Edit: Sahara
Dứt lời, Nam Cung Vân Dật liền đi ra khỏi phòng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Hồng Loan, đợi ta....
Đợi ta báo thù cho nàng xong, chân trời góc biển, thiên đàng hay địa ngục, ta đều ở bên cạnh nàng.
Đời đời kiếp kiếp không xa!
Hồng Lăng hơi hé miệng, nhưng đến cuối cùng cũng không có cản Nam Cung Vân Dật. Ông quay đầu lại nhìn con gái mình, nắm lấy bàn tay đã không còn chút độ ấm nào của Hồng Loan.
"Loan Nhi, tiểu tử Nam Cung kia không tệ, đáng tiếc, con và nó lại có duyên không phận."
"Loan Nhi, dưới Suối Vàng, con có gặp được mẫu thân con không? Nếu có duyên, chắc hai người sẽ gặp nhau. Nhưng mẫu tử hai ngươi đoàn tụ, lại bỏ lại một mình cha ở dương trần, Loan Nhi, sao con nhẫn tâm như vậy?"
"Nhưng cha không trách con. Con hết lòng tuân thủ lời hứa, phụ thân tự hào vì con...."
Hồng Loan không cách nào nghe được những lời này của Hồng Lăng, vẻ mặt nàng an bình, không đau thương, không thống khổ, cũng chẳng có vui mừng, cứ lẳng lặng nắm đó như đang ngủ, làm người ta không tài nào nhìn ra, nữ tử trên giường đã sớm không còn hơi thở.
__________________
Trong thành Đông Châu.
Vân Lạc Phong đang đi thì đột nhiên dừng bước, có lẽ do phát hiện điều gì đó bất thường. Nàng hỏi Vân Tiêu: "Vân Tiêu, chàng có cảm giác được có điều gì khác lạ không?"
Vân Tiêu đứng một bên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, hắc y như đêm thỉnh thoảng lại bị cơn gió nhẹ làm lay động. Dù chỉ đứng đó như vậy thôi nhưng Vân Tiêu cũng thu hút không ít ánh nhìn của các cô nương.
"Không rõ lắm!"
Từ sau khi tiến vào thành Đông Châu, bọn họ liền phát hiện thành Đông Châu không còn náo nhiệt như trước đây, không khí hình như yên tĩnh đến lạ thường.
Vân Lạc Phong không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy bất an, nàng nhìn đại môn phủ châu chủ cách đó không xa phía trước, nói: "Vân Tiêu, mẹ, chúng ta đến phủ châu chủ xem thử."
Sau khi rời khỏi Phong Vân Đại Lục, địa điểm nàng tới chính là ngoại thành Đông Châu. Muốn biết thời gian qua Thất Châu Đại Lục đã xảy ra chuyện gì, cách nhanh nhất là đi tìm Hồng Loan.
Nghĩ đến đây, bước chân Vân Lạc Phong không khỏi nhanh hơn, đi thẳng về phía phủ châu chủ....
Trong ngoài phủ châu chủ treo đầy lụa trắng, người người ra vào đều mang nét mặt buồn bã bi thương.
Vân Lạc Phong vừa thấy thì nội tâm lập tức căng thẳng, chẳng lẽ trong phủ có người vừa qua đời?
"Nhị thúc!"
Vân Lạc Phong chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng vội vàng truy hô.
Nghe được tiếng gọi, thân mình Vân Thanh Nhã lập tức cứng đờ, dường như không dám tin mà quay phắt đầu lại, tức khắc, một gương mặt tuyệt mỹ vô cùng quen thuộc đập ngay vào mắt Vân Thanh Nhã.
"Phong Nhi, con.. Con về rồi?"
Môi Vân Thanh Nhã run run, nhớ đến cái chết của Hồng Loan, gương mặt Vân Thanh Nhã liền bị áy náy và đau khổ phủ kín.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo, tất cả biểu cảm trên mặt Vân Thanh Nhã đều cứng đờ....
"Đại tẩu?" Hai mắt Vân Thanh Nhã gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Linh đang đứng cạnh Vân Lạc Phong, gương mặt thanh lãnh liền hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn khiếp sợ: "Phong Nhi, vị cô nương này là ai? Tại sao lại có diện mạo giống đại tẩu đến như vậy?"
"Nhị đệ!" Bạch Linh nhìn biểu cảm của Vân Thanh Nhã, hơi hơi cong môi: "Sao hả? Tẩu trở về, đệ không hoan nghênh à?"
Giọng nói tuy lâu rồi chưa nghe, nhưng vẫn còn rất quen thuộc, quen thuộc đến vừa nghe thấy thì cả người Vân Thanh Nhã lập tức run lên, đôi mắt thanh triệt bắt đầu nhòe lệ.
"Người thật sự là đại tẩu? Tẩu chưa chết?"
Đại tẩu còn sống?
Người vẫn còn sống....
Vân Thanh Nhã không biết hiện tại mình nên có tâm trạng thế nào, nếu không phải vì cái chết của Hồng Loan, đoán chừng hắn sẽ rất hưng phấn. Thế nhưng, khăn tang phủ châu chủ còn treo trước mặt, Vân Thanh Nhã thật sự không thể dâng lên cảm giác vui mừng nổi.
Dứt lời, Nam Cung Vân Dật liền đi ra khỏi phòng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Hồng Loan, đợi ta....
Đợi ta báo thù cho nàng xong, chân trời góc biển, thiên đàng hay địa ngục, ta đều ở bên cạnh nàng.
Đời đời kiếp kiếp không xa!
Hồng Lăng hơi hé miệng, nhưng đến cuối cùng cũng không có cản Nam Cung Vân Dật. Ông quay đầu lại nhìn con gái mình, nắm lấy bàn tay đã không còn chút độ ấm nào của Hồng Loan.
"Loan Nhi, tiểu tử Nam Cung kia không tệ, đáng tiếc, con và nó lại có duyên không phận."
"Loan Nhi, dưới Suối Vàng, con có gặp được mẫu thân con không? Nếu có duyên, chắc hai người sẽ gặp nhau. Nhưng mẫu tử hai ngươi đoàn tụ, lại bỏ lại một mình cha ở dương trần, Loan Nhi, sao con nhẫn tâm như vậy?"
"Nhưng cha không trách con. Con hết lòng tuân thủ lời hứa, phụ thân tự hào vì con...."
Hồng Loan không cách nào nghe được những lời này của Hồng Lăng, vẻ mặt nàng an bình, không đau thương, không thống khổ, cũng chẳng có vui mừng, cứ lẳng lặng nắm đó như đang ngủ, làm người ta không tài nào nhìn ra, nữ tử trên giường đã sớm không còn hơi thở.
__________________
Trong thành Đông Châu.
Vân Lạc Phong đang đi thì đột nhiên dừng bước, có lẽ do phát hiện điều gì đó bất thường. Nàng hỏi Vân Tiêu: "Vân Tiêu, chàng có cảm giác được có điều gì khác lạ không?"
Vân Tiêu đứng một bên vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, hắc y như đêm thỉnh thoảng lại bị cơn gió nhẹ làm lay động. Dù chỉ đứng đó như vậy thôi nhưng Vân Tiêu cũng thu hút không ít ánh nhìn của các cô nương.
"Không rõ lắm!"
Từ sau khi tiến vào thành Đông Châu, bọn họ liền phát hiện thành Đông Châu không còn náo nhiệt như trước đây, không khí hình như yên tĩnh đến lạ thường.
Vân Lạc Phong không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy bất an, nàng nhìn đại môn phủ châu chủ cách đó không xa phía trước, nói: "Vân Tiêu, mẹ, chúng ta đến phủ châu chủ xem thử."
Sau khi rời khỏi Phong Vân Đại Lục, địa điểm nàng tới chính là ngoại thành Đông Châu. Muốn biết thời gian qua Thất Châu Đại Lục đã xảy ra chuyện gì, cách nhanh nhất là đi tìm Hồng Loan.
Nghĩ đến đây, bước chân Vân Lạc Phong không khỏi nhanh hơn, đi thẳng về phía phủ châu chủ....
Trong ngoài phủ châu chủ treo đầy lụa trắng, người người ra vào đều mang nét mặt buồn bã bi thương.
Vân Lạc Phong vừa thấy thì nội tâm lập tức căng thẳng, chẳng lẽ trong phủ có người vừa qua đời?
"Nhị thúc!"
Vân Lạc Phong chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng vội vàng truy hô.
Nghe được tiếng gọi, thân mình Vân Thanh Nhã lập tức cứng đờ, dường như không dám tin mà quay phắt đầu lại, tức khắc, một gương mặt tuyệt mỹ vô cùng quen thuộc đập ngay vào mắt Vân Thanh Nhã.
"Phong Nhi, con.. Con về rồi?"
Môi Vân Thanh Nhã run run, nhớ đến cái chết của Hồng Loan, gương mặt Vân Thanh Nhã liền bị áy náy và đau khổ phủ kín.
Tuy nhiên, một giây tiếp theo, tất cả biểu cảm trên mặt Vân Thanh Nhã đều cứng đờ....
"Đại tẩu?" Hai mắt Vân Thanh Nhã gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Linh đang đứng cạnh Vân Lạc Phong, gương mặt thanh lãnh liền hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn khiếp sợ: "Phong Nhi, vị cô nương này là ai? Tại sao lại có diện mạo giống đại tẩu đến như vậy?"
"Nhị đệ!" Bạch Linh nhìn biểu cảm của Vân Thanh Nhã, hơi hơi cong môi: "Sao hả? Tẩu trở về, đệ không hoan nghênh à?"
Giọng nói tuy lâu rồi chưa nghe, nhưng vẫn còn rất quen thuộc, quen thuộc đến vừa nghe thấy thì cả người Vân Thanh Nhã lập tức run lên, đôi mắt thanh triệt bắt đầu nhòe lệ.
"Người thật sự là đại tẩu? Tẩu chưa chết?"
Đại tẩu còn sống?
Người vẫn còn sống....
Vân Thanh Nhã không biết hiện tại mình nên có tâm trạng thế nào, nếu không phải vì cái chết của Hồng Loan, đoán chừng hắn sẽ rất hưng phấn. Thế nhưng, khăn tang phủ châu chủ còn treo trước mặt, Vân Thanh Nhã thật sự không thể dâng lên cảm giác vui mừng nổi.