“Đêm hôm khuya khoắt, hai người các anh đàn ông con trai xông vào phòng vệ sinh nữ, thấy tên nạn nhân viết trên mảnh giấy cũ đính lên tường, vì thế chạy đến nhà nạn nhân, sau đó liền phát hiện xác nạn nhân và xác thú nuôi—— ”
Mặt đối mặt ngồi trong phòng ghi chép, người phụ nữ thoạt nhìn thập phần giỏi giang nữ tính vừa dùng bút nước ấn nhẹ lên trán, vừa nhìn khó nghĩ nhìn tôi, “—— cậu định để tôi viết lời khai như vậy phải không?”
Tôi khẽ nhún vai: “Sự thật chính là thế mà.”
Tiếu Nhị nghiêng đầu nhìn nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên người Trần Kỳ ngồi bên: “Tôi phát hiện một anh một Trần Lân, anh em hai người ở gần nhau là nhất định có chuyện chẳng lành.”
“Trần Lân làm sao vậy?”
“Xế chiều hôm qua Lão Dương và cậu ta cùng đi xem hiện trường, đến bây giờ vẫn chưa về, hai người đều không liên lạc được, cấp trên đã bắt đầu sốt ruột.”
Giờ này tôi mới để ý bên ngoài hành lang huyên náo bất thường, gương mặt người nào của tổ trọng án số 7 cũng như phủ một tầng sương.
Khoan đã… Xế chiều qua?! Rõ ràng tối hôm qua Trần Lân còn…
Tôi vừa định nói chuyện, Trần Kỳ siết chặt tay tôi một chút, ánh mắt phức tạp khẽ lắc đầu.
Tôi nhíu mày, trong việc này nhất định có chuyện tôi không biết.
Thời điểm tiễn chúng tôi ra cổng, Tiếu Nhị đưa mắt nhìn tôi. Trần Kỳ ngoái lại liếc một cái, rồi một mình đi về phía trước.
“Tiểu Mạt này, cậu đang quen anh ta sao?” Tiếu Nhị kéo chậm bước chân, ánh mắt đọng trên bóng lưng Trần Kỳ, thấp giọng hỏi.
Mặt tôi nóng lên, có chút ngượng ngập: “Cứ coi thế đi… Làm sao vậy?”
“Vậy cậu có thấy anh ấy có chỗ nào không bình thường không? Ừm, tôi không thể biết anh ấy được, chẳng qua cậu em thì có điểm gì đó…, dù sao rất khác lạ… Có vài lần tôi thấy cậu ta ngẩn người tại chỗ, gọi thế nào cũng không phản ứng, một lát sau lại bình thường, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Hơn nữa hình như tôi chưa thấy cậu ta ngủ quá giấc bao giờ, mà lúc ngủ thì như người đã chết, chẳng thấy hơi thở! Với lại…”
“Tiểu Mạt?” Trần Kỳ nhẹ nhàng gọi một tiếng, cắt đứt lời kể lộn xộn của Tiếu Nhị. Lúc này tôi mới phát giác trong lúc trò chuyện đã ra đến cổng, còn Trần Kỳ đang tựa vào cạnh xe nhìn tôi.
Tôi cười cười tỏ ý xin lỗi Tiếu Nhị, xoay người đi về hướng Trần Kỳ.
Khác thường sao? Đương nhiên khác thường. Dần dần quen biết Trần Kỳ và Trần Lân, tôi đã cảm thấy họ không bình thường, nhưng không thể nói rõ là khác lạ ở đâu. Từ đầu đến cuối có rất nhiều băn khoăn quay xung quanh tôi, trước mỗi việc đều không thể nghĩ thông suốt, người kia đã kề bên, khiến tôi chẳng thể không để ý. Còn về những nghi ngờ, căn bản tôi không có lập trường. Chúng tôi thực là quen nhau sao? Tôi đưa mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Trần Kỳ theo bản năng, rất tinh tế, rất xa lạ, nhưng thâm tâm lại có một li quen thuộc —— ít ỏi sâu xa nằm trong kí ức của tôi.
Sau đó, tôi mở miệng hỏi lại là một vấn đề hết sức buồn cười: “Các anh… Có phải là người hay không?”
Người đàn ông mang gương mặt hoàn mỹ nhíu mày, không nhìn lại tôi, cũng chẳng trả lời.
Tôi ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Ý của tôi là anh… Và Trần Lân, hai người là ai? Hai người làm việc luôn cố che giấu, có gì không thể nói được?”
Hắn mím chặt môi, trầm mặc hồi lâu, vẫn không thèm đáp lại.
“Anh vừa xuất hiện sự việc liền trở nên phức tạp, anh nhất định bắt tôi rời khỏi sân 11, tôi đi rồi, mọi chuyện kết thúc sao? Không hề! Anh muốn tôi tin anh, anh yêu cầu tôi theo anh, anh ở đây khống chế tôi! Dựa vào lẽ gì? Anh cho rằng anh là ai mà tôi là ai chứ? Tôi không yếu đuối như anh nghĩ, càng không có ý định chẳng biết gì hết cứ theo sau anh, anh biết cái gì thì cũng cho tôi hay đi chứ!”
“Không đơn giản như em nghĩ đâu,” hắn trông về phía trước, lạnh nhạt đáp, “Có điều cũng không phức tạp đến thế, em đừng hỏi nữa.”
“Vậy rốt cuộc là gì hả? Tôi có tay có chân, chỉ bởi một ả chẳng rõ người hay quỷ, tôi bị giới hạn bên cạnh anh mà còn [bad word] được hỏi?” Tôi hoàn toàn phát hỏa, “Anh muốn chọc giận tôi hay muốn đánh nhau một trận rồi thả tôi đi bộ hả?”
Chiếc xe dừng đúng chỗ đỗ, tên khốn này rốt cuộc cũng quay sang, nín cười nhìn tôi hồi lâu, thậm chí còn đưa tay bẹo má.
“Xuống xe đi.” Hắn cười thành tiếng.
Tôi chẳng do dự nữa, sau khi xuống xe liền bắt tay vào việc chính, đấm mặt hắn một cái.
“Ôi? Vợ chồng son cãi nhau à? Chớ động tay động chân, có gì cứ từ từ giải thích ~ ”
Giọng nói của Trần Lân đột nhiên vọng tới, tôi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Phải nói, là do khiếp sợ đến mức ngây dại cả người mới đúng. Một đấm vừa nãy của tôi, đánh vào mặt Trần Kỳ vô cùng mạnh, tốc độ cực nhanh mà dừng đúng trên gương mặt tươi cười kia —— tuy nhiên lại chỉ đánh vào không khí.
Trần Kỳ không hề né, còn đứng trước mặt tôi, nét mặt có chút đờ đẫn, như thể không ngờ rằng tôi sẽ đông tay với hắn, nhưng tóc tai chẳng tổn hao gì cả.
Tôi muốn chạm vào xem thử người này là thật hay ảo, bàn tay vừa nâng lên lại bị hắn tóm gọn.
Ấm áp, mang theo nhịp đập của mạch máu.
“Chuyện này là sao vậy?” Trần Lân xen vào, “Anh, em có việc cần nói với anh, mình về nhà trước được không?”
Vừa qua cửa chính, Trần Lân kéo Trần Kỳ vào phòng trong, còn thuận tay đóng cửa lại. Nghĩ có thể là việc riêng của hai anh em họ, tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi bên ngoài một mình, nhìn kim đồng hồ treo tường nhích dần về vị trí số “11”. Một lát sau, tiếng nói chuyện ở phòng trong lớn lên, dường như xuất hiện tranh chấp vì mâu thuẫn gì đó. Tôi chỉ có thể mơ hồ nghe thấy Trần Lân nói gì mà “Công và tư chẳng phân minh”, “Bên dưới”, “Phép tắc”, một loạt từ nhưng không thể thành câu.
Trong lúc tôi căng tai lắng nghe thì di động bỗng đổ chuông, tôi cầm lên nhìn, trên màn hình hiển thị “Không có tên người gọi”.
Tôi nhấn phím nghe trong nghi ngờ, trong điện thoại truyền đến một luồng âm thanh rè rè của đường dây.
“A lô? Ai đấy? A lô?”
Không ai trả lời, vẫn là tạp âm khó hiểu, cùng những tiếng rắc rắc rất nhỏ, nghe có chút quen thuộc. Tôi chờ giây lát, đang chuẩn bị dập máy, giọng nói của Cao Học Huy vang lên: “Tiểu Mạt, Triệu Tiểu Mạt? Nghe thấy không?”
“Anh Học Huy!? Anh ở đâu vậy? Tôi có nghe thấy!”
“Tiểu Mạt! Nghe này, cậu bắt một xe bảo tài xế chạy về An Khang Hồ Đồng, ngay bây giờ, nhanh lên!” Tiếng Cao Học Huy không rõ lắm, tín hiệu đứt quãng, âm lượng cũng lúc lớn lúc nhỏ, tôi không thể nghe rõ.
“A? Bây giờ hả? Chờ một chút, tình hình thế nào? Tín hiệu bên anh không tốt, tôi nghe không rõ lắm…”
“An Khang Hồ Đồng! Anh ở chỗ ấy chờ cậu, không còn thời gian nữa, anh phải trông thấy cậu một lần, cậu lẹ một chút!”
Nói xong câu này, liền tự mình cúp máy. Tôi vội vàng ra ngoài gọi xe, đến đúng chỗ cậu ấy bảo tôi.
Vừa mới xuống xe, Cao Học Huy liền qua đón tôi, chẳng nói lời nào kéo tôi đi thẳng đến một nơi cực kỳ vắng vẻ dường như chẳng ai qua mới dừng lại. Tôi trông thấy sắc mặt cậu ấy tái nhợt đáng sợ.
“Anh thế nào rồi? Sao lại đến đây? Vừa xảy ra chuyện gì?”
Cậu ta lắc đầu, không trả lời, hai tay bắt lấy cánh tay tôi, cơ thể hơi ngả vầ trước, nhìn thẳng tôi một lát, bỗng nhiên mỉm cười.
“Tiểu Mạt, lời cô ấy nói trong lúc ấy rất đúng…”
“Là ai? Ai?”
“Vi Vi đó. Nhớ không? Cô ấy bảo anh với cậu…”
Tôi ngây ngẩn cả người.
“Nhưng không phải vì cậu đẹp, kỳ thật anh cũng chẳng biết sao nữa, cậu là nam, anh nghĩ thích cậu thì anh có đồng tính hay không. Sau khi cậu và thầy Trần rời đi anh rất mâu thuẫn, muốn gọi cậu về, lại sợ cậu gặp nguy hiểm, dù sao cảm giác đó, anh cũng chẳng thể nói lên được. Vốn định đợi cho đến khi hiểu rõ thì nói cậu hay, nhưng không kịp nữa rồi.” Cao Học Huy nói rất nhanh, như thể đang đuổi theo thời gian. Cuối cùng chuyển đề tài: “Ừm, cậu nên đi theo thầy Trần, ai da, anh cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Có điều sau này cho dù cậu có biết gì đi nữa, đừng giấu trong lòng, trong nhà với nhau đừng ngại, nhá!”
Tôi há hốc miệng, hoàn toàn chẳng biết nên nói gì, những câu nói sau cùng của cậu ta, càng không thể lý giải.
“Cứ vậy đi! Anh đi nhá, thầy Trần đến đón rồi.” Cậu ta siết chặt vòng tay, ôm tôi thật chặt, “Tiểu Mạt, hứa với anh, phải thật tốt đó.”
Tôi khẽ gật đầu đờ đẫn, cậu ta buông tay, mỉm cười buồn bã, lách người lướt ngang qua vai tôi.
Tôi quay đầu lại trông theo bóng dáng cậu ấy.
Thế nhưng, giữa trưa tại con đường nhỏ yên lặng đến tiếng ve cũng không nghe thấy này, đằng sau tôi chẳng hề có một ai.
Mặt đối mặt ngồi trong phòng ghi chép, người phụ nữ thoạt nhìn thập phần giỏi giang nữ tính vừa dùng bút nước ấn nhẹ lên trán, vừa nhìn khó nghĩ nhìn tôi, “—— cậu định để tôi viết lời khai như vậy phải không?”
Tôi khẽ nhún vai: “Sự thật chính là thế mà.”
Tiếu Nhị nghiêng đầu nhìn nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên người Trần Kỳ ngồi bên: “Tôi phát hiện một anh một Trần Lân, anh em hai người ở gần nhau là nhất định có chuyện chẳng lành.”
“Trần Lân làm sao vậy?”
“Xế chiều hôm qua Lão Dương và cậu ta cùng đi xem hiện trường, đến bây giờ vẫn chưa về, hai người đều không liên lạc được, cấp trên đã bắt đầu sốt ruột.”
Giờ này tôi mới để ý bên ngoài hành lang huyên náo bất thường, gương mặt người nào của tổ trọng án số 7 cũng như phủ một tầng sương.
Khoan đã… Xế chiều qua?! Rõ ràng tối hôm qua Trần Lân còn…
Tôi vừa định nói chuyện, Trần Kỳ siết chặt tay tôi một chút, ánh mắt phức tạp khẽ lắc đầu.
Tôi nhíu mày, trong việc này nhất định có chuyện tôi không biết.
Thời điểm tiễn chúng tôi ra cổng, Tiếu Nhị đưa mắt nhìn tôi. Trần Kỳ ngoái lại liếc một cái, rồi một mình đi về phía trước.
“Tiểu Mạt này, cậu đang quen anh ta sao?” Tiếu Nhị kéo chậm bước chân, ánh mắt đọng trên bóng lưng Trần Kỳ, thấp giọng hỏi.
Mặt tôi nóng lên, có chút ngượng ngập: “Cứ coi thế đi… Làm sao vậy?”
“Vậy cậu có thấy anh ấy có chỗ nào không bình thường không? Ừm, tôi không thể biết anh ấy được, chẳng qua cậu em thì có điểm gì đó…, dù sao rất khác lạ… Có vài lần tôi thấy cậu ta ngẩn người tại chỗ, gọi thế nào cũng không phản ứng, một lát sau lại bình thường, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Hơn nữa hình như tôi chưa thấy cậu ta ngủ quá giấc bao giờ, mà lúc ngủ thì như người đã chết, chẳng thấy hơi thở! Với lại…”
“Tiểu Mạt?” Trần Kỳ nhẹ nhàng gọi một tiếng, cắt đứt lời kể lộn xộn của Tiếu Nhị. Lúc này tôi mới phát giác trong lúc trò chuyện đã ra đến cổng, còn Trần Kỳ đang tựa vào cạnh xe nhìn tôi.
Tôi cười cười tỏ ý xin lỗi Tiếu Nhị, xoay người đi về hướng Trần Kỳ.
Khác thường sao? Đương nhiên khác thường. Dần dần quen biết Trần Kỳ và Trần Lân, tôi đã cảm thấy họ không bình thường, nhưng không thể nói rõ là khác lạ ở đâu. Từ đầu đến cuối có rất nhiều băn khoăn quay xung quanh tôi, trước mỗi việc đều không thể nghĩ thông suốt, người kia đã kề bên, khiến tôi chẳng thể không để ý. Còn về những nghi ngờ, căn bản tôi không có lập trường. Chúng tôi thực là quen nhau sao? Tôi đưa mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Trần Kỳ theo bản năng, rất tinh tế, rất xa lạ, nhưng thâm tâm lại có một li quen thuộc —— ít ỏi sâu xa nằm trong kí ức của tôi.
Sau đó, tôi mở miệng hỏi lại là một vấn đề hết sức buồn cười: “Các anh… Có phải là người hay không?”
Người đàn ông mang gương mặt hoàn mỹ nhíu mày, không nhìn lại tôi, cũng chẳng trả lời.
Tôi ngừng một chút rồi hỏi tiếp: “Ý của tôi là anh… Và Trần Lân, hai người là ai? Hai người làm việc luôn cố che giấu, có gì không thể nói được?”
Hắn mím chặt môi, trầm mặc hồi lâu, vẫn không thèm đáp lại.
“Anh vừa xuất hiện sự việc liền trở nên phức tạp, anh nhất định bắt tôi rời khỏi sân 11, tôi đi rồi, mọi chuyện kết thúc sao? Không hề! Anh muốn tôi tin anh, anh yêu cầu tôi theo anh, anh ở đây khống chế tôi! Dựa vào lẽ gì? Anh cho rằng anh là ai mà tôi là ai chứ? Tôi không yếu đuối như anh nghĩ, càng không có ý định chẳng biết gì hết cứ theo sau anh, anh biết cái gì thì cũng cho tôi hay đi chứ!”
“Không đơn giản như em nghĩ đâu,” hắn trông về phía trước, lạnh nhạt đáp, “Có điều cũng không phức tạp đến thế, em đừng hỏi nữa.”
“Vậy rốt cuộc là gì hả? Tôi có tay có chân, chỉ bởi một ả chẳng rõ người hay quỷ, tôi bị giới hạn bên cạnh anh mà còn [bad word] được hỏi?” Tôi hoàn toàn phát hỏa, “Anh muốn chọc giận tôi hay muốn đánh nhau một trận rồi thả tôi đi bộ hả?”
Chiếc xe dừng đúng chỗ đỗ, tên khốn này rốt cuộc cũng quay sang, nín cười nhìn tôi hồi lâu, thậm chí còn đưa tay bẹo má.
“Xuống xe đi.” Hắn cười thành tiếng.
Tôi chẳng do dự nữa, sau khi xuống xe liền bắt tay vào việc chính, đấm mặt hắn một cái.
“Ôi? Vợ chồng son cãi nhau à? Chớ động tay động chân, có gì cứ từ từ giải thích ~ ”
Giọng nói của Trần Lân đột nhiên vọng tới, tôi đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Phải nói, là do khiếp sợ đến mức ngây dại cả người mới đúng. Một đấm vừa nãy của tôi, đánh vào mặt Trần Kỳ vô cùng mạnh, tốc độ cực nhanh mà dừng đúng trên gương mặt tươi cười kia —— tuy nhiên lại chỉ đánh vào không khí.
Trần Kỳ không hề né, còn đứng trước mặt tôi, nét mặt có chút đờ đẫn, như thể không ngờ rằng tôi sẽ đông tay với hắn, nhưng tóc tai chẳng tổn hao gì cả.
Tôi muốn chạm vào xem thử người này là thật hay ảo, bàn tay vừa nâng lên lại bị hắn tóm gọn.
Ấm áp, mang theo nhịp đập của mạch máu.
“Chuyện này là sao vậy?” Trần Lân xen vào, “Anh, em có việc cần nói với anh, mình về nhà trước được không?”
Vừa qua cửa chính, Trần Lân kéo Trần Kỳ vào phòng trong, còn thuận tay đóng cửa lại. Nghĩ có thể là việc riêng của hai anh em họ, tôi chỉ ngoan ngoãn ngồi bên ngoài một mình, nhìn kim đồng hồ treo tường nhích dần về vị trí số “11”. Một lát sau, tiếng nói chuyện ở phòng trong lớn lên, dường như xuất hiện tranh chấp vì mâu thuẫn gì đó. Tôi chỉ có thể mơ hồ nghe thấy Trần Lân nói gì mà “Công và tư chẳng phân minh”, “Bên dưới”, “Phép tắc”, một loạt từ nhưng không thể thành câu.
Trong lúc tôi căng tai lắng nghe thì di động bỗng đổ chuông, tôi cầm lên nhìn, trên màn hình hiển thị “Không có tên người gọi”.
Tôi nhấn phím nghe trong nghi ngờ, trong điện thoại truyền đến một luồng âm thanh rè rè của đường dây.
“A lô? Ai đấy? A lô?”
Không ai trả lời, vẫn là tạp âm khó hiểu, cùng những tiếng rắc rắc rất nhỏ, nghe có chút quen thuộc. Tôi chờ giây lát, đang chuẩn bị dập máy, giọng nói của Cao Học Huy vang lên: “Tiểu Mạt, Triệu Tiểu Mạt? Nghe thấy không?”
“Anh Học Huy!? Anh ở đâu vậy? Tôi có nghe thấy!”
“Tiểu Mạt! Nghe này, cậu bắt một xe bảo tài xế chạy về An Khang Hồ Đồng, ngay bây giờ, nhanh lên!” Tiếng Cao Học Huy không rõ lắm, tín hiệu đứt quãng, âm lượng cũng lúc lớn lúc nhỏ, tôi không thể nghe rõ.
“A? Bây giờ hả? Chờ một chút, tình hình thế nào? Tín hiệu bên anh không tốt, tôi nghe không rõ lắm…”
“An Khang Hồ Đồng! Anh ở chỗ ấy chờ cậu, không còn thời gian nữa, anh phải trông thấy cậu một lần, cậu lẹ một chút!”
Nói xong câu này, liền tự mình cúp máy. Tôi vội vàng ra ngoài gọi xe, đến đúng chỗ cậu ấy bảo tôi.
Vừa mới xuống xe, Cao Học Huy liền qua đón tôi, chẳng nói lời nào kéo tôi đi thẳng đến một nơi cực kỳ vắng vẻ dường như chẳng ai qua mới dừng lại. Tôi trông thấy sắc mặt cậu ấy tái nhợt đáng sợ.
“Anh thế nào rồi? Sao lại đến đây? Vừa xảy ra chuyện gì?”
Cậu ta lắc đầu, không trả lời, hai tay bắt lấy cánh tay tôi, cơ thể hơi ngả vầ trước, nhìn thẳng tôi một lát, bỗng nhiên mỉm cười.
“Tiểu Mạt, lời cô ấy nói trong lúc ấy rất đúng…”
“Là ai? Ai?”
“Vi Vi đó. Nhớ không? Cô ấy bảo anh với cậu…”
Tôi ngây ngẩn cả người.
“Nhưng không phải vì cậu đẹp, kỳ thật anh cũng chẳng biết sao nữa, cậu là nam, anh nghĩ thích cậu thì anh có đồng tính hay không. Sau khi cậu và thầy Trần rời đi anh rất mâu thuẫn, muốn gọi cậu về, lại sợ cậu gặp nguy hiểm, dù sao cảm giác đó, anh cũng chẳng thể nói lên được. Vốn định đợi cho đến khi hiểu rõ thì nói cậu hay, nhưng không kịp nữa rồi.” Cao Học Huy nói rất nhanh, như thể đang đuổi theo thời gian. Cuối cùng chuyển đề tài: “Ừm, cậu nên đi theo thầy Trần, ai da, anh cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Có điều sau này cho dù cậu có biết gì đi nữa, đừng giấu trong lòng, trong nhà với nhau đừng ngại, nhá!”
Tôi há hốc miệng, hoàn toàn chẳng biết nên nói gì, những câu nói sau cùng của cậu ta, càng không thể lý giải.
“Cứ vậy đi! Anh đi nhá, thầy Trần đến đón rồi.” Cậu ta siết chặt vòng tay, ôm tôi thật chặt, “Tiểu Mạt, hứa với anh, phải thật tốt đó.”
Tôi khẽ gật đầu đờ đẫn, cậu ta buông tay, mỉm cười buồn bã, lách người lướt ngang qua vai tôi.
Tôi quay đầu lại trông theo bóng dáng cậu ấy.
Thế nhưng, giữa trưa tại con đường nhỏ yên lặng đến tiếng ve cũng không nghe thấy này, đằng sau tôi chẳng hề có một ai.