Edit: Sahara
Lúc này, Phong Cẩm từ trên trời hạ xuống, một thân bạch y không nhiễm bụi trần.
"Tại sao vừa rồi ngươi không ngăn cản nó?" Giọng Vân Lạc Phong mang theo nghẹn ngào, đầu không hề ngước lên, chỉ chăm chú nhìn nơi Vân Sơ Thiên vừa biến mất.
Phong Cẩm im lặng hồi lâu: "Đó là lựa chọn của nó, đối với nó mà nói, sống là một loại thống khổ, nên nó cam tâm tình nguyện chết vì người nó thích."
"Nhưng nó chỉ là một đứa bé, sao có thể để nó hy sinh vì trận chiến của chúng ta?"
"Ta nói rồi, nó không phải người thường. Nếu dựa theo tuổi tác mà nói, tuổi nó còn lớn hơn Thất Châu Đại Lục này."
"Nhưng trong lòng ta, nó vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ....." Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên nụ cười khổ.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Vân Sơ Thiên.
Một tiểu nha đầu trần trụi, dù ánh mắt ngây ngô nhìn nàng, thật hồn nhiên.
"Nó đúng là đã chết, nhưng nó vẫn có thể sống lại." Phong Cẩm nhìn Vân Lạc Phong: "Năm năm sau, thành Thiên Hoàng là nơi nó xuất hiện, lúc đó, ngươi có thể đi tìm nó. Nhưng có chuyện ta phải nói trước với ngươi. Người đã luân hồi chuyển thế sẽ không còn ký ức gì của kiếp trước, nó sẽ không nhớ ngươi là ai, nên có thể làm nó đi theo ngươi lần nữa hay không thì phải xem chính ngươi."
Gương mặt xám như tro tàn của Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng có một tia biến hóa, nàng ngước mặt lên: "Năm năm? Thành Thiên Hoàng? Được, ta sẽ đi tìm nó, nếu nó không chịu theo ta, ta cũng sẽ bảo vệ nó cả đời."
Phong Cẩm khẽ mỉm cười, hắn phất vạt áo một cái rồi xoay người biến mất.
Hắn..... Cũng nên đi tìm lại người yêu hai kiếp của mình. Đã bỏ lỡ hai kiếp, nên kiếp sau, mặc kệ là y là nam hay nữ, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ nữa.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong đứng dậy, đi đến cạnh Vân Tiêu, hôn một cái lên mặt Vân Tiêu: "Đa tạ chàng đã làm bạn bên ta kiếp này! Cả đời luôn bảo hộ ta, dung túng ta.... Sau này, đến lượt ta bảo vệ chàng."
"Chủ nhân..." Tiểu Mạch muốn nói gì đó nhưng lại bị Vân Lạc Phong cắt ngang.
Nàng không nhìn đến đàn Song Dực Hỏa Long đang bị giam trong ngục lửa bên trên, lạnh lùng nói: "Đi thôi! Chúng ta về Quân gia, trận chiến này cũng nên đến hồi kết rồi!"
Chân Thần xuất thế, thiên hạ chấn động!
Từ sau khi tin tức Vân Lạc Phong đột phá Chân Thần truyền khắp đại lục, ngạch cửa Quân gia thiếu chút nữa là bị đạp đổ, đặc biệt là Vân Lạc Phong có một đứa con trai, những gia tộc có bé gái đều trăm phương ngàn kế muốn bấu víu vào Quân gia.
Tiếc là đều bị Quân gia đuổi trở về...
Cũng không ai để ý đến đàn Song Dực Hỏa Long bị lửa thêu đốt không ngừng kêu gào suốt mấy ngày mấy đêm, dù sao kết cục của chúng nó cũng không thoát được chữ chết.
_______________
Năm năm sau.
Hậu sơn Quân gia.
Bầu trời đang trong xanh yên bình bỗng dưng bị hồng quang nhuộm đỏ, từ sau khi vương tọa màu đỏ xuất hiện vào năm năm trước, năm năm sau lại có thêm một vương tọa màu đỏ nữa xuất hiện. Thất Châu Đại Lục lại bị chấn động.
"Mẫu thân, mẫu thân...."
Một đứa bé trai đáng yêu vội vội vàng vàng chạy tới, nhào vào lòng Vân Lạc Phong, hắn ngước khuôn mặt nhỏ lên, cười tươi tắn nói: "Là phụ thân đột phá phải không?"
Vân Lạc Phong gật đầu, nàng nhìn nơi vương tọa xuất hiện, ánh mắt dịu dàng: "Đúng vậy, cha con cũng đột phá Chân Thần rồi."
Phiếm đại lục này rất khó đột phá đến Chân Thần, phải nói là cơ bản không ai làm được.
Lúc này, Phong Cẩm từ trên trời hạ xuống, một thân bạch y không nhiễm bụi trần.
"Tại sao vừa rồi ngươi không ngăn cản nó?" Giọng Vân Lạc Phong mang theo nghẹn ngào, đầu không hề ngước lên, chỉ chăm chú nhìn nơi Vân Sơ Thiên vừa biến mất.
Phong Cẩm im lặng hồi lâu: "Đó là lựa chọn của nó, đối với nó mà nói, sống là một loại thống khổ, nên nó cam tâm tình nguyện chết vì người nó thích."
"Nhưng nó chỉ là một đứa bé, sao có thể để nó hy sinh vì trận chiến của chúng ta?"
"Ta nói rồi, nó không phải người thường. Nếu dựa theo tuổi tác mà nói, tuổi nó còn lớn hơn Thất Châu Đại Lục này."
"Nhưng trong lòng ta, nó vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ....." Khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên nụ cười khổ.
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp Vân Sơ Thiên.
Một tiểu nha đầu trần trụi, dù ánh mắt ngây ngô nhìn nàng, thật hồn nhiên.
"Nó đúng là đã chết, nhưng nó vẫn có thể sống lại." Phong Cẩm nhìn Vân Lạc Phong: "Năm năm sau, thành Thiên Hoàng là nơi nó xuất hiện, lúc đó, ngươi có thể đi tìm nó. Nhưng có chuyện ta phải nói trước với ngươi. Người đã luân hồi chuyển thế sẽ không còn ký ức gì của kiếp trước, nó sẽ không nhớ ngươi là ai, nên có thể làm nó đi theo ngươi lần nữa hay không thì phải xem chính ngươi."
Gương mặt xám như tro tàn của Vân Lạc Phong rốt cuộc cũng có một tia biến hóa, nàng ngước mặt lên: "Năm năm? Thành Thiên Hoàng? Được, ta sẽ đi tìm nó, nếu nó không chịu theo ta, ta cũng sẽ bảo vệ nó cả đời."
Phong Cẩm khẽ mỉm cười, hắn phất vạt áo một cái rồi xoay người biến mất.
Hắn..... Cũng nên đi tìm lại người yêu hai kiếp của mình. Đã bỏ lỡ hai kiếp, nên kiếp sau, mặc kệ là y là nam hay nữ, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ nữa.
"Vân Tiêu!"
Vân Lạc Phong đứng dậy, đi đến cạnh Vân Tiêu, hôn một cái lên mặt Vân Tiêu: "Đa tạ chàng đã làm bạn bên ta kiếp này! Cả đời luôn bảo hộ ta, dung túng ta.... Sau này, đến lượt ta bảo vệ chàng."
"Chủ nhân..." Tiểu Mạch muốn nói gì đó nhưng lại bị Vân Lạc Phong cắt ngang.
Nàng không nhìn đến đàn Song Dực Hỏa Long đang bị giam trong ngục lửa bên trên, lạnh lùng nói: "Đi thôi! Chúng ta về Quân gia, trận chiến này cũng nên đến hồi kết rồi!"
Chân Thần xuất thế, thiên hạ chấn động!
Từ sau khi tin tức Vân Lạc Phong đột phá Chân Thần truyền khắp đại lục, ngạch cửa Quân gia thiếu chút nữa là bị đạp đổ, đặc biệt là Vân Lạc Phong có một đứa con trai, những gia tộc có bé gái đều trăm phương ngàn kế muốn bấu víu vào Quân gia.
Tiếc là đều bị Quân gia đuổi trở về...
Cũng không ai để ý đến đàn Song Dực Hỏa Long bị lửa thêu đốt không ngừng kêu gào suốt mấy ngày mấy đêm, dù sao kết cục của chúng nó cũng không thoát được chữ chết.
_______________
Năm năm sau.
Hậu sơn Quân gia.
Bầu trời đang trong xanh yên bình bỗng dưng bị hồng quang nhuộm đỏ, từ sau khi vương tọa màu đỏ xuất hiện vào năm năm trước, năm năm sau lại có thêm một vương tọa màu đỏ nữa xuất hiện. Thất Châu Đại Lục lại bị chấn động.
"Mẫu thân, mẫu thân...."
Một đứa bé trai đáng yêu vội vội vàng vàng chạy tới, nhào vào lòng Vân Lạc Phong, hắn ngước khuôn mặt nhỏ lên, cười tươi tắn nói: "Là phụ thân đột phá phải không?"
Vân Lạc Phong gật đầu, nàng nhìn nơi vương tọa xuất hiện, ánh mắt dịu dàng: "Đúng vậy, cha con cũng đột phá Chân Thần rồi."
Phiếm đại lục này rất khó đột phá đến Chân Thần, phải nói là cơ bản không ai làm được.