Edit: Sahara
Tích tắc sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đôi bích nhân đi phía trước, trong mắt họ chỉ có khiếp sợ và kinh ngạc.
Vân Lạc Phong dường như không nghe thấy lời Vân Tiêu, vẫn tiếp tục đi về phía thành Liên Minh.
Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện mẫu thân đã gặp phải ở đó, trong lòng Vân Lạc Phong liền dâng trào sát ý.....
__________
Thành Liên Minh.
Bạch Linh mặc một thân bạch y trắng như tuyết đang chậm rãi bước vào trong thành. Bà hơi ngẩng đầu lên, nhìn nơi mình đã sinh sống suốt mười mấy năm qua. Cảm xúc nhất thời ngổn ngang.
Đúng lúc này, có vài người nhận ra Bạch Linh, bọn họ lập tức đáp xuống từ trên không, đồng loạt chĩa mũi kiếm về phía Bạch Linh.
"Vân Nguyệt Thanh, ngươi còn không biết xấu hổ mà dám trở về sao? Liên minh Tự Do cứu ngươi, ngươi lại giết minh chủ, chúng ta phải báo thù cho minh chủ!"
Bạch Linh nâng mí mắt, đảo mắt một vòng nhìn mọi người, môi mỏng khẽ mở, từ tốn nói: "Ta tới tìm Lãng Tân Nguyệt, bảo ả lăn ra đây cho ta!"
Trong đám đông, có một người nhếch mép cười khẩy trả lời Bạch Linh: "Lãng cô nương nói không sai, ngươi đã giết chết minh chủ cùng vô số cao thủ của liên minh, bây giờ ngay cả người may mắn sống sót như Lãng cô nương mà ngươi cũng không tha, quyết đuổi tận giết tuyệt mới thôi. Bạch Linh, lương tâm của ngươi có phải bị chó tha rồi không?"
Bạch Linh lười nói lời vô nghĩa với những người này, thân mình bà chợt lóe một cái, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lưỡi kiếm sắc bén, vút một tiếng bay lên không trung.
"Lãng Tân Nguyệt, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Giữa không trung, giọng Bạch Linh lạnh như hàn băng, vang vọng thật lâu chưa tan.
Cũng trong lúc này, ở phía trước, cách chỗ Bạch Linh không xa, một tia sét chợt đánh xuống đỉnh một tòa nhà.
Bạch Linh khẽ nheo mắt, hô hấp chợt căng thẳng.
"Thần Quân?"
Ngay thời điểm này lại có người đột phá Thần Quân?
Chẳng lẽ......
Nghĩ đến khả năng kia, Bạch Linh nhanh chóng lao người bay đến nơi sấm sét đánh xuống.
Sấm sét cực kỳ hung mãnh, từng đạo từng đạo giáng xuống liên tục, mà tòa nhà bên dưới thì đã bị đánh thành phế tích, thế nhưng, giữa tòa phế tích lại có một nữ tử khoanh chân ngồi đó mà không hề bị gì.
Sấm sét tan đi.
Lãng Tân Nguyệt mở mắt nhìn lên, cảm nhận được sức mạnh tràn ngập trong cơ thể, ả liếc nhìn Bạch Linh đang đứng giữa không trung, khóe môi chợt nở nụ cười châm chọc.
"Vân Nguyệt Thanh, chắc ngươi không thể ngờ sẽ có một ngày như hôm nay đúng không?"
Lãng Tân Nguyệt chậm rãi đứng dậy, hất cằm đầy kiêu ngạo.
Xung quanh ả là những lão giả đang ngồi xếp bằng, sắc mặt họ tái nhợt, người đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng khi thấy Bạch Linh không mời mà đến, hai mắt họ liền bừng bừng lửa giận.
"Vân Nguyệt Thanh, ngươi còn dám trở về?"
"Lúc trước ngươi bất kính với lão minh chủ, lão minh chủ chết đi, thân xác còn chưa lạnh mà ngươi đã dòm ngó tới ấn giám. Về sau bị minh chủ phát hiện, ngươi lại giết cả minh chủ. Người đàn bà như ngươi sao lại có tâm địa ác độc đến như vậy hả?"
"Dù là loại người vong ơn phụ nghĩa cũng không tồi tệ giống như ngươi! May mà Lãng cô nương đã đột phá Thần Quân, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ không còn cơ hội làm hại đến người của liên minh Tự Do chúng ta nữa!"
Bạch Linh hướng mắt về phía Lãng Tân Nguyệt, nghe những lão giả kia nói như vậy, bà liền biết ngay Lãng Tân Nguyệt đã thêu dệt không ít chuyện sau lưng bà.
"Thì ra Lãng Tân Nguyệt và Âu Lôi đã nói với các người như vậy." Suy cho cùng, trong thâm tâm Bạch Linh vẫn có tình cảm rất nặng với liên minh Tự Do, bà không đành lòng nhìn người của liên minh bị Lãng Tân Nguyệt lợi dụng.
Tích tắc sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đôi bích nhân đi phía trước, trong mắt họ chỉ có khiếp sợ và kinh ngạc.
Vân Lạc Phong dường như không nghe thấy lời Vân Tiêu, vẫn tiếp tục đi về phía thành Liên Minh.
Chỉ cần tưởng tượng đến những chuyện mẫu thân đã gặp phải ở đó, trong lòng Vân Lạc Phong liền dâng trào sát ý.....
__________
Thành Liên Minh.
Bạch Linh mặc một thân bạch y trắng như tuyết đang chậm rãi bước vào trong thành. Bà hơi ngẩng đầu lên, nhìn nơi mình đã sinh sống suốt mười mấy năm qua. Cảm xúc nhất thời ngổn ngang.
Đúng lúc này, có vài người nhận ra Bạch Linh, bọn họ lập tức đáp xuống từ trên không, đồng loạt chĩa mũi kiếm về phía Bạch Linh.
"Vân Nguyệt Thanh, ngươi còn không biết xấu hổ mà dám trở về sao? Liên minh Tự Do cứu ngươi, ngươi lại giết minh chủ, chúng ta phải báo thù cho minh chủ!"
Bạch Linh nâng mí mắt, đảo mắt một vòng nhìn mọi người, môi mỏng khẽ mở, từ tốn nói: "Ta tới tìm Lãng Tân Nguyệt, bảo ả lăn ra đây cho ta!"
Trong đám đông, có một người nhếch mép cười khẩy trả lời Bạch Linh: "Lãng cô nương nói không sai, ngươi đã giết chết minh chủ cùng vô số cao thủ của liên minh, bây giờ ngay cả người may mắn sống sót như Lãng cô nương mà ngươi cũng không tha, quyết đuổi tận giết tuyệt mới thôi. Bạch Linh, lương tâm của ngươi có phải bị chó tha rồi không?"
Bạch Linh lười nói lời vô nghĩa với những người này, thân mình bà chợt lóe một cái, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lưỡi kiếm sắc bén, vút một tiếng bay lên không trung.
"Lãng Tân Nguyệt, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Giữa không trung, giọng Bạch Linh lạnh như hàn băng, vang vọng thật lâu chưa tan.
Cũng trong lúc này, ở phía trước, cách chỗ Bạch Linh không xa, một tia sét chợt đánh xuống đỉnh một tòa nhà.
Bạch Linh khẽ nheo mắt, hô hấp chợt căng thẳng.
"Thần Quân?"
Ngay thời điểm này lại có người đột phá Thần Quân?
Chẳng lẽ......
Nghĩ đến khả năng kia, Bạch Linh nhanh chóng lao người bay đến nơi sấm sét đánh xuống.
Sấm sét cực kỳ hung mãnh, từng đạo từng đạo giáng xuống liên tục, mà tòa nhà bên dưới thì đã bị đánh thành phế tích, thế nhưng, giữa tòa phế tích lại có một nữ tử khoanh chân ngồi đó mà không hề bị gì.
Sấm sét tan đi.
Lãng Tân Nguyệt mở mắt nhìn lên, cảm nhận được sức mạnh tràn ngập trong cơ thể, ả liếc nhìn Bạch Linh đang đứng giữa không trung, khóe môi chợt nở nụ cười châm chọc.
"Vân Nguyệt Thanh, chắc ngươi không thể ngờ sẽ có một ngày như hôm nay đúng không?"
Lãng Tân Nguyệt chậm rãi đứng dậy, hất cằm đầy kiêu ngạo.
Xung quanh ả là những lão giả đang ngồi xếp bằng, sắc mặt họ tái nhợt, người đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng khi thấy Bạch Linh không mời mà đến, hai mắt họ liền bừng bừng lửa giận.
"Vân Nguyệt Thanh, ngươi còn dám trở về?"
"Lúc trước ngươi bất kính với lão minh chủ, lão minh chủ chết đi, thân xác còn chưa lạnh mà ngươi đã dòm ngó tới ấn giám. Về sau bị minh chủ phát hiện, ngươi lại giết cả minh chủ. Người đàn bà như ngươi sao lại có tâm địa ác độc đến như vậy hả?"
"Dù là loại người vong ơn phụ nghĩa cũng không tồi tệ giống như ngươi! May mà Lãng cô nương đã đột phá Thần Quân, bắt đầu từ bây giờ, ngươi sẽ không còn cơ hội làm hại đến người của liên minh Tự Do chúng ta nữa!"
Bạch Linh hướng mắt về phía Lãng Tân Nguyệt, nghe những lão giả kia nói như vậy, bà liền biết ngay Lãng Tân Nguyệt đã thêu dệt không ít chuyện sau lưng bà.
"Thì ra Lãng Tân Nguyệt và Âu Lôi đã nói với các người như vậy." Suy cho cùng, trong thâm tâm Bạch Linh vẫn có tình cảm rất nặng với liên minh Tự Do, bà không đành lòng nhìn người của liên minh bị Lãng Tân Nguyệt lợi dụng.