Edit: Sahara
Mắt thấy trận chiến bùng nổ....
Lúc đàn cự long sắp xông tới chỗ đám người Vân Lạc Phong, một giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên giữa không trung, giống như một đạo búa tạ đánh vào lòng ngực Long Nham, làm lão suýt nôn máu....
"Tộc Tổ Long đúng là to gan, dám cả gan giết người trên địa bàn của ta! Bọn mi có để ta vào mắt hay không?"
Sau khi tiếng nói biến mất, một bóng dáng già nua đột ngột xuất hiện giữa hư không.
Lão giả khoanh tay đứng đó, thần sắc đạm mạc, cốt cách thần tiên, hiên nhang lẫm lẫm.
Khi Tần Thiên Lao nhìn thấy lão giả kia, trong lòng lập tức mừng rỡ, vừa định mở miệng thì bắt gặp ánh mắt của lão giả kia, Tần Thiên Lao liền nuốt hết mấy lời định nói trở vào.
"Ngươi là.... Thống Ngự Giả?" Khoảnh khắc Long Nham nhìn thấy lão giả này xuất hiện, sắc mặt liền đại biến, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Trên thế gian, có một loại cường giả được xưng tụng là Thống Ngự Giả.
Thống Ngự Giả chính là chúa tể của Linh Thần Đại Lục, đệ nhất nhân phía dưới Chân Thần!
Bởi họ đã bước một chân vào cảnh giới Chân Thần, nên thực lực của họ không phải là thứ Thần Quân có thể so sánh.
Cũng giống như tộc trưởng Tộc Tổ Long, cũng là một Thống Ngự Giả, có điều, tộc trưởng Tộc Tổ Long chỉ có một thân một mình, tất nhiên không thể địch lại nhân loại. Nếu không, năm đó Tộc Tổ Long cũng không bị bức lui về Tổ Hải, cả đời không được rời khỏi đó nửa bước.
Trước đó, nếu không phải vì tìm đại tiểu thư, đám người Long Nham cũng sẽ không rời khỏi Tổ Hải...
"Xem ra Tộc Tổ Long đã quên đi giao ước trước kia, lại dám xâm phạm lãnh địa của nhân loại, đúng là không thể tha thứ!"
Uỳnh!
Lão giả kia giơ tay, thân thể Long Nham lập tức bị đẩy lùi, nháy mắt đã bay ngược ra sau.
Long Nham chật vật ngã trên đất, mặt mày khó coi nhìn lão giả trước mặt...
"Cô nương!" Lão giả quay sang Vân Lạc Phong, khẽ mỉm cười hòa ái, nói: "Cô nương thân là nhân loại, đương nhiên sẽ được nhân loại chúng ta bảo hộ, vì thế cô không cần phải sợ, trước mặt ta, bọn chúng không có cơ hội phản kháng."
Lời lẽ của lão giả cực kỳ khách sao, giọng điệu hữu hảo, nhưng không biết tại sao, khi đối diện với lão giả này, trong lòng Vân Lạc Phong lại dâng lên ý muốn giết người
Chính nàng cũng không biết ý muốn này từ đâu mà ra....
"Chủ nhân!" Tiểu Mạch suy nghĩ một lúc lâu, nói bằng linh hồn truyền âm với Vân Lạc Phong: "Có phải tỷ đã quên, tỷ từng nhận truyền thừa của Tuyệt Thiên không?"
Lão giả này chính là một trong số những kẻ đã từng truy sát Tuyệt Thiên.
Đáy mắt Vân Lạc Phong dáy lên tia lạnh lẽo, nàng phải giữ chặt cánh tay Vân Tiêu mới ngăn được sát ý trong lòng.
"Vậy ta có cần nói đa tạ với ông không?" Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất mờ ảo.
"Đa tạ thì không cần!" Lão giả không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Vân Lạc Phong, mỉm cười trả lời lại: "Có điều, lão phu rất xem trọng thiên phú của cô nương, không biết cô nương có động ý hạ cố đến tệ phủ làm khách không?"
Ngay lập tức, những người đang có mặt ở đây đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vân Lạc Phong. Nha đầu này không biết giẫm phải vận may gì, lại được Thống Ngự Giả ưu ái như vậy, nếu người được coi trọng là bọn họ, vậy bọn họ sẽ có tiền đồ vô lượng....
"Nếu ta thật sự đi theo ông, ta còn có cơ hội trở về nữa sao?" Vân Lạc Phong cười khẩy, nói chuyện không chút khách khí.
Vân Tiêu không lên tiếng nhưng luôn lẳng lặng bảo vệ tốt cho Vân Lạc Phong, khi hắn nhìn đến lão giả kia, ánh mắt cực kỳ cảnh giác.
Thực lực lão già này quá mạnh, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Long Nham, làm hắn có cảm giác rất nguy hiểm.....
Mắt thấy trận chiến bùng nổ....
Lúc đàn cự long sắp xông tới chỗ đám người Vân Lạc Phong, một giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên giữa không trung, giống như một đạo búa tạ đánh vào lòng ngực Long Nham, làm lão suýt nôn máu....
"Tộc Tổ Long đúng là to gan, dám cả gan giết người trên địa bàn của ta! Bọn mi có để ta vào mắt hay không?"
Sau khi tiếng nói biến mất, một bóng dáng già nua đột ngột xuất hiện giữa hư không.
Lão giả khoanh tay đứng đó, thần sắc đạm mạc, cốt cách thần tiên, hiên nhang lẫm lẫm.
Khi Tần Thiên Lao nhìn thấy lão giả kia, trong lòng lập tức mừng rỡ, vừa định mở miệng thì bắt gặp ánh mắt của lão giả kia, Tần Thiên Lao liền nuốt hết mấy lời định nói trở vào.
"Ngươi là.... Thống Ngự Giả?" Khoảnh khắc Long Nham nhìn thấy lão giả này xuất hiện, sắc mặt liền đại biến, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Trên thế gian, có một loại cường giả được xưng tụng là Thống Ngự Giả.
Thống Ngự Giả chính là chúa tể của Linh Thần Đại Lục, đệ nhất nhân phía dưới Chân Thần!
Bởi họ đã bước một chân vào cảnh giới Chân Thần, nên thực lực của họ không phải là thứ Thần Quân có thể so sánh.
Cũng giống như tộc trưởng Tộc Tổ Long, cũng là một Thống Ngự Giả, có điều, tộc trưởng Tộc Tổ Long chỉ có một thân một mình, tất nhiên không thể địch lại nhân loại. Nếu không, năm đó Tộc Tổ Long cũng không bị bức lui về Tổ Hải, cả đời không được rời khỏi đó nửa bước.
Trước đó, nếu không phải vì tìm đại tiểu thư, đám người Long Nham cũng sẽ không rời khỏi Tổ Hải...
"Xem ra Tộc Tổ Long đã quên đi giao ước trước kia, lại dám xâm phạm lãnh địa của nhân loại, đúng là không thể tha thứ!"
Uỳnh!
Lão giả kia giơ tay, thân thể Long Nham lập tức bị đẩy lùi, nháy mắt đã bay ngược ra sau.
Long Nham chật vật ngã trên đất, mặt mày khó coi nhìn lão giả trước mặt...
"Cô nương!" Lão giả quay sang Vân Lạc Phong, khẽ mỉm cười hòa ái, nói: "Cô nương thân là nhân loại, đương nhiên sẽ được nhân loại chúng ta bảo hộ, vì thế cô không cần phải sợ, trước mặt ta, bọn chúng không có cơ hội phản kháng."
Lời lẽ của lão giả cực kỳ khách sao, giọng điệu hữu hảo, nhưng không biết tại sao, khi đối diện với lão giả này, trong lòng Vân Lạc Phong lại dâng lên ý muốn giết người
Chính nàng cũng không biết ý muốn này từ đâu mà ra....
"Chủ nhân!" Tiểu Mạch suy nghĩ một lúc lâu, nói bằng linh hồn truyền âm với Vân Lạc Phong: "Có phải tỷ đã quên, tỷ từng nhận truyền thừa của Tuyệt Thiên không?"
Lão giả này chính là một trong số những kẻ đã từng truy sát Tuyệt Thiên.
Đáy mắt Vân Lạc Phong dáy lên tia lạnh lẽo, nàng phải giữ chặt cánh tay Vân Tiêu mới ngăn được sát ý trong lòng.
"Vậy ta có cần nói đa tạ với ông không?" Vân Lạc Phong khẽ mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng, cũng rất mờ ảo.
"Đa tạ thì không cần!" Lão giả không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Vân Lạc Phong, mỉm cười trả lời lại: "Có điều, lão phu rất xem trọng thiên phú của cô nương, không biết cô nương có động ý hạ cố đến tệ phủ làm khách không?"
Ngay lập tức, những người đang có mặt ở đây đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Vân Lạc Phong. Nha đầu này không biết giẫm phải vận may gì, lại được Thống Ngự Giả ưu ái như vậy, nếu người được coi trọng là bọn họ, vậy bọn họ sẽ có tiền đồ vô lượng....
"Nếu ta thật sự đi theo ông, ta còn có cơ hội trở về nữa sao?" Vân Lạc Phong cười khẩy, nói chuyện không chút khách khí.
Vân Tiêu không lên tiếng nhưng luôn lẳng lặng bảo vệ tốt cho Vân Lạc Phong, khi hắn nhìn đến lão giả kia, ánh mắt cực kỳ cảnh giác.
Thực lực lão già này quá mạnh, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Long Nham, làm hắn có cảm giác rất nguy hiểm.....