênh váo đi về phía Tề Linh.
Tề Linh, cho dù ngươi lấy được ba cái ngọc tỷ thì đã sao? Kết quả không phải là vẫn đưa lại cho ta à?
"Nhị hoàng huynh, huynh còn không mau đưa ngọc tỷ ra đây, chẳng lẽ đợi hoàng đệ soát người huynh sao?"
Tề Linh đứng thẳng lưng: "Quán quân trận tứ quốc tranh bá này là dựa vào bản lĩnh chính mình mà giành được. Các người luôn miệng nói Tề Vũ là người thống nhất bốn nước trong tương lai, vậy tại sao hắn lại không giành được ngôi quán quân?"
Hoàng đế chau mày, lộ vẻ mất kiên nhẫn.
"Trẫm cũng chỉ là để các con khỏi phải đi đường vòng mà thôi. Năng lực của quốc sư cao cỡ nào, đâu phải các con không biết! Lời quốc sư đã nói, làm sao có thể sai cho được? Cho dù bây giờ con là quán quân trận tứ quốc tranh bá này thì sao chứ? Vị trí thống lĩnh bốn nước kia, tương lai cũng phải trả cho hoàng đệ con, nếu vậy còn không bằng đưa luôn cho hoàng đệ con ngay bây giờ."
Quan trọng nhất là, Tề Vũ biết vâng lời hơn Tề Linh.
Nếu để Tề Linh thống nhất bốn nước, e là người làm phụ hoàng như mình cũng phải nhìn sắc mặt của Tề Linh mà hành sự.
Là cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể để chuyện này xảy ra?
"Quốc sư nói?" Tề Linh liếc nhìn hoàng đế: "Vậy chỉ có thể chứng minh, ánh mắt của quốc sư có vấn đề! Cho nên mới nhìn thấy hạng phế vật như Tề Vũ trở thành người thống nhất bốn nước."
"To gan!"
Vừa nghe lời này, hoàng đế lập tức biến sắc. Ông ta gầm lên: "Bây giờ ngươi đã dám cãi lại mệnh lệnh của trẫm, chờ khi ngươi trở thành người thống trị bốn nước, há chẳng phải hoàn toàn không thèm để trẫm vào mắt sao? Trẫm nói cho ngươi biết, ngọc tỷ kia, ngươi muốn giao cũng phải giao, không muốn giao cũng phải giao! Lập tức lấy ra ngay cho trẫm!"
Tề Linh nhếch mép cười khẩy đầy lạnh lùng và chế giễu. Ngay lúc Tề Linh chuẩn bị nói gì đó, thì cửa ngự thư phòng chợt bị đẩy mở từ bên ngoài vào.
Người đến là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ, hắn đẹp đến nỗi không hề chân thật. Khi hắn xuất hiện, sau lưng như kéo theo sương mù mờ ảo, trông như một vị tiên nhân. Trong tay nam tử cầm một cây sáo ngọc, bước đi vô cùng nhẹ nhàng như đang bước trên mây bồng.
Phía sau nam tử kia còn có bá quan văn võ trong triều cũng đi theo vào. Mà những lời vừa trong ngự thư phòng, bọn họ cũng đã nghe thấy rất rõ ràng.
Nếu Vân Lạc Phong có mặt ở đây, chắc chắn nàng sẽ nhận ra, nam tử này chính là người đã thổi nhạc khúc trong rừng mà nàng đã tình cờ gặp được.
Đồng thời, hắn cũng chính là người chuyển thế của.... Tuyệt Thiên!
"Quốc sư!" Nhìn thấy nam tử kia đến, hoàng đế lập tức đứng dậy: "Trẫm còn nhớ rõ, khanh đã từng nói với trẫm rằng, tam hoàng nhi của trẫm sẽ là người thống nhất bốn nước trong tương lai, chuyện này cho đến nay trẫm vẫn còn nhớ rất rõ ràng."
Nam tử cong môi cười nhạt, nụ cười của hắn đẹp đến mức không thứ gì trên đời này có thể so sánh được.
Nụ cười của hắn không giống nụ cười cuồng vọng của Cơ Cửu Thiên, không giống nụ cười dịu dàng ôn nhu của Trầm Ngọc Khanh, càng không giống nụ cười thâm tình của Vân Tiêu.
(*Trầm Ngọc Khanh là nam phụ tóc trắng ở thành hoàng tuyền, người đã giúp Vân Lạc Phong mở không gian trùng động để đến Thất Châu Đại Lục, cũng là người đến cứu nguy cho Diệp gia xong nói là tình nhân cũ của Vân Lạc Phong, hại Vân Lạc Phong bị lão gia tử phan giày ấy.)
Nụ cười của nam tử này lộ ra một chút thanh lãnh, làm người si mê.
"Ta đúng là đã từng nói những lời này...."
Hoàng đế lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa đợi hoàng đế mở miệng, nam tử đã nói tiếp: "Nhưng mà, lúc đó ta chẳng qua là đùa với các ngươi một chút mà thôi, chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra được hay sao?"
_____________________
***Tròn 2000 chương! Hura sắp hoàn rồi! Thời gian trôi thật nhanh!!!!!