Mọi người hạ quyết tâm, trước phải đối phó với Đoàn gia trại, dùng sơn trại làm bàn đạp. Đánh lên núi so với bình nguyên có chút khó khăn. Giả ảnh phụng mệnh mang theo vài ảnh vệ đi trước thăm dò Đoàn gia trại.
Nửa ngày sau trở về, hồi bẩm Triệu Phổ: "Đoàn gia trại có chút khó đánh."
Triệu Phổ nhíu mày: "Nhiều người?"
Giả ảnh lắc đầu.
"Địa hình hung hiểm?"
Giả ảnh vẫn là lắc đầu.
Triệu Phổ dưng đứng chân mày: "Trên núi có cơ quan?"
Giả ảnh tiếp tục lắc đầu.
Triệu Phổ giận nha, không thèm đoán nữa: "Phản, ngươi nói a!"
Giả ảnh nhìn Tử ảnh, ý tứ như là nói - ngươi tới!
Tử ảnh lắc đầu, giao cho Thanh ảnh.
Thanh ảnh lại giao cho Xích ảnh.
Mọi người có chút khó hiểu, đám ảnh vệ này là bị gì a?
Cuối cùng Tiểu Tứ tử chán ngáp một cái, Giả ảnh mới ấp úng hỏi Bạch Ngọc Đường một câu: "Cái gì kia, Ngũ gia có phải có cái bằng hữu kêu Lâm Tuyền Phong không?
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn mọi người, gật đầu: "Ta cùng hắn nhận thức."
Triển Chiêu cũng kinh ngạc: "Thần phiến Lâm Tuyền Phong?"
Đám Công Tôn đều không phải người giang hồ, tò mò hỏi: "Ai a?"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Hắn là lão bằng hữu của ta, từ nhỏ đã quen biết."
"Lâm Tuyền Phong ở trên giang hồ rất có danh khí, hắn sở trường dùng quạt và ám khí, là cao thủ cơ quan. Chỉ là người này làm người điệu thấp, hành tung bất định, không quá nhiều người biết." Triển Chiêu cọ cọ Bạch Ngọc Đường: "Hắn là nhĩ hảo bằng hữu a?"
Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu lúc nói chữ "Hảo" có hơi cường điệu, dở khóc dở cười: "Ta đã nhiều năm không gặp hắn."
"Hắn ở Đoàn gia trại làm gì?" Triển chiêu hỏi giả ảnh.
Giả ảnh vươn hai ngón tay: "Nhị đương gia."
Mọi người chau mày, cùng nhau nhìn Bạch Ngọc Đường.
"Lâm Tuyền Phong là Đoàn gia trại Nhị đương gia?! Có chuyện này." Bạch Ngọc Đường lắc đầu, tựa hồ có vẻ bất khả tư nghị: "Hắn là huynh đệ kết nghĩa của đại ca ta."
Tất cả mọi người đều hiểu, Lô đại gia cũng là bằng hữu trải khắp thiên hạ, hơn nữa người này còn thích nơi nơi kết bái huynh đệ, Bạch Ngọc Đường kính trọng đại ca hắn như vậy, tự nhiên cũng có quen biết với Lâm Tuyền Phong.
"Lâm Tuyền Phong này ta cũng từng nghe qua chút ít." Triệu Phổ nhíu mày: "Không phải người giang hồ sao? Như thế nào lại chạy vào rừng làm cướp?"
Bạch Ngọc Đường cũng lắc đầu.
Ngô Lâm lão đầu xen vào nói: "Có thể là gần đây mới tới không? Lúc trước ta chưa từng nghe có người này ở Đoàn gia trại làm Nhị đương gia. Có lẽ... là người của Hạ Chính. Hắn đã sớm dự đoán được nếu có người muốn vào Thành đô phủ, cửa thứ nhất chính là Đoàn gia trại, cho nên cố ý phái người có khả năng đến hỗ trợ."
Mọi người gật đầu, cảm thấy phân tích như vậy cũng có chút đạo lý.
Bao Chửng hỏi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu: "Người này có khó đối phó không?"
Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Lâm Tuyền Phong không phải loại người mua danh chuộc tiếng, người này văn võ song toàn thiên phú dị bẩm, thập phần khó đối phó. Bất quá theo ta được biết hắn nhân phẩm chính trực, không giống loại người sẽ làm chuyện thương thiên hại lí... không lẽ hắn cùng Hạ Chính có quan hệ gì đó?"
"Hắn chắc nhận thức ngươi đi?" Triển Chiêu hỏi: "Nói cách khác một khi hắn thấy ngươi, có khả năng sẽ đả thảo kinh xà?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triệu phổ hỏi Giả ảnh: "Còn thám thính được gì không?"
"Nga... Lâm Tuyền Phong kia tựa hồ cùng Đoạn Đại Sơn ở chung không tốt lắm, Đoạn Đại Sơn vừa nhìn chính là cái bao cỏ, Lâm Tuyền Phong lại là dạng bình tĩnh, rất đạm mạc, Đoạn Đại Sơn hình như rất sợ hắn." Giả ảnh nói tới đây, gãi gãi đầu ngẩng mặt.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày, hỏi hắn: "Còn có chuyện gì?"
Giả ảnh xấu hổ.
Bạch Ngọc Đường thở dài: "Hắn phát hiện các ngươi?"
Giả ảnh bất đắc dĩ gật đầu.
Triệu Phổ hai hàng lông mày nhíu lại: "Đả thảo kinh xà?!"
Nhóm ảnh vệ vội nhận sai, Bạch Ngọc Đường khoát tay chặn lại miễn cho Triệu Phổ thượng hoả: "Nếu thực là Lâm Tuyền Phong, nhóm ảnh vệ chắc chắn không dễ dàng qua mặt hắn như vậy, người này có biệt hiệu Lâm Đại Nhĩ, nhĩ lực rất tốt, ta cùng Triển Chiêu cũng không nhất định có thể đã qua mặt hắn."
Triệu Phổ gật đầu, bọn Tử ảnh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Giả ảnh ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: "Sau khi hắn nghe được động tĩnh, không vạch trần chúng ta, chỉ là đến chỗ không người, nói một câu, bảo ngươi đêm nay đến Kim Quan Trấn Ngũ cầm hội quán gặp mặt."
Triển Chiêu buồn bực: "Hắn sao biết ngươi cũng đến? Có tình báo?"
Bao Chửng cũng nhíu mày: "Chúng ta lần này đặc biệt cẩn thận, hẳn là không lộ ra dấu vết mới đúng."
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, đối Triển Chiêu cười: "Ta với ngươi định thân, nếu Hoàng Thượng phái người điều tra Hạ Chính, nhất định tìm người của Khai Phong phủ, ngươi đến ta có thể không đến sao? Lâm Tuyền Phong lại thông minh, rất có khả năng đã đoán được."
"Đêm nay... ta đi với ngươi." Triển Chiêu nói một câu, mọi người liền thiếu chút cười ra tiếng, Triển Chiêu vậy mà cũng đánh đổ dấm chua, quản chặt a.
Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ không sao cả, nhún vai: "Ân."
Sau đó, mọi người dựa theo bản vẽ nhóm ảnh vệ hoạ lại nghiên cứu địa hình Đoàn gia trại, phát hiện địa hình không có gì đặc biệt nhưng cũng không chắc sẽ không có mai phục, cần cẩn thận đối phó.
Quá ngọ một chút, mọi người tiếp tục thương lượng, Bao Chửng cùng Công Tôn đang nghe Ngô Lâm kể lại tội của Hạ Chính, viết thành một quyển sổ, cho người đem về kinh thành cấp Triệu Trinh xem. Mặt khác Triệu Phổ mang theo ảnh vệ ra khỏi thành, tiếp ứng Trâu Lương mang nhân mã đến, âm thầm mai phục chuẩn bị đánh lên núi.
Tiểu hài tử thủy chung vẫn rảnh rỗi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì đảo mắt liền mất dạng.
Tiểu Tứ tử vòng vo vài vòng, phát hiện Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không thấy, tò mò hỏi Bàng Dục: "Tiểu Bàng tử, Miêu Miêu cùng Bạch Bạch đâu?"
Bàng Dục nhìn trời rụt cổ: "Đại khái chắc lại trốn người chạy vào góc nào đó thân thiết rồi... Ai, mới định thân mà đã như vậy, về sau thành thân thì sẽ ra sao?! Thật là... Quả nhiên nói hậu tích bạc phát xác thực có điểm đạo lý, cho nên nói nhẫn nại không tốt a!
Tiểu Tứ tử nghe xong nghiêng đầu, cái hiểu cái không, ôm Ngũ Mệnh mang theo Tiễn Tử Thạch Đầu đi tìm Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường.
Lúc này, Triển hộ vệ cùng Bạch Ngũ gia đang làm gì?
Hai người này từ sau khi đính hôn liền mắc cái bệnh nhỏ, cứ thích hướng nơi không người mà chui, chủ yếu là vì lúc hai người bọn họ định thân, người trốn góc tường rình nghe lén nhiều lắm. Hơn nữa trong đó còn có vài vị võ nghệ cao cường khinh công trác tuyệt, nếu mà trốn là vô pháp đề phòng. Bởi vậy, lúc này hai người đang ở trên nóc nhà cao nhất hiệu thuốc, vừa có thể giám sát động tĩnh trên đường, vừa không sợ bị người quấy rầy.
Trong viện, Tiểu Tứ tử mang theo một đàn tiểu động vật chạy qua.
Triển Chiêu trên nóc nhà nhìn thấy, chống cằm cười rộ lên. Bạch Ngọc Đường tựa vào mái ngói lưu ly, một tay nhẹ nhàng nghịch mái tóc dài của hắn.
Triển Chiêu quay đầu, tựa vào bên người hắn, một tay chọt chọt nửa bên mặt hắn: "Ai, ngươi cảm thấy Lâm Tuyền Phong lần này là địch hay bạn?"
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, thấp giọng nói: "Lâm Tuyền Phong là nhi tử Lâm Uyên, từng nghe qua cái tên Lâm Uyên chưa?"
Triển Chiêu hơi sửng sốt, kinh ngạc: "Là đại tham quan bị hạ lệnh chém đầu Lâm Uyên?!"
Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Nương hắn là Ngô Công Tần Tô."
Triển Chiêu gãi đầu: "Nữ ma đầu? Hắn xuất thân thực không tốt a, khó trách ngày thường điệu thấp như vậy, công phu hảo cũng không hỏi đến chuyện giang hồ."
"Năm đó không ít người biết thân thế của hắn, đối hắn thập phần bài xích, triều đình giang hồ không nơi nào dung hạ. Hắn cũng là người tuỳ tiện không quan tâm đến. Đại ca sở dĩ cùng hắn thành huynh đệ kết nghĩa, là vì hắn từng tham gia cứu viện đợt chạy nạn tại Hắc Hổ sơn."
Triển Chiêu ngồi dậy: "Chuyện Lô đại gia năm đó giải cứu Hắc Hổ Sơn chạy nạn rất nổi tiếng."
"Năm đó Hắc Hổ Sơn núi cao xoay mình, cơ quan rất nhiều, Hắc Hổ bang hơn ba trăm thổ phỉ cướp giết mười sáu thôn trang, nô dịch thôn dân thưởng nam phách nữ, quan phủ địa phương đối bọn họ cũng phải bất lực. Đại ca ta nhận được thư xin giúp đỡ từ vị hảo hữu làm tri huyện, tập trung một nhóm người giang hồ tấn công Hắc Hổ sơn, đến trước triền núi thì bị Lâm Tuyền Phong ngăn lại. Hắn nói trên núi có cơ quan, không thể cứ xông lên như vậy được, phải vòng ra sau núi... Năm đó nhiều người giang hồ cũng không tin tưởng hắn."
"Thân phận hắn như vậy, xác thực khiến người hoài nghi." Triển Chiêu nhíu mày: "Bất quá lấy tính cách đại ca, hẳn là sẽ tin tưởng hắn?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu: "Đại ca sau khi nghe hắn giải thích tỉ mỉ tình hình, không những tin hắn, còn thuyết phục đám người võ lâm, trên đường Lâm Tuyền Phong phá không ít cạm bẫy, mọi người mới có thể thành công đánh vào Phi Hổ sơn. Năm đó nếu không phải nhờ hắn, bọn đại ca ở giữa sườn núi đã có khả năng toàn quân bị diệt."
"Nhưng năm đó tham dự cứu viện Hắc Hổ Sơn hơn một trăm người giang hồ đều được triều đình ca ngợi, thanh danh lan xa, lại không có tên Lâm Tuyền Phong a."
"Là hắn không chịu." Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Hắn nói với đại ca ta 'Ta là người thích thị phi, chỉ là nhiều chuyện một chút, nói không chừng còn bị ta làm cho thất bại, may mắn không sao, mọi người được cứu ra là tốt rồi.'"
Triển Chiêu nhíu mày: "Là một người rất tài giỏi!"
"Đại ca đối hắn càng thêm thưởng thức, cùng hắn kết bái huynh đệ, hơn nữa còn thường kể với chúng ta, đối hắn khen không dứt miệng." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ: "Huynh đệ đại ca tự nhiên cũng là huynh đệ ta. Ta bốn năm trước từng gặp Lâm Tuyền Phong một lần, ngươi cũng biết ta không thích khen người khác, nhưng hắn không phải người xấu."
Triển Chiêu đương nhiên tin tưởng ánh mắt của Bạch Ngọc Đường, có thể được hắn nói một câu "Không phải người xấu", chứng tỏ người này đã vô cùng tốt!
"Có khả năng hắn có nỗi khổ hoặc suy tính riêng nào đó, hắn không trực tiếp báo tin mà là hẹn gặp mặt, gặp rồi nói sau." Triển Chiêu nói xong, lại có chút hiếu kì: "Ngũ cầm hội quán là nơi nào?"
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: "Nga, Lâm Tuyền Phong cầm nghệ rất tốt, có thể là cầm quán hắn mở."
Triển Chiêu chọn mi: "Ngươi từng nghe hắn đánh đàn a?"
"Ân." Bạch Ngọc Đường thuận miệng đáp một câu: "Trước kia lúc cùng nhau uống rượu có nghe qua."
"Ngươi không phải cũng sẽ đánh đàn chứ..." Triển Chiêu âm u hỏi một câu.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, dở khóc dở cười: "Miêu Nhi, bình dấm chua của ngươi so với ta còn lớn hơn?"
Triển Chiêu nhướng một mi: "Không sao, dù gì ta cũng từng đánh đàn cho người khác nghe..."
Triển Chiêu nói còn chưa dứt, Bạch Ngọc Đường hai hàng lông mày nhíu lại: "Cái gì? Ngươi không phải không biết đánh đàn sao?"
Triển Chiêu nhìn trời.
Bạch Ngọc Đường cầm cổ tay hắn: "Móng mèo của ngươi đánh đàn ta không phải người đầu tiên được nghe?"
Triển Chiêu đắc ý cười xấu xa.
Bạch Ngọc Đường bất chợt hiểu ra, Triển Chiêu đây là ăn miếng trả miếng, có chút bất đắc dĩ thở dài.
Triển Chiêu chọt chọt má hắn: "Ngươi mới là bình dấm chua."
"A, tìm được rồi!"
Hai người cúi đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ tử đang ôm Ngũ Mệnh ngửa mặt nhìn bọn hắn.
Bạch Ngọc Đường linh cơ vừa động, cúi đầu hỏi: "Tiểu Tứ tử, cha ngươi có mang cầm theo không?"
"Có a." Tiểu Tứ tử gật đầu, Công Tôn là đại tài tử, công cụ cầm kỳ thư họa dĩ nhiên đều mang bên người.
"Cho ta mượn cầm dùng một chút." Bạch Ngọc Đường thả người nhảy xuống, tiếp lấy Ngũ Mệnh trong lòng Tiểu Tứ tử, một tay nâng chân trước, một tay gãi gãi lỗ tai nó.
Tiểu Tứ tử ân một tiếng, chạy tới phòng Công Tôn đem cầm lại.
Triển Chiêu cũng nhảy xuống.
Bạch Ngọc Đường tiếp cầm Tiểu Tứ tử mang đến, đem mèo nhỏ trả lại cho hắn, túm lấy một con mèo khác vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ. Trái phải tìm tìm, không tìm được cầm thai thích hợp, Bạch Ngọc Đường đơn giản đem Thạch Đầu kéo qua, để nó nằm úp sấp làm cầm thai, đem cầm đặt lên.
Thạch Đầu ngoan ngoãn nằm xuống, Tiễn Tử ghé vào một bên, Tiểu Tứ tử ngồi trên lưng Tiễn Tử đung đưa đôi chân nhỏ xíu, ôm Ngũ Mệnh nhìn.
Triển Chiêu ngồi trước mặt Thạch Đầu, Bạch Ngọc Đường ngồi phía sau hắn, từ phía sau vươn hai tay vòng qua, nửa ôm, nhẹ nhàng cầm tay Triển Chiêu, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tay trái ấn, tay phải giữ dây đàn."
Triển Chiêu cúi đầu nhìn dây đàn tinh tế, quay đầu nhìn hắn: "Thứ này ta không có thiên phú a."
Bạch Ngọc Đường cười, cằm nhẹ gác trên vai Triển Chiêu, thấp giọng dạy hắn: "Đây là cung âm." Nói xong, nhẹ nhàng ấn ngón tay Triển Chiêu một chút.
Tiếng đàn bật ra, Triển Chiêu cảm thấy rất thú vị.
"Đây là thương..." Tiếng nói của Bạch Ngọc Đường ngay bên tai Triển Chiêu, dùng ôn nhu cùng kiên nhẫn trước nay chưa từng có: "Giác, trưng, vũ..."
Này vài âm tiết, Bạch Ngọc Đường phải dạy đi dạy lại vài lần. Đừng nhìn Triển hộ vệ lanh lợi khéo tay, bất quá học đánh đàn thực lao lực.
Bạch Ngọc Đường nhịn không được thán một câu: "Thật sự là móng mèo? Năm móng đều phân không ra."
Triển Chiêu liếc hắn một cái.
Bạch Ngọc Đường kiên nhẫn dạy hắn một đoạn ngắn, để hắn tự luyện tập, quen tay chắc sẽ đánh được.
Triển Chiêu còn thật sự nghiêm túc luyện, vừa hỏi: "Đây là khúc gì a?"
Bạch Ngọc Đường mỉm cười: "Thủ khúc ta thích nhất."
"Nghe rất hay a, gọi là gì vậy?"
Bạch Ngọc Đường cúi đầu cười: "Ngọc thụ hậu đình hoa..." Nói xong, còn từ đằng sau vỗ nhẹ Triển Chiêu một chút. (hét Ngũ gia là lưu manh)
Triển Chiêu lập túc xù lông quay đầu bóp cổ hắn.
Bạch Ngọc Đường cũng không chống cự, dù sao Triển Chiêu sẽ không bóp chết hắn thật, nhưng vươn tay qua, ngẫu hứng muốn đánh đàn một chút. Triển Chiêu bóp cổ hắn một hồi, cảm thấy cố sức không bằng nghe cho sướng tai đi, liền như vậy ngồi nghe.
Phía trước Công Tôn nghe được tiếng đàn, nhanh đi qua, đến cửa sân nghiêng tai nghe.
Một bên Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng đi tới, trong thư phòng, Bao Chửng cùng Ngô Lâm vuốt vuốt chòm râu. Tiếng đàn này tiêu sái tùy tính, rất có khí phách, cùng một đoạn nhạc tiếng đàn cũng không giống nhau.
Bao Duyên chậc chậc hai tiếng, Công Tôn nhanh đối hắn "Hư".
Bàng Dục bĩu môi: "Xem ra Bạch Ngọc Đường tâm tình không tệ a, chờ hắn có hưng trí đàn một khúc cũng thật không dễ dàng."
Bao Duyên kinh ngạc, hắn nguyên bản còn tưởng rằng Triển Chiêu đang đánh đàn, nguyên lai là Bạch Ngọc Đường a, cầm nghệ này... Quả nhiên là giai công tử sao?!
Công Tôn đối hắn híp mắt cười cười: "Thi họa cũng là khó có được, Bạch Ngọc Đường nhấc bút là dùng lối viết thảo, một thân khí phách cao ngạo, cho nên nói hắn cả đời sẽ không gặp phải cảnh khốn cùng đâu, nếu thật sự không có tiền bán tranh chữ cũng đủ."
"Còn chơi cờ thì sao?" Bao Duyên hỏi.
Công Tôn cười: "Có thể cùng Triệu Phổ hạ bàn cờ hoà."
Bàng Dục Bao Duyên lập tức miệng giương thành chữ O y như Tiểu Tứ tử. Triệu Phổ đừng nhìn là một kẻ quê mùa, nhưng tinh thông binh pháp, chơi cờ cũng giống như đánh giặc cho tới bây giờ chưa từng thua.
Bàng Dục Bao Duyên hai mặt nhìn nhau, đồng thời hỏi Công Tôn: "Vậy có khi nào Triển Chiêu sẽ bị Bạch Ngọc Đường khi dễ không?" (chậc, hình tượng "mèo ngoan" được xây dựng rất vững chắc)
Công Tôn trắng mắt liếc hai người bọn họ một cái: "Các ngươi thực cho rằng Triển Chiêu chỉ là một con mèo ngốc a? Bạch Ngọc Đường là cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, Triển Chiêu thì trừ bỏ cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ."