「Chậm chạp quá, phiền chết được! Nhanh lên!」
Theo tiếng la đó, người mập phía trước đang chậm chạp đi kia, bị một cước đá lên trên thuyền.
Hình Xuân liếc nhìn tên quỳ soa vừa đá người kia, là mới tới, nghe nói là sinh tiền (khi còn sống) rất nghèo, liền không chịu đầu thai, chạy tới làm quỷ soa.
Kỳ thật mỗi một quỷ soa, sở dĩ trở thành quỷ soa, đều có lý do như thế này hoặc như thế kia. Trong quỷ soa cũng có không ít ngạ tử quỷ (quỷ chết vì đói), nhưng, đối với những người tướng mạo phúc hậu mập mạp có lòng thù hằn vô cớ như vậy, loại quỷ soa ngược ngạo như thế quả thật hiếm gặp.
Không hiển vì sao, Hình Xuân có chút cảm thán. Làm người tuy khó khăn, kỳ thật so với thành quỷ lại có tư có vị hơn. Tuy rằng y không quay lại luân hồi.
Trên vai bỗng nhiên bị vỗ vài cái, Hình Xuân quay đầu, thấy quỷ soa đến thay y.
Bởi vì bờ hoàng tuyền từng giờ từng khắc đều phải có quỷ soa coi giữ, nhưng quỷ soa cũng không có khả năng một ngày một đêm vẫn thủ tại chỗ này, vì vậy liền theo thời gian mà thay phiên nhau.
「Ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.」Quỳ soa kia nói như thế, lại nháy mắt mấy cái,「Âm Vương đại nhân ở bên kia.」
Hình Xuân quay đầu, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa dừng cách đó không xa.
「Ân, ta đi đây.」 Dứt lời, Hình Xuân hướng xe ngựa đi đến, vén rèm lên ngồi xuống.
Vừa mới ngồi yên, Âm Vương bên cạnh liền nằm xuống, đầu gối lên đùi y, vẻ mặt khoan khoái.
Hình Xuân nhướng mày, nhìn người nọ từ trên xuống dưới.
「Ngươi mệt lắm sao?」
Âm Vương khẽ chớp mắt:「Mệt.」
「Giả vờ.」
Âm Vương nở nụ cười:「Làm sao ngươi biết?」
Hình Xuân một tát đánh bay bàn tay đang không ngừng sờ loạn trên người mình:「Bởi vì biết được.」
Âm Vương ai oán:「Vô tình.」
Hình Xuân cười xấu xa:「Vô lại.」
「Ngươi nói cái gì?」
「Ta nói, lúc ta bên bờ hoàng tuyền, liền luôn luôn tại tưởng, Tử Ngân sao còn chưa đến, sao không ── đến ── đây?」
「Hừ, thật không có lý lẽ.」
「A, quá khen quá khen.」
「Không nói nữa. Ta đau đầu, giúp ta nhu nhu.」
「Được, nhưng không được giống như lần đó, đột nhiên đem đầu tháo xuống. Nếu không, ta nhất định sẽ một cước đem nó đá đi thật xa.」
「Ai bảo ngươi nhu không tốt, dùng sức nắm tóc ta, ta chỉ còn cách đưa đầu cho ngươi.」
「Ai, ta làm như vậy cũng có nguyên nhân.」
「Nguyên nhân gì?」
「Ta là nhớ đến khi ta và ngươi mới gặp, ngươi suýt chút đã tước đi mái tóc của ta.」
「Ngươi thật thù dai. Nhắc mới nhớ, tóc của ngươi quả thật cổ quái, rốt cuộc là chuyện như thế nào?」
「Này…… Bí mật.」
「Bí mật?」
Âm Vương nhướng mày, nheo mắt,「Hừ, đã là bí mật, ta đây chỉ còn cách đem bí mật hỏi vào ban đêm.」
「Ai.」 Hình Xuân thở dài,「Ngươi không Tử Ngân đứng đắn đáng yêu trước kia của ta nữa.」
「Ha ha, ta chính là ta. Bất luận lúc trước hay hiện tại, ngươi thích, thủy chung là ta.」
「Ngô, ta có thể đổi ý sao?」
「Sẽ có chuyện so với cực hình rút lưỡi càng đáng sợ chờ ngươi.」
「Ai nha, làm quỷ cũng khó như thế, ta vẫn là nên đi đầu thai thôi.」
「Ngươi nếu đầu thai, ta cũng sẽ mỗi đời mỗi kiếp quấn lấy ngươi.」
「Phốc. Tử Ngân Tử Ngân, ngươi sao lại giống tiểu hài tử vậy?」
「Nga? Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận, ngươi quả nhiên xem ta như tiểu hài tử mà đối xử đúng không?」
「Ách……」
Không bao lâu, xe ngựa đã đến trạch để của Âm Vương. Âm Vương mang Hình Xuân vào phủ, trên đường đi vào trong, Âm Vương nói:「Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ở nơi này cùng ta. Ta đã cùng Diêm Vương nói qua.」
Hình Xuân kinh ngạc dừng cước bộ.
「Ngươi nói với Diêm Vương như thế nào?」
「Chuyện này ngươi không nên hỏi đến. Tóm lại hắn đồng ý rồi, ngươi cứ ở lại đây.」
「Diêm Vương…… Hắn như thế nào đồng ý? Hắn nhưng lại thật sự đồng ý rồi?」 Hình Xuân thì thào, vẫn không dám tin.
「Là thật. Chẳng lẽ ngươi không tin ta?」
「Không, không phải là ta không tin ngươi. Nhưng ta…… Ta dù sao cũng là……」
「Hình Xuân.」 Âm Vương ngắt lời y, thản nhiên nói,「Kỳ thật đối với Diêm Vương mà nói, có người đến giúp hắn coi chừng ta, hắn vui mừng còn không kịp, đến nỗi dù đó là người nào, cũng không quan trọng.」
「Thật… như vậy ma?」 Hình Xuân chầm chậm hạ ánh nhìn, kết quả như vậy, thật sự nằm ngoài dự kiến của y.
Nhưng, lời nói của Tử Ngân, hiển nhiên không hề giả dối. Y là thật sự, thật sự có thể cùng Tử Ngân ở cùng một chỗ, không phân ly.
「Tốt lắm, chuyện này cứ như vậy định đi, ngươi theo ta.」 Âm Vương nắm tay Hình Xuân, đi nhanh về phía trước.
Đi vào hậu viện, Hình Xuân lập tức phát hiện, nơi này xuất hiện một thứ không thể tin. Một gốc cây sơn chi hoa.
「Ta nhớ rõ ta từng nói qua, muốn cùng ngươi ở trong hậu viện tràn đầy sơn chi hoa.」
Âm Vương nói, hơi kéo kéo khóe môi,「Nhưng ở quỷ giới, muốn trồng hoa thật sự không dễ. Ta chỉ có thể trồng một gốc cây trước, thử dưỡng. Nếu dưỡng tốt, sau này sẽ theo đó mà trồng thêm nhiều hơn nữa, ngươi thấy như vậy được không?」
「Được.」 Hình Xuân cười, gật đầu.
Không nghĩ tới, Tử Ngân vẫn nhớ rõ lời hứa này. Đây vốn là một lời hưá không thực tế.
「Tử Ngân, cám ơn ngươi.」
「Ngươi nghiêm túc nói lời cảm tạ ta như thế, ta thực không quen.」 Âm Vương tự chân phi giả (như thật không giả) nói, lập tức sai nô bộc đilấy đàn tranh trong phòng hắn đến, cùng đưa tới mấy bầu rượu.
Âm Vương cầm một bầu rượu, cùng Hình Xuân ở trước cầm ngồi xuống.
「Ta nói rồi, chúng ta dưới tàng cây sơn chi đối ẩm, đạn khúc. Tuy rằng nơi này chỉ có một gốc cây sơn chi hoa…… cũng chỉ có thế thỉnh ngươi chấp nhận.」
「Ha ha.」 Hình Xuân uống hai hớp rượu, cười nói,「Ngươi nói như thế, thật sự làm cho ta muốn gọi ngươi một tiếng ── Tiểu Tử Ngân.」
Âm Vương sắc mặt tối sầm:「Chữ 『 tiểu 』kia không được.」
「Nhưng Tiểu Tử Ngân a, ngươi thật sự so với ta nhỏ hơn không phải sao?」
「Ta nhỏ hơn ngươi?」
「Sau khi ta vào quỷ giới, ngươi mới sinh ra, chẳng lẽ còn không nhỏ hơn ta? Hơn nữa còn nhỏ hơn mấy trăm năm nha.」
Âm Vương sắc mặt hắc ám trừng mắt nhìn Hình Xuân một lúc lâu, cuối cùng, giận dỗi quay đầu,「Ta không đàn nữa.」
Một màn nếu người ngoài nhìn thấy nhất định kinh hoảng đến trật quai hàm như thế, ở Âm Vương phủ đã diễn ra không chỉ một hai lần, khiến những nộ bộc ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh này sợ tới mức buổi tối không ngừng gặp ác mộng.
Âm Vương, chủ tử của bọn họ xưa nay ngạo nghễ không ai bì nổi, ai thấy không kính úy (kính trọng nể sợ) ba phần, ai dám trong ngôn hành (lời nói và việc làm)có chút mạo phạm? Nhưng tên quỷ soa tóc bạc này trước mặt Âm Vương Tử Ngân, lại dám biểu lộ ra như vậy …… Tính cách thẳng thắn này thật sự là……
「Ha ha,không sao không sao. Hôm nay, để ta đàn cho ngươi nghe.」
Nhẹ nhàng dứt lời, ngón tay chạm vào Hình Xuân dây cầm. Tiếng đàn chầm chậm như dòng nước chảy từ ngón tay mà ra.
「Hình Xuân……」 Âm Vương trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Hắn không biết, thì ra Hình Xuân lại biết đàn cầm, còn đàn hay đến như thế.
Càngkinh ngạc hơn, khúc nhạc mà y đang đàn, chính là khúc nhạc mà Ngu Tử Ngân lần đầu tiên đàn cho y nghe. Tính đi tính lại, khúc này y chỉ nghe qua vài lần, không ngờ đem giai điệu hoàn toàn ghi nhớ.
Hình Xuân này, rốt cuộc có bao nhiêu kỳ diệu, có thể khiến mình có bao nhiêu ngạc nhiên đây? Âm Vương suy nghĩ, yên lặng tĩnh tâm, nghe Hình Xuân đàn xong một khúc.
Đang muốn hỏi, lại nghe Hình Xuân nói:「Đúng rồi, ta vẫn chưa đem tên khúc nhạc nói cho ngươi. Tên này, ta đã giữ trong lòng rất lâu. Nếu không nói ra, chỉ sợ sẽ bị mốc.」
Nghe vậy, Âm Vương mới nhớ tới có chuyện đó, liền hỏi:「Ngươi đặt tên gì?」
Hình Xuân mỉm cười:「Xuân Ngân.」
「Xuân Ngân?」
Âm Vương lặp lại một lần, có điểm buồn bực. Này…… Không phải là lấy một chữ từ tên của hai người, ghép lại cùng nhau sau? Chẳng lẽ chỉ có như vậy?
「Trong cái tên này có hàm nghĩa sao?」
「Cái này, không nói được hàm nghĩa gì.」
Hình Xuân nhún nhún vai,「Chỉ là một loại cảm giác.」
「Cảm giác?」
Âm Vương nâng cằm,「Vậy vì sao không gọi Ngân Xuân?」
「Nếu gọi là Ngân Xuân, ngươi không thấy nghe qua giống như 『Ngận Xuẩn』 (rất ngu) sao?」
「……」
「Hoa lạc thì, xuân tẫn khứ, thị thử xuân ngân huyễn tịch trung, khinh ca bạn hương phân, duy nguyện bỉ chi âm, trường lưu vu quân tâm.」
Thản nhiên nói xong, Hình Xuân lại ha ha cười, cố ý che miệng,「Ngươi nha, không thích tên này, là vì để ý chuyện gì sao? Xem ra chỉ có thể chờ ngươi sau khi sống lâu thêm mấy trăm năm, mới thưởng thức được ý nghĩa của cái tên này.」
Hắc sắc trên mặt Âm Vương vừa mới hoãn xuống một lần nữa lại xuất hiện.
「Ngươi lại ám chỉ ta là tiểu hài tử?」
「Ai, tiểu hài tử chính là không thích người khác nói hắn nhỏ, ngươi nói đây là vì sao, Tiểu Tử Ngân?」
「Hình Xuân…… Xem ra đêm nay ngươi không muốn ngủ?」
「Khụ, thành thật xin lỗi, tiểu nhân mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, thỉnh Âm Vương đại nhân khoan hồng độ lượng, đừng cùng tiểu nhân chấp nhặt.」
「Hừ hừ, đã, muộn, rồi.」
— Toàn Thư Hoàn —
Theo tiếng la đó, người mập phía trước đang chậm chạp đi kia, bị một cước đá lên trên thuyền.
Hình Xuân liếc nhìn tên quỳ soa vừa đá người kia, là mới tới, nghe nói là sinh tiền (khi còn sống) rất nghèo, liền không chịu đầu thai, chạy tới làm quỷ soa.
Kỳ thật mỗi một quỷ soa, sở dĩ trở thành quỷ soa, đều có lý do như thế này hoặc như thế kia. Trong quỷ soa cũng có không ít ngạ tử quỷ (quỷ chết vì đói), nhưng, đối với những người tướng mạo phúc hậu mập mạp có lòng thù hằn vô cớ như vậy, loại quỷ soa ngược ngạo như thế quả thật hiếm gặp.
Không hiển vì sao, Hình Xuân có chút cảm thán. Làm người tuy khó khăn, kỳ thật so với thành quỷ lại có tư có vị hơn. Tuy rằng y không quay lại luân hồi.
Trên vai bỗng nhiên bị vỗ vài cái, Hình Xuân quay đầu, thấy quỷ soa đến thay y.
Bởi vì bờ hoàng tuyền từng giờ từng khắc đều phải có quỷ soa coi giữ, nhưng quỷ soa cũng không có khả năng một ngày một đêm vẫn thủ tại chỗ này, vì vậy liền theo thời gian mà thay phiên nhau.
「Ngươi có thể nghỉ ngơi rồi.」Quỳ soa kia nói như thế, lại nháy mắt mấy cái,「Âm Vương đại nhân ở bên kia.」
Hình Xuân quay đầu, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa dừng cách đó không xa.
「Ân, ta đi đây.」 Dứt lời, Hình Xuân hướng xe ngựa đi đến, vén rèm lên ngồi xuống.
Vừa mới ngồi yên, Âm Vương bên cạnh liền nằm xuống, đầu gối lên đùi y, vẻ mặt khoan khoái.
Hình Xuân nhướng mày, nhìn người nọ từ trên xuống dưới.
「Ngươi mệt lắm sao?」
Âm Vương khẽ chớp mắt:「Mệt.」
「Giả vờ.」
Âm Vương nở nụ cười:「Làm sao ngươi biết?」
Hình Xuân một tát đánh bay bàn tay đang không ngừng sờ loạn trên người mình:「Bởi vì biết được.」
Âm Vương ai oán:「Vô tình.」
Hình Xuân cười xấu xa:「Vô lại.」
「Ngươi nói cái gì?」
「Ta nói, lúc ta bên bờ hoàng tuyền, liền luôn luôn tại tưởng, Tử Ngân sao còn chưa đến, sao không ── đến ── đây?」
「Hừ, thật không có lý lẽ.」
「A, quá khen quá khen.」
「Không nói nữa. Ta đau đầu, giúp ta nhu nhu.」
「Được, nhưng không được giống như lần đó, đột nhiên đem đầu tháo xuống. Nếu không, ta nhất định sẽ một cước đem nó đá đi thật xa.」
「Ai bảo ngươi nhu không tốt, dùng sức nắm tóc ta, ta chỉ còn cách đưa đầu cho ngươi.」
「Ai, ta làm như vậy cũng có nguyên nhân.」
「Nguyên nhân gì?」
「Ta là nhớ đến khi ta và ngươi mới gặp, ngươi suýt chút đã tước đi mái tóc của ta.」
「Ngươi thật thù dai. Nhắc mới nhớ, tóc của ngươi quả thật cổ quái, rốt cuộc là chuyện như thế nào?」
「Này…… Bí mật.」
「Bí mật?」
Âm Vương nhướng mày, nheo mắt,「Hừ, đã là bí mật, ta đây chỉ còn cách đem bí mật hỏi vào ban đêm.」
「Ai.」 Hình Xuân thở dài,「Ngươi không Tử Ngân đứng đắn đáng yêu trước kia của ta nữa.」
「Ha ha, ta chính là ta. Bất luận lúc trước hay hiện tại, ngươi thích, thủy chung là ta.」
「Ngô, ta có thể đổi ý sao?」
「Sẽ có chuyện so với cực hình rút lưỡi càng đáng sợ chờ ngươi.」
「Ai nha, làm quỷ cũng khó như thế, ta vẫn là nên đi đầu thai thôi.」
「Ngươi nếu đầu thai, ta cũng sẽ mỗi đời mỗi kiếp quấn lấy ngươi.」
「Phốc. Tử Ngân Tử Ngân, ngươi sao lại giống tiểu hài tử vậy?」
「Nga? Ngươi cuối cùng cũng thừa nhận, ngươi quả nhiên xem ta như tiểu hài tử mà đối xử đúng không?」
「Ách……」
Không bao lâu, xe ngựa đã đến trạch để của Âm Vương. Âm Vương mang Hình Xuân vào phủ, trên đường đi vào trong, Âm Vương nói:「Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ở nơi này cùng ta. Ta đã cùng Diêm Vương nói qua.」
Hình Xuân kinh ngạc dừng cước bộ.
「Ngươi nói với Diêm Vương như thế nào?」
「Chuyện này ngươi không nên hỏi đến. Tóm lại hắn đồng ý rồi, ngươi cứ ở lại đây.」
「Diêm Vương…… Hắn như thế nào đồng ý? Hắn nhưng lại thật sự đồng ý rồi?」 Hình Xuân thì thào, vẫn không dám tin.
「Là thật. Chẳng lẽ ngươi không tin ta?」
「Không, không phải là ta không tin ngươi. Nhưng ta…… Ta dù sao cũng là……」
「Hình Xuân.」 Âm Vương ngắt lời y, thản nhiên nói,「Kỳ thật đối với Diêm Vương mà nói, có người đến giúp hắn coi chừng ta, hắn vui mừng còn không kịp, đến nỗi dù đó là người nào, cũng không quan trọng.」
「Thật… như vậy ma?」 Hình Xuân chầm chậm hạ ánh nhìn, kết quả như vậy, thật sự nằm ngoài dự kiến của y.
Nhưng, lời nói của Tử Ngân, hiển nhiên không hề giả dối. Y là thật sự, thật sự có thể cùng Tử Ngân ở cùng một chỗ, không phân ly.
「Tốt lắm, chuyện này cứ như vậy định đi, ngươi theo ta.」 Âm Vương nắm tay Hình Xuân, đi nhanh về phía trước.
Đi vào hậu viện, Hình Xuân lập tức phát hiện, nơi này xuất hiện một thứ không thể tin. Một gốc cây sơn chi hoa.
「Ta nhớ rõ ta từng nói qua, muốn cùng ngươi ở trong hậu viện tràn đầy sơn chi hoa.」
Âm Vương nói, hơi kéo kéo khóe môi,「Nhưng ở quỷ giới, muốn trồng hoa thật sự không dễ. Ta chỉ có thể trồng một gốc cây trước, thử dưỡng. Nếu dưỡng tốt, sau này sẽ theo đó mà trồng thêm nhiều hơn nữa, ngươi thấy như vậy được không?」
「Được.」 Hình Xuân cười, gật đầu.
Không nghĩ tới, Tử Ngân vẫn nhớ rõ lời hứa này. Đây vốn là một lời hưá không thực tế.
「Tử Ngân, cám ơn ngươi.」
「Ngươi nghiêm túc nói lời cảm tạ ta như thế, ta thực không quen.」 Âm Vương tự chân phi giả (như thật không giả) nói, lập tức sai nô bộc đilấy đàn tranh trong phòng hắn đến, cùng đưa tới mấy bầu rượu.
Âm Vương cầm một bầu rượu, cùng Hình Xuân ở trước cầm ngồi xuống.
「Ta nói rồi, chúng ta dưới tàng cây sơn chi đối ẩm, đạn khúc. Tuy rằng nơi này chỉ có một gốc cây sơn chi hoa…… cũng chỉ có thế thỉnh ngươi chấp nhận.」
「Ha ha.」 Hình Xuân uống hai hớp rượu, cười nói,「Ngươi nói như thế, thật sự làm cho ta muốn gọi ngươi một tiếng ── Tiểu Tử Ngân.」
Âm Vương sắc mặt tối sầm:「Chữ 『 tiểu 』kia không được.」
「Nhưng Tiểu Tử Ngân a, ngươi thật sự so với ta nhỏ hơn không phải sao?」
「Ta nhỏ hơn ngươi?」
「Sau khi ta vào quỷ giới, ngươi mới sinh ra, chẳng lẽ còn không nhỏ hơn ta? Hơn nữa còn nhỏ hơn mấy trăm năm nha.」
Âm Vương sắc mặt hắc ám trừng mắt nhìn Hình Xuân một lúc lâu, cuối cùng, giận dỗi quay đầu,「Ta không đàn nữa.」
Một màn nếu người ngoài nhìn thấy nhất định kinh hoảng đến trật quai hàm như thế, ở Âm Vương phủ đã diễn ra không chỉ một hai lần, khiến những nộ bộc ngẫu nhiên nhìn thấy cảnh này sợ tới mức buổi tối không ngừng gặp ác mộng.
Âm Vương, chủ tử của bọn họ xưa nay ngạo nghễ không ai bì nổi, ai thấy không kính úy (kính trọng nể sợ) ba phần, ai dám trong ngôn hành (lời nói và việc làm)có chút mạo phạm? Nhưng tên quỷ soa tóc bạc này trước mặt Âm Vương Tử Ngân, lại dám biểu lộ ra như vậy …… Tính cách thẳng thắn này thật sự là……
「Ha ha,không sao không sao. Hôm nay, để ta đàn cho ngươi nghe.」
Nhẹ nhàng dứt lời, ngón tay chạm vào Hình Xuân dây cầm. Tiếng đàn chầm chậm như dòng nước chảy từ ngón tay mà ra.
「Hình Xuân……」 Âm Vương trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Hắn không biết, thì ra Hình Xuân lại biết đàn cầm, còn đàn hay đến như thế.
Càngkinh ngạc hơn, khúc nhạc mà y đang đàn, chính là khúc nhạc mà Ngu Tử Ngân lần đầu tiên đàn cho y nghe. Tính đi tính lại, khúc này y chỉ nghe qua vài lần, không ngờ đem giai điệu hoàn toàn ghi nhớ.
Hình Xuân này, rốt cuộc có bao nhiêu kỳ diệu, có thể khiến mình có bao nhiêu ngạc nhiên đây? Âm Vương suy nghĩ, yên lặng tĩnh tâm, nghe Hình Xuân đàn xong một khúc.
Đang muốn hỏi, lại nghe Hình Xuân nói:「Đúng rồi, ta vẫn chưa đem tên khúc nhạc nói cho ngươi. Tên này, ta đã giữ trong lòng rất lâu. Nếu không nói ra, chỉ sợ sẽ bị mốc.」
Nghe vậy, Âm Vương mới nhớ tới có chuyện đó, liền hỏi:「Ngươi đặt tên gì?」
Hình Xuân mỉm cười:「Xuân Ngân.」
「Xuân Ngân?」
Âm Vương lặp lại một lần, có điểm buồn bực. Này…… Không phải là lấy một chữ từ tên của hai người, ghép lại cùng nhau sau? Chẳng lẽ chỉ có như vậy?
「Trong cái tên này có hàm nghĩa sao?」
「Cái này, không nói được hàm nghĩa gì.」
Hình Xuân nhún nhún vai,「Chỉ là một loại cảm giác.」
「Cảm giác?」
Âm Vương nâng cằm,「Vậy vì sao không gọi Ngân Xuân?」
「Nếu gọi là Ngân Xuân, ngươi không thấy nghe qua giống như 『Ngận Xuẩn』 (rất ngu) sao?」
「……」
「Hoa lạc thì, xuân tẫn khứ, thị thử xuân ngân huyễn tịch trung, khinh ca bạn hương phân, duy nguyện bỉ chi âm, trường lưu vu quân tâm.」
Thản nhiên nói xong, Hình Xuân lại ha ha cười, cố ý che miệng,「Ngươi nha, không thích tên này, là vì để ý chuyện gì sao? Xem ra chỉ có thể chờ ngươi sau khi sống lâu thêm mấy trăm năm, mới thưởng thức được ý nghĩa của cái tên này.」
Hắc sắc trên mặt Âm Vương vừa mới hoãn xuống một lần nữa lại xuất hiện.
「Ngươi lại ám chỉ ta là tiểu hài tử?」
「Ai, tiểu hài tử chính là không thích người khác nói hắn nhỏ, ngươi nói đây là vì sao, Tiểu Tử Ngân?」
「Hình Xuân…… Xem ra đêm nay ngươi không muốn ngủ?」
「Khụ, thành thật xin lỗi, tiểu nhân mới vừa rồi có nhiều mạo phạm, thỉnh Âm Vương đại nhân khoan hồng độ lượng, đừng cùng tiểu nhân chấp nhặt.」
「Hừ hừ, đã, muộn, rồi.」
— Toàn Thư Hoàn —