Edit: Sahara
Muốn làm phu quân của nàng, không dễ như vậy.
Vân Lạc Phong mỉm cười liếc nhìn về một gốc cây cách đó không xa: "Vân Dật, nghe thấy rồi chứ? Ngươi nên biểu hiện cho tốt, tranh thủ sớm ngày trở thành cha nuôi của Niệm Phong."
Biểu cảm Hồng Loan thoáng cứng đờ, nương theo ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn lại, liền thấy một bóng dáng tuấn lãng đi ra từ sau thân cây, tức khắc, gương mặt tuyệt sắc hiện lên vệt ửng hồng.
"Loan Nhi, ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!" Hai mắt Nam Cung Vân Dật phát sáng, vừa sáng vừa có thần: "Tranh thủ sớm ngày phù chính."
Hồng Loan tức giận đá một cước vào mông Nam Cung Vân Dật: "Cái gì gọi là phù chính hả? Có biết cách nói chuyện không hả?"
Nam Cung Vân Dật thấy thật oan ức, hắn xoa bên mông bị đá đau, tỏ vẻ vô cùng đáng thương: "Ta đâu có nói sai, ta muốn sớm được phù chính, trở thành cha nuôi của Niệm Phong."
Hồng Loan hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Vân Dật: "Huynh nằm mơ đi!"
Dứt lời, Hồng Loan liền quay người bỏ đi, tuy nhiên, bản thân lại không kiềm được mà đưa tay lên xoa xoa gương mặt nóng hổi, bước chân vội vã, giống như sợ bị người ta phát hiện ra điều gì....
"Coi bộ nỗ lực của ngươi đã có thành quả rồi!" Vân Lạc Phong đi đến bên cạnh Nam Cung Vân Dật, vỗ vai hắn: "Mặc kệ thế nào, ta cũng ủng hộ ngươi, ta tin ngươi có thể đem lại hạnh phúc cho Hồng Loan. Tuy nhiên....."
Đột nhiên, giọng Vân Lạc Phong trở nên nghiêm túc: "Ta phải cảnh cáo ngươi trước, tuy ngươi là bạn thân hai đời của ta, nhưng nếu ngươi dám làm tổn thương Hồng Loan, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
"Chỉ có nàng ấy ức hiếp ta, ta có bao giờ ức hiếp nàng ấy đâu chứ?" Nam Cung Vân Dật bĩu môi, dù Hồng Loan có ức hiếp hắn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Vân Lạc Phong cười cười: "Đợi cuộc chiến này kết thúc, hai người nên nói chuyện rõ ràng, ta tin Hồng Loan cũng có cảm giác với ngươi."
Nam Cung Vân Dật trịnh trọng gật đầu, rồi bất giác nhớ tới trận chiến sắp tới: "Trận chiến lần này, ngươi có nắm chắc không?"
"Không! Nhưng ta cần phải đánh!" Vân Lạc Phong hơi ngẩng đầu lên: "Ta tuyệt đối không để mặc kẻ bắt nạt lên đầu ta được ung dung tự tại."
Tâm tình Nam Cung Vân Dật khá nặng nề, hắn trầm mặc hết nửa ngày mới nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Nếu ngươi muốn đánh, ta sẽ liều mình sát cánh cùng ngươi, ta tin Hồng Loan cũng lựa chọn giống ta."
Đời này, hắn chỉ có một người yêu, một người bạn.
Vì hai người họ, núi đao biển lửa, quyết không từ nan.
Vân Lạc Phong không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai Nam Cung Vân Dật: "Ngươi đi tìm Hồng Loan đi, tối đến đưa cô ấy tới gặp ta, ta giúp cô ấy hồi sinh."
Nam Cung Vân Dật lập tức quay người đuổi theo phương hướng Hồng Loan bỏ đi, không mất nhiều thời gian đã đuổi kịp nàng.
"Loan Nhi..."
Nhìn nữ tử tuyệt thế trước mắt, trong nhất thời, Nam Cung Vân Dật không biết phải nói gì.
"Thật ra thì lúc biết huynh là bằng hữu của Lạc Phong, ta đã tha thứ cho huynh rồi." Hồng Loan liếc Nam Cung Vân Dật, nói tiếp: "Ta tin Vân Lạc Phong, tất nhiên cũng sẽ không hoài nghi bất kỳ người nào bên cạnh cô ấy."
Đối với Vân Lạc Phong, Hồng Loan tuyệt đối tín nhiệm, dù Nam Cung Vân Dật chỉ là bằng hữu của Vân Lạc Phong Hồng Loan cũng tin chuyện ngày hôm ấy chỉ là hiểu lầm.
"Nam Cung Vân Dật, chắc huynh cũng biết, nếu ta có thể trở thành hảo bằng hữu của Lạc Phong, thì tính cách hai người chúng ta cũng giống nhau. Vì thế, ta không chấp nhận nam nhân của ta có người phụ nữ khác, huynh có làm được không?"
Muốn làm phu quân của nàng, không dễ như vậy.
Vân Lạc Phong mỉm cười liếc nhìn về một gốc cây cách đó không xa: "Vân Dật, nghe thấy rồi chứ? Ngươi nên biểu hiện cho tốt, tranh thủ sớm ngày trở thành cha nuôi của Niệm Phong."
Biểu cảm Hồng Loan thoáng cứng đờ, nương theo ánh mắt Vân Lạc Phong nhìn lại, liền thấy một bóng dáng tuấn lãng đi ra từ sau thân cây, tức khắc, gương mặt tuyệt sắc hiện lên vệt ửng hồng.
"Loan Nhi, ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!" Hai mắt Nam Cung Vân Dật phát sáng, vừa sáng vừa có thần: "Tranh thủ sớm ngày phù chính."
Hồng Loan tức giận đá một cước vào mông Nam Cung Vân Dật: "Cái gì gọi là phù chính hả? Có biết cách nói chuyện không hả?"
Nam Cung Vân Dật thấy thật oan ức, hắn xoa bên mông bị đá đau, tỏ vẻ vô cùng đáng thương: "Ta đâu có nói sai, ta muốn sớm được phù chính, trở thành cha nuôi của Niệm Phong."
Hồng Loan hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Vân Dật: "Huynh nằm mơ đi!"
Dứt lời, Hồng Loan liền quay người bỏ đi, tuy nhiên, bản thân lại không kiềm được mà đưa tay lên xoa xoa gương mặt nóng hổi, bước chân vội vã, giống như sợ bị người ta phát hiện ra điều gì....
"Coi bộ nỗ lực của ngươi đã có thành quả rồi!" Vân Lạc Phong đi đến bên cạnh Nam Cung Vân Dật, vỗ vai hắn: "Mặc kệ thế nào, ta cũng ủng hộ ngươi, ta tin ngươi có thể đem lại hạnh phúc cho Hồng Loan. Tuy nhiên....."
Đột nhiên, giọng Vân Lạc Phong trở nên nghiêm túc: "Ta phải cảnh cáo ngươi trước, tuy ngươi là bạn thân hai đời của ta, nhưng nếu ngươi dám làm tổn thương Hồng Loan, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
"Chỉ có nàng ấy ức hiếp ta, ta có bao giờ ức hiếp nàng ấy đâu chứ?" Nam Cung Vân Dật bĩu môi, dù Hồng Loan có ức hiếp hắn, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Vân Lạc Phong cười cười: "Đợi cuộc chiến này kết thúc, hai người nên nói chuyện rõ ràng, ta tin Hồng Loan cũng có cảm giác với ngươi."
Nam Cung Vân Dật trịnh trọng gật đầu, rồi bất giác nhớ tới trận chiến sắp tới: "Trận chiến lần này, ngươi có nắm chắc không?"
"Không! Nhưng ta cần phải đánh!" Vân Lạc Phong hơi ngẩng đầu lên: "Ta tuyệt đối không để mặc kẻ bắt nạt lên đầu ta được ung dung tự tại."
Tâm tình Nam Cung Vân Dật khá nặng nề, hắn trầm mặc hết nửa ngày mới nhìn về phía Vân Lạc Phong: "Nếu ngươi muốn đánh, ta sẽ liều mình sát cánh cùng ngươi, ta tin Hồng Loan cũng lựa chọn giống ta."
Đời này, hắn chỉ có một người yêu, một người bạn.
Vì hai người họ, núi đao biển lửa, quyết không từ nan.
Vân Lạc Phong không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai Nam Cung Vân Dật: "Ngươi đi tìm Hồng Loan đi, tối đến đưa cô ấy tới gặp ta, ta giúp cô ấy hồi sinh."
Nam Cung Vân Dật lập tức quay người đuổi theo phương hướng Hồng Loan bỏ đi, không mất nhiều thời gian đã đuổi kịp nàng.
"Loan Nhi..."
Nhìn nữ tử tuyệt thế trước mắt, trong nhất thời, Nam Cung Vân Dật không biết phải nói gì.
"Thật ra thì lúc biết huynh là bằng hữu của Lạc Phong, ta đã tha thứ cho huynh rồi." Hồng Loan liếc Nam Cung Vân Dật, nói tiếp: "Ta tin Vân Lạc Phong, tất nhiên cũng sẽ không hoài nghi bất kỳ người nào bên cạnh cô ấy."
Đối với Vân Lạc Phong, Hồng Loan tuyệt đối tín nhiệm, dù Nam Cung Vân Dật chỉ là bằng hữu của Vân Lạc Phong Hồng Loan cũng tin chuyện ngày hôm ấy chỉ là hiểu lầm.
"Nam Cung Vân Dật, chắc huynh cũng biết, nếu ta có thể trở thành hảo bằng hữu của Lạc Phong, thì tính cách hai người chúng ta cũng giống nhau. Vì thế, ta không chấp nhận nam nhân của ta có người phụ nữ khác, huynh có làm được không?"