Edit: Sahara
Tuyết Oánh trưởng lão che miệng cười: "Nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy Phong Nhi cũng gây chuyện không ít, nhưng tôi có thấy ông giáo huấn nó bao giờ..."
Hư Vô trưởng lão nhướng mày, thần sắc đầy đắc ý và tự hào: "Đó là đương nhiên! Dù Vân nha đầu gây chuyện thị phi thì nó vẫn rất ưu tú, làm sao tôi nỡ giáo huấn nó?"
Khóe miệng Vân Lạc Phong co rút, nàng liếc nhìn Vân Tiêu bên cạnh, ý hỏi nàng thật sự rất thích gây chuyện thị phi à?
Vân Tiêu luôn là một đứa trẻ thành thật, vì thế, dưới ánh mắt giết người của Vân Lạc Phong, hắn vẫn gật đầu.
Có điều, hắn vẫn bổ sung thêm một câu: "Nàng cứ mặc sức gây chuyện, ta chống lưng cho nàng!"
Cho dù nàng quậy sập trời, ta cũng dùng bờ vai của ta tới chống cho nàng!
Vân Tiêu không biết nói lời ngọt ngào, nhưng mỗi một câu hắn nói đều là lời chân thành nhất.
Ngay cả mấy lão gia hỏa đang cãi nhau ỏm tỏi cũng phải tạm dừng nhìn Vân Tiêu đầy tán thưởng.
Vân Lạc Phong cũng vì một câu này mà thu sát khí lại.
"Hai phu thê các con, nhiều năm rồi mà vẫn còn ân ái như vậy! Có từng suy nghĩ đến cảm giác của mấy người độc thân chúng ta không?" Trên mặt Hư Vô trưởng lão hiện lên một tia xấu hổ, giơ nắm tay lên miệng ho một tiếng: "Có điều, Vân nha đầu, trước giờ con luôn bận rộn mà, vô sự bất năng tam bảo điện, nói đi, lần này đến tìm chúng ta là vì chuyện gì?"
Vân Lạc Phong cong môi cười: "Chuyện xảy ra ở Quân gia mấy ngày trước, mọi người đã biết chưa?"
"Chuyện gì?"
"Nguyên nhân xuất hiện lôi kiếp!"
Mấy lôi kiếp đó, kéo dài liên tục ba ngày ba đêm, vừa mới dứt thì lại xuất hiện tiếp, chuyện lớn như vậy, mấy lão già bọn họ muốn không biết cũng khó.
Đáy mắt Tuyết Oánh trưởng lão hiện lên một tia kinh ngạc: "Phong Nhi, Quân gia liên tục có người đột phá, có phải là nhờ con không?"
"Không sai!" Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười, lấy ra năm quả Long Tiên: "Đây là quả Long Tiên, sau khi mọi người ăn vào sẽ có thể đột phá, nhưng không phải đột phá đến Thần Linh Giả, mà là phía trên Thần Linh Giả! Còn về đến cảnh giới nào trên Thần Linh Giả.... Vậy thì phải xem tiềm lực mọi người đến đâu."
Cái gì? Không phải Thần Linh Giả, mà là trên Thần Linh Giả?
Mấy vị trưởng lão bị dọa cho choáng váng, cả đám đều kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.
"Năm quả Long Tiên này là cho năm người, chỗ con còn hai quả, nếu mọi người gặp Cơ Cửu Thiên và Hồ Li, làm phiền mọi người đưa cho hai người họ giúp con."
Vân Lạc Phong thấy mấy lão nhân gia đều phát ngốc tại chỗ, liền đặt năm quả Long Tiên lên bàn, rồi lấy tiếp ra hai quả nữa.
Chờ khi bảy quả Long Tiên đều nằm hết trên bàn, mấy lão nhân gia cũng hồi vừa hồi thần lại, cả đám lập tức nhào về phía quả Long Tiên.
Tiếp theo là tiếng cãi nhau ầm ĩ.
"Mẹ kiếp! Ông giành cái gì mà giành! Mỗi người đều có phần, mắc gì lại giành luôn phần của ta?"
"Hư Vô_lão già chết tiệt nhà ông, cái gì cũng muốn giành với ta, ta nói cho ông biết, tiềm lực ta cao hơn ông, chờ ta đột phá xong, xem ta dạy dỗ ông thế nào cho biết!"
"Ai mạnh ai yếu còn chưa biết đâu! Ông đừng có mạnh miệng!"
Vân Lạc Phong đặt quả Long Tiên xuống bàn xong thì bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến sau đó xảy ra chuyện gì.
Chờ mọi người giành xong mới phát hiện Vân Lạc Phong đã đi từ lúc nào không biết. Trong bọn họ không ai đoán trước được, trước kia gấp gáp nhận một đồ đệ, ngày sau đồ đệ ấy lại trả ơn họ trọng hậu như thế.
Tuyết Oánh trưởng lão che miệng cười: "Nếu tôi nhớ không lầm, lúc ấy Phong Nhi cũng gây chuyện không ít, nhưng tôi có thấy ông giáo huấn nó bao giờ..."
Hư Vô trưởng lão nhướng mày, thần sắc đầy đắc ý và tự hào: "Đó là đương nhiên! Dù Vân nha đầu gây chuyện thị phi thì nó vẫn rất ưu tú, làm sao tôi nỡ giáo huấn nó?"
Khóe miệng Vân Lạc Phong co rút, nàng liếc nhìn Vân Tiêu bên cạnh, ý hỏi nàng thật sự rất thích gây chuyện thị phi à?
Vân Tiêu luôn là một đứa trẻ thành thật, vì thế, dưới ánh mắt giết người của Vân Lạc Phong, hắn vẫn gật đầu.
Có điều, hắn vẫn bổ sung thêm một câu: "Nàng cứ mặc sức gây chuyện, ta chống lưng cho nàng!"
Cho dù nàng quậy sập trời, ta cũng dùng bờ vai của ta tới chống cho nàng!
Vân Tiêu không biết nói lời ngọt ngào, nhưng mỗi một câu hắn nói đều là lời chân thành nhất.
Ngay cả mấy lão gia hỏa đang cãi nhau ỏm tỏi cũng phải tạm dừng nhìn Vân Tiêu đầy tán thưởng.
Vân Lạc Phong cũng vì một câu này mà thu sát khí lại.
"Hai phu thê các con, nhiều năm rồi mà vẫn còn ân ái như vậy! Có từng suy nghĩ đến cảm giác của mấy người độc thân chúng ta không?" Trên mặt Hư Vô trưởng lão hiện lên một tia xấu hổ, giơ nắm tay lên miệng ho một tiếng: "Có điều, Vân nha đầu, trước giờ con luôn bận rộn mà, vô sự bất năng tam bảo điện, nói đi, lần này đến tìm chúng ta là vì chuyện gì?"
Vân Lạc Phong cong môi cười: "Chuyện xảy ra ở Quân gia mấy ngày trước, mọi người đã biết chưa?"
"Chuyện gì?"
"Nguyên nhân xuất hiện lôi kiếp!"
Mấy lôi kiếp đó, kéo dài liên tục ba ngày ba đêm, vừa mới dứt thì lại xuất hiện tiếp, chuyện lớn như vậy, mấy lão già bọn họ muốn không biết cũng khó.
Đáy mắt Tuyết Oánh trưởng lão hiện lên một tia kinh ngạc: "Phong Nhi, Quân gia liên tục có người đột phá, có phải là nhờ con không?"
"Không sai!" Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười, lấy ra năm quả Long Tiên: "Đây là quả Long Tiên, sau khi mọi người ăn vào sẽ có thể đột phá, nhưng không phải đột phá đến Thần Linh Giả, mà là phía trên Thần Linh Giả! Còn về đến cảnh giới nào trên Thần Linh Giả.... Vậy thì phải xem tiềm lực mọi người đến đâu."
Cái gì? Không phải Thần Linh Giả, mà là trên Thần Linh Giả?
Mấy vị trưởng lão bị dọa cho choáng váng, cả đám đều kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong.
"Năm quả Long Tiên này là cho năm người, chỗ con còn hai quả, nếu mọi người gặp Cơ Cửu Thiên và Hồ Li, làm phiền mọi người đưa cho hai người họ giúp con."
Vân Lạc Phong thấy mấy lão nhân gia đều phát ngốc tại chỗ, liền đặt năm quả Long Tiên lên bàn, rồi lấy tiếp ra hai quả nữa.
Chờ khi bảy quả Long Tiên đều nằm hết trên bàn, mấy lão nhân gia cũng hồi vừa hồi thần lại, cả đám lập tức nhào về phía quả Long Tiên.
Tiếp theo là tiếng cãi nhau ầm ĩ.
"Mẹ kiếp! Ông giành cái gì mà giành! Mỗi người đều có phần, mắc gì lại giành luôn phần của ta?"
"Hư Vô_lão già chết tiệt nhà ông, cái gì cũng muốn giành với ta, ta nói cho ông biết, tiềm lực ta cao hơn ông, chờ ta đột phá xong, xem ta dạy dỗ ông thế nào cho biết!"
"Ai mạnh ai yếu còn chưa biết đâu! Ông đừng có mạnh miệng!"
Vân Lạc Phong đặt quả Long Tiên xuống bàn xong thì bỏ đi, hoàn toàn không quan tâm đến sau đó xảy ra chuyện gì.
Chờ mọi người giành xong mới phát hiện Vân Lạc Phong đã đi từ lúc nào không biết. Trong bọn họ không ai đoán trước được, trước kia gấp gáp nhận một đồ đệ, ngày sau đồ đệ ấy lại trả ơn họ trọng hậu như thế.