Edit: Sahara
"Ngươi....."
Long Nham lửa giận ngút trời, chỉ tiếc thực lực không bằng đối phương, nên tộc Tổ Long mới rơi vào tình trạng bị động như hiện tại.
"Dư Thiên, lúc trước tộc Tổ Long chúng ta đã bị ép rời khỏi đại lục, đến vùng biển này sinh sống, tại sao ngươi còn không bỏ qua cho chúng ta?" Tâm trạng Long Nham vừa nặng nề vừa thống khổ.
Đám nhân loại chết tiệt này đúng là khinh người quá đáng!
"Các ngươi muốn trách thì đi mà trách Vân Lạc Phong, ai bảo các ngươi giúp đỡ nó, kết cục hôm nay là các ngươi tự mình chuốc lấy." Dư Thiên nhếch mép cười khẩy, mặt mày vẫn thản nhiên như không, giọng điệu nhẹ như gió, tựa như đang nói chuyện râu ria vớ vẩn bên lề.
Long Nham dứt khoát nhắm chặt hai mắt, không muốn tiếp tục nhiều lời vô nghĩa.
Ngoài trừ Long Nham, tất cả tổ long khác đều hoảng sợ, tâm thần lo lắng hoảng loạn....
Thời gian trôi qua từng giây từng phút....
Rất nhanh đã đến thời hạn Dư Thiên đặt ra.
Dư Thiên thấy Vân Lạc Phong còn chưa xuất hiện, mắt khẽ đảo một vòng rồi dừng lại trên người một ấu long còn chưa trưởng thành.
"Mang con rồng con kia lên đây cho ta!"
Ấu long kia là một bé trai, nếu tính theo tuổi nhân loại thì vẻ ngoài nó khoảng ba bốn tuổi, vẫn còn rất ngây thơ chưa hiểu chuyện.
Nhìn mấy nhân loại đi về phía mình, ấu long liền khóc to lên: "Mẫu thân, mẫu thân cứu con, mẫu thân...."
Tuy còn nhỏ nhưng ấu long hiểu được bọn người này bắt nó đi làm gì, vì thế nó lập tức quơ loạn chân tay, nước mắt giàn giụa phủ đầy gương mặt non nớt.
"Không!"
Một phụ nhân bị trói bên cạnh ấu long gào lên, khóc đến tê tâm liệt phế: "Các người đừng động vào con ta, muốn giết thì cứ giết ta, đừng động vào con ta! Xin các người! Nó hãy còn nhỏ, các người thả nó ra đi!"
Tuy nhiên....
Đối với lời cầu xin và tiếng khóc của hai mẹ con họ, những người bên phía Dư Thiên đều thờ ơ, dường như trong mắt họ, ấu long không khác gì con gà, con cá cả.
Cuối cùng, ấu long vẫn bị túm đến trước mặt Dư Thiên, nó mở to đôi mắt đầy hoảng sợ, thân minh nho nhỏ run rẩy không ngừng.
"Tiểu tử, đừng trách ta!" Phượng Vĩnh Thanh bước tới hai bước, túm lấy cổ áo ấu long, kéo lê nó trên mặt đất: "Ngươi phải nhớ kỹ, là Vân Lạc Phong hại chết ngươi, không phải ta! Là Vân Lạc Phong!"
Xoạt....
Lời vừa dứt cũng là lúc Phượng Vĩnh Thanh rút kiếm, lưỡi kiếm lập tức lóe kiếm quang lạnh thấu xương, cũng phản chiếu luôn gương mặt kinh hoảng của ấu long.
"Đủ rồi!"
Long Nham mở bừng hai mắt, cảm xúc giận dữ như muốn nổ tung: "Ta là tổ long chỉ ở dưới tộc trưởng, nếu các người muốn giết thì giết ta là tốt nhất, đừng động vào trẻ con tổ long chúng ta."
"Giết ngươi?" Phượng Vĩnh Thanh cười lạnh, khinh miệt nói: "Yên tâm, sớm muộn gì ngươi cũng được chết, có điều, ta không thích giết kẻ không sợ chết. Ngược lại, biểu cảm của tiểu tử này làm ta rất hài lòng..."
Phượng Vĩnh Thanh tinh tế thưởng thức vẻ sợ hãi kinh hoàng trên mặt ấu long, nụ cười càng sâu hơn.
Lúc này đây, vì sợ hãi tột cùng nên âu long không thể khóc thành tiếng, nó cứ mở to mắt nhìn Phượng Vĩnh Thanh như nhìn ác mà từ địa ngục trồi lên...
Thân mình Long Nham khẽ run, cuối cùng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn sắp diễn ra.
Tuy nhiên, thù hận trong lòng Long Nham càng tăng thêm, như ngọn lửa hừng hực không ngừng thêu đốt tim lão.
"Ngươi....."
Long Nham lửa giận ngút trời, chỉ tiếc thực lực không bằng đối phương, nên tộc Tổ Long mới rơi vào tình trạng bị động như hiện tại.
"Dư Thiên, lúc trước tộc Tổ Long chúng ta đã bị ép rời khỏi đại lục, đến vùng biển này sinh sống, tại sao ngươi còn không bỏ qua cho chúng ta?" Tâm trạng Long Nham vừa nặng nề vừa thống khổ.
Đám nhân loại chết tiệt này đúng là khinh người quá đáng!
"Các ngươi muốn trách thì đi mà trách Vân Lạc Phong, ai bảo các ngươi giúp đỡ nó, kết cục hôm nay là các ngươi tự mình chuốc lấy." Dư Thiên nhếch mép cười khẩy, mặt mày vẫn thản nhiên như không, giọng điệu nhẹ như gió, tựa như đang nói chuyện râu ria vớ vẩn bên lề.
Long Nham dứt khoát nhắm chặt hai mắt, không muốn tiếp tục nhiều lời vô nghĩa.
Ngoài trừ Long Nham, tất cả tổ long khác đều hoảng sợ, tâm thần lo lắng hoảng loạn....
Thời gian trôi qua từng giây từng phút....
Rất nhanh đã đến thời hạn Dư Thiên đặt ra.
Dư Thiên thấy Vân Lạc Phong còn chưa xuất hiện, mắt khẽ đảo một vòng rồi dừng lại trên người một ấu long còn chưa trưởng thành.
"Mang con rồng con kia lên đây cho ta!"
Ấu long kia là một bé trai, nếu tính theo tuổi nhân loại thì vẻ ngoài nó khoảng ba bốn tuổi, vẫn còn rất ngây thơ chưa hiểu chuyện.
Nhìn mấy nhân loại đi về phía mình, ấu long liền khóc to lên: "Mẫu thân, mẫu thân cứu con, mẫu thân...."
Tuy còn nhỏ nhưng ấu long hiểu được bọn người này bắt nó đi làm gì, vì thế nó lập tức quơ loạn chân tay, nước mắt giàn giụa phủ đầy gương mặt non nớt.
"Không!"
Một phụ nhân bị trói bên cạnh ấu long gào lên, khóc đến tê tâm liệt phế: "Các người đừng động vào con ta, muốn giết thì cứ giết ta, đừng động vào con ta! Xin các người! Nó hãy còn nhỏ, các người thả nó ra đi!"
Tuy nhiên....
Đối với lời cầu xin và tiếng khóc của hai mẹ con họ, những người bên phía Dư Thiên đều thờ ơ, dường như trong mắt họ, ấu long không khác gì con gà, con cá cả.
Cuối cùng, ấu long vẫn bị túm đến trước mặt Dư Thiên, nó mở to đôi mắt đầy hoảng sợ, thân minh nho nhỏ run rẩy không ngừng.
"Tiểu tử, đừng trách ta!" Phượng Vĩnh Thanh bước tới hai bước, túm lấy cổ áo ấu long, kéo lê nó trên mặt đất: "Ngươi phải nhớ kỹ, là Vân Lạc Phong hại chết ngươi, không phải ta! Là Vân Lạc Phong!"
Xoạt....
Lời vừa dứt cũng là lúc Phượng Vĩnh Thanh rút kiếm, lưỡi kiếm lập tức lóe kiếm quang lạnh thấu xương, cũng phản chiếu luôn gương mặt kinh hoảng của ấu long.
"Đủ rồi!"
Long Nham mở bừng hai mắt, cảm xúc giận dữ như muốn nổ tung: "Ta là tổ long chỉ ở dưới tộc trưởng, nếu các người muốn giết thì giết ta là tốt nhất, đừng động vào trẻ con tổ long chúng ta."
"Giết ngươi?" Phượng Vĩnh Thanh cười lạnh, khinh miệt nói: "Yên tâm, sớm muộn gì ngươi cũng được chết, có điều, ta không thích giết kẻ không sợ chết. Ngược lại, biểu cảm của tiểu tử này làm ta rất hài lòng..."
Phượng Vĩnh Thanh tinh tế thưởng thức vẻ sợ hãi kinh hoàng trên mặt ấu long, nụ cười càng sâu hơn.
Lúc này đây, vì sợ hãi tột cùng nên âu long không thể khóc thành tiếng, nó cứ mở to mắt nhìn Phượng Vĩnh Thanh như nhìn ác mà từ địa ngục trồi lên...
Thân mình Long Nham khẽ run, cuối cùng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn cảnh tượng tàn nhẫn sắp diễn ra.
Tuy nhiên, thù hận trong lòng Long Nham càng tăng thêm, như ngọn lửa hừng hực không ngừng thêu đốt tim lão.