Edit: Sahara
Bên trong sơn cốc.
Mục Thanh Phi bình tĩnh ngồi trên tảng đá, đôi mắt vốn bình thản sau khi nhìn thấy nam nhân đang đi tới thì dấy lên câm hận.
"Ngươi lại tới làm gì?"
"Phi Nhi!" Ánh mắt Tần Nguyên vẫn chân thành thâm tình như cũ, cho dù đối phương có lạnh nhạt cách mấy, Tần Nguyên cũng không tức giận: "Ta nhớ nàng nên đến thăm nàng, hơn nữa... Ta còn muốn nói với nàng một việc...."
Tần Nguyên chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: "Phụ thân ta đã triệu tập rất nhiều cường giả trong thiên hạ, dự định động thủ với Vân Lạc Phong, con gái nàng bị Vân Lạc Phong lừa gạt, bây giờ đang ở bên cạnh Vân Lạc Phong, tình cảnh của nó rất nguy hiểm. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đón nó về đây, để mẹ con nàng đoàn tụ."
Mục Thanh Phi hừ lạnh: "Tần gia này có cái gì tốt? Còn không phải bị giam giữ cả đời hay sao? Hơn nữa, đối với những lời ngươi nói, một câu ta cũng không tin!"
Sắc mặt Tần Nguyên hơi đổi, ông ta không khống chế được, duỗi tay ấn bả vai Mục Thanh Phi, ánh mắt ngập tràn đau đớn không thôi.
"Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Đã hơn hai mươi năm rồi! Ta vẫn không thể làm nàng động lòng hay sao? Tim nàng thật sự làm bằng đá sao? Ta vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, chẳng lẽ nàng đều không nhìn thấy?" Tần Nguyên nói bằng giọng rít gào, hai mắt đỏ ngầu, sau đó, hình như cảm nhận được hơi thở Mục Thanh Phi xảy ra biến hóa, nên thần sắc lập tức nhu hòa lại: "Phi Nhi, con nối dõi của Tần gia rất đông, ta vì muốn lấy được quyền gia chủ cho nên mới phải làm nhiều việc như thế, ta muốn cho nàng địa vị tôn quý nhất, bất cứ kẻ nào cũng không dám xem thường nàng."
Mục Thanh Phi lạnh lùng liếc nhìn Tần Nguyên: "Địa vị? Ngươi cho rằng ta cần thứ này? Ta chỉ muốn rời xa tranh đấu, cùng người mình yêu sống bình an suốt đời là đủ rồi!"
Tần Nguyên sửng sốt, nữ nhân không phải đều thích quyền thế địa vị sao? Ông ta tính toán đánh hạ thiên hạ vì Mục Thanh Phi, vì sao Mục Thanh Phi cứ nhất mực cự tuyệt?
"Phi Nhi, nếu nàng thật sự không thích nơi này, ta có thể đưa nàng cao chạy xa bay, bình yên sống hết đời."
Trước đó Tần Nguyên cũng từng nghĩ qua, nếu Mục Thanh Phi muốn đi, ông ta sẽ từ bỏ hết tất cả, làm bạn cả đời bên bà.
Điều kiện tiên quyết là, Mục Thanh Phi cho ông ta theo bên cạnh.
Nếu không có Mục Thanh Phi, vậy ông ta nỗ lực tranh giành quyền lực có lợi ích gì?
"Tần Nguyên, ngươi nghe không hiểu lời ta à?" Mục Thanh Phi phất tay áo đứng dậy, lạnh lùng vô cảm nói: "Ta nói là ta muốn cùng người mình yêu sống bình an bên nhau cả đời, không phải với ngươi! Từ đầu chí cuối ta chưa từng thích ngươi. Ngươi vì muốn có được ta mà giam lỏng ta ở nơi này suốt hai mươi năm, ngươi cho rằng ta sẽ làm theo ý ngươi?"
"Ta nói cho ngươi biết, cho dù Mục Thanh Phi ta có chết, ta cũng sẽ không lấy ngươi!"
Dù Mục Thanh Phi ta có chết, ta cũng sẽ không lấy ngươi!
Tần Nguyên chỉ cảm thấy như có một cây búa lớn đập vào tim mình, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, thân mình hơi lảo đảo, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào.
"Phi Nhi, ta thật lòng yêu nàng, tại sao nàng có thể dẫm nát tấm chân tình của ta như vậy?" Tần Nguyên hoàn toàn tức giận, hai tay giữ chặt vai Mục Thanh Phi, quát lớn: "Nếu ta muốn cưỡng bức nàng, thì nàng đã sớm trở thành thê tử của ta rồi! Chính vì ta muốn nàng tự nguyện lấy ta, nên ta mới để nàng an nhàn sinh sống ở đây."
"Kết quả, bất luận ta tốt với nàng thế nào, nàng cũng không hề động lòng, nếu đã vậy, sao ta phải tiếp tục nhường nhịn nàng? Ta nói cho nàng biết, hôm nay ta nhất định phải cùng nàng hoàn thành phu thê chi lễ!"
Sau khi nói xong lời này, Tần Nguyên hung hăng kéo Mục Thanh Phi vào lòng, bắt đầu xé y phục trên người Mục Thanh Phi.
Bên trong sơn cốc.
Mục Thanh Phi bình tĩnh ngồi trên tảng đá, đôi mắt vốn bình thản sau khi nhìn thấy nam nhân đang đi tới thì dấy lên câm hận.
"Ngươi lại tới làm gì?"
"Phi Nhi!" Ánh mắt Tần Nguyên vẫn chân thành thâm tình như cũ, cho dù đối phương có lạnh nhạt cách mấy, Tần Nguyên cũng không tức giận: "Ta nhớ nàng nên đến thăm nàng, hơn nữa... Ta còn muốn nói với nàng một việc...."
Tần Nguyên chần chừ nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: "Phụ thân ta đã triệu tập rất nhiều cường giả trong thiên hạ, dự định động thủ với Vân Lạc Phong, con gái nàng bị Vân Lạc Phong lừa gạt, bây giờ đang ở bên cạnh Vân Lạc Phong, tình cảnh của nó rất nguy hiểm. Nếu nàng đồng ý, ta sẽ đón nó về đây, để mẹ con nàng đoàn tụ."
Mục Thanh Phi hừ lạnh: "Tần gia này có cái gì tốt? Còn không phải bị giam giữ cả đời hay sao? Hơn nữa, đối với những lời ngươi nói, một câu ta cũng không tin!"
Sắc mặt Tần Nguyên hơi đổi, ông ta không khống chế được, duỗi tay ấn bả vai Mục Thanh Phi, ánh mắt ngập tràn đau đớn không thôi.
"Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy? Đã hơn hai mươi năm rồi! Ta vẫn không thể làm nàng động lòng hay sao? Tim nàng thật sự làm bằng đá sao? Ta vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, chẳng lẽ nàng đều không nhìn thấy?" Tần Nguyên nói bằng giọng rít gào, hai mắt đỏ ngầu, sau đó, hình như cảm nhận được hơi thở Mục Thanh Phi xảy ra biến hóa, nên thần sắc lập tức nhu hòa lại: "Phi Nhi, con nối dõi của Tần gia rất đông, ta vì muốn lấy được quyền gia chủ cho nên mới phải làm nhiều việc như thế, ta muốn cho nàng địa vị tôn quý nhất, bất cứ kẻ nào cũng không dám xem thường nàng."
Mục Thanh Phi lạnh lùng liếc nhìn Tần Nguyên: "Địa vị? Ngươi cho rằng ta cần thứ này? Ta chỉ muốn rời xa tranh đấu, cùng người mình yêu sống bình an suốt đời là đủ rồi!"
Tần Nguyên sửng sốt, nữ nhân không phải đều thích quyền thế địa vị sao? Ông ta tính toán đánh hạ thiên hạ vì Mục Thanh Phi, vì sao Mục Thanh Phi cứ nhất mực cự tuyệt?
"Phi Nhi, nếu nàng thật sự không thích nơi này, ta có thể đưa nàng cao chạy xa bay, bình yên sống hết đời."
Trước đó Tần Nguyên cũng từng nghĩ qua, nếu Mục Thanh Phi muốn đi, ông ta sẽ từ bỏ hết tất cả, làm bạn cả đời bên bà.
Điều kiện tiên quyết là, Mục Thanh Phi cho ông ta theo bên cạnh.
Nếu không có Mục Thanh Phi, vậy ông ta nỗ lực tranh giành quyền lực có lợi ích gì?
"Tần Nguyên, ngươi nghe không hiểu lời ta à?" Mục Thanh Phi phất tay áo đứng dậy, lạnh lùng vô cảm nói: "Ta nói là ta muốn cùng người mình yêu sống bình an bên nhau cả đời, không phải với ngươi! Từ đầu chí cuối ta chưa từng thích ngươi. Ngươi vì muốn có được ta mà giam lỏng ta ở nơi này suốt hai mươi năm, ngươi cho rằng ta sẽ làm theo ý ngươi?"
"Ta nói cho ngươi biết, cho dù Mục Thanh Phi ta có chết, ta cũng sẽ không lấy ngươi!"
Dù Mục Thanh Phi ta có chết, ta cũng sẽ không lấy ngươi!
Tần Nguyên chỉ cảm thấy như có một cây búa lớn đập vào tim mình, sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, thân mình hơi lảo đảo, giống như có thể té ngã bất cứ lúc nào.
"Phi Nhi, ta thật lòng yêu nàng, tại sao nàng có thể dẫm nát tấm chân tình của ta như vậy?" Tần Nguyên hoàn toàn tức giận, hai tay giữ chặt vai Mục Thanh Phi, quát lớn: "Nếu ta muốn cưỡng bức nàng, thì nàng đã sớm trở thành thê tử của ta rồi! Chính vì ta muốn nàng tự nguyện lấy ta, nên ta mới để nàng an nhàn sinh sống ở đây."
"Kết quả, bất luận ta tốt với nàng thế nào, nàng cũng không hề động lòng, nếu đã vậy, sao ta phải tiếp tục nhường nhịn nàng? Ta nói cho nàng biết, hôm nay ta nhất định phải cùng nàng hoàn thành phu thê chi lễ!"
Sau khi nói xong lời này, Tần Nguyên hung hăng kéo Mục Thanh Phi vào lòng, bắt đầu xé y phục trên người Mục Thanh Phi.