Edit: Sahara
Cho nên, Long La thân là đại tiểu thư tộc Tổ Long, hiển nhiên không thể chạm vào dây thừng, chỉ có nhân loại mới có thể cởi dây trói.
Không mất bao nhiêu thời gian, tất cả tổ long đều được cởi trói.
Vân Lạc Phong đưa lưng về phía bọn họ, bình tĩnh nói: "Long La, muội dẫn tộc nhân đi cứu tộc trưởng đi, bọn người này giao cho ta đối phó."
Nói xong, nàng chậm rãi bước lên hai bước, mắt nhìn Dư Thiên, môi cười sâu hiểm, loáng thoáng lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
"Dư Thiên, hôm nay ta tìm ngươi là để tính toán chút nợ nần. Ngươi phái người đến Thất Châu giết bao nhiêu người của ta, có từng nghĩ sẽ phải trả cái giá thế nào không?"
"Ha ha..." Dư Thiên bình thản cười giễu cợt: "Trả giá? Trên đời này, Dư Thiên_ta chính là thần, kẻ không nghe lệnh ta mới là kẻ phải trả giá!"
"Vân Tiêu, chúng ta mỗi người xử hai tên, thế nào?"
Vân Lạc Phong không thèm nhiều lời với Dư Thiên.
"Được!"
Vân Tiêu khẽ gật đầu, quét ánh mắt lãnh khốc về phía bốn người Dư Thiên.
Ngay khi lời này vừa dứt, Vân Lạc Phong liền triệu hồi Long Lân Giáp, giáp rồng bao bọc toàn thân, phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt.
"Không biết tự lượng sức!"
Dư Thiên cười lạnh, phóng người đến trước mặt Vân Lạc Phong, lòng bàn tay mang theo gió lốc, đánh mạnh về phía thân thể nàng.
Vân Lạc Phong nghiêng người né được một đòn hiểm. Dư Thiên lập tức triển khai đòn tấn công tiếp theo.
Phượng Vĩnh Thanh và hai lão giả khác nhìn nhau rồi cũng định lao về phía Vân Lạc Phong.
Tuy nhiên.....
Ba người bọn họ vừa có hành động thì lập tức bị Vân Tiêu chặn đường.
Bầu trời đột ngột trở nên u ám, gió nổi mây giăng, sấm sét ầm ầm.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong nhìn Vân Tiêu một chọi ba, lập tức cả kinh, vừa định nói gì đó thì bị đòn tấn công dồn dập của Dư Thiên cắt ngang.
Ba lão giả kia mang trên mình thực lực Thống Ngự Giả, cùng Dư Thiên làm bá chủ Linh Thần Đại Lục, cũng không phải là kẻ chỉ có tiếng mà không có miếng.
Vân Lạc Phong không thể chia trí đi chú ý Vân Tiêu, chỉ có thể tập trung hết sức đối phó Dư Thiên.
"Cứ tiếp tục như vậy không ổn. Thực lực Vân Tiêu dù mạnh, nhưng đối phương còn mạnh hơn, huống chi lại còn là một chọi ba." Vân Lạc Phong suy nghĩ liên tục, tâm tình cũng nặng nề hơn.
Ngay lúc nàng vừa thất thần, Dư Thiên liền đánh một chưởng trúng người nàng, bức Vân Lạc Phong lùi lại vài bước, trong miệng dâng lên mùi vị tanh ngọt của máu.
___________
Bốn lão già Dư Thiên mang theo không ít cao thủ, bọn họ đều đang giao chiến với cường giả đến từ Thất Châu. Không khí tế đàn Long tộc lúc này ngập tràn khói lửa chiến tranh.
Vân Lạc Phong dùng dư quang khóe mắt để ý tình hình phía Vân Tiêu, dù sắc mặt Vân Tiêu vẫn không thay đổi, nhưng nàng nhìn ra được, phải đối phó một lúc ba người, Vân Tiêu đang cố hết sức.
"Nha đầu ranh con, đánh với ta mà còn dám phân tâm?" Dư Thiên cười nhạo, nhanh chóng lách mình ra sau lưng Vân Lạc Phong, xuất một chưởng đánh xuống, khí thế như chẻ tre.
Sau lưng Vân Lạc Phong như có thêm đôi mắt, ngay lúc Dư Thiên vừa xuất chưởng đánh xuống, nàng đã kịp xoay người lại, ngăn chặn đòn tấn công từ phía chính diện.
Ầm.
Lực lượng cường hãn đánh trúng ngực, chân Vân Lạc Phong lại như cấm rễ dưới đất, không hề lui lại một bước.
"Phong Nhi!" Vân Thanh Nhã luôn quan sát trận chiến của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, vừa thấy hai người rơi xuống thế hạ phong, trong lòng liền ngập tràn nôn nóng: "Thúc tới giúp con!"
Cho nên, Long La thân là đại tiểu thư tộc Tổ Long, hiển nhiên không thể chạm vào dây thừng, chỉ có nhân loại mới có thể cởi dây trói.
Không mất bao nhiêu thời gian, tất cả tổ long đều được cởi trói.
Vân Lạc Phong đưa lưng về phía bọn họ, bình tĩnh nói: "Long La, muội dẫn tộc nhân đi cứu tộc trưởng đi, bọn người này giao cho ta đối phó."
Nói xong, nàng chậm rãi bước lên hai bước, mắt nhìn Dư Thiên, môi cười sâu hiểm, loáng thoáng lộ ra cảm giác lạnh lẽo.
"Dư Thiên, hôm nay ta tìm ngươi là để tính toán chút nợ nần. Ngươi phái người đến Thất Châu giết bao nhiêu người của ta, có từng nghĩ sẽ phải trả cái giá thế nào không?"
"Ha ha..." Dư Thiên bình thản cười giễu cợt: "Trả giá? Trên đời này, Dư Thiên_ta chính là thần, kẻ không nghe lệnh ta mới là kẻ phải trả giá!"
"Vân Tiêu, chúng ta mỗi người xử hai tên, thế nào?"
Vân Lạc Phong không thèm nhiều lời với Dư Thiên.
"Được!"
Vân Tiêu khẽ gật đầu, quét ánh mắt lãnh khốc về phía bốn người Dư Thiên.
Ngay khi lời này vừa dứt, Vân Lạc Phong liền triệu hồi Long Lân Giáp, giáp rồng bao bọc toàn thân, phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt.
"Không biết tự lượng sức!"
Dư Thiên cười lạnh, phóng người đến trước mặt Vân Lạc Phong, lòng bàn tay mang theo gió lốc, đánh mạnh về phía thân thể nàng.
Vân Lạc Phong nghiêng người né được một đòn hiểm. Dư Thiên lập tức triển khai đòn tấn công tiếp theo.
Phượng Vĩnh Thanh và hai lão giả khác nhìn nhau rồi cũng định lao về phía Vân Lạc Phong.
Tuy nhiên.....
Ba người bọn họ vừa có hành động thì lập tức bị Vân Tiêu chặn đường.
Bầu trời đột ngột trở nên u ám, gió nổi mây giăng, sấm sét ầm ầm.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong nhìn Vân Tiêu một chọi ba, lập tức cả kinh, vừa định nói gì đó thì bị đòn tấn công dồn dập của Dư Thiên cắt ngang.
Ba lão giả kia mang trên mình thực lực Thống Ngự Giả, cùng Dư Thiên làm bá chủ Linh Thần Đại Lục, cũng không phải là kẻ chỉ có tiếng mà không có miếng.
Vân Lạc Phong không thể chia trí đi chú ý Vân Tiêu, chỉ có thể tập trung hết sức đối phó Dư Thiên.
"Cứ tiếp tục như vậy không ổn. Thực lực Vân Tiêu dù mạnh, nhưng đối phương còn mạnh hơn, huống chi lại còn là một chọi ba." Vân Lạc Phong suy nghĩ liên tục, tâm tình cũng nặng nề hơn.
Ngay lúc nàng vừa thất thần, Dư Thiên liền đánh một chưởng trúng người nàng, bức Vân Lạc Phong lùi lại vài bước, trong miệng dâng lên mùi vị tanh ngọt của máu.
___________
Bốn lão già Dư Thiên mang theo không ít cao thủ, bọn họ đều đang giao chiến với cường giả đến từ Thất Châu. Không khí tế đàn Long tộc lúc này ngập tràn khói lửa chiến tranh.
Vân Lạc Phong dùng dư quang khóe mắt để ý tình hình phía Vân Tiêu, dù sắc mặt Vân Tiêu vẫn không thay đổi, nhưng nàng nhìn ra được, phải đối phó một lúc ba người, Vân Tiêu đang cố hết sức.
"Nha đầu ranh con, đánh với ta mà còn dám phân tâm?" Dư Thiên cười nhạo, nhanh chóng lách mình ra sau lưng Vân Lạc Phong, xuất một chưởng đánh xuống, khí thế như chẻ tre.
Sau lưng Vân Lạc Phong như có thêm đôi mắt, ngay lúc Dư Thiên vừa xuất chưởng đánh xuống, nàng đã kịp xoay người lại, ngăn chặn đòn tấn công từ phía chính diện.
Ầm.
Lực lượng cường hãn đánh trúng ngực, chân Vân Lạc Phong lại như cấm rễ dưới đất, không hề lui lại một bước.
"Phong Nhi!" Vân Thanh Nhã luôn quan sát trận chiến của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, vừa thấy hai người rơi xuống thế hạ phong, trong lòng liền ngập tràn nôn nóng: "Thúc tới giúp con!"