Edit: Sahara
"Không sai! Tần gia chủ không thể nào nói dối, nhất định là con rồng này không chịu nhận mà thôi!"
"Ta cũng từng nhìn thấy đại tiểu thư tộc Tổ Long, không phải chỉ mình Tần gia chủ."
Những kẻ khác đều sôi nổi phụ họa, hiện giờ bọn họ đều là đứng trên cùng một chiếc thuyền, tất nhiên phải giúp Tần Thiên Lao.
Ý cười trên mặt Tần Thiên Lao càng đậm, lão cũng chú ý tới lửa giận trong mắt Long Nham, nội tâm càng đắc ý nhiều hơn.
Tộc Tổ Long cũng chỉ có vậy, bị nhân loại bọn họ đùa giỡn xoay vòng vòng.
Ai bảo mấy con rồng này sống ngăn cách với con người, không biết đạo lý lòng người hiểm ác!
"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau trả đại tiểu thư chúng ta lại đây! Bằng không, đừng trách ta không niệm tình đồng tộc!" Long Nham cao ngạo hất cằm, giọng nói rền như sấm, vang vọng khắp không trung.
"Ta cũng nói một lần cuối cùng, ta không biết đại tiểu thư các ngươi là ai, cũng chưa từng gặp mặt!"
Tiểu Trùng Trùng không hề tỏ ra yếu thế, hai mắt không có một tia sợ hãi, ngược lại còn rất bình tĩnh.
"Hừ!"
Long Nham hừ một tiếng, khí thế cuồn cuộn phát ra, làm bầu trời bị phủ một tầng mây đen, âm u đến nỗi khiến người ta khó thở.
"Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng trách ta!"
Grào......
Khi nói xong câu này, Long Nham gầm lên giận dữ, trong miệng Long Nham hiện lên ánh lửa, rồi lớn dần thành một quả cầu lửa lóa mắt, bay vọt tới tấn công Tiểu Trùng Trùng.
Hai mắt Tiểu Trùng Trùng ngưng trọng, nhìn đạo long tức* đánh về phía mình, vội vàng úp móng vuốt bảo vệ Mục Thanh Phi, dùng thân thể thô dày của mình đỡ đạo long tức kia.
(*long tức: hơi thở rồng.)
Ầm!
Long tức đánh trúng người Tiểu Trùng Trùng, làm thân thể nó run lên, thiếu chút nữa là nôn máu.
Đều là Thần Quân...
Nhưng thực lực hai bên lại không cùng cấp bậc...
Cả người Tiểu Trùng Trùng hơi run rẩy, mặt đầy phẫn nộ: "Tộc Tổ Long không nói đạo lý như vậy, cả đời này ta sẽ không bao giờ trở về tộc Tổ Long các ngươi!"
"Tộc Tổ Long chúng ta cũng không hoan nghênh ngươi!"
Tuy cường giả Thần Quân trên đại lục này chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng điều đó không có nghĩa là Long Nham_lão động ý tiếp nhận con rồng con này!
Một con rồng dám làm không dám nhận, có tư cách gì trở thành rồng của Tộc Tổ Long?
Grào...
Lại thêm một đạo long tức đánh về phía Tiểu Trùng Trùng.
Tiểu Trùng Trùng né tránh, ai ngờ đạo long tức kia như có thêm đôi mắt vậy, lập tức đổi hướng truy đuổi, cuối cùng đánh trúng vào người Tiểu Trùng Trùng.
Máu tươi từ vẩy rồng chảy ra, làm Tiểu Trùng Trùng hơi chao đảo, nhưng rất nhanh thì Tiểu Trùng Trùng đã ổn định lại thân mình.
Cũng may nó đã đột phá Thần Quân, nếu vẫn còn là Thần Tôn, nói không chừng đã chết mất xác khi trúng đòn long tức đầu tiên.
Tình hình hiện nay, Tiểu Trùng Trùng vừa phải ứng phó thế công của kẻ địch, vừa phải bảo vệ Mục Thanh Phi, nên nó không thể mạnh mẽ phản công, chỉ có thể dùng thân mình đỡ đòn.
"Sao chủ nhân còn chưa tới?"
Tiểu Trùng Trùng càng thêm nôn nóng, có nghĩ thế nào nó cũng chưa từng nghĩ tới tộc Tổ Long lại nhúng tay vào chuyện này.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là..... Sớm muộn gì nó cũng không chống đỡ nổi.
Ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên trời thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ ầm ầm, đám người Tần Thiên Lao nhìn Tiểu Trùng Trùng bị vây đánh đều không nhịn được mà bật cười ha hả.
"Mục Thanh Phi, có phải bây giờ ngươi rất hối hận vì đã cự tuyệt con trai ta đúng không?" Tần Thiên Lao cong môi cười: "Không có con trai ta che chở, ngươi căn bản sẽ không sống được trên đại lục này, buồn cười là ngươi vẫn không biết tốt xấu, quả đúng là tự tìm đường chết!"
"Không sai! Tần gia chủ không thể nào nói dối, nhất định là con rồng này không chịu nhận mà thôi!"
"Ta cũng từng nhìn thấy đại tiểu thư tộc Tổ Long, không phải chỉ mình Tần gia chủ."
Những kẻ khác đều sôi nổi phụ họa, hiện giờ bọn họ đều là đứng trên cùng một chiếc thuyền, tất nhiên phải giúp Tần Thiên Lao.
Ý cười trên mặt Tần Thiên Lao càng đậm, lão cũng chú ý tới lửa giận trong mắt Long Nham, nội tâm càng đắc ý nhiều hơn.
Tộc Tổ Long cũng chỉ có vậy, bị nhân loại bọn họ đùa giỡn xoay vòng vòng.
Ai bảo mấy con rồng này sống ngăn cách với con người, không biết đạo lý lòng người hiểm ác!
"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, mau trả đại tiểu thư chúng ta lại đây! Bằng không, đừng trách ta không niệm tình đồng tộc!" Long Nham cao ngạo hất cằm, giọng nói rền như sấm, vang vọng khắp không trung.
"Ta cũng nói một lần cuối cùng, ta không biết đại tiểu thư các ngươi là ai, cũng chưa từng gặp mặt!"
Tiểu Trùng Trùng không hề tỏ ra yếu thế, hai mắt không có một tia sợ hãi, ngược lại còn rất bình tĩnh.
"Hừ!"
Long Nham hừ một tiếng, khí thế cuồn cuộn phát ra, làm bầu trời bị phủ một tầng mây đen, âm u đến nỗi khiến người ta khó thở.
"Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng trách ta!"
Grào......
Khi nói xong câu này, Long Nham gầm lên giận dữ, trong miệng Long Nham hiện lên ánh lửa, rồi lớn dần thành một quả cầu lửa lóa mắt, bay vọt tới tấn công Tiểu Trùng Trùng.
Hai mắt Tiểu Trùng Trùng ngưng trọng, nhìn đạo long tức* đánh về phía mình, vội vàng úp móng vuốt bảo vệ Mục Thanh Phi, dùng thân thể thô dày của mình đỡ đạo long tức kia.
(*long tức: hơi thở rồng.)
Ầm!
Long tức đánh trúng người Tiểu Trùng Trùng, làm thân thể nó run lên, thiếu chút nữa là nôn máu.
Đều là Thần Quân...
Nhưng thực lực hai bên lại không cùng cấp bậc...
Cả người Tiểu Trùng Trùng hơi run rẩy, mặt đầy phẫn nộ: "Tộc Tổ Long không nói đạo lý như vậy, cả đời này ta sẽ không bao giờ trở về tộc Tổ Long các ngươi!"
"Tộc Tổ Long chúng ta cũng không hoan nghênh ngươi!"
Tuy cường giả Thần Quân trên đại lục này chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng điều đó không có nghĩa là Long Nham_lão động ý tiếp nhận con rồng con này!
Một con rồng dám làm không dám nhận, có tư cách gì trở thành rồng của Tộc Tổ Long?
Grào...
Lại thêm một đạo long tức đánh về phía Tiểu Trùng Trùng.
Tiểu Trùng Trùng né tránh, ai ngờ đạo long tức kia như có thêm đôi mắt vậy, lập tức đổi hướng truy đuổi, cuối cùng đánh trúng vào người Tiểu Trùng Trùng.
Máu tươi từ vẩy rồng chảy ra, làm Tiểu Trùng Trùng hơi chao đảo, nhưng rất nhanh thì Tiểu Trùng Trùng đã ổn định lại thân mình.
Cũng may nó đã đột phá Thần Quân, nếu vẫn còn là Thần Tôn, nói không chừng đã chết mất xác khi trúng đòn long tức đầu tiên.
Tình hình hiện nay, Tiểu Trùng Trùng vừa phải ứng phó thế công của kẻ địch, vừa phải bảo vệ Mục Thanh Phi, nên nó không thể mạnh mẽ phản công, chỉ có thể dùng thân mình đỡ đòn.
"Sao chủ nhân còn chưa tới?"
Tiểu Trùng Trùng càng thêm nôn nóng, có nghĩ thế nào nó cũng chưa từng nghĩ tới tộc Tổ Long lại nhúng tay vào chuyện này.
Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là..... Sớm muộn gì nó cũng không chống đỡ nổi.
Ầm!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên trời thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ ầm ầm, đám người Tần Thiên Lao nhìn Tiểu Trùng Trùng bị vây đánh đều không nhịn được mà bật cười ha hả.
"Mục Thanh Phi, có phải bây giờ ngươi rất hối hận vì đã cự tuyệt con trai ta đúng không?" Tần Thiên Lao cong môi cười: "Không có con trai ta che chở, ngươi căn bản sẽ không sống được trên đại lục này, buồn cười là ngươi vẫn không biết tốt xấu, quả đúng là tự tìm đường chết!"