Edit: Sahara
Hồng Lăng cho rằng, sở dĩ mình xuất hiện ảo giác, nhìn thấy được Hồng Loan là vì bản thân cách cái chết không xa, nữ nhi tới để đón ông đi.
Khi công kích của quân địch đến gần ngay trước mắt, thiếu nữ đang đứng yên bỗng nhiên hành động, nàng tùy tiện đá một cái, tên cường giả phe địch lao đến tấn công liền bị đá bay về hướng khác, văng thẳng vào giữa lòng địch.
Hồng Lăng ngây ngẩn cả người.
Quân Lâm Thiên trợn tròn mắt.
Những người khác cũng dừng động tác, kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ tuyệt thế mặc trường bào đỏ rực như lửa.
"Loan..... Loan Nhi....." Hồng Lăng gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.
Loan Nhi đã chết, thi thể đang ở chỗ Vân Lạc Phong, làm sao nó có thể xuất hiện ở nơi này?
Nhất định là ảo giác! Đúng! Chắc chắn là ảo giác!
Trong lòng Hồng Lăng nghĩ như thế, nhưng cả người đều không khống chế được mà run rẩy, ông duỗi tay tới muốn chạm vào mặt Hồng Loan.
Hồng Loan lập tức bắt lấy tay Hồng Lăng, đặt bàn tay thô ráp của ông lên má mình. Độ ấm trên mặt Hồng Loan làm mấy ngón tay Hồng Lăng cứng đờ.
"Ấm! Có độ ấm! Đây.... Đây không phải ảo giác! Thật sự là Loan Nhi!"
Tức thì, Hồng Lăng không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, ông dang rộng hai tay ôm con gái vào lòng, khóc không thành tiếng: "Con về rồi! Cuối cùng con cũng về rồi....."
Không có ai biết, từ sau khi con gái chết, ông đã làm cách nào để cố gượng sống tiếp.
Nếu không phải không bỏ được Đông Châu, ông đã sớm đi theo con gái mình rồi.
"Cha, nữ nhi về rồi!" Hồng Loan để mặc Hồng Lăng ôm mình, môi khẽ mỉm cười, dịu dàng nói.
Quân Lâm Thiên có hơi không dám tin, liên tục chớp mắt, cứ mãi kinh ngạc nhìn vào gương mặt Hồng Loan.
"Hồng Loan cô nương, chuyện.... Chuyện này là thế nào?"
"Chờ tiểu nữ giải quyết đám người kia xong sẽ từ từ giải thích rõ với mọi người." Hồng Loan nhướng mày, quay đầu nhìn đám cường giả bên quân địch: "Nếu ta đoán không lầm, các ngươi hẳn là người Linh Thần Đại Lục! Đầu tiên là các ngươi giết ta, bây giờ lại muốn tấn công Thất Châu Đại Lục. Lần này, Hồng Loan_ta sẽ khiến các ngươi có đi mà không có về!"
___________________
Ngoại trừ thành đông và thành tây, thành nam và thành bắc cũng rơi vào tình cảnh nguy khốn.
Cường giả Linh Thần Đại Lục quá đông, cứ tiến đánh như cuồn cuộn như sóng, ngay cả Thần Quân cũng tới mấy người, làm cho mọi người thủ thành ở đây rơi vào thế hạ phong.
Người thủ thành nam là mấy người Hoàng Oanh Oanh, hiện tại giữa không trung đột nhiên xuất hiện Nam Cung Vân Dật, làm Hoàng Oanh Oanh giật mình kinh ngạc không thôi.
Hơn nữa, chỉ một năm ngắn ngủi mà thực lực Nam Cung Vân Dật đã xảy ra biến hóa... Lớn đến không thể tin.
"Nam Cung công tử, huynh....." Hoàng Oanh Oanh muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không biết diễn đạt làm sao.
Thực tế, đối với Nam Cung Vân Dật, Hoàng Oanh Oanh vô cùng cảm kích. Nếu không nhờ Nam Cung Vân Dật chỉ điểm, nàng đã không thể báo thù rửa hận cho phụ mẫu, càng không thể trở thành thuộc hạ của Vân Lạc Phong.
"Tình hình mấy cửa thành khác như thế nào?" Giọng điệu Nam Cung Vân Dật bình thản, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
Trước kia là một công tử bất cần đời, trải qua biến cố, bất tri bất giác đã trở thành nam nhân một mình có thể gánh vác mọi chuyện.
"Ta không rõ lắm...."
Nam Cung Vân Dật trầm ngâm thật lâu: "Cô tiếp tục trấn thủ ở đây, ta đến nơi khác xem thử!"
Dứt lời, bóng dáng Nam Cung Vân Dật bỗng trở nên mờ ảo, vụt một cái đã biến mất.
Hồng Lăng cho rằng, sở dĩ mình xuất hiện ảo giác, nhìn thấy được Hồng Loan là vì bản thân cách cái chết không xa, nữ nhi tới để đón ông đi.
Khi công kích của quân địch đến gần ngay trước mắt, thiếu nữ đang đứng yên bỗng nhiên hành động, nàng tùy tiện đá một cái, tên cường giả phe địch lao đến tấn công liền bị đá bay về hướng khác, văng thẳng vào giữa lòng địch.
Hồng Lăng ngây ngẩn cả người.
Quân Lâm Thiên trợn tròn mắt.
Những người khác cũng dừng động tác, kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ tuyệt thế mặc trường bào đỏ rực như lửa.
"Loan..... Loan Nhi....." Hồng Lăng gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt.
Loan Nhi đã chết, thi thể đang ở chỗ Vân Lạc Phong, làm sao nó có thể xuất hiện ở nơi này?
Nhất định là ảo giác! Đúng! Chắc chắn là ảo giác!
Trong lòng Hồng Lăng nghĩ như thế, nhưng cả người đều không khống chế được mà run rẩy, ông duỗi tay tới muốn chạm vào mặt Hồng Loan.
Hồng Loan lập tức bắt lấy tay Hồng Lăng, đặt bàn tay thô ráp của ông lên má mình. Độ ấm trên mặt Hồng Loan làm mấy ngón tay Hồng Lăng cứng đờ.
"Ấm! Có độ ấm! Đây.... Đây không phải ảo giác! Thật sự là Loan Nhi!"
Tức thì, Hồng Lăng không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, ông dang rộng hai tay ôm con gái vào lòng, khóc không thành tiếng: "Con về rồi! Cuối cùng con cũng về rồi....."
Không có ai biết, từ sau khi con gái chết, ông đã làm cách nào để cố gượng sống tiếp.
Nếu không phải không bỏ được Đông Châu, ông đã sớm đi theo con gái mình rồi.
"Cha, nữ nhi về rồi!" Hồng Loan để mặc Hồng Lăng ôm mình, môi khẽ mỉm cười, dịu dàng nói.
Quân Lâm Thiên có hơi không dám tin, liên tục chớp mắt, cứ mãi kinh ngạc nhìn vào gương mặt Hồng Loan.
"Hồng Loan cô nương, chuyện.... Chuyện này là thế nào?"
"Chờ tiểu nữ giải quyết đám người kia xong sẽ từ từ giải thích rõ với mọi người." Hồng Loan nhướng mày, quay đầu nhìn đám cường giả bên quân địch: "Nếu ta đoán không lầm, các ngươi hẳn là người Linh Thần Đại Lục! Đầu tiên là các ngươi giết ta, bây giờ lại muốn tấn công Thất Châu Đại Lục. Lần này, Hồng Loan_ta sẽ khiến các ngươi có đi mà không có về!"
___________________
Ngoại trừ thành đông và thành tây, thành nam và thành bắc cũng rơi vào tình cảnh nguy khốn.
Cường giả Linh Thần Đại Lục quá đông, cứ tiến đánh như cuồn cuộn như sóng, ngay cả Thần Quân cũng tới mấy người, làm cho mọi người thủ thành ở đây rơi vào thế hạ phong.
Người thủ thành nam là mấy người Hoàng Oanh Oanh, hiện tại giữa không trung đột nhiên xuất hiện Nam Cung Vân Dật, làm Hoàng Oanh Oanh giật mình kinh ngạc không thôi.
Hơn nữa, chỉ một năm ngắn ngủi mà thực lực Nam Cung Vân Dật đã xảy ra biến hóa... Lớn đến không thể tin.
"Nam Cung công tử, huynh....." Hoàng Oanh Oanh muốn nói gì đó, nhưng nhất thời không biết diễn đạt làm sao.
Thực tế, đối với Nam Cung Vân Dật, Hoàng Oanh Oanh vô cùng cảm kích. Nếu không nhờ Nam Cung Vân Dật chỉ điểm, nàng đã không thể báo thù rửa hận cho phụ mẫu, càng không thể trở thành thuộc hạ của Vân Lạc Phong.
"Tình hình mấy cửa thành khác như thế nào?" Giọng điệu Nam Cung Vân Dật bình thản, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.
Trước kia là một công tử bất cần đời, trải qua biến cố, bất tri bất giác đã trở thành nam nhân một mình có thể gánh vác mọi chuyện.
"Ta không rõ lắm...."
Nam Cung Vân Dật trầm ngâm thật lâu: "Cô tiếp tục trấn thủ ở đây, ta đến nơi khác xem thử!"
Dứt lời, bóng dáng Nam Cung Vân Dật bỗng trở nên mờ ảo, vụt một cái đã biến mất.