" Tìm hòa thượng đơn giản vậy sao?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy hiếu kỳ : "Miêu Nhi, ngươi có cách. "
"Dĩ nhiên." Triển Chiêu đưa tay vỗ ngực : "Xà có xà đạo!"
"Mèo giảo hoạt thì đúng hơn." Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đi theo Triển Chiêu. (chém)
Vòng tới vòng lui, Triển Chiêu mang theo Bạch Ngọc Đường tới ngôi chùa lớn nhất Khai Phong phủ _ Thanh Sơn tự.
Lão hoà thượng trong Thanh Sơn tự có quen biết với Bạch Ngọc Đường. Một tiểu hoà thượng quét rác ngoài cửa thấy Triển Chiêu tới, bật cười vui vẻ, chạy tới "A di đà Phật, Triển thí chủ, Bạch thí chủ."
Triển Chiêu vỗ vai hắn : "Tiểu Tĩnh Thành, Giới Sân đại sư nhà ngươi có nhà không?"
Tiểu hoà thượng kêu Tĩnh Thành chắp tay, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ : "Triển thí chủ, còn phải hỏi sao? Điên tăng kia phỏng chừng đang ở hậu viện uống rượu ăn thịt."
Bạch Ngọc Đường cảm thấy mới mẻ, nhịn không được hỏi Triển Chiêu : "Hòa thượng cũng có thể ăn thịt uống rượu?"
Triển Chiêu nháy mắt với hắn : "Cho nên mới gọi là điên tăng đó." Nói xong, bước đến hậu viện.
Hậu viện Thanh Sơn tự có một mảnh đất trồng rau, phía sau đất trồng rau là vườn dưa. Bình thường chỉ có vài tiểu hoà thượng đi chăm sóc khu đất trồng rau, vườn dưa phía sau thì không ai lui tới. Ở đó có một cái phòng nhỏ cho người trồng dưa ở, cũng là người rảnh rỗi nhất Thanh Sơn. Hòa thượng trồng dưa chính là Giới Sân,uống rượu ăn thịt, điên điên khùng khùng, cả ngày làm xằng làm bậy.
Toàn hộ hoà thượng trong chùa Thanh Sơn cũng không biết Giới Sân từ tới đâu. Bảy năm trước hắn đột nhiên xuất hiện trong chùa. Lúc ấy hắn bị thương rất nặng mà trời còn mưa to, hắn giống như đã chết nằm ở cửa. Đã thế còn khóc đến độ thiên hôn địa ám đầu đập đất như thể gặp phải bất hạnh gì rất lớn. Phương trượng Thanh Sơn tự cứu hắn, chờ hắn hôn mê ước chừng bốn ngày sau tỉnh lại thì trở nên trầm mặc quái gở, lặng lẽ ít nói. Rồi sau đó hắn ở lại đây làm hòa thượng.
Phương trượng nói trong lòng hắn có phiền não, bảo toàn bộ hòa thượng không được can thiệp cuộc sống của hắn, để tự hắn chậm rãi nghĩ thông suốt. Đáng tiếc nhiều năm như vậy, hắn vẫn không nghĩ thông suốt được.
Sau ngày đó, không ai nhắc tới danh tính, thân phận của hắn nữa. Hắn cũng không nói chuyện, không kết giao với bất luận kẻ nào, mỗi ngày đều làm theo ý mình uống rượu ăn thịt.
Ưu điểm duy nhất chính là, dưa hắn trồng thật sự rất ngon, mùi vị ngọt ngào ngon miệng, còn vừa to vừa chắc.
Từng có mấy tiểu hòa thượng muốn tìm hắn gây phiền toái nhưng cuối cùng bản thân làm sao bay ra khỏi ruộng dưa ngay cả chính bọn họ cũng không biết. Sau chập đó không ai dám tới trộm dưa nữa. Thẳng đến năm năm trước, một thanh niên mới tới Khai Phong chạy tới vườn ăn dưa bị hắn bắt quả tang.
Giới Sân quyết phải bắt được thiếu niên kia, không ngờ hắn lại linh hoạt giống như con mèo. Sau một lúc lâu vẫn không bắt được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ăn xong một quả dưa rồi đi tới trước mặt mình.
Giới Sân giận tím mặt, thiếu niên kia vẫn tiến đến bên cạnh hắn, chùi bàn tay dính đầy nước dưa lên tay áo của hắn, còn chậc chấc mấy tiếng : "Đại hòa thượng, nên thường xuyên giặt quần áo, tăng bào này bị ngươi mặc thành giẻ lau nhà rồi." ( Trangki: em tưởng mặt anh mỏng, hóa ra cũng dày giữ ha Triển tiểu miêu =.= )
Hai mắt Giới Sân trừng lớn, nâng tay đấm qua.
Thiếu niên kia trốn đông lủi tây, còn tiện thể chọn mấy trái dưa : "Ai nha làm gì vậy? Ta còn muốn chọn thêm hai trái."
"Tên tiểu tặc hung hăng càn quấy!" Giới Sân tức đến phải hét lên. Có lẽ vì lâu rồi không nói chuyện, đột nhiên bị chọc tức phải nghẹn ra một câu nên giọng nói khàn khàn.
" À! Nguyên lai ngươi cho ta là trộm sao." Thiếu niên đưa tay cản hắn lại : "Ta là khách của phương trượng. Bây giờ hắn đang chơi cờ với Bao đại nhân. Hắn nói với ta bên này có dưa ngọt, bảo ta cứ ăn thoả thích vả lại nhớ hái thêm hai quả về thả vào giếng ướp lạnh."
Giới Sân hơi sửng sốt : "Phương trượng bảo ngươi tới?"
"Còn không phải sao." Thiếu niên kia vẻ mặt buồn bực : "Còn nữa, lão hòa thượng kia gạt ta nói chỗ này có tiểu bằng hữu có thể hảo ngoạn, bảo ta đến chơi với hắn. Tiểu bằng hữu đâu?"
Giới Sân nhìn chằm chằm thiếu niên thật lâu. Người này từ nãy đến giờ vẫn luôn tươi cười nhưng mới nhìn hắn một lát mình đã cảm thấy buồn bực. Tại sao vậy chứ? Vì sao trên đời này, có người có thể vui vẻ như vậy, hơn nữa còn quang minh chính đại vui vẻ. Có người thì vĩnh viễn đau khổ, hơn nữa còn là đau khổ không có điểm cuối. (Trangki : ậy ông trời thích trêu nhau đấy, ý kiến thì lên trời mà nói chuyện :v )
"Ngươi cười cái gì!" Giới Sân càng nhìn hắn cười càng không thoải mái, rống lên.
Thiếu niên kia chớp mắt mấy cái, chìa hai ngón tay chọt chọt khóe miệng mình : "Mẹ ta kể từ khi ta sinh ra thì đã là trời sinh khuôn mặt tươi cười, ta vốn là như vậy a!"
"Thúi lắm!" Giới Sân chỉ hắn : "Không cho phép!"
Thiếu niên kia có vẻ trời sinh tính tình rất tốt, nhe răng với hắn : "Trời sinh ta cười thì ta cười, ngươi không phục kệ ngươi !"
"Xú tiểu tử!" Giới Sân đá một cước, thiếu niên trực tiếp đạp lên chân hắn rồi như thể leo thang tiếp tục đạp lên vai hắn rồi nhảy xuống một quả dưa : "Cười đi!"
Giới Sân sớm nhìn ra công phu của thiếu niên này cực cao, cũng không định đùa giỡn với hắn nữa bèn rút dao bổ dưa ra, muốn đánh với hắn một trận.
"Ai nha!" Thiếu niên lúc này vừa chọn xong hai quả dưa, ngồi xổm cạnh một cái quả dưa khác, bên hông đeo một thanh kiếm : "Ta trả tiền dưa cho ngươi còn không được sao? Ngươi đừng xằng bậy đấy!"
"Ít nói nhảm!" Giới Sân rút đao chém xuống. Thiếu niên kia né trái né phải, còn thuận thế đá mấy trái dưa mém bị Giới Sân chém trúng qua một bên. Giới Sân đánh một hồi lâu, cuối cùng mệt đến mức đặt mông ngồi phịch xuống một quả dưa, không đánh nổi nữa. Thiếu niên kia căn bản chính là mèo con chuyển thế, hơn nữa khinh công lại cao, truy một ngày cũng không bắt được một sợi lông mèo của hắn. Tiếp tục nhìn bàn tay vì cầm dao có chút sưng rồi. Quay đầu lại... Giỏi thật! Cả vườn dưa đều đã được gom lại một chỗ, một quả cũng không loạn, một quả cũng không hư, tròn vo bóng loáng.
Thiếu niên kia ngồi xổm trên một quả dưa tựa như một cọng lông chim, quả dưa một chút biến hóa đều không có _ Giới Sân chưa từng thấy qua khinh công nào tốt như vậy, không nhịn được cảm khái. Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước. Thiếu niên này bất quá cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, sao lại có một thân công phu tốt như vậy?
Giới Sân sững sờ đứng im không nhúc nhích. Hắn sống đến cái từng này tuổi, càng ngày càng cảm thấy được bầu trời của lúc này thật khác so với bầu trời lúc trước, người cũng bất đồng. Thiên hạ này thay đổi thật nhanh, hắn rời giang hồ quá lâu cũng đã già mất rồi.
Đang ngẩn người, sau gáy bị người ta vỗ một cái.
Giới Sân quay đầu lại. Thiếu niên kia chẳng biết đã đến sau hắn từ lúc nào, cười hì hì nhìn hắn : "Ngươi cũng quá keo kiệt đó nha. Dưa chín mà không hái sẽ hỏng hết. Ta ăn của ngươi một quả dưa thì có sao đâu, cùng lắm thì lần sau mời ngươi uống rượu."
Giới Sân há miệng thở dốc.
"Đừng sầu mi khổ kiếm như vậy." Thiếu niên cười hì hì.
Giới Sân chỉ một ngón tay vào trán : "Ta là hòa thượng, uống rượu gì?"
Triển Chiêu híp mắt nhìn một nửa con gà nướng trong chòi của hắn : "Ít giả bộ đi!"
Giới Sân nhìn hắn thật lâu, cuối cùng bật cười.
Từ đó về sau, hàng năm cứ vào thời điểm quả dưa chín đều có người đến hái dưa, còn tiện thể cùng Giới Sân uống mấy chén. Mà người trẻ tuổi năm đó đúng là Triển Chiêu. Cũng bởi vì như thế, hàng năm cả Khai Phong phủ đều có thể ăn dưa hấu ngon nhất Khai Phong.
Mặt khác, Giới Sân trừ bỏ trồng dưa, còn có một tài năng đặc biệt...
"Đại hòa thượng." Triển Chiêu mang theo Bạch Ngọc Đường vào vườn dưa, thấy không có ai, liền hướng tiểu viện đi đến.
Mới vừa tới cửa, một bó đũa bay tới. Đũa tản ra nhắm thẳng vào Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nghiêng đầu né đi còn tiện tay bắt lại đống đũa sau đó đi theo Triển Chiêu vào sân.
Bỏ đũa lên bàn, Triển Chiêu nhìn trái nhìn phải một cái : "Đại hòa thượng, ta mang rượu ngon đến cho ngươi nè."
Triển Chiêu vừa dứt lời, cửa một gian phòng trong tiểu viện bị mở ra. Một Đại hòa thượng dáng người khôi ngô ghé vào bên cửa sổ, vẻ mặt bất mãn : "Ta không phải đã nói ngươi được tới đây nhưng không cho phép mang người khác tới sao."
Triển Chiêu đưa tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường : "Đây là nội nhân nhà ta, không phải người khác!"
Bạch Ngọc Đường không nói gì, bất quá trong nháy mắt... Hắn cảm thấy đại hòa thượng này tựa hồ có chút quen mắt.
Đại hòa thượng dựa vào cửa sổ nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường. Thấy hắn khẽ cau mày tựa hồ đang nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười : ' Ha! Hóa ra là ngươi sao ? Lớn tướng rồi. Nguyên lai là nam thật. Hồi trước thấy ngươi ta còn nghĩ sao nữ oa này tính tình thúi như vậy, tương lai khẳng định không ai thèm lấy!"
" Ha ha." Triển Chiêu che miệng, bất quá cũng ý thức được một chút, quay đầu hỏi Bạch Ngọc Đường : "Các ngươi quen nhau à?"
Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó hiểu, cảm thấy người này quả thật rất quen mắt, nếu nói hồi nhỏ từng gặp...
Bạch Ngọc Đường chợt nhớ tới một người, quay sang nhìn kỹ hòa thượng kia. Nếu thêm tóc, thêm râu...
"Ngươi là con ma men Ngũ di từ khách điếm mang về Hãm Không đảo?" Bạch Ngọc Đường lập tức nhớ tới trước đây Ngũ di từng dẫn mình đi Tùng Giang phủ. Lúc ấy khi hai người bọn họ ở trọ trong khách điếm thì gặp được một con ma men đang nháo sự. Ngũ di cho tới bây giờ vẫn không có một bằng hữu vừa nhìn thấy hắn thì tự nhiên xông lên ngăn cản, tựa như bằng hữu nhiều năm không gặp. Cuối cùng hai người bọn họ đem kia con ma men kia tha trở về Hãm Không đảo chiếu cố. Còn nhốt hắn trong thủy lao nửa tháng, đem rượu của hắn ném hết.
"Ha ha." Giới Sân cười lớn : "Lúc ấy là ngươi lấy bình rượu đập ta. Hai ngươi quả nhiên là nồi nào vung nấy, tuyệt phối tuyệt phối."
Bạch Ngọc Đường nguyên bản nghe hắn nói mình hồi nhỏ giống con gái nên cực kì tức giận. Bất quá lại nghe hắn nói mình và Triển Chiêu tuyệt phối, vừa mới có sinh cái gì khí cũng mất sạch. Mặt khác, hắn cũng nhớ ra rồi, khi đó người này uống say điên điên khùng khùng, Ngũ di không bắt được hắn, mình thì không kiên nhẫn như vậy nên tiện tay vớ lấy một bình rượu trên bàn, đập thằng vào đầu đánh hắn ngất xỉu. Bởi vì Ngũ di không vác nổi hắn, cho nên Bạch Ngọc Đường cầm một chân hắn cứ như vậy trực tiếp tha về Hãm Không đảo. Giới Sân lúc ấy chịu không ít khổ, lưng bị cà dưới mặt đường còn đụng phải đá. Sau đó có nổi điên mấy lần đều bị Bạch Ngọc Đường giáo huấn cho một chập liền đối với tiểu hài nhi này tôn kính nhưng không gần gũi. Lúc ấy Bạch Ngọc Đường ở Tùng Giang phủ đã sớm nổi danh, xinh đẹp đến cực điểm nhưng làm ra chuyện như vậy cũng dọa người đến cực điểm.
"Ta nhớ Ngũ di gọi ngươi là lão Sầm." Bạch Ngọc Đường rất nể mặt, nói chuyện hoà nhã.
"Ngũ di có khỏe không?" Giới Sân cười hỏi : "Đã thật lâu rồi ta không gặp nàng."
Triển Chiêu đưa tay sờ mũi, Bạch Ngọc Đường cũng có chút khó xử.
Giới Sân thấy thần sắc bọn họ không đúng, khẽ nhíu mày : "Nàng làm sao rồi?"
"Ngũ di đã qua đời."
"Cái gì? !" Giới Sân cả kinh, sau đó kích động : "Nàng chết như thế nào? Bị người hại chết, hay là..."
"Thân thể nàng luôn không tốt, sau khi bệnh nặng liền qua đời." Bạch Ngọc Đường thập phần bình thản.
"Vậy sao..." thần sắc Giới Sân cũng dịu xuống. Đi ra ngoài ngồi trên bậc cửa ngẩn người, ngữ điệu nói chuyện có chút ước ao lại có chút chậm chạp : "Thọ chung chính tẩm (Sống thọ và chết tại nhà) , vậy là tốt rồi, tốt rồi."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhau một cái, không rõ hắn muốn biểu đạt cái gì. Cái gì gọi là thọ chung chính tẩm là tốt rồi?
"Ngươi cho rằng có người muốn giết nàng?" Bạch Ngọc Đường hỏi : "Lúc ngươi rời Hãm Không đảo không phải vẫn rất tốt sao, sao giờ lại ở chỗ này?"
"Ha ha." Giới Sân sờ trán, thần sắc khác thường trên mặt cũng bị quét đi, đứng lên : "Nói thì dài dòng, dù sao ta cũng không thể giải thích rõ ngay lập tức. Đúng rồi, nàng mất lâu chưa?"
"Lâu rồi." Bạch Ngọc Đường trả lời một tiếng.
Giới Sân gật đầu, có vẻ vui mừng : "Tốt ."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhíu mày. Người rất giống Ngũ di mà bọn họ nhìn thấy nửa đêm khuya khoắt xuất hiện trong con hẻm nhỏ, không biết Giới Sân có biết chút gì về nàng không?
"Các ngươi quen biết như thế nào?" Triển Chiêu tò mò hỏi.
"Chuyện hồi xưa, không nhớ rõ." Giới Sân tựa hồ muốn trốn tránh lập tức đổi chủ đề, hỏi Triển Chiêu : "Ngươi không phải chỉ tới tìm ta uống rượu đơn giản vậy thôi chứ?"
" À." Triển Chiêu mỉm cười : "Gần đây Khai Phong phủ xuất hiện một tiểu hòa thượng, ngươi biết hắn là ai không?"
"Ừm." Giới Sân nghĩ nghĩ, gật đầu : "Người ngươi nói có đúng là một tiểu hoà thượng chừng mười bảy mười tám tuổi, võ công không tệ phải không?"
"Ừh." Triển Chiêu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường khó hiểu, sao Giới Sân biết?
Nhận ra Bạch Ngọc Đường tựa hồ có nghi hoặc, Giới Sân giải thích : "Ta muốn tìm một người, nên trên Khai Phong phố có rất nhiều tai mắt. Hễ ai tới Khai Phong ta đều biết."
"Mắt hắn tốt lắm." Triển Chiêu chỉ tay vào mắt Giới Sân, lại chỉ chỉ một tòa bảo tháp chính giữa Thanh Sơn tự : " Tầng bảy tháp Phi Vũ có thể nhìn thấy cửa thành Khai Phong. Giới Sân thường ngồi đó quan sát người đi đường."
Giới Sân mỉm cười : "Tiểu hòa thượng kia vừa tới mấy ngày trước."
"Ngươi cần tìm ai?" Bạch Ngọc Đường thăm dò hỏi một câu.
"A, ta nhớ là hồi nhỏ ngươi đánh ba cái cũng không thèm phóng thí, còn chỉ dùng khóe mắt liếc người, sao lớn lên lại nói nhiều vậy?" Giới Sân cố ý nói nhảm, lại một lần nữa đổi đề tài.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhận ra, hắn đang tránh nói đến chuyện của mình, hoặc là nói, hắn đang che dấu một bí mật nào đó.
Bất quá cũng xem như đã có thu hoạch ngoài ý muốn. Triển Chiêu thật sự không nghĩ tới Đại hòa thượng nhận thức nhiều năm lai lịch không rõ này lại chu toàn đến vậy. Vì thế hắn cũng có thể sẽ vì án kiện lần này cung cấp manh mối.
"Hắn hẳn là đang ở tại khách điếm Duyệt Lai hướng Bắc." Giới Sân nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường : "Tiểu hòa thượng này sau khi tới Khai Phong không đi hoá duyên cũng không thắp hương tụng kinh mà ngày nào cũng chạy ra ngoài, tựa hồ đang tìm cái gì, rất khả nghi."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhất nhất nhớ kĩ, sau lại cùng Giới Sân hàn huyên vài câu rồi mới cáo từ ly khai.
Trước lúc ra cửa, hai người gặp phương trượng Thanh Sơn tự. Triển Chiêu nhờ hắn để ý tới Giới Sân một chút, bởi vì hắn và Bạch Ngọc Đường đều minh bạch _ nếu Giới Sân có quan hệ tới án kiện lần này, thì hắn rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.
Ra ngoài, hai người hướng phương bắc đi.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường : "Hồi trước lúc Giới Sân ở Hãm Không đảo, Ngũ di không nói cho ngươi lai lịch của hắn à?"
"Chưa từng nhắc tới. Ta chỉ biết là lúc đó hắn đã rất nản lòng còn nghèo túng, không chỉ là một tửu quỷ còn giống cái tên khất cái, sống phá bình phá suất." Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu : "Sau khi Ngũ di cùng hắn hàn huyên mấy đêm, hắn liền tốt hơn. Trước lúc đi, còn nói với Ngũ di một câu 'Ta nhất định sẽ đem bọn họ tìm trở về' "
"Tìm ai?" Triển Chiêu khỏ hiểu.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu.
"Ngươi coi ngươi này." Triển Chiêu mất hứng : "Sao lại không hỏi chứ, ngươi không thấy tò mò à?"
Bạch Ngọc Đường buồn cười : "Mọi người đều nói hiếu kỳ hại chết mèo, ngươi nghe qua tò mò hại chết chuột bạch chưa? Hơn nữa, ngươi cũng nghe Giới Sân nói rồi đó, hồi nhỏ ta đánh ba gậy cũng không thèm phóng thí."
Triển Chiêu nhếch khóe miệng, vừa định trêu hắn vài câu thì thấy phía trước xuất hiện một bóng người.
Triển Chiêu chỉ một ngón tay, ý bảo Bạch Ngọc Đường nhìn : "Tiểu hòa thượng."
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thấy. Phía trước có một tiểu hòa thượng đang vội vội vàng vàng đi tới, chính là người hắn gặp trong miếu thờ đêm đó.
Lúc này, tiểu hòa thượng kia ngẩng đầu nhìn thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Song phương nhìn nhau một hồi, hòa thượng kia ngây người một lúc rồi lập tức xoay người bỏ chạy.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhíu mày, chia nhau đuổi theo. Vì thế Bạch Ngọc Đường đi đường cái, Triển Chiêu đi đường vòng, theo tiểu hòa thượng kia chạy vào đường phố Khai Phong.
Cùng lúc đó, ba người đồng thời nghe được từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gió khác thường...