Edit: Sahara
Quốc sư hoàn toàn có thể dựa vào ngũ quan* mà nhìn ra tính cách của một người.
(*ngũ quan: cách nói ẩn dụ của từ gương mặt. Ngũ quan bao gồm: mắt, mũi, miệng, tai, chân mày.)
Hoàng đế ngu xuẩn vô đạo, Lâm quý phi kiêu căng tự mãn, nếu để cho bọn họ biết sau này Tề Vũ sẽ trở thành người thống nhất bốn nước, thì bọn họ chắc chắn sẽ cưng chiều Tề Vũ đến mức hủy hoại hắn ta.
Đương nhiên, nếu không có lời tiên đoán của quốc sư _ hắn, cũng không có sự dung túng cưng chiều thái quá của hoàng đế, nói không chừng, Tề Vũ cũng không trở thành một tên phế vật vô dụng như bây giờ.....
"Quốc sư, ngươi đúng là đủ độc ác!" Lâm quý phi nhắm chặt hai mắt.
Còn nhớ mười mấy năm trước, Lâm quý phi _ bà hãy còn là một thiếu nữ mười sáu như hoa như ngọc. Dù đã sớm gả cho hoàng đế được hai năm, còn sinh ra tam hoàng tử....
Thế nhưng.....
Tâm tư bà vẫn còn là một thiếu nữ!
Ở trong hoàng cung, lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo tuyệt thế của quốc sư, bất tri bất giác, bà đã bị hãm sâu vào trong đó. Càng xa hơn, chỉ cần đối phương nguyện ý đưa bà rời khỏi hoàng cung, vậy bà cam tâm từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, chỉ nguyện làm chim liền cánh, cây liền cành.
Ngờ đâu, người đàn ông này lại vô cùng quả quyết mà cự tuyệt bà.
Bị cự tuyệt, bà vì yêu sinh hận, nên nảy sinh ý định vu oan cho hoàng hậu và quốc sư có gian tình. Hoàng hậu năm đó cũng chính là mẫu thân của Tề Linh.
Một khi hoàng thượng biết chuyện xấu trong hậu cung, nhất định sẽ nổi trận lôi đình mà giết hết cả hai người bọn họ.
Chẳng dè, quốc sư đã sớm nhìn thấu ý đồ của bà, hơn nữa.... Còn dễ dàng hóa giải.
Bắt đầu từ lúc đó, bà biết rõ, tất cả mọi hành vi của mình đều không qua mắt được người này.
Theo thời gian, tuổi bà càng ngày càng lớn, sớm đã hoa tàn ít bướm. Mà diện mạo quốc sư vẫn tuấn mỹ tuyệt thế như năm nào. Bà biết mình không xứng với quốc sư, nên không còn ý nghĩ gì tới hắn nữa....
Nhưng có ai biết được, quốc sư vậy mà vẫn luôn ghi hận chuyện cũ, còn thiết kế một nước cờ lớn đến như vậy.
Đúng ngay lúc này, hai thị vệ trong cung đã tiến tới bên cạnh Lâm quý phi. Mỗi người một bên, cùng xách nách bà ta lôi ra ngoài.
Tuy nhiên, thị vệ mới lôi Lâm quý phi đi được hai bước thì bị Tề Linh ngăn lại.
"Ta và Lâm quý phi còn chút nợ nần chưa thanh toán!" Đáy mắt Tề Linh dày đặc sát ý: "Không biết Lâm quý phi có tiện giải thích một chút cho ta biết, bà làm thế nào điều động cao thủ Thiên Thần Giả trong cung? Làm thế nào giết chết hết tất cả thuộc hạ ta mang theo để giúp Tề Vũ chiến thắng trận tranh bá?"
Thân mình Lâm quý phi run lên. Đối diện với quốc sư, sự sợ hãi của Lâm quý phi xuất phát từ nội tâm, cho nên bà ta không dám phủ nhận những gì mình đã làm.
Nhưng với Tề Linh mà nói, bà ta có chết cũng không thừa nhận!
"Tề Linh, ngươi đừng hòng hãm hại bổn cung! Bổn cung không hề làm ra những chuyện như vậy!"
"Phải không?" Tề Linh lạnh lùng cười: "Bà không nhận cũng không sao! Chỉ cần ta biết là do bà làm là được! Ta không biết phụ hoàng sẽ nghiêm trị bà thế nào, nhưng ta.... Tuyệt đối không bỏ qua cho bà!"
Lời Tề Linh vừa dứt, cả ngự thư phòng liền chìm trong im lặng. Rất lâu sau, giọng nói của Tề Linh mới vang lên lần nữa.
"Người đâu! Lôi người đàn bà này xuống băm thành ngàn mảnh! Sau đó nhồi xác bà ta vào pho tượng, để bà ta vĩnh viễn phải quỳ sám hối trước mộ những chiến sĩ đã hy sinh!"
"KHÔNG!" Giọng hét bén nhọn của Lâm quý phi vang lên: "Tề Linh, ngươi không thể làm vậy! Ta là quý phi! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Nói xong câu này, Lâm quý phi giẫy thoát khỏi kiềm kẹp của hai thị vệ, lao nhanh về phía hoàng đế.
"Bệ hạ, người cứu thần thiếp với! Thần thiếp biết lỗi rồi, thần thiếp thật sự biết lỗi rồi! Cầu xin người hạ lệnh bảo Tề Linh tha cho thần thiếp...."
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Lâm quý phi, ánh mắt chỉ có tức giận và căm hận: "Ngươi muốn cắm sừng trẫm, còn bảo trẫm cứu ngươi? Trẫm không đích thân hạ lệnh xử tử ngươi đã là phá lệ khai ân rồi! Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau kéo tiện nhân này xuống, đỡ phải chướng mắt trẫm!"
Quốc sư hoàn toàn có thể dựa vào ngũ quan* mà nhìn ra tính cách của một người.
(*ngũ quan: cách nói ẩn dụ của từ gương mặt. Ngũ quan bao gồm: mắt, mũi, miệng, tai, chân mày.)
Hoàng đế ngu xuẩn vô đạo, Lâm quý phi kiêu căng tự mãn, nếu để cho bọn họ biết sau này Tề Vũ sẽ trở thành người thống nhất bốn nước, thì bọn họ chắc chắn sẽ cưng chiều Tề Vũ đến mức hủy hoại hắn ta.
Đương nhiên, nếu không có lời tiên đoán của quốc sư _ hắn, cũng không có sự dung túng cưng chiều thái quá của hoàng đế, nói không chừng, Tề Vũ cũng không trở thành một tên phế vật vô dụng như bây giờ.....
"Quốc sư, ngươi đúng là đủ độc ác!" Lâm quý phi nhắm chặt hai mắt.
Còn nhớ mười mấy năm trước, Lâm quý phi _ bà hãy còn là một thiếu nữ mười sáu như hoa như ngọc. Dù đã sớm gả cho hoàng đế được hai năm, còn sinh ra tam hoàng tử....
Thế nhưng.....
Tâm tư bà vẫn còn là một thiếu nữ!
Ở trong hoàng cung, lần đầu tiên nhìn thấy diện mạo tuyệt thế của quốc sư, bất tri bất giác, bà đã bị hãm sâu vào trong đó. Càng xa hơn, chỉ cần đối phương nguyện ý đưa bà rời khỏi hoàng cung, vậy bà cam tâm từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, chỉ nguyện làm chim liền cánh, cây liền cành.
Ngờ đâu, người đàn ông này lại vô cùng quả quyết mà cự tuyệt bà.
Bị cự tuyệt, bà vì yêu sinh hận, nên nảy sinh ý định vu oan cho hoàng hậu và quốc sư có gian tình. Hoàng hậu năm đó cũng chính là mẫu thân của Tề Linh.
Một khi hoàng thượng biết chuyện xấu trong hậu cung, nhất định sẽ nổi trận lôi đình mà giết hết cả hai người bọn họ.
Chẳng dè, quốc sư đã sớm nhìn thấu ý đồ của bà, hơn nữa.... Còn dễ dàng hóa giải.
Bắt đầu từ lúc đó, bà biết rõ, tất cả mọi hành vi của mình đều không qua mắt được người này.
Theo thời gian, tuổi bà càng ngày càng lớn, sớm đã hoa tàn ít bướm. Mà diện mạo quốc sư vẫn tuấn mỹ tuyệt thế như năm nào. Bà biết mình không xứng với quốc sư, nên không còn ý nghĩ gì tới hắn nữa....
Nhưng có ai biết được, quốc sư vậy mà vẫn luôn ghi hận chuyện cũ, còn thiết kế một nước cờ lớn đến như vậy.
Đúng ngay lúc này, hai thị vệ trong cung đã tiến tới bên cạnh Lâm quý phi. Mỗi người một bên, cùng xách nách bà ta lôi ra ngoài.
Tuy nhiên, thị vệ mới lôi Lâm quý phi đi được hai bước thì bị Tề Linh ngăn lại.
"Ta và Lâm quý phi còn chút nợ nần chưa thanh toán!" Đáy mắt Tề Linh dày đặc sát ý: "Không biết Lâm quý phi có tiện giải thích một chút cho ta biết, bà làm thế nào điều động cao thủ Thiên Thần Giả trong cung? Làm thế nào giết chết hết tất cả thuộc hạ ta mang theo để giúp Tề Vũ chiến thắng trận tranh bá?"
Thân mình Lâm quý phi run lên. Đối diện với quốc sư, sự sợ hãi của Lâm quý phi xuất phát từ nội tâm, cho nên bà ta không dám phủ nhận những gì mình đã làm.
Nhưng với Tề Linh mà nói, bà ta có chết cũng không thừa nhận!
"Tề Linh, ngươi đừng hòng hãm hại bổn cung! Bổn cung không hề làm ra những chuyện như vậy!"
"Phải không?" Tề Linh lạnh lùng cười: "Bà không nhận cũng không sao! Chỉ cần ta biết là do bà làm là được! Ta không biết phụ hoàng sẽ nghiêm trị bà thế nào, nhưng ta.... Tuyệt đối không bỏ qua cho bà!"
Lời Tề Linh vừa dứt, cả ngự thư phòng liền chìm trong im lặng. Rất lâu sau, giọng nói của Tề Linh mới vang lên lần nữa.
"Người đâu! Lôi người đàn bà này xuống băm thành ngàn mảnh! Sau đó nhồi xác bà ta vào pho tượng, để bà ta vĩnh viễn phải quỳ sám hối trước mộ những chiến sĩ đã hy sinh!"
"KHÔNG!" Giọng hét bén nhọn của Lâm quý phi vang lên: "Tề Linh, ngươi không thể làm vậy! Ta là quý phi! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy!"
Nói xong câu này, Lâm quý phi giẫy thoát khỏi kiềm kẹp của hai thị vệ, lao nhanh về phía hoàng đế.
"Bệ hạ, người cứu thần thiếp với! Thần thiếp biết lỗi rồi, thần thiếp thật sự biết lỗi rồi! Cầu xin người hạ lệnh bảo Tề Linh tha cho thần thiếp...."
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Lâm quý phi, ánh mắt chỉ có tức giận và căm hận: "Ngươi muốn cắm sừng trẫm, còn bảo trẫm cứu ngươi? Trẫm không đích thân hạ lệnh xử tử ngươi đã là phá lệ khai ân rồi! Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau kéo tiện nhân này xuống, đỡ phải chướng mắt trẫm!"