Edit: Sahara
"Ngươi dám giết Tịch lão, thù mới thù cũ, hôm nay ta sẽ tính hết với ngươi."
Lãng Tân Nguyệt quét mắt nhìn Bạch Linh từ đầu đến chân, khóe môi từ từ gợi lên độ cong khinh miệt.
"Độc trong người ngươi hình như còn chưa giải đâu. Ngày đó hẳn là ngươi đã lừa ta mà thôi. Mà dù độc trong người ngươi đã giải, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!"
"Xác thật hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta dám lấy mạng ra cược. Ngươi có dám giao tranh với người không cần cả mạng không?"
Cả người Bạch Linh tràn ngập khí thế túc sát, vung một tay lên, lòng bàn tay Bạch Linh bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm.
Phong Nhi sẽ tới nhanh thôi.....
Chỉ cần mình giải quyết Lãng Tân Nguyệt trước khi Phong Nhi tới là được.
Như vậy, Phong Nhi sẽ không phải đối mặt với nguy hiểm.
Cho dù mình có vì vậy mà mất mạng, cũng không có gì hối tiếc.
"Ha..ha...."
Lãng Tân Nguyệt cười một tiếng: "Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thanh toàn cho ngươi."
__________________
Ngoài thành Liên Minh.
Đại quân ba nước đã đến dưới chân thành.
Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đi trước dẫn đầu. Hai người, một thì bạch y như tuyết, một thì hắc y như đêm, đứng chung với nhau lại xứng đôi vô cùng.
"Giết cho ta!"
Theo mệnh lệnh Vân Lạc Phong vừa hạ, đại quân ba nước lập tức công phá cửa thành, tiến quân vào trong.
Những người canh giữ cổng thành không biết chuyện vừa phát sinh giữa Lãng Tân Nguyệt và Bạch Linh, nên tất nhiên là tuân thủ mệnh lệnh của Lãng Tân Nguyệt, đồng loạt phản công lại những vị khách không mời mà tới này.
Cửa thành, máu chảy thành sông, thi thể chất chồng.
Vân Lạc Phong đứng giữa núi thi thể mà mặt không đổi sắc, tựa như quân vương đứng trên đỉnh đại lục, khí thế ngút trời.
Thực lực liên minh Tự Do dù mạnh cũng không thể chống lại sức tấn công của đại quân ba nước, liên tục bại trận, không bao lâu đã bị đại quân ba nước đánh cho toàn quân tan rã.
"Không cần quan tâm đến bọn chúng, chúng ta tiếp tục tiến tới."
Vân Lạc Phong chau mày, chắc do nghĩ đến Bạch Linh đang ở trong thành nên chân không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
_________________
Phủ minh chủ liên minh.
Lãng Tân Nguyệt đánh một chưởng vào ngực Bạch Linh, bức Bạch Linh lùi lại mấy bước.
Bạch Linh cảm thấy cổ họng dâng lên một cổ tanh ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu.
Bạch Linh lau vết máu nơi khóe miệng rồi tiếp tục lao mình về phía Lãng Tân Nguyệt.
Trận chiến lại tiếp tục....
Độc trong người Bạch Linh chưa giải hết, cộng thêm thực lực hai bên chênh lệch với nhau, vì vậy, dưới thế công của Lãng Tân Nguyệt, Bạch Linh bị trọng thương nghiêm trọng.
Tuy nhiên.....
Rất nhanh sau đó, chúng trưởng lão bên dưới đã phát hiện ra một điểm khác thường.
Đó chính là, Bạch Linh không hề né tránh chiêu thức công kích của Lãng Tân Nguyệt, chỉ lo dồn sức tấn công.
Điều này..... Giống như hoàn toàn không muốn sống nữa.
Chính là như câu nói: thà tự tổn thương một ngàn cũng phải diệt địch tám trăm.
Trong nhất thời, chúng trưởng lão cảm thấy tự trách không thôi. Nếu không phải do họ tin lầm Lãng Tân Nguyệt, thì sao xảy ra chuyện hôm nay?
Nếu Bạch Linh chết đi, sau này khi bọn họ xuống suối vàng, còn mặt mũi nào mà nhìn mặt lão minh chủ nữa?
"Vân Nguyệt Thanh, ngươi không phải đối thủ của ta!"
Lãng Tân Nguyệt trở tay, một thanh lợi kiếm đột ngột xuất hiện, kiếm quang bắn ra bốn phía mang theo sự lạnh lẽo băng giá.
Một kiếm này chém xuống, dù Bạch Linh không chết cũng sẽ tàn phế, thế nhưng Bạch Linh vẫn không có ý định né tránh. Cùng lúc đó, lợi kiếm trong tay Bạch Linh cũng hướng tới trước, hung hăng đâm về phía Lãng Tân Nguyệt.
Nếu Lãng Tân Nguyệt tiếp tục tấn công, chính ả cũng sẽ bị thương. Dù Lãng Tân Nguyệt đã đột phá đến Thần Quân, nhưng chưa củng cố tu vi. Nếu trúng một kiếm này, ả cũng sẽ trọng thương.
"Ngươi dám giết Tịch lão, thù mới thù cũ, hôm nay ta sẽ tính hết với ngươi."
Lãng Tân Nguyệt quét mắt nhìn Bạch Linh từ đầu đến chân, khóe môi từ từ gợi lên độ cong khinh miệt.
"Độc trong người ngươi hình như còn chưa giải đâu. Ngày đó hẳn là ngươi đã lừa ta mà thôi. Mà dù độc trong người ngươi đã giải, ngươi cũng không phải là đối thủ của ta!"
"Xác thật hiện tại ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta dám lấy mạng ra cược. Ngươi có dám giao tranh với người không cần cả mạng không?"
Cả người Bạch Linh tràn ngập khí thế túc sát, vung một tay lên, lòng bàn tay Bạch Linh bất ngờ xuất hiện một thanh kiếm.
Phong Nhi sẽ tới nhanh thôi.....
Chỉ cần mình giải quyết Lãng Tân Nguyệt trước khi Phong Nhi tới là được.
Như vậy, Phong Nhi sẽ không phải đối mặt với nguy hiểm.
Cho dù mình có vì vậy mà mất mạng, cũng không có gì hối tiếc.
"Ha..ha...."
Lãng Tân Nguyệt cười một tiếng: "Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thanh toàn cho ngươi."
__________________
Ngoài thành Liên Minh.
Đại quân ba nước đã đến dưới chân thành.
Vân Tiêu và Vân Lạc Phong đi trước dẫn đầu. Hai người, một thì bạch y như tuyết, một thì hắc y như đêm, đứng chung với nhau lại xứng đôi vô cùng.
"Giết cho ta!"
Theo mệnh lệnh Vân Lạc Phong vừa hạ, đại quân ba nước lập tức công phá cửa thành, tiến quân vào trong.
Những người canh giữ cổng thành không biết chuyện vừa phát sinh giữa Lãng Tân Nguyệt và Bạch Linh, nên tất nhiên là tuân thủ mệnh lệnh của Lãng Tân Nguyệt, đồng loạt phản công lại những vị khách không mời mà tới này.
Cửa thành, máu chảy thành sông, thi thể chất chồng.
Vân Lạc Phong đứng giữa núi thi thể mà mặt không đổi sắc, tựa như quân vương đứng trên đỉnh đại lục, khí thế ngút trời.
Thực lực liên minh Tự Do dù mạnh cũng không thể chống lại sức tấn công của đại quân ba nước, liên tục bại trận, không bao lâu đã bị đại quân ba nước đánh cho toàn quân tan rã.
"Không cần quan tâm đến bọn chúng, chúng ta tiếp tục tiến tới."
Vân Lạc Phong chau mày, chắc do nghĩ đến Bạch Linh đang ở trong thành nên chân không tự chủ được mà bước nhanh hơn.
_________________
Phủ minh chủ liên minh.
Lãng Tân Nguyệt đánh một chưởng vào ngực Bạch Linh, bức Bạch Linh lùi lại mấy bước.
Bạch Linh cảm thấy cổ họng dâng lên một cổ tanh ngọt, sau đó phun ra một ngụm máu.
Bạch Linh lau vết máu nơi khóe miệng rồi tiếp tục lao mình về phía Lãng Tân Nguyệt.
Trận chiến lại tiếp tục....
Độc trong người Bạch Linh chưa giải hết, cộng thêm thực lực hai bên chênh lệch với nhau, vì vậy, dưới thế công của Lãng Tân Nguyệt, Bạch Linh bị trọng thương nghiêm trọng.
Tuy nhiên.....
Rất nhanh sau đó, chúng trưởng lão bên dưới đã phát hiện ra một điểm khác thường.
Đó chính là, Bạch Linh không hề né tránh chiêu thức công kích của Lãng Tân Nguyệt, chỉ lo dồn sức tấn công.
Điều này..... Giống như hoàn toàn không muốn sống nữa.
Chính là như câu nói: thà tự tổn thương một ngàn cũng phải diệt địch tám trăm.
Trong nhất thời, chúng trưởng lão cảm thấy tự trách không thôi. Nếu không phải do họ tin lầm Lãng Tân Nguyệt, thì sao xảy ra chuyện hôm nay?
Nếu Bạch Linh chết đi, sau này khi bọn họ xuống suối vàng, còn mặt mũi nào mà nhìn mặt lão minh chủ nữa?
"Vân Nguyệt Thanh, ngươi không phải đối thủ của ta!"
Lãng Tân Nguyệt trở tay, một thanh lợi kiếm đột ngột xuất hiện, kiếm quang bắn ra bốn phía mang theo sự lạnh lẽo băng giá.
Một kiếm này chém xuống, dù Bạch Linh không chết cũng sẽ tàn phế, thế nhưng Bạch Linh vẫn không có ý định né tránh. Cùng lúc đó, lợi kiếm trong tay Bạch Linh cũng hướng tới trước, hung hăng đâm về phía Lãng Tân Nguyệt.
Nếu Lãng Tân Nguyệt tiếp tục tấn công, chính ả cũng sẽ bị thương. Dù Lãng Tân Nguyệt đã đột phá đến Thần Quân, nhưng chưa củng cố tu vi. Nếu trúng một kiếm này, ả cũng sẽ trọng thương.