Edit: Sahara
Mọi người nhìn cột lửa khổng lồ phun xuống, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng.
Một cột ánh sáng màu trắng bất ngờ từ dưới đất xông lên, nuốt chửng cột lửa kia.
Trong nhất thời, bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động, không một âm thanh nào được phát ra.
Song Dực Hỏa Long nhìn mặt đất trống rỗng, lại nhìn về phía ba người Phượng Vĩnh Thanh ngã dưới đất không ngồi dạy nổi, ánh mắt nó hiện lên vẻ khó hiểu.
Giống như đang tự hỏi, bọn nhân loại kia đi đâu rồi?
Bên trong ảo cảnh.
Khung cảnh tĩnh lặng, mặt hồ xanh biếc.
Mấy người ai cũng trợn tròn hai mắt, không rõ đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ họ cho rằng bản thân sẽ phải chết, ai ngờ vừa mở mắt ra lại đang đứng ở một không gian khác.
Đây... Đây quả là kỳ diệu.
Tộc trưởng hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, nơi này là đâu? Vừa rồi rõ ràng...."
"Nơi này là một trận pháp, cũng tương tự như Linh Thần Đại Lục của mọi người." Đôi mắt Vân Lạc Phong hơi trầm xuống: "Các người ở trong đây sẽ được an toàn, ta phải ra ngoài đánh với con rồng kia."
"Vân cô nương, sức mạnh của Song Dực Hỏa Long còn khủng khiếp hơn so với tưởng tượng của cô, cô khẳng định không phải là đối thủ của nó đâu."
Tộc trưởng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Ta cũng không còn cách nào khác, trên đại lục này còn có người thân của ta. Đáng lý ta còn phải cám ơn con rồng kia đã gọi đồng loại của nó tới đây. Nếu không ta không biết người thân của ta sẽ như thế nào nữa."
"Cho nên, ta cần phải ra ngoài chiến đấu."
Nếu lỡ nàng xảy ra chuyện gì, ảo cảnh này cũng sẽ bị giải trừ, lúc đó, người ở trong đây vẫn gặp nguy hiểm như cũ.
"Mẫu thân, Thiên Nhi muốn đi với mẹ."
Vân Sơ Thiên nắm tay Vân Lạc Phong, tuy trong lòng cô bé rất sợ, nhưng Vân Sơ Thiên cố ép bản thân phải bình tĩnh. Cô bé nhìn Vân Lạc Phong chăm chú không chớp mắt.
"Không được!"
Lúc này, Vân Lạc Phong không hề suy nghĩ đã bác bỏ yêu cầu của Vân Sơ Thiên.
"Mẫu thân, Thiên Nhi sẽ ngoan, Thiên Nhi không quấy rầy mẹ đâu."
Vân Sơ Thiên sợ, sợ nếu mình buông tay thì sẽ không còn được gặp mẫu thân nữa.
Ngay lúc Vân Lạc Phong muốn nói gì đó, giọng nói Vân Tiêu đột ngột vang lên: "Mang nó theo cùng nàng đi."
Nghe thế, Vân Lạc Phong ngẩn ra, nhưng Vân Tiêu đã nói vậy thì khẳng định là có nguyên nhân của hắn.
Nàng tin tưởng Vân Tiêu.
Vì thế, Vân Lạc Phong không từ chối nữa mà gật đầu đồng ý: "Nếu có nguy hiểm gì, mẹ sẽ ném con vào đây lại."
Đây là giới hạn của nàng.
Vân Sơ Thiên nở nụ cười hồn nhiên, càng làm gương mặt cô bé thêm đáng yêu, sáng ngời rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nói xong, Vân Lạc Phong động ý niệm, nàng, Vân Tiêu và Vân Sơ Thiên cùng xuất hiện bên ngoài.
Mặt đất bây giờ đã khô cằn, tản ra mùi khét khó ngửi, tất cả cây cối đều bị thêu cháy hết, ngay cả ba người Phượng Vĩnh Thanh cũng bị thêu thành tro.
Lấy thù hận giữa nàng và bọn người Phượng Vĩnh Thanh, tất nhiên vừa rồi sẽ không ra tay cứu họ, vì thế, dưới thế tấn công của Song Dực Hỏa Long, bọn họ tất nhiên sẽ chết.
Grào....
Song Dực Hỏa Long đang định bỏ đi, thì lại nhìn thấy mấy người Vân Lạc Phong xuất hiện, nó liền thay đổi ý định, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, đôi con ngươi kiêu ngạo chứa đầy tia khát máu.
Mọi người nhìn cột lửa khổng lồ phun xuống, trong mắt chỉ còn lại tuyệt vọng.
Một cột ánh sáng màu trắng bất ngờ từ dưới đất xông lên, nuốt chửng cột lửa kia.
Trong nhất thời, bốn phía tĩnh lặng không một tiếng động, không một âm thanh nào được phát ra.
Song Dực Hỏa Long nhìn mặt đất trống rỗng, lại nhìn về phía ba người Phượng Vĩnh Thanh ngã dưới đất không ngồi dạy nổi, ánh mắt nó hiện lên vẻ khó hiểu.
Giống như đang tự hỏi, bọn nhân loại kia đi đâu rồi?
Bên trong ảo cảnh.
Khung cảnh tĩnh lặng, mặt hồ xanh biếc.
Mấy người ai cũng trợn tròn hai mắt, không rõ đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ họ cho rằng bản thân sẽ phải chết, ai ngờ vừa mở mắt ra lại đang đứng ở một không gian khác.
Đây... Đây quả là kỳ diệu.
Tộc trưởng hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Vân Lạc Phong: "Vân cô nương, nơi này là đâu? Vừa rồi rõ ràng...."
"Nơi này là một trận pháp, cũng tương tự như Linh Thần Đại Lục của mọi người." Đôi mắt Vân Lạc Phong hơi trầm xuống: "Các người ở trong đây sẽ được an toàn, ta phải ra ngoài đánh với con rồng kia."
"Vân cô nương, sức mạnh của Song Dực Hỏa Long còn khủng khiếp hơn so với tưởng tượng của cô, cô khẳng định không phải là đối thủ của nó đâu."
Tộc trưởng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Vân Lạc Phong mỉm cười: "Ta cũng không còn cách nào khác, trên đại lục này còn có người thân của ta. Đáng lý ta còn phải cám ơn con rồng kia đã gọi đồng loại của nó tới đây. Nếu không ta không biết người thân của ta sẽ như thế nào nữa."
"Cho nên, ta cần phải ra ngoài chiến đấu."
Nếu lỡ nàng xảy ra chuyện gì, ảo cảnh này cũng sẽ bị giải trừ, lúc đó, người ở trong đây vẫn gặp nguy hiểm như cũ.
"Mẫu thân, Thiên Nhi muốn đi với mẹ."
Vân Sơ Thiên nắm tay Vân Lạc Phong, tuy trong lòng cô bé rất sợ, nhưng Vân Sơ Thiên cố ép bản thân phải bình tĩnh. Cô bé nhìn Vân Lạc Phong chăm chú không chớp mắt.
"Không được!"
Lúc này, Vân Lạc Phong không hề suy nghĩ đã bác bỏ yêu cầu của Vân Sơ Thiên.
"Mẫu thân, Thiên Nhi sẽ ngoan, Thiên Nhi không quấy rầy mẹ đâu."
Vân Sơ Thiên sợ, sợ nếu mình buông tay thì sẽ không còn được gặp mẫu thân nữa.
Ngay lúc Vân Lạc Phong muốn nói gì đó, giọng nói Vân Tiêu đột ngột vang lên: "Mang nó theo cùng nàng đi."
Nghe thế, Vân Lạc Phong ngẩn ra, nhưng Vân Tiêu đã nói vậy thì khẳng định là có nguyên nhân của hắn.
Nàng tin tưởng Vân Tiêu.
Vì thế, Vân Lạc Phong không từ chối nữa mà gật đầu đồng ý: "Nếu có nguy hiểm gì, mẹ sẽ ném con vào đây lại."
Đây là giới hạn của nàng.
Vân Sơ Thiên nở nụ cười hồn nhiên, càng làm gương mặt cô bé thêm đáng yêu, sáng ngời rạng rỡ như ánh mặt trời.
Nói xong, Vân Lạc Phong động ý niệm, nàng, Vân Tiêu và Vân Sơ Thiên cùng xuất hiện bên ngoài.
Mặt đất bây giờ đã khô cằn, tản ra mùi khét khó ngửi, tất cả cây cối đều bị thêu cháy hết, ngay cả ba người Phượng Vĩnh Thanh cũng bị thêu thành tro.
Lấy thù hận giữa nàng và bọn người Phượng Vĩnh Thanh, tất nhiên vừa rồi sẽ không ra tay cứu họ, vì thế, dưới thế tấn công của Song Dực Hỏa Long, bọn họ tất nhiên sẽ chết.
Grào....
Song Dực Hỏa Long đang định bỏ đi, thì lại nhìn thấy mấy người Vân Lạc Phong xuất hiện, nó liền thay đổi ý định, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, đôi con ngươi kiêu ngạo chứa đầy tia khát máu.