Edit: Sahara
Bất luận là Thánh Nữ Tộc, hay là Quân gia, cũng đều bị người Tân gia đánh trọng thương. Sinh mạng Quân lão gia tử lại càng nguy hiểm trong sớm chiều. Vì thế, Hồng Loan tự mình chủ trương, đón người Vân gia về phủ châu chủ Đông Châu.
Bởi vì, người có thể che chở cho Vân gia lúc này, chỉ còn mỗi mình phủ Đông Châu bọn họ....
"Thật ra, trong khoảng thời gian này, ta đã chuẩn bị tốt mọi chuyện." Hồng Loan từ từ đứng lên: "Ta đã chuẩn bị đường lui cho chúng ta! Phụ thân, nữ nhi thỉnh cầu người, đợi khi người Tần gia đánh đến, xin người hãy đưa người Vân gia rời đi."
"Loan nhi, con muốn làm gì?" Sắc mặt Hồng Lăng trầm xuống: "Cha sẽ không để con đi mạo hiểm."
"Cha, trước giờ nữ nhi chưa từng xin cha chuyện gì, đây là lần đầu tiên nữ nhi thỉnh cầu người! Lấy cốt khí làm người của Vân gia, họ chắc chắn sẽ không để cho con hy sinh vì họ. Vì thế, lúc đó phải phiền cha nghĩ ra một lý do đưa bọn họ đi, tuyệt đối không thể để họ xuất hiện."
"Loan nhi!"
"Quân lão gia tử đang dưỡng thương ở Thánh Nữ Tộc, những thế lực có giao hảo với Lạc Phong đều bị tổn thương trầm trọng. Hiện giờ, thế lực có thể bảo vệ Vân gia chỉ có mình chúng ta mà thôi."
Nếu không nhờ trước khi đi Vân Lạc Phong đã để lại nhiều linh dược, thì e là Quân lão gia tử đã sớm trọng thương không có thuốc trị mà mất mạng.
Hồng Lăng nhìn thái độ kiên quyết của Hồng Loan, nói: "Loan Nhi, để cha lưu lại cho, con hãy đưa người Vân gia đi đi."
"Cha, thực lực hiện giờ của cha không bằng nữ nhi!" Hồng Loan nhìn thẳng vào mắt Hồng Lăng: "Hiện tại, trên Thất Châu Đại Lục này, chỉ có mỗi mình con đột phá đến Thần Linh Giả mà thôi."
Tim Hồng Lăng run lên.
Con gái trưởng thành quá nhanh, bây giờ ngay cả ông cũng không bằng được con gái.
"Vì vậy, chỉ có con mới cầm chân đám người Tần gia kia lại được mà thôi."
Nàng từng thề trên sinh mạng của mình, nên dù chết cũng phải tuân thủ lời hứa với Vân Lạc Phong.
"Chắc chắn sẽ có cách khác. Thời hạn Tần gia cho chúng ta vẫn còn ba ngày, trong ba ngày này, chúng ta sẽ tìm được biện pháp thôi. Loan Nhi....." Hồng Lăng nôn nóng đi đến trước mặt Hồng Loan: "Phụ thân không thể để mình con đối mặt với nguy hiểm."
Ông chỉ có một đứa con gái, ông làm sao đành lòng nhìn nó chịu một chút thương tổn nào?
Nếu con gái xảy ra chuyện gì bất trắc, làm sao ông sống nổi đây?
Hồng Loan lắc đầu, mắt phượng ngập tràn khí phách lẫn kiên định.
Ba ngày.
Chớp mắt đã trôi qua.
Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng người Tần gia định ra.
Trong ba ngày qua, người của phủ châu chủ Đông Châu không hề chợp mắt, lẳng lặng chờ đợi ngày hôm nay đến.
Dù nơi này là Thất Châu Đại Lục, nhưng Tần gia muốn tìm một người, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vì thế, bất luận giấu người Vân gia ở nơi nào cũng đều không thoát khỏi tai mắt Tần gia.
Điều bọn họ có thể làm chính là kéo dài được một ngày thì hay một ngày, cố gắng kéo dài đến khi Vân Lạc Phong và Vân Tiêu trở về.
Chỉ cần hai người họ trở về, tất cả nguy hiểm sẽ được hóa giải.
"Tới rồi!"
Dường như cảm nhận được lực lượng cường đại truyền đến bầu trời, chân mày Hồng Loan khẽ động, nàng chậm rãi đứng dậy, một thân hồng y đỏ rực như lửa, thần sắc quả cảm cùng cương quyết.
"Phụ thân, người mau đưa người Vân gia rời đi ngay đi. Để con ở lại cản bọn chúng!"
"Loan Nhi!" Hồng Lăng bước tới giữ chặt cổ tay Hồng Loan: "Con không thể...."
Sống lưng Hồng Loan chợt cứng đờ, nàng gỡ tay phụ thân mình ra, rũ mắt thật thấp.
"Nhờ cha!"
Dứt lời, Hồng Loan bước từng bước kiên định, đi về phía đại môn.
"Châu chủ!"
Chúng trưởng lão đều biến sắc, mặt mày tái nhợt, nếu không tại Vân gia, thì đâu phát sinh những chuyện này.
"Đi!" Hồng Lăng bi thương, thống khổ nhìn theo bóng lưng đứa con gái duy nhất của mình: "Ta không thể biến con ta thành kẻ thất hứa. Các ngươi lập tức bảo vệ người Vân gia rời khỏi nơi này!"
Bất luận là Thánh Nữ Tộc, hay là Quân gia, cũng đều bị người Tân gia đánh trọng thương. Sinh mạng Quân lão gia tử lại càng nguy hiểm trong sớm chiều. Vì thế, Hồng Loan tự mình chủ trương, đón người Vân gia về phủ châu chủ Đông Châu.
Bởi vì, người có thể che chở cho Vân gia lúc này, chỉ còn mỗi mình phủ Đông Châu bọn họ....
"Thật ra, trong khoảng thời gian này, ta đã chuẩn bị tốt mọi chuyện." Hồng Loan từ từ đứng lên: "Ta đã chuẩn bị đường lui cho chúng ta! Phụ thân, nữ nhi thỉnh cầu người, đợi khi người Tần gia đánh đến, xin người hãy đưa người Vân gia rời đi."
"Loan nhi, con muốn làm gì?" Sắc mặt Hồng Lăng trầm xuống: "Cha sẽ không để con đi mạo hiểm."
"Cha, trước giờ nữ nhi chưa từng xin cha chuyện gì, đây là lần đầu tiên nữ nhi thỉnh cầu người! Lấy cốt khí làm người của Vân gia, họ chắc chắn sẽ không để cho con hy sinh vì họ. Vì thế, lúc đó phải phiền cha nghĩ ra một lý do đưa bọn họ đi, tuyệt đối không thể để họ xuất hiện."
"Loan nhi!"
"Quân lão gia tử đang dưỡng thương ở Thánh Nữ Tộc, những thế lực có giao hảo với Lạc Phong đều bị tổn thương trầm trọng. Hiện giờ, thế lực có thể bảo vệ Vân gia chỉ có mình chúng ta mà thôi."
Nếu không nhờ trước khi đi Vân Lạc Phong đã để lại nhiều linh dược, thì e là Quân lão gia tử đã sớm trọng thương không có thuốc trị mà mất mạng.
Hồng Lăng nhìn thái độ kiên quyết của Hồng Loan, nói: "Loan Nhi, để cha lưu lại cho, con hãy đưa người Vân gia đi đi."
"Cha, thực lực hiện giờ của cha không bằng nữ nhi!" Hồng Loan nhìn thẳng vào mắt Hồng Lăng: "Hiện tại, trên Thất Châu Đại Lục này, chỉ có mỗi mình con đột phá đến Thần Linh Giả mà thôi."
Tim Hồng Lăng run lên.
Con gái trưởng thành quá nhanh, bây giờ ngay cả ông cũng không bằng được con gái.
"Vì vậy, chỉ có con mới cầm chân đám người Tần gia kia lại được mà thôi."
Nàng từng thề trên sinh mạng của mình, nên dù chết cũng phải tuân thủ lời hứa với Vân Lạc Phong.
"Chắc chắn sẽ có cách khác. Thời hạn Tần gia cho chúng ta vẫn còn ba ngày, trong ba ngày này, chúng ta sẽ tìm được biện pháp thôi. Loan Nhi....." Hồng Lăng nôn nóng đi đến trước mặt Hồng Loan: "Phụ thân không thể để mình con đối mặt với nguy hiểm."
Ông chỉ có một đứa con gái, ông làm sao đành lòng nhìn nó chịu một chút thương tổn nào?
Nếu con gái xảy ra chuyện gì bất trắc, làm sao ông sống nổi đây?
Hồng Loan lắc đầu, mắt phượng ngập tràn khí phách lẫn kiên định.
Ba ngày.
Chớp mắt đã trôi qua.
Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng người Tần gia định ra.
Trong ba ngày qua, người của phủ châu chủ Đông Châu không hề chợp mắt, lẳng lặng chờ đợi ngày hôm nay đến.
Dù nơi này là Thất Châu Đại Lục, nhưng Tần gia muốn tìm một người, chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vì thế, bất luận giấu người Vân gia ở nơi nào cũng đều không thoát khỏi tai mắt Tần gia.
Điều bọn họ có thể làm chính là kéo dài được một ngày thì hay một ngày, cố gắng kéo dài đến khi Vân Lạc Phong và Vân Tiêu trở về.
Chỉ cần hai người họ trở về, tất cả nguy hiểm sẽ được hóa giải.
"Tới rồi!"
Dường như cảm nhận được lực lượng cường đại truyền đến bầu trời, chân mày Hồng Loan khẽ động, nàng chậm rãi đứng dậy, một thân hồng y đỏ rực như lửa, thần sắc quả cảm cùng cương quyết.
"Phụ thân, người mau đưa người Vân gia rời đi ngay đi. Để con ở lại cản bọn chúng!"
"Loan Nhi!" Hồng Lăng bước tới giữ chặt cổ tay Hồng Loan: "Con không thể...."
Sống lưng Hồng Loan chợt cứng đờ, nàng gỡ tay phụ thân mình ra, rũ mắt thật thấp.
"Nhờ cha!"
Dứt lời, Hồng Loan bước từng bước kiên định, đi về phía đại môn.
"Châu chủ!"
Chúng trưởng lão đều biến sắc, mặt mày tái nhợt, nếu không tại Vân gia, thì đâu phát sinh những chuyện này.
"Đi!" Hồng Lăng bi thương, thống khổ nhìn theo bóng lưng đứa con gái duy nhất của mình: "Ta không thể biến con ta thành kẻ thất hứa. Các ngươi lập tức bảo vệ người Vân gia rời khỏi nơi này!"