Edit: Sahara
Sắc mặt Âu Dương Tầm càng khó coi hơn: "Ý ngươi muốn nói là Nguyệt nhi hãm hại ngươi? Còn bá chiếm công lao của ngươi? Năm đó ngươi mới chỉ có năm tuổi, ở tuổi đó thì có thể làm được cái gì kia chứ? Phương thuốc chữa dịch bệnh là Nguyệt nhi tìm ra, Nguyệt nhi đã cứu sống biết bao bá tánh, còn ngươi thì lại ác độc đến mức hạ độc Nguyệt nhi."
"Ta không muốn phí lời cùng các người!" Đôi mắt linh động của Vân Sơ Thiên lóe lên một cái: "Có điều, lúc nãy ông nói ban cung điện mà mẫu phi ta từng ở cho ta, ý của ông có phải là muốn ta dọn vào lãnh cung ở không?"
Âu Dương Tầm giật mình sửng sốt, ông ta lại quên mất, năm xưa, con tiểu yêu nữ này và mẫu phi của nó sống trong lãnh cung.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta cảm thấy Thanh Lam Cung của Âu Dương Nguyệt không tệ, chi bằng nhường cung điện này lại cho ta đi!"
"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Âu Dương Tầm nghiến răng nghiến lợi: "Đó là cung điện của nhị hoàng tỷ ngươi! Ngươi xứng được ở sao?"
Vụt..
Âu Dương Tầm vừa dứt lời thì một lưỡi kiếm lạnh băng kề ngay vào cổ ông ta.
Tốc độ Vân Sơ Thiên rất nhanh, Âu Dương Tầm còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì....
Âu Dương Tầm càng thêm kinh ngạc, lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt biến hóa của đứa con gái này của mình. Thực lực bậc này.... Sợ là chỉ có các trưởng lão liên thủ mới chế phục được nó.
"Đưa Thanh Lam Cung cho ta! Nếu không, ông chỉ có con đường chết!"
Vân Sơ Thiên trước sau luôn mỉm cười, nhưng lời thốt ra lại làm người ta kinh hãi không thôi.
"Ngươi mau thả phụ hoàng ra, ta sẽ nhường Thanh Lam Cung cho ngươi!" Mặt mày Âu Dương Nguyệt xanh mét, hai tay nắm chặt làm móng tay đâm sâu vào da thịt, vậy mà ả vẫn không hề hay biết.
"Không phải ngươi nhường cho ta, mà là ta dựa vào bản lĩnh lấy được."
Vân Sơ Thiên thu kiếm, cười khinh miệt.
Nàng dùng chính bản lĩnh của mình lấy được, dựa vào đâu ả dám nói là ả nhường?
"Ta đói rồi!" Vân Sơ Thiên lười biếng duỗi lưng, thần thái này có đến bảy phần giống Vân Lạc Phong: "Nhớ chuẩn bị ngự thiện cho ta! À phải, Âu Dương Nguyệt, ngươi có thể nhân cơ hội này hạ độc ta. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết trước, từ nhỏ ta đã được cha mẹ cho tắm nước thuốc, sớm đã bách độc bất xâm rồi!"
Âu Dương Nguyệt bị Vân Sơ Thiên nói trúng suy nghĩ trong lòng, trên mặt thoáng hiện chút chột dạ.
Còn Vân Sơ Thiên nói xong thì nhấc chân đi thẳng ra ngoài điện Thái Hòa.
"Sơ Thiên cô nương, đợi ta với!" Vương Hạo Thiên quăng bỏ hỉ cầu, muốn đuổi theo Vân Sơ Thiên.
Âu Dương Nguyệt lập tức nắm lấy tay áo hắn, hỏi: "Huynh muốn làm gì?"
"Không làm gì cả! Chỉ là không thành thân nữa thôi!"
Hắn vốn không muốn thành thân, nhưng phụ thân quyết định, hoàng thượng ban hôn, hắn không thể kháng chỉ bất tuân.
Quan trọng nhất là, lúc ấy hắn chưa có ý trung nhân, nên cảm thấy cưới ai cũng là cưới.
Tuy nhiên.....
Từ khoảnh khắc Vân Sơ Thiên bước vào điện Thái Hòa, hắn đã nhất kiến chung tình với nàng.
Đúng vậy! Chính là nhất kiến chung tình! Thế nên hắn không thể thành thân cùng Âu Dương Nguyệt.
Vương Hạo Thiên dùng sức đẩy Âu Dương Nguyệt một cái rồi chạy nhanh ra ngoài.
Âu Dương Tầm còn chưa thoát khỏi bàng hoàng, đợi Vương Hạo Thiên chạy đi rồi, ông ta mới hồi phục tinh thần.
Lúc này đây, dưới ánh mắt của văn võ bá quan toàn triều, Âu Dương Nguyệt xấu hổ đến mức muốn chui xuống khe đất, trong lòng càng thêm thống hận Vân Sơ Thiên.
"Bệ hạ, thần giáo tử bất nghiêm, xin được bắt nghịch tử về chịu tội."
Thừa tướng hoàn hồn xong lập tức cúi đầu thỉnh tội.
Âu Dương Tầm thở dài một hơi, phất tay cho thừa tướng đứng dậy.
Trong Ngự Hoa Viên.
Vân Sơ Thiên nhàn nhã đi về phía trước, có lẽ tâm trạng đang rất tốt nên mặt nàng nhuộm đầy ý cười.
"Sơ Thiên cô nương!"
Vương Hạo Thiên vội vã đuổi theo ở phía sau.
Vân Sơ Thiên dừng bước, khó hiểu nhìn Vương Hạo Thiên: "Huynh tìm ta có chuyện gì?"
Vương Hạo Thiên hơi đỏ mặt: "Sơ Thiên... Sơ Thiên cô nương đã mười năm chưa về thành Thiên Hoàng, chắc là không quen thuộc nơi này, tại hạ... Tại hạ có thể đưa cô nương đi dạo một vòng."
Vân Sơ Thiên hơi bất ngờ, nàng khẽ nói: "Thời điểm ta còn ở đây, ta chưa từng bước ra khỏi lãnh cung nửa bước. Lần duy nhất ta ra ngoài chính là lúc bị người ta trói vào cột mang đi thêu sống."
Bốn năm sống ở nơi này, nàng chưa từng có một ký ức đẹp nào.
Vì thế, nàng cũng chẳng hoài niệm gì nơi này.
Vương Hạo Thiên gãi gãi đầu: "Thật ra thành Thiên Hoàng có rất nhiều nơi để du ngoạn, cũng có rất nhiều món ngon, chi bằng để tại hạ dẫn đường cho cô nương?"
Món ngon?
Hai mắt Vân Sơ Thiên lập tức sáng rỡ, vui vẻ tươi cười: "Được! Ta thích ăn đồ ngọt!"
Vương Hạo Thiên cũng cười: "Tại hạ biết một trà lâu không tệ, ta đưa cô nương đi!"
"Vậy xin đa tạ huynh! Nhưng mà, huynh bỏ Âu Dương Nguyệt lại như vậy, hình như không được tốt lắm đâu." Vân Sơ Thiên cắn ngón tay, nghiêng đầu chớp mắt nói.
Nàng tới để phá hư hạnh phúc của Âu Dương Nguyệt, nhưng không thể kéo luôn Vương Hạo Thiên xuống hố.
Người ta đâu có thù oán gì với nàng.
"Ta.... Ta không muốn cưới nhị công chúa!" Vương Hạo Thiên ấp úng: "Ngay từ đầu đã không muốn!"
Vân Sơ Thiên càng thấy khó hiểu: "Đã không muốn thì sao không cự tuyệt luôn ngay từ đầu? Mẫu thân ta dạy, không thích thì không nên cho người ta bất kỳ hy vọng gì! Miễn cưỡng chấp nhận, cả hai ai cũng không được hạnh phúc."
Vương Hạo Thiên ngơ ngác nhìn Vân Sơ Thiên, những lời này là lần đầu tiên hắn được nghe.
Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối! Phận làm con vốn không có quyền tự định chung thân. Cho nên hắn mới vâng lời cha, cưới người hắn không yêu làm thê tử.
"Ta.... Không biết...." Vẻ mặt Vương Hạo Thiên có phần mê mang: "Chưa có người nào nói những lời này với ta."
Vân Sơ Thiên tỏ vẻ tự hào: "Ta rất biết ơn cha mẹ! Họ cho ta cuộc sống không lo không nghĩ, dạy ta những điều tốt nhất. Quan trọng nhất là... Cha mẹ để ta tự quyết định chuyện chung thân của mình."
Vương Hạo Thiên ngẩn ngơ nhìn Vân Sơ Thiên, hắn chợt có cảm giác, mười năm nàng rời khỏi nơi này là mười năm sống rất hạnh phúc.
Nếu không, một tiểu cô nương từng gặp biến cố lớn như vậy, làm sao còn có thể cười tươi như bây giờ?
"Vậy.... Cô nương.... Đã có ý trung nhân chưa?" Vương Hạo Thiên căng thẳng, khẩn trương nhìn Vân Sơ Thiên.
Trong đầu Vân Sơ Thiên lập tức hiện lên gương mặt tuấn mỹ vô song của ai đó, hai má nàng ửng đỏ, có chút thẹn thùng: "Có rồi!"
Nàng thích Niệm Phong ca ca, đời này chỉ muốn gả cho huynh ấy.
Vương Hạo Thiên thất vọng cúi đầu, thì ra... Nàng đã có người trong lòng rồi.
Có điều, tiểu cô nương khả ái như vậy, nhận làm muội muội cũng không tệ.
Vương Hạo Thiên tự an ủi mình rồi lấy lại tâm trạng rất nhanh, hắn mỉm cười nói: "Đi thôi! Không phải cô nương nói rất đói à? Tại hạ đưa cô nương đi ăn món ngon!"
"Được đó!"
Vừa nghe đến ăn là Vân Sơ Thiên lập tức ném mọi chuyện ra sau đầu. Nàng cười hì hì đi theo Vương Hạo Thiên, cả hai ra khỏi hoàng cung.
Thành Thiên Hoàng.
Là trà lâu nổi tiếng nhất thành Thiên Hoàng nên lúc nào cũng đông khách, may mà Vương Hạo Thiên là con trai thừa tướng, nên mới dễ dàng đặt được một gian phòng.
Khách nhân trong trà lâu biết hôm nay là ngày đại hôn của Vương Hạo Thiên, bọn họ thấy hắn không đi thành thân mà lại cùng một cô nương khác đi vào trà lâu, liền bàn tán sôi nổi.
"Tiểu cô nương kia là ai vậy? Trông thật xinh đẹp! Chẳng lẽ cô ta không biết Vương Hạo Thiên là vị hôn phu của nhị công chúa hay sao mà lại dám ngang nhiên đi cùng Vương Hạo Thiên như thế?"
"Há, nha đầu kia chắc không phải là thị thiếp của Vương Hạo Thiên chứ? Ta nghe nói mấy thị thiếp trong phủ Vương Hạo Thiên ai cũng chim sa cá lặn. Không biết người này có phải một trong số đó hay không?"
"Nhưng ngày đại hôn mà Vương Hạo Thiên lại mang thị thiếp ra ngoài, có phải không được hay lắm hay không? Nhị công chúa vừa xinh đẹp vừa lương thiện, sao lại chọn phải một nam nhân như vậy?"
"Các người đều đoán sai hết rồi! Nữ tử kia cũng là một công chúa. Có điều, mười năm trước, cô ta hạ độc nhị công chúa, hoàng thượng phát hiện nên hạ chỉ xử hỏa hình. Nào ngờ, ngay thời khắc mấu chốt, cô ta bị một con rồng mang đi. Nghe nói con rồng kia muốn ăn cô ta, nhưng cô ta may mắn trốn thoát."
Lời người này nói giống hết như lời Âu Dương Nguyệt nói ở điện Thái Hòa.
"Biểu đệ của ta làm việc trong cung, chuyện này là chính miệng đệ ấy nói cho ta biết. Biểu đệ ta còn nói, nữ tử kia đã sớm thông đồng với Vương Hạo Thiên, nếu không đã không cố tình xuất hiện ngay ngày đại hôn như vậy. Sau khi cô ta xuất hiện, Vương Hạo Thiên lập tức phủi mông bỏ đi cùng cô ta, để lại một mình nhị công chúa."
"Aiz da, nhị công chúa là một người tốt, tại sao lại gặp phải hạng người như vậy? À phải, cô ta còn nói cô ta không còn là người của hoàng tộc nữa, bây giờ cô ta tên là Vân Sơ Thiên..."
Người nọ vừa nói xong ba chữ này thì bỗng nhiên có một bóng trắng vọt vào bóp cổ hắn ta.
Hắn ta nghẹt thở đến đỏ bừng cả gương mặt, vừa ngẩng đầu liền thấy người ra tay là một thiếu niên với dung mạo tuấn mỹ.
Tuổi tác thiếu niên này không lớn, ước chừng khoảng mười lăm–mười sáu, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén, cả người cũng phủ trùm một tầng hàn khí.
"Vân Sơ Thiên mà ngươi vừa nói tới hiện tại ở nơi nào?"
Người nọ chỉ chỉ lên lầu: "Bọn họ ở phòng chữ Đinh!"
Phịch...
Thiếu niên ném người nọ qua một bên, bạch y chợt lóe, chớp mắt đã tới lầu hai, hắn giơ chân đạp văng cửa phòng.
Trong phòng, Vân Sơ Thiên ngồi đó mỉm cười vui vẻ, hai mắt cong vòng, tiếng cười giòn tan.
Đột nhiên cửa phòng bị đạp văng, nàng giật mình nhìn ra phía cửa, đập vào mắt là hình ảnh một thiếu niên tuấn mỹ, mặt mày xanh mét đi vào.
"Huynh.... Huynh...." Vân Sơ Thiên hết hồn đứng bật dậy, lắp bắp nói: "Niệm Phong ca ca, sao... Sao huynh lại tới đây?"
Vân Niệm Phong đảo mắt lạnh liếc nhìn Vương Hạo Thiên một cái, từ tốn đi tới trước mặt Vân Sơ Thiên, sau đó dùng sức ôm nàng vào lòng: "Xin lỗi! Vị hôn thê của ta gây phiền toái cho huynh đài rồi!"
Vị hôn thê?
Vương Hạo Thiên mỉm cười, có điều nụ cười kia mang theo chút chua xót. Thì ra người này chính là ý trung nhân trong lòng nàng...
"Niệm Phong ca ca...." Vân Sơ Thiên bẹp miệng: "Muội đâu có gây phiền toái!"
"Muội im miệng cho ta!" Vân Niệm Phong tức giận trừng Vân Sơ Thiên một cái, không có chút dịu dàng cưng chiều nào của trước kia: "Muội không nói tiếng nào đã bỏ đi, ta còn chưa tính sổ với muội, vậy mà muội dám nói muội không gây phiền toái? Nếu không phải ta đeo bám mẫu thân, làm cha không chịu nổi nói ra muội ở đâu, thì muội còn định giấu ta tới chừng nào?"
Vân Sơ Thiên cúi đầu, không dám ho he nữa, sợ mình càng nói sẽ càng bị mắng thê thảm hơn.
"Còn nữa, muội lớn vậy rồi, sao vẫn không hiểu đạo lý lòng người hiểm ác vậy hả? Còn dám tùy tiện đi theo nam nhân xa lạ!" Vân Niệm Phong cười lạnh.
"Muội... Muội đâu có..." Vân Sơ Thiên nói lí nhí như muỗi kêu.
Nàng biết Vương Hạo Thiên đánh không lại mình nên mới dám theo hắn tới trà lâu, đâu phải tùy tiện đi như Niệm Phong ca ca nói.
Vân Niệm Phong liếc nhìn Vương Hạo Thiên: "Ta đã tới rồi! Không dám làm phiền huynh đài chiếu cố muội ấy nữa! Ta đưa muội ấy đi trước."
Vân Sơ Thiên định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì Vân Niệm Phong đã bế nàng lên, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ.
"Aaa!"
Dưới phố, đột nhiên thấy một thiếu niên bế một nữ tử nhảy từ cửa sổ xuống, người đi đường ai nấy cũng giật mình hét lên.
Chờ hai người kia đi rồi mà còn người vẫn chưa hoàn hồn...
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Cách đó không xa, một thiếu nữ mặc y phục màu vàng đang ngây ngốc nhìn theo hướng Vân Niệm Phong rời đi, đáy mắt lộ vẻ lưu luyến si mê...
Nha hoàn đi theo thấy tiểu thư mình đột nhiên sửng người, liền lo lắng khẩn trương hỏi.
Thiếu nữ kia lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng đã khuất của Vân Niệm Phong, khóe miệng nở nụ cười như có như không, khẽ lẩm bẩm trong miệng.
"Cuối cùng em cũng tìm thấy anh..."
Dù đã gần mười năm trôi qua, bề ngoài của anh đã thay đổi, nhưng em chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh...
Thiếu nữ kia nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút đau đớn khó tả.
Cô vĩnh viễn không quên, ba mẹ bị người ta hại chết như thế nào! Cô lại càng không quên, mẹ đã dặn dò, nhất định phải báo thù cho ba mẹ!
Thế nhưng, sau khi ba mẹ bị tử hình, người kia cũng biến mất khỏi thế gian...
Cách đây không lâu, cô đi cùng đoàn leo núi thám hiểm, không ngờ sơ ý trượt chân đụng trúng một cánh cửa. Sau khi mở cánh cửa đó ra, cô liền hôn mê, lúc tỉnh lại thì thấy mình bỗng nhiên trở thành con gái thừa tướng ở thế giới xa lạ này.
Hôm nay, may mắn vì trong người không khỏe, sợ ảnh hưởng đến ngày đại hỉ của nhị công chúa nên cô không đến dự hôn lễ, bằng không cô đã không tìm được anh giữa biển người mênh mông này.
Mặc kệ anh có phải con của kẻ thù hay không! Nhiều năm trước, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã thề, không phải anh thì không lấy!
Dù không thể báo thù, cô cũng phải làm vợ anh!
Trong khách điếm.
Vân Niệm Phong đẩy mở cửa phòng đi vào, thô bạo ném Vân Sơ Thiên lên giường.
Vân Sơ Thiên sợ sệt co rút người vào một góc, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp: "Rõ ràng mẫu thân đã hứa sẽ không nói hành tung của muội cho huynh biết rồi mà!"
"Muội một thân một mình chạy tới thành Thiên Hoàng, muội cho rằng mẫu thân có thể yên tâm chắc? Lỡ bị tên đàn ông thúi nào lừa gạt, muội còn có thể trở về được không?"
"Làm gì có chứ!"
Vân Sơ Thiên bẹp miệng, sau đó hai mắt chợt phát sáng: "Niệm Phong ca ca, chắc không phải huynh đang ghen đó chứ?"
Ghen?
Gương mặt tuấn tú của Vân Niệm Phong bất ngờ cứng đơ, rồi bỗng quay phắt sang hướng khác, không dám nhìn vào mắt Vân Sơ Thiên.
"Ta chỉ sợ muội bị người ta lừa mà thôi! Ta cũng có hỏi thăm qua rồi, tên Vương Hạo Thiên kia suýt chút đã cưới công chúa hoàng tộc. Một kẻ có thể tùy tiện đối với hôn nhân đại sự như thế thì tốt được bao nhiêu? Quan trọng nhất là, hắn còn có tiểu thiếp."
Có lẽ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Vân Tiêu, nên Vân Niệm Phong cũng có quan niệm nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Loại nam nhân tam thê tứ thiếp như Vương Hạo Thiên, hiển nhiên bị Vân Niệm Phong xem thường.
"Sơ Thiên, muội còn nhỏ, huynh sợ muội bị lừa gạt, chờ muội trưởng thành hơn, huynh sẽ không xen vào chuyện của muội nữa."
"Thật không?" Vân Sơ Thiên bò dậy, vòng hai tay lên cổ Vân Niệm Phong: "Vậy sau khi muội trưởng thành, huynh sẽ để muội lấy nam nhân khác à?"
Nội tâm Vân Niệm Phong rối bời. Tuy ngoài miệng hắn luôn nói Vân Sơ Thiên còn quá nhỏ, sợ sau này nàng hối hận nên mới không tiến thêm một bước cùng nàng.
Thế nhưng.... Nếu nàng thật sự gả cho người khác....
E là, hắn sẽ giết người mất!
"Niệm Phong ca ca, huynh cứ thừa nhận là mình ghen đi cho rồi!" Vân Sơ Thiên kề mặt lại gần sát mặt Vân Niệm Phong, cười hì hì nói: "Niệm Phong ca ca, huynh yên tâm, Thiên Nhi đảm bảo chỉ gả cho Niệm Phong ca ca mà thôi. Nam nhân trên đời này không có ai sánh bằng Niệm Phong ca ca cả."
Vân Niệm Phong nghe Vân Sơ Thiên nói như vậy, nếu nói trong lòng không thích là giả. Sắc mặt Vân Niệm Phong từ từ tốt hơn, hắn gỡ tay Vân Sơ Thiên ra, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
"Mẫu thân không nói cụ thể mọi chuyện, muội mau nói cho huynh biết, những kẻ đó đã bắt nạt muội thế nào?"
Vân Niệm Phong vuốt mái tóc dài xỏa trên lưng Vân Sơ Thiên, giọng dịu dàng hỏi.
Vân Sơ Thiên nghiêng đầu nhìn Vân Niệm Phong: "Thật ra, đó đều là chuyện xảy ra trước lúc muội năm tuổi."
"Trước năm tuổi, muội vẫn luôn ở lãnh cung cùng mẫu phi. Khi ấy, muội rất hứng thú với y thuật. Thời điểm đó, chỉ có mình Âu Dương Nguyệt là thường xuyên tới lãnh cung chơi với muội, nên muội rất tin tưởng ả, còn dạy ả không ít y thuật nữa."
"Sau này, ả lấy phương thuốc muội nghĩ ra cứu sống được rất nhiều bá tánh bị nhiễm dịch bệnh, rồi trở thành nữ Bồ Tát trong lòng mọi người. Ả sợ muội tiết lộ mọi chuyện nên ra tay trước, tự hạ độc chính mình, vu oan muội."
"Niệm Phong ca ca, huynh biết không, lúc đó muội có đi tìm tên hoàng đế kia, thế nhưng ông ta không tin muội. Ông ta nói một đứa bé năm tuổi thì biết cái gì là y thuật chứ? Cộng thêm thời gian muội ở lãnh cung không có tiếp xúc với người nào, nên càng không có sư phụ dạy dỗ."
"Chính vì vậy, ông ta tin lời Âu Dương Nguyệt không chút nghi ngờ. Sau đó, trong dân gian đột nhiên xuất hiện lời đồn, nói Âu Dương Nguyệt là thần nữ mà ông trời phái xuống cứu vớt bá tánh, còn muội là yêu nữ hại nước hại dân, sẽ hại chết thần nữ. Tên hoàng đế kia ngay cả kiểm chứng cũng không thèm đã hạ lệnh thêu sống muội."
Vân Sơ Thiên bình thản kể lại chuyện năm xưa.
Đã qua nhiều năm, cảm giác đau buồn năm đó sớm đã phai nhạt trong lòng nàng rồi.
Hiện tại, nàng có phụ thân, mẫu thân, có Niệm Phong ca ca, vậy là đủ rồi.
"Năm đó, là mẫu thân xuất hiện kịp thời cứu muội, đưa muội đi, nếu không... E là muội đã chết từ sớm rồi!" Vân Sơ Thiên cúi mặt, khẽ mỉm cười.
Tâm Vân Niệm Phong tê rần, hắn kéo Vân Sơ Thiên ôm vào lòng, tay dịu dàng vuốt tóc nàng.
"Thiên Nhi, Niệm Phong ca ca sẽ bảo vệ muội, huynh sẽ bắt những kẻ ức hiếp muội phải trả giá!"
Đáy mắt Vân Niệm Phong dâng lên sát ý.
Nhiều năm qua Vân Niệm Phong và Vân Sơ Thiên luôn ở dưới cánh chim bảo hộ của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, tuy nhiên, Vân Niệm Phong dù gì cũng là con trai hai người họ, bản tính bao che khuyết điểm, có thù báo thù cũng di truyền ít nhiều.
Đặc biệt là, Vân Sơ Thiên còn suýt bị thêu sống....
Nghĩ đến chuyện này, nội tâm Vân Niệm Phong lại cuộn trào lửa giận.
"Niệm Phong ca ca...." Vân Sơ Thiên vùi đầu vào lòng Vân Niệm Phong dụi dụi rồi ngước mặt lên: "Hiện giờ muội cảm thấy rất hạnh phúc! Cha mẹ vẫn luôn yêu thương muội như con ruột, những người khác thế nào đều không có liên quan đến muội."
Trước giờ Vân Sơ Thiên chưa từng xem người kia là cha, phụ thân nàng chỉ có một, chính là Vân Tiêu!
"Thiên Nhi, có một chuyện muội không biết..." Vân Niệm Phong mỉm cười nói: "Trước khi muội đến, mẫu thân từng nói với huynh một chuyện, huynh vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng."
"Là chuyện gì?"
"Thật ra, mẫu thân không phải tình cờ tìm thấy muội. Kiếp trước của muội chính là con gái của mẫu thân. Mặc dù không phải thân sinh, nhưng khi muội vừa mở mắt, người đầu tiên muội nhìn thấy chính là mẹ. Về sau, muội vì mẫu thân mà hy vọng mạng sống của mình. Mẫu thân chờ muội chuyển kiếp xong liền đi tìm muội."
Vân Sơ Thiên kinh ngạc, liên tục chớp chớp mắt: "Thì ra giữa muội và mẫu thân còn có một đoạn duyên phận này, chả trách muội lại thích mẹ đến như thế!"
"Muội định về hoàng cung hay là ở lại đây với huynh?" Vân Niệm Phong cười mỉm, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
"Niệm Phong ca ca, hay là huynh theo muội đến hoàng cung đi! Đám người đó đều bị muội chế phục, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ với muội đâu."
Quan trọng nhất là, nàng còn phải làm Âu Dương Nguyệt khó chịu.
"Ừm!"
Vân Niệm Phong đứng dậy, tự tay khoác áo choàng cho Vân Sơ Thiên.
Ngoài cửa khách điếm.
Lúc hai người Vân Niệm Phong đi đến cửa thì bỗng có một người lao thẳng tới từ phía đối diện.
Vân Niệm Phong nhíu mày, lập tức kéo Vân Sơ Thiên tránh qua một bên, người đối diện không kịp ngừng lại liền ngã nhào xuống đất.
"Tiểu thư!"
Nha hoàn theo sau hoảng sợ, vội vàng bước nhanh tới đỡ tiểu thư nhà mình lên, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Ta không sao!" Vị tiểu thư kia lắc đầu, sau đó e thẹn nhìn Vân Niệm Phong: "Vị công tử này, vừa rồi thật ngại quá, ta sơ ý không nhìn đường, suýt chút đã đụng trúng công tử."
Vân Niệm Phong cau mày, không hiểu sao bản thân lại không có hảo cảm với nữ tử này.
"Lần sau đi đường chú ý một chút! Đụng trúng ta không sao, nhưng nếu đụng trúng Thiên Nhi nhà ta thì chuyện không bỏ qua dễ như vậy đâu!"
Vân Sơ Thiên cười khẽ một tiếng: "Niệm Phong ca ca, huynh nói gì vậy? Muội đâu có dễ bị thương như vậy?"
"Muội gầy thế này, cô ta lại mập thế kia, chẳng lẽ muội không sợ cô ta đè chết muội à?"
Vân Niệm Phong lạnh nhạt liếc nhìn vị tiểu thư kia, ánh mắt lộ vẻ chán ghét thấy rõ.
Ánh mắt của nữ tử này, hắn nhìn thấy đã quá nhiều. Không cần nghĩ cũng biết vừa rồi là ả ta cố ý.
Câu nói của Vân Niệm Phong làm mặt mày vị tiểu thư kia trắng bệch, nàng ta nắm chặt tay thành nắm đấm, rồi nở nụ cười miễn cưỡng: "Công tử nói phải, Tuyết Liên chắc chắn sẽ không tái phạm."
Dáng người nàng ta chỉ là đẫy đà mà thôi, thân này rất được nam nhân ở đây yêu thích. Cứ nhìn ánh mắt bọn họ nhìn nàng ta là biết.
Nhưng tới miệng Vân Niệm Phong lại biến thành mập mạp.
"Cô biết thì tốt! Thiên Nhi, chúng ta đi!" Vân Niệm Phong nắm tay Vân Sơ Thiên đi thẳng một mạch không thèm ngoái đầu lại.
Vị tiểu thư kia siết chặt nắm đấm hơn, hít sâu một hơi rồi nói: "Tiểu Lâm, về sau ta chỉ ăn chay, không được mang món mặn lên!"
Nếu chàng thích nữ tử dáng người mảnh khảnh, vậy mình sẽ giảm cân.
Dù sao chàng cũng là phu quân mình!
"Nữ tử đi cùng hắn là ai?"
Vương Tuyết Liên truy hỏi.
"Tiểu thư, trong cung truyền ra tin tức, nói thất công chúa đã trở về, đại thiếu gia bị thất công chúa bắt đi ngay trong hôn lễ. Vừa nãy, trong quán trà, nô tỳ cũng có hỏi thăm qua, vị cô nương kia chính là thất công chúa."
"Đại ca bị bắt?" Vương Tuyết Liên cười lạnh, mặt đầy giễu cợt: "Hạng nữ tử ba lòng hai dạ kia thì có gì tốt chứ? Đại ca cũng thật ngu xuẩn mới bị ả xoay vòng vòng như thế, không cần nhị công chúa, lại cam tâm để ả xỏ mũi dắt đi."
Vân Niệm Phong ở đây.
Vậy có phải người chị họ Vân Lạc Phong kia của mình cũng ở đây hay không?
Ha, mình đã không còn là đứa trẻ mồ côi cha mẹ ở Hoa Hạ nữa rồi. Hiện giờ, mình là đại tiểu thư phủ thừa tướng. Nếu để mình gặp được Vân Lạc Phong ở nơi này, mình nhất định sẽ làm cô ta chết không chỗ chôn!
Có điều, nếu Vân Niệm Phong chịu cưới mình làm vợ, vậy mình sẽ bỏ qua cho Vân Lạc Phong kia!
Sắc mặt Âu Dương Tầm càng khó coi hơn: "Ý ngươi muốn nói là Nguyệt nhi hãm hại ngươi? Còn bá chiếm công lao của ngươi? Năm đó ngươi mới chỉ có năm tuổi, ở tuổi đó thì có thể làm được cái gì kia chứ? Phương thuốc chữa dịch bệnh là Nguyệt nhi tìm ra, Nguyệt nhi đã cứu sống biết bao bá tánh, còn ngươi thì lại ác độc đến mức hạ độc Nguyệt nhi."
"Ta không muốn phí lời cùng các người!" Đôi mắt linh động của Vân Sơ Thiên lóe lên một cái: "Có điều, lúc nãy ông nói ban cung điện mà mẫu phi ta từng ở cho ta, ý của ông có phải là muốn ta dọn vào lãnh cung ở không?"
Âu Dương Tầm giật mình sửng sốt, ông ta lại quên mất, năm xưa, con tiểu yêu nữ này và mẫu phi của nó sống trong lãnh cung.
"Vậy ngươi muốn thế nào?"
"Ta cảm thấy Thanh Lam Cung của Âu Dương Nguyệt không tệ, chi bằng nhường cung điện này lại cho ta đi!"
"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?" Âu Dương Tầm nghiến răng nghiến lợi: "Đó là cung điện của nhị hoàng tỷ ngươi! Ngươi xứng được ở sao?"
Vụt..
Âu Dương Tầm vừa dứt lời thì một lưỡi kiếm lạnh băng kề ngay vào cổ ông ta.
Tốc độ Vân Sơ Thiên rất nhanh, Âu Dương Tầm còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì....
Âu Dương Tầm càng thêm kinh ngạc, lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt biến hóa của đứa con gái này của mình. Thực lực bậc này.... Sợ là chỉ có các trưởng lão liên thủ mới chế phục được nó.
"Đưa Thanh Lam Cung cho ta! Nếu không, ông chỉ có con đường chết!"
Vân Sơ Thiên trước sau luôn mỉm cười, nhưng lời thốt ra lại làm người ta kinh hãi không thôi.
"Ngươi mau thả phụ hoàng ra, ta sẽ nhường Thanh Lam Cung cho ngươi!" Mặt mày Âu Dương Nguyệt xanh mét, hai tay nắm chặt làm móng tay đâm sâu vào da thịt, vậy mà ả vẫn không hề hay biết.
"Không phải ngươi nhường cho ta, mà là ta dựa vào bản lĩnh lấy được."
Vân Sơ Thiên thu kiếm, cười khinh miệt.
Nàng dùng chính bản lĩnh của mình lấy được, dựa vào đâu ả dám nói là ả nhường?
"Ta đói rồi!" Vân Sơ Thiên lười biếng duỗi lưng, thần thái này có đến bảy phần giống Vân Lạc Phong: "Nhớ chuẩn bị ngự thiện cho ta! À phải, Âu Dương Nguyệt, ngươi có thể nhân cơ hội này hạ độc ta. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết trước, từ nhỏ ta đã được cha mẹ cho tắm nước thuốc, sớm đã bách độc bất xâm rồi!"
Âu Dương Nguyệt bị Vân Sơ Thiên nói trúng suy nghĩ trong lòng, trên mặt thoáng hiện chút chột dạ.
Còn Vân Sơ Thiên nói xong thì nhấc chân đi thẳng ra ngoài điện Thái Hòa.
"Sơ Thiên cô nương, đợi ta với!" Vương Hạo Thiên quăng bỏ hỉ cầu, muốn đuổi theo Vân Sơ Thiên.
Âu Dương Nguyệt lập tức nắm lấy tay áo hắn, hỏi: "Huynh muốn làm gì?"
"Không làm gì cả! Chỉ là không thành thân nữa thôi!"
Hắn vốn không muốn thành thân, nhưng phụ thân quyết định, hoàng thượng ban hôn, hắn không thể kháng chỉ bất tuân.
Quan trọng nhất là, lúc ấy hắn chưa có ý trung nhân, nên cảm thấy cưới ai cũng là cưới.
Tuy nhiên.....
Từ khoảnh khắc Vân Sơ Thiên bước vào điện Thái Hòa, hắn đã nhất kiến chung tình với nàng.
Đúng vậy! Chính là nhất kiến chung tình! Thế nên hắn không thể thành thân cùng Âu Dương Nguyệt.
Vương Hạo Thiên dùng sức đẩy Âu Dương Nguyệt một cái rồi chạy nhanh ra ngoài.
Âu Dương Tầm còn chưa thoát khỏi bàng hoàng, đợi Vương Hạo Thiên chạy đi rồi, ông ta mới hồi phục tinh thần.
Lúc này đây, dưới ánh mắt của văn võ bá quan toàn triều, Âu Dương Nguyệt xấu hổ đến mức muốn chui xuống khe đất, trong lòng càng thêm thống hận Vân Sơ Thiên.
"Bệ hạ, thần giáo tử bất nghiêm, xin được bắt nghịch tử về chịu tội."
Thừa tướng hoàn hồn xong lập tức cúi đầu thỉnh tội.
Âu Dương Tầm thở dài một hơi, phất tay cho thừa tướng đứng dậy.
Trong Ngự Hoa Viên.
Vân Sơ Thiên nhàn nhã đi về phía trước, có lẽ tâm trạng đang rất tốt nên mặt nàng nhuộm đầy ý cười.
"Sơ Thiên cô nương!"
Vương Hạo Thiên vội vã đuổi theo ở phía sau.
Vân Sơ Thiên dừng bước, khó hiểu nhìn Vương Hạo Thiên: "Huynh tìm ta có chuyện gì?"
Vương Hạo Thiên hơi đỏ mặt: "Sơ Thiên... Sơ Thiên cô nương đã mười năm chưa về thành Thiên Hoàng, chắc là không quen thuộc nơi này, tại hạ... Tại hạ có thể đưa cô nương đi dạo một vòng."
Vân Sơ Thiên hơi bất ngờ, nàng khẽ nói: "Thời điểm ta còn ở đây, ta chưa từng bước ra khỏi lãnh cung nửa bước. Lần duy nhất ta ra ngoài chính là lúc bị người ta trói vào cột mang đi thêu sống."
Bốn năm sống ở nơi này, nàng chưa từng có một ký ức đẹp nào.
Vì thế, nàng cũng chẳng hoài niệm gì nơi này.
Vương Hạo Thiên gãi gãi đầu: "Thật ra thành Thiên Hoàng có rất nhiều nơi để du ngoạn, cũng có rất nhiều món ngon, chi bằng để tại hạ dẫn đường cho cô nương?"
Món ngon?
Hai mắt Vân Sơ Thiên lập tức sáng rỡ, vui vẻ tươi cười: "Được! Ta thích ăn đồ ngọt!"
Vương Hạo Thiên cũng cười: "Tại hạ biết một trà lâu không tệ, ta đưa cô nương đi!"
"Vậy xin đa tạ huynh! Nhưng mà, huynh bỏ Âu Dương Nguyệt lại như vậy, hình như không được tốt lắm đâu." Vân Sơ Thiên cắn ngón tay, nghiêng đầu chớp mắt nói.
Nàng tới để phá hư hạnh phúc của Âu Dương Nguyệt, nhưng không thể kéo luôn Vương Hạo Thiên xuống hố.
Người ta đâu có thù oán gì với nàng.
"Ta.... Ta không muốn cưới nhị công chúa!" Vương Hạo Thiên ấp úng: "Ngay từ đầu đã không muốn!"
Vân Sơ Thiên càng thấy khó hiểu: "Đã không muốn thì sao không cự tuyệt luôn ngay từ đầu? Mẫu thân ta dạy, không thích thì không nên cho người ta bất kỳ hy vọng gì! Miễn cưỡng chấp nhận, cả hai ai cũng không được hạnh phúc."
Vương Hạo Thiên ngơ ngác nhìn Vân Sơ Thiên, những lời này là lần đầu tiên hắn được nghe.
Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối! Phận làm con vốn không có quyền tự định chung thân. Cho nên hắn mới vâng lời cha, cưới người hắn không yêu làm thê tử.
"Ta.... Không biết...." Vẻ mặt Vương Hạo Thiên có phần mê mang: "Chưa có người nào nói những lời này với ta."
Vân Sơ Thiên tỏ vẻ tự hào: "Ta rất biết ơn cha mẹ! Họ cho ta cuộc sống không lo không nghĩ, dạy ta những điều tốt nhất. Quan trọng nhất là... Cha mẹ để ta tự quyết định chuyện chung thân của mình."
Vương Hạo Thiên ngẩn ngơ nhìn Vân Sơ Thiên, hắn chợt có cảm giác, mười năm nàng rời khỏi nơi này là mười năm sống rất hạnh phúc.
Nếu không, một tiểu cô nương từng gặp biến cố lớn như vậy, làm sao còn có thể cười tươi như bây giờ?
"Vậy.... Cô nương.... Đã có ý trung nhân chưa?" Vương Hạo Thiên căng thẳng, khẩn trương nhìn Vân Sơ Thiên.
Trong đầu Vân Sơ Thiên lập tức hiện lên gương mặt tuấn mỹ vô song của ai đó, hai má nàng ửng đỏ, có chút thẹn thùng: "Có rồi!"
Nàng thích Niệm Phong ca ca, đời này chỉ muốn gả cho huynh ấy.
Vương Hạo Thiên thất vọng cúi đầu, thì ra... Nàng đã có người trong lòng rồi.
Có điều, tiểu cô nương khả ái như vậy, nhận làm muội muội cũng không tệ.
Vương Hạo Thiên tự an ủi mình rồi lấy lại tâm trạng rất nhanh, hắn mỉm cười nói: "Đi thôi! Không phải cô nương nói rất đói à? Tại hạ đưa cô nương đi ăn món ngon!"
"Được đó!"
Vừa nghe đến ăn là Vân Sơ Thiên lập tức ném mọi chuyện ra sau đầu. Nàng cười hì hì đi theo Vương Hạo Thiên, cả hai ra khỏi hoàng cung.
Thành Thiên Hoàng.
Là trà lâu nổi tiếng nhất thành Thiên Hoàng nên lúc nào cũng đông khách, may mà Vương Hạo Thiên là con trai thừa tướng, nên mới dễ dàng đặt được một gian phòng.
Khách nhân trong trà lâu biết hôm nay là ngày đại hôn của Vương Hạo Thiên, bọn họ thấy hắn không đi thành thân mà lại cùng một cô nương khác đi vào trà lâu, liền bàn tán sôi nổi.
"Tiểu cô nương kia là ai vậy? Trông thật xinh đẹp! Chẳng lẽ cô ta không biết Vương Hạo Thiên là vị hôn phu của nhị công chúa hay sao mà lại dám ngang nhiên đi cùng Vương Hạo Thiên như thế?"
"Há, nha đầu kia chắc không phải là thị thiếp của Vương Hạo Thiên chứ? Ta nghe nói mấy thị thiếp trong phủ Vương Hạo Thiên ai cũng chim sa cá lặn. Không biết người này có phải một trong số đó hay không?"
"Nhưng ngày đại hôn mà Vương Hạo Thiên lại mang thị thiếp ra ngoài, có phải không được hay lắm hay không? Nhị công chúa vừa xinh đẹp vừa lương thiện, sao lại chọn phải một nam nhân như vậy?"
"Các người đều đoán sai hết rồi! Nữ tử kia cũng là một công chúa. Có điều, mười năm trước, cô ta hạ độc nhị công chúa, hoàng thượng phát hiện nên hạ chỉ xử hỏa hình. Nào ngờ, ngay thời khắc mấu chốt, cô ta bị một con rồng mang đi. Nghe nói con rồng kia muốn ăn cô ta, nhưng cô ta may mắn trốn thoát."
Lời người này nói giống hết như lời Âu Dương Nguyệt nói ở điện Thái Hòa.
"Biểu đệ của ta làm việc trong cung, chuyện này là chính miệng đệ ấy nói cho ta biết. Biểu đệ ta còn nói, nữ tử kia đã sớm thông đồng với Vương Hạo Thiên, nếu không đã không cố tình xuất hiện ngay ngày đại hôn như vậy. Sau khi cô ta xuất hiện, Vương Hạo Thiên lập tức phủi mông bỏ đi cùng cô ta, để lại một mình nhị công chúa."
"Aiz da, nhị công chúa là một người tốt, tại sao lại gặp phải hạng người như vậy? À phải, cô ta còn nói cô ta không còn là người của hoàng tộc nữa, bây giờ cô ta tên là Vân Sơ Thiên..."
Người nọ vừa nói xong ba chữ này thì bỗng nhiên có một bóng trắng vọt vào bóp cổ hắn ta.
Hắn ta nghẹt thở đến đỏ bừng cả gương mặt, vừa ngẩng đầu liền thấy người ra tay là một thiếu niên với dung mạo tuấn mỹ.
Tuổi tác thiếu niên này không lớn, ước chừng khoảng mười lăm–mười sáu, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén, cả người cũng phủ trùm một tầng hàn khí.
"Vân Sơ Thiên mà ngươi vừa nói tới hiện tại ở nơi nào?"
Người nọ chỉ chỉ lên lầu: "Bọn họ ở phòng chữ Đinh!"
Phịch...
Thiếu niên ném người nọ qua một bên, bạch y chợt lóe, chớp mắt đã tới lầu hai, hắn giơ chân đạp văng cửa phòng.
Trong phòng, Vân Sơ Thiên ngồi đó mỉm cười vui vẻ, hai mắt cong vòng, tiếng cười giòn tan.
Đột nhiên cửa phòng bị đạp văng, nàng giật mình nhìn ra phía cửa, đập vào mắt là hình ảnh một thiếu niên tuấn mỹ, mặt mày xanh mét đi vào.
"Huynh.... Huynh...." Vân Sơ Thiên hết hồn đứng bật dậy, lắp bắp nói: "Niệm Phong ca ca, sao... Sao huynh lại tới đây?"
Vân Niệm Phong đảo mắt lạnh liếc nhìn Vương Hạo Thiên một cái, từ tốn đi tới trước mặt Vân Sơ Thiên, sau đó dùng sức ôm nàng vào lòng: "Xin lỗi! Vị hôn thê của ta gây phiền toái cho huynh đài rồi!"
Vị hôn thê?
Vương Hạo Thiên mỉm cười, có điều nụ cười kia mang theo chút chua xót. Thì ra người này chính là ý trung nhân trong lòng nàng...
"Niệm Phong ca ca...." Vân Sơ Thiên bẹp miệng: "Muội đâu có gây phiền toái!"
"Muội im miệng cho ta!" Vân Niệm Phong tức giận trừng Vân Sơ Thiên một cái, không có chút dịu dàng cưng chiều nào của trước kia: "Muội không nói tiếng nào đã bỏ đi, ta còn chưa tính sổ với muội, vậy mà muội dám nói muội không gây phiền toái? Nếu không phải ta đeo bám mẫu thân, làm cha không chịu nổi nói ra muội ở đâu, thì muội còn định giấu ta tới chừng nào?"
Vân Sơ Thiên cúi đầu, không dám ho he nữa, sợ mình càng nói sẽ càng bị mắng thê thảm hơn.
"Còn nữa, muội lớn vậy rồi, sao vẫn không hiểu đạo lý lòng người hiểm ác vậy hả? Còn dám tùy tiện đi theo nam nhân xa lạ!" Vân Niệm Phong cười lạnh.
"Muội... Muội đâu có..." Vân Sơ Thiên nói lí nhí như muỗi kêu.
Nàng biết Vương Hạo Thiên đánh không lại mình nên mới dám theo hắn tới trà lâu, đâu phải tùy tiện đi như Niệm Phong ca ca nói.
Vân Niệm Phong liếc nhìn Vương Hạo Thiên: "Ta đã tới rồi! Không dám làm phiền huynh đài chiếu cố muội ấy nữa! Ta đưa muội ấy đi trước."
Vân Sơ Thiên định nói gì đó, nhưng chưa kịp nói thì Vân Niệm Phong đã bế nàng lên, trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ.
"Aaa!"
Dưới phố, đột nhiên thấy một thiếu niên bế một nữ tử nhảy từ cửa sổ xuống, người đi đường ai nấy cũng giật mình hét lên.
Chờ hai người kia đi rồi mà còn người vẫn chưa hoàn hồn...
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Cách đó không xa, một thiếu nữ mặc y phục màu vàng đang ngây ngốc nhìn theo hướng Vân Niệm Phong rời đi, đáy mắt lộ vẻ lưu luyến si mê...
Nha hoàn đi theo thấy tiểu thư mình đột nhiên sửng người, liền lo lắng khẩn trương hỏi.
Thiếu nữ kia lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng đã khuất của Vân Niệm Phong, khóe miệng nở nụ cười như có như không, khẽ lẩm bẩm trong miệng.
"Cuối cùng em cũng tìm thấy anh..."
Dù đã gần mười năm trôi qua, bề ngoài của anh đã thay đổi, nhưng em chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh...
Thiếu nữ kia nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút đau đớn khó tả.
Cô vĩnh viễn không quên, ba mẹ bị người ta hại chết như thế nào! Cô lại càng không quên, mẹ đã dặn dò, nhất định phải báo thù cho ba mẹ!
Thế nhưng, sau khi ba mẹ bị tử hình, người kia cũng biến mất khỏi thế gian...
Cách đây không lâu, cô đi cùng đoàn leo núi thám hiểm, không ngờ sơ ý trượt chân đụng trúng một cánh cửa. Sau khi mở cánh cửa đó ra, cô liền hôn mê, lúc tỉnh lại thì thấy mình bỗng nhiên trở thành con gái thừa tướng ở thế giới xa lạ này.
Hôm nay, may mắn vì trong người không khỏe, sợ ảnh hưởng đến ngày đại hỉ của nhị công chúa nên cô không đến dự hôn lễ, bằng không cô đã không tìm được anh giữa biển người mênh mông này.
Mặc kệ anh có phải con của kẻ thù hay không! Nhiều năm trước, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã thề, không phải anh thì không lấy!
Dù không thể báo thù, cô cũng phải làm vợ anh!
Trong khách điếm.
Vân Niệm Phong đẩy mở cửa phòng đi vào, thô bạo ném Vân Sơ Thiên lên giường.
Vân Sơ Thiên sợ sệt co rút người vào một góc, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp: "Rõ ràng mẫu thân đã hứa sẽ không nói hành tung của muội cho huynh biết rồi mà!"
"Muội một thân một mình chạy tới thành Thiên Hoàng, muội cho rằng mẫu thân có thể yên tâm chắc? Lỡ bị tên đàn ông thúi nào lừa gạt, muội còn có thể trở về được không?"
"Làm gì có chứ!"
Vân Sơ Thiên bẹp miệng, sau đó hai mắt chợt phát sáng: "Niệm Phong ca ca, chắc không phải huynh đang ghen đó chứ?"
Ghen?
Gương mặt tuấn tú của Vân Niệm Phong bất ngờ cứng đơ, rồi bỗng quay phắt sang hướng khác, không dám nhìn vào mắt Vân Sơ Thiên.
"Ta chỉ sợ muội bị người ta lừa mà thôi! Ta cũng có hỏi thăm qua rồi, tên Vương Hạo Thiên kia suýt chút đã cưới công chúa hoàng tộc. Một kẻ có thể tùy tiện đối với hôn nhân đại sự như thế thì tốt được bao nhiêu? Quan trọng nhất là, hắn còn có tiểu thiếp."
Có lẽ bị ảnh hưởng sâu sắc bởi Vân Tiêu, nên Vân Niệm Phong cũng có quan niệm nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Loại nam nhân tam thê tứ thiếp như Vương Hạo Thiên, hiển nhiên bị Vân Niệm Phong xem thường.
"Sơ Thiên, muội còn nhỏ, huynh sợ muội bị lừa gạt, chờ muội trưởng thành hơn, huynh sẽ không xen vào chuyện của muội nữa."
"Thật không?" Vân Sơ Thiên bò dậy, vòng hai tay lên cổ Vân Niệm Phong: "Vậy sau khi muội trưởng thành, huynh sẽ để muội lấy nam nhân khác à?"
Nội tâm Vân Niệm Phong rối bời. Tuy ngoài miệng hắn luôn nói Vân Sơ Thiên còn quá nhỏ, sợ sau này nàng hối hận nên mới không tiến thêm một bước cùng nàng.
Thế nhưng.... Nếu nàng thật sự gả cho người khác....
E là, hắn sẽ giết người mất!
"Niệm Phong ca ca, huynh cứ thừa nhận là mình ghen đi cho rồi!" Vân Sơ Thiên kề mặt lại gần sát mặt Vân Niệm Phong, cười hì hì nói: "Niệm Phong ca ca, huynh yên tâm, Thiên Nhi đảm bảo chỉ gả cho Niệm Phong ca ca mà thôi. Nam nhân trên đời này không có ai sánh bằng Niệm Phong ca ca cả."
Vân Niệm Phong nghe Vân Sơ Thiên nói như vậy, nếu nói trong lòng không thích là giả. Sắc mặt Vân Niệm Phong từ từ tốt hơn, hắn gỡ tay Vân Sơ Thiên ra, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh.
"Mẫu thân không nói cụ thể mọi chuyện, muội mau nói cho huynh biết, những kẻ đó đã bắt nạt muội thế nào?"
Vân Niệm Phong vuốt mái tóc dài xỏa trên lưng Vân Sơ Thiên, giọng dịu dàng hỏi.
Vân Sơ Thiên nghiêng đầu nhìn Vân Niệm Phong: "Thật ra, đó đều là chuyện xảy ra trước lúc muội năm tuổi."
"Trước năm tuổi, muội vẫn luôn ở lãnh cung cùng mẫu phi. Khi ấy, muội rất hứng thú với y thuật. Thời điểm đó, chỉ có mình Âu Dương Nguyệt là thường xuyên tới lãnh cung chơi với muội, nên muội rất tin tưởng ả, còn dạy ả không ít y thuật nữa."
"Sau này, ả lấy phương thuốc muội nghĩ ra cứu sống được rất nhiều bá tánh bị nhiễm dịch bệnh, rồi trở thành nữ Bồ Tát trong lòng mọi người. Ả sợ muội tiết lộ mọi chuyện nên ra tay trước, tự hạ độc chính mình, vu oan muội."
"Niệm Phong ca ca, huynh biết không, lúc đó muội có đi tìm tên hoàng đế kia, thế nhưng ông ta không tin muội. Ông ta nói một đứa bé năm tuổi thì biết cái gì là y thuật chứ? Cộng thêm thời gian muội ở lãnh cung không có tiếp xúc với người nào, nên càng không có sư phụ dạy dỗ."
"Chính vì vậy, ông ta tin lời Âu Dương Nguyệt không chút nghi ngờ. Sau đó, trong dân gian đột nhiên xuất hiện lời đồn, nói Âu Dương Nguyệt là thần nữ mà ông trời phái xuống cứu vớt bá tánh, còn muội là yêu nữ hại nước hại dân, sẽ hại chết thần nữ. Tên hoàng đế kia ngay cả kiểm chứng cũng không thèm đã hạ lệnh thêu sống muội."
Vân Sơ Thiên bình thản kể lại chuyện năm xưa.
Đã qua nhiều năm, cảm giác đau buồn năm đó sớm đã phai nhạt trong lòng nàng rồi.
Hiện tại, nàng có phụ thân, mẫu thân, có Niệm Phong ca ca, vậy là đủ rồi.
"Năm đó, là mẫu thân xuất hiện kịp thời cứu muội, đưa muội đi, nếu không... E là muội đã chết từ sớm rồi!" Vân Sơ Thiên cúi mặt, khẽ mỉm cười.
Tâm Vân Niệm Phong tê rần, hắn kéo Vân Sơ Thiên ôm vào lòng, tay dịu dàng vuốt tóc nàng.
"Thiên Nhi, Niệm Phong ca ca sẽ bảo vệ muội, huynh sẽ bắt những kẻ ức hiếp muội phải trả giá!"
Đáy mắt Vân Niệm Phong dâng lên sát ý.
Nhiều năm qua Vân Niệm Phong và Vân Sơ Thiên luôn ở dưới cánh chim bảo hộ của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, tuy nhiên, Vân Niệm Phong dù gì cũng là con trai hai người họ, bản tính bao che khuyết điểm, có thù báo thù cũng di truyền ít nhiều.
Đặc biệt là, Vân Sơ Thiên còn suýt bị thêu sống....
Nghĩ đến chuyện này, nội tâm Vân Niệm Phong lại cuộn trào lửa giận.
"Niệm Phong ca ca...." Vân Sơ Thiên vùi đầu vào lòng Vân Niệm Phong dụi dụi rồi ngước mặt lên: "Hiện giờ muội cảm thấy rất hạnh phúc! Cha mẹ vẫn luôn yêu thương muội như con ruột, những người khác thế nào đều không có liên quan đến muội."
Trước giờ Vân Sơ Thiên chưa từng xem người kia là cha, phụ thân nàng chỉ có một, chính là Vân Tiêu!
"Thiên Nhi, có một chuyện muội không biết..." Vân Niệm Phong mỉm cười nói: "Trước khi muội đến, mẫu thân từng nói với huynh một chuyện, huynh vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng."
"Là chuyện gì?"
"Thật ra, mẫu thân không phải tình cờ tìm thấy muội. Kiếp trước của muội chính là con gái của mẫu thân. Mặc dù không phải thân sinh, nhưng khi muội vừa mở mắt, người đầu tiên muội nhìn thấy chính là mẹ. Về sau, muội vì mẫu thân mà hy vọng mạng sống của mình. Mẫu thân chờ muội chuyển kiếp xong liền đi tìm muội."
Vân Sơ Thiên kinh ngạc, liên tục chớp chớp mắt: "Thì ra giữa muội và mẫu thân còn có một đoạn duyên phận này, chả trách muội lại thích mẹ đến như thế!"
"Muội định về hoàng cung hay là ở lại đây với huynh?" Vân Niệm Phong cười mỉm, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
"Niệm Phong ca ca, hay là huynh theo muội đến hoàng cung đi! Đám người đó đều bị muội chế phục, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ với muội đâu."
Quan trọng nhất là, nàng còn phải làm Âu Dương Nguyệt khó chịu.
"Ừm!"
Vân Niệm Phong đứng dậy, tự tay khoác áo choàng cho Vân Sơ Thiên.
Ngoài cửa khách điếm.
Lúc hai người Vân Niệm Phong đi đến cửa thì bỗng có một người lao thẳng tới từ phía đối diện.
Vân Niệm Phong nhíu mày, lập tức kéo Vân Sơ Thiên tránh qua một bên, người đối diện không kịp ngừng lại liền ngã nhào xuống đất.
"Tiểu thư!"
Nha hoàn theo sau hoảng sợ, vội vàng bước nhanh tới đỡ tiểu thư nhà mình lên, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
"Ta không sao!" Vị tiểu thư kia lắc đầu, sau đó e thẹn nhìn Vân Niệm Phong: "Vị công tử này, vừa rồi thật ngại quá, ta sơ ý không nhìn đường, suýt chút đã đụng trúng công tử."
Vân Niệm Phong cau mày, không hiểu sao bản thân lại không có hảo cảm với nữ tử này.
"Lần sau đi đường chú ý một chút! Đụng trúng ta không sao, nhưng nếu đụng trúng Thiên Nhi nhà ta thì chuyện không bỏ qua dễ như vậy đâu!"
Vân Sơ Thiên cười khẽ một tiếng: "Niệm Phong ca ca, huynh nói gì vậy? Muội đâu có dễ bị thương như vậy?"
"Muội gầy thế này, cô ta lại mập thế kia, chẳng lẽ muội không sợ cô ta đè chết muội à?"
Vân Niệm Phong lạnh nhạt liếc nhìn vị tiểu thư kia, ánh mắt lộ vẻ chán ghét thấy rõ.
Ánh mắt của nữ tử này, hắn nhìn thấy đã quá nhiều. Không cần nghĩ cũng biết vừa rồi là ả ta cố ý.
Câu nói của Vân Niệm Phong làm mặt mày vị tiểu thư kia trắng bệch, nàng ta nắm chặt tay thành nắm đấm, rồi nở nụ cười miễn cưỡng: "Công tử nói phải, Tuyết Liên chắc chắn sẽ không tái phạm."
Dáng người nàng ta chỉ là đẫy đà mà thôi, thân này rất được nam nhân ở đây yêu thích. Cứ nhìn ánh mắt bọn họ nhìn nàng ta là biết.
Nhưng tới miệng Vân Niệm Phong lại biến thành mập mạp.
"Cô biết thì tốt! Thiên Nhi, chúng ta đi!" Vân Niệm Phong nắm tay Vân Sơ Thiên đi thẳng một mạch không thèm ngoái đầu lại.
Vị tiểu thư kia siết chặt nắm đấm hơn, hít sâu một hơi rồi nói: "Tiểu Lâm, về sau ta chỉ ăn chay, không được mang món mặn lên!"
Nếu chàng thích nữ tử dáng người mảnh khảnh, vậy mình sẽ giảm cân.
Dù sao chàng cũng là phu quân mình!
"Nữ tử đi cùng hắn là ai?"
Vương Tuyết Liên truy hỏi.
"Tiểu thư, trong cung truyền ra tin tức, nói thất công chúa đã trở về, đại thiếu gia bị thất công chúa bắt đi ngay trong hôn lễ. Vừa nãy, trong quán trà, nô tỳ cũng có hỏi thăm qua, vị cô nương kia chính là thất công chúa."
"Đại ca bị bắt?" Vương Tuyết Liên cười lạnh, mặt đầy giễu cợt: "Hạng nữ tử ba lòng hai dạ kia thì có gì tốt chứ? Đại ca cũng thật ngu xuẩn mới bị ả xoay vòng vòng như thế, không cần nhị công chúa, lại cam tâm để ả xỏ mũi dắt đi."
Vân Niệm Phong ở đây.
Vậy có phải người chị họ Vân Lạc Phong kia của mình cũng ở đây hay không?
Ha, mình đã không còn là đứa trẻ mồ côi cha mẹ ở Hoa Hạ nữa rồi. Hiện giờ, mình là đại tiểu thư phủ thừa tướng. Nếu để mình gặp được Vân Lạc Phong ở nơi này, mình nhất định sẽ làm cô ta chết không chỗ chôn!
Có điều, nếu Vân Niệm Phong chịu cưới mình làm vợ, vậy mình sẽ bỏ qua cho Vân Lạc Phong kia!