Edit: Sahara
"Là ngươi......"
Nhìn người thiếu niên sắc mặt tái nhợt trong lòng, tim Phong Cẩm đột nhiên co thắt đau đớn. Cái loại đau đớn này như đã kéo dài cả ngàn năm, khiến hắn vô cùng khó chịu.
"Mặc Thiên Thành?" Vân Lạc Phong cũng đã thấy được người trong lòng Phong Cẩm là ai, hơi bất ngờ: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Khụ khụ!" Mặc Thiên Thành ho khan, miệng cứ nôn máu không ngừng, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ lúc đầu giờ đây đã hiện lên một tầng sương trắng mờ nhạt.
Mặc Thiên Thành khó khăn quay đầu lại, nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt.
"Thật ra, ta đã sớm nhận ra, ngươi không phải Tuyệt Thiên...."
Mặc Thiên Thành mỉm cười, nụ cười đầy chua xót và bất đắc dĩ, còn có một cảm giác đau đớn mà người thường không cách nào phát hiện....
"Nhưng ta vẫn luôn gạt người gạt mình! Ngươi đã nói với ta rất nhiều lần, trước đó ngươi chỉ lừa ta mà thôi, thế nhưng trong lòng ta vẫn luôn nói với chính mình, ngươi chính là Tuyệt Thiên!"
"Bởi vì, ta đã đợi quá nhiều năm, dù chỉ là ảo tưởng, cũng tốt hơn là không có gì cả...."
Mặc Thiên Thành từ từ nhắm hai mắt, một giọt nước mắt chảy ra ở khóe mắt, rất lâu sau, Mặc Thiên Thành mới mở mắt ra lần nữa, si tình quyến luyến nhìn Phong Cẩm.
"Tuyệt Thiên, cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi! Dù tính cách ngươi đã thay đổi, nhưng ngươi vẫn là người mà ta theo đuổi suốt đời!"
"Vì ngươi, ta sinh bất hối, tử bất hận!"
Bàn tay Phong Cẩm cứng đờ, mắt hơi rũ xuống: "Dù hiện giờ ta không nhớ ngươi là ai, nhưng ta cảm giác được quan hệ giữa ta và ngươi không bình thường, vì vậy, ta sẽ không để ngươi chết."
"Tuyệt Thiên, ta không dám nghĩ tới đời này mình còn có thể gặp lại ngươi. Ta cũng không dám nghĩ tới, khi chết sẽ được nằm trong vòng tay ngươi. Kết cục như vậy, đối với ta mà nói, đã là tốt nhất!"
Ngay khi lời này vừa dứt, Mặc Thiên Thành cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp ngày một mỏng manh, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Ta đã nói sẽ không để ngươi chết, thì không một ai có thể lấy mạng ngươi!"
Lúc này, Phong Cẩm không hề nhận ra giọng nói mình đang run rẩy, hắn chỉ biết, tuyệt đối không thể để Mặc Thiên Thành chết.
"Tránh ra!"
Vân Lạc Phong chạy tới cạnh Phong Cẩm, nói: "Để ta xem thương thế hắn như thế nào!"
Phong Cẩm sửng sốt, hắn quay lại nhìn vào đôi mắt thanh triệt của Vân Lạc Phong, rồi gật đầu một cái: "Được!"
Nói xong, Phong Cẩm lui qua một bên, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy cảm xúc lo lắng như cũ.
"Ngũ tạng lục phủ đều bị đánh nát, không thể cứu chữa!" Vân Lạc Phong xem xét kỹ càng thương thế Mặc Thiên Thành, nói: "Có điều, muốn cứu hắn, vẫn còn một cách..."
Vân Lạc Phong lật tay một cái, trong tay nàng xuất hiện một quả trái cây màu xanh biếc.
"Đây là vật ta có được lúc đến Thú Châu ở Thất Châu Đại Lục, có công dụng khởi tử hồi sinh, chỉ cần cho hắn ăn nội trong nửa canh giờ kể từ lúc hắn chết, là có thể cứu hắn sống lại."
Khi nói tới điểm này, tim Vân Lạc Phong lại co thắt một phen.
Nếu nàng có thể về Thất Châu sớm hơn một chút, có lẽ đã cứu được Hồng Loan....
Dù Hồng Loan đã chết, nàng cũng quyết kéo Hồng Loan trở về từ Minh Giới.
Vân Lạc Phong không nghĩ thêm nữa, nàng hít sâu một hơi, nhét quả kia vào miệng Mặc Thiên Thành.
"Ta biết ngươi còn chưa chết, nuốt cái này vào, ngươi sẽ lập tức khang phục."
Mặc Thiên Thành có phần mệt mỏi khó khăn ngẩng đầu lên, hắn quay lại nhìn nét mặt đau thương của Phong Cẩm, từ từ gật đầu....
Sau khi Phong Cẩm nghe Vân Lạc Phong nói như vậy, tâm cũng được hạ xuống. Hắn đi tới nắm chặt lấy tay Mặc Thiên Thành rồi quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong.
"Là ngươi......"
Nhìn người thiếu niên sắc mặt tái nhợt trong lòng, tim Phong Cẩm đột nhiên co thắt đau đớn. Cái loại đau đớn này như đã kéo dài cả ngàn năm, khiến hắn vô cùng khó chịu.
"Mặc Thiên Thành?" Vân Lạc Phong cũng đã thấy được người trong lòng Phong Cẩm là ai, hơi bất ngờ: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Khụ khụ!" Mặc Thiên Thành ho khan, miệng cứ nôn máu không ngừng, đôi mắt trong trẻo sạch sẽ lúc đầu giờ đây đã hiện lên một tầng sương trắng mờ nhạt.
Mặc Thiên Thành khó khăn quay đầu lại, nhìn Vân Lạc Phong không chớp mắt.
"Thật ra, ta đã sớm nhận ra, ngươi không phải Tuyệt Thiên...."
Mặc Thiên Thành mỉm cười, nụ cười đầy chua xót và bất đắc dĩ, còn có một cảm giác đau đớn mà người thường không cách nào phát hiện....
"Nhưng ta vẫn luôn gạt người gạt mình! Ngươi đã nói với ta rất nhiều lần, trước đó ngươi chỉ lừa ta mà thôi, thế nhưng trong lòng ta vẫn luôn nói với chính mình, ngươi chính là Tuyệt Thiên!"
"Bởi vì, ta đã đợi quá nhiều năm, dù chỉ là ảo tưởng, cũng tốt hơn là không có gì cả...."
Mặc Thiên Thành từ từ nhắm hai mắt, một giọt nước mắt chảy ra ở khóe mắt, rất lâu sau, Mặc Thiên Thành mới mở mắt ra lần nữa, si tình quyến luyến nhìn Phong Cẩm.
"Tuyệt Thiên, cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi! Dù tính cách ngươi đã thay đổi, nhưng ngươi vẫn là người mà ta theo đuổi suốt đời!"
"Vì ngươi, ta sinh bất hối, tử bất hận!"
Bàn tay Phong Cẩm cứng đờ, mắt hơi rũ xuống: "Dù hiện giờ ta không nhớ ngươi là ai, nhưng ta cảm giác được quan hệ giữa ta và ngươi không bình thường, vì vậy, ta sẽ không để ngươi chết."
"Tuyệt Thiên, ta không dám nghĩ tới đời này mình còn có thể gặp lại ngươi. Ta cũng không dám nghĩ tới, khi chết sẽ được nằm trong vòng tay ngươi. Kết cục như vậy, đối với ta mà nói, đã là tốt nhất!"
Ngay khi lời này vừa dứt, Mặc Thiên Thành cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hô hấp ngày một mỏng manh, giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
"Ta đã nói sẽ không để ngươi chết, thì không một ai có thể lấy mạng ngươi!"
Lúc này, Phong Cẩm không hề nhận ra giọng nói mình đang run rẩy, hắn chỉ biết, tuyệt đối không thể để Mặc Thiên Thành chết.
"Tránh ra!"
Vân Lạc Phong chạy tới cạnh Phong Cẩm, nói: "Để ta xem thương thế hắn như thế nào!"
Phong Cẩm sửng sốt, hắn quay lại nhìn vào đôi mắt thanh triệt của Vân Lạc Phong, rồi gật đầu một cái: "Được!"
Nói xong, Phong Cẩm lui qua một bên, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy cảm xúc lo lắng như cũ.
"Ngũ tạng lục phủ đều bị đánh nát, không thể cứu chữa!" Vân Lạc Phong xem xét kỹ càng thương thế Mặc Thiên Thành, nói: "Có điều, muốn cứu hắn, vẫn còn một cách..."
Vân Lạc Phong lật tay một cái, trong tay nàng xuất hiện một quả trái cây màu xanh biếc.
"Đây là vật ta có được lúc đến Thú Châu ở Thất Châu Đại Lục, có công dụng khởi tử hồi sinh, chỉ cần cho hắn ăn nội trong nửa canh giờ kể từ lúc hắn chết, là có thể cứu hắn sống lại."
Khi nói tới điểm này, tim Vân Lạc Phong lại co thắt một phen.
Nếu nàng có thể về Thất Châu sớm hơn một chút, có lẽ đã cứu được Hồng Loan....
Dù Hồng Loan đã chết, nàng cũng quyết kéo Hồng Loan trở về từ Minh Giới.
Vân Lạc Phong không nghĩ thêm nữa, nàng hít sâu một hơi, nhét quả kia vào miệng Mặc Thiên Thành.
"Ta biết ngươi còn chưa chết, nuốt cái này vào, ngươi sẽ lập tức khang phục."
Mặc Thiên Thành có phần mệt mỏi khó khăn ngẩng đầu lên, hắn quay lại nhìn nét mặt đau thương của Phong Cẩm, từ từ gật đầu....
Sau khi Phong Cẩm nghe Vân Lạc Phong nói như vậy, tâm cũng được hạ xuống. Hắn đi tới nắm chặt lấy tay Mặc Thiên Thành rồi quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong.