Edit: Sahara
Đúng vậy!
Song tu liên tục nửa tháng đã giúp Vân Tiêu đột phá đến cảnh giới Thần Quân.
Hơn nữa, khác với Thần Quân Giả giả mạo Lãng Tân Nguyệt, Vân Tiêu là Thần Quân Giả chân chính, hàng thật giá thật!
Thực lực của Vân Tiêu cũng không phải là thứ Lãng Tân Nguyệt có thể so sánh.
"Mẹ, trước đó Vân Tiêu gặp được kỳ ngộ, nên đã đột phá."
Thấy Vân Tiêu xấu hổ, Vân Lạc Phong lập tức đứng ra giải vây.
Bạch Linh vẫn cảm thấy khó hiểu, nếu đột phá nhờ gặp được kỳ ngộ, vậy việc gì Vân Tiêu phải đỏ mặt?
"Khụ... Khụ....."
Lãng Tân Nguyệt quỳ rạp trên đất, ho khù khụ. Một ít lực lượng thất thoát ra ngoài từ miệng của ả.
Nhìn thấy lực lượng bay ra từ miệng Lãng Tân Nguyệt, vẻ mặt Vân Lạc Phong bỗng nghiêm nghị, nói: "Vân Tiêu, chàng đánh ả ói hết tất cả lực lượng trong người ả ra cho ta!"
Lãng Tân Nguyệt đang nghĩ cách đào tẩu, bỗng dưng nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong thì sợ đến mức mặt mày biến sắc, ả kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào mắt Lãng Tân Nguyệt là bóng dáng hắc y của Vân Tiêu đang đến ngày càng gần. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Từng đạo từng đạo lực lượng cường hãn nối tiếp nhau đánh mạnh vào lòng ngực Lãng Tân Nguyệt.
"Phụt!"
Lãng Tân Nguyệt lại nôn máu, những lực lượng bị ả hấp thu trước đó cũng thoát ra cuồn cuộn từ miệng ả.
Theo lực lượng thoát ra, Lãng Tân Nguyệt cảm nhận được rõ ràng linh khí trong người đang dần dần giảm bớt.
Loại cảm giác này khiến Lãng Tân Nguyệt đại kinh thất sắc, hoảng sợ khôn cùng.
Có điều, từ trước đến nay, Vân Tiêu chưa bao giờ là người biết thương hương tiếc ngọc, công kích của Vân Tiêu càng ngày càng mạnh, Lãng Tân Nguyệt căn bản là vô phương chống đỡ, lực lượng trong người ả hóa thành hình cầu, từng viên từng viên nối tiếp nhau bay ra ngoài.
"Grào......"
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa đột ngột vang lên.
Tiểu Trùng Trùng không biết đã xuất hiện trước người Vân Lạc Phong từ lúc nào, nó nhanh chóng bay về phía Lãng Tân Nguyệt, há to miệng nuốt hết những quả cầu lực lượng mà Lãng Tân Nguyệt nôn ra.
Nuốt xong, thân thể Tiểu Trùng Trùng lập tức lớn lên, từ một con sâu nho nhỏ thoáng chốc đã thành một con cự long khổng lồ.
Mây đen giăng đầy trời, sấm sét ầm ầm giáng xuống, đánh lên thân thể Tiểu Trùng Trùng.
Tiểu Trùng Trùng bị sét đánh đau đến mức không ngừng run rẩy.
Chúng trưởng lão của liên minh Tự Do cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.
Những lực lượng này thuộc về ngoại vật, cưỡng ép hấp thụ sẽ gây ảnh hưởng cho chính mình, đây cũng là lý do tại sao khi Lãng Tân Nguyệt đột phá, lôi kiếp lại nhỏ như vậy.
Là bởi vì thiên đạo biết rõ, thực lực của Lãng Tân Nguyệt chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng mà lúc này....
Lôi kiếp quá hung mãnh, giống như quyết ý đánh chết Tiểu Trùng Trùng.
"Vân Dực!"
Vân Lạc Phong khẽ quát gọi.
Thân hình cường tráng của Vân Dực lập tức xuất hiện chắn phía trước Tiểu Trùng Trùng. Vân Dực dang hai tay, đón nhận sấm sét ầm ầm đánh xuống.
Ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Sấm sét hung mãnh giáng xuống, càng đánh, cơ thể Vân Dực lại càng thêm hoàn mỹ, diện mạo càng ngày càng biến đổi xuất sắc. Trước kia, diện mạo Vân Dực thuộc về loại ném giữa đám đông cũng tìm không thấy, hiện tại lại đặc biệt lóa mắt, khí chất cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Gần nửa ngày sau, lôi kiếp mới tan đi, Vân Dực từ từ đáp xuống rồi đi tới bên cạnh Vân Lạc Phong.
Tích tắc sau đó, Vân Lạc Phong nghe được câu nói đầu tiên của Vân Dực từ lúc được tạo ra đến nay: "Chủ nhân....."
Vân Dực phát âm không được chuẩn lắm, có chút cứng nhắc, giống như người vừa mới tập nói, còn có một chút ngây ngô vô tri.
Vân Lạc Phong kinh ngạc: "Vân Dực, ngươi có thể nói chuyện rồi?"
Vân Dực là một con rối, chỉ biết tuân lệnh hành sự, không có tư duy, không biết nói chuyện. Vậy mà hiện tại, dưới tình huống không có linh hồn, Vân Dực lại có thể mở miệng nói chuyện?
Đúng vậy!
Song tu liên tục nửa tháng đã giúp Vân Tiêu đột phá đến cảnh giới Thần Quân.
Hơn nữa, khác với Thần Quân Giả giả mạo Lãng Tân Nguyệt, Vân Tiêu là Thần Quân Giả chân chính, hàng thật giá thật!
Thực lực của Vân Tiêu cũng không phải là thứ Lãng Tân Nguyệt có thể so sánh.
"Mẹ, trước đó Vân Tiêu gặp được kỳ ngộ, nên đã đột phá."
Thấy Vân Tiêu xấu hổ, Vân Lạc Phong lập tức đứng ra giải vây.
Bạch Linh vẫn cảm thấy khó hiểu, nếu đột phá nhờ gặp được kỳ ngộ, vậy việc gì Vân Tiêu phải đỏ mặt?
"Khụ... Khụ....."
Lãng Tân Nguyệt quỳ rạp trên đất, ho khù khụ. Một ít lực lượng thất thoát ra ngoài từ miệng của ả.
Nhìn thấy lực lượng bay ra từ miệng Lãng Tân Nguyệt, vẻ mặt Vân Lạc Phong bỗng nghiêm nghị, nói: "Vân Tiêu, chàng đánh ả ói hết tất cả lực lượng trong người ả ra cho ta!"
Lãng Tân Nguyệt đang nghĩ cách đào tẩu, bỗng dưng nghe thấy lời này của Vân Lạc Phong thì sợ đến mức mặt mày biến sắc, ả kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào mắt Lãng Tân Nguyệt là bóng dáng hắc y của Vân Tiêu đang đến ngày càng gần. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Từng đạo từng đạo lực lượng cường hãn nối tiếp nhau đánh mạnh vào lòng ngực Lãng Tân Nguyệt.
"Phụt!"
Lãng Tân Nguyệt lại nôn máu, những lực lượng bị ả hấp thu trước đó cũng thoát ra cuồn cuộn từ miệng ả.
Theo lực lượng thoát ra, Lãng Tân Nguyệt cảm nhận được rõ ràng linh khí trong người đang dần dần giảm bớt.
Loại cảm giác này khiến Lãng Tân Nguyệt đại kinh thất sắc, hoảng sợ khôn cùng.
Có điều, từ trước đến nay, Vân Tiêu chưa bao giờ là người biết thương hương tiếc ngọc, công kích của Vân Tiêu càng ngày càng mạnh, Lãng Tân Nguyệt căn bản là vô phương chống đỡ, lực lượng trong người ả hóa thành hình cầu, từng viên từng viên nối tiếp nhau bay ra ngoài.
"Grào......"
Một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa đột ngột vang lên.
Tiểu Trùng Trùng không biết đã xuất hiện trước người Vân Lạc Phong từ lúc nào, nó nhanh chóng bay về phía Lãng Tân Nguyệt, há to miệng nuốt hết những quả cầu lực lượng mà Lãng Tân Nguyệt nôn ra.
Nuốt xong, thân thể Tiểu Trùng Trùng lập tức lớn lên, từ một con sâu nho nhỏ thoáng chốc đã thành một con cự long khổng lồ.
Mây đen giăng đầy trời, sấm sét ầm ầm giáng xuống, đánh lên thân thể Tiểu Trùng Trùng.
Tiểu Trùng Trùng bị sét đánh đau đến mức không ngừng run rẩy.
Chúng trưởng lão của liên minh Tự Do cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho choáng váng.
Những lực lượng này thuộc về ngoại vật, cưỡng ép hấp thụ sẽ gây ảnh hưởng cho chính mình, đây cũng là lý do tại sao khi Lãng Tân Nguyệt đột phá, lôi kiếp lại nhỏ như vậy.
Là bởi vì thiên đạo biết rõ, thực lực của Lãng Tân Nguyệt chỉ là hữu danh vô thực.
Nhưng mà lúc này....
Lôi kiếp quá hung mãnh, giống như quyết ý đánh chết Tiểu Trùng Trùng.
"Vân Dực!"
Vân Lạc Phong khẽ quát gọi.
Thân hình cường tráng của Vân Dực lập tức xuất hiện chắn phía trước Tiểu Trùng Trùng. Vân Dực dang hai tay, đón nhận sấm sét ầm ầm đánh xuống.
Ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Sấm sét hung mãnh giáng xuống, càng đánh, cơ thể Vân Dực lại càng thêm hoàn mỹ, diện mạo càng ngày càng biến đổi xuất sắc. Trước kia, diện mạo Vân Dực thuộc về loại ném giữa đám đông cũng tìm không thấy, hiện tại lại đặc biệt lóa mắt, khí chất cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Gần nửa ngày sau, lôi kiếp mới tan đi, Vân Dực từ từ đáp xuống rồi đi tới bên cạnh Vân Lạc Phong.
Tích tắc sau đó, Vân Lạc Phong nghe được câu nói đầu tiên của Vân Dực từ lúc được tạo ra đến nay: "Chủ nhân....."
Vân Dực phát âm không được chuẩn lắm, có chút cứng nhắc, giống như người vừa mới tập nói, còn có một chút ngây ngô vô tri.
Vân Lạc Phong kinh ngạc: "Vân Dực, ngươi có thể nói chuyện rồi?"
Vân Dực là một con rối, chỉ biết tuân lệnh hành sự, không có tư duy, không biết nói chuyện. Vậy mà hiện tại, dưới tình huống không có linh hồn, Vân Dực lại có thể mở miệng nói chuyện?