Edit: Sahara
"Ta muốn thực lực của các ngươi cũng là vì báo thù cho minh chủ!" Đáy mắt Lãng Tân Nguyệt ẩn hiện sát ý, ả từ từ tiến gần về phía Bạch Linh: "Vân Nguyệt Thanh, minh chủ có chỗ nào không tốt mà ngươi lại từ chối ngài? Theo ta thấy, minh chủ chịu để ý ngươi chính là phúc phận của ngươi. Thế mà ngươi lại không biết tốt xấu."
Lãng Tân Nguyệt bước đi một bước, áp lực lại tăng thêm một phần. Ả khẽ hất cằm thể hiện sự cao ngạo của bản thân.
Tuy nhiên, dưới áp lực do Lãng Tân Nguyệt tạo ra, mặt Bạch Linh vẫn không đổi sắc, bạch y nhẹ nhàng phiêu phiêu trong gió.
Nội tâm Lãng Tân Nguyệt ghen ghét không thôi. Từ khoảnh khắc đầu tiên Bạch Linh bước chân vào liên minh, ả đã có cảm giác địa vị của mình sẽ lung lay, những thanh niên tài tuấn luôn vây quanh ả đều quay sang lấy lòng Bạch Linh.
Cũng trong một khắc đó, ả đã âm thầm thề, một ngày nào đó, ả sẽ dẫm đạp Bạch Linh dưới chân mình.
Giờ đây, cuối cùng ả cũng đạt được mục đích.
Nghĩ đến sắp đạp được Bạch Linh dưới chân, khóe môi Lãng Tân Nguyệt từ từ cong lên, trong mắt xẹt qua một tia khinh bỉ.
"Dừng tay!"
Mắt thấy Lãng Tân Nguyệt đã đến trước mặt Bạch Linh, chúng trưởng lão đang chìm trong bi thương rốt cuộc cũng hành động, bọn họ cùng lao về phía Lãng Tân Nguyệt.
Trong mắt Lãng Tân Nguyệt xẹt qua một tia hung ác, ả lập tức xuất một chưởng về phía chúng trưởng lão. Vị trưởng lão cách Lãng Tân Nguyệt gần nhất bị trúng đòn, phun một ngụm máu, văng ngược ra sau, lòng ngực xuất hiện một cái lỗ. Những người chung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi xung lực, đồng loạt bị thổi bay ngược ra sau.
Mới cách đó không lâu, các vị trưởng lão này đều là Thần Tôn Giả cao cao tại thượng, nhưng hiện tại, họ không khác với người thường là bao.
Họ làm sao đỡ được đòn công kích của Lãng Tân Nguyệt?
Đoán chừng một hơi thở của Lãng Tân Nguyệt thôi cũng đủ làm họ tan xương nát thịt.
"Tịch lão!"
Bạch Linh biến sắc, bóng dáng trắng toát xẹt một cái giữa không trung, chớp mắt đã đến gần vị trưởng lão vừa trúng đòn của Lãng Tân Nguyệt.
"Tịch lão, ngài sao rồi?"
Tịch lão nghe thấy giọng Bạch Linh, gắn sức mở mắt ra, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, Tịch lão dồn hết hơi sức cuối cùng nói: "Mau.... Trốn!"
Dứt lời, mắt Tịch lão cũng từ từ nhắm lại, tay Tịch lão vô lực trượt khỏi tay Bạch Linh rớt xuống đất, cả người không còn sinh khí.
Tịch lão là một trong số trưởng lão ngu muội tin lời Lãng Tân Nguyệt nói, vậy mà bây giờ lão lại chết vì Bạch Linh.
Dù trước đó có lỗi lầm gì, hiện tại, Bạch Linh cũng không cách nào oán hận Tịch lão được.
Trong lòng bà chỉ còn lại buồn bã và thương tiếc.
Các vị trưởng lão khác cũng bị thương, nhưng so với Tịch lão thì khá hơn nhiều. Ít nhất bọn họ vẫn còn sống.
"Lãng Tân Nguyệt, uổng công chúng ta tin tưởng ngươi như vậy, vì muốn báo thù cho minh chủ mà truyền hết thực lực của mình cho ngươi."
"Bây giờ ta mới biết bản thân mình ngu xuẩn thế nào! Chẳng những hại Nguyệt Thanh, mà còn hại luôn cả liên minh."
Một lão giả tóc bạc trắng cố gắn gượng đứng dậy, nét mặt lão thập phần kiên định: "Hôm nay, ta muốn bù đắp lại những sai lầm chúng ta đã phạm. Nguyệt Thanh, cô mau rời khỏi nơi này, chạy được bao xa thì chạy bấy xa! Là liên minh Tự Do đã hại cô, bây giờ là lúc chúng ta chuộc lại tội lỗi của mình."
Bạch Linh chậm rãi đặt thi thể Tịch lão xuống đất, rồi từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt băng hàn nhìn về phía Lãng Tân Nguyệt, sát khí trên người khuếch tán ra bốn phía.
"Hôm nay ta tới là tìm Lãng Tân Nguyệt báo thù, sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy?"
"Nguyệt Thanh!" Lão giả tóc bạc biến sắc, nét mặt trở nên gấp rút.
Bạch Linh lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía Lãng Tân Nguyệt.
"Ta muốn thực lực của các ngươi cũng là vì báo thù cho minh chủ!" Đáy mắt Lãng Tân Nguyệt ẩn hiện sát ý, ả từ từ tiến gần về phía Bạch Linh: "Vân Nguyệt Thanh, minh chủ có chỗ nào không tốt mà ngươi lại từ chối ngài? Theo ta thấy, minh chủ chịu để ý ngươi chính là phúc phận của ngươi. Thế mà ngươi lại không biết tốt xấu."
Lãng Tân Nguyệt bước đi một bước, áp lực lại tăng thêm một phần. Ả khẽ hất cằm thể hiện sự cao ngạo của bản thân.
Tuy nhiên, dưới áp lực do Lãng Tân Nguyệt tạo ra, mặt Bạch Linh vẫn không đổi sắc, bạch y nhẹ nhàng phiêu phiêu trong gió.
Nội tâm Lãng Tân Nguyệt ghen ghét không thôi. Từ khoảnh khắc đầu tiên Bạch Linh bước chân vào liên minh, ả đã có cảm giác địa vị của mình sẽ lung lay, những thanh niên tài tuấn luôn vây quanh ả đều quay sang lấy lòng Bạch Linh.
Cũng trong một khắc đó, ả đã âm thầm thề, một ngày nào đó, ả sẽ dẫm đạp Bạch Linh dưới chân mình.
Giờ đây, cuối cùng ả cũng đạt được mục đích.
Nghĩ đến sắp đạp được Bạch Linh dưới chân, khóe môi Lãng Tân Nguyệt từ từ cong lên, trong mắt xẹt qua một tia khinh bỉ.
"Dừng tay!"
Mắt thấy Lãng Tân Nguyệt đã đến trước mặt Bạch Linh, chúng trưởng lão đang chìm trong bi thương rốt cuộc cũng hành động, bọn họ cùng lao về phía Lãng Tân Nguyệt.
Trong mắt Lãng Tân Nguyệt xẹt qua một tia hung ác, ả lập tức xuất một chưởng về phía chúng trưởng lão. Vị trưởng lão cách Lãng Tân Nguyệt gần nhất bị trúng đòn, phun một ngụm máu, văng ngược ra sau, lòng ngực xuất hiện một cái lỗ. Những người chung quanh cũng bị ảnh hưởng bởi xung lực, đồng loạt bị thổi bay ngược ra sau.
Mới cách đó không lâu, các vị trưởng lão này đều là Thần Tôn Giả cao cao tại thượng, nhưng hiện tại, họ không khác với người thường là bao.
Họ làm sao đỡ được đòn công kích của Lãng Tân Nguyệt?
Đoán chừng một hơi thở của Lãng Tân Nguyệt thôi cũng đủ làm họ tan xương nát thịt.
"Tịch lão!"
Bạch Linh biến sắc, bóng dáng trắng toát xẹt một cái giữa không trung, chớp mắt đã đến gần vị trưởng lão vừa trúng đòn của Lãng Tân Nguyệt.
"Tịch lão, ngài sao rồi?"
Tịch lão nghe thấy giọng Bạch Linh, gắn sức mở mắt ra, nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, Tịch lão dồn hết hơi sức cuối cùng nói: "Mau.... Trốn!"
Dứt lời, mắt Tịch lão cũng từ từ nhắm lại, tay Tịch lão vô lực trượt khỏi tay Bạch Linh rớt xuống đất, cả người không còn sinh khí.
Tịch lão là một trong số trưởng lão ngu muội tin lời Lãng Tân Nguyệt nói, vậy mà bây giờ lão lại chết vì Bạch Linh.
Dù trước đó có lỗi lầm gì, hiện tại, Bạch Linh cũng không cách nào oán hận Tịch lão được.
Trong lòng bà chỉ còn lại buồn bã và thương tiếc.
Các vị trưởng lão khác cũng bị thương, nhưng so với Tịch lão thì khá hơn nhiều. Ít nhất bọn họ vẫn còn sống.
"Lãng Tân Nguyệt, uổng công chúng ta tin tưởng ngươi như vậy, vì muốn báo thù cho minh chủ mà truyền hết thực lực của mình cho ngươi."
"Bây giờ ta mới biết bản thân mình ngu xuẩn thế nào! Chẳng những hại Nguyệt Thanh, mà còn hại luôn cả liên minh."
Một lão giả tóc bạc trắng cố gắn gượng đứng dậy, nét mặt lão thập phần kiên định: "Hôm nay, ta muốn bù đắp lại những sai lầm chúng ta đã phạm. Nguyệt Thanh, cô mau rời khỏi nơi này, chạy được bao xa thì chạy bấy xa! Là liên minh Tự Do đã hại cô, bây giờ là lúc chúng ta chuộc lại tội lỗi của mình."
Bạch Linh chậm rãi đặt thi thể Tịch lão xuống đất, rồi từ từ đứng thẳng dậy, ánh mắt băng hàn nhìn về phía Lãng Tân Nguyệt, sát khí trên người khuếch tán ra bốn phía.
"Hôm nay ta tới là tìm Lãng Tân Nguyệt báo thù, sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy?"
"Nguyệt Thanh!" Lão giả tóc bạc biến sắc, nét mặt trở nên gấp rút.
Bạch Linh lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía Lãng Tân Nguyệt.