Edit: Sahara
"Phong Nhi!"
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên giọng nói Vân Thanh Nhã: "Tộc Tổ Long có người tới, nói là muốn gặp con."
Tộc Tổ Long?
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Thúc bảo người đó chờ ở đại sảnh, con sẽ tới ngay."
________
Lúc này, trong đại sảnh, một nam tử mặc thanh bào bắt mắt đang sốt ruột đi qua đi lại, mặt đầy khẩn trương, bỗng nhiên hắn nhìn thấy đôi nam nữ đón ánh trăng đi đến, đáy mắt liền lóe lên tia mừng rỡ.
"Vị này chắc hẳn là Vân cô nương."
Vân Lạc Phong nhìn nam tử mặc thanh bào: "Ngươi đến từ tộc Tổ Long? Tìm ta có chuyện gì?"
"Chuyện là thế này...." Thần sắc nam tử kia không được tốt lắm: "Đám lão già Dư Thiên tấn công tộc Tổ Long chúng tôi, hiện đang giam giữ tộc trưởng. Lão ta nói muốn Vân cô nương đi gặp lão, nếu không sẽ giết tộc trưởng."
Bản chất tộc Tổ Long trước giờ luôn thật thà, tất nhiên không biết nói dối, họ luôn nói đúng sự thật.
Còn Vân Lạc Phong quyết định thế nào lả lựa chọn của nàng....
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nhìn nhau, không ai nói gì cả. Rất lâu sau Vân Lạc Phong mới nhìn nam tử tộc Tổ Long, sắc mặt nàng đã hơi trầm xuống: "Ta biết rồi! Dư Thiên không có cách nào đến Thất Châu, nên mới lợi dụng tộc Tổ Long bức ta ra mặt, có điều, dù lão ta không dùng tộc Tổ Long uy hiếp, ta cũng sẽ đến Linh Thần Đại Lục tính sổ với lão."
Vân Lạc Phong nheo mắt, một tia nguy hiểm chợt lóe qua.
"Ngươi về tộc Tổ Long trước đi, ta chuẩn bị một chút sẽ đến Linh Thần ngay."
"Đa tạ Vân cô nương!"
Nam tử tộc Tổ Long vô cùng cảm kích, hắn chắp tay cáo từ rồi rời khỏi Quân gia.
Từ sau khi quen Vân Lạc Phong, Long La đã đi theo nàng. Vừa rồi, Long La đang nô đùa cùng Tiểu Trùng Trùng trong không gian thần điển thì chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Long La lập tức hiện thân trước mặt Vân Lạc Phong.
"Ta....." Trên mặt Long La đầy lo âu, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Vân Lạc Phong cắt ngang.
"Không cần lo, nếu tộc Tổ Long đã có ân trợ giúp Quân gia, ta tất nhiên sẽ không mặc kệ bọn họ. Đêm nay chúng ta chuẩn bị một chút, sáng mai xuất phát."
Vân Lạc Phong an ủi Long La, rồi hạ lệnh bảo mọi người sáng mai tập trung tại Quân gia.
Xong xuôi hết mới quay về nghỉ ngơi cùng Vân Tiêu.
________________
Ban đêm.
Ánh trăng như nước.
Cửa phòng bị một bàn tay nhỏ đẩy mở ra, Vân Lạc Phong đang thoát y định đi ngủ cùng Vân Tiêu lập tức quay đầu lại nhìn, liền thấy dưới ánh trăng sáng, một bé gái đang yêu đang tiến về phía nàng.
"Thiên Nhi, con sao vậy?"
Vân Lạc Phong đứng dậy khỏi giường, đi đến cạnh Vân Sơ Thiên, nàng khẽ khom người, nét mặt dịu dàng xoa đầu Vân Sơ Thiên.
"Mẫu thân!" Vân Sơ Thiên ôm cổ Vân Lạc Phong, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười rạng rỡ: "Thiên Nhi có một vật muốn tặng mẫu thân, mẹ nhất định sẽ rất thích."
Sau khi nói xong lời này, Vân Sơ Thiên liền nhón chân, hôn một cái vào giữa mi tâm Vân Lạc Phong.
Ầm!
Tức thì, Vân Lạc Phong cảm thấy mi tâm mình như bị một cây đinh lớn đóng vào, lực lượng cường hãn liên tục chảy vào trong đầu, rồi lan ra toàn thân.
Cảm nhận được nguồn lực này xong, Vân Lạc Phong vội vàng ngồi xếp bằng, cùng lúc đó, lôi kiếp cũng kéo đến.....
"Phong Nhi!"
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên giọng nói Vân Thanh Nhã: "Tộc Tổ Long có người tới, nói là muốn gặp con."
Tộc Tổ Long?
Vân Lạc Phong nhướng mày: "Thúc bảo người đó chờ ở đại sảnh, con sẽ tới ngay."
________
Lúc này, trong đại sảnh, một nam tử mặc thanh bào bắt mắt đang sốt ruột đi qua đi lại, mặt đầy khẩn trương, bỗng nhiên hắn nhìn thấy đôi nam nữ đón ánh trăng đi đến, đáy mắt liền lóe lên tia mừng rỡ.
"Vị này chắc hẳn là Vân cô nương."
Vân Lạc Phong nhìn nam tử mặc thanh bào: "Ngươi đến từ tộc Tổ Long? Tìm ta có chuyện gì?"
"Chuyện là thế này...." Thần sắc nam tử kia không được tốt lắm: "Đám lão già Dư Thiên tấn công tộc Tổ Long chúng tôi, hiện đang giam giữ tộc trưởng. Lão ta nói muốn Vân cô nương đi gặp lão, nếu không sẽ giết tộc trưởng."
Bản chất tộc Tổ Long trước giờ luôn thật thà, tất nhiên không biết nói dối, họ luôn nói đúng sự thật.
Còn Vân Lạc Phong quyết định thế nào lả lựa chọn của nàng....
Vân Lạc Phong và Vân Tiêu nhìn nhau, không ai nói gì cả. Rất lâu sau Vân Lạc Phong mới nhìn nam tử tộc Tổ Long, sắc mặt nàng đã hơi trầm xuống: "Ta biết rồi! Dư Thiên không có cách nào đến Thất Châu, nên mới lợi dụng tộc Tổ Long bức ta ra mặt, có điều, dù lão ta không dùng tộc Tổ Long uy hiếp, ta cũng sẽ đến Linh Thần Đại Lục tính sổ với lão."
Vân Lạc Phong nheo mắt, một tia nguy hiểm chợt lóe qua.
"Ngươi về tộc Tổ Long trước đi, ta chuẩn bị một chút sẽ đến Linh Thần ngay."
"Đa tạ Vân cô nương!"
Nam tử tộc Tổ Long vô cùng cảm kích, hắn chắp tay cáo từ rồi rời khỏi Quân gia.
Từ sau khi quen Vân Lạc Phong, Long La đã đi theo nàng. Vừa rồi, Long La đang nô đùa cùng Tiểu Trùng Trùng trong không gian thần điển thì chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Long La lập tức hiện thân trước mặt Vân Lạc Phong.
"Ta....." Trên mặt Long La đầy lo âu, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Vân Lạc Phong cắt ngang.
"Không cần lo, nếu tộc Tổ Long đã có ân trợ giúp Quân gia, ta tất nhiên sẽ không mặc kệ bọn họ. Đêm nay chúng ta chuẩn bị một chút, sáng mai xuất phát."
Vân Lạc Phong an ủi Long La, rồi hạ lệnh bảo mọi người sáng mai tập trung tại Quân gia.
Xong xuôi hết mới quay về nghỉ ngơi cùng Vân Tiêu.
________________
Ban đêm.
Ánh trăng như nước.
Cửa phòng bị một bàn tay nhỏ đẩy mở ra, Vân Lạc Phong đang thoát y định đi ngủ cùng Vân Tiêu lập tức quay đầu lại nhìn, liền thấy dưới ánh trăng sáng, một bé gái đang yêu đang tiến về phía nàng.
"Thiên Nhi, con sao vậy?"
Vân Lạc Phong đứng dậy khỏi giường, đi đến cạnh Vân Sơ Thiên, nàng khẽ khom người, nét mặt dịu dàng xoa đầu Vân Sơ Thiên.
"Mẫu thân!" Vân Sơ Thiên ôm cổ Vân Lạc Phong, khuôn mặt nhỏ nở nụ cười rạng rỡ: "Thiên Nhi có một vật muốn tặng mẫu thân, mẹ nhất định sẽ rất thích."
Sau khi nói xong lời này, Vân Sơ Thiên liền nhón chân, hôn một cái vào giữa mi tâm Vân Lạc Phong.
Ầm!
Tức thì, Vân Lạc Phong cảm thấy mi tâm mình như bị một cây đinh lớn đóng vào, lực lượng cường hãn liên tục chảy vào trong đầu, rồi lan ra toàn thân.
Cảm nhận được nguồn lực này xong, Vân Lạc Phong vội vàng ngồi xếp bằng, cùng lúc đó, lôi kiếp cũng kéo đến.....