Edit: Sahara
Nói xong, Hồng Lăng vội vàng đi về phía tiểu viện_nơi mà mọi người Vân gia đang ở.
Trong tiểu viện.
Vân lão gia tử đang hết sức nhàm chán, Vân Thanh Nhã thì bầu bạn cùng Ninh Hân, Tiểu Nhược Thủy ngoan ngoãn ngồi chơi trên thảm dưới sàn, đôi mắt bé tròn xoe long lanh, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Đám trẻ con Vân Lạc Phong đã thu nhận lúc Vân Nhược Thủy bị bắt cóc thì đang ngồi xếp bằng tu luyện.
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần không ở đây, sau khi Vân Lạc Phong đi, hai người họ cũng ra ngoài rèn luyện, hiện giờ cũng không biết hai người đang ở nơi nào.
Đôi long phụng thai Diệp Tà và Diệp Quân theo Diệp lão gia tử trở về Vô Hồi Đại Lục, Diệp Hi Mạch và Diệp Kỳ chia nhau ra ngoài rèn luyện. Nên lúc này, bọn họ không có mặt ở đây.
Đúng lúc này, Vân lão gia tử nhìn thấy Hồng Lăng đang vội vàng đi đến, hai mắt ông lập tức sáng lên, giọng nói giả vờ hờn giận: "Các người cuối cùng cũng tới."
Nghe thấy giọng nói có phần oán giận của Vân lão gia tử, sắc mặt mấy người phủ châu chủ đều không được đẹp cho lắm. Vẫn là Hồng Lăng khoan dung lên tiếng: "Vân lão gia tử, mọi người đi theo ta, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này!"
Rời khỏi?
Mọi người Vân gia cùng sửng sốt.
Vân Thanh Nhã nhíu mày: "Lão châu chủ, ngài có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao thời gian vừa qua, các người không để chúng tôi trở về Quân gia, cũng không cho chúng tôi ra ngoài?"
Thực tế, đến tận bây giờ, người Vân gia vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi mọi người tiễn Diệp lão gia tử về đến Vô Hồi Đại Lục thì chuẩn bị quay lại Thất Châu Đại Lục, nào ngờ vế đến Quân gia thì chỉ thấy một mảnh hỗn độn, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì thì mọi người đã bị Hồng Loan vội vàng đưa về phủ châu chủ Đông Châu.
Cũng may người Tần gia chỉ biết hung thủ giết Tần Lạc là Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong là người Vân gia, những chuyện khác ở Long Khiếu Đại Lục và Vô Hồi Đại Lục, bọn họ không điều tra tới.
Điều duy nhất bọn họ biết thêm, chính là Vân Lạc Phong có quan hệ với Quân gia ở Thất Châu Đại Lục.
Dù Vân Lạc Phong họ Vân.
Nhưng ngoại trừ muốn bắt Vân Lạc Phong và người Vân gia, đám người Tần gia lại không định dễ dàng buông tha cho những người khác, chính vì vậy nên họ đã đánh trọng thương tất cả những người có quan hệ tốt với Vân Lạc Phong.
Vốn dĩ, người Tần gia cho rằng mấy người bị trọng thương sẽ không sống được, nào ngờ trước khi đi, Vân Lạc Phong đã lưu lại rất nhiều linh dược, cũng nhờ vậy mà bọn họ giữ lại được một mạng.
"Vân công tử, công tử đừng hỏi nhiều, mau theo ta rời khỏi đây nhanh lên." Hồng Lăng cau mày, gấp rút nói.
Vân lão gia tử cũng đã nhận ra điểm không thích hợp,mặt ông không còn vẻ oán giận như vừa nãy nữa: "Lão châu chủ, xin ngài nói rõ đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, ngài bảo chúng tôi đi theo ngài rời khỏi như thế nào đây?"
"Đúng rồi, Hồng Loan cô nương đâu?" Ninh Hân phát hiện thêm một điểm không đúng: "Tại sao ngài bảo chúng tôi đi theo ngài, nhưng lại không thấy Hồng Loan cô nương đâu cả? Lão châu chủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa nghe nhắc đến Hồng Loan, cuối cùng Hồng Lăng cũng không thể ngăn được bi thương thống khổ của mình, đáy mắt ông ngập tràn đau đớn.
"Con gái ta, vì mọi người mà đi ngăn cản kẻ địch, hiện giờ, mọi người phải lập tức đi theo ta, không thể để con gái ta.... Hy sinh oan uổng được!"
Dù Loan Nhi đã đột phá đến Thần Linh Giả thì thế nào?
Đám người kia, ai nấy cũng đều mạnh hơn Loan Nhi.
Loan Nhi chỉ có một thân một mình, còn có cơ hội sống sót sao?
Thần sắc Vân Thanh Nhã đột ngột trở nên lạnh lùng: "Ngài nói Hồng Loan cô nương một mình đi ngăn cản kẻ địch? Những kẻ địch đó là nhắm vào Vân gia chúng tôi đúng không? Biến cố mà Quân gia tao ngộ lần trước cũng là vì Vân gia chúng tôi đúng không?"
Nói xong, Hồng Lăng vội vàng đi về phía tiểu viện_nơi mà mọi người Vân gia đang ở.
Trong tiểu viện.
Vân lão gia tử đang hết sức nhàm chán, Vân Thanh Nhã thì bầu bạn cùng Ninh Hân, Tiểu Nhược Thủy ngoan ngoãn ngồi chơi trên thảm dưới sàn, đôi mắt bé tròn xoe long lanh, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Đám trẻ con Vân Lạc Phong đã thu nhận lúc Vân Nhược Thủy bị bắt cóc thì đang ngồi xếp bằng tu luyện.
Quân Phượng Linh và Diệp Cảnh Thần không ở đây, sau khi Vân Lạc Phong đi, hai người họ cũng ra ngoài rèn luyện, hiện giờ cũng không biết hai người đang ở nơi nào.
Đôi long phụng thai Diệp Tà và Diệp Quân theo Diệp lão gia tử trở về Vô Hồi Đại Lục, Diệp Hi Mạch và Diệp Kỳ chia nhau ra ngoài rèn luyện. Nên lúc này, bọn họ không có mặt ở đây.
Đúng lúc này, Vân lão gia tử nhìn thấy Hồng Lăng đang vội vàng đi đến, hai mắt ông lập tức sáng lên, giọng nói giả vờ hờn giận: "Các người cuối cùng cũng tới."
Nghe thấy giọng nói có phần oán giận của Vân lão gia tử, sắc mặt mấy người phủ châu chủ đều không được đẹp cho lắm. Vẫn là Hồng Lăng khoan dung lên tiếng: "Vân lão gia tử, mọi người đi theo ta, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này!"
Rời khỏi?
Mọi người Vân gia cùng sửng sốt.
Vân Thanh Nhã nhíu mày: "Lão châu chủ, ngài có thể nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao thời gian vừa qua, các người không để chúng tôi trở về Quân gia, cũng không cho chúng tôi ra ngoài?"
Thực tế, đến tận bây giờ, người Vân gia vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi mọi người tiễn Diệp lão gia tử về đến Vô Hồi Đại Lục thì chuẩn bị quay lại Thất Châu Đại Lục, nào ngờ vế đến Quân gia thì chỉ thấy một mảnh hỗn độn, còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì thì mọi người đã bị Hồng Loan vội vàng đưa về phủ châu chủ Đông Châu.
Cũng may người Tần gia chỉ biết hung thủ giết Tần Lạc là Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong là người Vân gia, những chuyện khác ở Long Khiếu Đại Lục và Vô Hồi Đại Lục, bọn họ không điều tra tới.
Điều duy nhất bọn họ biết thêm, chính là Vân Lạc Phong có quan hệ với Quân gia ở Thất Châu Đại Lục.
Dù Vân Lạc Phong họ Vân.
Nhưng ngoại trừ muốn bắt Vân Lạc Phong và người Vân gia, đám người Tần gia lại không định dễ dàng buông tha cho những người khác, chính vì vậy nên họ đã đánh trọng thương tất cả những người có quan hệ tốt với Vân Lạc Phong.
Vốn dĩ, người Tần gia cho rằng mấy người bị trọng thương sẽ không sống được, nào ngờ trước khi đi, Vân Lạc Phong đã lưu lại rất nhiều linh dược, cũng nhờ vậy mà bọn họ giữ lại được một mạng.
"Vân công tử, công tử đừng hỏi nhiều, mau theo ta rời khỏi đây nhanh lên." Hồng Lăng cau mày, gấp rút nói.
Vân lão gia tử cũng đã nhận ra điểm không thích hợp,mặt ông không còn vẻ oán giận như vừa nãy nữa: "Lão châu chủ, xin ngài nói rõ đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, ngài bảo chúng tôi đi theo ngài rời khỏi như thế nào đây?"
"Đúng rồi, Hồng Loan cô nương đâu?" Ninh Hân phát hiện thêm một điểm không đúng: "Tại sao ngài bảo chúng tôi đi theo ngài, nhưng lại không thấy Hồng Loan cô nương đâu cả? Lão châu chủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa nghe nhắc đến Hồng Loan, cuối cùng Hồng Lăng cũng không thể ngăn được bi thương thống khổ của mình, đáy mắt ông ngập tràn đau đớn.
"Con gái ta, vì mọi người mà đi ngăn cản kẻ địch, hiện giờ, mọi người phải lập tức đi theo ta, không thể để con gái ta.... Hy sinh oan uổng được!"
Dù Loan Nhi đã đột phá đến Thần Linh Giả thì thế nào?
Đám người kia, ai nấy cũng đều mạnh hơn Loan Nhi.
Loan Nhi chỉ có một thân một mình, còn có cơ hội sống sót sao?
Thần sắc Vân Thanh Nhã đột ngột trở nên lạnh lùng: "Ngài nói Hồng Loan cô nương một mình đi ngăn cản kẻ địch? Những kẻ địch đó là nhắm vào Vân gia chúng tôi đúng không? Biến cố mà Quân gia tao ngộ lần trước cũng là vì Vân gia chúng tôi đúng không?"