Edit: Sahara
Trên thực tế, Vân Lạc Phong cũng không có giận Vân Tiêu, nàng chỉ muốn hù dọa hắn một chút mà thôi, ai bảo hắn ngay cả con cũng muốn bỏ.
Thế nhưng....
Nghe Vân Tiêu hoảng loạn giải thích, Vân Lạc Phong không nhịn được bật cười: "Thật ra, cũng không phải không có cách nào để nam nhân mang thai thay nữ nhân, nhưng chàng thật sự muốn vác cái bụng to đi ra ngoài sao? Chàng không sợ mọi người cười nhạo?"
"Người khác nhìn như thế nào, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn nang1 đỡ vất vả hơn mà thôi!" Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Vân Tiêu là vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có: "Phong Nhi, nàng mau nói cho ta biết làm cách nào mang thai giúp nàng, chỉ cần nàng không phải vất vả, ta tình nguyện gánh vác tất cả thay nàng."
Nhiều năm qua, không phải Vân Tiêu chưa từng làm ra chuyện gì khiến nàng cảm động, ngược lại còn rất nhiều nữa là đằng khác.
Tuy nhiên, thời khắc này, nàng thật sự rất rất cảm động.
Nàng chưa từng nghĩ đến Vân Tiêu có thể làm được đến mức này. Vì giảm bớt mệt nhọc cho nàng, hắn có thể không màn ánh mắt của thế nhân, mang thai thay nàng.
Trên đời này, còn có người đàn ông nào được như Vân Tiêu?
"Vừa rồi ta chỉ đùa với chàng thôi, trên đời này làm gì có cách nào như vậy?"
Đùa?
Bàn tay Vân Tiêu đang đặt trên vai Vân Lạc Phong khẽ run lên một cái, trên mặt khó nói được là biểu cảm gì.
Thất vọng chắc chắn là có.
Nhưng nhiều hơn hết... Vẫn là đau lòng.
"Phong Nhi, nếu có kiếp sau, ta làm nữ nhân, nàng làm nam nhân, như vậy nàng không cần chịu nổi khổ mang thai mười tháng." Ánh mắt Vân Tiêu từ thất vọng biến thành trịnh trọng: "Tuy nhiên, nếu có nguy hiểm, ta vẫn sẽ bước tới trước chắn cho nàng."
Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm, cười mỉm nói: "Vân Tiêu, ta không nghĩ hai chúng ta có kiếp sau đâu."
"Phong Nhi, nàng không muốn kiếp sau tiếp tục ở bên ta?"
"Không!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Chúng ta là cả đời cả kiếp, nhưng đời này kiếp này chúng ta đều sống đến khi thế giới tàn lụi, vậy thì lấy đâu ra kiếp sau?"
Ta với chàng, chỉ có một đời.
Nhưng một đời này sẽ trường thọ cùng thiên địa!
Trời đất không hủy, ta còn bên nhau!
"Vân Tiêu!" Nhìn ánh mắt ngập tràn đau lòng của Vân Tiêu, nét mặt Vân Lạc Phong dịu dàng hơn rất nhiều: "Cực khổ nào ta cũng đã từng trải qua, mang thai mười tháng với ta mà nói, không có gì là vất vả. Huống chi, sinh con cho chàng, ta cam tâm tình nguyện, cũng rất vui vẻ chịu đựng!"
Vân Tiêu im lặng rất lâu mới lên tiếng: "Trước đó ta có đọc mấy quyển sách viết về việc nữ nhân hoài thai, trên đó đều viết mang thai rất vất vả, lúc sinh càng nguy hiểm hơn, quan trọng nhất là, nữ nhân mang thai sẽ chịu rất nhiều áp lực."
"Phong Nhi, nàng không cần áp lực, nếu nàng không vui thì cứ đánh ta, đá ta. Đừng cố nhịn mà làm hại thân mình."
Vân Lạc Phong đen mặt: "Chàng lấy sách ở đâu ra? Ai đưa chàng?"
Vân Tiêu hơi chột dạ: "Quân lão gia tử...."
"Ngoan!" Vân Lạc Phong vuốt ve mặt Vân Tiêu: "Ta không giống người khác, bằng vào y thuật của mình, bất luận là áp lực hay nguy hiểm lúc sinh đều sẽ không xảy ra, còn về Quân gia gia.... Trở về ta sẽ tính sổ với ông."
"Thật sao?" Vân Tiêu còn hơi nghi ngờ.
Trước đó Quân lão gia tử đã nói việc mang thai mười tháng nguy hiểm cỡ nào, nếu không, vừa rồi Vân Tiêu cũng không nói không cần đứa con này nữa...
"Ta có bao giờ gạt chàng chưa? Hay là chàng thà tin ông ấy cũng không tin ta?" Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không hỏi.
"Ta tin nàng!"
Lo lắng nhiều ngày cuối cùng cũng tan biến, sau khi có đảm bảo này của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu rốt cuộc cũng được yên tâm.
Trên thực tế, Vân Lạc Phong cũng không có giận Vân Tiêu, nàng chỉ muốn hù dọa hắn một chút mà thôi, ai bảo hắn ngay cả con cũng muốn bỏ.
Thế nhưng....
Nghe Vân Tiêu hoảng loạn giải thích, Vân Lạc Phong không nhịn được bật cười: "Thật ra, cũng không phải không có cách nào để nam nhân mang thai thay nữ nhân, nhưng chàng thật sự muốn vác cái bụng to đi ra ngoài sao? Chàng không sợ mọi người cười nhạo?"
"Người khác nhìn như thế nào, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn nang1 đỡ vất vả hơn mà thôi!" Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Vân Tiêu là vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có: "Phong Nhi, nàng mau nói cho ta biết làm cách nào mang thai giúp nàng, chỉ cần nàng không phải vất vả, ta tình nguyện gánh vác tất cả thay nàng."
Nhiều năm qua, không phải Vân Tiêu chưa từng làm ra chuyện gì khiến nàng cảm động, ngược lại còn rất nhiều nữa là đằng khác.
Tuy nhiên, thời khắc này, nàng thật sự rất rất cảm động.
Nàng chưa từng nghĩ đến Vân Tiêu có thể làm được đến mức này. Vì giảm bớt mệt nhọc cho nàng, hắn có thể không màn ánh mắt của thế nhân, mang thai thay nàng.
Trên đời này, còn có người đàn ông nào được như Vân Tiêu?
"Vừa rồi ta chỉ đùa với chàng thôi, trên đời này làm gì có cách nào như vậy?"
Đùa?
Bàn tay Vân Tiêu đang đặt trên vai Vân Lạc Phong khẽ run lên một cái, trên mặt khó nói được là biểu cảm gì.
Thất vọng chắc chắn là có.
Nhưng nhiều hơn hết... Vẫn là đau lòng.
"Phong Nhi, nếu có kiếp sau, ta làm nữ nhân, nàng làm nam nhân, như vậy nàng không cần chịu nổi khổ mang thai mười tháng." Ánh mắt Vân Tiêu từ thất vọng biến thành trịnh trọng: "Tuy nhiên, nếu có nguy hiểm, ta vẫn sẽ bước tới trước chắn cho nàng."
Vân Lạc Phong khẽ sờ cằm, cười mỉm nói: "Vân Tiêu, ta không nghĩ hai chúng ta có kiếp sau đâu."
"Phong Nhi, nàng không muốn kiếp sau tiếp tục ở bên ta?"
"Không!" Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: "Chúng ta là cả đời cả kiếp, nhưng đời này kiếp này chúng ta đều sống đến khi thế giới tàn lụi, vậy thì lấy đâu ra kiếp sau?"
Ta với chàng, chỉ có một đời.
Nhưng một đời này sẽ trường thọ cùng thiên địa!
Trời đất không hủy, ta còn bên nhau!
"Vân Tiêu!" Nhìn ánh mắt ngập tràn đau lòng của Vân Tiêu, nét mặt Vân Lạc Phong dịu dàng hơn rất nhiều: "Cực khổ nào ta cũng đã từng trải qua, mang thai mười tháng với ta mà nói, không có gì là vất vả. Huống chi, sinh con cho chàng, ta cam tâm tình nguyện, cũng rất vui vẻ chịu đựng!"
Vân Tiêu im lặng rất lâu mới lên tiếng: "Trước đó ta có đọc mấy quyển sách viết về việc nữ nhân hoài thai, trên đó đều viết mang thai rất vất vả, lúc sinh càng nguy hiểm hơn, quan trọng nhất là, nữ nhân mang thai sẽ chịu rất nhiều áp lực."
"Phong Nhi, nàng không cần áp lực, nếu nàng không vui thì cứ đánh ta, đá ta. Đừng cố nhịn mà làm hại thân mình."
Vân Lạc Phong đen mặt: "Chàng lấy sách ở đâu ra? Ai đưa chàng?"
Vân Tiêu hơi chột dạ: "Quân lão gia tử...."
"Ngoan!" Vân Lạc Phong vuốt ve mặt Vân Tiêu: "Ta không giống người khác, bằng vào y thuật của mình, bất luận là áp lực hay nguy hiểm lúc sinh đều sẽ không xảy ra, còn về Quân gia gia.... Trở về ta sẽ tính sổ với ông."
"Thật sao?" Vân Tiêu còn hơi nghi ngờ.
Trước đó Quân lão gia tử đã nói việc mang thai mười tháng nguy hiểm cỡ nào, nếu không, vừa rồi Vân Tiêu cũng không nói không cần đứa con này nữa...
"Ta có bao giờ gạt chàng chưa? Hay là chàng thà tin ông ấy cũng không tin ta?" Vân Lạc Phong nhướng mày, như cười như không hỏi.
"Ta tin nàng!"
Lo lắng nhiều ngày cuối cùng cũng tan biến, sau khi có đảm bảo này của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu rốt cuộc cũng được yên tâm.