Edit: Sahara
Lúc này, tại thành tây, Nam Cung Vân Dật vừa mới chạy tới, liền thấy được nữ tử đang trò chuyện vui vẻ cùng Hồng Lăng. Nam Cung Vân Dật lập tức khựng người trợn tròn hai mắt, có phần không dám tin mà dụi mắt liên tục.
Đây.....
Hồng Loan?
Hắn không nhìn lầm, thật sự là Hồng Loan?
Trong nhất thời, Nam Cung Vân Dật cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhiều lần muốn tiến lên mà lại không có gan, nên cứ ngốc nghếch nhìn người con gái ấy từ xa.
Hình như Nam Cung Vân Dật đang sợ, nếu mình bước tới, Hồng Loan sẽ lập tức biến mất.
Dường như Hồng Loan cũng đã phát hiện ánh mắt của Nam Cung Vân Dật, nàng dời mắt nhìn về phía nam tử tuấn lãng đang đứng ở một góc kia, gương mặt xinh đẹp tuyệt thế khẽ nở nụ cười.
"Nam Cung Vân Dật, đã lâu không gặp, sao huynh lại làm như không quen ta vậy?"
Giọng nói ấy quen thuộc quá, vẫn giống như trước kia, làm Nam Cung Vân Dật có cảm giác quay trở lại buổi đầu gặp gỡ.
Tâm trạng Nam Cung Vân Dật lúc này chỉ có thể dùng bốn chữ trăm mối ngổn ngang để diễn tả.
Có kích động, có hưng phấn, cũng có một loại tình cảm khó miêu tả, tất cả đều tập trung nơi trái tim...
"Hồng Loan, nàng còn sống?"
Nàng còn sống?
Không phải mình đang mơ chứ?
Hồng Lăng cũng hồi thần lại, hỏi: "Loan Nhi, con có thể cho cha biết rốt cuộc chuyện này là sao không? Rõ ràng con đã chết, thi thể con còn đang ở chỗ Vân cô nương, sao bây giờ con lại có thể xuất hiện ở chỗ này?"
"Chuyện này nói ra rất dài!" Hồng Loan cong môi cười: "Lúc trước con đúng là đã chết, hơn nữa còn tới Minh Giới."
Minh Giới?
Hồng Lăng ngẩn ngơ, Minh Giới thật sự tồn tại?
"Sau khi chết, người ta sẽ tiến vào Minh Giới, cả đời cũng không thể rời khỏi đó, nếu xuất hiện ở đại lục sẽ bị hồn phi phách tán ngay lập tức."
Hồng Loan nhìn Hồng Lăng, tiếp tục nói.
Hồng Lăng giật mình, vội vàng hỏi: "Vậy sao bây giờ con lại....."
Lại xuất hiện ở nơi này?
"Cha, mặc kệ là quy tắc gì, chỉ cần cha đủ mạnh thì có thể phá vỡ nó!" Thần sắc Hồng Loan rất nghiêm túc: "Vận khí con xem như không tệ, bắt được cơ hội không nhỏ, cho nên chỉ trong thời gian ngắn mà đã đột phá đến cảnh giới đủ cường đại. Vì thế con có thể phá vỡ quy tắc của Thiên Đạo, quay trở về đại lục."
Ý nói, hiện tại Hồng Loan cũng chỉ là một linh thể.
Bởi vì thực lực đủ mạnh mới giúp nàng xuất hiện với thân thể thực.
Nếu muốn hồi sinh thật sự, vậy chỉ có một biện pháp, đó chính là hồi hồn bằng chính thân xác của nàng.
"Hồng Loan cô nương!" Quân lão gia tử kích động: "Cô nương nói con người sau khi chết sẽ đến Minh Giới, vậy có phải phu nhân quá cố của ta cũng ở đó hay không?"
Hồng Loan ngẩn ra, im lặng một hồi lâu, hình như nàng đang khó xử, vẻ mặt lại có phần không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn trả lời đúng sự thật: "Minh Giới là nơi còn hung tàn hơn Thất Châu Đại Lục, thường xuyên xảy ra chuyện tàn sát quy mô lớn, Quân lão phu nhân qua đời đã nhiều năm, tiểu nữ không dám đảm bảo bà ấy có còn ở Minh Giới không."
Nghe câu trả lời này, Quân lão gia tử chỉ biết cười khổ, thở dài mà nói: "Thật ra lão phu cũng biết đây chỉ là hy vọng xa vời của ta mà thôi! Dù bà ấy ở Minh Giới thì sao chứ? Lão phu không đến được, bà ấy cũng không ra được."
Âm dương cách biệt, chính là tàn khốc như vậy.
"Cường giả tấn công thành tây đều đã chết hết, chúng ta mau đến giúp các nơi khác đi." Quân lão gia tử hồi phục tinh thần, nghiêm túc nói chuyện chính sự.
Nam Cung Vân Dật cuối cùng cũng chịu dứt mắt ra khỏi người Hồng Loan, nhìn về phía Quân lão gia tử: "Thời điểm vãn bối đi ngang qua thành bắc, nơi đó đã không còn vấn đề gì. Mọi người không cần đến đó."
"Vậy chỉ còn lại thành đông và thành nam." Quân lão gia tử nhíu mày, nói: "Đặc biệt là thành đông, sợ là Thanh Nhã khó lòng trấn thủ...."
Lúc này, tại thành tây, Nam Cung Vân Dật vừa mới chạy tới, liền thấy được nữ tử đang trò chuyện vui vẻ cùng Hồng Lăng. Nam Cung Vân Dật lập tức khựng người trợn tròn hai mắt, có phần không dám tin mà dụi mắt liên tục.
Đây.....
Hồng Loan?
Hắn không nhìn lầm, thật sự là Hồng Loan?
Trong nhất thời, Nam Cung Vân Dật cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhiều lần muốn tiến lên mà lại không có gan, nên cứ ngốc nghếch nhìn người con gái ấy từ xa.
Hình như Nam Cung Vân Dật đang sợ, nếu mình bước tới, Hồng Loan sẽ lập tức biến mất.
Dường như Hồng Loan cũng đã phát hiện ánh mắt của Nam Cung Vân Dật, nàng dời mắt nhìn về phía nam tử tuấn lãng đang đứng ở một góc kia, gương mặt xinh đẹp tuyệt thế khẽ nở nụ cười.
"Nam Cung Vân Dật, đã lâu không gặp, sao huynh lại làm như không quen ta vậy?"
Giọng nói ấy quen thuộc quá, vẫn giống như trước kia, làm Nam Cung Vân Dật có cảm giác quay trở lại buổi đầu gặp gỡ.
Tâm trạng Nam Cung Vân Dật lúc này chỉ có thể dùng bốn chữ trăm mối ngổn ngang để diễn tả.
Có kích động, có hưng phấn, cũng có một loại tình cảm khó miêu tả, tất cả đều tập trung nơi trái tim...
"Hồng Loan, nàng còn sống?"
Nàng còn sống?
Không phải mình đang mơ chứ?
Hồng Lăng cũng hồi thần lại, hỏi: "Loan Nhi, con có thể cho cha biết rốt cuộc chuyện này là sao không? Rõ ràng con đã chết, thi thể con còn đang ở chỗ Vân cô nương, sao bây giờ con lại có thể xuất hiện ở chỗ này?"
"Chuyện này nói ra rất dài!" Hồng Loan cong môi cười: "Lúc trước con đúng là đã chết, hơn nữa còn tới Minh Giới."
Minh Giới?
Hồng Lăng ngẩn ngơ, Minh Giới thật sự tồn tại?
"Sau khi chết, người ta sẽ tiến vào Minh Giới, cả đời cũng không thể rời khỏi đó, nếu xuất hiện ở đại lục sẽ bị hồn phi phách tán ngay lập tức."
Hồng Loan nhìn Hồng Lăng, tiếp tục nói.
Hồng Lăng giật mình, vội vàng hỏi: "Vậy sao bây giờ con lại....."
Lại xuất hiện ở nơi này?
"Cha, mặc kệ là quy tắc gì, chỉ cần cha đủ mạnh thì có thể phá vỡ nó!" Thần sắc Hồng Loan rất nghiêm túc: "Vận khí con xem như không tệ, bắt được cơ hội không nhỏ, cho nên chỉ trong thời gian ngắn mà đã đột phá đến cảnh giới đủ cường đại. Vì thế con có thể phá vỡ quy tắc của Thiên Đạo, quay trở về đại lục."
Ý nói, hiện tại Hồng Loan cũng chỉ là một linh thể.
Bởi vì thực lực đủ mạnh mới giúp nàng xuất hiện với thân thể thực.
Nếu muốn hồi sinh thật sự, vậy chỉ có một biện pháp, đó chính là hồi hồn bằng chính thân xác của nàng.
"Hồng Loan cô nương!" Quân lão gia tử kích động: "Cô nương nói con người sau khi chết sẽ đến Minh Giới, vậy có phải phu nhân quá cố của ta cũng ở đó hay không?"
Hồng Loan ngẩn ra, im lặng một hồi lâu, hình như nàng đang khó xử, vẻ mặt lại có phần không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn trả lời đúng sự thật: "Minh Giới là nơi còn hung tàn hơn Thất Châu Đại Lục, thường xuyên xảy ra chuyện tàn sát quy mô lớn, Quân lão phu nhân qua đời đã nhiều năm, tiểu nữ không dám đảm bảo bà ấy có còn ở Minh Giới không."
Nghe câu trả lời này, Quân lão gia tử chỉ biết cười khổ, thở dài mà nói: "Thật ra lão phu cũng biết đây chỉ là hy vọng xa vời của ta mà thôi! Dù bà ấy ở Minh Giới thì sao chứ? Lão phu không đến được, bà ấy cũng không ra được."
Âm dương cách biệt, chính là tàn khốc như vậy.
"Cường giả tấn công thành tây đều đã chết hết, chúng ta mau đến giúp các nơi khác đi." Quân lão gia tử hồi phục tinh thần, nghiêm túc nói chuyện chính sự.
Nam Cung Vân Dật cuối cùng cũng chịu dứt mắt ra khỏi người Hồng Loan, nhìn về phía Quân lão gia tử: "Thời điểm vãn bối đi ngang qua thành bắc, nơi đó đã không còn vấn đề gì. Mọi người không cần đến đó."
"Vậy chỉ còn lại thành đông và thành nam." Quân lão gia tử nhíu mày, nói: "Đặc biệt là thành đông, sợ là Thanh Nhã khó lòng trấn thủ...."