“Đối phương nhất định muốn mở đại hội Thiên Nhai Cốc, ắt có mưu đồ.” Bao Chửng suy tư một lát, hỏi mọi người: “Có cách nào khiến ngày hôm đó máu chảy thành sông không?”
“Ta nghĩ có lẽ là phô trương thanh thế thôi.” Triệu Phổ cầm chén trà lắc đầu, “Nói thật ra, cho dù cử đại đội binh mã bao vây đám nhân sĩ giang hồ đó, cũng không làm được đến mức máu chảy thành sông. Huyết Ma thật sự xuất hiện thì đã thế nào? Nơi đó cao thủ như mây, còn sợ một mình hắn sao? Huống chi Ngô Bất Ác đã bị bắt rồi.”
Công Tôn cũng gật đầu, “Thuốc độc, khói độc gì đó, ta đã tính toán rồi, mấy ngày này hướng gió trong Thiên Nhai Cốc không ổn định, gió cũng lớn, không thể thành công được. Hơn nữa địa hình ở Thiên Nhai Cốc cũng rất dễ rút lui, hẳn là không phải hướng này.”
Mọi người cau mày suy nghĩ.
“Có khi nào là muốn truyền bá tin tức gì không?” Bàng Dục hỏi, “Ngày hôm đó quần hùng võ lâm tập hợp, nếu như có tin tức gì thì nói ở đó là tốt nhất rồi!”
Mọi người nhìn nhau, có khả năng, nhưng như vậy cũng hơi phí công vô ích.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe mọi người xôn xao thảo luận chuyện đại hội Thiên Nhai Cốc, đột nhiên nhớ đến một chuyện.”
“A, Tiểu Thiện Thúc.” Triển Chiêu kéo kéo Ngô Bất Thiện, “Mắt xanh là tộc nào?”
Ngô Bất Thiện nhíu mày, “Cái đó…”
“Hửm?” Mọi người thấy hắn có vẻ do dự, hơi thắc mắc.
“Có thể là Ngư Tộc.” Ngô Bất Ác lắc đầu, “Thời gian ta ở Thận Lâu không dài, hơn nữa bản thân là Huyết Tộc, giữa các chủng tộc trên Thận Lâu rất ít giao lưu… Trong ký ức của ta, Ngư Tộc mắt xanh và Huyết Tộc đều rất ít khi ra ngoài.”
“Miêu Nhi, người đó rất muốn giết ngươi.” Bạch Ngọc Đường nói rất chắc chắn.
“Còn có tên mặt trắng kia nữa.” Ân Hậu cũng gật đầu, “Dường như có người đã chuẩn bị đủ lực lượng, muốn giết con, con từng đắc tội ai sao?”
Triển Chiêu ôm cánh tay lắc đầu, “Con nghĩ là không, con cũng không biết người nào mắt xanh…”
Nói đến đây, Triển Chiêu chợt ngẩn người, dường như vừa nhớ ra chuyện gì, chống cằm bắt đầu ngẩn người.
“Ta nhớ ra một chuyện.” Triển Chiêu nhíu mày, “Quái vật mắt xanh, mặt trắng, dường như khi còn nhỏ ta từng nhìn thấy.”
“Cái gì?” Ân Lan Từ và Triển Thiên Hành nhìn nhau, cùng đến hỏi Triển Chiêu: “Khi còn nhỏ con từng gặp? Lúc mấy tuổi?”
“Ừm, ba bốn tuổi, khi vẫn còn sống cùng nhau trong nhà lớn.” Triển Chiêu gật gật đầu, như đã xác định được, “Khi con còn nhỏ buổi tối gặp ác mộng… Nửa đêm thấy một người nhìn vào từ ngoài cửa sổ, lén lén lút lút, cách một lớp cửa sổ vẫn thấy được hai điểm sáng xanh lục. Khi đó con nói với đại ca là có quỷ, đại ca nói là mơ.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong chuyện này chỉ để ý mỗi phần khi còn nhỏ Triển Chiêu ngủ cùng một phòng với Triển Hạo, tuy khi đó cả hai đều chưa đến mười tuổi, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Triển Chiêu thấy sắc mặt hắn như vậy, nhấn mạnh: “Khi đó ta mới ba bốn tuổi!”
“Vậy sau đó thì sao? Con quỷ đó xuất hiện mấy lần?” Ân Lan Từ nhíu mày, “Chưa từng nghe con nói, Hạo Nhi cũng chưa từng nói.”
“Con gặp liên tục mấy đêm, cho nên dần dần cảm giác đó không phải là mơ. Buổi tối hôm đó trước khi đi ngủ, con cố ý mở hé cửa sổ, muốn xem thử có phải là mơ không… Quả nhiên con “quỷ” đó lại đến, lén lút nhìn quanh trước cửa sổ, khi đó con thấy rõ ràng trên mặt con quỷ đó có đôi mắt màu xanh lục.” Triển Chiêu bổ sung, “Khuôn mặt có giống như kẻ muốn giết con không thì con không nhớ rõ nữa, khi đó con la lên đòi bắt quỷ. Đại ca hung hãn chạy tới cửa sổ, người đó trốn mất.”
Mọi người nghe xong đều không nói được gì, Triển Chiêu khi còn nhỏ dường như hoàn toàn ngược với Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử mà thấy con quỷ đó thể nào lại chẳng sợ khóc oa oa? Triển Chiêu thì lại nhảy lên đòi đánh quỷ? Quả nhiên ba tuổi định tính cách.
Triển Chiêu lại nghĩ nghĩ, “Về sau con quỷ mắt xanh đó không đến nữa, đại ca cứ liên tục nói với con đó là mèo hoang, cho nên hai mắt mới xanh như thế, nhưng con thật sự thấy rất rõ ràng, là bóng người. Có thể là đại ca sợ con sợ, cho nên mới nói dối.”
“Vậy tên mặt trắng thì sao?” Ân Lan Từ hỏi tiếp.
“À, đó là vào một đêm mùa hè không lâu sau khi người mắt xanh đó biến mất.” Triển Chiêu nói, “Buổi tối con ra ngoài hóng gió, đến sân sau thì thấy đại ca đứng ở cửa sau, đang nói chuyện với ai đó. Con không thấy rõ người đó, bây giờ nghĩ lại, khi đó chỉ cảm thấy mặt hắn vừa to vừa trắng, hệt như con quỷ. Con vừa ra thì đại ca đã bảo người đó đi, sau đó thì đóng cửa. Con hỏi người đó là ai, huynh ấy nói là người gõ mõ, nhắc chúng ta cẩn thận củi lửa.”
Mọi người nhìn nhau, làm gì có chuyện người gõ mõ vào tận nhà nhắc cẩn thận củi lửa, rõ ràng là Triển Hạo nói qua loa cho xong chuyện.
“Nói vậy, người đó thật sự có liên quan đến Triển Hạo…” Bàng Dục nghĩ nghĩ, hỏi Triển Chiêu: “Vậy chẳng phải là đại ca ngươi muốn giết ngươi sao?”
Bao Duyên trừng hắn một cái, Bàng Dục vội ngậm miệng cười ngượng.
“Không đâu.” Ân Lan Từ lắc đầu rất kiên quyết.
Trong lòng mọi người đều rất kinh ngạc, Triển Hạo hơn Triển Chiêu không bao nhiêu tuổi, thì ra từ khi còn nhỏ như thế đã có liên hệ với những người kia.
Ân Hậu bất đắc dĩ nhìn Triển Thiên Hành và Ân Lan Từ: “Hai đứa làm phụ mẫu thế nào vậy, đúng là thanh nhàn, bằng hữu của nhi tử là ai cũng không biết.”
Phụ mẫu Triển gia ủ rũ cúi đầu, hối hận sao ngày ấy không giám sát chặt hơn.
“Không trách phụ thân và mẫu thân được, trước đây con bám dính lấy đại ca như cái đuôi cũng không thấy có gì lạ.” Triển Chiêu nhíu mày hồi tưởng, “Bây giờ nhớ lại, thật ra thường có vài quái vật đến tìm đại ca, khi còn nhỏ con chỉ nghĩ là bằng hữu kì lạ của đại ca, lớn hơn một chút thì đã đi học võ, chưa từng hỏi lại.”
.
.
Đêm đó, Triển Chiêu ôm gối nằm trên ghế dài, nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ? Nhưng dù sao cũng đã quá lâu rồi, kí ức của thời thơ ấu rất mơ hồ, chỉ nhớ là mắt đỏ, mắt xanh mình đều từng thấy… Hắn còn nhớ tới một vị phu tử dạy Triển Hạo đọc sách, mắt có màu xám, khi đó mọi người nói mắt hắn bị kéo màng, nhưng thị lực của người đó lại rất tốt.
.
.
Bạch Ngọc Đường quay về Bạch phủ một chuyến, mang một bình rượu ngon tới, đêm nay chắc chắn tâm trạng của Triển Chiêu rất ngổn ngang, cho nên hắn dự định đêm nay sẽ hầu rượu mua vui cho Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường thấy cũng không tệ, vừa khéo dùng để nhắm rượu, liền gật đầu, cảm ơn Tiểu Tứ Tử rồi bưng lấy khay.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Mấy ngày nay, mọi người ai cũng u sầu ủ rũ.”
Bạch Ngọc Đường đặt bình rượu xuống, ngồi trên ghế đá trong sân, Tiểu Tứ Tử bò lên ghế ngồi cạnh hắn.
“Ngày mai là đại hội Thiên Nhai Cốc rồi.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Dường như Bao đại nhân quyết định hủy bỏ đại hội, để tránh làm ảnh hưởng đến mạng người.”
“Không mở thì tốt.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Tiệc đính hôn của hai người chuẩn bị chưa? Không phải đã xong hết rồi sao?”
“Còn chưa xong hẳn.” Bạch Ngọc Đường thấy Thạch Đầu chạy ra cọ chân mình, kéo nó lên nhéo tai, Thạch Đầu gừ gừ rất là hạnh phúc.
“Không mở đại hội, đúng là chuyện tốt, có thể tránh làm thêm người chết, nhưng mở thì có thể lần theo để tìm manh mối.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Trước mặt là một đao sau lưng cũng là một đao, còn chẳng bằng điều tra rõ ràng, nếu không chuyện này cứ còn mãi đó, làm gì cũng thấy không thoải mái.”
“Ô?” Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nhìn Tiểu Tứ Tử, “Hắn cũng muốn mở đại hội Thiên Nhai Cốc?”
“Khi nãy Tiểu Tứ Tử hỏi cha, sao còn chưa làm tiệc đính hôn cho Miêu Miêu Bạch Bạch, Cửu Cửu liền nói, là vì cái gì đó cái gì đó như nghẹn trong cổ họng, lại có người muốn giết Miêu Miêu, hai người cũng không an lòng, cho nên có làm cũng không được vui!”
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, nghĩ thầm Triệu Phổ cũng thật hiểu ý, thở dài, “Địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ sợ trúng kế.”
“Vậy thì bắt người xấu ra.” Tiểu Tứ Tử khoanh tay, hiến kế.
“Nhưng quan trọng là chúng ta còn không biết kẻ địch là ai.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lăng huyết Thận Lâu, thiên cơ mà trước đây Lâm Thiện Tử nói thật ra là gì cũng không ai biết.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên… Có thứ gì đó bị quăng từ bên ngoài tường phủ Khai Phong vào, dường như là một mảnh gỗ hay mảnh trúc, rơi xuống chỗ đất trống cách đó không xa.
Thạch Đầu phát hiện thấy, chạy tới ngậm lấy mang về cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn, “Ai vứt đồ vào sân phủ Khai Phong vậy?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy, chỉ là một mảnh trúc bình thường, bên trên có khắc hoa văn cầm lên nhìn kĩ, nhíu mày, những hoa văn này rất quen, dường như từng thấy ở đâu đó. Nghĩ một lát, Bạch Ngọc Đường nhớ ra, trên con thuyền của thận chủ trong Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ dường như có những mảnh trúc trang trí có hoa văn thế này, chẳng lẽ là lấy từ trên thuyền xuống?
Cảm giác được có lẽ nó biểu thị cho điều gì, Bạch Ngọc Đường lật sang mặt kia của mảnh trúc, bên trên có viết mấy chữ, khu rừng cách năm dặm ngoài thành, đến một mình.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đứng lên.
“A!” Tiểu Tứ Tử ôm chân hắn lại, ngửa cổ phồng má, ý là, không được đi một mình!
Bạch Ngọc Đường đưa mảnh trúc cho Tiểu Tứ Tử, “Ta đi trước, một lát nữa đưa thứ này cho Triển Chiêu.”
“Có nguy hiểm thì sao? Là bẫy thì sao?” Tiểu Tứ Tử lo lắng.
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ít nhất cũng có manh mối.”
Tiểu Tứ Tử rất không tán thành, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ bảo bối, “Nhớ kĩ, nửa nén nhang sau thì đưa cho Triển Chiêu.”
Tiểu Tứ Tử ôm cứng không cho đi, “Vậy nếu Bạch Bạch gặp chuyện thì sao? Miêu Miêu sẽ giận.”
“Yên tâm.” Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử lên để trên ghế, để bình rượu xuống, xoay người đi.
Tiểu Tứ Tử cầm mảnh trúc ngồi yên tại chỗ suy nghĩ, nửa nén nhang là bao lâu…
.
.
Chỉ mới chớp mắt Bạch Ngọc Đường đã đi mất rồi, Tiểu Tứ Tử cứ thấp thỏm, cuối cùng vẫn nhảy xuống, xông vào biệt viện của Triển Chiêu.
Lao vào phòng đưa mảnh trúc cho Triển Chiêu, “Miêu Miêu!”
Triển Chiêu ngạc nhiên cầm lấy mảnh trúc, nhíu mà, hắn nhận ra nét chữ này, là của Triển Hạo.
“Ai cho?”
Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ bên ngoài, “Bạch Bạch vừa đến.”
Triển Chiêu giật mình, “Hắn đi một mình rồi?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, Triển Chiêu chậc một tiếng, cầm Cự Khuyết đuổi theo.
Chớp mắt Triển Chiêu cũng biến mất, Tiểu Tứ Tử dẫn Thạch Đầu chạy về phòng, đưa mảnh trúc cho Công Tôn và Triệu Phổ.
.
…
.
Ngoài thành, trong một khu rừng cách thành mười lăm dặm, Bạch Ngọc Đường đáp xuống một mảnh đất trống, thấy ngay trong căn đình cách đó không xa có hai người.
Một người đứng trước cửa đình, đang nhìn mình, hắn đeo mặt nạ, hai mắt xanh âm u, chẳng khác gì thú hoang trong đêm.
Người kia thì ngồi trong đình, dường như đang uống trà.
Nhờ ánh trăng, Bạch Ngọc Đường nhận ra được hắn, nhíu mày, “Triển Hạo?”
Triển Hạo quay đầu lại nhìn hắn, cười nhẹ, “Rõ ràng ta viết là cách thành năm dặm, sao lại biết là mười lăm dặm nhanh như vậy?”
Bạch Ngọc Đường bước đến gần căn đình hơn một cái, xác nhận người bên trong đúng là Triển Hạo, trả lời: ” Dấu thập trong chữ ngũ viết rất thẳng.” [chữ sổ thẳng trong chữ 五thường sẽ được viết hơi xéo một chút, ở đây Triển Hạo viết nét sổ thẳng đứng]
“Ha ha, quả nhiên là thông minh hơn người.” Triển Hạo gật đầu tán thưởng.
Bạch Ngọc Đường đi đến gần, đã thấy rõ được tấm mặt nạ người mắt xanh kia đeo, chính là kẻ định giết Triển Chiêu đêm qua.
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, không phải là Triển Hạo muốn dồn Triển Chiêu vào chỗ chết thật chứ? Vậy mà Triển Chiêu còn tin hắn như vậy.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.
“Ta nghe nói, ngươi và Chiêu sắp đính hôn rồi, cố ý đến tặng ngươi một phần quà.” Nói rồi vung tay, một chiếc hộp dài bay đến. Bạch Ngọc Đường đưa tay đón, nhưng không mở ra… Hắn vẫn nhớ rõ bài học của Triển Chiêu.
“Ha ha.” Triển Hạo đứng lên, dựa vào lan can, “Bạch Ngọc Đường, ngươi có tin trên đời này có quỷ thần không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không tin.”
“Vậy số mạng thì sao?”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục lắc đầu, “Việc thành do người.”
“Ô?” Triển Hạo khoanh tay trước ngực, chậm rãi hỏi, “Ngô Bất Ác khởi tử hồi sinh lại còn trường sinh bất lão, hai mắt Tạ Bách Hoa đổi màu lại còn sống lại, ngươi không cảm thấy thần kì?”
“Thần kì chỉ là vì công hiệu của dược liệu, không liên quan đến quỷ thần.” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại hắn, “Sao ngươi lại muốn giết Triển Chiêu?”
Triển Hạo cười cười, đưa tay chỉ lên mắt, “Có những chuyện, phải chết một lần rồi sống lại, mới có thể thấy rõ nghĩ thông, đây là vận mệnh của Thận Lâu tộc.”
Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Triển Chiêu vốn chẳng phải người của Thận Lâu, hắn sinh ra ở phủ Thường Châu, lai lịch của phụ mẫu đều rõ ràng, không liên quan gì đến ngươi.”
“Số mệnh như thế, giãy dụa cũng vô dụng.” Triển Hạo cười, “Ta chỉ nhắc ngươi, nếu muốn nghịch thiên, bản lĩnh của ngươi và Triển Chiêu còn chưa đủ.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Triển Hạo cười ẩn ý, “Hai bức Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ còn lại nằm trong hộp, nhưng mà cho dù lấy được rồi, thứ các ngươi biết được cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Hạo: “Bí mật thật sự?”
Triển Hạo cười, “Chỉ cần Triển Chiêu chết một lần, tất cả bí mật đều sẽ sáng tỏ.”
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường sầm xuống, ánh mắt nhìn Triển Hạo có hơi đáng sợ.
“Ô? Vẻ mặt đáng sợ quá.” Triển Hạo thì lại cười, “Nhớ rõ lời ta nói, trên đời này, người muốn giết Triển Chiêu quá nhiều… Vì bí mật đó liên quan đến thiên kiếp và số mạng, ngươi dám vì nó, mà đối địch với cả thiên hạ?”
Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói như vậy, trong lòng thầm kinh ngạc, sống chết của Triển Chiêu có liên quan đến thiên kiếp và số mạng? Có nghĩa là gì… Chẳng lẽ hắn ám chỉ Miêu Nhi giống như bọn Tạ Bách Hoa, Ngô Bất Ác, chết đi sống lại rồi sẽ nhớ ra những bí mật quan trọng?
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Hạo: “Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Triển Hạo nghiêm túc hỏi, “Có dám vì Triển Chiêu, mà đối địch với cả thiên hạ.”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Ngươi nghĩ ta sợ đối đầu với cả thiên hạ? Thiên hạ là thứ gì?”
Triển Hạo khẽ cười, đi đến phía trước, hạ giọng nói với Bạch Ngọc Đường: “Khi đó Thận Lâu bị thiêu, Thánh Mộc chìm xuống biển, nhưng cuối cùng không chết.”
Bạch Ngọc Đường giật mình, Thánh Mộc chẳng phải là đại thụ có rất nhiều loại quả kì lạ đó sao? Bị thiêu cháy rồi vẫn còn sống.
“Ai có được Thánh Mộc, có thể gặp lại Thận Lâu… Ngươi cho rằng Thận Lâu là một hòn đảo nhỏ bình thường sao?” Triển Hạo lắc ngón trỏ, tặc lưỡi, “Không phải đâu! Thận Lậu ẩn chứa bí mật về thiên kiếp và số mạng, kẻ nào chiếm được Thận Lâu, kẻ đó được thiên hạ.”
Hắn vừa nói xong thì hai người nghe thấy tiếng gió trong rừng.
Triển Hạo khẽ nhếch môi, cười với Bạch Ngọc Đường, “Phải phá luật trời mới có thể cứu được Triển Chiêu, giết Triển Chiêu mới có thể biết thiên kiếp, số mạng như thế, tự mà lo liệu.”
Nói xong thì Triển Hạo và người đeo mặt nạ lao vút vào khu rừng u ám.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo hai người, quan sát khinh công của người đeo mặt nạ, đột nhiên ý thức được, chỉ là mặt nạ nhìn giống nhau mà thôi, khinh công không giống! Người này… dường như không phải kẻ muốn giết Triển Chiêu trong khu rừng hôm đó.
Bạch Ngọc Đường trăn thở suy nghĩ, mục đích lần này của Triển Hạo là gì? Thay vì nói hắn đến có mục đích, hoặc để lấy được gì đó, thì không bằng nói, hắn đến đưa cho mình một thứ, còn nhắc mình chuyện sống chết của Triển Chiêu là mấu chốt, cho nên rất nhiều người muốn giết hắn. Ở bên cạnh Triển Chiêu, phải chuẩn bị trước là sẽ đối đầu với cả thiên hạ, thay vì nói lai giả bất thiện, không bằng nói hắn ác ngôn thiện hành… Người này rốt cuộc là bạn hay địch? Mục đích là gì? Tại sao phải giấu Triển Chiêu hành động bí mật.
.
.
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên Triển Chiêu vội vàng chạy từ trong rừng ra, “Ngọc Đường!”
Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn hắn.
Triển Chiêu túm lấy hắn kiểm tra hết một lượt, xác định hắn không làm sao mới thở phào, sau đó thì trở mặt, “Ngươi dám bỏ ta lại chạy một mình, ngươi…”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn sắp xù lông, vội đưa hộp cho hắn xem, “Xem này, Miêu Nhi.”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm chiếc hộp, “Đây là thứ gì?”
“Đại ca của ngươi cho…”
“Ngươi gặp đại ca rồi?” Triển Chiêu lập tức tìm kiếm xung quanh, “Huynh ấy đâu?”
“Ngươi vừa đến hắn đã đi rồi.”
“Cái gì?!” Triển Chiêu xụ mặt, “Đại ca đang làm gì vậy chứ, chỉ cho ngươi cái hộp này? Huynh ấy còn nói gì nữa?”
“À… Nói cung hỉ chúng ta đại hôn.”
“Nói bậy.” Triển Chiêu cảm thấy Bạch Ngọc Đường đang giấu diếm, “Ngươi đứng đắn một chút, rốt cuộc đại ca nói gì?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói, “Hắn nói trong hộp là hai bức Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ còn lại.”
Triển Chiêu kinh ngạc mở to mắt, “Thật sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hắn còn nói manh mối trong Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ có hạn, còn có rất nhiều bí mật đang chờ chúng ta.”
“Chỉ vậy thôi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hắn còn nói có thể ngươi sẽ gặp nguy hiểm, bảo ta bảo vệ ngươi.”
Triển Chiêu ngẩn người, “Đại ca nói vậy thật sao?”
“Phải… Giọng điệu không được tốt lắm, nhưng ý thì tương đương.” Bạch Ngọc Đường nhún vai.
Triển Chiêu thở dài, vẻ mặt rất không vui, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi không dấu ta?”
“Không có.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu rất kiên quyết.
Triển Chiêu lấy thẻ trúc ra, tuy trong lòng không vui vì Bạch Ngọc Đường lén mình đi mạo hiểm, nhưng nghe hắn nói Triển Hạo đến lần này dường như là để nhắc nhở mình, mục đích lương thiện, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
“Ngươi cũng nhanh thật.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng quay về.
“Ngươi cũng thật khổ công suy tính, bảo Tiểu Tứ Tử đưa thẻ trúc cho ta, bản thân thì chạy. Ta nghe Tiểu Tứ Tử la hét năm dặm ngoài thành, vội vàng chạy đi, không gặp ai mới nhớ ra chạy về xem kĩ lại.”
Bạch Ngọc Đường cười, hỏi: “Miêu Nhi, những kẻ mắt xanh, mặt quỷ khi còn bé ngươi thấy có uy hiếp hay có vẻ muốn giết ngươi không?”
“Không có.” Triển Chiêu lắc đầu, “Hơn nữa bọn họ có vẻ rất sợ đại ca ta, ta nghĩ là tiểu quỷ rồi thôi… Ngoài ra, khi ta còn nhỏ rất gan, không sợ gì cả.”
“Vậy sao.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, quả nhiên người mặt quỷ kia và kẻ đêm hôm trước là hai người khác nhau.
Hai người đang đi về thì thấy Triệu Phổ đã dẫn các ảnh vệ đến trước mặt, “Không sao cả chứ?”
Triển Chiêu lắc đầu, định nói chuyện Triển Hạo thì Triệu Phổ chỉ ra phía sau, “Phát hiện thấy vài thứ trong rừng.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, theo Triệu Phổ đến đó xem, trên mặt đất có một xác chết, Công Tôn đang khám nghiệm.
Triển Chiêu đi đến gần, phát hiện đó chính là người mắt xanh đã chạy thoát hôm trước, hắn bị đâm một kiếm xuyên tim, đã chết. Hai mặt mở trừng trừng nhìn lên bầu trời đêm, mắt đứng tròng, có thể nhìn màu mắt của hắn là xanh lục, tuy đã nhạt đi nhiều rồi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, là ai giết? Nghĩ rồi nhìn Triển Chiêu, trong đầu hai người cùng nghĩ đến một người, Triển Hạo?
“Còn phát hiện được vài thứ khác, ở phía trước.” Giả Ảnh dẫn mọi người đi xem, cách đó không xa có một hang động, trước cửa động, Từ Khánh và Hàn Chương đang cho người dời thứ gì đó ra ngoài, là những bó thuốc nổ lớn.
Tử Ảnh mở một tấm bản đồ ra cho bọn Triển Chiêu xem, “Tìm được trên người kẻ đeo mặt nạ kia, là bản đồ địa hình của Thiên Nhai Cốc, đã đánh dấu sẵn những địa điểm chôn thuốc nổ.”
Lúc này thì bọn Triển Chiêu đã hiểu, thì ra kế hoạch của chúng là thế này, khiến cho võ lâm Trung Nguyên trở tay không kịp trong đại hội Thiên Nhai Cốc. Đến lúc đó thuốc nổ nổ, vô số người chết khoan chưa nói, nói không chừng còn xảy ra cảnh dẫm đạp lên nhau, lại thêm càng nhiều người chết, quả nhiên là tâm địa thâm độc!
Một tấm thẻ trúc, khiến cho người của phủ Khai Phong chẳng mất chút hơi sức nào đã giải quyết được đại nạn đang đến ngay trước mắt, mọi người đều thắc mắc, rốt cuộc thì Triển Hạo là bạn hay địch, nhưng ít nhất hiện tại mọi người không còn ác cảm với hắn như ban đầu nữa.
.
.
Về phủ, Bạch Ngọc Đường mở hộp ra, bên trong không có ám khí gì, chỉ có hai cuộn tranh, mở ra thì quả thật là Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ, khớp với hai bức đã có từ trước.
Xoay bức tranh lại, mọi người tiếp tục xem tiếp câu chuyện.
Thì ra con thuyền của thận chủ gặp phải một đám hải tặc giữa gió bão. Những hải tặc đó đều đeo mặt nạ, diện mạo dữ tợn, tay cầm những loại binh khí rất kì quái, cướp thuyền.
Những con thuyền khác chạy tán loạn, phiêu dạt giữa biển khơi.
Sau khi thuyền của thận chủ bị cướp, thận chủ và các vị tộc trưởng bị thương nặng rơi xuống biển. Khi thận chủ trôi xuôi dòng nước thì ôm được một mảnh gỗ, dường như là một cành cây to. Hắn ôm chặt lấy nó, trôi trên biển xuống mấy ngày, cuối cùng cũng dạt vào bờ.
Hắn không chết, ẩn nấp vào một nơi sâu trong rừng, chôn cành gỗ xuống đất, dày công chăm sóc. Cuối cùng cây gỗ chầm chậm lớn lên, trở thành một cây nhỏ,
Thận chủ mang cái cây đó đến một vùng núi lạ, trèo đèo lội suối qua rừng, vượt sông, cuối cùng đến trước một ngọn núi cao.
Hắn vất vả trèo lên đỉnh núi, trồng cây non lại đó. Sau khi cây non được trồng xuống, thận chủ lấy dao ra, cắt ngón tay mình, dùng máu mình vẽ vẽ lên thân cây không biết là gì. Sau đó, hắn xoay mặt về phía mặt trời đang chầm chậm nhô lên phía chân trời nửa như đang ngợi ca nửa như đang cầu nguyện, cuối cùng đất trời tối sầm, mặt trời bị lớp lớp mây mù che khuất.
Giữa bóng tối, thận chủ cắt cổ tự vẫn, dùng máu tưới cho cây non kia. Sau đó, Thánh Mộc dần dần trưởng thành, cành lá xum xuê, ra rất nhiều trái.
Xuân hạ thu đông luân phiên, trái trên cây lần lượt rụng xuống, rữa vào trong đất.
Không biết qua bao lần biển rộng hóa nương dâu, đột nhiên có một ngày, một cánh tay thò lên khỏi lớp bùn đất dưới rễ cây.
Sau đó, một nam tử trẻ tuổi bò lên, dung mạo của hắn giống hệt như thận chủ ngày trước, chỉ có điều trẻ hơn, đôi mắt vàng vẫn sáng ngời.
Hắn xuống núi, không biết đi đâu…
Tranh đến đây là kết thúc, mọi người nhìn nhau, gì thế này?
“Người đeo mặt nạ đó, rất giống những hải tặc cướp thuyền của Thận Lâu trước đây.” Triển Chiêu nói, “Có khi nào là có nguyên do bên trong nào không?”
Mọi người đều cảm thấy lạ, nói tóm lại thì bức tranh này ẩn giấu vô số bí mật, phải kiểm tra cặn kẽ.
.
.
Vụ này lần này đã được phá, đại hội Thiên Nhai Cốc chính thức bị hủy bỏ, quần hùng võ lâm cũng lần lượt rời khỏi Khai Phong. Tất cả đã được giải quyết, sự ghê sợ của người giang hồ đối với Thiên Ma Cung cũng tiêu tan, phủ Khai Phong, lại trở về bình yên những những ngày trước đây.
Mười ngày sau, phủ Khai Phong tưng bừng tổ chức tiệc đính hôn giữa hai nhà Triển Bạch, nghe nói buổi tiệc rất đông vui náo nhiệt, Thiên Ma Cung Ân Hậu và Thiên Tôn làm người chứng hôn, gia trưởng hai bên đều có mặt, người được mời dự lễ không nhiều lắm, đều là người trong nhà, đùa vui đến mức long trời lở đất. Đêm đính hôn dường như còn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, gà bay chó sủa.
Nhưng mà dù sao thì, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã chính thức được hứa hôn rồi!
.
Cảnh tượng hơn vạn con chuột ướt sũng chạy trải đầy trên mặt đường quả thật rất khó nhìn, Bạch Ngọc Đường ghét nhất là những thứ dơ bẩn, nhìn thấy lập tức nhíu mày.
Tiểu Tứ Tử bị dọa sợ, Tiêu Lương vội vàng kéo lại ôm, không để Tiểu Tứ Tử nhìn nữa.
Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có phải là chuột không?”
“Ân.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triển Chiêu cười mỉm mỉm: “Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận rồi a?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt… Có chút vô lực, lúc này mà Triển Chiêu vẫn còn tâm trạng chọc ghẹo hắn.
“Cái gì là thủy thử xuất hà a?” Tiêu Lương không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, chưa từng nghe qua.
“Ta từng nghe cha nói qua.” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu: “Thủy thử xuất hà[chuột nước ra sông], điểu bất quy sào[chim không về tổ], quần xà xuất động[đàn rắn ra hang], kê thượng thụ[gà bay lên cây], đều là điềm báo sắp có đại nạn.”
Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn lại… Lúc này, đàn chuột đã chạy qua, chít chít chạy ra xa, trong căn lầu gần đó một lão đầu đang lớn tiếng bảo mọi người phải lưu ý cẩn thận.
Bạch Ngọc Đường nhảy xuống, rơi ngay bên cạnh hắn.
Lão đầu vốn dĩ đã hoảng sợ không nhẹ, vừa quay đầu lại nhìn thấy một bóng trắng, hoảng hồn thiếu chút nữa hét ra tiếng, sau đó nhìn rõ lại mới thấy là một công tử bạch y tuấn mĩ, mới lấy lại bình tĩnh.
“Lão nhân gia, cái gì là thủy thử xuất hà?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Lão đầu hít thở vài hơi, nói: “Người trẻ tuổi các ngươi chưa nghe nói qua cũng không có gì lạ, không phải là người địa phương sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
“Có thấy đám chuột vừa nãy không?” Lão hán chỉ đàn chuột đã chạy xa: “Chuột từ trong nước chạy ra chính là thủy thử.”
Bạch Ngọc Đường có chút bực bội rồi: “Sao chuột lại chạy từ trong nước ra?”
“Là như thế này, thật ra cũng không phải chuột trong nước chạy ra, mà là chuột từ bốn phương tám hướng đều chạy từ trong hang ra nhảy vào sông, sau đó bơi tới trên bờ tụ tập lại, sau đó thì cùng chạy về một hướng, cái này gọi là thủy thử xuất hà.” Lão nhân giải thích cho Bạch Ngọc Đường: “Chuyện này rất ít thấy, khi ta còn bé có thấy qua một lần, không đến mấy ngày sau hôm đó, trời nổ sấm liên tục, phía sau núi bị sụp hơn phân nửa.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn theo hướng ngón tay của lão đầu, quả nhiên, liền thấy một ngọn núi xa xa sụp hết một nửa, bây giờ trở thành một cái núi hình sừng trâu rất lạ.
“Ai, một lát nữa xem thử Lưu chân nhân nói cái gì, mong đừng là Mã Phúc đại thần tức giận, đến lúc đó a, chỉ sợ cả huyện Cừ Sơn đều sụp hết!” Nói xong vừa lầm bầm vừa bỏ đi.
.
.
Bạch Ngọc Đường trở lại trong phòng, đem tình huống đại khái nói qua cho Triển Chiêu nghe một lần.
“Điềm báo có đại nạn?” Triển Chiêu cũng nhíu mày.
“Cũng có thể là lừa gạt người nga.” Tiểu Tứ Tử nói thầm một câu.
“Sao lại nói vậy?” Bạch Ngọc Đường vươn tay đem Thạch Đầu còn đang cọ cọ bên ống quần của mình nhấc qua một bên.
“Trong thôn chúng ta trước đây có một tên đạo sĩ lừa gạt tới, hắn dùng dược dụ rắn ra khỏi hang , lừa mọi người là có đại nạn, để mọi người dâng bạc cho hắn tiêu xài.”
“Sau đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Đương nhiên là cha vạch mặt hắn, sau đó bị người trong thôn đánh một trận! Sau lại có một lần thực sự sắp có bão, cha xem tinh tượng[nhìn sao] phát hiện, liền báo tin cho mọi người biết đi lánh nạn, trong thôn tuy rằng nhiều nhà bị sụp, thế nhưng cả người lẫn vật không ai thụ thương.”
Triển Chiêu cười cười, trong cảm nhận của Tiểu Tứ Tử, cha vĩnh viễn là người thông minh nhất.
“Ăn tối rồi đi xem Lưu chân nhân làm thế nào trừ yêu hàng ma.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa đứng lên, hỏi Triển Chiêu: “Đi ra ngoài ăn hay mua về?”
“Ra ngoài ăn đi.” Triển Chiêu cũng đứng dậy: “Nhân tiện nghe ngóng hỏi thăm một chút.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, mọi người xuất môn, đến tửu lâu náo nhiệt nhất ở huyện Cừ Sơn ăn tối.
.
.
Tòa tửu lâu này ở thành nam rất thú vị, tên là Phi Cáp Lâu, nghe nói bồ câu ở đây làm rất ngon. Bạch Ngọc Đường lên lầu hai gọi một nhã gian.[cháu đi ăn toàn vô phòng VIP =..=]
Hỏa kế đến dâng trà, thấy dưới lầu ầm ầm, dìu già dắt trẻ chạy đến bến đò.
“Ai, đều là đi xem Lưu chân nhân cầu phúc rồi.” Hỏa kế lắc đầu: “Không biết lần này tới lượt ai xui xẻo.”
Triển Chiêu nghe không hiểu, hỏi: “Lưu chân nhân là cầu phúc, sao lại có người xui xẻo?”
“Khách quan ngài không biết, ngài nghĩ xem, Mã Phúc đại tiên bao lâu mới phát tác một lần, tất nhiên là do có người chọc trúng nó rồi, tìm được người đó, ném vào giữa sông, mọi chuyện liền xong xuôi rồi!” Hỏa kế cười hì hì rót trà cho mọi người, hỏi muốn ăn thứ gì.
Bọn người Triển Chiêu còn chưa gọi món, đã nghe bàn bên cạnh có người hầm hừ kêu một tiếng: “Hỏa kế! Sao lại không có ai đến châm trà?”
“Ôi chao.” Hỏa kế vội vàng đáp lời: “Gia ngài chờ một chút, đến ngay đây, không đủ người.”
“Không đủ người vậy sao lại để gia chờ, không để bọn họ chờ?!”
Triển Chiêu nghe người kia nói cực kì ngang ngược, thanh âm lại có chút quen tai. Tiểu Tứ Tử kéo kéo tay áo hắn, thấp giọng nói: “Miêu Miêu, chính là người giả trang Bạch Bạch.”
Triển Chiêu sửng sốt.
Chỗ Bạch Ngọc Đường ngồi, nghiêng mặt qua một chút là có thể thấy người ngồi bàn bên cạnh… Một bàn bốn người, bạch y nam tử kia, hai cô nương bạch y trẻ tuổi, còn có một lão ông đầu tóc trắng xóa.
Bọn người Triển Chiêu chẳng hề để ý tới bạch y nam nhân kia gây chuyện, gọi món ăn xong ngồi nhàn nhã ngồi chờ thức ăn.
.
.
Rất nhanh, bồ câu đã được đưa lên, mọi người bắt đầu ăn cơm.
Lúc này, lão nhân đầu bạc bàn bên cạnh quay đầu nhìn Triển Chiêu một lát, đứng lên đi tới hỏi: “Vị công tử này, lão phu bắt mạch cho ngươi được không?”
Triển Chiêu hơi sửng sốt, Bạch Ngọc Đường nâng mắt nhìn hắn.
Lão nhân xưng tên: “Tại hạ họ Phùng, tên là Phùng Bác Viễn.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nghe tên rồi đều cảm thấy kinh ngạc —— Quái y Phùng Bác Viễn?
“Thiếu cung chủ nhà chúng ta mới vào giang hồ, nếu có chỗ mạo phạm, thỉnh hai vị thứ lỗi.” Lão đầu rất khách khí: “Đại cung chủ của ta xin thay mặt tạ lỗi.”
“… Các ngươi là người của Nhị Nguyệt Cung?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đúng vậy.” Lão đầu vừa nói vừa vươn tay, Triển Chiêu cũng không tránh, để hắn bắt mạch cho mình.
Phùng Bác Viễn này trên giang hồ cũng có chút danh tiếng, là Tả hộ pháp của Nhị Nguyệt Cung, cũng xem như là thần y chỉ có điều tính tình cực kì cổ quái, muốn tìm hắn xem bệnh chính là khó càng thêm khó.
Bắt mạch cho Triển Chiêu rồi, lão đầu gật đầu: “Độc này cũng không nguy hại lắm, dễ giải, chỉ là điều chế giải dược cần có thời gian.”
Triển Chiêu cười mỉm: “Đa tạ Phùng lão, giải dược đã có hảo hữu giúp điều chế, không việc gì.”
“Nga… vậy thì tốt!” Lão đầu gật đầu, xoay người trở về bàn ăn, chợt nghe thấy vị Thiếu cung chủ kia dường như đang lầm bầm oán hận, dường như là bất mãn việc lão đầu tạ lỗi với bọ người Triển Chiêu.
.
.
Tiêu Lương hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạch đại ca, Nhị Nguyệt Cung là nơi nào?”
“Nhị Nguyệt Cung là một trong Giang hồ thập đại cung, thế lực trải rộng ở Trung Nguyên, bọn họ thờ Nhị Nguyệt Thần không thờ Phật Tổ, cũng là một môn phái dị thuật, Cung chủ là La Hoài Nguyệt.”
“Đều là môn phái dị thuật a, bọn họ cũng đến bắt Mã Phúc sao?” Tiêu Lương lẩm bẩm.
Triển Chiêu ngơ ngác, kề qua: “Tiểu Tứ Tử, giúp ta lau.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nói: “Với không tới, Bạch Bạch lau đi!”
Triển Chiêu có chút xấu hổ, Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, thấy khóe miệng hắn thật sự có dính tương, cũng có chút do dự không biết có nên lau giúp không.
Triển Chiêu nghĩ trước mặt công chúng thế này, Bạch Ngọc Đường hẳn là sẽ không giúp hắn lau… Vậy tự liếm đi.
Nói đến cũng vừa khéo, Bạch Ngọc Đường vừa đưa tay qua muốn giúp Triển Chiêu lau vết tương bên khóe môi, ngón tay còn chưa chạm vào… Triển Chiêu vươn lưỡi liếm một cái… Vừa hảo, liếm trúng ngón tay Bạch Ngọc Đường.
“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường rút tay về, ho khan một tiếng, Triển Chiêu còn chưa biết có gì xảy ra, khi nãy mới liếm trúng cái gì rồi.
Trên ngón tay Bạch Ngọc Đường vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp cùng ướt át, nhẹ nhàng lau lau, tay kia cầm chén lên uống trà, che giấu xấu hổ.
Triển Chiêu lại liếm liếm hai cái, lại cùng tay lau lau, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Còn có không?”
Tiểu Tứ Tử cười hì hì lắc đầu: “Không còn nữa!”
Vốn dĩ một bữa cơm bình thường, bây giờ đã có hương vị khác.
Bạch Ngọc Đường cũng không cảm giác được bồ câu mùi vị thế nào nữa, cảm giác ấm áp cùng ướt át trên đầu ngón tay vẫn còn đó.
Triển Chiêu thì lại cảm thấy bồ câu rất ngon, chỉ là vẫn không biết khi nãy mình liếm trúng cái gì rồi…
.
.
Ăn xong, mọi người xuống lầu, theo dòng người đi đến hướng bến đò.
Tiểu Tứ Tử thấy người đông, liền đẩy đẩy Triển Chiêu về phía Bạch Ngọc Đường: “Bạch Bạch nhìn kĩ Miêu Miêu nga, đừng làm mất.”
Bạch Ngọc Đường thấy người phía trước quả thật không ít, liền đi đến gần một chút, tay nhẹ choàng lên thắt lưng Triển Chiêu, cùng hắn đi đến trước.
Đang đi tới, đột nhiên thấy phía trước mọi người đại loạn, xô đẩy nhau chạy về hai bên.
“Làm sao rồi?” Triển Chiêu không hiểu.
“Khất cái.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Người đi đường thấy khất cái liền chạy tứ tán, giống như thấy quỷ.”
Triển Chiêu ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, có lẽ đều bị Mã Phúc dọa sợ rồi.
Không bao lâu, đoàn khất cái kia chạy đến bên cạnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, giơ chén bể lên ồn ào: “Gia cho tiền a.”
Bạch Ngọc Đường lạnh mắt nhìn một tên bên cạnh.
Người nọ bị nhãn thần Bạch Ngọc Đường nhìn cho phát run, nói: “Ngươi hung dữ cái gì, không được khi dễ kẻ yếu a, cẩn thận coi chừng Mã Phúc đại tiên thu ngươi.”
Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng, quan sát hắn một chút, thản nhiên nói: “Lần sau giả khất cái, nhớ phải đổi đôi giày cũ.”
Xung không ít người đang chuẩn bị lấy bạc, nghe Bạch Ngọc Đường nói đều ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy tên khất cái kia mang một đôi giày mới —— là giả trang!
Lúc này, bọn người Phùng Bác Viễn từ phía sau đi tới, vị Thiếu cung chủ kia thấy đoàn khất cái liền nhấc chân đá: “Bớt ở đây giả trang khất cái, ở đâu lại có khất cái mập như vậy!”
Mấy tên khất cái này đúng là tiểu lưu manh địa phương giả trang, bọn họ bị đánh lập tức chạy tán loạn, trong miệng liên tục chửi bới, nói người Mã Phúc đại tiên thu thập tiếp theo chính là các ngươi… Nhưng người chạy sạch rồi, vẫn chưa thấy Thiếu cung chủ kia thất khiếu chảy máu.
Người đi đường cũng bắt đầu bàn tán, nói từ sau khi thi thể ba tên khất cái kia bị mất, khất cái ở huyện Cừ Sơn liền trở thành nhân vật được người người sợ hãi. Hơn nữa sáng nay bộ khoái đánh khất cái bị Mã Phúc đại tiên bắt, đám khất cái càng không sợ gì, mấy tên lưu manh trên phố còn đổi sang y phục rách nát giả làm khất cái, đi tới đi lui, cả một huyện Cừ Sơn đâu cũng có thể thấy cảnh khất cái đuổi người, đòi cho bạc, không cho bạc sẽ không cho đi, ngươi còn không dám đánh bọn hắn.
Vị Thiếu cung chủ kia tựa hồ là người rất thích gây náo động, cao giọng nói: “Các ngươi sợ cái gì? Mã Phúc dù lợi hại, đã có Nhị Nguyệt Cung ta đến bắt! Xem nó còn dám gây hại cho bách tính một phương không!” Nói xong thì dẫn theo bọn người Phùng Bác Viễn đi đến bến đò.
.
.
Triển Chiêu đưa tay sang bên trái: “Ai.”
Phía bên phải, Bạch Ngọc Đường chọc chọc hắn: “Ta ở bên này.”
Hai tai Triển Chiêu ửng đỏ, ho khan một tiếng, lại đi sang phía tay phải, còn vươn tay túm một cái, thành công túm được một luồng tóc đen trước ngực Bạch Ngọc Đường, sờ sờ đến gần kề vai vào.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, chợt nghe Triển Chiêu hỏi bên tai: “Tên khất cái chết trước đây, là khất cái thì ít nhiều cũng sẽ có chút tin tức, sao lại không biết thân phận bọn hắn?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, hỏi, nếu như Mã Phúc ở huyện Cừ Sơn đã có từ lâu, vậy người giả trang khất cái hẳn cũng không chỉ là gần đây mới có a…
“Đúng a!” Triển Chiêu bỗng chốc hiểu được: “Ba tên khất cái đó, rất có thể cũng không phải khất cái thật, vì muốn kiếm ăn mới giả trang thành khất cái.”
“Đám lưu manh khi nãy có khả năng biết.” Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu: “Ta đi xem, ngươi ở đây chờ, cẩn thận một chút.”
“Ai.” Triển Chiêu cũng muốn đi.
“Lưu chân nhân đó sắp bắt yêu rồi, chúng ta chia nhau ra xem.” Bạch Ngọc Đường nói xong, đưa mắt nhìn Tiêu Lương một cái ý bảo hắn hảo hảo trông chừng Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương gật đầu, Bạch Ngọc Đường theo mấy tên khất cái vừa bỏ chạy, đi vào một ngõ nhỏ.
“Triển Chiêu lo lắng, nhưng lúc này, chợt nghe có ba tiếng “Đang đang đang”, có người lớn giọng nói: “Các vị hương thân phụ lão, hôm nay, là ngày tế Mã Phúc đại tiên.”
Đoàn người một đường chen chúc xô đẩy đi đến bến đò.
Triển Chiêu đứng tại chỗ mắt nhìn không thấy, liền vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử lên: “Tiểu Tứ Tử, nói cho ta nghe, xung quanh có cái gì?”
Hỏi xong, không nghe thấy trả lời, Triển Chiêu lại cảm giác có người kéo kéo vạt áo hắn: “Miêu Miêu, ngươi bế hài tử nhà người khác làm gì?”
Triển Chiêu sửng sốt, Tiêu Lương đứng bên cạnh cố nhịn cười, hài tử Triển Chiêu ôm lên là một đứa bé tuổi cũng không khác Tiểu Tứ Tử bao nhiêu, mặc y phục bằng vải thô, hơi gầy chút, cũng hơi đen chút.
“Nga… Xin lỗi.” Triển Chiêu vẻ mặt xấu hổ, tâm nói may mà Bạch Ngọc Đường không có ở đây, liền buông tiểu hài nhi xuống.
Tiểu hài nhi kia cũng không nói gì, cảm giác âm âm, Triển Chiêu nghi hoặc trong lòng, sao một hài tử nhỏ như vậy lại ra ngoài một mình, bên người lại chẳng có ai đi cùng? Chẳng lẽ là nhà ở gần đây, chạy ra xem náo nhiệt sao?
Đang nghĩ ngợi, đã nghe thấy Lưu chân nhân trên đài bắt đầu niệm chú, đều là mấy câu tán tụng Mã Phúc đại tiên, ý bảo nó công chính liêm minh, bảo vệ bách tính ghét ác như thù…
Triển Chiêu còn đang chăm chú nghe, tiểu hài nhi đứng bên cạnh đột nhiên âm trầm nói một câu: “Đi chết đi!”
Triển Chiêu sửng sốt.
Cùng lúc, đoàn người bỗng dưng hỗn loạn… Tiếng niệm của Lưu chân nhân đã ngừng, đổi thành tiếng thét thất thanh từ trong đoàn người vây quanh, cùng tiếng bước chân của mọi người chạy tứ tán.
Tiêu Lương vội vàng che chở Tiểu Tứ Tử, muốn kéo Triển Chiêu đi, Triển Chiêu thì muốn vươn tay kéo hài tử kia cùng chạy, thế nhưng tay vươn tới chỉ thấy khoảng không… Hài tử không thấy đâu nữa!
“Tiểu Lương Tử… Hài tử khi nãy?” Triển Chiêu muốn hỏi, thế nhưng xung quanh đã người đã chen đông nghịt.
“Xảy ra chuyện gì?” Triển Chiêu không hiểu.
“Triển đại ca, Lưu chân nhân ở trên đài thất khiếu chảy máu…” Tiêu Lương vừa che cho Tiểu Tứ Tử không bị đoàn người điên cuồng chen trúng vừa nói: “Lưu chân nhân đã chết! Triển đại ca, chúng ta mau tìm chỗ tránh một chút, người đông quá!”
Tiêu Lương vừa dứt lời, liền thấy bên cạnh lóe lên một bóng trắng, Bạch Ngọc Đường đã trở lại, không nói hai lời, một tay kéo Triển Chiêu ôm lấy một tay bế Tiểu Tứ Tử thoát khỏi đoàn người, Tiêu Lương ngồi trên lưng Thạch Đầu cũng theo sát chạy ra… Bốn người vào trong mộ ngõ nhỏ, tách khỏi đoàn người đang chạy loạn.
.
.
“Hài tử kia đâu?” Triển Chiêu cảm thấy hài tử kia rất kì lạ, liền bảo Tiêu Lương đi tìm.
Tiêu Lương nhìn quanh một vòng, lắc đầu: “Không thấy nữa… Có lẽ đã chạy rồi.”
“Hài tử nào?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, thấy thần sắc Triển Chiêu lo lắng, hẳn là đã phát hiện thứ gì.
“Một hài tử rất lạ, có thể nó biết gì đó.” Triển Chiêu nói xong liền hỏi Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử: “Có thấy rõ hình dáng của nó không?” Tiểu Tứ Tử nói: “Hắn giống một con khỉ con, ta thấy hắn có đuôi.”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt.
Triển Chiêu cũng có chút không tin nổi… Có đuôi sao?!
“Cẩn Nhi.” Tiêu Lương chăm chú nhìn Tiểu Tứ Tử: “Thật là có đuôi sao?”
Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ một chút, lại do dự: “Không biết nữa, hình như có thấy, muốn nhìn lần nữa thì cả đám người xông tới, không thấy hắn đâu nữa.”
“Không nhìn lầm, đó chính là Tiểu Hầu Tử.”
Ngay lúc đó, chợt nghe từ phía sau có người nói.
Thì ra trong ngõ còn có người, chính là ba tiểu lưu manh giả khất cái. Khi nãy Bạch Ngọc Đường đuổi theo bọn họ muốn hỏi, lại nghe thấy đoàn người rối loạn, vội vàng chạy đến cứu bọn Triển Chiêu. Ba tên tiểu lưu manh kia thấy có thể kiếm được bạc, liền chờ ở đây. Người nói là một thiếu niên khoảng mười ba mười bốn tuổi đi đầu.
“Tiểu Hầu Nhi là một quái thai, sinh ra đã có đuôi, sống cùng nương hắn cạnh sông Y Thủy.” Tiểu lưu manh nói: “Nó rất kì lạ, không để ý tới ai, cũng không ai dám đến trêu chọc nó, có người nói nó là hầu tinh chuyển thế. Cũng có người nói, nó có nương không cha, có thể là nương nó cùng yêu tinh thủy quái gì đó sinh ra nó.”
“Quỷ mới tin…” Tiểu lưu manh kia cười ác ý: “Trong sông Y Thủy đâu có cái gì thủy quái hầu tinh, chỉ có một Mã Phúc đại tiên!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Đối phương nhất định muốn mở đại hội Thiên Nhai Cốc, ắt có mưu đồ.” Bao Chửng suy tư một lát, hỏi mọi người: “Có cách nào khiến ngày hôm đó máu chảy thành sông không?”
“Ta nghĩ có lẽ là phô trương thanh thế thôi.” Triệu Phổ cầm chén trà lắc đầu, “Nói thật ra, cho dù cử đại đội binh mã bao vây đám nhân sĩ giang hồ đó, cũng không làm được đến mức máu chảy thành sông. Huyết Ma thật sự xuất hiện thì đã thế nào? Nơi đó cao thủ như mây, còn sợ một mình hắn sao? Huống chi Ngô Bất Ác đã bị bắt rồi.”
Công Tôn cũng gật đầu, “Thuốc độc, khói độc gì đó, ta đã tính toán rồi, mấy ngày này hướng gió trong Thiên Nhai Cốc không ổn định, gió cũng lớn, không thể thành công được. Hơn nữa địa hình ở Thiên Nhai Cốc cũng rất dễ rút lui, hẳn là không phải hướng này.”
Mọi người cau mày suy nghĩ.
“Có khi nào là muốn truyền bá tin tức gì không?” Bàng Dục hỏi, “Ngày hôm đó quần hùng võ lâm tập hợp, nếu như có tin tức gì thì nói ở đó là tốt nhất rồi!”
Mọi người nhìn nhau, có khả năng, nhưng như vậy cũng hơi phí công vô ích.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe mọi người xôn xao thảo luận chuyện đại hội Thiên Nhai Cốc, đột nhiên nhớ đến một chuyện.”
“A, Tiểu Thiện Thúc.” Triển Chiêu kéo kéo Ngô Bất Thiện, “Mắt xanh là tộc nào?”
Ngô Bất Thiện nhíu mày, “Cái đó…”
“Hửm?” Mọi người thấy hắn có vẻ do dự, hơi thắc mắc.
“Có thể là Ngư Tộc.” Ngô Bất Ác lắc đầu, “Thời gian ta ở Thận Lâu không dài, hơn nữa bản thân là Huyết Tộc, giữa các chủng tộc trên Thận Lâu rất ít giao lưu… Trong ký ức của ta, Ngư Tộc mắt xanh và Huyết Tộc đều rất ít khi ra ngoài.”
“Miêu Nhi, người đó rất muốn giết ngươi.” Bạch Ngọc Đường nói rất chắc chắn.
“Còn có tên mặt trắng kia nữa.” Ân Hậu cũng gật đầu, “Dường như có người đã chuẩn bị đủ lực lượng, muốn giết con, con từng đắc tội ai sao?”
Triển Chiêu ôm cánh tay lắc đầu, “Con nghĩ là không, con cũng không biết người nào mắt xanh…”
Nói đến đây, Triển Chiêu chợt ngẩn người, dường như vừa nhớ ra chuyện gì, chống cằm bắt đầu ngẩn người.
“Ta nhớ ra một chuyện.” Triển Chiêu nhíu mày, “Quái vật mắt xanh, mặt trắng, dường như khi còn nhỏ ta từng nhìn thấy.”
“Cái gì?” Ân Lan Từ và Triển Thiên Hành nhìn nhau, cùng đến hỏi Triển Chiêu: “Khi còn nhỏ con từng gặp? Lúc mấy tuổi?”
“Ừm, ba bốn tuổi, khi vẫn còn sống cùng nhau trong nhà lớn.” Triển Chiêu gật gật đầu, như đã xác định được, “Khi con còn nhỏ buổi tối gặp ác mộng… Nửa đêm thấy một người nhìn vào từ ngoài cửa sổ, lén lén lút lút, cách một lớp cửa sổ vẫn thấy được hai điểm sáng xanh lục. Khi đó con nói với đại ca là có quỷ, đại ca nói là mơ.”
Bạch Ngọc Đường nghe xong chuyện này chỉ để ý mỗi phần khi còn nhỏ Triển Chiêu ngủ cùng một phòng với Triển Hạo, tuy khi đó cả hai đều chưa đến mười tuổi, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Triển Chiêu thấy sắc mặt hắn như vậy, nhấn mạnh: “Khi đó ta mới ba bốn tuổi!”
“Vậy sau đó thì sao? Con quỷ đó xuất hiện mấy lần?” Ân Lan Từ nhíu mày, “Chưa từng nghe con nói, Hạo Nhi cũng chưa từng nói.”
“Con gặp liên tục mấy đêm, cho nên dần dần cảm giác đó không phải là mơ. Buổi tối hôm đó trước khi đi ngủ, con cố ý mở hé cửa sổ, muốn xem thử có phải là mơ không… Quả nhiên con “quỷ” đó lại đến, lén lút nhìn quanh trước cửa sổ, khi đó con thấy rõ ràng trên mặt con quỷ đó có đôi mắt màu xanh lục.” Triển Chiêu bổ sung, “Khuôn mặt có giống như kẻ muốn giết con không thì con không nhớ rõ nữa, khi đó con la lên đòi bắt quỷ. Đại ca hung hãn chạy tới cửa sổ, người đó trốn mất.”
Mọi người nghe xong đều không nói được gì, Triển Chiêu khi còn nhỏ dường như hoàn toàn ngược với Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử mà thấy con quỷ đó thể nào lại chẳng sợ khóc oa oa? Triển Chiêu thì lại nhảy lên đòi đánh quỷ? Quả nhiên ba tuổi định tính cách.
Triển Chiêu lại nghĩ nghĩ, “Về sau con quỷ mắt xanh đó không đến nữa, đại ca cứ liên tục nói với con đó là mèo hoang, cho nên hai mắt mới xanh như thế, nhưng con thật sự thấy rất rõ ràng, là bóng người. Có thể là đại ca sợ con sợ, cho nên mới nói dối.”
“Vậy tên mặt trắng thì sao?” Ân Lan Từ hỏi tiếp.
“À, đó là vào một đêm mùa hè không lâu sau khi người mắt xanh đó biến mất.” Triển Chiêu nói, “Buổi tối con ra ngoài hóng gió, đến sân sau thì thấy đại ca đứng ở cửa sau, đang nói chuyện với ai đó. Con không thấy rõ người đó, bây giờ nghĩ lại, khi đó chỉ cảm thấy mặt hắn vừa to vừa trắng, hệt như con quỷ. Con vừa ra thì đại ca đã bảo người đó đi, sau đó thì đóng cửa. Con hỏi người đó là ai, huynh ấy nói là người gõ mõ, nhắc chúng ta cẩn thận củi lửa.”
Mọi người nhìn nhau, làm gì có chuyện người gõ mõ vào tận nhà nhắc cẩn thận củi lửa, rõ ràng là Triển Hạo nói qua loa cho xong chuyện.
“Nói vậy, người đó thật sự có liên quan đến Triển Hạo…” Bàng Dục nghĩ nghĩ, hỏi Triển Chiêu: “Vậy chẳng phải là đại ca ngươi muốn giết ngươi sao?”
Bao Duyên trừng hắn một cái, Bàng Dục vội ngậm miệng cười ngượng.
“Không đâu.” Ân Lan Từ lắc đầu rất kiên quyết.
Trong lòng mọi người đều rất kinh ngạc, Triển Hạo hơn Triển Chiêu không bao nhiêu tuổi, thì ra từ khi còn nhỏ như thế đã có liên hệ với những người kia.
Ân Hậu bất đắc dĩ nhìn Triển Thiên Hành và Ân Lan Từ: “Hai đứa làm phụ mẫu thế nào vậy, đúng là thanh nhàn, bằng hữu của nhi tử là ai cũng không biết.”
Phụ mẫu Triển gia ủ rũ cúi đầu, hối hận sao ngày ấy không giám sát chặt hơn.
“Không trách phụ thân và mẫu thân được, trước đây con bám dính lấy đại ca như cái đuôi cũng không thấy có gì lạ.” Triển Chiêu nhíu mày hồi tưởng, “Bây giờ nhớ lại, thật ra thường có vài quái vật đến tìm đại ca, khi còn nhỏ con chỉ nghĩ là bằng hữu kì lạ của đại ca, lớn hơn một chút thì đã đi học võ, chưa từng hỏi lại.”
.
.
Đêm đó, Triển Chiêu ôm gối nằm trên ghế dài, nghĩ đến chuyện khi còn nhỏ? Nhưng dù sao cũng đã quá lâu rồi, kí ức của thời thơ ấu rất mơ hồ, chỉ nhớ là mắt đỏ, mắt xanh mình đều từng thấy… Hắn còn nhớ tới một vị phu tử dạy Triển Hạo đọc sách, mắt có màu xám, khi đó mọi người nói mắt hắn bị kéo màng, nhưng thị lực của người đó lại rất tốt.
.
.
Bạch Ngọc Đường quay về Bạch phủ một chuyến, mang một bình rượu ngon tới, đêm nay chắc chắn tâm trạng của Triển Chiêu rất ngổn ngang, cho nên hắn dự định đêm nay sẽ hầu rượu mua vui cho Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường thấy cũng không tệ, vừa khéo dùng để nhắm rượu, liền gật đầu, cảm ơn Tiểu Tứ Tử rồi bưng lấy khay.
Tiểu Tứ Tử ngửa mặt lên nhìn thấy Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Mấy ngày nay, mọi người ai cũng u sầu ủ rũ.”
Bạch Ngọc Đường đặt bình rượu xuống, ngồi trên ghế đá trong sân, Tiểu Tứ Tử bò lên ghế ngồi cạnh hắn.
“Ngày mai là đại hội Thiên Nhai Cốc rồi.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Dường như Bao đại nhân quyết định hủy bỏ đại hội, để tránh làm ảnh hưởng đến mạng người.”
“Không mở thì tốt.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Tiệc đính hôn của hai người chuẩn bị chưa? Không phải đã xong hết rồi sao?”
“Còn chưa xong hẳn.” Bạch Ngọc Đường thấy Thạch Đầu chạy ra cọ chân mình, kéo nó lên nhéo tai, Thạch Đầu gừ gừ rất là hạnh phúc.
“Không mở đại hội, đúng là chuyện tốt, có thể tránh làm thêm người chết, nhưng mở thì có thể lần theo để tìm manh mối.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Trước mặt là một đao sau lưng cũng là một đao, còn chẳng bằng điều tra rõ ràng, nếu không chuyện này cứ còn mãi đó, làm gì cũng thấy không thoải mái.”
“Ô?” Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nhìn Tiểu Tứ Tử, “Hắn cũng muốn mở đại hội Thiên Nhai Cốc?”
“Khi nãy Tiểu Tứ Tử hỏi cha, sao còn chưa làm tiệc đính hôn cho Miêu Miêu Bạch Bạch, Cửu Cửu liền nói, là vì cái gì đó cái gì đó như nghẹn trong cổ họng, lại có người muốn giết Miêu Miêu, hai người cũng không an lòng, cho nên có làm cũng không được vui!”
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, nghĩ thầm Triệu Phổ cũng thật hiểu ý, thở dài, “Địch trong tối ta ngoài sáng, chỉ sợ trúng kế.”
“Vậy thì bắt người xấu ra.” Tiểu Tứ Tử khoanh tay, hiến kế.
“Nhưng quan trọng là chúng ta còn không biết kẻ địch là ai.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lăng huyết Thận Lâu, thiên cơ mà trước đây Lâm Thiện Tử nói thật ra là gì cũng không ai biết.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên… Có thứ gì đó bị quăng từ bên ngoài tường phủ Khai Phong vào, dường như là một mảnh gỗ hay mảnh trúc, rơi xuống chỗ đất trống cách đó không xa.
Thạch Đầu phát hiện thấy, chạy tới ngậm lấy mang về cho Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn, “Ai vứt đồ vào sân phủ Khai Phong vậy?”
Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy, chỉ là một mảnh trúc bình thường, bên trên có khắc hoa văn cầm lên nhìn kĩ, nhíu mày, những hoa văn này rất quen, dường như từng thấy ở đâu đó. Nghĩ một lát, Bạch Ngọc Đường nhớ ra, trên con thuyền của thận chủ trong Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ dường như có những mảnh trúc trang trí có hoa văn thế này, chẳng lẽ là lấy từ trên thuyền xuống?
Cảm giác được có lẽ nó biểu thị cho điều gì, Bạch Ngọc Đường lật sang mặt kia của mảnh trúc, bên trên có viết mấy chữ, khu rừng cách năm dặm ngoài thành, đến một mình.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đứng lên.
“A!” Tiểu Tứ Tử ôm chân hắn lại, ngửa cổ phồng má, ý là, không được đi một mình!
Bạch Ngọc Đường đưa mảnh trúc cho Tiểu Tứ Tử, “Ta đi trước, một lát nữa đưa thứ này cho Triển Chiêu.”
“Có nguy hiểm thì sao? Là bẫy thì sao?” Tiểu Tứ Tử lo lắng.
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Ít nhất cũng có manh mối.”
Tiểu Tứ Tử rất không tán thành, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ bảo bối, “Nhớ kĩ, nửa nén nhang sau thì đưa cho Triển Chiêu.”
Tiểu Tứ Tử ôm cứng không cho đi, “Vậy nếu Bạch Bạch gặp chuyện thì sao? Miêu Miêu sẽ giận.”
“Yên tâm.” Bạch Ngọc Đường bế Tiểu Tứ Tử lên để trên ghế, để bình rượu xuống, xoay người đi.
Tiểu Tứ Tử cầm mảnh trúc ngồi yên tại chỗ suy nghĩ, nửa nén nhang là bao lâu…
.
.
Chỉ mới chớp mắt Bạch Ngọc Đường đã đi mất rồi, Tiểu Tứ Tử cứ thấp thỏm, cuối cùng vẫn nhảy xuống, xông vào biệt viện của Triển Chiêu.
Lao vào phòng đưa mảnh trúc cho Triển Chiêu, “Miêu Miêu!”
Triển Chiêu ngạc nhiên cầm lấy mảnh trúc, nhíu mà, hắn nhận ra nét chữ này, là của Triển Hạo.
“Ai cho?”
Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ bên ngoài, “Bạch Bạch vừa đến.”
Triển Chiêu giật mình, “Hắn đi một mình rồi?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, Triển Chiêu chậc một tiếng, cầm Cự Khuyết đuổi theo.
Chớp mắt Triển Chiêu cũng biến mất, Tiểu Tứ Tử dẫn Thạch Đầu chạy về phòng, đưa mảnh trúc cho Công Tôn và Triệu Phổ.
.
…
.
Ngoài thành, trong một khu rừng cách thành mười lăm dặm, Bạch Ngọc Đường đáp xuống một mảnh đất trống, thấy ngay trong căn đình cách đó không xa có hai người.
Một người đứng trước cửa đình, đang nhìn mình, hắn đeo mặt nạ, hai mắt xanh âm u, chẳng khác gì thú hoang trong đêm.
Người kia thì ngồi trong đình, dường như đang uống trà.
Nhờ ánh trăng, Bạch Ngọc Đường nhận ra được hắn, nhíu mày, “Triển Hạo?”
Triển Hạo quay đầu lại nhìn hắn, cười nhẹ, “Rõ ràng ta viết là cách thành năm dặm, sao lại biết là mười lăm dặm nhanh như vậy?”
Bạch Ngọc Đường bước đến gần căn đình hơn một cái, xác nhận người bên trong đúng là Triển Hạo, trả lời: ” Dấu thập trong chữ ngũ viết rất thẳng.” [chữ sổ thẳng trong chữ 五thường sẽ được viết hơi xéo một chút, ở đây Triển Hạo viết nét sổ thẳng đứng]
“Ha ha, quả nhiên là thông minh hơn người.” Triển Hạo gật đầu tán thưởng.
Bạch Ngọc Đường đi đến gần, đã thấy rõ được tấm mặt nạ người mắt xanh kia đeo, chính là kẻ định giết Triển Chiêu đêm qua.
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, không phải là Triển Hạo muốn dồn Triển Chiêu vào chỗ chết thật chứ? Vậy mà Triển Chiêu còn tin hắn như vậy.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.
“Ta nghe nói, ngươi và Chiêu sắp đính hôn rồi, cố ý đến tặng ngươi một phần quà.” Nói rồi vung tay, một chiếc hộp dài bay đến. Bạch Ngọc Đường đưa tay đón, nhưng không mở ra… Hắn vẫn nhớ rõ bài học của Triển Chiêu.
“Ha ha.” Triển Hạo đứng lên, dựa vào lan can, “Bạch Ngọc Đường, ngươi có tin trên đời này có quỷ thần không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không tin.”
“Vậy số mạng thì sao?”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục lắc đầu, “Việc thành do người.”
“Ô?” Triển Hạo khoanh tay trước ngực, chậm rãi hỏi, “Ngô Bất Ác khởi tử hồi sinh lại còn trường sinh bất lão, hai mắt Tạ Bách Hoa đổi màu lại còn sống lại, ngươi không cảm thấy thần kì?”
“Thần kì chỉ là vì công hiệu của dược liệu, không liên quan đến quỷ thần.” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại hắn, “Sao ngươi lại muốn giết Triển Chiêu?”
Triển Hạo cười cười, đưa tay chỉ lên mắt, “Có những chuyện, phải chết một lần rồi sống lại, mới có thể thấy rõ nghĩ thông, đây là vận mệnh của Thận Lâu tộc.”
Bạch Ngọc Đường buồn cười, “Triển Chiêu vốn chẳng phải người của Thận Lâu, hắn sinh ra ở phủ Thường Châu, lai lịch của phụ mẫu đều rõ ràng, không liên quan gì đến ngươi.”
“Số mệnh như thế, giãy dụa cũng vô dụng.” Triển Hạo cười, “Ta chỉ nhắc ngươi, nếu muốn nghịch thiên, bản lĩnh của ngươi và Triển Chiêu còn chưa đủ.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Triển Hạo cười ẩn ý, “Hai bức Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ còn lại nằm trong hộp, nhưng mà cho dù lấy được rồi, thứ các ngươi biết được cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Hạo: “Bí mật thật sự?”
Triển Hạo cười, “Chỉ cần Triển Chiêu chết một lần, tất cả bí mật đều sẽ sáng tỏ.”
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường sầm xuống, ánh mắt nhìn Triển Hạo có hơi đáng sợ.
“Ô? Vẻ mặt đáng sợ quá.” Triển Hạo thì lại cười, “Nhớ rõ lời ta nói, trên đời này, người muốn giết Triển Chiêu quá nhiều… Vì bí mật đó liên quan đến thiên kiếp và số mạng, ngươi dám vì nó, mà đối địch với cả thiên hạ?”
Bạch Ngọc Đường nghe hắn nói như vậy, trong lòng thầm kinh ngạc, sống chết của Triển Chiêu có liên quan đến thiên kiếp và số mạng? Có nghĩa là gì… Chẳng lẽ hắn ám chỉ Miêu Nhi giống như bọn Tạ Bách Hoa, Ngô Bất Ác, chết đi sống lại rồi sẽ nhớ ra những bí mật quan trọng?
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Hạo: “Rốt cuộc ngươi định làm gì?”
“Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Triển Hạo nghiêm túc hỏi, “Có dám vì Triển Chiêu, mà đối địch với cả thiên hạ.”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Ngươi nghĩ ta sợ đối đầu với cả thiên hạ? Thiên hạ là thứ gì?”
Triển Hạo khẽ cười, đi đến phía trước, hạ giọng nói với Bạch Ngọc Đường: “Khi đó Thận Lâu bị thiêu, Thánh Mộc chìm xuống biển, nhưng cuối cùng không chết.”
Bạch Ngọc Đường giật mình, Thánh Mộc chẳng phải là đại thụ có rất nhiều loại quả kì lạ đó sao? Bị thiêu cháy rồi vẫn còn sống.
“Ai có được Thánh Mộc, có thể gặp lại Thận Lâu… Ngươi cho rằng Thận Lâu là một hòn đảo nhỏ bình thường sao?” Triển Hạo lắc ngón trỏ, tặc lưỡi, “Không phải đâu! Thận Lậu ẩn chứa bí mật về thiên kiếp và số mạng, kẻ nào chiếm được Thận Lâu, kẻ đó được thiên hạ.”
Hắn vừa nói xong thì hai người nghe thấy tiếng gió trong rừng.
Triển Hạo khẽ nhếch môi, cười với Bạch Ngọc Đường, “Phải phá luật trời mới có thể cứu được Triển Chiêu, giết Triển Chiêu mới có thể biết thiên kiếp, số mạng như thế, tự mà lo liệu.”
Nói xong thì Triển Hạo và người đeo mặt nạ lao vút vào khu rừng u ám.
Bạch Ngọc Đường nhìn theo hai người, quan sát khinh công của người đeo mặt nạ, đột nhiên ý thức được, chỉ là mặt nạ nhìn giống nhau mà thôi, khinh công không giống! Người này… dường như không phải kẻ muốn giết Triển Chiêu trong khu rừng hôm đó.
Bạch Ngọc Đường trăn thở suy nghĩ, mục đích lần này của Triển Hạo là gì? Thay vì nói hắn đến có mục đích, hoặc để lấy được gì đó, thì không bằng nói, hắn đến đưa cho mình một thứ, còn nhắc mình chuyện sống chết của Triển Chiêu là mấu chốt, cho nên rất nhiều người muốn giết hắn. Ở bên cạnh Triển Chiêu, phải chuẩn bị trước là sẽ đối đầu với cả thiên hạ, thay vì nói lai giả bất thiện, không bằng nói hắn ác ngôn thiện hành… Người này rốt cuộc là bạn hay địch? Mục đích là gì? Tại sao phải giấu Triển Chiêu hành động bí mật.
.
.
Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên Triển Chiêu vội vàng chạy từ trong rừng ra, “Ngọc Đường!”
Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn hắn.
Triển Chiêu túm lấy hắn kiểm tra hết một lượt, xác định hắn không làm sao mới thở phào, sau đó thì trở mặt, “Ngươi dám bỏ ta lại chạy một mình, ngươi…”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn sắp xù lông, vội đưa hộp cho hắn xem, “Xem này, Miêu Nhi.”
Triển Chiêu chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm chiếc hộp, “Đây là thứ gì?”
“Đại ca của ngươi cho…”
“Ngươi gặp đại ca rồi?” Triển Chiêu lập tức tìm kiếm xung quanh, “Huynh ấy đâu?”
“Ngươi vừa đến hắn đã đi rồi.”
“Cái gì?!” Triển Chiêu xụ mặt, “Đại ca đang làm gì vậy chứ, chỉ cho ngươi cái hộp này? Huynh ấy còn nói gì nữa?”
“À… Nói cung hỉ chúng ta đại hôn.”
“Nói bậy.” Triển Chiêu cảm thấy Bạch Ngọc Đường đang giấu diếm, “Ngươi đứng đắn một chút, rốt cuộc đại ca nói gì?”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói, “Hắn nói trong hộp là hai bức Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ còn lại.”
Triển Chiêu kinh ngạc mở to mắt, “Thật sao?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hắn còn nói manh mối trong Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ có hạn, còn có rất nhiều bí mật đang chờ chúng ta.”
“Chỉ vậy thôi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hắn còn nói có thể ngươi sẽ gặp nguy hiểm, bảo ta bảo vệ ngươi.”
Triển Chiêu ngẩn người, “Đại ca nói vậy thật sao?”
“Phải… Giọng điệu không được tốt lắm, nhưng ý thì tương đương.” Bạch Ngọc Đường nhún vai.
Triển Chiêu thở dài, vẻ mặt rất không vui, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi không dấu ta?”
“Không có.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu rất kiên quyết.
Triển Chiêu lấy thẻ trúc ra, tuy trong lòng không vui vì Bạch Ngọc Đường lén mình đi mạo hiểm, nhưng nghe hắn nói Triển Hạo đến lần này dường như là để nhắc nhở mình, mục đích lương thiện, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
“Ngươi cũng nhanh thật.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng quay về.
“Ngươi cũng thật khổ công suy tính, bảo Tiểu Tứ Tử đưa thẻ trúc cho ta, bản thân thì chạy. Ta nghe Tiểu Tứ Tử la hét năm dặm ngoài thành, vội vàng chạy đi, không gặp ai mới nhớ ra chạy về xem kĩ lại.”
Bạch Ngọc Đường cười, hỏi: “Miêu Nhi, những kẻ mắt xanh, mặt quỷ khi còn bé ngươi thấy có uy hiếp hay có vẻ muốn giết ngươi không?”
“Không có.” Triển Chiêu lắc đầu, “Hơn nữa bọn họ có vẻ rất sợ đại ca ta, ta nghĩ là tiểu quỷ rồi thôi… Ngoài ra, khi ta còn nhỏ rất gan, không sợ gì cả.”
“Vậy sao.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, quả nhiên người mặt quỷ kia và kẻ đêm hôm trước là hai người khác nhau.
Hai người đang đi về thì thấy Triệu Phổ đã dẫn các ảnh vệ đến trước mặt, “Không sao cả chứ?”
Triển Chiêu lắc đầu, định nói chuyện Triển Hạo thì Triệu Phổ chỉ ra phía sau, “Phát hiện thấy vài thứ trong rừng.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, theo Triệu Phổ đến đó xem, trên mặt đất có một xác chết, Công Tôn đang khám nghiệm.
Triển Chiêu đi đến gần, phát hiện đó chính là người mắt xanh đã chạy thoát hôm trước, hắn bị đâm một kiếm xuyên tim, đã chết. Hai mặt mở trừng trừng nhìn lên bầu trời đêm, mắt đứng tròng, có thể nhìn màu mắt của hắn là xanh lục, tuy đã nhạt đi nhiều rồi.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, là ai giết? Nghĩ rồi nhìn Triển Chiêu, trong đầu hai người cùng nghĩ đến một người, Triển Hạo?
“Còn phát hiện được vài thứ khác, ở phía trước.” Giả Ảnh dẫn mọi người đi xem, cách đó không xa có một hang động, trước cửa động, Từ Khánh và Hàn Chương đang cho người dời thứ gì đó ra ngoài, là những bó thuốc nổ lớn.
Tử Ảnh mở một tấm bản đồ ra cho bọn Triển Chiêu xem, “Tìm được trên người kẻ đeo mặt nạ kia, là bản đồ địa hình của Thiên Nhai Cốc, đã đánh dấu sẵn những địa điểm chôn thuốc nổ.”
Lúc này thì bọn Triển Chiêu đã hiểu, thì ra kế hoạch của chúng là thế này, khiến cho võ lâm Trung Nguyên trở tay không kịp trong đại hội Thiên Nhai Cốc. Đến lúc đó thuốc nổ nổ, vô số người chết khoan chưa nói, nói không chừng còn xảy ra cảnh dẫm đạp lên nhau, lại thêm càng nhiều người chết, quả nhiên là tâm địa thâm độc!
Một tấm thẻ trúc, khiến cho người của phủ Khai Phong chẳng mất chút hơi sức nào đã giải quyết được đại nạn đang đến ngay trước mắt, mọi người đều thắc mắc, rốt cuộc thì Triển Hạo là bạn hay địch, nhưng ít nhất hiện tại mọi người không còn ác cảm với hắn như ban đầu nữa.
.
.
Về phủ, Bạch Ngọc Đường mở hộp ra, bên trong không có ám khí gì, chỉ có hai cuộn tranh, mở ra thì quả thật là Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ, khớp với hai bức đã có từ trước.
Xoay bức tranh lại, mọi người tiếp tục xem tiếp câu chuyện.
Thì ra con thuyền của thận chủ gặp phải một đám hải tặc giữa gió bão. Những hải tặc đó đều đeo mặt nạ, diện mạo dữ tợn, tay cầm những loại binh khí rất kì quái, cướp thuyền.
Những con thuyền khác chạy tán loạn, phiêu dạt giữa biển khơi.
Sau khi thuyền của thận chủ bị cướp, thận chủ và các vị tộc trưởng bị thương nặng rơi xuống biển. Khi thận chủ trôi xuôi dòng nước thì ôm được một mảnh gỗ, dường như là một cành cây to. Hắn ôm chặt lấy nó, trôi trên biển xuống mấy ngày, cuối cùng cũng dạt vào bờ.
Hắn không chết, ẩn nấp vào một nơi sâu trong rừng, chôn cành gỗ xuống đất, dày công chăm sóc. Cuối cùng cây gỗ chầm chậm lớn lên, trở thành một cây nhỏ,
Thận chủ mang cái cây đó đến một vùng núi lạ, trèo đèo lội suối qua rừng, vượt sông, cuối cùng đến trước một ngọn núi cao.
Hắn vất vả trèo lên đỉnh núi, trồng cây non lại đó. Sau khi cây non được trồng xuống, thận chủ lấy dao ra, cắt ngón tay mình, dùng máu mình vẽ vẽ lên thân cây không biết là gì. Sau đó, hắn xoay mặt về phía mặt trời đang chầm chậm nhô lên phía chân trời nửa như đang ngợi ca nửa như đang cầu nguyện, cuối cùng đất trời tối sầm, mặt trời bị lớp lớp mây mù che khuất.
Giữa bóng tối, thận chủ cắt cổ tự vẫn, dùng máu tưới cho cây non kia. Sau đó, Thánh Mộc dần dần trưởng thành, cành lá xum xuê, ra rất nhiều trái.
Xuân hạ thu đông luân phiên, trái trên cây lần lượt rụng xuống, rữa vào trong đất.
Không biết qua bao lần biển rộng hóa nương dâu, đột nhiên có một ngày, một cánh tay thò lên khỏi lớp bùn đất dưới rễ cây.
Sau đó, một nam tử trẻ tuổi bò lên, dung mạo của hắn giống hệt như thận chủ ngày trước, chỉ có điều trẻ hơn, đôi mắt vàng vẫn sáng ngời.
Hắn xuống núi, không biết đi đâu…
Tranh đến đây là kết thúc, mọi người nhìn nhau, gì thế này?
“Người đeo mặt nạ đó, rất giống những hải tặc cướp thuyền của Thận Lâu trước đây.” Triển Chiêu nói, “Có khi nào là có nguyên do bên trong nào không?”
Mọi người đều cảm thấy lạ, nói tóm lại thì bức tranh này ẩn giấu vô số bí mật, phải kiểm tra cặn kẽ.
.
.
Vụ này lần này đã được phá, đại hội Thiên Nhai Cốc chính thức bị hủy bỏ, quần hùng võ lâm cũng lần lượt rời khỏi Khai Phong. Tất cả đã được giải quyết, sự ghê sợ của người giang hồ đối với Thiên Ma Cung cũng tiêu tan, phủ Khai Phong, lại trở về bình yên những những ngày trước đây.
Mười ngày sau, phủ Khai Phong tưng bừng tổ chức tiệc đính hôn giữa hai nhà Triển Bạch, nghe nói buổi tiệc rất đông vui náo nhiệt, Thiên Ma Cung Ân Hậu và Thiên Tôn làm người chứng hôn, gia trưởng hai bên đều có mặt, người được mời dự lễ không nhiều lắm, đều là người trong nhà, đùa vui đến mức long trời lở đất. Đêm đính hôn dường như còn có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, gà bay chó sủa.
Nhưng mà dù sao thì, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã chính thức được hứa hôn rồi!