Edit: Sahara
"Đệ đệ....."
Vân Sơ Thiên bước đôi chân ngắn ngủn chạy tới trước mặt Vân Lạc Phong, chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm cục thịt nhỏ đang được Vân Lạc Phong bế trong lòng, mỉm cười tươi tắn rạng ngời, tựa như nụ hoa xinh đẹp.
"Mẫu thân, Thiên Nhi thích đệ đệ."
"Ừm!" Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, nàng chú ý tới ánh mắt Vân Sơ Thiên, nói: "Mẫu thân hứa gả đệ đệ cho con, cho nó làm phu quân nuôi từ bé của con, chịu không?"
"Phu quân nuôi từ bé là gì ạ?" Vân Sơ Thiên tò mò nhìn Vân Lạc Phong, ngây ngô hỏi lại.
"Phu quân nuôi từ bé là giống như mẹ và cha con vậy, đời này kiếp này vĩnh viễn không xa nhau, mỗi người đều là người quan trọng nhất sinh mạng người kia." Vân Lạc Phong cong môi, cười vô cùng âm hiểm.
Thương Kỷ tính kế này, vậy nàng sẽ.... Tính kế chung thân đại sự cả đời hắn.
"Được ạ!" Vân Sơ Thiên vỗ tay cười: "Thiên Nhi muốn đệ đệ làm phu quân nuôi từ bé, cũng muốn làm người quan trọng thứ hai trong sinh mạng đệ đệ."
"Thứ hai? Vậy người thứ nhất là ai?"
"Người thứ nhất là mẫu thân!"
Vân Sơ Thiên rúc vào lòng Vân Lạc Phong, nở nụ cười hồn nhiên: "Lúc đệ đệ còn trong bụng mẫu thân đã có nói, mẹ là người quan trọng nhất của đệ đệ, bảo Thiên Nhi phải bảo vệ mẹ. Nếu Thiên Nhi làm được, vậy đệ đệ sẽ cho Thiên Nhi làm nữ nhân thứ nhất của đệ đệ. Mẫu thân, đệ đệ nói vậy nghĩa là gì ạ?"
Mới nghe đoạn đầu tiên, Vân Lạc Phong vốn dĩ rất cảm động, còn áy náy không biết có phải mình đã quá đáng quá rồi không?
Thế nhưng....
Đoạn sau của Vân Sơ Thiên lại làm nàng đen mặt hoàn toàn.
"Con phải nhớ kỹ, sau này con không được cho phép đệ đệ đi đùa giỡn con gái nhà lành. Nếu nó dám đi gieo họa cho cô nương vô tội, con cứ hung hăng đánh nó cho mẹ!"
Vân Sơ Thiên cái hiểu cái không chớp chớp mắt.
Cô bé không hiểu mấy lời này của mẫu thân có nghĩa là gì?
Tuy nhiên, Vân Sơ Thiên nhận định, chỉ cần là lời mẫu thân nói, thì tất cả đều đúng.
"Vân Tiêu, Cửu Dực Thiên Long đã bị giam hãm trong trận pháp, bây giờ chúng ta rời khỏi đây thôi." Vân Lạc Phong đứng dậy, một tay bế cục thịt nhỏ, một tay dắt tay Vân Sơ Thiên.
Vốn dĩ đứa bé mới sinh thường nhăn nhúm như khỉ con, thế nhưng tiểu tử trong lòng Vân Lạc Phong lại mập mạp tròn trịa rất đáng yêu, Vân Lạc Phong thường xuyên không nhịn được chọt chọt vào gò má nó, gò má mịm màn đàn hồi rất tốt nha.
Tiểu tử còn chưa mở mắt, nhưng nó có thể cảm nhận được ngón tay của mẹ mình, cánh tay béo ú ngắn ngủn một mẫu như củ sen quơ quào loạn giữa khoảng không, muốn bắt lấy ngón tay nghịch ngợm cứ chọc má mình.
"Nàng vừa mới sinh xong, cần phải nghỉ ngơi." Vân Tiêu nhíu mày, lo lắng nói.
"Không sao đâu!"
Vân Lạc Phong nhíu mày, giọng điệu cực kỳ thản nhiên.
"Không được!" Vân Tiêu đưa tay đón lấy tiểu tử trong lòng Vân Lạc Phong, rất kiên quyết nói: "Ta nghe nói, nữ nhân sau khi sinh trong vòng một tháng không được xuống giường, vì vậy, bây giờ chúng ta vào không gian thần điển nghỉ ngơi, một tháng sau sẽ rời đi."
Chuyện khác Vân Tiêu đều nghe lời Vân Lạc Phong.
Chỉ khi liên quan đến sức khỏe của Vân Lạc Phong thì Vân Tiêu không nhường nhịn nàng một tấc nào.
Vì suy nghĩ cho sức khỏe của nàng, Vân Tiêu cương quyết không cho nàng bôn ba vất vả trong thời điểm này.
"Phong Nhi, nếu thân thể nàng có chút thương tổn nào, cả đời ta cũng không tha thứ cho mình."
Vân Lạc Phong liếc nhìn Vân Tiêu: "Ta là y sư!"
"Vậy cũng không được!"
Vân Tiêu rất kiên quyết.
Vân Lạc Phong thấy khó mà lay chuyển được Vân Tiêu, đành phải nhún vai: "Thôi được, chờ một tháng sau chúng ta mới xuất phát, vậy được rồi chứ?"
"Đệ đệ....."
Vân Sơ Thiên bước đôi chân ngắn ngủn chạy tới trước mặt Vân Lạc Phong, chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm cục thịt nhỏ đang được Vân Lạc Phong bế trong lòng, mỉm cười tươi tắn rạng ngời, tựa như nụ hoa xinh đẹp.
"Mẫu thân, Thiên Nhi thích đệ đệ."
"Ừm!" Ánh mắt Vân Lạc Phong chợt lóe, nàng chú ý tới ánh mắt Vân Sơ Thiên, nói: "Mẫu thân hứa gả đệ đệ cho con, cho nó làm phu quân nuôi từ bé của con, chịu không?"
"Phu quân nuôi từ bé là gì ạ?" Vân Sơ Thiên tò mò nhìn Vân Lạc Phong, ngây ngô hỏi lại.
"Phu quân nuôi từ bé là giống như mẹ và cha con vậy, đời này kiếp này vĩnh viễn không xa nhau, mỗi người đều là người quan trọng nhất sinh mạng người kia." Vân Lạc Phong cong môi, cười vô cùng âm hiểm.
Thương Kỷ tính kế này, vậy nàng sẽ.... Tính kế chung thân đại sự cả đời hắn.
"Được ạ!" Vân Sơ Thiên vỗ tay cười: "Thiên Nhi muốn đệ đệ làm phu quân nuôi từ bé, cũng muốn làm người quan trọng thứ hai trong sinh mạng đệ đệ."
"Thứ hai? Vậy người thứ nhất là ai?"
"Người thứ nhất là mẫu thân!"
Vân Sơ Thiên rúc vào lòng Vân Lạc Phong, nở nụ cười hồn nhiên: "Lúc đệ đệ còn trong bụng mẫu thân đã có nói, mẹ là người quan trọng nhất của đệ đệ, bảo Thiên Nhi phải bảo vệ mẹ. Nếu Thiên Nhi làm được, vậy đệ đệ sẽ cho Thiên Nhi làm nữ nhân thứ nhất của đệ đệ. Mẫu thân, đệ đệ nói vậy nghĩa là gì ạ?"
Mới nghe đoạn đầu tiên, Vân Lạc Phong vốn dĩ rất cảm động, còn áy náy không biết có phải mình đã quá đáng quá rồi không?
Thế nhưng....
Đoạn sau của Vân Sơ Thiên lại làm nàng đen mặt hoàn toàn.
"Con phải nhớ kỹ, sau này con không được cho phép đệ đệ đi đùa giỡn con gái nhà lành. Nếu nó dám đi gieo họa cho cô nương vô tội, con cứ hung hăng đánh nó cho mẹ!"
Vân Sơ Thiên cái hiểu cái không chớp chớp mắt.
Cô bé không hiểu mấy lời này của mẫu thân có nghĩa là gì?
Tuy nhiên, Vân Sơ Thiên nhận định, chỉ cần là lời mẫu thân nói, thì tất cả đều đúng.
"Vân Tiêu, Cửu Dực Thiên Long đã bị giam hãm trong trận pháp, bây giờ chúng ta rời khỏi đây thôi." Vân Lạc Phong đứng dậy, một tay bế cục thịt nhỏ, một tay dắt tay Vân Sơ Thiên.
Vốn dĩ đứa bé mới sinh thường nhăn nhúm như khỉ con, thế nhưng tiểu tử trong lòng Vân Lạc Phong lại mập mạp tròn trịa rất đáng yêu, Vân Lạc Phong thường xuyên không nhịn được chọt chọt vào gò má nó, gò má mịm màn đàn hồi rất tốt nha.
Tiểu tử còn chưa mở mắt, nhưng nó có thể cảm nhận được ngón tay của mẹ mình, cánh tay béo ú ngắn ngủn một mẫu như củ sen quơ quào loạn giữa khoảng không, muốn bắt lấy ngón tay nghịch ngợm cứ chọc má mình.
"Nàng vừa mới sinh xong, cần phải nghỉ ngơi." Vân Tiêu nhíu mày, lo lắng nói.
"Không sao đâu!"
Vân Lạc Phong nhíu mày, giọng điệu cực kỳ thản nhiên.
"Không được!" Vân Tiêu đưa tay đón lấy tiểu tử trong lòng Vân Lạc Phong, rất kiên quyết nói: "Ta nghe nói, nữ nhân sau khi sinh trong vòng một tháng không được xuống giường, vì vậy, bây giờ chúng ta vào không gian thần điển nghỉ ngơi, một tháng sau sẽ rời đi."
Chuyện khác Vân Tiêu đều nghe lời Vân Lạc Phong.
Chỉ khi liên quan đến sức khỏe của Vân Lạc Phong thì Vân Tiêu không nhường nhịn nàng một tấc nào.
Vì suy nghĩ cho sức khỏe của nàng, Vân Tiêu cương quyết không cho nàng bôn ba vất vả trong thời điểm này.
"Phong Nhi, nếu thân thể nàng có chút thương tổn nào, cả đời ta cũng không tha thứ cho mình."
Vân Lạc Phong liếc nhìn Vân Tiêu: "Ta là y sư!"
"Vậy cũng không được!"
Vân Tiêu rất kiên quyết.
Vân Lạc Phong thấy khó mà lay chuyển được Vân Tiêu, đành phải nhún vai: "Thôi được, chờ một tháng sau chúng ta mới xuất phát, vậy được rồi chứ?"